- Ông nói đúng thế, Diệp Tử Bình kỳ thật khoan dung nhân hậu.
Trong chuyện này, Hứa Vĩnh Niên không cần phải nói trái lương tâm, khách quan bình luận:
- So ra, Tô Định Phương còn kém Diệp Tử Bình nhiều lắm, hắn rõ ràng làm khó cháu trai của Lão Diệp gia, thế lại còn bị người ta năm thóp, tự chuốc lấy phiền toái.
- À, tôi hiểu rồi, lão Diệp cho Diệp Khai ra mặt sao?
Thạch Tố Chân nhẹ gật đầu, hiểu rõ nói.
Trách không được Tô Định Phương bị người ta đá xuống, hóa ra hắn đấu không thắng được Diệp Tử Bình, lại muốn trút giận lên con trai người ta. Khó trách được bị người ta thu thập. Nói đi thì nói lại, với tuổi của hắn mà còn chèn ép Diệp Khai, thật khó trách lão Diệp gia tức giận.
- Cũng không thể nói như thế.
Hứa Vĩnh Niên lắc đầu nói:
- Trên thực tế là, Tô Định Phương chèn ép Diệp Khai không thành, bị Diệp Khai gài bẫy, nắm được thóp, sau đó để quân ủy đưa chứng cớ cho cục Chính trị trung ương.
- Tô Định Phương bị Diệp Khai gài bẫy á?
Thạch Tố Chân nghe xong, thật hoảng hồn.
Hắn hoàn toàn không ngờ chuyện lại là như thế.
- Cho nên nói. Lúc này đây Tô Định Phương khá oan.
Hứa Vĩnh Niên nói:
- Diệp Khai không dễ chọc vào, kỳ thật khu mới giải phóng Thánh Vương phát triển rất khá, Diệp Khai thật sự là thanh niên có năng lực. Tô Định Phương lại ngáng chân cậu ta, hoàn toàn không để ý tới thân phận Chủ tịch tỉnh mà chăm lo cho đại cục. Trung ương quyết định bắt gã cũng là chuyện thuận theo lòng người thôi.
- À, tôi hiểu rồi.
Thạch Tố Chân nghe xong nhẹ gật đầu, trong lòng lại rất hứng thú với Diệp Khai/
Mặc dù nói hắn xem như là cán bộ đi theo phe Hứa Vĩnh Niên, nhưng thật ra cũng chẳng có xung đột gì với Diệp Tử Bình, trước đó còn khá thân cận, cho nên cũng chẳng có ác cảm gì với Diệp Khai. Nghe xong lời kể của Hứa Vĩnh Niên, cảm thấy nếu mình thật sư đi Giang Trung thì điều đầu tiên nhất định phải đi khu mới giải phóng Thánh Vương đó xem sao, xem xem vị Chủ nhiệm Ủy ban quản lý mới mười chín tuổi này là nhân vật như thế nào/
Có quan hệ của lão với Diệp Tử Bình, đoán chừng Diệp Khai cũng không gây khó dễ gì cho lão.
Không nói đến chuyện Thạch Tố Chân nhận được tin tức đang nhanh chóng bàn tính, bên Diệp lão gia tử cũng đang cùng Nhị lão gia thương lượng chuyện lần này, xem có điều gì có lợi cho Diệp gia.
- Hạ đổ được Tô Định Phương đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà vị trí Chủ tịch tỉnh ở Giang Trung, chúng ta đoán chừng không nắm được rồi.
Diệp lão gia nói.
- Làm sao lại thể?
Tô Định Phương là do Diệp lão gia nhà chúng ta hạ đổ, vị trí này cũng có thể là của chúng ta.
Nhị lão gia tử lập tức tỏ vẻ không đồng ý.
Chuyện lần này hoàn toàn là do Diệp Khai làm thành, toàn bộ căn cứ chính xác đều nằm ở lão Diệp gia, cho nên Nhị lão gia cũng cho rằng vị trí Chủ tịch tỉnh này đương nhiên phải do Diệp gia nắm giữ.
- Chú không thể nghĩ như thế.
Diệp lão gia tử lắc đầu nói.
- Tại sao chứ?
Nhị lão gia tử hỏi ngược lại.
- Tô Định Phương là do chúng ta hạ bộ, trong chuyện này mỗi người chúng ta đều biết Diệp gia chúng ta không có quan hệ tốt với Tô Định Phương, cho nên chuyện đánh đổ hắn chính là thắng lợi của chúng ta rồi.
Diệp lão gia tử giải thích nói:
- Nếu như chúng ta nắm được người làm Chủ tịch tỉnh ở Giang Trung lại dễ khiến cho mọi người bàn ngược, nếu tạo thành
Nhị lão gia tử nghe xong, thực sự cảm thấy anh cả Diệp Tương Kiền của mình nói không sai, thật sự không thể làm như thế, nếu không thì hậu quả cũng khá nghiêm trọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ cục diện của tỉnh Giang Trung.
Diệp lão gia tử nghĩ cách đều xuất phát từ đại cục, cũng phù hợp với lợi ích chung của mọi người.
- Chỉ là cứ như thế mà buông tay thì thật không cam lòng mà.
Nhị lão gia thở dài nói.
- Đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ cuộc, bất luận là ai muốn nắm giữ cái vị trí này cũng cần phải có chút nhượng bộ, chúng ta cũng chỉ là lui mà cầu tiếp theo mà thôi.
Diệp lão gia tử nở nụ cười:
- Đôi khi, chịu chút thiệt thòi, nhưng mà lại càng đạt được nhiều lợi ích thực tế hơn nữa. Mà vốn chuyện này chúng ta đã có lợi rồi, giờ chẳng qua là khiêm tốn chút mà thôi.
- Ai sẽ là người tiếp theo đây?
Nhị lão gia tiếp nhận ý kiến của Diệp Tương Kiền, có chút tò mò hỏi.
- Lão Vân dần đây chẳng quan tâm tới chuyện như này, đồng chí Cổ Kiến Nhung lại ít kinh nghiệm, khẳng định cũng không bon chen, chúng ta lại chủ động buông tay, cho nên tất nhiên đồng chí Giang Thành với Hứa Vĩnh Niên sẽ cạnh tranh nhau rồi.
Diệp lão gia tử phân tích nói.
- Như vậy, ai có nhiều phần thắng hơn ai?
Nhị lão gia hỏi.
Đoán chừng là phần thắng vẫn nghiêng về phía Hứa Vĩnh Niên hơn, dù sao số cán bộ hậu bị của đồng chí Giang Thành cũng có hạn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm được người thích hợp. Nhưng lão hứa thì lại khác trước rồi.
Diệp lão gia phân tích:
- Hơn nữa đồng chí Giang Thành muốn tổ chức đại hội một4 được thuận lợi thì cũng sẽ không đắc tội quá đáng với Hứa Vĩnh Niên. Dù sao Giang Trung cũng sẽ được coi là địa bàn chúng ta giúp giành lại, điều gì cũng sẽ nể mặt chúng ta. Đương nhiên, trong đó còn có những điều không xác định, chưa hẳn như ta mong muốn.
- À…
Nhị lão gia gật đầu, cảm thấy con đường này còn khó tính hơn, anh cả Diệp Tương Kiền đều không thể xác định chi tiết chắc chắn, đủ thấy việc này sẽ gây rất nhiều tranh cãi, cho nên vẫn còn ít biến số.
- Người khác sai người tới Giang Trung thì còn đỡ hơn là chúng ta cho người tới đó.
Diệp lão gia tử nói thêm:
- Tiểu Khai lăn lộn ở Giang Trung, đúng là làm cho hắn khó có đất dụng võ, hơn nữa xem chừng cũng không có tiếng tăm lắm, nếu làm quá thì lại giống như lão Diệp gia nhà chúng ta bao che con cháu.
- Anh cả nói rất đúng.
Lần này, Nhị lão gia coi như cũng đồng lòng rồi.
Thái độ của lão Diệp gia với tình hình ở Giang Trung chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sai. Nắm được Giang Trung chưa hắn đã là chuyện tốt, mà buông xuống thì chưa chắc da là chuyện xấu gì, quan trọng chính là bồi dưỡng người nối nghiệp thế hệ thứ ba, nói thẳng ra là bồi dưỡng Diệp Khai/
Trong tình trạng như thế thì hoàn toàn có thể tiếp nhận một thế lực khác ở Giang Trung.
Bởi vì chỉ có trong hoàn cảnh bất lợi thì Diệp Khai mới có thể càng có thêm nhiều điều kiện rèn luyện hơn nữa, nếu thuận buồm xuôi gió thì nếu trước mắt không được tôi luyện qua khó khăn thì cũng bất lợi cho sự phát triển sau này của nó.
Xuất phát từ cân nhắc như thế, lão Diệp gia tựa hồ cũng hờ hững với vị trí Chủ tịch tỉnh của Giang Trung. Không tranh không giành vị trí đó, cũng có thể cho thấy lập trường công chính của lão Diệp gia, đã đá đổ Tô Định Phương, cũng không phải xuất phát từ ân oán tư nhân, mà là những việc hắn làm hoàn toàn không đáng tin cậy.
- Ha ha, lại nói nữa, con mắt nhìn đại cục của Tiểu Khai vẫn khá tinh tường.
Trong chuyện này, Hứa Vĩnh Niên không cần phải nói trái lương tâm, khách quan bình luận:
- So ra, Tô Định Phương còn kém Diệp Tử Bình nhiều lắm, hắn rõ ràng làm khó cháu trai của Lão Diệp gia, thế lại còn bị người ta năm thóp, tự chuốc lấy phiền toái.
- À, tôi hiểu rồi, lão Diệp cho Diệp Khai ra mặt sao?
Thạch Tố Chân nhẹ gật đầu, hiểu rõ nói.
Trách không được Tô Định Phương bị người ta đá xuống, hóa ra hắn đấu không thắng được Diệp Tử Bình, lại muốn trút giận lên con trai người ta. Khó trách được bị người ta thu thập. Nói đi thì nói lại, với tuổi của hắn mà còn chèn ép Diệp Khai, thật khó trách lão Diệp gia tức giận.
- Cũng không thể nói như thế.
Hứa Vĩnh Niên lắc đầu nói:
- Trên thực tế là, Tô Định Phương chèn ép Diệp Khai không thành, bị Diệp Khai gài bẫy, nắm được thóp, sau đó để quân ủy đưa chứng cớ cho cục Chính trị trung ương.
- Tô Định Phương bị Diệp Khai gài bẫy á?
Thạch Tố Chân nghe xong, thật hoảng hồn.
Hắn hoàn toàn không ngờ chuyện lại là như thế.
- Cho nên nói. Lúc này đây Tô Định Phương khá oan.
Hứa Vĩnh Niên nói:
- Diệp Khai không dễ chọc vào, kỳ thật khu mới giải phóng Thánh Vương phát triển rất khá, Diệp Khai thật sự là thanh niên có năng lực. Tô Định Phương lại ngáng chân cậu ta, hoàn toàn không để ý tới thân phận Chủ tịch tỉnh mà chăm lo cho đại cục. Trung ương quyết định bắt gã cũng là chuyện thuận theo lòng người thôi.
- À, tôi hiểu rồi.
Thạch Tố Chân nghe xong nhẹ gật đầu, trong lòng lại rất hứng thú với Diệp Khai/
Mặc dù nói hắn xem như là cán bộ đi theo phe Hứa Vĩnh Niên, nhưng thật ra cũng chẳng có xung đột gì với Diệp Tử Bình, trước đó còn khá thân cận, cho nên cũng chẳng có ác cảm gì với Diệp Khai. Nghe xong lời kể của Hứa Vĩnh Niên, cảm thấy nếu mình thật sư đi Giang Trung thì điều đầu tiên nhất định phải đi khu mới giải phóng Thánh Vương đó xem sao, xem xem vị Chủ nhiệm Ủy ban quản lý mới mười chín tuổi này là nhân vật như thế nào/
Có quan hệ của lão với Diệp Tử Bình, đoán chừng Diệp Khai cũng không gây khó dễ gì cho lão.
Không nói đến chuyện Thạch Tố Chân nhận được tin tức đang nhanh chóng bàn tính, bên Diệp lão gia tử cũng đang cùng Nhị lão gia thương lượng chuyện lần này, xem có điều gì có lợi cho Diệp gia.
- Hạ đổ được Tô Định Phương đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà vị trí Chủ tịch tỉnh ở Giang Trung, chúng ta đoán chừng không nắm được rồi.
Diệp lão gia nói.
- Làm sao lại thể?
Tô Định Phương là do Diệp lão gia nhà chúng ta hạ đổ, vị trí này cũng có thể là của chúng ta.
Nhị lão gia tử lập tức tỏ vẻ không đồng ý.
Chuyện lần này hoàn toàn là do Diệp Khai làm thành, toàn bộ căn cứ chính xác đều nằm ở lão Diệp gia, cho nên Nhị lão gia cũng cho rằng vị trí Chủ tịch tỉnh này đương nhiên phải do Diệp gia nắm giữ.
- Chú không thể nghĩ như thế.
Diệp lão gia tử lắc đầu nói.
- Tại sao chứ?
Nhị lão gia tử hỏi ngược lại.
- Tô Định Phương là do chúng ta hạ bộ, trong chuyện này mỗi người chúng ta đều biết Diệp gia chúng ta không có quan hệ tốt với Tô Định Phương, cho nên chuyện đánh đổ hắn chính là thắng lợi của chúng ta rồi.
Diệp lão gia tử giải thích nói:
- Nếu như chúng ta nắm được người làm Chủ tịch tỉnh ở Giang Trung lại dễ khiến cho mọi người bàn ngược, nếu tạo thành
Nhị lão gia tử nghe xong, thực sự cảm thấy anh cả Diệp Tương Kiền của mình nói không sai, thật sự không thể làm như thế, nếu không thì hậu quả cũng khá nghiêm trọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ cục diện của tỉnh Giang Trung.
Diệp lão gia tử nghĩ cách đều xuất phát từ đại cục, cũng phù hợp với lợi ích chung của mọi người.
- Chỉ là cứ như thế mà buông tay thì thật không cam lòng mà.
Nhị lão gia thở dài nói.
- Đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ cuộc, bất luận là ai muốn nắm giữ cái vị trí này cũng cần phải có chút nhượng bộ, chúng ta cũng chỉ là lui mà cầu tiếp theo mà thôi.
Diệp lão gia tử nở nụ cười:
- Đôi khi, chịu chút thiệt thòi, nhưng mà lại càng đạt được nhiều lợi ích thực tế hơn nữa. Mà vốn chuyện này chúng ta đã có lợi rồi, giờ chẳng qua là khiêm tốn chút mà thôi.
- Ai sẽ là người tiếp theo đây?
Nhị lão gia tiếp nhận ý kiến của Diệp Tương Kiền, có chút tò mò hỏi.
- Lão Vân dần đây chẳng quan tâm tới chuyện như này, đồng chí Cổ Kiến Nhung lại ít kinh nghiệm, khẳng định cũng không bon chen, chúng ta lại chủ động buông tay, cho nên tất nhiên đồng chí Giang Thành với Hứa Vĩnh Niên sẽ cạnh tranh nhau rồi.
Diệp lão gia tử phân tích nói.
- Như vậy, ai có nhiều phần thắng hơn ai?
Nhị lão gia hỏi.
Đoán chừng là phần thắng vẫn nghiêng về phía Hứa Vĩnh Niên hơn, dù sao số cán bộ hậu bị của đồng chí Giang Thành cũng có hạn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm được người thích hợp. Nhưng lão hứa thì lại khác trước rồi.
Diệp lão gia phân tích:
- Hơn nữa đồng chí Giang Thành muốn tổ chức đại hội một4 được thuận lợi thì cũng sẽ không đắc tội quá đáng với Hứa Vĩnh Niên. Dù sao Giang Trung cũng sẽ được coi là địa bàn chúng ta giúp giành lại, điều gì cũng sẽ nể mặt chúng ta. Đương nhiên, trong đó còn có những điều không xác định, chưa hẳn như ta mong muốn.
- À…
Nhị lão gia gật đầu, cảm thấy con đường này còn khó tính hơn, anh cả Diệp Tương Kiền đều không thể xác định chi tiết chắc chắn, đủ thấy việc này sẽ gây rất nhiều tranh cãi, cho nên vẫn còn ít biến số.
- Người khác sai người tới Giang Trung thì còn đỡ hơn là chúng ta cho người tới đó.
Diệp lão gia tử nói thêm:
- Tiểu Khai lăn lộn ở Giang Trung, đúng là làm cho hắn khó có đất dụng võ, hơn nữa xem chừng cũng không có tiếng tăm lắm, nếu làm quá thì lại giống như lão Diệp gia nhà chúng ta bao che con cháu.
- Anh cả nói rất đúng.
Lần này, Nhị lão gia coi như cũng đồng lòng rồi.
Thái độ của lão Diệp gia với tình hình ở Giang Trung chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sai. Nắm được Giang Trung chưa hắn đã là chuyện tốt, mà buông xuống thì chưa chắc da là chuyện xấu gì, quan trọng chính là bồi dưỡng người nối nghiệp thế hệ thứ ba, nói thẳng ra là bồi dưỡng Diệp Khai/
Trong tình trạng như thế thì hoàn toàn có thể tiếp nhận một thế lực khác ở Giang Trung.
Bởi vì chỉ có trong hoàn cảnh bất lợi thì Diệp Khai mới có thể càng có thêm nhiều điều kiện rèn luyện hơn nữa, nếu thuận buồm xuôi gió thì nếu trước mắt không được tôi luyện qua khó khăn thì cũng bất lợi cho sự phát triển sau này của nó.
Xuất phát từ cân nhắc như thế, lão Diệp gia tựa hồ cũng hờ hững với vị trí Chủ tịch tỉnh của Giang Trung. Không tranh không giành vị trí đó, cũng có thể cho thấy lập trường công chính của lão Diệp gia, đã đá đổ Tô Định Phương, cũng không phải xuất phát từ ân oán tư nhân, mà là những việc hắn làm hoàn toàn không đáng tin cậy.
- Ha ha, lại nói nữa, con mắt nhìn đại cục của Tiểu Khai vẫn khá tinh tường.
/1169
|