Vì vậy đồng chí Giang Thành cũng không khỏi tổ chức hội nghị Thường vụ Trung ương, mấy người cùng tới thảo luận vấn đề này.
- Vấn đề nghiêm trọng rồi, tính chất rất ác liệt.
Đồng chí Cổ Kiến Nhung đầu tiên tỏ rõ lập trường.
- Thằng còn trai này của ông ta cũng đổ đốn không tưởng nổi rồi. Bản thân Tô Định Phương cũng có vấn đề rất lớn, giảo tử vô phương (không dạy được con) liền dứt khoát tống nó ra nước ngoài, trốn tránh chế tài của pháp luật, thật là làm cho người ta giật mình.
Thủ tướng Vân nói.
- Tôi cảm thấy nếu được thì nên từ từ điều tra rõ ràng, bồi dưỡng được một cán bộ cũng không dễ dàng gi, không thể vì một chút việc nhỏ mà một gậy đánh chết ông ta.
Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương chính trị Hứa Vĩnh Niên nói.
Diệp lão gia rất không khách khí hỏi ngược lại:
- Đồng chí Hứa Vĩnh Niên, ông nói mấy việc này là việc nhỏ hay sao?
- Điều này…
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên lập tức đành bó tay.
Đúng là như thế, lão muốn giải bớt tội danh cho Tô Định Phương, hi vọng không bị ảnh hưởng tới bố cục ở Giang Trung, nhưng là việc này Tô Định Phương làm quá dở rồi, lại để lại nhiều chứng cứ chính xác như thế. Bởi vì cái gọi là bằng chứng như sơn, bất luận ra sao đều không thể chống đỡ nổi. Cho nên Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên đó thầm hạ quyết tâm, nhất định bỏ mặc tên Tô Định Phương này.
- Để cho hắn ta tới Bắc Kinh tự tường thuật lại đi?
Đồng chí Giang Thành đưa ra ý kiến của mình.
Mọi người đều đồng loạt giơ tay lên, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi biểu quyết, đồng chí Giang Thành cũng rất cảm khái nói:
- Mấy năm gần đây, kinh tế ở Giang Trung xác thực là có sự phát triển rất mạnh mẽ, nhưng những vụ án về cán bộ có dính tới kinh tế thì lại càng ngày càng nhiều rồi, chẳng những phạm tội liên quan tới kinh tế, đồng thời còn có vấn đề quản giáo con cái không nghiêm mà gây ra chuyện, có thể nói đây là một vụ án đặc biệt.
Diệp lão gia cũng tỏ vẻ nói:
- Những đồng chí ở Trung- Kỳ- Ủy có thể lấy bản án của Tô Định Phương làm ví dụ, tổng kết lại thành một tấm gương giáo dục nghiêm khắc, có tác dụng răn đe lớn.
- Đồng ý.
- Tôi cũng đồng ý.
- Vậy cứ thế mà tiến hành nha.
Đồng chí Giang Thành nhìn xem, tất cả mọi người không có ý kiến gì khác, liền đưa ra quyết định đi.
Sau khi cuộc họp giải tán, Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên về tới phòng làm việc của mình, bật điện thoại lên, muốn gọi để báo trước chút gì cho Tô Định Phương, nhưng nghĩ lại, rốt cuộc vẫn không gọi đi nữa.
Trong thiên hạ này không có bức tường nào mà không lọt gió, nếu hôm nay lão mật báo cho Tô Định Phương, tin tức này khó tránh sẽ không rơi vào tay người khác, đến lúc đó lại có thể trở thành điều vô cùng bất lợi cho bản thân.
Đoạn thời gian cho tới nay, đồng chí Giang Thành uy nghiêm cẩn trọng, đồng chí Cổ Kiến Nhung mới vào ủy ban thường vụ nên cẩn thận bảo thủ, thủ tướng Vân lại có mâu thuẫn xung đột ích lợi với mình, muốn hợp tác cũng sẽ không dễ dàng như trước kia nữa. Mà tay họ Diệp kia lại hoàn toàn khác nữa, giống như nước với lửa với Hứa Vĩnh Niên, đúng là làm cho người ta đau đầu.
Trong tình hình thế này, Hứa Vĩnh Niên không thể không cân nhắc tới vấn đề an toàn của chính bản thân mình, sau đó mới có thể chú ý tới đám cán bộ lãnh đạo ở cấp tỉnh trong phe của mình.
Bây giờ nhìn lại, thanh danh của Tô Định Phương đều là tự dựng lên, kẻ như gã không thể trọng dụng được.
Hứa Vĩnh Niên cũng thất rất may mắn, mình còn chưa chính thức thu nạp Tô Định Phương vào trong trận doanh của mình, bằng không mà nói, đã xảy ra chuyện như thế, ai biết được là bảo về được hắn hay không? Bất luận ra sao đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Ài, đám cán bộ đầu năm này sao làm việc gì cũng chẳng cố kỵ chút nào như thế chứ?
Nghĩ tới những chuyện như thế, Hứa Vĩnh Niên không khỏi lắc đầu, cảm thấy không đáng thay cho Tô Định Phương.
Tuổi của Tô Định Phương cũng không lớn, còn chưa tới năm mươi tuổi, cũng đã là lãnh đạo to cấp tỉnh rồi, tuy rằng còn chưa ngồi được vào vị trí Bí thư tỉnh ủy, nhưng điều này không có nghĩa là sau này cũng không có cơ hội mà. Cho dù là phải tới năm năm nữa gã mới lên được chức Bí thư tỉnh ủy đi chẳng nữa, thì cũng chỉ là mới năm mươi tuổi mà thôi, lại đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy thêm hai nhiệm kỳ nữa, đi vào Ủy ban chính trị trung ương, mới có sáu mươi tuổi, vẫn còn có nhiều hi vọng mà.
Nhưng mà bây giờ, Tô Định Phương xem như hoàn toàn tự tay hủy diệt tiền đồ của chính bản thân mình rồi, thật có thể nói là chui đầu vào rọ.
Nhưng mà Hứa Vĩnh Niên cũng chẳng bám lấy chuyện này lâu làm gì, nhanh chóng lại suy nghĩ hành động cho bước tiếp theo, cân nhắc xem nên chọn lựa ai thế vào chức Chủ tịch tỉnh đó sau khi Tô Định Phương bị hạ bệ.
Giang Trung tuy rằng không phải là địa phương được chú ý nhất, nhưng mà lại nằm ở vị trí thượng du trung tâm của các tỉnh, nên vẫn cần chú ý nắm lấy trong tay, nhất là mấy năm gần đây kinh tế ở Giang Trung phát triển rất nhanh, đáng được coi trọng.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghĩ, liền nghĩ tới đồng chí Thạch Tố Chân vẫn đang giữ chức Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp, người này đang khoảng năm mươi tuổi, kinh nghiệm công tác phong phú, cũng có kinh nghiệm làm việc ở cơ sở, nếu đi tới tỉnh Giang Trung thì cũng coi như đủ điều kiện.
Điểm mấu chốt nhất chính là Thạch Tố Chân chẳng những có quan hệ tốt với Hứa Vĩnh Niên, mà bản thân gã cùng người nhà cũng trong sạch, là một cán bộ làm việc tới nơi tới chốn. Hứa Vĩnh Niên cũng tin tưởng Thạch Tố Chân cũng sẽ không giống như Tô Định Phương, vì những vật ngoài thân mà tự mình trở nên tha hóa.
Trên thực tế, đối với một cán bộ cấp tỉnh mà nói, mặc kệ là Chủ tịch tỉnh hay là Chủ tịch tỉnh ủy đều cần làm ra những chiến tích đáng giá, nếu như công tác tốt, sau này mới có thể đi lên cương vị lãnh đạo cấp cao, ví dụ như làm ở Cục, hay vào Ủy ban Thường vụ, thậm chí là Nội các.
Cho tới bây giờ không có cán bộ lãnh đạo nào chỉ cần một bước lên trời, chuyện như vậy đúng là chưa từng có.
Vì vậy Hứa Vĩnh Niên cầm điện thoại lên, gọi cho Thạch Tố Chân.
- Đồng chí Tố Chân đấy à, tôi là Hứa Vĩnh Niên.
- Chủ tịch Hứa, ông khỏe không, tôi là Thạch Tố Chân đây.
- Đồng chí Tố Chân, ông tới chỗ tôi một chuyến đi, có một số việc muốn nói với ông.
- Được, Chủ tịch Hứa, tôi lập tức tới ngay.
Buông điện thoại xuống, Hứa Vĩnh Niên liền tự nhủ: “vẫn là phải nâng đỡ một số đồng chí có năng lực mới được. Con người Tô Định Phương này, thật sự là không đáng tin, cũng không biết lúc đó hắn ta làm sao lăn lộn trèo lên được chức Chủ tịch tỉnh đấy chứ?
Kỳ thật Tô Định Phương vẫn là có chút năng lực, nếu không cũng không có khả năng tuổi còn trẻ thế đã bò lên làm lãnh đạo cấp tỉnh rồi. Chỉ là trước đó hắn vừa mới có chút thành tựu mà đã vội đắc ý, khó tránh khỏi trở nên kiêu căng. Hơn nữa Tô gia còn đang xuống dốc, không giống như Diệp gia đang vững mạnh như thế, cho nên trong lòng ít nhiều vẫn bất bình.
Nếu như đổi lại là Diệp Tử Bình, mặc dù là ngồi lên vị trí Bí thư tỉnh ủy cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng kiêu ngạo, cho dù hiện tại trở thành Ủy viên bộ Chính trị trung ương, nhưng tấm gương Diệp lão gia vẫn ở trước mặt đó, nên vẫn cần tiếp tục cố gắng.
Cũng không lâu lắm, đồng chí Thạch Tố Chân, Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp cũng tới.
Hai người nói chuyện hàn huyên mấy câu, liền đi vào vấn đề chính.
- Đồng chí Tố Chân, tôi nhớ bây giờ đồng chí đang được hưởng đãi ngộ của cán bộ cấp Bộ đúng không?
Hứa Vĩnh Niên dò hỏi.
- Đúng thế, Chủ tịch Hứa, từ năm trước tôi đã nhận được đãi ngộ của cán bộ cấp Bộ rồi.
Thạch Tố Chân còn chưa nắm rõ sao Hứa Vĩnh Niên lại hỏi tới cái chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng mà tính mẫn cảm chính trị của gã cũng rất mạnh, cảm thấy trong này còn có ẩn tình gì đó, liền cười hỏi:
- Định đề bạt gì tôi hay sao?
- Ha ha…
Hứa Vĩnh Niên cười cười, chỉ vào Thạch Tố Chân nói:
- Ông đúng là đầu óc nhanh nhạy, hiện tại thật là có một cơ hội như thế, nhưng mà còn chưa chắc chắn là có được hay không.
- Hả?
Thạch Tố Chân lập tức cảm thấy hứng thú.
Bộ Lâm nghiệp tuy rằng cũng là co quan khá lớn, nhưng kỳ thật lại hơi kém hơn về mặt chính trị, đãi ngộ của một người Phó Bộ trưởng như hắn cũng chẳng có mùi vị gì, lúc này nghe thấy có cơ hội được đi ra ngoài, Thạch Tố Chân đương nhiên vô cùng cảm thấy hứng thú.
- Tô Định Phương ở Tỉnh Giang Trung có chút vấn đề, đoán chừng sắp rơi đài rồi, cho nên ông cũng biết…
Hứa Vĩnh niên chỉ điểm gã trong thoáng chốc, lại bỏ giữa chừng không nói tiếp nữa.
Đối với mấy viên cán bộ lãnh đạo ở các Bộ, nói chuyện chỉ cần khẽ hé là được rồi, nhưng câu còn lại hoàn toàn không cần nói thêm nữa.
Quả nhiên, Thạch Tố Chân nghe xong, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
ở Giang Trung này kỳ thật cũng không tệ, trước kia tuy rằng vùng núi phía nam có chút bế tắc, phát triển kém, nhưng hiện tại vấn đề này đã hoàn toàn được giải quyết, con đường thông với bên ngoài đã được làm xong, cho nên tương lai hoàn toàn có thể phát triển mạnh mẽ,
Thạch Tố Chân xuất thân là cán bộ Bộ Lâm nghiệp, đương nhiên nắm rõ về Giang Trung. Ở vùng núi mà được làm một con đường thì toàn bộ tài nguyên quý giá đều có thể được vận chuyển ra ngoài, như vậy ngày chuyển mình của mọi người cũng đã tới. Cho nên hắn vẫn rất có lòng tin vào sự phát triển của Giang Trung trong tương lai. Nếu tiếp quản vị trí này, không chỉ làm rõ cục diện rối rắm, hơn nữa còn có thể cố định làm một địa phương tạo thành tích.
Hắn lại cân nhắc kỹ chuyện này, cũng bắt đầu tỏ thái độ với Hứa Vĩnh Niên:
- Tình hình ở Giang Trung cũng không tệ lắm, chỉ là mấy năm gần đây mức độ phát triển quá chậm. Dù sao đồng chí Tô Định Phương tuổi còn trẻ, nhận thức còn chưa toàn diện về vùng núi, còn chưa cân đối sự phát triển ở Giang Trung. Nếu như vấn đề này được giải quyết xong xuôi, toàn bộ tỉnh Giang Trung sẽ phát triển toàn diện.
Thạch Tố Chân cũng là kẻ biết đạo làm người, hắn chỉ nói Tô Định Phương còn trẻ tuổi, lại không hề phê bình phương châm thi hành các biện pháp chính trị của y. bởi vì hắn biết rõ Tô Định Phương cũng có liên hệ qua lại với Hứa Vĩnh Niên, cho nên những vấn đề này cần phải xử lý khéo léo.
Hai người lại nói chuyện mấy câu nữa về phương diện phát triển của lâm nghiệp, Hứa Vĩnh Niên nói với Thạch Tố Chân:
- Tôi sẽ đề cử ông đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Giang Trung, đoán chừng cũng không có vấn đề gì lắm, nhưng mà nếu ông đi Giang Trung thì nhất định phải lưu ý tới một người.
- Ai cơ? Bí thư tỉnh ủy Mộ Thu Bạch sao?
Thạch Tố Chân có chút tò mò hỏi thăm, trong ấn tượng của gã, Mộ Thu Bạch đã gần như là người sắp về hưu rồi, hình như cũng chẳng đáng coi trọng đến thế.
- Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý vùng mới giải phóng Thánh Vương, Diệp Khai.
Hứa Vĩnh Niên đáp lại.
- Ồ, là cậu ta sao? Đây không phải là cháu đích tôn của lão Diệp gia hay sao?
Thạch Tố Chân có chút kinh ngạc nói, hắn thấy rất khó tin, đường đường là Ủy viên Thường ủy trung ương Hứa Vĩnh Niên lại phải kiêng kị một thanh niên trẻ tuổi như này sao?
- Ông có biết vì sao Tô Định Phương lại gặp xui xẻo tới thế không?
Hứa Vĩnh Niên đột nhiên hỏi.
- À?
Thạch Tố Chân sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng Hứa Vĩnh Niên sẽ hỏi một vấn đề như thế, đầu óc đột nhiên ngừng trệ.
Tô Định Phương thật ra không phải người bình thường, có thể mới có bốn mươi lăm tuổi mà đã leo lên chức Chủ tịch tỉnh Giang Trung trong nhiều năm, hơn nữa vị trí vô cùng vững vàng. Trên cơ bản ở địa bàn Giang Trung, mọi mặt đều phải hỏi tới Tô Định Phương, ai ai cũng biết Tô Định Phương, nhưng lại không một ai biết tới Bí thư tỉnh ủy Mộ Thu Bạch, điều này cũng đủ nói rõ Tô Định Phương đã hô mưa gọi gió ở Giang Trung như thế nào.
Chỉ là một cán bộ trẻ trung, cường hùng, lại vô cùng cứng rắn như thế ở Giang Trung, đột nhiên lại bị hất xuống, trong lòng Thạch Tố Chân khẳng định cũng có chút nghi hoặc về chuyện này, nhưng gã không nắm rõ được nguyên nhân sâu xa bên trong.
Hôm nay Hứa Vĩnh Niên bỗng nhiên nhắc tới chuyện nhỏ nhặt này, Thạch Tố Chân đương nhiên là bị hấp dẫn, dù sao bản thân hắn có khả năng sẽ tới nhậm chức ở Giang Trung, thế thì hiểu rõ nguyên nhân tại sao kẻ tiền nhiệm bị hạ bệ cũng là một việc rất quan trọng.
Hứa Vĩnh Niên nhìn Thạch Tố Chân rồi nói:
- Tô Định Phương vốn nói lớn thì cũng không lớn, bảo nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, trên thực tế mà nói, cũng không phải là chuyện gì bất đắc dĩ.
Thạch Tố Chân nhẹ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Hứa Vĩnh Niên nói thật không sai.
Đã leo lên được tới cấp bậc như thế, bình thường thật là không có chuyện gì cản được bước chân càng ngày càng leo lên cao của bọn họ, trừ phi di sai đường, đó chính là điều đáng sợ nhất.
Những sai lầm mà trước đó Tô Định Phương đã phạm phải, trước đó cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài, nhưng vậy thì đúng là chuyện đột nhiên xảy ra rồi. Những chuyện như thế, chung chung đều là vì động chạm tới ích lợi của vị quan to nào đó, cho nên mới nhân cơ hội đá xuống.
Nếu hắn có chỗ dựa thật hùng hậu thì Tô Định Phương vẫn có thể an toàn được.
- Vấn đề lớn nhất của hắn chính là có thù cũ với lão Diệp gia Diệp Tử Bình.
Hứa Vĩnh Niên nói với Thạch Tố Chân.
Thạch Tố Chân nghe xong có chút to mò hỏi:
- Chủ tịch Hứa, đồng chí Diệp Tử Bình thì tôi khá rõ, con người kia thật đáng nói là khoan hồng độ lượng, không tới mức chỉ vì chút hận cũ mà đưa Tô Định Phương vào chỗ chết chứ?
Diệp Tử Bình nhậm chức trong khoảng thời gian khá dài, vì quan hệ công việc nên có nhiều lần tiếp xúc với Thạch Tố Chân, hai người đều là những cán bộ tiêu chuẩn, nói chuyện cũng khá hợp ý nhau, hơn nữa trước đó cũng không có xung đột gì, cho nên Thạch Tố Chân vẫn cho rằn Diệp Tử Bình là người khá tốt.
Nếu có người nói Diệp Tử Bình vì ân oán tư nhân mà đối phó với Tô Định Phương, đương nhiên Thạch Tố Chân không tin rồi.
- Vấn đề nghiêm trọng rồi, tính chất rất ác liệt.
Đồng chí Cổ Kiến Nhung đầu tiên tỏ rõ lập trường.
- Thằng còn trai này của ông ta cũng đổ đốn không tưởng nổi rồi. Bản thân Tô Định Phương cũng có vấn đề rất lớn, giảo tử vô phương (không dạy được con) liền dứt khoát tống nó ra nước ngoài, trốn tránh chế tài của pháp luật, thật là làm cho người ta giật mình.
Thủ tướng Vân nói.
- Tôi cảm thấy nếu được thì nên từ từ điều tra rõ ràng, bồi dưỡng được một cán bộ cũng không dễ dàng gi, không thể vì một chút việc nhỏ mà một gậy đánh chết ông ta.
Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương chính trị Hứa Vĩnh Niên nói.
Diệp lão gia rất không khách khí hỏi ngược lại:
- Đồng chí Hứa Vĩnh Niên, ông nói mấy việc này là việc nhỏ hay sao?
- Điều này…
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên lập tức đành bó tay.
Đúng là như thế, lão muốn giải bớt tội danh cho Tô Định Phương, hi vọng không bị ảnh hưởng tới bố cục ở Giang Trung, nhưng là việc này Tô Định Phương làm quá dở rồi, lại để lại nhiều chứng cứ chính xác như thế. Bởi vì cái gọi là bằng chứng như sơn, bất luận ra sao đều không thể chống đỡ nổi. Cho nên Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên đó thầm hạ quyết tâm, nhất định bỏ mặc tên Tô Định Phương này.
- Để cho hắn ta tới Bắc Kinh tự tường thuật lại đi?
Đồng chí Giang Thành đưa ra ý kiến của mình.
Mọi người đều đồng loạt giơ tay lên, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi biểu quyết, đồng chí Giang Thành cũng rất cảm khái nói:
- Mấy năm gần đây, kinh tế ở Giang Trung xác thực là có sự phát triển rất mạnh mẽ, nhưng những vụ án về cán bộ có dính tới kinh tế thì lại càng ngày càng nhiều rồi, chẳng những phạm tội liên quan tới kinh tế, đồng thời còn có vấn đề quản giáo con cái không nghiêm mà gây ra chuyện, có thể nói đây là một vụ án đặc biệt.
Diệp lão gia cũng tỏ vẻ nói:
- Những đồng chí ở Trung- Kỳ- Ủy có thể lấy bản án của Tô Định Phương làm ví dụ, tổng kết lại thành một tấm gương giáo dục nghiêm khắc, có tác dụng răn đe lớn.
- Đồng ý.
- Tôi cũng đồng ý.
- Vậy cứ thế mà tiến hành nha.
Đồng chí Giang Thành nhìn xem, tất cả mọi người không có ý kiến gì khác, liền đưa ra quyết định đi.
Sau khi cuộc họp giải tán, Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên về tới phòng làm việc của mình, bật điện thoại lên, muốn gọi để báo trước chút gì cho Tô Định Phương, nhưng nghĩ lại, rốt cuộc vẫn không gọi đi nữa.
Trong thiên hạ này không có bức tường nào mà không lọt gió, nếu hôm nay lão mật báo cho Tô Định Phương, tin tức này khó tránh sẽ không rơi vào tay người khác, đến lúc đó lại có thể trở thành điều vô cùng bất lợi cho bản thân.
Đoạn thời gian cho tới nay, đồng chí Giang Thành uy nghiêm cẩn trọng, đồng chí Cổ Kiến Nhung mới vào ủy ban thường vụ nên cẩn thận bảo thủ, thủ tướng Vân lại có mâu thuẫn xung đột ích lợi với mình, muốn hợp tác cũng sẽ không dễ dàng như trước kia nữa. Mà tay họ Diệp kia lại hoàn toàn khác nữa, giống như nước với lửa với Hứa Vĩnh Niên, đúng là làm cho người ta đau đầu.
Trong tình hình thế này, Hứa Vĩnh Niên không thể không cân nhắc tới vấn đề an toàn của chính bản thân mình, sau đó mới có thể chú ý tới đám cán bộ lãnh đạo ở cấp tỉnh trong phe của mình.
Bây giờ nhìn lại, thanh danh của Tô Định Phương đều là tự dựng lên, kẻ như gã không thể trọng dụng được.
Hứa Vĩnh Niên cũng thất rất may mắn, mình còn chưa chính thức thu nạp Tô Định Phương vào trong trận doanh của mình, bằng không mà nói, đã xảy ra chuyện như thế, ai biết được là bảo về được hắn hay không? Bất luận ra sao đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Ài, đám cán bộ đầu năm này sao làm việc gì cũng chẳng cố kỵ chút nào như thế chứ?
Nghĩ tới những chuyện như thế, Hứa Vĩnh Niên không khỏi lắc đầu, cảm thấy không đáng thay cho Tô Định Phương.
Tuổi của Tô Định Phương cũng không lớn, còn chưa tới năm mươi tuổi, cũng đã là lãnh đạo to cấp tỉnh rồi, tuy rằng còn chưa ngồi được vào vị trí Bí thư tỉnh ủy, nhưng điều này không có nghĩa là sau này cũng không có cơ hội mà. Cho dù là phải tới năm năm nữa gã mới lên được chức Bí thư tỉnh ủy đi chẳng nữa, thì cũng chỉ là mới năm mươi tuổi mà thôi, lại đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy thêm hai nhiệm kỳ nữa, đi vào Ủy ban chính trị trung ương, mới có sáu mươi tuổi, vẫn còn có nhiều hi vọng mà.
Nhưng mà bây giờ, Tô Định Phương xem như hoàn toàn tự tay hủy diệt tiền đồ của chính bản thân mình rồi, thật có thể nói là chui đầu vào rọ.
Nhưng mà Hứa Vĩnh Niên cũng chẳng bám lấy chuyện này lâu làm gì, nhanh chóng lại suy nghĩ hành động cho bước tiếp theo, cân nhắc xem nên chọn lựa ai thế vào chức Chủ tịch tỉnh đó sau khi Tô Định Phương bị hạ bệ.
Giang Trung tuy rằng không phải là địa phương được chú ý nhất, nhưng mà lại nằm ở vị trí thượng du trung tâm của các tỉnh, nên vẫn cần chú ý nắm lấy trong tay, nhất là mấy năm gần đây kinh tế ở Giang Trung phát triển rất nhanh, đáng được coi trọng.
Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghĩ, liền nghĩ tới đồng chí Thạch Tố Chân vẫn đang giữ chức Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp, người này đang khoảng năm mươi tuổi, kinh nghiệm công tác phong phú, cũng có kinh nghiệm làm việc ở cơ sở, nếu đi tới tỉnh Giang Trung thì cũng coi như đủ điều kiện.
Điểm mấu chốt nhất chính là Thạch Tố Chân chẳng những có quan hệ tốt với Hứa Vĩnh Niên, mà bản thân gã cùng người nhà cũng trong sạch, là một cán bộ làm việc tới nơi tới chốn. Hứa Vĩnh Niên cũng tin tưởng Thạch Tố Chân cũng sẽ không giống như Tô Định Phương, vì những vật ngoài thân mà tự mình trở nên tha hóa.
Trên thực tế, đối với một cán bộ cấp tỉnh mà nói, mặc kệ là Chủ tịch tỉnh hay là Chủ tịch tỉnh ủy đều cần làm ra những chiến tích đáng giá, nếu như công tác tốt, sau này mới có thể đi lên cương vị lãnh đạo cấp cao, ví dụ như làm ở Cục, hay vào Ủy ban Thường vụ, thậm chí là Nội các.
Cho tới bây giờ không có cán bộ lãnh đạo nào chỉ cần một bước lên trời, chuyện như vậy đúng là chưa từng có.
Vì vậy Hứa Vĩnh Niên cầm điện thoại lên, gọi cho Thạch Tố Chân.
- Đồng chí Tố Chân đấy à, tôi là Hứa Vĩnh Niên.
- Chủ tịch Hứa, ông khỏe không, tôi là Thạch Tố Chân đây.
- Đồng chí Tố Chân, ông tới chỗ tôi một chuyến đi, có một số việc muốn nói với ông.
- Được, Chủ tịch Hứa, tôi lập tức tới ngay.
Buông điện thoại xuống, Hứa Vĩnh Niên liền tự nhủ: “vẫn là phải nâng đỡ một số đồng chí có năng lực mới được. Con người Tô Định Phương này, thật sự là không đáng tin, cũng không biết lúc đó hắn ta làm sao lăn lộn trèo lên được chức Chủ tịch tỉnh đấy chứ?
Kỳ thật Tô Định Phương vẫn là có chút năng lực, nếu không cũng không có khả năng tuổi còn trẻ thế đã bò lên làm lãnh đạo cấp tỉnh rồi. Chỉ là trước đó hắn vừa mới có chút thành tựu mà đã vội đắc ý, khó tránh khỏi trở nên kiêu căng. Hơn nữa Tô gia còn đang xuống dốc, không giống như Diệp gia đang vững mạnh như thế, cho nên trong lòng ít nhiều vẫn bất bình.
Nếu như đổi lại là Diệp Tử Bình, mặc dù là ngồi lên vị trí Bí thư tỉnh ủy cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng kiêu ngạo, cho dù hiện tại trở thành Ủy viên bộ Chính trị trung ương, nhưng tấm gương Diệp lão gia vẫn ở trước mặt đó, nên vẫn cần tiếp tục cố gắng.
Cũng không lâu lắm, đồng chí Thạch Tố Chân, Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp cũng tới.
Hai người nói chuyện hàn huyên mấy câu, liền đi vào vấn đề chính.
- Đồng chí Tố Chân, tôi nhớ bây giờ đồng chí đang được hưởng đãi ngộ của cán bộ cấp Bộ đúng không?
Hứa Vĩnh Niên dò hỏi.
- Đúng thế, Chủ tịch Hứa, từ năm trước tôi đã nhận được đãi ngộ của cán bộ cấp Bộ rồi.
Thạch Tố Chân còn chưa nắm rõ sao Hứa Vĩnh Niên lại hỏi tới cái chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng mà tính mẫn cảm chính trị của gã cũng rất mạnh, cảm thấy trong này còn có ẩn tình gì đó, liền cười hỏi:
- Định đề bạt gì tôi hay sao?
- Ha ha…
Hứa Vĩnh Niên cười cười, chỉ vào Thạch Tố Chân nói:
- Ông đúng là đầu óc nhanh nhạy, hiện tại thật là có một cơ hội như thế, nhưng mà còn chưa chắc chắn là có được hay không.
- Hả?
Thạch Tố Chân lập tức cảm thấy hứng thú.
Bộ Lâm nghiệp tuy rằng cũng là co quan khá lớn, nhưng kỳ thật lại hơi kém hơn về mặt chính trị, đãi ngộ của một người Phó Bộ trưởng như hắn cũng chẳng có mùi vị gì, lúc này nghe thấy có cơ hội được đi ra ngoài, Thạch Tố Chân đương nhiên vô cùng cảm thấy hứng thú.
- Tô Định Phương ở Tỉnh Giang Trung có chút vấn đề, đoán chừng sắp rơi đài rồi, cho nên ông cũng biết…
Hứa Vĩnh niên chỉ điểm gã trong thoáng chốc, lại bỏ giữa chừng không nói tiếp nữa.
Đối với mấy viên cán bộ lãnh đạo ở các Bộ, nói chuyện chỉ cần khẽ hé là được rồi, nhưng câu còn lại hoàn toàn không cần nói thêm nữa.
Quả nhiên, Thạch Tố Chân nghe xong, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
ở Giang Trung này kỳ thật cũng không tệ, trước kia tuy rằng vùng núi phía nam có chút bế tắc, phát triển kém, nhưng hiện tại vấn đề này đã hoàn toàn được giải quyết, con đường thông với bên ngoài đã được làm xong, cho nên tương lai hoàn toàn có thể phát triển mạnh mẽ,
Thạch Tố Chân xuất thân là cán bộ Bộ Lâm nghiệp, đương nhiên nắm rõ về Giang Trung. Ở vùng núi mà được làm một con đường thì toàn bộ tài nguyên quý giá đều có thể được vận chuyển ra ngoài, như vậy ngày chuyển mình của mọi người cũng đã tới. Cho nên hắn vẫn rất có lòng tin vào sự phát triển của Giang Trung trong tương lai. Nếu tiếp quản vị trí này, không chỉ làm rõ cục diện rối rắm, hơn nữa còn có thể cố định làm một địa phương tạo thành tích.
Hắn lại cân nhắc kỹ chuyện này, cũng bắt đầu tỏ thái độ với Hứa Vĩnh Niên:
- Tình hình ở Giang Trung cũng không tệ lắm, chỉ là mấy năm gần đây mức độ phát triển quá chậm. Dù sao đồng chí Tô Định Phương tuổi còn trẻ, nhận thức còn chưa toàn diện về vùng núi, còn chưa cân đối sự phát triển ở Giang Trung. Nếu như vấn đề này được giải quyết xong xuôi, toàn bộ tỉnh Giang Trung sẽ phát triển toàn diện.
Thạch Tố Chân cũng là kẻ biết đạo làm người, hắn chỉ nói Tô Định Phương còn trẻ tuổi, lại không hề phê bình phương châm thi hành các biện pháp chính trị của y. bởi vì hắn biết rõ Tô Định Phương cũng có liên hệ qua lại với Hứa Vĩnh Niên, cho nên những vấn đề này cần phải xử lý khéo léo.
Hai người lại nói chuyện mấy câu nữa về phương diện phát triển của lâm nghiệp, Hứa Vĩnh Niên nói với Thạch Tố Chân:
- Tôi sẽ đề cử ông đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Giang Trung, đoán chừng cũng không có vấn đề gì lắm, nhưng mà nếu ông đi Giang Trung thì nhất định phải lưu ý tới một người.
- Ai cơ? Bí thư tỉnh ủy Mộ Thu Bạch sao?
Thạch Tố Chân có chút tò mò hỏi thăm, trong ấn tượng của gã, Mộ Thu Bạch đã gần như là người sắp về hưu rồi, hình như cũng chẳng đáng coi trọng đến thế.
- Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý vùng mới giải phóng Thánh Vương, Diệp Khai.
Hứa Vĩnh Niên đáp lại.
- Ồ, là cậu ta sao? Đây không phải là cháu đích tôn của lão Diệp gia hay sao?
Thạch Tố Chân có chút kinh ngạc nói, hắn thấy rất khó tin, đường đường là Ủy viên Thường ủy trung ương Hứa Vĩnh Niên lại phải kiêng kị một thanh niên trẻ tuổi như này sao?
- Ông có biết vì sao Tô Định Phương lại gặp xui xẻo tới thế không?
Hứa Vĩnh Niên đột nhiên hỏi.
- À?
Thạch Tố Chân sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng Hứa Vĩnh Niên sẽ hỏi một vấn đề như thế, đầu óc đột nhiên ngừng trệ.
Tô Định Phương thật ra không phải người bình thường, có thể mới có bốn mươi lăm tuổi mà đã leo lên chức Chủ tịch tỉnh Giang Trung trong nhiều năm, hơn nữa vị trí vô cùng vững vàng. Trên cơ bản ở địa bàn Giang Trung, mọi mặt đều phải hỏi tới Tô Định Phương, ai ai cũng biết Tô Định Phương, nhưng lại không một ai biết tới Bí thư tỉnh ủy Mộ Thu Bạch, điều này cũng đủ nói rõ Tô Định Phương đã hô mưa gọi gió ở Giang Trung như thế nào.
Chỉ là một cán bộ trẻ trung, cường hùng, lại vô cùng cứng rắn như thế ở Giang Trung, đột nhiên lại bị hất xuống, trong lòng Thạch Tố Chân khẳng định cũng có chút nghi hoặc về chuyện này, nhưng gã không nắm rõ được nguyên nhân sâu xa bên trong.
Hôm nay Hứa Vĩnh Niên bỗng nhiên nhắc tới chuyện nhỏ nhặt này, Thạch Tố Chân đương nhiên là bị hấp dẫn, dù sao bản thân hắn có khả năng sẽ tới nhậm chức ở Giang Trung, thế thì hiểu rõ nguyên nhân tại sao kẻ tiền nhiệm bị hạ bệ cũng là một việc rất quan trọng.
Hứa Vĩnh Niên nhìn Thạch Tố Chân rồi nói:
- Tô Định Phương vốn nói lớn thì cũng không lớn, bảo nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, trên thực tế mà nói, cũng không phải là chuyện gì bất đắc dĩ.
Thạch Tố Chân nhẹ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Hứa Vĩnh Niên nói thật không sai.
Đã leo lên được tới cấp bậc như thế, bình thường thật là không có chuyện gì cản được bước chân càng ngày càng leo lên cao của bọn họ, trừ phi di sai đường, đó chính là điều đáng sợ nhất.
Những sai lầm mà trước đó Tô Định Phương đã phạm phải, trước đó cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài, nhưng vậy thì đúng là chuyện đột nhiên xảy ra rồi. Những chuyện như thế, chung chung đều là vì động chạm tới ích lợi của vị quan to nào đó, cho nên mới nhân cơ hội đá xuống.
Nếu hắn có chỗ dựa thật hùng hậu thì Tô Định Phương vẫn có thể an toàn được.
- Vấn đề lớn nhất của hắn chính là có thù cũ với lão Diệp gia Diệp Tử Bình.
Hứa Vĩnh Niên nói với Thạch Tố Chân.
Thạch Tố Chân nghe xong có chút to mò hỏi:
- Chủ tịch Hứa, đồng chí Diệp Tử Bình thì tôi khá rõ, con người kia thật đáng nói là khoan hồng độ lượng, không tới mức chỉ vì chút hận cũ mà đưa Tô Định Phương vào chỗ chết chứ?
Diệp Tử Bình nhậm chức trong khoảng thời gian khá dài, vì quan hệ công việc nên có nhiều lần tiếp xúc với Thạch Tố Chân, hai người đều là những cán bộ tiêu chuẩn, nói chuyện cũng khá hợp ý nhau, hơn nữa trước đó cũng không có xung đột gì, cho nên Thạch Tố Chân vẫn cho rằn Diệp Tử Bình là người khá tốt.
Nếu có người nói Diệp Tử Bình vì ân oán tư nhân mà đối phó với Tô Định Phương, đương nhiên Thạch Tố Chân không tin rồi.
/1169
|