- Ha ha, ta còn không có thẻ để mượn đọc.
Phương Hòa đồng chí nở nụ cười.
- Dùng thẻ của ta mượn đọc là được rồi.
Diệp Khai ở bên cạnh liền móc thẻ của mình đưa tới.
- Ồ, làm sao ngươi có thẻ mượn đọc ở bên này?
Phương Hòa đồng chí hơi kinh ngạc.
Kỳ thật không riêng gì đồng chí Phương Hòa cảm thấy có chút kinh ngạc, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Lẽ ra Diệp Khai là thanh niên đến độ tuổi này, sẽ rất ít có thời gian ngồi ở đây, còn nói thẻ mượn đọc trên tay hắn, càng là đã làm hơn một năm rồi, tuyệt đối không phải là tạm thời xử lý để lấy lòng lãnh đạo.
- Ta bây giờ còn đang là sinh viên a.
Diệp Khai cười hồi đáp :
- Có thẻ mượn đọc cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, trên thực tế thì thư viện bên này tương đối phong phú, ta thường xuyên tới đây mượn đọc đấy.
Trên thực tế kế hoạch hôm nay đến thư viện, Diệp Khai đã mang theo thẻ mượn đọc.
Mà chuyện Phương lão muốn tìm Liêu trai chí dị, cũng không thoát khỏi kế hoạch của hắn.
Trong ấn tượng của Diệp Khai, phu nhân của Phương lão đã từng nói lão thích xem sách về quỷ thần, nhất là Liêu trai chí dị, nói lão lúc ở kinh thành cũng thường xuyên xem Liêu trai chí dị, lúc ra ngoài còn mang theo, lão lại để cho nhân viên công tác đem sống trang của Liêu trai chí dị hủy đi, lúc ra ngoài còn mang mấy quyển sách, lúc rảnh rỗi sẽ xem.
Mặc dù Liêu trai chí dị là nói về quỷ thần, nhưng mà rất có giá trị tư tưởng, thông qua quỷ thần tiết lộ chuyện xã hội đen, có tác phẩm còn giải thích nhiều ngụ ý và triết lý, ví dụ như Phương lão yêu thích mặt nạ, khẩu kỹ, khu quái các loại,… từ đó nhìn ra chính là nhân sinh, chính là triết lý.
Diệp Khai rõ ràng hơn một điểm, chính là quyển 3 khu quái của Liêu trai chí dị, có “Dị Sử thị viết: Hoàng ly Hắc ly, đắc thử giả hùng!”
Ly, chính là mèo, những lời này phiên dịch ra chính là:
- Mặc kế là hoàng mèo hay mèo mun, chỉ cần bắt được chuột chính là mèo tốt!
Từ đây có thể nhìn ra được, Liêu trai chí dị có ảnh hưởng đối với một đời vĩ nhân, những triết lý này không chỉ ảnh hưởng đến tư tưởng của Phương lão, còn thông qua hắn ảnh hưởng thực tế tới toàn bộ nước Cộng Hòa.
Thư viện của bọn hắn cũng rất phong phú, phương diện lịch sử, văn học, văn học ngoại quốc, còn có rất nhiều lịch sử của ngoại quốc, hồi ức lục, truyện ký, các loại sách về triết học, đương nhiên, còn có rất nhiều sách vở về chủ nghĩa Mác- Lê Nin.
Tổng thể mà nói, Phương lão là người có tính cách hướng nội, trầm ổn ít nói, hơn nửa thế kỷ sống kiếp cách mạng, khiến cho hắn dưỡng thành lâm nguy không sợ, gặp hỷ không kiêu ngạo, đặc biệt là đối với vận mệnh cá nhân, tương đối lạc quan. Ở trong nghịch cảnh, hắn giỏi về dùng chủ nghĩa tinh thần lạc quan để đối phó hết thảy, cùng sử dụng một ít công tác thực tế để hoạt động sinh hoạt, cũng không cảm thấy trống rỗng và bàng hoàng.
Khi hắn suy tư đọc sách vài năm, thông qua không ngừng đọc và suy nghĩ, khiến cho tư tưởng của hắn càng thêm minh xác, mạch suy nghĩ càng thêm rõ ràng, tín niệm càng thêm kiên định.
Những thứ này, đối với hắn tái nhậm chức không lâu tiếp xúc với lãnh đạo cả nước tiến hành chỉnh đốn toàn diện, cùng với về sau chế định lộ tuyến phương châm chính sách mới, đều sinh ra ảnh hưởng trực tiếp.
- Thích xem sách là chuyện tốt, tầm mắt khoáng đạt, tri thức phong phú, bồi dưỡng năng lực suy tính, người trẻ tuổi phải đọc sách nhiều, người già cũng muốn đọc nhiều sách.
Phương lão nói ra.
Không bao lâu, nhân viên quản lý thư viện đem tới một bộ Liêu trai chí dị rồi.
Diệp Khai nhận lấy sách, lại đưa cho Phương lão nhìn xem.
Phương lão tiện tay mở ra, liền vừa cười vừa nói:
- Mắt không được tốt, trở về để cho bọn họ đọc ta nghe.
Nói xong liền đưa sách cho nhân viên đi theo bên cạnh, mọi người tiếp tục đi lên phía trước.
Diệp Khai đề nghị mọi người đi xem phòng đọc điện tử, hơn nữa thu hồi thẻ mượn đọc của mình.
Bây giờ thẻ mượn đọc đều là thẻ từ, không cần giống như trước kia, để thẻ mượn đọc lưu lại trong thư viên, đến khi trả sách mới có thể thu hồi trở lại.
- Phòng đọc điện tử?
Phương lão hiển nhiên đối với vật này cảm thấy tương đối hứng thú.
Phòng đọc điện tử trong thư viện của thành phố Minh Châu, vẫn là Diệp Khai mãnh liệt đề nghị, chăm chú đi làm đấy.
Đối với một ít sách vở không cần lo lắng đến bản quyền, nói ví dụ như tứ đại danh, còn có rất nhiều sách cổ, Diệp Khai cho là nên số hóa, sau đó công khai cho dân chúng, cho nên lúc bắt đầu xây dựng thư viện đã dùng rất nhiều nhân lực vật lực, phát động rất nhiều đệ tử tiến hành ghi lại, hiện tại đã hoàn thành mấy ngàn sách cổ.
- Số hóa những sách báo này, sau này không gian tồn tại sẽ phi thường lâu, tùy thời tùy chỗ đều có thể xem được nội dung những quyển thư tịch này.
Diệp Khai hướng mọi người miêu tả một chút về tiền cảnh của số hóa sách báo.
Bất quá mọi người sau khi nghe xong, vẫn cảm thấy có chút xa xa không thể chạm tới, dù sao một cái bản mềm có thể tồn Trữ được vài chục vạn chữ, nhưng mà muốn đem nội dung của một tòa thư viện này vào, thật không phải nhẹ nhàng như vậy, ngươi cũng không thể dùng vài chục vạn hay trăm vạn cái bản mềm để nhập vào chứ?
- Kỹ thuật phát triển của máy vi tính là phi thường nhanh, đoán chừng mười năm sau, vấn đề này có thể sơ bộ giải quyết, mà hai mươi năm về sau, tất cả các vấn đề này liền không thành vấn đề, phương thức đọc của chúng ta cũng có biến hóa rất lớn, nói ví dụ như thông qua dạng đọc đầu cuối đơn giản, ví dụ như thông qua điện thoại, như thông qua mạng lưới cộng hưởng, vân vân, những điều này đều có thể làm được đấy.
Diệp Khai thuận miệng miêu tả thoáng một chút xu hướng phát triển của tương lai.
- Nghe rất tốt, bất quá ta lại không đợi được đến ngày đó rồi.
Phương lão cười cười nói:
- Các ngươi đều là một thế hệ hạnh phúc, sau này có cơ hội biết rất nhiều.
Lão vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều không tiện nói tiếp, chỉ có Diệp Tử Bình nói một câu:
- Thân thể Phương lão rất tốt, sống lâu trăm tuổi.
- Tại ngắn ngủi mười mấy năm này, quốc gia chúng ta phát triển nhanh như vậy, khiến người dân cao hứng, thế giới chú mục, cái này cũng đủ để chứng minh lộ tuyến tam trung đến nay, phương châm, chính sách chính xác, người nào thay đổi cũng thay đổi không được. Đã từng nói qua, chính là một câu, kiên trì phương châm lộ tuyến này, chính sách không thay đổi.
Phương Hòa đồng chí tựa hồ có điều cảm xúc, liền nói:
- Cải cách cởi mở đến nay, chúng ta lập Chương trình cũng không ít, hơn nữa là toàn bộ phương vị đấy. Kinh tế, chính trị, khoa học kỹ thuật, giáo dục, văn hóa, quân sự, ngoại giao, từng phương diện đó đều có phương pháp và chính sách chính xác, hơn nữa có ngôn ngữ thuyết minh chính xác.
- Lần này đại hội bát trung khai mở rất khá, tán thành chế độ gia đình nông thôn nhận khoán trách nhiệm không thay đổi.
Phương Hòa đồng chí nở nụ cười.
- Dùng thẻ của ta mượn đọc là được rồi.
Diệp Khai ở bên cạnh liền móc thẻ của mình đưa tới.
- Ồ, làm sao ngươi có thẻ mượn đọc ở bên này?
Phương Hòa đồng chí hơi kinh ngạc.
Kỳ thật không riêng gì đồng chí Phương Hòa cảm thấy có chút kinh ngạc, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Lẽ ra Diệp Khai là thanh niên đến độ tuổi này, sẽ rất ít có thời gian ngồi ở đây, còn nói thẻ mượn đọc trên tay hắn, càng là đã làm hơn một năm rồi, tuyệt đối không phải là tạm thời xử lý để lấy lòng lãnh đạo.
- Ta bây giờ còn đang là sinh viên a.
Diệp Khai cười hồi đáp :
- Có thẻ mượn đọc cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, trên thực tế thì thư viện bên này tương đối phong phú, ta thường xuyên tới đây mượn đọc đấy.
Trên thực tế kế hoạch hôm nay đến thư viện, Diệp Khai đã mang theo thẻ mượn đọc.
Mà chuyện Phương lão muốn tìm Liêu trai chí dị, cũng không thoát khỏi kế hoạch của hắn.
Trong ấn tượng của Diệp Khai, phu nhân của Phương lão đã từng nói lão thích xem sách về quỷ thần, nhất là Liêu trai chí dị, nói lão lúc ở kinh thành cũng thường xuyên xem Liêu trai chí dị, lúc ra ngoài còn mang theo, lão lại để cho nhân viên công tác đem sống trang của Liêu trai chí dị hủy đi, lúc ra ngoài còn mang mấy quyển sách, lúc rảnh rỗi sẽ xem.
Mặc dù Liêu trai chí dị là nói về quỷ thần, nhưng mà rất có giá trị tư tưởng, thông qua quỷ thần tiết lộ chuyện xã hội đen, có tác phẩm còn giải thích nhiều ngụ ý và triết lý, ví dụ như Phương lão yêu thích mặt nạ, khẩu kỹ, khu quái các loại,… từ đó nhìn ra chính là nhân sinh, chính là triết lý.
Diệp Khai rõ ràng hơn một điểm, chính là quyển 3 khu quái của Liêu trai chí dị, có “Dị Sử thị viết: Hoàng ly Hắc ly, đắc thử giả hùng!”
Ly, chính là mèo, những lời này phiên dịch ra chính là:
- Mặc kế là hoàng mèo hay mèo mun, chỉ cần bắt được chuột chính là mèo tốt!
Từ đây có thể nhìn ra được, Liêu trai chí dị có ảnh hưởng đối với một đời vĩ nhân, những triết lý này không chỉ ảnh hưởng đến tư tưởng của Phương lão, còn thông qua hắn ảnh hưởng thực tế tới toàn bộ nước Cộng Hòa.
Thư viện của bọn hắn cũng rất phong phú, phương diện lịch sử, văn học, văn học ngoại quốc, còn có rất nhiều lịch sử của ngoại quốc, hồi ức lục, truyện ký, các loại sách về triết học, đương nhiên, còn có rất nhiều sách vở về chủ nghĩa Mác- Lê Nin.
Tổng thể mà nói, Phương lão là người có tính cách hướng nội, trầm ổn ít nói, hơn nửa thế kỷ sống kiếp cách mạng, khiến cho hắn dưỡng thành lâm nguy không sợ, gặp hỷ không kiêu ngạo, đặc biệt là đối với vận mệnh cá nhân, tương đối lạc quan. Ở trong nghịch cảnh, hắn giỏi về dùng chủ nghĩa tinh thần lạc quan để đối phó hết thảy, cùng sử dụng một ít công tác thực tế để hoạt động sinh hoạt, cũng không cảm thấy trống rỗng và bàng hoàng.
Khi hắn suy tư đọc sách vài năm, thông qua không ngừng đọc và suy nghĩ, khiến cho tư tưởng của hắn càng thêm minh xác, mạch suy nghĩ càng thêm rõ ràng, tín niệm càng thêm kiên định.
Những thứ này, đối với hắn tái nhậm chức không lâu tiếp xúc với lãnh đạo cả nước tiến hành chỉnh đốn toàn diện, cùng với về sau chế định lộ tuyến phương châm chính sách mới, đều sinh ra ảnh hưởng trực tiếp.
- Thích xem sách là chuyện tốt, tầm mắt khoáng đạt, tri thức phong phú, bồi dưỡng năng lực suy tính, người trẻ tuổi phải đọc sách nhiều, người già cũng muốn đọc nhiều sách.
Phương lão nói ra.
Không bao lâu, nhân viên quản lý thư viện đem tới một bộ Liêu trai chí dị rồi.
Diệp Khai nhận lấy sách, lại đưa cho Phương lão nhìn xem.
Phương lão tiện tay mở ra, liền vừa cười vừa nói:
- Mắt không được tốt, trở về để cho bọn họ đọc ta nghe.
Nói xong liền đưa sách cho nhân viên đi theo bên cạnh, mọi người tiếp tục đi lên phía trước.
Diệp Khai đề nghị mọi người đi xem phòng đọc điện tử, hơn nữa thu hồi thẻ mượn đọc của mình.
Bây giờ thẻ mượn đọc đều là thẻ từ, không cần giống như trước kia, để thẻ mượn đọc lưu lại trong thư viên, đến khi trả sách mới có thể thu hồi trở lại.
- Phòng đọc điện tử?
Phương lão hiển nhiên đối với vật này cảm thấy tương đối hứng thú.
Phòng đọc điện tử trong thư viện của thành phố Minh Châu, vẫn là Diệp Khai mãnh liệt đề nghị, chăm chú đi làm đấy.
Đối với một ít sách vở không cần lo lắng đến bản quyền, nói ví dụ như tứ đại danh, còn có rất nhiều sách cổ, Diệp Khai cho là nên số hóa, sau đó công khai cho dân chúng, cho nên lúc bắt đầu xây dựng thư viện đã dùng rất nhiều nhân lực vật lực, phát động rất nhiều đệ tử tiến hành ghi lại, hiện tại đã hoàn thành mấy ngàn sách cổ.
- Số hóa những sách báo này, sau này không gian tồn tại sẽ phi thường lâu, tùy thời tùy chỗ đều có thể xem được nội dung những quyển thư tịch này.
Diệp Khai hướng mọi người miêu tả một chút về tiền cảnh của số hóa sách báo.
Bất quá mọi người sau khi nghe xong, vẫn cảm thấy có chút xa xa không thể chạm tới, dù sao một cái bản mềm có thể tồn Trữ được vài chục vạn chữ, nhưng mà muốn đem nội dung của một tòa thư viện này vào, thật không phải nhẹ nhàng như vậy, ngươi cũng không thể dùng vài chục vạn hay trăm vạn cái bản mềm để nhập vào chứ?
- Kỹ thuật phát triển của máy vi tính là phi thường nhanh, đoán chừng mười năm sau, vấn đề này có thể sơ bộ giải quyết, mà hai mươi năm về sau, tất cả các vấn đề này liền không thành vấn đề, phương thức đọc của chúng ta cũng có biến hóa rất lớn, nói ví dụ như thông qua dạng đọc đầu cuối đơn giản, ví dụ như thông qua điện thoại, như thông qua mạng lưới cộng hưởng, vân vân, những điều này đều có thể làm được đấy.
Diệp Khai thuận miệng miêu tả thoáng một chút xu hướng phát triển của tương lai.
- Nghe rất tốt, bất quá ta lại không đợi được đến ngày đó rồi.
Phương lão cười cười nói:
- Các ngươi đều là một thế hệ hạnh phúc, sau này có cơ hội biết rất nhiều.
Lão vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều không tiện nói tiếp, chỉ có Diệp Tử Bình nói một câu:
- Thân thể Phương lão rất tốt, sống lâu trăm tuổi.
- Tại ngắn ngủi mười mấy năm này, quốc gia chúng ta phát triển nhanh như vậy, khiến người dân cao hứng, thế giới chú mục, cái này cũng đủ để chứng minh lộ tuyến tam trung đến nay, phương châm, chính sách chính xác, người nào thay đổi cũng thay đổi không được. Đã từng nói qua, chính là một câu, kiên trì phương châm lộ tuyến này, chính sách không thay đổi.
Phương Hòa đồng chí tựa hồ có điều cảm xúc, liền nói:
- Cải cách cởi mở đến nay, chúng ta lập Chương trình cũng không ít, hơn nữa là toàn bộ phương vị đấy. Kinh tế, chính trị, khoa học kỹ thuật, giáo dục, văn hóa, quân sự, ngoại giao, từng phương diện đó đều có phương pháp và chính sách chính xác, hơn nữa có ngôn ngữ thuyết minh chính xác.
- Lần này đại hội bát trung khai mở rất khá, tán thành chế độ gia đình nông thôn nhận khoán trách nhiệm không thay đổi.
/1169
|