Diệp Khai đùa một ít trò xiếc này, trong lòng hắn biết rõ, bất quá Phổ Giang Đông Khu phải chăng có thể thuận lợi lên cấp, cũng là một tâm sự của hắn, đồng thời cũng kiểm tra một chút những người khác phải chăng có thể tôn trọng ý kiến của lão thủ trưởng hắn hay không, cho nên hắn cũng không phản đối bị tiểu tử Diệp Khai này lợi dụng một chút.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, lúc này Diệp Khai ra tay, chính là hợp với tâm tư của hắn.
Cổ Kiến Nhung ngược lại là cảm thấy không sao cả, hắn bất quá chỉ là phù hợp với ý kiến của Phương lão mà thôi, cái này cũng không thể nói rõ lập trường của hắn thiên về hướng nào, chỉ có thể nói là tôn trọng đối với lãnh đạo.
Nhưng mà đồng chí Đàm Thắng Kiệt lại cảm thấy có chút biệt khuất, chính mình đường đường là phó chủ nhiệm, chẳng mấy chốc sẽ trở thành người lãnh đạo quốc gia, lại bị tiểu tử Diệp Khai chơi như vậy, thật sự là mất hết mặt mũi a.
Tiểu tử này, thật sự là đáng hận rồi.
- Đồng chí Giang Thành, tiểu tử Diệp Khai này thật sự là rất đáng hận rồi.
Sau khi Đàm Thắng Kiệt trở lại gian phòng của mình, liền gọi điện thoại cho đồng chí Giang Thành để báo cáo sự tình hôm nay, đặc biệt đem Diệp Khai ra tố cáo tội trạng.
- Người thiếu niên có tâm tính, có bộ dạng như vậy rồi.
Đồng chí Giang Thành nghe xong, cũng có chút dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ Diệp gia thần kỳ nha, đối với chuyện này lại có chiêu số sắc bén như vậy, quả thật là khó có thể tưởng tượng.
Bất quá đây cũng là chuyện không có biện pháp, bản thân Phương Hòa đồng chí đi Minh Châu, chính là giúp cho phụ tử Diệp gia tăng thanh thế đấy, mà vấn đề Phổ Giang Đông Khu lên cấp cũng không phải là vấn đề, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Hôm nay Diệp Khai lại dựa thế đem vấn đề này nói ra, tự nhiên là có tính toán của hắn, nhưng mà từ phản ứng không có cự tuyệt của Phương lão mà nói, hiển nhiên Phương lão nhận thức được chuyện này là thích hợp.
Trên thực tế ở trong mắt Phương lão, sự nghiệp đẩy mạnh cải cách ở địa phương này, làm còn chưa đủ, bước chân quá nhỏ, giống như chuyện của Phổ Giang Đông Khu này, sớm nên lên cấp rồi.
- Thăng liền thăng đi, chẳng lẽ chúng ta còn thiếu cán bộ cấp phó tỉnh hay sao? Nhiều mấy cái cũng không có gấp gáp gì.
Đồng chí Giang Thành tỏ thái độ nói:
- Bất kể như thế nào, nếu như Phổ Giang Đông Khu làm tốt công tác thì đối ới khắp cả Minh Châu, thậm chí là toàn bộ phía đông mà nói, đều là một chuyện thật tốt, trong vấn đề này chúng ta cần phải đại lực ủng hộ.
- Vâng, ta hiểu được, chỉ là không nhìn nổi bộ dáng đắc ý, càn rỡ của tiểu tử Diệp Khai mà thôi.
Đàm Thắng Kiệt cũng biết việc này không cách nào ngăn cản, liền cũng thở dài nói.
Sau khi để điện thoại xuống, đồng chí Giang Thành liền vuốt vuốt cái trán, nghĩ thầm Đàm Thắng Kiệt người này trong bụng quyền mưu không ít, nhưng mà bàn về khí độ, đúng là vẫn còn tốt một chút, khả năng cũng là có quan hệ tới việc đảm nhiệm phó chức lâu dài, dù sao không làm qua người đứng đầu, ở một số sự tình thì có cái nhìn đại cục vẫn kém một chút.
Coi như là về sau, muốn bổ nhiệm hắn làm chức chủ nhiệm, hơn nữa muốn đưa hắn vào cuộc, vậy cũng không thể cùng với quan to một tỉnh so sánh được, dù sao tại phương diện lịch lãm rèn luyện vẫn là khuyết thiếu một ít, như vậy mà vội vàng muốn đẩy hắn lên đài, đúng là có chút thiếu suy nghĩ.
Bất quá chính đồng chí Giang Thành cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, dù sao bản thân hắn chưa được tính là một bộ rễ cường đại già dặn, cũng không có bối cảnh hùng hậu như Hồng nhị đại, ở một đám lão cách mạng che chở trong đó, lộ ra thế yếu nhược, phương thế lực nào cũng không thể quá đắc tội, muốn duy trì tốt một cục diện cân đối, còn phải xây dựng lên, thật sự là rất không dễ dàng.
Mà Đàm Thắng Kiệt đã có quyền mưu lại có tư lịch, còn có bối cảnh đời trước, đương nhiên là hắn phi thường nể trọng cỗ lực lượng này rồi, vào lúc này không dựa vào hắn, còn có thể dựa vào ai?
Về phần phương diện quân đội, gần đây cũng có một chút tiến bộ, tân nhiệm quân ủy phó thủ trưởng Điền Văn Kiến, chính là một lão tướng ủng hộ cho đồng chí Giang Thành, tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng mà xác thực đủ ổn trọng, hơn nữa tính tình rất tốt, lý lịch kiện toàn, là người có thể yên tâm trọng dụng.
Tại từng phương diện khác, nhân mã phe đồng chí Giang Thành, cũng bắt đầu rối rít phát lực rồi.
Trải qua mấy năm tỉ mỉ và cẩn thận vận hành, đồng chí Giang Thành cũng tương đối vui mừng chứng kiến, thời gian dần qua chính mình đã có được thực lực không tầm thường, hơn nữa mình có chỗ đại nghĩa, mười phần chính thống, cho nên cái ưu thế này cũng có thể cho lực lượng của mình tăng thêm 120%, đây là chỗ kém của các thế lực khác đấy.
Có thể nghĩ, đợi đến khi xuất hiện 14 tổ chức lớn, thưc lực của hắn sẽ có một bước tăng trưởng, mà qua thời gian năm năm, cỗ lực lượng này sẽ đi về thời kỳ toàn thịnh.
Đối với mục tiêu này, đồng chí Giang Thành vẫn tương đối có lòng tin, nhưng mà muốn đạt được mục tiêu này, đầu tiên cần phải xử lý cho tốt đấy, chính là quan hệ cùng Phương lão và Sở lão.
Hai vị lão nhân này mặc dù là triệt để lui xuống, nhưng mà bọn hắn với tư cách là người ảnh hưởng tới nước Cộng Hòa hơn nửa thế kỷ, tài nguyên sau lưng khổng lồ làm cho người khác đỏ mắt, không lấy được tán thành của bọn họ, mình tuyệt đối không thể khống chế toàn cục được.
Mà càng khiến người ta cảm thấy giật mình, chính là Phương lão và Sở lão không hẹn mà cùng tỏ vẻ đối với Diệp Khai nhà Diệp gia, có hảo cảm không giống bình thường, cái này liền khiến cho không có người nào không dám không coi trọng Diệp Khai rồi.
Mặc dù Đàm Thắng Kiệt nói Diệp Khai có chút càn rỡ, nhưng mà đồng chí Giang Thành thấy rất rõ ràng, làm một thủ trưởng, cái hắn quan tâm không phải là một loại tiểu ngành hoặc là lợi ích của đoàn thể nhỏ, mà là phải bắt lấy được lợi ích toàn cục, một loạt động tác của Diệp Khai đã đạt được hồi báo, đồng chí Giang Thành là để ở trong mắt đấy.
Chính vì vậy đồng chí Giang Thành mới cho rằng, Diệp Khai được Phương lão cùng Sở lão đồng thời coi trọng, không phải là không có nguyên nhân.
Diệp Khai có thể được bọn hắn xem trọng, có một đặc điểm rất lớn chính là ra tay khá lớn, lá gan khá lớn, hơn nữa thủ đoạn cao minh, ánh mắt rất chính xác, thoáng cái là có thể bắt lấy đối phương uy hiếp, từ địa phương bất khả tư nghị nhất ra tay thành công, khiến cho người khác bội phục sát đất.
Cùng so sánh với một đoàn lẩm cẩm không có chủ kiến, chỉ biết xu nịnh đám bọn họ, nhân vật như Diệp Khai quả thật là kỳ tài ngút trời.
- Ừ, để ta tiếp Diệp lão trong phòng làm việc.
Đồng chí Giang Thành nghĩ nghĩ, rốt cuộc gọi điện thoại cho Diệp Tương Kiền.
- Đồng chí Giang Thành, có chuyện gì không?
Đối diện vang lên thanh âm của Diệp Tương Kiền Diệp lão gia tử, tựa hồ mang theo một chút kinh ngạc.
- Diệp lão, về vấn đề lên cấp Phổ Giang Đông Khu của thành phố Minh Châu, chúng ta tìm chút thời gian thảo luận một chút chứ?
Đồng chí Giang Thành hỏi.
- Vấn đề này, trước đó không phải đã có kết luận rồi sao?
Diệp lão gia tử cảm thấy có chút kỳ quái.
Về vấn đề lên cấp của Phổ Ging Đông Khu, quả thật trước kia có thảo luận qua, cũng minh xác rằng cấp bậc của nó sẽ là phó tỉnh, lúc này đồng chí Giang Thành đột nhiên nhắc tới, chẳng lẽ chuyện này lại nảy sinh ra biến số gì hay sao ?
- Là như vậy…
Đồng chí Giang Thành liền đem ý kiến Phương lão nói một lần.
- Đã có cái thực tế cần này, không phải có thể sớm lên cấp một chút?
- Tất cả mọi người đã có ý kiến này, ta cảm thấy là có thể được đấy.
Diệp lão gia tử đối với tình huống của Phổ Giang Đông Khu cũng là tương đối quen thuộc, biết rõ người của Diệp gia minh hay ám tiến vào Phổ Giang Đông Khu không ít, lúc này mà lên cấp, sẽ khiến cho cấp bậc của bọn họ bay lên rất nhiều, là một chuyện thật tốt.
- Như vậy ta xem cũng không cần phải thượng hội rồi, mấy người chúng ta lén trao đổi một chút, lại để cho lão Vân phát một văn bản xuống dưới là tốt rồi.
Đồng chí Giang Thành nói ra.
- Được.
Diệp lão gia tử nghĩ nghĩ, liền biểu thị đồng ý.
Đồng chí Giang Thành nghĩ cách, kỳ thật cũng là rất dễ hiểu đấy, nếu là muốn tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của đối phương và đồng chí, như vậy trong lúc Phương lão thị sát thành phố Minh Châu, đem chuyện này chứng thực, dĩ nhiên chính là không còn gì tốt hơn, có thể lấy được Phương lão vui mừng, tổng cũng không phải là một chuyện xấu.
Diệp Khai ngay đầu tiên liền nhận được tin tức này, là Diệp Tử Bình nói cho hắn biết.
- Gia gia của ngươi vừa gọi điện thoại tới, nói là vấn đề lên cấp của Phổ Giang Đông Khu rất có thể lập tức lên cấp.
Diệp Tử Bình nói với nhi tử:
- Có chút ngoài dự đoán mọi người a.
- Ha ha.
Diệp Khai chỉ cười, cũng không nói cái gì.
- Làm sao vậy?
Diệp Tử Bình cảm thấy tò mò, không biết Diệp Khai có ý gì.
- Ha ha, không có gì, chỉ là không nghĩ đến động tác của bọn hắn nhanh như vậy mà thôi.
Trong nội tâm Diệp Khai tự nhiên là rất vui mừng, bất quá hắn cũng đoán được, chuyện này nhất định là do Đàm Thắng Kiệt bẩm báo, kết quả là không biết đồng chí Giang Thành cân nhắc từ phương diện nào đó, liền quyết định thôi động việc này phát triển.
Nhưng mà bất kể như thế nào, đây đều là một chuyện tốt.
- Nếu như Phổ Giang Đông Khu sớm lên cấp, rất nhiều chuyện lại muốn suy tính một lần nữa.
Diệp Tử Bình nói ra.
Ý nghĩ này của hắn cũng rất là bình thường, một cái địa khu là cấp thành phố lên đến cấp phó tỉnh, không phải chỉ là gia tăng thêm vài tên lãnh đạo cấp phó tỉnh mà thôi, rất nhiều phương diện đều cần cân nhắc một lần nữa, từ việc phối trí nhân viên đến việc cân đối quan hệ với thân khu chung quanh, còn có quan hệ hợp tác đối ngoại kinh tế, vân vân, không phải là chuyện đơn giản như vậy.
- Có chuyện mới tốt a, làm lãnh đạo, sợ nhất là không có chuyện để làm.
Diệp Khai tỏ vẻ nói.
Trên thực tế cũng đúng như hắn nói, làm lãnh đạo không sợ có chuyện để làm, chỉ có không ngừng vận hành, mới có thể thực hiện được lý niệm chấp chính của mình, nếu như chỉ là ao tù nước đọng, quả thật không phải là nhân vật cần thiết.
- Nói cũng đúng, ở bên này an bài đã không sai biệt lắm, ngược lại cũng không có sự tình cần làm gì.
Với tư cách là người chấp chính lớn nhất của thành phố Minh Châu, tinh lực hắn đầu nhập cho Phổ Giang Đông Khu cũng là nhiều nhất, lúc này đây rốt cuộc đã được hồi báo về phương diện chính trị.
Lúc này lên cấp thì đội ngũ Diệp hệ được lợi ít nhất cũng phải mười người, đây là một thành công rất lớn.
- Thoạt nhìn, ta lúc này làm tiệc tối, cũng sẽ tìm một cái chủ đề rất tốt.
Diệp Khai nghĩ tới chỗ này, không thể nhịn được cười.
Trước kia đến xem, nếu như lúc Phương Hòa đồng chí đến, Diệp Khai làm ra một bài hát ca tụng trong tiệc tối như vậy, đoán chừng sẽ gặp phải không ít người lên án, bất quá bây giờ đụng phải việc lên cấp trọng đại của Phổ Giang Đông Khu, cũng không lộ ra vẻ đột ngột nữa rồi.
- Ngươi còn phải chuẩn bị tiệc tối a, chuẩn bị đầy đủ hết đi.
Diệp Tử Bình cười nói.
- Diễn trò thì cũng phải làm đủ mười phần, bằng không mà nói, sẽ không có trò diễn cần thiết.
Diệp Khai hồi đáp.
Quả nhiên, chuyện này chưa được bao lâu, ngày hôm sau liền được bộ ngoại giao phê chuẩn cho Phổ Giang Đông Khu lên cấp, văn bản liền khẩn cấp đưa đến thành phố Minh Châu.
Đột nhiên nhận được phần văn kiện này, Minh Châu thị trưởng Ngô Viễn Sơn hiển nhiên là có chút kinh ngạc, không biết vì cái gì bộ ngoại giao đột nhiên đưa xuống một văn bản như vậy? Nếu như so sánh với kế hoạch trước kia, cái tiến trình này tựa hồ hơi sớm một chút rồi.
Nhưng mà chờ khi hắn kịp phản ứng, mới bỗng nhiên phát hiện, cái này vẫn là lực ảnh hưởng của đồng chí Phương Hòa có tác dụng.
- Lực ảnh hưởng của đồng chí Phương Hòa, thật sự là quá cường đại a.
Ngô Viễn Sơn không khỏi cảm thán một câu.
Đồng chí Giang Thành mặc dù là thủ trưởng số 1, nhưng mà nếu muốn làm được danh phù kỳ thực, còn cần có rất nhiều công tác cần phải đi làm đấy, trên thực tế dưới tình huống Phương lão còn sống, hắn muốn làm cho chức danh trở về vẫn là rất khó khăn.
Ngày mồng 5 tháng 9, đồng chí Phương Hòa và Diệp Tử Bình cùng các lãnh đạo chủ yếu của thành phố Minh Châu đi thăm thư viện mới được đưa vào sử dụng.
Thư viện này là kiến trúc tầng thư 16, có chứa hơn trăm vạn cuốn sách, hơn nữa đáng nhắc tới đúng là chính là dùng máy tính để quản lý những cuốn sách này.
Dĩ vãng phương thức quản lý sách báo, chính là phân loại kiểm tra, nói ví dụ như ở trong phòng có rất nhiều ngăn tủ, trên đó phân chia rất nhiều ngăn kéo, từ xã khoa, nhân văn, vân vân, cùng với các loại môn học, ở trong ngăn kéo có rất nhiều sách báo, phía trên ghi rõ tên sách vở, phân loại, giới thiệu vắn tắt, vân vân.
Tất cả mọi người đều đi trước những tủ sách này, tìm được sách vở chính mình cần tìm, sau đó ghi lại dãy số kiểm tra rồi đi giao lại cho nhân viên quản lý thư viện, sau đó mới tìm được những quyển sách này mượn đọc.
Hiện tại đã có máy tính để kiểm tra rồi, chỉ cần nhập vào một số từ mấu chốt, là có thể tìm được sách báo cần thiết rất nhanh, đương nhiên nếu so với đi tìm trong tủ sách rộng lớn thì dễ dàng hơn.
- Cái này có ý tứ a.
Phương Hòa đồng chí hiển nhiên đối với phương thức kiểm tra bằng máy tính cảm thấy rất hứng thú, lại hỏi:
- Có thể hay không giúp ta tìm một cuốn Liêu trai chí dị?
- Xin ngài chờ một chút, sẽ lập tức có liền.
Thời điểm nhân viên quản lý thư viện thấy được Phương Hòa đồng chí, cũng là phi thường kích động, cảm xác không ổn định, khi gõ vào bàn phím không chú ý, liên tiếp gõ lộn từ khóa hai lần.
Trong thời gian chớp mắt, trên màn ảnh máy tính liền xuất hiện tin tức về Liêu trai chí dị.
- Phương lão, trong thư viện chúng ta tổng cộng có 7 phiên bản Liêu trai chí dị, và sở hữu 23 bộ, ta đề cử ngài tuyển chọn một bộ này, đây là bộ hoàn chỉnh nhất và cũng ít cải biến nhất.
Nhân viên quản lý rất nhanh chỉ ra một phiên bản trên màn hình rồi giới thiệu với Phương lão.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, lúc này Diệp Khai ra tay, chính là hợp với tâm tư của hắn.
Cổ Kiến Nhung ngược lại là cảm thấy không sao cả, hắn bất quá chỉ là phù hợp với ý kiến của Phương lão mà thôi, cái này cũng không thể nói rõ lập trường của hắn thiên về hướng nào, chỉ có thể nói là tôn trọng đối với lãnh đạo.
Nhưng mà đồng chí Đàm Thắng Kiệt lại cảm thấy có chút biệt khuất, chính mình đường đường là phó chủ nhiệm, chẳng mấy chốc sẽ trở thành người lãnh đạo quốc gia, lại bị tiểu tử Diệp Khai chơi như vậy, thật sự là mất hết mặt mũi a.
Tiểu tử này, thật sự là đáng hận rồi.
- Đồng chí Giang Thành, tiểu tử Diệp Khai này thật sự là rất đáng hận rồi.
Sau khi Đàm Thắng Kiệt trở lại gian phòng của mình, liền gọi điện thoại cho đồng chí Giang Thành để báo cáo sự tình hôm nay, đặc biệt đem Diệp Khai ra tố cáo tội trạng.
- Người thiếu niên có tâm tính, có bộ dạng như vậy rồi.
Đồng chí Giang Thành nghe xong, cũng có chút dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ Diệp gia thần kỳ nha, đối với chuyện này lại có chiêu số sắc bén như vậy, quả thật là khó có thể tưởng tượng.
Bất quá đây cũng là chuyện không có biện pháp, bản thân Phương Hòa đồng chí đi Minh Châu, chính là giúp cho phụ tử Diệp gia tăng thanh thế đấy, mà vấn đề Phổ Giang Đông Khu lên cấp cũng không phải là vấn đề, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Hôm nay Diệp Khai lại dựa thế đem vấn đề này nói ra, tự nhiên là có tính toán của hắn, nhưng mà từ phản ứng không có cự tuyệt của Phương lão mà nói, hiển nhiên Phương lão nhận thức được chuyện này là thích hợp.
Trên thực tế ở trong mắt Phương lão, sự nghiệp đẩy mạnh cải cách ở địa phương này, làm còn chưa đủ, bước chân quá nhỏ, giống như chuyện của Phổ Giang Đông Khu này, sớm nên lên cấp rồi.
- Thăng liền thăng đi, chẳng lẽ chúng ta còn thiếu cán bộ cấp phó tỉnh hay sao? Nhiều mấy cái cũng không có gấp gáp gì.
Đồng chí Giang Thành tỏ thái độ nói:
- Bất kể như thế nào, nếu như Phổ Giang Đông Khu làm tốt công tác thì đối ới khắp cả Minh Châu, thậm chí là toàn bộ phía đông mà nói, đều là một chuyện thật tốt, trong vấn đề này chúng ta cần phải đại lực ủng hộ.
- Vâng, ta hiểu được, chỉ là không nhìn nổi bộ dáng đắc ý, càn rỡ của tiểu tử Diệp Khai mà thôi.
Đàm Thắng Kiệt cũng biết việc này không cách nào ngăn cản, liền cũng thở dài nói.
Sau khi để điện thoại xuống, đồng chí Giang Thành liền vuốt vuốt cái trán, nghĩ thầm Đàm Thắng Kiệt người này trong bụng quyền mưu không ít, nhưng mà bàn về khí độ, đúng là vẫn còn tốt một chút, khả năng cũng là có quan hệ tới việc đảm nhiệm phó chức lâu dài, dù sao không làm qua người đứng đầu, ở một số sự tình thì có cái nhìn đại cục vẫn kém một chút.
Coi như là về sau, muốn bổ nhiệm hắn làm chức chủ nhiệm, hơn nữa muốn đưa hắn vào cuộc, vậy cũng không thể cùng với quan to một tỉnh so sánh được, dù sao tại phương diện lịch lãm rèn luyện vẫn là khuyết thiếu một ít, như vậy mà vội vàng muốn đẩy hắn lên đài, đúng là có chút thiếu suy nghĩ.
Bất quá chính đồng chí Giang Thành cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, dù sao bản thân hắn chưa được tính là một bộ rễ cường đại già dặn, cũng không có bối cảnh hùng hậu như Hồng nhị đại, ở một đám lão cách mạng che chở trong đó, lộ ra thế yếu nhược, phương thế lực nào cũng không thể quá đắc tội, muốn duy trì tốt một cục diện cân đối, còn phải xây dựng lên, thật sự là rất không dễ dàng.
Mà Đàm Thắng Kiệt đã có quyền mưu lại có tư lịch, còn có bối cảnh đời trước, đương nhiên là hắn phi thường nể trọng cỗ lực lượng này rồi, vào lúc này không dựa vào hắn, còn có thể dựa vào ai?
Về phần phương diện quân đội, gần đây cũng có một chút tiến bộ, tân nhiệm quân ủy phó thủ trưởng Điền Văn Kiến, chính là một lão tướng ủng hộ cho đồng chí Giang Thành, tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng mà xác thực đủ ổn trọng, hơn nữa tính tình rất tốt, lý lịch kiện toàn, là người có thể yên tâm trọng dụng.
Tại từng phương diện khác, nhân mã phe đồng chí Giang Thành, cũng bắt đầu rối rít phát lực rồi.
Trải qua mấy năm tỉ mỉ và cẩn thận vận hành, đồng chí Giang Thành cũng tương đối vui mừng chứng kiến, thời gian dần qua chính mình đã có được thực lực không tầm thường, hơn nữa mình có chỗ đại nghĩa, mười phần chính thống, cho nên cái ưu thế này cũng có thể cho lực lượng của mình tăng thêm 120%, đây là chỗ kém của các thế lực khác đấy.
Có thể nghĩ, đợi đến khi xuất hiện 14 tổ chức lớn, thưc lực của hắn sẽ có một bước tăng trưởng, mà qua thời gian năm năm, cỗ lực lượng này sẽ đi về thời kỳ toàn thịnh.
Đối với mục tiêu này, đồng chí Giang Thành vẫn tương đối có lòng tin, nhưng mà muốn đạt được mục tiêu này, đầu tiên cần phải xử lý cho tốt đấy, chính là quan hệ cùng Phương lão và Sở lão.
Hai vị lão nhân này mặc dù là triệt để lui xuống, nhưng mà bọn hắn với tư cách là người ảnh hưởng tới nước Cộng Hòa hơn nửa thế kỷ, tài nguyên sau lưng khổng lồ làm cho người khác đỏ mắt, không lấy được tán thành của bọn họ, mình tuyệt đối không thể khống chế toàn cục được.
Mà càng khiến người ta cảm thấy giật mình, chính là Phương lão và Sở lão không hẹn mà cùng tỏ vẻ đối với Diệp Khai nhà Diệp gia, có hảo cảm không giống bình thường, cái này liền khiến cho không có người nào không dám không coi trọng Diệp Khai rồi.
Mặc dù Đàm Thắng Kiệt nói Diệp Khai có chút càn rỡ, nhưng mà đồng chí Giang Thành thấy rất rõ ràng, làm một thủ trưởng, cái hắn quan tâm không phải là một loại tiểu ngành hoặc là lợi ích của đoàn thể nhỏ, mà là phải bắt lấy được lợi ích toàn cục, một loạt động tác của Diệp Khai đã đạt được hồi báo, đồng chí Giang Thành là để ở trong mắt đấy.
Chính vì vậy đồng chí Giang Thành mới cho rằng, Diệp Khai được Phương lão cùng Sở lão đồng thời coi trọng, không phải là không có nguyên nhân.
Diệp Khai có thể được bọn hắn xem trọng, có một đặc điểm rất lớn chính là ra tay khá lớn, lá gan khá lớn, hơn nữa thủ đoạn cao minh, ánh mắt rất chính xác, thoáng cái là có thể bắt lấy đối phương uy hiếp, từ địa phương bất khả tư nghị nhất ra tay thành công, khiến cho người khác bội phục sát đất.
Cùng so sánh với một đoàn lẩm cẩm không có chủ kiến, chỉ biết xu nịnh đám bọn họ, nhân vật như Diệp Khai quả thật là kỳ tài ngút trời.
- Ừ, để ta tiếp Diệp lão trong phòng làm việc.
Đồng chí Giang Thành nghĩ nghĩ, rốt cuộc gọi điện thoại cho Diệp Tương Kiền.
- Đồng chí Giang Thành, có chuyện gì không?
Đối diện vang lên thanh âm của Diệp Tương Kiền Diệp lão gia tử, tựa hồ mang theo một chút kinh ngạc.
- Diệp lão, về vấn đề lên cấp Phổ Giang Đông Khu của thành phố Minh Châu, chúng ta tìm chút thời gian thảo luận một chút chứ?
Đồng chí Giang Thành hỏi.
- Vấn đề này, trước đó không phải đã có kết luận rồi sao?
Diệp lão gia tử cảm thấy có chút kỳ quái.
Về vấn đề lên cấp của Phổ Ging Đông Khu, quả thật trước kia có thảo luận qua, cũng minh xác rằng cấp bậc của nó sẽ là phó tỉnh, lúc này đồng chí Giang Thành đột nhiên nhắc tới, chẳng lẽ chuyện này lại nảy sinh ra biến số gì hay sao ?
- Là như vậy…
Đồng chí Giang Thành liền đem ý kiến Phương lão nói một lần.
- Đã có cái thực tế cần này, không phải có thể sớm lên cấp một chút?
- Tất cả mọi người đã có ý kiến này, ta cảm thấy là có thể được đấy.
Diệp lão gia tử đối với tình huống của Phổ Giang Đông Khu cũng là tương đối quen thuộc, biết rõ người của Diệp gia minh hay ám tiến vào Phổ Giang Đông Khu không ít, lúc này mà lên cấp, sẽ khiến cho cấp bậc của bọn họ bay lên rất nhiều, là một chuyện thật tốt.
- Như vậy ta xem cũng không cần phải thượng hội rồi, mấy người chúng ta lén trao đổi một chút, lại để cho lão Vân phát một văn bản xuống dưới là tốt rồi.
Đồng chí Giang Thành nói ra.
- Được.
Diệp lão gia tử nghĩ nghĩ, liền biểu thị đồng ý.
Đồng chí Giang Thành nghĩ cách, kỳ thật cũng là rất dễ hiểu đấy, nếu là muốn tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của đối phương và đồng chí, như vậy trong lúc Phương lão thị sát thành phố Minh Châu, đem chuyện này chứng thực, dĩ nhiên chính là không còn gì tốt hơn, có thể lấy được Phương lão vui mừng, tổng cũng không phải là một chuyện xấu.
Diệp Khai ngay đầu tiên liền nhận được tin tức này, là Diệp Tử Bình nói cho hắn biết.
- Gia gia của ngươi vừa gọi điện thoại tới, nói là vấn đề lên cấp của Phổ Giang Đông Khu rất có thể lập tức lên cấp.
Diệp Tử Bình nói với nhi tử:
- Có chút ngoài dự đoán mọi người a.
- Ha ha.
Diệp Khai chỉ cười, cũng không nói cái gì.
- Làm sao vậy?
Diệp Tử Bình cảm thấy tò mò, không biết Diệp Khai có ý gì.
- Ha ha, không có gì, chỉ là không nghĩ đến động tác của bọn hắn nhanh như vậy mà thôi.
Trong nội tâm Diệp Khai tự nhiên là rất vui mừng, bất quá hắn cũng đoán được, chuyện này nhất định là do Đàm Thắng Kiệt bẩm báo, kết quả là không biết đồng chí Giang Thành cân nhắc từ phương diện nào đó, liền quyết định thôi động việc này phát triển.
Nhưng mà bất kể như thế nào, đây đều là một chuyện tốt.
- Nếu như Phổ Giang Đông Khu sớm lên cấp, rất nhiều chuyện lại muốn suy tính một lần nữa.
Diệp Tử Bình nói ra.
Ý nghĩ này của hắn cũng rất là bình thường, một cái địa khu là cấp thành phố lên đến cấp phó tỉnh, không phải chỉ là gia tăng thêm vài tên lãnh đạo cấp phó tỉnh mà thôi, rất nhiều phương diện đều cần cân nhắc một lần nữa, từ việc phối trí nhân viên đến việc cân đối quan hệ với thân khu chung quanh, còn có quan hệ hợp tác đối ngoại kinh tế, vân vân, không phải là chuyện đơn giản như vậy.
- Có chuyện mới tốt a, làm lãnh đạo, sợ nhất là không có chuyện để làm.
Diệp Khai tỏ vẻ nói.
Trên thực tế cũng đúng như hắn nói, làm lãnh đạo không sợ có chuyện để làm, chỉ có không ngừng vận hành, mới có thể thực hiện được lý niệm chấp chính của mình, nếu như chỉ là ao tù nước đọng, quả thật không phải là nhân vật cần thiết.
- Nói cũng đúng, ở bên này an bài đã không sai biệt lắm, ngược lại cũng không có sự tình cần làm gì.
Với tư cách là người chấp chính lớn nhất của thành phố Minh Châu, tinh lực hắn đầu nhập cho Phổ Giang Đông Khu cũng là nhiều nhất, lúc này đây rốt cuộc đã được hồi báo về phương diện chính trị.
Lúc này lên cấp thì đội ngũ Diệp hệ được lợi ít nhất cũng phải mười người, đây là một thành công rất lớn.
- Thoạt nhìn, ta lúc này làm tiệc tối, cũng sẽ tìm một cái chủ đề rất tốt.
Diệp Khai nghĩ tới chỗ này, không thể nhịn được cười.
Trước kia đến xem, nếu như lúc Phương Hòa đồng chí đến, Diệp Khai làm ra một bài hát ca tụng trong tiệc tối như vậy, đoán chừng sẽ gặp phải không ít người lên án, bất quá bây giờ đụng phải việc lên cấp trọng đại của Phổ Giang Đông Khu, cũng không lộ ra vẻ đột ngột nữa rồi.
- Ngươi còn phải chuẩn bị tiệc tối a, chuẩn bị đầy đủ hết đi.
Diệp Tử Bình cười nói.
- Diễn trò thì cũng phải làm đủ mười phần, bằng không mà nói, sẽ không có trò diễn cần thiết.
Diệp Khai hồi đáp.
Quả nhiên, chuyện này chưa được bao lâu, ngày hôm sau liền được bộ ngoại giao phê chuẩn cho Phổ Giang Đông Khu lên cấp, văn bản liền khẩn cấp đưa đến thành phố Minh Châu.
Đột nhiên nhận được phần văn kiện này, Minh Châu thị trưởng Ngô Viễn Sơn hiển nhiên là có chút kinh ngạc, không biết vì cái gì bộ ngoại giao đột nhiên đưa xuống một văn bản như vậy? Nếu như so sánh với kế hoạch trước kia, cái tiến trình này tựa hồ hơi sớm một chút rồi.
Nhưng mà chờ khi hắn kịp phản ứng, mới bỗng nhiên phát hiện, cái này vẫn là lực ảnh hưởng của đồng chí Phương Hòa có tác dụng.
- Lực ảnh hưởng của đồng chí Phương Hòa, thật sự là quá cường đại a.
Ngô Viễn Sơn không khỏi cảm thán một câu.
Đồng chí Giang Thành mặc dù là thủ trưởng số 1, nhưng mà nếu muốn làm được danh phù kỳ thực, còn cần có rất nhiều công tác cần phải đi làm đấy, trên thực tế dưới tình huống Phương lão còn sống, hắn muốn làm cho chức danh trở về vẫn là rất khó khăn.
Ngày mồng 5 tháng 9, đồng chí Phương Hòa và Diệp Tử Bình cùng các lãnh đạo chủ yếu của thành phố Minh Châu đi thăm thư viện mới được đưa vào sử dụng.
Thư viện này là kiến trúc tầng thư 16, có chứa hơn trăm vạn cuốn sách, hơn nữa đáng nhắc tới đúng là chính là dùng máy tính để quản lý những cuốn sách này.
Dĩ vãng phương thức quản lý sách báo, chính là phân loại kiểm tra, nói ví dụ như ở trong phòng có rất nhiều ngăn tủ, trên đó phân chia rất nhiều ngăn kéo, từ xã khoa, nhân văn, vân vân, cùng với các loại môn học, ở trong ngăn kéo có rất nhiều sách báo, phía trên ghi rõ tên sách vở, phân loại, giới thiệu vắn tắt, vân vân.
Tất cả mọi người đều đi trước những tủ sách này, tìm được sách vở chính mình cần tìm, sau đó ghi lại dãy số kiểm tra rồi đi giao lại cho nhân viên quản lý thư viện, sau đó mới tìm được những quyển sách này mượn đọc.
Hiện tại đã có máy tính để kiểm tra rồi, chỉ cần nhập vào một số từ mấu chốt, là có thể tìm được sách báo cần thiết rất nhanh, đương nhiên nếu so với đi tìm trong tủ sách rộng lớn thì dễ dàng hơn.
- Cái này có ý tứ a.
Phương Hòa đồng chí hiển nhiên đối với phương thức kiểm tra bằng máy tính cảm thấy rất hứng thú, lại hỏi:
- Có thể hay không giúp ta tìm một cuốn Liêu trai chí dị?
- Xin ngài chờ một chút, sẽ lập tức có liền.
Thời điểm nhân viên quản lý thư viện thấy được Phương Hòa đồng chí, cũng là phi thường kích động, cảm xác không ổn định, khi gõ vào bàn phím không chú ý, liên tiếp gõ lộn từ khóa hai lần.
Trong thời gian chớp mắt, trên màn ảnh máy tính liền xuất hiện tin tức về Liêu trai chí dị.
- Phương lão, trong thư viện chúng ta tổng cộng có 7 phiên bản Liêu trai chí dị, và sở hữu 23 bộ, ta đề cử ngài tuyển chọn một bộ này, đây là bộ hoàn chỉnh nhất và cũng ít cải biến nhất.
Nhân viên quản lý rất nhanh chỉ ra một phiên bản trên màn hình rồi giới thiệu với Phương lão.
/1169
|