Đề nghị của Nhị lão gia tử vẫn tương đối hợp lý, dù sao người của tổng cục tình báo có trình độ chuyên nghiệp, có thể giúp đỡ rất nhiều.
- Nhìn xem tình huống rồi nói sau, làm loại chuyện này cũng không nhất đinh phải gióng trống khua chiêng, mọi người đều biết.
Diệp Khai suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ý nghĩ của cháu là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.
- A..., ý nghĩ của con cũng không thể nói là sai.
Diệp Tử Bình cùng Nhị lão gia tử sau khi nghe, đều không tỏ vẻ phản đối, mà tinh tế phân tích.
Trên thực tế, Diệp Khai đối với chuyện này cũng tương đối đau đầu.
Nếu như nói nhân vật chính chuyện này là người khác, hắn cũng không cần phiền não như vậy, nhưng đối với lão tiền bối như Nam Cung Kinh Hồng, vương giả một đời của giới tình báo, nhân vật lãnh tụ của giới sát thủ hải ngoại, Diệp Khai cũng chưa quen thuộc, cũng không biết tính tình của ông ta như thế nào, huống hồ đám lão đầu tuổi càng cao thì tính tình càng cổ quái.
Nếu Nam Cung Kinh Hồng không chịu phối hợp vậy thì chuyện này còn phải thương lượng.
- Bất quá, tốt nhất vẫn có thể có được một phần tư liệu tình báo bên Đài đảo, biết mình biết người nha.
Diệp Khai nói ra một chút yêu cầu.
Đối với chuyện này, Nhị lão gia tử cũng gật đầu:
- Cái này có thể, chỉ cần không phải tình báo mẫn cảm thì chú bảo Thiên Chính cấp cho cháu tiếp cận, cho đến khi chuyện này hoàn thành.
Diệp Khai vội vàng cảm ơn, hắn biết quyền truy cập này không dễ, dù Nhị lão gia tử là chú mình nhưng quân tình đại sự không phải tùy tiện là có thể dò hỏi hư thật. Chỉ nhờ vào hắn là phó cục trưởng thiếu tướng cục cảnh vệ trung ương, hơn nữa đang thi hành nhiệm vụ của cục chính trị mới có thể được.
Nếu không có như thế, hắn cũng không có khả năng đạt được quyền hạn tạm thời này.
- Nam Cung tiểu thư có ý kiến gì không, cũng có thể nói ra, mọi người cùng nhau nghiên cứu.
Diệp Tử Bình nhìn Nam Cung Vân.
Tuy không rõ ràng lắm Nam Cung Vân làm sao tìm được con mình, nhưng Diệp Tử Bình cảm thấy nếu như cô ta là người phát ngôn duy nhất của Nam Cung thế gia ở đại lục, lại là người chọn lựa có sức cạnh tranh cho vị trí gia chủ tương lai, như vậy cũng nên hiểu ý nghĩ của cô ta một chút.
Dù sao, Nam Cung thế gia ly khai đại lục cơ hồ nửa thế kỷ. Mọi người hiểu về họ rất ít, muốn làm rõ chuyện, thuận lợi đem Nam Cung Kinh Hồng trở về thì vẫn phải nghe ngóng tình hình gia tộc từ Nam Cung Vân.
- Diệp bí thư......
Nam Cung Vân nhẹ gật đầu, cũng chuẩn bị nói mấy câu.
- Gọi Diệp thúc thúc tốt rồi.
Diệp Tử Bình khoát tay nói:
- Ngồi ở chỗ nầy đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.
Diệp Tử Bình cũng là người khôn khéo, tự nhiên nhìn ra được Nam Cung Vân đi theo Diệp Khai giống như nữ nhân của hắn. Ông cân nhắc đến lực tương tác cường đại của Diệp Khai đối với nữ nhân trẻ tuổi, trên trực giác cho rằng Nam Cung Vân sợ lại là đi đường vòng cứu quốc, bằng không mà nói, Diệp Khai làm sao có thể sẽ quản việc nhà cô ta?
Có xét thấy này Diệp Tử Bình cũng sẽ không có bày [cái gì/gì] [cái giá đỡ/kiêu ngạo], trực tiếp đem hiệp bí thư biến thành Diệp thúc thúc.
Nam Cung Vân nghe xong, không khỏi nhìn Diệp Khai, dù sao cô ta không rõ ràng lắm cách gọi này phải chăng phù hợp?
Diệp Khai nhẹ gật đầu, ý nói có thể.
Dù sao trong lòng Diệp Khai thì dù hai người chưa có phát sinh quan hệ chính thức nhưng coi như gần gũi, chỉ là trước khi giải quyết chuyện trong gia tộc thì Diệp Khai cũng không nguyện ý dây dưa với Nam Cung Vân cùng một chỗ mà thôi, theo tâm lý mà nói, nếu Nam Cung Vân không có biến hóa thì Diệp Khai sẽ coi cô ta là nữ nhân của mình.
- Diệp thúc....
Nam Cung Vân lúc gọi Diệp Tử Bình như vậy vẫn thấy chưa quá quen, mặc dù nói cô ta là đại tiểu thư của Nam Cung thế gia phú khả địch quốc nhưng ngồi ở đối diện cô ta lại là lãnh tụ đời thứ hai của lão Diệp gia quyền thế nhất nước, lãnh đạo phó quốc cấp.
Tình thế như vậy đoán chừng bất cứ người nào cũng sẽ cảm giác được có chút tâm thần bất định, có chút lo trước lo sau.
- Kỳ thật tình huống hiện tại của Nam Cung thế gia cũng không phải một thanh âm, ông nội của cháu đã thật lâu không công khai xuất hiện ở hội nghị gia tộc… Nam Cung Vân do dự một chút, rốt cục nói ra tình huống này.
Về điểm này, ba nam nhân của lão Diệp gia không hề cảm thấy kỳ quái.
Dù sao, với tư cách tuổi gia chủ gần trăm tuổi, Nam Cung Kinh Hồng đối với Nam Cung thế gia mà nói chỉ là một loại ý nghĩa biểu tượng, lãnh tụ tinh thần mà không cần ra mặt xử lý sự vụ ngày thường.
Nếu Nam Cung thế gia nhiều năm như vậy mà ngay cả người nối nghiệp cũng bồi dưỡng không được thì cũng không thể là đại gia tộc truyền thừa lâu năm, đừng nói là chiếm cứ địa vị đầu lĩnh trên thị trường sát thủ hải ngoại.
- Hơn nữa, lập trường cha cháu không giống với cháu.
Nam Cung Vân còn nói ra một sự thật làm mọi người kinh ngạc.
- Ah? Diệp Khai sau khi nghe, ngược lại là sửng sốt một chút.
Tình huống này, trước kia Nam Cung Vân chưa hề nói với hắn.
Mặc dù nói Diệp Khai đã sớm biết rõ bên trong Nam Cung thế gia cũng không phải một thanh âm, không có cùng cách nhìn đối với chuyện trở về, nhưng Nam Cung Vân nói thái độ của cha cô ta khác biệt vẫn khiến Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bất quá Diệp Khai suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được sự tình.
Cha của Nam Cung Vân là Nam Cung Thủ Chuyết, năm nay 60 tuổi, thân thể rất tốt, có thể nói là nhân vật lãnh tụ trên thực tế của Nam Cung thế gia, cũng là gia chủ trên thực tế, phụ trách quản lý hết thảy sự vụ của Nam Cung thế gia, có thể nói nếu như Nam Cung Kinh Hồng không ra mặt thì Nam Cung Thủ Chuyết là người đứng đầu cao nhất của toàn cả gia tộc.
Dựa theo cách nói của Nam Cung Vân thì cách nghĩ Nam Cung Thủ Chuyết đơn giản là duy trì hiện trạng, tiếp tục phát triển thế lực gia tộc tại Châu Âu, dần dần dung nhập vào vòng tròn hải ngoại, cuối cùng đồng hóa, trở thành địa đầu xà chân chính.
Vì thực hiện mục tiêu này, Nam Cung Thủ Chuyết thậm chí cũng cân nhắc qua chuyện gả Nam Cung Vân vào vương thất Châu Âu nào đó.
Nhưng cách nghĩ của Nam Cung Vân lại khác, cô ta được ông nội Nam Cung Kinh Hồng ủng hộ, giơ lên ngọn cờ trở về.
Tuy Diệp Khai cũng không rõ ràng lắm cách nghĩ chân thật của Nam Cung Vân nhưng căn cứ suy đoán để phán định, hắn cảm thấy một trong những điểm xuất phát để Nam Cung Vân làm như vậy, đoán chừng chính là vì phản kháng đại kế quan hệ thông gia của Nam Cung Thủ Chuyết, hi vọng thoát khỏi vận mệnh bị ép gả vào vương thất Châu Âu.
Dù sao, với tư cách một nhân vật cấp nữ vương rất có lực ảnh hưởng trong giới sát thủ, nhất định là không hy vọng gả vào vương thất, trở thành con rối, mất đi cuộc sống tự do, đây là chỗ Nam Cung Vân không cách nào tiếp nhận đấy.
Cho nên, Nam Cung Vân muốn làm trái lại ý cha mình.
Phân tích vấn đề ở góc độ sâu hơn thì Diệp Khai cũng không bài trừ một loại khả năng khác là cha cọn họ đang diễn trò, bởi vì chỉ có khi đứng trên lập trường bất đồng mới có thể tìm kiếm con đường bất đồng cho gia tộc.
Nếu là lập trường hai người giống nhau vậy thì một khi thất bại, lực ảnh hưởng trong toàn gia tộc sẽ hạ thấp nhỏ nhất, đây là chỗ bất lợi với bọn họ khi khống chế Nam Cung thế gia.
Cha con nhà này quả nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu ah!
- Tình huống thân thể cha cô năm nay như thế nào?
Diệp Khai bỏ qua một bên những ý niệm này, lại hỏi Nam Cung Vân.
Kỳ thật hắn hiện tại vấn đề quan tâm nhất, tựu là Nam Cung Kinh Hồng thân thể vấn đề, chỉ cần là Nam Cung Kinh Hồng thân thể không có vấn đề, như vậy Diệp Khai có nắm chắc đem ông ta về tới đại lục, không quản dùng phương pháp gì đều được.
- Thân thể ông nội của tôi rất tốt, cụ thể như thế nào thì lúc anh gặp ông sẽ biết. Nhắc tới chuyện này, biểu lộ trên mặt Nam Cung Vân phi thường cổ quái khiến cho Diệp Khai nhìn thấy cảm thấy nha đầu kia tựa hồ còn có chuyện gì mà hắn chưa dự liệu được.
Bất quá hiện tại Diệp Khai cũng bất chấp nghiên cứu những chi tiết này, chỉ cần là Nam Cung Kinh Hồng thân thể không có vấn đề gì lớn thì bất kể là công khai cũng tốt, âm thầm cũng thế, Diệp Khai đều có nắm chắc đem ông ta bình an chở về đại lục, hoàn thành nhiệm vụ cấp một kinh thế hãi tục này.
- Giờ chuyện con cần làm là mau chóng tới Châu Âu, gặp mặt Nam Cung lão gia tử, vấn đề chi tiết chỉ có gặp mặt nói chuyện mới có thể.
Diệp Khai nói với mọi người.
- Ân, cha cảm thấy có thể.
Diệp Tử Bình sau khi nghe, nhìn nhìn Nhị lão gia tử, sau đó mới lên tiếng:
- Nói tóm lại, hết thảy phải lấy an toàn là điều kiện tiên quyết, phải tất yếu cam đoan Nam Cung Kinh Hồng lão tiên sinh thuận lợi về nước. Bản thân con cũng phải cẩn thận một chút, dù sao hải ngoại bất đồng trong nước, có một số việc ngoài tầm tay với của chúng ta.
- Tiểu Khai, lần này đi qua mang theo thêm mấy người.
Nhị lão gia tử cũng nói:
- Đám Lê Đại có kinh nghiệm phong phú, bỏ mấy chuyện kia ở nhà theo cháu đi.
Đám Lê Đại vừa làm công tác tình báo cho Diệp Khai, đồng thời phụ trách kinh doanh Đế Hào nhưng vẫn không hề buông bỏ nghiệp vụ bản thân.
Lúc này đây Diệp Khai đi Châu Âu, có thể nói là gặp phải chuyện xấ rất lớn, tiền đồ không rõ, phái thêm nhiều nhân thủ đi hỗ trợ, cũng là chuyện tất nhiên.
- Chuyện này cũng không cần, cháu đều có an bài.
Diệp Khai cự tuyệt ý tốt của hai vị trưởng bối:
- Phô trương quá mức dễ dàng khiến cho các phương diện chú ý, ít xuất hiện tốt hơn.
- Ân, cháu nói cũng có đạo lý.
Nhị lão gia tử nghe xong gật đầuL
- Nhưng nhất định phải có nhân viên, bằng không mà nói không nên đi.
Với tư cách người nối nghiệp đời thứ ba của lão Diệp gia, thân phận của Diệp Khai cực kỳ trọng yếu, cho nên lão Diệp gia không có khả năng hoàn toàn để hắn đơn độc mà phải đảm bảo an toàn.
Đối với chuyện này, Diệp Khai mặc dù có ý nghĩ của mình, nhưng cũng không thể không chiếu cố đến tâm tình các trưởng bối, dù sao tất cả mọi người là vì hắn, không cách nào thoái thác.
Nam Cung Kinh Hồng nhìn ba nam nhân của lão Diệp gia, đã cảm thấy cả nhà này có thể đồng lòng như thế, khó trách ở trong nước lừng lẫy bất phàm.
- Nhìn xem tình huống rồi nói sau, làm loại chuyện này cũng không nhất đinh phải gióng trống khua chiêng, mọi người đều biết.
Diệp Khai suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ý nghĩ của cháu là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.
- A..., ý nghĩ của con cũng không thể nói là sai.
Diệp Tử Bình cùng Nhị lão gia tử sau khi nghe, đều không tỏ vẻ phản đối, mà tinh tế phân tích.
Trên thực tế, Diệp Khai đối với chuyện này cũng tương đối đau đầu.
Nếu như nói nhân vật chính chuyện này là người khác, hắn cũng không cần phiền não như vậy, nhưng đối với lão tiền bối như Nam Cung Kinh Hồng, vương giả một đời của giới tình báo, nhân vật lãnh tụ của giới sát thủ hải ngoại, Diệp Khai cũng chưa quen thuộc, cũng không biết tính tình của ông ta như thế nào, huống hồ đám lão đầu tuổi càng cao thì tính tình càng cổ quái.
Nếu Nam Cung Kinh Hồng không chịu phối hợp vậy thì chuyện này còn phải thương lượng.
- Bất quá, tốt nhất vẫn có thể có được một phần tư liệu tình báo bên Đài đảo, biết mình biết người nha.
Diệp Khai nói ra một chút yêu cầu.
Đối với chuyện này, Nhị lão gia tử cũng gật đầu:
- Cái này có thể, chỉ cần không phải tình báo mẫn cảm thì chú bảo Thiên Chính cấp cho cháu tiếp cận, cho đến khi chuyện này hoàn thành.
Diệp Khai vội vàng cảm ơn, hắn biết quyền truy cập này không dễ, dù Nhị lão gia tử là chú mình nhưng quân tình đại sự không phải tùy tiện là có thể dò hỏi hư thật. Chỉ nhờ vào hắn là phó cục trưởng thiếu tướng cục cảnh vệ trung ương, hơn nữa đang thi hành nhiệm vụ của cục chính trị mới có thể được.
Nếu không có như thế, hắn cũng không có khả năng đạt được quyền hạn tạm thời này.
- Nam Cung tiểu thư có ý kiến gì không, cũng có thể nói ra, mọi người cùng nhau nghiên cứu.
Diệp Tử Bình nhìn Nam Cung Vân.
Tuy không rõ ràng lắm Nam Cung Vân làm sao tìm được con mình, nhưng Diệp Tử Bình cảm thấy nếu như cô ta là người phát ngôn duy nhất của Nam Cung thế gia ở đại lục, lại là người chọn lựa có sức cạnh tranh cho vị trí gia chủ tương lai, như vậy cũng nên hiểu ý nghĩ của cô ta một chút.
Dù sao, Nam Cung thế gia ly khai đại lục cơ hồ nửa thế kỷ. Mọi người hiểu về họ rất ít, muốn làm rõ chuyện, thuận lợi đem Nam Cung Kinh Hồng trở về thì vẫn phải nghe ngóng tình hình gia tộc từ Nam Cung Vân.
- Diệp bí thư......
Nam Cung Vân nhẹ gật đầu, cũng chuẩn bị nói mấy câu.
- Gọi Diệp thúc thúc tốt rồi.
Diệp Tử Bình khoát tay nói:
- Ngồi ở chỗ nầy đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.
Diệp Tử Bình cũng là người khôn khéo, tự nhiên nhìn ra được Nam Cung Vân đi theo Diệp Khai giống như nữ nhân của hắn. Ông cân nhắc đến lực tương tác cường đại của Diệp Khai đối với nữ nhân trẻ tuổi, trên trực giác cho rằng Nam Cung Vân sợ lại là đi đường vòng cứu quốc, bằng không mà nói, Diệp Khai làm sao có thể sẽ quản việc nhà cô ta?
Có xét thấy này Diệp Tử Bình cũng sẽ không có bày [cái gì/gì] [cái giá đỡ/kiêu ngạo], trực tiếp đem hiệp bí thư biến thành Diệp thúc thúc.
Nam Cung Vân nghe xong, không khỏi nhìn Diệp Khai, dù sao cô ta không rõ ràng lắm cách gọi này phải chăng phù hợp?
Diệp Khai nhẹ gật đầu, ý nói có thể.
Dù sao trong lòng Diệp Khai thì dù hai người chưa có phát sinh quan hệ chính thức nhưng coi như gần gũi, chỉ là trước khi giải quyết chuyện trong gia tộc thì Diệp Khai cũng không nguyện ý dây dưa với Nam Cung Vân cùng một chỗ mà thôi, theo tâm lý mà nói, nếu Nam Cung Vân không có biến hóa thì Diệp Khai sẽ coi cô ta là nữ nhân của mình.
- Diệp thúc....
Nam Cung Vân lúc gọi Diệp Tử Bình như vậy vẫn thấy chưa quá quen, mặc dù nói cô ta là đại tiểu thư của Nam Cung thế gia phú khả địch quốc nhưng ngồi ở đối diện cô ta lại là lãnh tụ đời thứ hai của lão Diệp gia quyền thế nhất nước, lãnh đạo phó quốc cấp.
Tình thế như vậy đoán chừng bất cứ người nào cũng sẽ cảm giác được có chút tâm thần bất định, có chút lo trước lo sau.
- Kỳ thật tình huống hiện tại của Nam Cung thế gia cũng không phải một thanh âm, ông nội của cháu đã thật lâu không công khai xuất hiện ở hội nghị gia tộc… Nam Cung Vân do dự một chút, rốt cục nói ra tình huống này.
Về điểm này, ba nam nhân của lão Diệp gia không hề cảm thấy kỳ quái.
Dù sao, với tư cách tuổi gia chủ gần trăm tuổi, Nam Cung Kinh Hồng đối với Nam Cung thế gia mà nói chỉ là một loại ý nghĩa biểu tượng, lãnh tụ tinh thần mà không cần ra mặt xử lý sự vụ ngày thường.
Nếu Nam Cung thế gia nhiều năm như vậy mà ngay cả người nối nghiệp cũng bồi dưỡng không được thì cũng không thể là đại gia tộc truyền thừa lâu năm, đừng nói là chiếm cứ địa vị đầu lĩnh trên thị trường sát thủ hải ngoại.
- Hơn nữa, lập trường cha cháu không giống với cháu.
Nam Cung Vân còn nói ra một sự thật làm mọi người kinh ngạc.
- Ah? Diệp Khai sau khi nghe, ngược lại là sửng sốt một chút.
Tình huống này, trước kia Nam Cung Vân chưa hề nói với hắn.
Mặc dù nói Diệp Khai đã sớm biết rõ bên trong Nam Cung thế gia cũng không phải một thanh âm, không có cùng cách nhìn đối với chuyện trở về, nhưng Nam Cung Vân nói thái độ của cha cô ta khác biệt vẫn khiến Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bất quá Diệp Khai suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được sự tình.
Cha của Nam Cung Vân là Nam Cung Thủ Chuyết, năm nay 60 tuổi, thân thể rất tốt, có thể nói là nhân vật lãnh tụ trên thực tế của Nam Cung thế gia, cũng là gia chủ trên thực tế, phụ trách quản lý hết thảy sự vụ của Nam Cung thế gia, có thể nói nếu như Nam Cung Kinh Hồng không ra mặt thì Nam Cung Thủ Chuyết là người đứng đầu cao nhất của toàn cả gia tộc.
Dựa theo cách nói của Nam Cung Vân thì cách nghĩ Nam Cung Thủ Chuyết đơn giản là duy trì hiện trạng, tiếp tục phát triển thế lực gia tộc tại Châu Âu, dần dần dung nhập vào vòng tròn hải ngoại, cuối cùng đồng hóa, trở thành địa đầu xà chân chính.
Vì thực hiện mục tiêu này, Nam Cung Thủ Chuyết thậm chí cũng cân nhắc qua chuyện gả Nam Cung Vân vào vương thất Châu Âu nào đó.
Nhưng cách nghĩ của Nam Cung Vân lại khác, cô ta được ông nội Nam Cung Kinh Hồng ủng hộ, giơ lên ngọn cờ trở về.
Tuy Diệp Khai cũng không rõ ràng lắm cách nghĩ chân thật của Nam Cung Vân nhưng căn cứ suy đoán để phán định, hắn cảm thấy một trong những điểm xuất phát để Nam Cung Vân làm như vậy, đoán chừng chính là vì phản kháng đại kế quan hệ thông gia của Nam Cung Thủ Chuyết, hi vọng thoát khỏi vận mệnh bị ép gả vào vương thất Châu Âu.
Dù sao, với tư cách một nhân vật cấp nữ vương rất có lực ảnh hưởng trong giới sát thủ, nhất định là không hy vọng gả vào vương thất, trở thành con rối, mất đi cuộc sống tự do, đây là chỗ Nam Cung Vân không cách nào tiếp nhận đấy.
Cho nên, Nam Cung Vân muốn làm trái lại ý cha mình.
Phân tích vấn đề ở góc độ sâu hơn thì Diệp Khai cũng không bài trừ một loại khả năng khác là cha cọn họ đang diễn trò, bởi vì chỉ có khi đứng trên lập trường bất đồng mới có thể tìm kiếm con đường bất đồng cho gia tộc.
Nếu là lập trường hai người giống nhau vậy thì một khi thất bại, lực ảnh hưởng trong toàn gia tộc sẽ hạ thấp nhỏ nhất, đây là chỗ bất lợi với bọn họ khi khống chế Nam Cung thế gia.
Cha con nhà này quả nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu ah!
- Tình huống thân thể cha cô năm nay như thế nào?
Diệp Khai bỏ qua một bên những ý niệm này, lại hỏi Nam Cung Vân.
Kỳ thật hắn hiện tại vấn đề quan tâm nhất, tựu là Nam Cung Kinh Hồng thân thể vấn đề, chỉ cần là Nam Cung Kinh Hồng thân thể không có vấn đề, như vậy Diệp Khai có nắm chắc đem ông ta về tới đại lục, không quản dùng phương pháp gì đều được.
- Thân thể ông nội của tôi rất tốt, cụ thể như thế nào thì lúc anh gặp ông sẽ biết. Nhắc tới chuyện này, biểu lộ trên mặt Nam Cung Vân phi thường cổ quái khiến cho Diệp Khai nhìn thấy cảm thấy nha đầu kia tựa hồ còn có chuyện gì mà hắn chưa dự liệu được.
Bất quá hiện tại Diệp Khai cũng bất chấp nghiên cứu những chi tiết này, chỉ cần là Nam Cung Kinh Hồng thân thể không có vấn đề gì lớn thì bất kể là công khai cũng tốt, âm thầm cũng thế, Diệp Khai đều có nắm chắc đem ông ta bình an chở về đại lục, hoàn thành nhiệm vụ cấp một kinh thế hãi tục này.
- Giờ chuyện con cần làm là mau chóng tới Châu Âu, gặp mặt Nam Cung lão gia tử, vấn đề chi tiết chỉ có gặp mặt nói chuyện mới có thể.
Diệp Khai nói với mọi người.
- Ân, cha cảm thấy có thể.
Diệp Tử Bình sau khi nghe, nhìn nhìn Nhị lão gia tử, sau đó mới lên tiếng:
- Nói tóm lại, hết thảy phải lấy an toàn là điều kiện tiên quyết, phải tất yếu cam đoan Nam Cung Kinh Hồng lão tiên sinh thuận lợi về nước. Bản thân con cũng phải cẩn thận một chút, dù sao hải ngoại bất đồng trong nước, có một số việc ngoài tầm tay với của chúng ta.
- Tiểu Khai, lần này đi qua mang theo thêm mấy người.
Nhị lão gia tử cũng nói:
- Đám Lê Đại có kinh nghiệm phong phú, bỏ mấy chuyện kia ở nhà theo cháu đi.
Đám Lê Đại vừa làm công tác tình báo cho Diệp Khai, đồng thời phụ trách kinh doanh Đế Hào nhưng vẫn không hề buông bỏ nghiệp vụ bản thân.
Lúc này đây Diệp Khai đi Châu Âu, có thể nói là gặp phải chuyện xấ rất lớn, tiền đồ không rõ, phái thêm nhiều nhân thủ đi hỗ trợ, cũng là chuyện tất nhiên.
- Chuyện này cũng không cần, cháu đều có an bài.
Diệp Khai cự tuyệt ý tốt của hai vị trưởng bối:
- Phô trương quá mức dễ dàng khiến cho các phương diện chú ý, ít xuất hiện tốt hơn.
- Ân, cháu nói cũng có đạo lý.
Nhị lão gia tử nghe xong gật đầuL
- Nhưng nhất định phải có nhân viên, bằng không mà nói không nên đi.
Với tư cách người nối nghiệp đời thứ ba của lão Diệp gia, thân phận của Diệp Khai cực kỳ trọng yếu, cho nên lão Diệp gia không có khả năng hoàn toàn để hắn đơn độc mà phải đảm bảo an toàn.
Đối với chuyện này, Diệp Khai mặc dù có ý nghĩ của mình, nhưng cũng không thể không chiếu cố đến tâm tình các trưởng bối, dù sao tất cả mọi người là vì hắn, không cách nào thoái thác.
Nam Cung Kinh Hồng nhìn ba nam nhân của lão Diệp gia, đã cảm thấy cả nhà này có thể đồng lòng như thế, khó trách ở trong nước lừng lẫy bất phàm.
/1169
|