- Đông…đông…
Tiếng chuông tuy không quá vang dội, nhưng truyền ra thật xa, có loại lực lượng như chấn nhiếp tâm thần, làm cho người không khỏi đắm chìm trong một cảnh giới phi thường huyền diệu.
Diệp Khai đứng nơi đó, lập tức cảm thấy tâm thần giống như đang trong ngày hè xuyên vào bên trong dòng suối lạnh buốt, có loại cảm giác như đại triệt đại ngộ, tựa hồ tinh thần cảnh giới đã tăng lên sâu sắc.
Thật lâu sau, Diệp Khai mới nói với Bùi Quân Thu:
- Chiếc chuông này nghe qua tựa hồ thật sự là đồ cổ!
- Đông Sơn Tự có lịch sử đã lâu, còn lưu một chiếc chuông cổ tới nay cũng có khả năng thôi.
Bùi Quân Thu hiển nhiên cũng bị tiếng chuông hấp dẫn, nàng phụ họa lời nói của Diệp Khai.
Sơn tự nhiều chuông cổ, đây là thường thức.
Từ thời kỳ Đông Hán Phật giáo truyền vào, theo chùa miểu tăng nhiều, chuông cổ chuyên dùng làm pháp khí phật sự ngày càng nhiều, trở thành chủ lưu trong nước, tương truyền thời kỳ nam triều thủ đô có tới năm trăm ngôi chùa miểu, mỗi chùa đều có chuông.
Bởi vì tiếng chuông thâm trầm, vang, lâu dài có thể làm rung động lòng người, cho nên thể tích chuông cổ bình thường đều khá lớn.
- Đi, chúng ta đi qua nhìn xem.
Diệp Khai cảm thấy hứng thú vì vậy nói với mọi người.
Trùng kiến Đông Sơn Tự, vấn đề lớn nhất là do Đông Sơn Tự từ rất sớm, rất nhiều văn hiến lịch sử không còn miêu tả về Đông Sơn Tự, tối đa chỉ nhắc tới kết cấu tạo thành, chẳng hạn như có mấy tòa đại điện trước sau, bên trong lại có cảnh trí như thế nào, nhưng kiến trúc cụ thể thì không đề cập tới.
Bởi như vậy mọi người lại có chút lo lắng, vạn nhất xây dựng lại Đông Sơn Tự kém hơn ngày xưa quá lớn thì thật có chút làm người xấu hổ rồi.
Mặc dù nói từ khi Đông Sơn Tự được xây dựng cho tới nay đã nhiều lần bị hủy bởi chiến tranh, trùng kiến nhiều lần nhưng kiến trúc cổ nhân luôn nhất mạch truyền thừa, hơn nữa ở phương diện kiến trúc chùa miểu có được rất nhiều tâm đắc, cho nên khác biệt sẽ không quá lớn.
Nhưng kỹ thuật kiến trúc hiện đại cùng ngày xưa đã có bất đồng rất lớn, cho nên muốn xây dựng Đông Sơn Tự giống như trong quá khứ thật sự là rất khó, tốt nhất là có thể tìm được một ít tư liệu hình ảnh ngày xưa của Đông Sơn Tự.
Nếu như chiếc chuông lớn kia có thể được chứng thực là chuông cổ của Đông Sơn Tự ngày trước, như vậy sẽ có lợi cho công tác xây dựng, dù sao đây là vật cũ của Đông Sơn Tự còn lưu lại rất ít ỏi.
Mọi người đi nhanh về hướng chiếc chuông, ngẩng đầu nhìn người gõ chuông.
Tuy Đông Sơn Tự đã rách nát nhưng bên trong vẫn còn hòa thượng, người gõ chuông là một hòa thượng chừng hơn bảy mươi tuổi, tướng mạo gầy gò hai mắt hữu thần, mỗi một lần gõ chuông đều lộ ra vẻ trầm ổn hữu lực, nhìn vào bộ dạng hết sức chuyên chú.
- Ông ấy muốn gõ bao nhiêu lần vậy?
Bùi Quân Thu nhìn lão tăng chậm rãi gõ chuông không ngừng, không khỏi có chút tò mò nói.
- Hẳn là một trăm lẻ tám lần!
Diệp Khai trả lời, hắn hiểu tinh tường chuyện này:
- Chuông chùa phần lớn là sáng sớm cùng chiều tối sẽ gõ một lần, mỗi lần gõ nhanh là mười tám lần, gõ chậm là mười tám lần, không nhanh không chậm cũng mười tám lần, mỗi cách gõ cứ lặp lại hai lần, tổng cộng là một trăm lẻ tám lần.
- Vì sao phải định là một trăm lẻ tám lần, có nguyên nhân sao?
Bùi Quân Thu có chút tò mò hỏi thăm.
- Chuyện này có nhiều cách nói lắm…
Diệp Khai thuận miệng giải thích:
- Có người nói một năm có 12 tháng, 24 tiết, 72 hậu (năm ngày làm một hậu), kết hợp 108, biểu tượng một năm luân hồi, thiên trường địa cửu. Còn có một cách nói khác là người có 108 loại phiền não, chuông vang 108 lần, dùng tận trừ phiền não nhân gian. Trong hai cách giải thích như vậy anh càng khuynh hướng cách giải thích thứ hai.
- Thì ra là thế.
Bùi Quân Thu nghe xong liên tục gật đầu, sau đó nói:
- Em cũng cảm thấy cách giải thích thứ hai thích hợp hơn một ít.
Lão tăng gõ một lát mới gõ xong 108 tám tiếng chuông.
Đúng lúc này chung quanh không có mấy người, đại bộ phận đang ngồi dưới bóng đại thụ hóng mát, đều là người già ở gần bên đến vận động.
Diệp Khai vô cùng hứng thú đối với chiếc chuông cổ, đi qua quan sát.
Độ cao của chuông chừng bốn thước, đường kính không tới ba thước, phong cách tạo hình cổ xưa, đường cong trôi chảy, khi dùng tay chạm vào có thể cảm giác được hơi có chút sần sùi, tuy mặc ngoài ngăm đen nhưng không cảm giác ra vết gỉ, có thể thấy được thường xuyên có người đến bảo dưỡng.
Bên trên có chữ viết khá mơ hồ, Diệp Khai nhìn nhìn chỉ thấy có một nhóm chữ cỡ bàn tay, dùng vòng tròn vây quanh, hắn dạo quanh chuông cổ miễn cưỡng phân biệt ra chữ viết:
- Nghe thấy tiếng chuông, phiền não nhẹ, trí tuệ trường, bồ đề sinh, ly địa ngục, xuất hố lửa, nguyện thành Phật, độ chúng sinh!
- Cái gì?
Bùi Quân Thu nghe xong có chút kinh ngạc:
- Không nghĩ tới trên chuông cổ còn có chữ, trước kia em đều không thể phân biệt đi ra.
- Ha ha, đây là loại chuông cổ phật sự điển hình, tự nhiên sẽ có chút ít chữ khắc bên trên.
Diệp Khai trả lời:
- Chỉ là chữ viết mơ hồ, cách nhau xa xôi, nếu em không lưu ý khẳng định không thể chú ý điểm này.
Trên chuông ngoại trừ chữ viết những trang trí khác không nhiều, trong lòng Diệp Khai chợt động, muốn xem bên trong chuông có chữ hoặc bản vẽ văn tự gì hay không.
- Lý Hải, anh lấy đèn pin cường quang cho tôi dùng một chút.
Nghĩ tới đây, Diệp Khai nói với Lý Hải.
- Đợi một chút!
Lý Hải đang đứng vỗ vỗ thân cây đại thụ, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú, nghe Diệp Khai gọi liền lục trong ba lô mang theo lấy ra đèn pin đưa qua cho Diệp Khai.
- Anh muốn làm gì?
Bùi Quân Thu nhìn thấy có chút tò mò hỏi.
- Anh xem thử bên trong chuông có gì không…
Diệp Khai nói một tiếng, cầm đèn pin đi tới bên dưới chuông chiếu chiếu vào bên trong.
Nhưng bên trong vẫn đen nhánh một mảnh, hơn nữa cự ly cách mặt đất khá xa nên không xem được rõ ràng.
Chạc cây đại thụ tương đối cao, chuông cách mặt đất hơn hai thước, bình thường gõ chuông cần leo lên bệ đá bên cạnh, khiến độ cao ngang với chuông mới thuận tiện gõ chuông.
Diệp Khai có chút không cam lòng vì vậy tìm hai cái bàn cũ gần bên miễn cưỡng chồng lên một chỗ, đặt dưới chuông, bò lên xem.
Lúc này hắn đem hơn nửa người chui vào trong chuông, chỉ lộ ra hai chân.
Diệp Khai dùng đèn pin quét vòng quanh một lần không phát hiện được trang trí gì đặc biệt, mặc dù có chút vết gỉ nhưng cũng không có gì khác.
Có lẽ bởi vì mỗi ngày đều có người gõ chuông nên không có vết gỉ sét, mà khí hậu Đông Sơn bình thường đã lạnh, ngược lại không đến nỗi làm chuông bị gỉ.
- Có phát hiện được gì bên trong không?
Bùi Quân Thu ở dưới đợi đến sốt ruột, lên tiếng dò hỏi.
Kỳ thật nàng cũng là người thích tham gia náo nhiệt, thấy Diệp Khai có dáng vẻ như đang tầm bảo, hận không thể chính mình nhảy lên cùng Diệp Khai nhìn xem, xem bên trong có nỗi vui mừng gì ngoài ý muốn hay không.
- Không phát hiện gì, tối như mực thôi, không thấy có trang trí gì khác…
Diệp Khai trả lời.
Nhưng hắn đột nhiên ngừng lại, ngay phía trên hắn phát hiện vài chữ điêu khắc, hắn nhìn kỹ một thoáng mới nhận ra bốn chữ lớn “Trấn Cung Chi Bảo”, không rõ ràng lắm, nếu không phải có đèn pin cường quang căn bản không cách nào phát hiện mấy chữ này.
- Trấn Cung Chi Bảo? Đây là ý gì vậy?
Diệp Khai nhìn một thoáng, có chút không rõ, khi xem dọc xuống dưới chỉ thấy vách chuông mượt mà, ngoại trừ một ít vết gỉ nhàn nhạt không còn nhìn thấy vật gì khác.
Nhìn suốt một lần từ trên xuống dưới, không phát hiện ra đồ vật gì đặc biệt, Diệp Khai nhảy xuống sau đó dời bàn ra nơi khác, đem đèn pin trả lại cho Lý Hải.
Hắn vừa nghiêng đầu bỗng nhiên nhìn thấy Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa đứng cách nơi đó chừng ngoài mười thước.
Long Chính Tiết thì đỡ hơn một ít, tựa hồ đang ngắm cảnh xa xa, hoặc là vì muốn tránh né mặt đối mặt với Diệp Khai, nhưng biểu tình của Cù Hữu Nghĩa có chút đặc biệt, trên mặt hắn tựa hồ có chút cảm giác khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Khai, hoặc là nói nhìn chằm chằm chiếc chuông lớn sau lưng hắn.
- Có cổ quái!
Trong lòng Diệp Khai nghi hoặc, hiện tại bởi vì biểu tình của Cù Hữu Nghĩa mà càng ngày càng thêm nghi ngờ.
Hắn xem như là người giỏi về việc phỏng đoán tâm lý người khác, chứng kiến biểu tình của Cù Hữu Nghĩa, cảm giác đầu tiên là Cù Hữu Nghĩa phi thường chú ý tới chiếc chuông này, nhưng còn chưa tới mức làm hắn phải kích động như thế, có lẽ hắn cảm thấy hứng thú không phải vì chiếc chuông lớn, mà là ý nghĩa nào khác nằm bên trong.
Diệp Khai vừa nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi chợt động, chẳng lẽ chiếc chuông này có vấn đề hay sao?
Không biết vì sao trong lòng Diệp Khai lập tức hiện lên bốn chữ vừa chứng kiến: Trấn Cung Chi Bảo.
Hắn cảm giác được bí mật của Cù Hữu Nghĩa có liên quan tới bốn chữ kia, nếu không chiếc chuông này chẳng còn gì đáng giá để chú ý.
Trấn Cung Chi Bảo, chiếc chuông này muốn trấn rốt cục là cung gì đây? Trong lòng Diệp Khai không khỏi cảm thấy tò mò.
Tiếng chuông tuy không quá vang dội, nhưng truyền ra thật xa, có loại lực lượng như chấn nhiếp tâm thần, làm cho người không khỏi đắm chìm trong một cảnh giới phi thường huyền diệu.
Diệp Khai đứng nơi đó, lập tức cảm thấy tâm thần giống như đang trong ngày hè xuyên vào bên trong dòng suối lạnh buốt, có loại cảm giác như đại triệt đại ngộ, tựa hồ tinh thần cảnh giới đã tăng lên sâu sắc.
Thật lâu sau, Diệp Khai mới nói với Bùi Quân Thu:
- Chiếc chuông này nghe qua tựa hồ thật sự là đồ cổ!
- Đông Sơn Tự có lịch sử đã lâu, còn lưu một chiếc chuông cổ tới nay cũng có khả năng thôi.
Bùi Quân Thu hiển nhiên cũng bị tiếng chuông hấp dẫn, nàng phụ họa lời nói của Diệp Khai.
Sơn tự nhiều chuông cổ, đây là thường thức.
Từ thời kỳ Đông Hán Phật giáo truyền vào, theo chùa miểu tăng nhiều, chuông cổ chuyên dùng làm pháp khí phật sự ngày càng nhiều, trở thành chủ lưu trong nước, tương truyền thời kỳ nam triều thủ đô có tới năm trăm ngôi chùa miểu, mỗi chùa đều có chuông.
Bởi vì tiếng chuông thâm trầm, vang, lâu dài có thể làm rung động lòng người, cho nên thể tích chuông cổ bình thường đều khá lớn.
- Đi, chúng ta đi qua nhìn xem.
Diệp Khai cảm thấy hứng thú vì vậy nói với mọi người.
Trùng kiến Đông Sơn Tự, vấn đề lớn nhất là do Đông Sơn Tự từ rất sớm, rất nhiều văn hiến lịch sử không còn miêu tả về Đông Sơn Tự, tối đa chỉ nhắc tới kết cấu tạo thành, chẳng hạn như có mấy tòa đại điện trước sau, bên trong lại có cảnh trí như thế nào, nhưng kiến trúc cụ thể thì không đề cập tới.
Bởi như vậy mọi người lại có chút lo lắng, vạn nhất xây dựng lại Đông Sơn Tự kém hơn ngày xưa quá lớn thì thật có chút làm người xấu hổ rồi.
Mặc dù nói từ khi Đông Sơn Tự được xây dựng cho tới nay đã nhiều lần bị hủy bởi chiến tranh, trùng kiến nhiều lần nhưng kiến trúc cổ nhân luôn nhất mạch truyền thừa, hơn nữa ở phương diện kiến trúc chùa miểu có được rất nhiều tâm đắc, cho nên khác biệt sẽ không quá lớn.
Nhưng kỹ thuật kiến trúc hiện đại cùng ngày xưa đã có bất đồng rất lớn, cho nên muốn xây dựng Đông Sơn Tự giống như trong quá khứ thật sự là rất khó, tốt nhất là có thể tìm được một ít tư liệu hình ảnh ngày xưa của Đông Sơn Tự.
Nếu như chiếc chuông lớn kia có thể được chứng thực là chuông cổ của Đông Sơn Tự ngày trước, như vậy sẽ có lợi cho công tác xây dựng, dù sao đây là vật cũ của Đông Sơn Tự còn lưu lại rất ít ỏi.
Mọi người đi nhanh về hướng chiếc chuông, ngẩng đầu nhìn người gõ chuông.
Tuy Đông Sơn Tự đã rách nát nhưng bên trong vẫn còn hòa thượng, người gõ chuông là một hòa thượng chừng hơn bảy mươi tuổi, tướng mạo gầy gò hai mắt hữu thần, mỗi một lần gõ chuông đều lộ ra vẻ trầm ổn hữu lực, nhìn vào bộ dạng hết sức chuyên chú.
- Ông ấy muốn gõ bao nhiêu lần vậy?
Bùi Quân Thu nhìn lão tăng chậm rãi gõ chuông không ngừng, không khỏi có chút tò mò nói.
- Hẳn là một trăm lẻ tám lần!
Diệp Khai trả lời, hắn hiểu tinh tường chuyện này:
- Chuông chùa phần lớn là sáng sớm cùng chiều tối sẽ gõ một lần, mỗi lần gõ nhanh là mười tám lần, gõ chậm là mười tám lần, không nhanh không chậm cũng mười tám lần, mỗi cách gõ cứ lặp lại hai lần, tổng cộng là một trăm lẻ tám lần.
- Vì sao phải định là một trăm lẻ tám lần, có nguyên nhân sao?
Bùi Quân Thu có chút tò mò hỏi thăm.
- Chuyện này có nhiều cách nói lắm…
Diệp Khai thuận miệng giải thích:
- Có người nói một năm có 12 tháng, 24 tiết, 72 hậu (năm ngày làm một hậu), kết hợp 108, biểu tượng một năm luân hồi, thiên trường địa cửu. Còn có một cách nói khác là người có 108 loại phiền não, chuông vang 108 lần, dùng tận trừ phiền não nhân gian. Trong hai cách giải thích như vậy anh càng khuynh hướng cách giải thích thứ hai.
- Thì ra là thế.
Bùi Quân Thu nghe xong liên tục gật đầu, sau đó nói:
- Em cũng cảm thấy cách giải thích thứ hai thích hợp hơn một ít.
Lão tăng gõ một lát mới gõ xong 108 tám tiếng chuông.
Đúng lúc này chung quanh không có mấy người, đại bộ phận đang ngồi dưới bóng đại thụ hóng mát, đều là người già ở gần bên đến vận động.
Diệp Khai vô cùng hứng thú đối với chiếc chuông cổ, đi qua quan sát.
Độ cao của chuông chừng bốn thước, đường kính không tới ba thước, phong cách tạo hình cổ xưa, đường cong trôi chảy, khi dùng tay chạm vào có thể cảm giác được hơi có chút sần sùi, tuy mặc ngoài ngăm đen nhưng không cảm giác ra vết gỉ, có thể thấy được thường xuyên có người đến bảo dưỡng.
Bên trên có chữ viết khá mơ hồ, Diệp Khai nhìn nhìn chỉ thấy có một nhóm chữ cỡ bàn tay, dùng vòng tròn vây quanh, hắn dạo quanh chuông cổ miễn cưỡng phân biệt ra chữ viết:
- Nghe thấy tiếng chuông, phiền não nhẹ, trí tuệ trường, bồ đề sinh, ly địa ngục, xuất hố lửa, nguyện thành Phật, độ chúng sinh!
- Cái gì?
Bùi Quân Thu nghe xong có chút kinh ngạc:
- Không nghĩ tới trên chuông cổ còn có chữ, trước kia em đều không thể phân biệt đi ra.
- Ha ha, đây là loại chuông cổ phật sự điển hình, tự nhiên sẽ có chút ít chữ khắc bên trên.
Diệp Khai trả lời:
- Chỉ là chữ viết mơ hồ, cách nhau xa xôi, nếu em không lưu ý khẳng định không thể chú ý điểm này.
Trên chuông ngoại trừ chữ viết những trang trí khác không nhiều, trong lòng Diệp Khai chợt động, muốn xem bên trong chuông có chữ hoặc bản vẽ văn tự gì hay không.
- Lý Hải, anh lấy đèn pin cường quang cho tôi dùng một chút.
Nghĩ tới đây, Diệp Khai nói với Lý Hải.
- Đợi một chút!
Lý Hải đang đứng vỗ vỗ thân cây đại thụ, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú, nghe Diệp Khai gọi liền lục trong ba lô mang theo lấy ra đèn pin đưa qua cho Diệp Khai.
- Anh muốn làm gì?
Bùi Quân Thu nhìn thấy có chút tò mò hỏi.
- Anh xem thử bên trong chuông có gì không…
Diệp Khai nói một tiếng, cầm đèn pin đi tới bên dưới chuông chiếu chiếu vào bên trong.
Nhưng bên trong vẫn đen nhánh một mảnh, hơn nữa cự ly cách mặt đất khá xa nên không xem được rõ ràng.
Chạc cây đại thụ tương đối cao, chuông cách mặt đất hơn hai thước, bình thường gõ chuông cần leo lên bệ đá bên cạnh, khiến độ cao ngang với chuông mới thuận tiện gõ chuông.
Diệp Khai có chút không cam lòng vì vậy tìm hai cái bàn cũ gần bên miễn cưỡng chồng lên một chỗ, đặt dưới chuông, bò lên xem.
Lúc này hắn đem hơn nửa người chui vào trong chuông, chỉ lộ ra hai chân.
Diệp Khai dùng đèn pin quét vòng quanh một lần không phát hiện được trang trí gì đặc biệt, mặc dù có chút vết gỉ nhưng cũng không có gì khác.
Có lẽ bởi vì mỗi ngày đều có người gõ chuông nên không có vết gỉ sét, mà khí hậu Đông Sơn bình thường đã lạnh, ngược lại không đến nỗi làm chuông bị gỉ.
- Có phát hiện được gì bên trong không?
Bùi Quân Thu ở dưới đợi đến sốt ruột, lên tiếng dò hỏi.
Kỳ thật nàng cũng là người thích tham gia náo nhiệt, thấy Diệp Khai có dáng vẻ như đang tầm bảo, hận không thể chính mình nhảy lên cùng Diệp Khai nhìn xem, xem bên trong có nỗi vui mừng gì ngoài ý muốn hay không.
- Không phát hiện gì, tối như mực thôi, không thấy có trang trí gì khác…
Diệp Khai trả lời.
Nhưng hắn đột nhiên ngừng lại, ngay phía trên hắn phát hiện vài chữ điêu khắc, hắn nhìn kỹ một thoáng mới nhận ra bốn chữ lớn “Trấn Cung Chi Bảo”, không rõ ràng lắm, nếu không phải có đèn pin cường quang căn bản không cách nào phát hiện mấy chữ này.
- Trấn Cung Chi Bảo? Đây là ý gì vậy?
Diệp Khai nhìn một thoáng, có chút không rõ, khi xem dọc xuống dưới chỉ thấy vách chuông mượt mà, ngoại trừ một ít vết gỉ nhàn nhạt không còn nhìn thấy vật gì khác.
Nhìn suốt một lần từ trên xuống dưới, không phát hiện ra đồ vật gì đặc biệt, Diệp Khai nhảy xuống sau đó dời bàn ra nơi khác, đem đèn pin trả lại cho Lý Hải.
Hắn vừa nghiêng đầu bỗng nhiên nhìn thấy Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa đứng cách nơi đó chừng ngoài mười thước.
Long Chính Tiết thì đỡ hơn một ít, tựa hồ đang ngắm cảnh xa xa, hoặc là vì muốn tránh né mặt đối mặt với Diệp Khai, nhưng biểu tình của Cù Hữu Nghĩa có chút đặc biệt, trên mặt hắn tựa hồ có chút cảm giác khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Khai, hoặc là nói nhìn chằm chằm chiếc chuông lớn sau lưng hắn.
- Có cổ quái!
Trong lòng Diệp Khai nghi hoặc, hiện tại bởi vì biểu tình của Cù Hữu Nghĩa mà càng ngày càng thêm nghi ngờ.
Hắn xem như là người giỏi về việc phỏng đoán tâm lý người khác, chứng kiến biểu tình của Cù Hữu Nghĩa, cảm giác đầu tiên là Cù Hữu Nghĩa phi thường chú ý tới chiếc chuông này, nhưng còn chưa tới mức làm hắn phải kích động như thế, có lẽ hắn cảm thấy hứng thú không phải vì chiếc chuông lớn, mà là ý nghĩa nào khác nằm bên trong.
Diệp Khai vừa nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi chợt động, chẳng lẽ chiếc chuông này có vấn đề hay sao?
Không biết vì sao trong lòng Diệp Khai lập tức hiện lên bốn chữ vừa chứng kiến: Trấn Cung Chi Bảo.
Hắn cảm giác được bí mật của Cù Hữu Nghĩa có liên quan tới bốn chữ kia, nếu không chiếc chuông này chẳng còn gì đáng giá để chú ý.
Trấn Cung Chi Bảo, chiếc chuông này muốn trấn rốt cục là cung gì đây? Trong lòng Diệp Khai không khỏi cảm thấy tò mò.
/1169
|