Tiếp đó Đàm Thắng Kiệt lại nhìn Lâm Uy Tướng quân:
- Bên cục cảnh vệ trung ương cần phải xuất nhân lực vật lực ủng hộ đồng chí Diệp Khai, cần cái gì cho cái ấy, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành.
- Tuân lệnh.
Lâm Uy Tướng quân có chút buồn bực, nhưng vẫn rất lưu loát đáp ứng.
Sau khi nói thêm vài câu đãi bôi, Đàm Thắng Kiệt kết thúc:
- Hai người đi thôi, tôi còn phải tới chỗ đồng chí Giang Thành có chuyện.
Diệp Khai cùng Lâm Uy Tướng quân cáo từ ra khỏi cổng của ban tổ chức trung ương.
- Đến chỗ tôi ngồi một lát a, thương lượng một chút chuyện này nên làm cái gì bây giờ.
Lâm Uy tướng quân bảo Diệp Khai.
Nói thật thì trong lòng Lâm Uy Tướng quân vẫn không thoải mái với chuyện này.
Không biết Đàm Thắng Kiệt nhỏ to chỗ đồng chí Giang Thành thế nào rồi cầm thượng phương bảo kiếm tới, đem trách nhiệm nghênh đón Nam Cung Kinh Hồng về nước cho hai người bọn họ nhưng lại nhiều lần cường điệu tầm quan trọng chuyện này, rất hiển nhiên là muốn gây áp lực cá nhân.
Theo đạo lý, cục cảnh vệ trung ương không quan hệ trực tiếp liên hệ với chuyện này, hơn nữa Diệp Khai hiện tại chủ yếu là quan viên địa phương, cũng không phải thành viên hành động, an bài nhiệm vụ như vậy, xác thực là có chút khi dễ người rồi.
Đối với quan hệ giữa Diệp Khai cùng Đàm Thắng Kiệt, Lâm Uy cũng không phải rất rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra được giữa bọn họ bằng mặt mà không bằng lòng. Đương nhiên Đàm Thắng Kiệt cũng không có khả năng an bài cho Diệp Khai công tác dễ dàng.
Lúc này để cho Diệp Khai chủ trì chuyện tiếp ứng Nam Cung Kinh Hồng về nước, chính là muốn gây cho hắn một chút phiền toái.
Nam Cung Kinh Hồng là người nào? Vương giả của giới tình báo tiền triều, lực ảnh hưởng chính trị phi thường cường đại, bằng hữu cũ bộ hạ cũ bên Đài đảo cũng rất nhiều.
Một khi hắn về nước thành công, sẽ gây nên chấn động cực lớn, đủ để khiến đương cục Đài đảo cảm thấy khiếp sợ, cho nên hắn về nước sẽ không thể thuận lợi, nói không chừng còn có thể tao ngộ Đài đảo đánh lén.
Mà hoàn cảnh hải ngoại cũng phi thường phức tạp, Lâm Uy Tướng quân rất lo lắng sẽ có thế lực nước ngoài tham gia việc này, nói như vậy, chỉ dựa vào lực lượng cục cảnh vệ trung ương khó có thể ứng phó loại cục diện này.
Chỉ là đã nhiệm vụ đã ra rồi, hơn nữa còn là nhiệm vụ cấp một, Lâm Uy Tướng quân cũng không có biện pháp, chỉ có thể là tận lực đem chuyện này làm tốt mà thôi.
- Được rồi, không cần tới đâu.
Diệp Khai khoát tay nói:
- Chuyện này mấu chốt, cũng không phải do chúng ta, đóng cửa lại thương lượng cũng không có ý nghĩa ah.
Diệp Khai cự tuyệt đề nghị của Lâm Uy Tướng quân, không lập tức cùng hắn nghiên cứu đối sách.
- Cũng đúng.
Lâm Uy Tướng quân nhẹ gật đầu, hắn biết chuyện này trên thực tế cùng chính mình không có bao nhiêu quan hệ, cụ thể thao tác như thế nào, Diệp Khai câu thông bên kia là được. Bên cục cảnh vệ trung ương tối đa chỉ ủng hộ nhân viên, vì vậy nói:
- Cần người thì bảo tôi.
- Tốt.
Diệp Khai lên tiếng, sau đó hai người cáo từ ly khai.
Sau khi đi ra, Diệp Khai lập tức điện cho Nam Cung Vân bảo cô ta tới gặp mình.
Qua chừng hơn hai mươi phút thì Nam Cung Vân lái xe tới.
- Chuyện gì vội vã như vậy?
Nam Cung Vân vừa xuống xe lại hỏi.
- Mang cô đi dạo đại nội một vòng.
Diệp Khai hồi đáp.
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức cảm thấy có chút ngạc nhiên, mặc dù nói cô ta đã gặp Sở lão gia tử, cũng gặp một nhà Diệp Khai nhưng chưa hề tiến vào đại nội. Nghĩ đến việc đi vào chỗ trung tâm quyền lực của quốc gia, Nam Cung Vân trong nội tâm vẫn có vài phần chờ mong.
Nam Cung Vân lên xe Diệp Khai , sau đó quay lại, qua thêm một lần kiểm tra rồi chạy vào đại nội.
Lần này, Diệp Khai cũng không đi gặp Diệp lão gia tử, mà đi tới chỗ của Nhị lão gia tử.
Khi bọn họ đi vào, Nhị lão gia tử đang ngồi cùng Diệp Tử Bình, hiển nhiên là vì chuyện hôm nay, đợi Diệp Khai tới để bàn bạc.
- Diệp phó chủ tịch mạnh giỏi, Diệp bí thư mạnh giỏi.
Nam Cung Vân thấy Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình, lập tức rất dịu dàng ân cần thăm hỏi, nhìn biểu hiện giống hệt như tiểu thư khuê các.
- Nam Cung tiểu thư đã đến, mời ngồi. Diệp Tử Bình nhẹ gật đầu, mời cô ta ngồi xuống, sau đó hỏi Diệp Khai:
- Có phải Đàm Thắng Kiệt đã nói qua với con rồi hả?
- Ân, gọi con và Lâm cục trưởng lên nói chuyện.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Cục chính trị họp như thế nào vậy?
Diệp Khai vẫn là phi thường coi trọng đối với phản ứng trong cuộc họp của cục chính trị, nhất là ảnh hưởng của chuyện Nam Cung Kinh Hồng về nước rất lớn, hắn lại bị an bài nhiệm vụ tiếp ứng, đương nhiên cần làm rõ tình huống bên cục chính trị, bằng không mà nói, rất dễ dàng xuất hiện nhận thức sai lệch.
Cũng may là uỷ viên của lão Diệp gia trong cục chính trị quá nhiều, muốn biết nội tình cũng không phải việc khó gì.
- Nội tình cũng không có gì, chỉ là người khác không quen nhìn lão Diệp gia chúng ta làm náo động khắp nơi, cho nên muốn muốn thêm chút chướng ngại mà thôi.
Nhị lão gia tử nói chuyện cũng không kiêng kị, trực tiếp nói ra cách nghĩ của người khác.
- Mặc dù như thế, nhưng nhiệm vụ đã giao cho trong tay của con thì con cảm thấy có bao nhiêu phần nắm chắc, có thể thuận lợi hoàn thành chuyện này?
Diệp Tử Bình cũng không quá để ý những chuyện đó, ông quan tâm nhất chính là thực tế vấn đề.
Diệp Tử Bình rất rõ ràng, người ta đề nghị như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân đấy.
Lão Diệp gia thúc đẩy chuyện Nam Cung Kinh Hồng coi như một phần chiến tích, nhưng nếu như chuyện có rủi ro, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thành tích nhà họ.
Nhưng nếu như nhiệm vụ này bị hư trong tay lão Diệp gia thì bọn họ khó có thể chối tội.
Cho nên Diệp Tử Bình hỏi Diệp Khai, đến tột cùng có vài phần nắm chắc hoàn thành việc này?
- Chỉ cần thân thể Nam Cung lão gia tử không xảy ra vấn đề, con nắm chắc hoàn thành việc này.
Lực lượng Diệp Khai rất đủ, căn bản không coi áp lực bên Đài đảo trong mắt, thậm chí cũng không đếm xỉa đến thế lực hải ngoại, lo lắng của hắn đơn giản là tình huống thân thể của Nam Cung Kinh Hồng có chịu được đường dài bôn ba?
Coi như là ngồi phi cơ cũng phải qua thời gian nửa ngày.
Nếu như trong lúc đó, thân thể Nam Cung Kinh Hồng xảy ra tình huống, vậy thì chuyện trước đến giờ có thể coi là là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Dù sao, Nam Cung Kinh Hồng đã là gần trăm tuổi, không biết có thể chống được tới hạn.
Vì vậy tất cả mọi người nhìn vào thân thể Nam Cung Vân, chỉ có cô ta là rõ nhất.
- Thân thể ông nội cháu cũng được.
Nam Cung Vân cũng có chút do dự:
- Chỉ là cháu đã đi vào nội địa mấy tháng, cụ thể hiện giờ cũng không rõ ràng lắm.
Vì vận tác chuyện Nam Cung thế gia về nước, Nam Cung Vân mấy tháng này vẫn hoạt động trong nội địa. Tuy cô ta vẫn liên hệ với Nam Cung Kinh Hồng nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì cô ta không thể nói chuẩn xác.
- Xem ra chuyện này, vẫn phải là do con tự mình đi Châu Âu.
Diệp Khai vuốt vuốt thái dương, rốt cục làm ra quyết định.
Hắn thấy rất rõ ràng, hiện tại ai cũng tinh tường chỗ tốt của chuyện Nam Cung Kinh Hồng về nước, nhưng đồng thời cũng tinh tường chuyện này là con dao 2 lưỡi, làm tốt sẽ là thiên đại chiến tích, nhưng làm hư hại phiền toái cũng sẽ rất nhiều, nhất là mọi người cũng không quá biết về tình huống hải ngoại, một khi xảy ra vấn đề thì không thể nào làm được thuận buồm xuôi gió.
Cân nhắc đến những nhân tố phức tạp này, cho nên Đàm Thắng Kiệt mới có thể thôi động Diệp Khai đi chấp hành nhiệm vụ này, kỳ thật cũng là nhìn ra hắn chưa chắc có thể thuận lợi xử lý tốt chuyện này, muốn xem phản ứng của lão Diệp gia.
Chỉ là, Diệp Khai tự nhiên không có khả năng bị khó khăn như vậy dọa nạt, trong lòng hắn vẫn tự tin.
- Cháu tự mình đi qua?
Nhị lão gia tử sau khi nghe, hồi lâu không có trả lời, lâm vào suy tư.
Diệp Tử Bình cũng do dự, hải ngoại dù sao cùng trong nước bất đồng, ai cũng không rõ ràng tình huống sau này phát sinh như thế nào, một khi chuyện không như ý thì bên nội địa rất khó nhúng tay vào, mà Diệp Khai là hi vọng tương lai của lão Diệp gia, không thể để xảy ra chuyện gì. Nếu hắn xảy ra chuyện thì ảnh hưởng còn lớn hơn cả chuyện Nam Cung Kinh Hồng không thể thuận lợi về nước.
Từ phương diện xem xét, lão Diệp gia thà rằng thôi không nhận công lao vận tác Nam Cung Kinh Hồng về nước, cũng không muốn chứng kiến người nối nghiệp của mình xuất hiện bất trắc.
- Đi Châu Âu thì cần chuẩn bị cho kỹ. Diệp Tử Bình cũng do dự nói.
Ông rất coi trọng an nguy của con trai, tự nhiên cũng không hy vọng Diệp Khai đi hải ngoại mạo hiểm, chuyện này thì đầu nhập kém xa hồi báo.
- Bây giờ là tên đã trên dây, không phát không được rồi.
Diệp Khai nhìn nhìn Nam Cung Kinh Hồng, sau đó nóiL
- Nếu như chúng ta thấy sợ, thanh danh lão Diệp gia có thể bị đả kích rất nghiêm trọng, , biến thành một cái trò cười trong mắt người khác, loại tình huống này tuyệt đối không thể phát sinh đấy. Huống hồ, chuyện Nam Cung thế gia trở về đối với trong nước mà nói, xác thực là một chuyện tốt có ý nghĩa trọng đại. Con đã vận tác nửa trước, dĩ nhiên là không thể bỏ dở nửa chừng. Cho nên, con phải đi Châu Âu lần này.
Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình nhìn nhìn Diệp Khai, thấy nét mặt hắn cực kỳ kiên định, hiển nhiên là chủ ý đã định.
- Con đã làm ra quyết định…
Diệp Tử Bình trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:
- Như vậy, cần gì trợ giúp thì mau chóng vạch ra phương án, chúng ta cũng không thể đánh một trận chiến khi chưa biết gì.
- Bảo Thiên Chính tới giúp cháu a, [tổng cục tình báo cũng có một ít lực lượng ở hải ngoại đấy.
Nhị lão gia tử cũng nói.
Tổng cục tình báo của Lê thúc ở hải ngoại cũng có rất nhiều nhân viên tình báo, những người này nếu như động viên sẽ là một lực lượng cường đại .
- Bên cục cảnh vệ trung ương cần phải xuất nhân lực vật lực ủng hộ đồng chí Diệp Khai, cần cái gì cho cái ấy, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành.
- Tuân lệnh.
Lâm Uy Tướng quân có chút buồn bực, nhưng vẫn rất lưu loát đáp ứng.
Sau khi nói thêm vài câu đãi bôi, Đàm Thắng Kiệt kết thúc:
- Hai người đi thôi, tôi còn phải tới chỗ đồng chí Giang Thành có chuyện.
Diệp Khai cùng Lâm Uy Tướng quân cáo từ ra khỏi cổng của ban tổ chức trung ương.
- Đến chỗ tôi ngồi một lát a, thương lượng một chút chuyện này nên làm cái gì bây giờ.
Lâm Uy tướng quân bảo Diệp Khai.
Nói thật thì trong lòng Lâm Uy Tướng quân vẫn không thoải mái với chuyện này.
Không biết Đàm Thắng Kiệt nhỏ to chỗ đồng chí Giang Thành thế nào rồi cầm thượng phương bảo kiếm tới, đem trách nhiệm nghênh đón Nam Cung Kinh Hồng về nước cho hai người bọn họ nhưng lại nhiều lần cường điệu tầm quan trọng chuyện này, rất hiển nhiên là muốn gây áp lực cá nhân.
Theo đạo lý, cục cảnh vệ trung ương không quan hệ trực tiếp liên hệ với chuyện này, hơn nữa Diệp Khai hiện tại chủ yếu là quan viên địa phương, cũng không phải thành viên hành động, an bài nhiệm vụ như vậy, xác thực là có chút khi dễ người rồi.
Đối với quan hệ giữa Diệp Khai cùng Đàm Thắng Kiệt, Lâm Uy cũng không phải rất rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra được giữa bọn họ bằng mặt mà không bằng lòng. Đương nhiên Đàm Thắng Kiệt cũng không có khả năng an bài cho Diệp Khai công tác dễ dàng.
Lúc này để cho Diệp Khai chủ trì chuyện tiếp ứng Nam Cung Kinh Hồng về nước, chính là muốn gây cho hắn một chút phiền toái.
Nam Cung Kinh Hồng là người nào? Vương giả của giới tình báo tiền triều, lực ảnh hưởng chính trị phi thường cường đại, bằng hữu cũ bộ hạ cũ bên Đài đảo cũng rất nhiều.
Một khi hắn về nước thành công, sẽ gây nên chấn động cực lớn, đủ để khiến đương cục Đài đảo cảm thấy khiếp sợ, cho nên hắn về nước sẽ không thể thuận lợi, nói không chừng còn có thể tao ngộ Đài đảo đánh lén.
Mà hoàn cảnh hải ngoại cũng phi thường phức tạp, Lâm Uy Tướng quân rất lo lắng sẽ có thế lực nước ngoài tham gia việc này, nói như vậy, chỉ dựa vào lực lượng cục cảnh vệ trung ương khó có thể ứng phó loại cục diện này.
Chỉ là đã nhiệm vụ đã ra rồi, hơn nữa còn là nhiệm vụ cấp một, Lâm Uy Tướng quân cũng không có biện pháp, chỉ có thể là tận lực đem chuyện này làm tốt mà thôi.
- Được rồi, không cần tới đâu.
Diệp Khai khoát tay nói:
- Chuyện này mấu chốt, cũng không phải do chúng ta, đóng cửa lại thương lượng cũng không có ý nghĩa ah.
Diệp Khai cự tuyệt đề nghị của Lâm Uy Tướng quân, không lập tức cùng hắn nghiên cứu đối sách.
- Cũng đúng.
Lâm Uy Tướng quân nhẹ gật đầu, hắn biết chuyện này trên thực tế cùng chính mình không có bao nhiêu quan hệ, cụ thể thao tác như thế nào, Diệp Khai câu thông bên kia là được. Bên cục cảnh vệ trung ương tối đa chỉ ủng hộ nhân viên, vì vậy nói:
- Cần người thì bảo tôi.
- Tốt.
Diệp Khai lên tiếng, sau đó hai người cáo từ ly khai.
Sau khi đi ra, Diệp Khai lập tức điện cho Nam Cung Vân bảo cô ta tới gặp mình.
Qua chừng hơn hai mươi phút thì Nam Cung Vân lái xe tới.
- Chuyện gì vội vã như vậy?
Nam Cung Vân vừa xuống xe lại hỏi.
- Mang cô đi dạo đại nội một vòng.
Diệp Khai hồi đáp.
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức cảm thấy có chút ngạc nhiên, mặc dù nói cô ta đã gặp Sở lão gia tử, cũng gặp một nhà Diệp Khai nhưng chưa hề tiến vào đại nội. Nghĩ đến việc đi vào chỗ trung tâm quyền lực của quốc gia, Nam Cung Vân trong nội tâm vẫn có vài phần chờ mong.
Nam Cung Vân lên xe Diệp Khai , sau đó quay lại, qua thêm một lần kiểm tra rồi chạy vào đại nội.
Lần này, Diệp Khai cũng không đi gặp Diệp lão gia tử, mà đi tới chỗ của Nhị lão gia tử.
Khi bọn họ đi vào, Nhị lão gia tử đang ngồi cùng Diệp Tử Bình, hiển nhiên là vì chuyện hôm nay, đợi Diệp Khai tới để bàn bạc.
- Diệp phó chủ tịch mạnh giỏi, Diệp bí thư mạnh giỏi.
Nam Cung Vân thấy Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình, lập tức rất dịu dàng ân cần thăm hỏi, nhìn biểu hiện giống hệt như tiểu thư khuê các.
- Nam Cung tiểu thư đã đến, mời ngồi. Diệp Tử Bình nhẹ gật đầu, mời cô ta ngồi xuống, sau đó hỏi Diệp Khai:
- Có phải Đàm Thắng Kiệt đã nói qua với con rồi hả?
- Ân, gọi con và Lâm cục trưởng lên nói chuyện.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Cục chính trị họp như thế nào vậy?
Diệp Khai vẫn là phi thường coi trọng đối với phản ứng trong cuộc họp của cục chính trị, nhất là ảnh hưởng của chuyện Nam Cung Kinh Hồng về nước rất lớn, hắn lại bị an bài nhiệm vụ tiếp ứng, đương nhiên cần làm rõ tình huống bên cục chính trị, bằng không mà nói, rất dễ dàng xuất hiện nhận thức sai lệch.
Cũng may là uỷ viên của lão Diệp gia trong cục chính trị quá nhiều, muốn biết nội tình cũng không phải việc khó gì.
- Nội tình cũng không có gì, chỉ là người khác không quen nhìn lão Diệp gia chúng ta làm náo động khắp nơi, cho nên muốn muốn thêm chút chướng ngại mà thôi.
Nhị lão gia tử nói chuyện cũng không kiêng kị, trực tiếp nói ra cách nghĩ của người khác.
- Mặc dù như thế, nhưng nhiệm vụ đã giao cho trong tay của con thì con cảm thấy có bao nhiêu phần nắm chắc, có thể thuận lợi hoàn thành chuyện này?
Diệp Tử Bình cũng không quá để ý những chuyện đó, ông quan tâm nhất chính là thực tế vấn đề.
Diệp Tử Bình rất rõ ràng, người ta đề nghị như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân đấy.
Lão Diệp gia thúc đẩy chuyện Nam Cung Kinh Hồng coi như một phần chiến tích, nhưng nếu như chuyện có rủi ro, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thành tích nhà họ.
Nhưng nếu như nhiệm vụ này bị hư trong tay lão Diệp gia thì bọn họ khó có thể chối tội.
Cho nên Diệp Tử Bình hỏi Diệp Khai, đến tột cùng có vài phần nắm chắc hoàn thành việc này?
- Chỉ cần thân thể Nam Cung lão gia tử không xảy ra vấn đề, con nắm chắc hoàn thành việc này.
Lực lượng Diệp Khai rất đủ, căn bản không coi áp lực bên Đài đảo trong mắt, thậm chí cũng không đếm xỉa đến thế lực hải ngoại, lo lắng của hắn đơn giản là tình huống thân thể của Nam Cung Kinh Hồng có chịu được đường dài bôn ba?
Coi như là ngồi phi cơ cũng phải qua thời gian nửa ngày.
Nếu như trong lúc đó, thân thể Nam Cung Kinh Hồng xảy ra tình huống, vậy thì chuyện trước đến giờ có thể coi là là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Dù sao, Nam Cung Kinh Hồng đã là gần trăm tuổi, không biết có thể chống được tới hạn.
Vì vậy tất cả mọi người nhìn vào thân thể Nam Cung Vân, chỉ có cô ta là rõ nhất.
- Thân thể ông nội cháu cũng được.
Nam Cung Vân cũng có chút do dự:
- Chỉ là cháu đã đi vào nội địa mấy tháng, cụ thể hiện giờ cũng không rõ ràng lắm.
Vì vận tác chuyện Nam Cung thế gia về nước, Nam Cung Vân mấy tháng này vẫn hoạt động trong nội địa. Tuy cô ta vẫn liên hệ với Nam Cung Kinh Hồng nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì cô ta không thể nói chuẩn xác.
- Xem ra chuyện này, vẫn phải là do con tự mình đi Châu Âu.
Diệp Khai vuốt vuốt thái dương, rốt cục làm ra quyết định.
Hắn thấy rất rõ ràng, hiện tại ai cũng tinh tường chỗ tốt của chuyện Nam Cung Kinh Hồng về nước, nhưng đồng thời cũng tinh tường chuyện này là con dao 2 lưỡi, làm tốt sẽ là thiên đại chiến tích, nhưng làm hư hại phiền toái cũng sẽ rất nhiều, nhất là mọi người cũng không quá biết về tình huống hải ngoại, một khi xảy ra vấn đề thì không thể nào làm được thuận buồm xuôi gió.
Cân nhắc đến những nhân tố phức tạp này, cho nên Đàm Thắng Kiệt mới có thể thôi động Diệp Khai đi chấp hành nhiệm vụ này, kỳ thật cũng là nhìn ra hắn chưa chắc có thể thuận lợi xử lý tốt chuyện này, muốn xem phản ứng của lão Diệp gia.
Chỉ là, Diệp Khai tự nhiên không có khả năng bị khó khăn như vậy dọa nạt, trong lòng hắn vẫn tự tin.
- Cháu tự mình đi qua?
Nhị lão gia tử sau khi nghe, hồi lâu không có trả lời, lâm vào suy tư.
Diệp Tử Bình cũng do dự, hải ngoại dù sao cùng trong nước bất đồng, ai cũng không rõ ràng tình huống sau này phát sinh như thế nào, một khi chuyện không như ý thì bên nội địa rất khó nhúng tay vào, mà Diệp Khai là hi vọng tương lai của lão Diệp gia, không thể để xảy ra chuyện gì. Nếu hắn xảy ra chuyện thì ảnh hưởng còn lớn hơn cả chuyện Nam Cung Kinh Hồng không thể thuận lợi về nước.
Từ phương diện xem xét, lão Diệp gia thà rằng thôi không nhận công lao vận tác Nam Cung Kinh Hồng về nước, cũng không muốn chứng kiến người nối nghiệp của mình xuất hiện bất trắc.
- Đi Châu Âu thì cần chuẩn bị cho kỹ. Diệp Tử Bình cũng do dự nói.
Ông rất coi trọng an nguy của con trai, tự nhiên cũng không hy vọng Diệp Khai đi hải ngoại mạo hiểm, chuyện này thì đầu nhập kém xa hồi báo.
- Bây giờ là tên đã trên dây, không phát không được rồi.
Diệp Khai nhìn nhìn Nam Cung Kinh Hồng, sau đó nóiL
- Nếu như chúng ta thấy sợ, thanh danh lão Diệp gia có thể bị đả kích rất nghiêm trọng, , biến thành một cái trò cười trong mắt người khác, loại tình huống này tuyệt đối không thể phát sinh đấy. Huống hồ, chuyện Nam Cung thế gia trở về đối với trong nước mà nói, xác thực là một chuyện tốt có ý nghĩa trọng đại. Con đã vận tác nửa trước, dĩ nhiên là không thể bỏ dở nửa chừng. Cho nên, con phải đi Châu Âu lần này.
Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình nhìn nhìn Diệp Khai, thấy nét mặt hắn cực kỳ kiên định, hiển nhiên là chủ ý đã định.
- Con đã làm ra quyết định…
Diệp Tử Bình trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:
- Như vậy, cần gì trợ giúp thì mau chóng vạch ra phương án, chúng ta cũng không thể đánh một trận chiến khi chưa biết gì.
- Bảo Thiên Chính tới giúp cháu a, [tổng cục tình báo cũng có một ít lực lượng ở hải ngoại đấy.
Nhị lão gia tử cũng nói.
Tổng cục tình báo của Lê thúc ở hải ngoại cũng có rất nhiều nhân viên tình báo, những người này nếu như động viên sẽ là một lực lượng cường đại .
/1169
|