Đêm dài vắng người, Dữu hoàng hậu bị một loạt tiếng bước chân dồn dập làm giật mình tỉnh giấc, liên tiếp vài đêm ngủ muộn không yên giấc, bây giờ đang ngủ có người ầm ĩ cũng không tức giận, ngược lại nhíu mày, bình tĩnh từ trên giường khoác áo thức dậy, khẽ gật đầu với cung nữ hầu hạ thân cận: “Bảo hắn đi vào.” LQĐ
Tiếng bước chân vội vàng từ xa tới gần, mặc dù cố gắng bước rất khẽ, nhưng hạ xuống trong bóng đêm vẫn như gõ vào màng tai, sắc mặt Dữu hoàng hậu trắng bệch, tay giấu dưới áo dài không nhịn được có chút run rẩy.
Một nội thị quỳ rạp dưới đất, kinh hoảng nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu, việc lớn không tốt, người thứ ba phái đi đưa tin cũng gặp mai phục, mật hàm không biết tung tích.”
Dữu hoàng hậu ngã ngồi xuống giường, một tay vịn con thú bằng đồng bên cạnh, ngón tay xiết chặt đến trắng bợt, nghiến răng nghiến lợi: “Lần thứ ba! Hay cho Vương Thuật Chi ngươi, một tay che trời! Khinh thường Dữu thị không có ai sao!”
Nội thị nghe ra bà ta nổi giận, càng cúi thấp đầu, thở mạnh cũng không dám.
Dữu hoàng hậu hừ lạnh đứng dậy, bước nặng nề đi lại trong điện, nhíu mày suy nghĩ: Lần nào cũng bị chặn, lại đều cách cửa thành không xa, nắm bắt thời cơ chính xác như thế, xem ra mọi hành động ở đây đều bị bọn chúng nắm trong lòng bàn tay.
Dữu hoàng hậu phát lạnh khắp người, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bọn xấu xa xung quanh đã sớm bị xử lý sạch sẽ, không thể ngờ vẫn còn rủi ro, chỉ là sau khi huynh trưởng gặp chuyện không may, bà ta không dám tùy tiện có hành động lớn, bây giờ xem ra, hậu cung này không ít người rục rịch ngóc đầu dậy, bà ta cũng dần không thể khống chế.
“Hừ! Ta lại muốn xem Vương thị ngươi một tay che trời thế nào!” Dữu hoàng hậu phất tay áo đứng dậy, viết lại lá thư khác, giao vào tay nội thị, lạnh lùng nói: “Bây giờ không cần người của chúng ta, giao cho Lý đại nhân.”
“Hoàng hậu anh minh.” Nội thị lập tức nịnh nọt, khom lưng lui ra ngoài.
Dữu hoàng hậu không thể vui lên nổi, gần như cả đêm không ngủ, đợi đến sáng hôm sau, không thể tưởng tượng được lại nghe tin dữ bất ngờ: Người Lý đại nhân phái đi đưa tin lại gặp mai phục!
“Ầm ~!” Tình cảnh vây hãm trói buộc như vậy, sắc mặt Dữu hoàng hậu giận dữ, chén trà trong tay bị ném vỡ toang ầm ầm.
Đúng lúc này lại có một người hoảng hốt lo sợ chạy vào, bùm một tiếng quỳ xuống đất, giọng run rẩy nói: “Việc…. Việc lớn không tốt!”
“Như thế nào?” Dữu hoàng hậu bị hù dọa, mặt trầm như nước.
Người tới đầu đầy mồ hôi: “Hộ…. Hộ bộ thượng thư, Kỳ đại nhân bị người ta tố cáo!”
“Cái gì?” Dữu hoàng hậu khó khăn lắm mới duy trì bình tĩnh, mặt lộ vẻ kinh hoàng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Dữu Mậu bị đoạt binh quyền, địa vị của Dữu thị trong quân rớt xuống ngàn trượng, còn trong triều lại thanh lọc một trận, người thân cận lại càng tan tác, Kỳ đại nhân xem như lực lượng trung kiên còn sót lại, bây giờ đột nhiên gặp tai họa bất ngờ này, liên quan đến được mất trong đó không phải chuyện đùa.
Người tới bất chấp mồ hôi lạnh đầy đầu, dập đầu lắp ba lắp bắp nói: “Hộ bộ thị lang Hạ Tri Chương dâng thư mấy đêm liền, tố cáo Kỳ đại nhân trung…. Làm trung gian kiếm lời bỏ túi riêng, tham ô ngân lượng quốc khố, giờ Vương…. Vương thừa tướng đã chạy tới đài Thượng thư….”
“Mau! Mau thông báo cho mấy vị đại nhân khác!” Dữu hoàng hậu vừa nói vừa chạy tới trước bàn, nâng bút nhanh chóng viết vài phong thư, cuống quít giao vào tay hắn ta, nghiến răng nói: “Bảo bọn hắn bất kể thế nào cũng phải ngăn Vương Thuật Chi lại! Nói tất cả nên chờ Hoàng thượng tỉnh lại rồi quyết định!”
“Dạ.”
Dữu hoàng hậu nhìn bóng dáng người nọ vội vàng rời đi, mặt lộ vẻ ưu tư, hận bản thân chỉ là một nữ tử, không tiện trực tiếp ngang ngược ra mặt can thiệp, việc này bất kể đi nhầm bước nào cũng có thể thành bùa đòi mạng, khiến Vương thị chộp vào đó để rêu rao.
Vẻ mặt Vương Thuật Chi tươi cười nhìn một đám đồng liêu cản đường trước mặt, không nặng không nhẹ nói: “Đợi Hoàng thượng tỉnh lại rồi mới quyết định tiếp?”
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, kiên trì nói: “Dạ.”
“Ồ?” Vương Thuật Chi lộ vẻ kinh ngạc: “Ý của chư vị là, bổn tướng dù đứng đầu tất cả mọi chuyện của bộ Thượng thư nhưng không có quyền điều tra chuyện này? Chức vụ của bổn tướng chỉ là vỏ bọc rỗng?”
“Cái này…” Mồ hôi lạnh của mọi người lại thêm một tầng, “Hạ quan không phải có ý đó, chỉ là Hoàng thượng chưa tỉnh lại, còn Thừa tướng vất vả mấy ngày liền, sợ là cũng mệt mỏi rồi, việc này có thể….”
“Ái chà! Nguyện vọng của chư vị đại nhân bổn tướng xin nhận tấm lòng!” Vương Thuật Chi cười như gió xuân: “Dù sao bổn tướng cũng còn trẻ, vất vả hơn chút ít cũng là nên mà. Hơn nữa Hoàng thượng chưa tỉnh lại, nếu chuyện gì cũng chờ Hoàng thượng tỉnh rồi mới quyết định, vậy chẳng phải chuyện lớn chuyện nhỏ chồng chất như núi? Bổn tướng không thể không làm tròn bổn phận!”
Một đám đại thần đối diện thấy hắn dầu muối gì cũng không ăn, không khỏi sốt ruột, nhưng vô cùng hiểu tính hắn, dù thật sự trở mặt chửi ầm lên, hắn cũng có thể cười tủm tỉm tiếp chiêu, cảm giác như nện một quyền vào bông bọn họ đã lĩnh giáo vô số lần, bây giờ lại càng không trông cậy được bao nhiêu, không thể không hạ thấp thái độ.
“Thừa tướng nói có lý, chỉ là chuyện này không phải chuyện đùa, vẫn nên cẩn thận.”
“Ừ.” Vương Thuật Chi nghiêm túc gật đầu: “Quả thật nên cẩn thận, bây giờ triều đình gần như số vào chẳng bằng số ra, chức quan quan trọng như vậy vẫn có người ăn hối lộ trái luật, chuyện quan trọng như thế nên nhanh chóng giải quyết, nếu chờ Hoàng thượng tỉnh lại, không biết sẽ bị chậm trễ bao lâu, hậu quả tạo thành chỉ sợ không phải ta và ngươi có thể gánh vác được.”
Đám đại thần trước mặt á khẩu không trả lời được.
Vương Thuật Chi lại cười rộ lên, có phần hòa nhã nhìn bọn họ: “Đúng rồi, việc này cũng có đã chứng cứ vô cùng xác thực, nếu bổn tướng không xử lý, chẳng lẽ còn bao che cho hắn ta?”
Mọi người đều biến sắc, bọn họ chỉ cho là buộc tội bình thường, không ngờ chuyện đã xong rồi, lần này mồ hôi lạnh càng đổ lợi hại, cả đám đều giống như mới vứt từ trước nước ra, lúc này làm gì còn lo lắng cho Kỳ đại nhân nữa, trong đầu hỗn loạn chỉ nghĩ bản thân có bị dính dáng tới hay không, hận không thể lập tức bay về trong phủ.
Vương Thuật Chi hơi cong môi, không nhiều lời với bọn họ nữa, nhanh chóng rời đi.
Hạ Tri Chương được sắp xếp vào Hộ bộ, ngay từ đầu đã điều tra chứng cứ phạm tội, cho đến tận bây giờ đã hiểu rõ ràng rành mạch nội bộ, khó tránh khỏi bứt giây động rừng, mãi đến mấy ngày gần đây thời cơ chín muồi mới giám hành động, đến lúc này mới có người chính thức chú ý tới Hạ Tri Chương cái người không nổi tiếng thậm chí không có tiếng tăm gì, kinh hãi ông ta chính là người của Vương thị.
Mấy ngày ngắn ngủi, Vương Thuật Chi dùng thủ đoạn lôi đình nhanh chóng kết thúc vụ án này, không chỉ có Kỳ đại nhân gặp nạn mà tất cả các quần thần có quan hệ với Dữu thị đều bị liên lụy tới, nhóm người Dữu thị còn sót lại đều bị dùng đủ loại lý do nhổ cỏ tận gốc, triều đình và dân chúng đều khiếp sợ.
Dữu hoàng hậu ngã ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn, hoàn toàn không để ý tới uy nghiêm của Hoàng hậu, chỉ cảm thấy ý lạnh đâm từ dưới lòng bàn chân truyền khắp toàn thân.
Những người bị xử lý đa số đều che giấu rất kỹ, thậm chí có một số người bề ngoài còn chống đối Dữu thị, không thể tưởng tượng được quan hệ bí mật như vậy mà Vương Thuật Chi có thể móc ra, hơn nữa còn thừa dịp Hoàng đế hôn mê ra sức tận diệt, làm người ta không có lực chống đỡ, sao không khiến người ta hoảng sợ được?
Hai vây cánh văn võ Dữu thị đều bị chặt tận gốc, Dữu hoàng hậu và Thái tử trở thành con cua không chân, nhất thời lâm vào đường chết.
Ánh mắt Dữu hoàng hậu trống rỗng vô thần, nước mắt rơi đầy mặt, không biết qua bao lâu, loáng thoáng nghe có tiếng người nói chuyện bên tai, đợi tới lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện có một gã nội thị quỳ bên cạnh, mệt mỏi nói: “Lại có chuyện gì vậy?”
Người nọ vui vẻ nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu, Hoàng thượng tỉnh rồi.”
Dữu hoàng hậu chấn động tinh thần, lập tức từ trong tinh thần sa sút giãy dụa thoát ra, phảng phất như cuối cùng cũng mò được cọng cỏ cứu mạng, lau nước mắt vội vàng đứng lên: “Mau! Mau hầu hạ bổn cung thay y phục!”
Hoàng đế thấy bà ta đi qua, cũng không lộ vẻ mặt vui mừng gì, lúc ông ta tỉnh lại thì bên người không có một ai thân cận, duy chỉ có Vương Thuật Chi đứng thẳng tắp cách đó không xa, điều này khiến ông ta cảm thấy chua xót.
Cũng may tin tức vừa truyền ra, tất cả nhi tử trong cung đều chạy tới, ngay cả Thái hậu cũng cho người dìu qua, nghe nói ngày nào Thái hậu cũng ở trong này vài canh giờ, khúc mắc lúc trước đột nhiên không còn quan trọng nữa.
Tuy nói Dữu hoàng hậu cũng hàng ngày đều tới trông coi vài canh giờ, nhưng so với Thái hậu người tuổi tác đã cao lại không phải thân nương, lập tức rơi xuống vị trí dưới, hơn nữa mãi không thấy Thái tử, sắc mặt Hoàng đế trở nên rất khó coi, lúc nhìn thấy Dữu hoàng hậu chỉ thản nhiên nói: “Thái tử đi ra ngoài lâu như vậy cũng nên trở về rồi chứ, việc cứu trợ thiên tai không cần nó đích thân làm, chẳng lẽ trẫm người làm phụ hoàng bị bệnh, nó cũng chẳng quan tâm?”
Dữu hoàng hậu như kẻ câm ăn hoàng liên đau khổ nói không nên lời, đành phải cười trừ nói: “Lúc trước Xương nhi không biết rõ tình hình, vừa mới nhận được tin tức đang chuẩn bị trở về ạ, lát nữa thiếp lại gửi cho nó một phong thư.”
Hoàng đế cau mày nói với tổng quản nội thị bên cạnh: “Hạ chiếu chỉ cho Thái tử, lệnh nó có thể hồi kinh.”
Dữu hoàng hậu lén lút thở phào nhẹ nhõm, bà ta coi như hiểu Hoàng đế, biết trong lòng ông ta không hài lòng nhưng chỉ cần chưa chạm tới điểm mấu chốt thì Thái tử tất nhiên vẫn bình yên vô sự, hơn nữa lúc này Hoàng đế hạ chỉ, bọn Vương thị dù to gan lớn mật cũng không dám cản trở nữa.
Vương Thuật Chi liếc qua Dữu hoàng hậu, trong mắt thoảng qua chút vui vẻ không thể phát hiện ra.
Hoàng đế không để ý tới Dữu hoàng hậu nữa, ánh mắt chuyển qua Thái hậu, thấy vẻ mặt bà có chút tiều tụy, nhất thời tư vị trong lòng khó có thể phân biệt, chua xót nói: “Để Thái hậu lo lắng rồi.”
Vẻ mặt Thái hậu vui mừng, không ngừng gật đầu: “Tỉnh lại là tốt rồi! Tỉnh lại là tốt rồi!” Nói xong móc một phong thư từ trong tay áo ra, cười nói: “Vanh nhi biết Hoàng thượng bị bệnh, trong lòng vô cùng lo lắng, cả ngày muốn trở về, đáng tiếc đúng lúc thân thể không khỏe, nhất thời gấp gáp bị hỏa công tâm, đột nhiên nôn ra máu nên không thể quay về kịp, đành viết một bức thư cho người mang về trước.”
Thân thể Dữu hoàng đột nhiên cứng đờ.
Sắc mặt Vương Thuật Chi hơi động, lặng lẽ nhìn sang Thái hậu, ánh mắt xoay chuyển rơi vào trên bức thư, đáng tiếc hơi xa nên không thấy rõ bên trong viết cái gì.
Sắc mặt Hoàng đế hơi giật mình, tuy gần đây bắt đầu lôi kéo nhà họ Tạ, nhưng đây chẳng qua là tạm thời thích nghi, từ trước tới giờ ông ta chưa từng để đứa con trai này trong lòng, bây giờ nhận được thư gửi tới, trong lòng kinh ngạc không nói nên lời, nhất thời lại cảm thấy có chút vui vẻ: “Đứa nhỏ này thật có tâm.”
Thái hậu cười nhẹ nhàng.
Hoàng đế mở thư ra xem, vẻ mặt lộ vài phần mừng rỡ: “Chân Vanh nhi trị khỏi rồi?”
“Đúng vậy ạ! Không ngờ người ở chốn bồng lai lại có y thuật cao như thế, cũng may Cảnh vương có lòng.” Thái hậu mở miệng khen ngợi, trong lòng cũng ngạc nhiên không kém Hoàng đế, bà không nghĩ tới đứa cháu này lại khôi phục nhanh chóng như vậy, hơn nữa chuyện nôn ra máu là do bịa ra, bà biết đây là thời cơ đang chờ đợi, chỉ là trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái, dường như tất cả nhanh hơn trước một bước so với bà dự đoán.
Thần y có thật được như thế? Xem ra hôm khác phải hỏi Tạ Trác mới được.
Hoàng đế không biết chi tiết bên trong, tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều, chỉ xem thư khen ngợi không dứt miệng: “Vanh nhi viết rất hay! Vẻn vẹn chỉ mấy lời là thấy người kỳ tài có học, không tệ không tệ! Càng khó được chính là, thân ở trong hoàn cảnh không may mà không sa sút tinh thần, tâm trí cứng cỏi, có thể đảm nhiệm chức vụ lớn!”
Dữu hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàng đế vui mừng, lại nhìn qua Thái hậu, ý lạnh trong lòng càng tăng, đột nhiên có cảm giác run sợ.
Ngược lại vẻ mặt Vương Thuật Chi bình tĩnh, hắn sớm phái người điều tra chuyện này, Nhị hoàng tử thật sự có thể bước đi được rồi, chỉ là thân thể yếu ớt mà thôi, có điều tướng mạo và cuộc đời Nhị hoàng tử rất khó điều tra, quả nhiên thần bí.
Cũng chính vì phần thần bí này, mới càng khiến người ta không dám khinh thường.
Vương Thuật Chi nhíu mày suy nghĩ: Nhị hoàng tử tính toán không ít, bãn lĩnh cũng không nhỏ, nếu quả thật Yến Thanh đang vạch kế hoạch cho hắn, bản thân mình chỉ sợ thật đúng là không cách nào từ chối.
Hết chương 65
Tiếng bước chân vội vàng từ xa tới gần, mặc dù cố gắng bước rất khẽ, nhưng hạ xuống trong bóng đêm vẫn như gõ vào màng tai, sắc mặt Dữu hoàng hậu trắng bệch, tay giấu dưới áo dài không nhịn được có chút run rẩy.
Một nội thị quỳ rạp dưới đất, kinh hoảng nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu, việc lớn không tốt, người thứ ba phái đi đưa tin cũng gặp mai phục, mật hàm không biết tung tích.”
Dữu hoàng hậu ngã ngồi xuống giường, một tay vịn con thú bằng đồng bên cạnh, ngón tay xiết chặt đến trắng bợt, nghiến răng nghiến lợi: “Lần thứ ba! Hay cho Vương Thuật Chi ngươi, một tay che trời! Khinh thường Dữu thị không có ai sao!”
Nội thị nghe ra bà ta nổi giận, càng cúi thấp đầu, thở mạnh cũng không dám.
Dữu hoàng hậu hừ lạnh đứng dậy, bước nặng nề đi lại trong điện, nhíu mày suy nghĩ: Lần nào cũng bị chặn, lại đều cách cửa thành không xa, nắm bắt thời cơ chính xác như thế, xem ra mọi hành động ở đây đều bị bọn chúng nắm trong lòng bàn tay.
Dữu hoàng hậu phát lạnh khắp người, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bọn xấu xa xung quanh đã sớm bị xử lý sạch sẽ, không thể ngờ vẫn còn rủi ro, chỉ là sau khi huynh trưởng gặp chuyện không may, bà ta không dám tùy tiện có hành động lớn, bây giờ xem ra, hậu cung này không ít người rục rịch ngóc đầu dậy, bà ta cũng dần không thể khống chế.
“Hừ! Ta lại muốn xem Vương thị ngươi một tay che trời thế nào!” Dữu hoàng hậu phất tay áo đứng dậy, viết lại lá thư khác, giao vào tay nội thị, lạnh lùng nói: “Bây giờ không cần người của chúng ta, giao cho Lý đại nhân.”
“Hoàng hậu anh minh.” Nội thị lập tức nịnh nọt, khom lưng lui ra ngoài.
Dữu hoàng hậu không thể vui lên nổi, gần như cả đêm không ngủ, đợi đến sáng hôm sau, không thể tưởng tượng được lại nghe tin dữ bất ngờ: Người Lý đại nhân phái đi đưa tin lại gặp mai phục!
“Ầm ~!” Tình cảnh vây hãm trói buộc như vậy, sắc mặt Dữu hoàng hậu giận dữ, chén trà trong tay bị ném vỡ toang ầm ầm.
Đúng lúc này lại có một người hoảng hốt lo sợ chạy vào, bùm một tiếng quỳ xuống đất, giọng run rẩy nói: “Việc…. Việc lớn không tốt!”
“Như thế nào?” Dữu hoàng hậu bị hù dọa, mặt trầm như nước.
Người tới đầu đầy mồ hôi: “Hộ…. Hộ bộ thượng thư, Kỳ đại nhân bị người ta tố cáo!”
“Cái gì?” Dữu hoàng hậu khó khăn lắm mới duy trì bình tĩnh, mặt lộ vẻ kinh hoàng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Dữu Mậu bị đoạt binh quyền, địa vị của Dữu thị trong quân rớt xuống ngàn trượng, còn trong triều lại thanh lọc một trận, người thân cận lại càng tan tác, Kỳ đại nhân xem như lực lượng trung kiên còn sót lại, bây giờ đột nhiên gặp tai họa bất ngờ này, liên quan đến được mất trong đó không phải chuyện đùa.
Người tới bất chấp mồ hôi lạnh đầy đầu, dập đầu lắp ba lắp bắp nói: “Hộ bộ thị lang Hạ Tri Chương dâng thư mấy đêm liền, tố cáo Kỳ đại nhân trung…. Làm trung gian kiếm lời bỏ túi riêng, tham ô ngân lượng quốc khố, giờ Vương…. Vương thừa tướng đã chạy tới đài Thượng thư….”
“Mau! Mau thông báo cho mấy vị đại nhân khác!” Dữu hoàng hậu vừa nói vừa chạy tới trước bàn, nâng bút nhanh chóng viết vài phong thư, cuống quít giao vào tay hắn ta, nghiến răng nói: “Bảo bọn hắn bất kể thế nào cũng phải ngăn Vương Thuật Chi lại! Nói tất cả nên chờ Hoàng thượng tỉnh lại rồi quyết định!”
“Dạ.”
Dữu hoàng hậu nhìn bóng dáng người nọ vội vàng rời đi, mặt lộ vẻ ưu tư, hận bản thân chỉ là một nữ tử, không tiện trực tiếp ngang ngược ra mặt can thiệp, việc này bất kể đi nhầm bước nào cũng có thể thành bùa đòi mạng, khiến Vương thị chộp vào đó để rêu rao.
Vẻ mặt Vương Thuật Chi tươi cười nhìn một đám đồng liêu cản đường trước mặt, không nặng không nhẹ nói: “Đợi Hoàng thượng tỉnh lại rồi mới quyết định tiếp?”
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, kiên trì nói: “Dạ.”
“Ồ?” Vương Thuật Chi lộ vẻ kinh ngạc: “Ý của chư vị là, bổn tướng dù đứng đầu tất cả mọi chuyện của bộ Thượng thư nhưng không có quyền điều tra chuyện này? Chức vụ của bổn tướng chỉ là vỏ bọc rỗng?”
“Cái này…” Mồ hôi lạnh của mọi người lại thêm một tầng, “Hạ quan không phải có ý đó, chỉ là Hoàng thượng chưa tỉnh lại, còn Thừa tướng vất vả mấy ngày liền, sợ là cũng mệt mỏi rồi, việc này có thể….”
“Ái chà! Nguyện vọng của chư vị đại nhân bổn tướng xin nhận tấm lòng!” Vương Thuật Chi cười như gió xuân: “Dù sao bổn tướng cũng còn trẻ, vất vả hơn chút ít cũng là nên mà. Hơn nữa Hoàng thượng chưa tỉnh lại, nếu chuyện gì cũng chờ Hoàng thượng tỉnh rồi mới quyết định, vậy chẳng phải chuyện lớn chuyện nhỏ chồng chất như núi? Bổn tướng không thể không làm tròn bổn phận!”
Một đám đại thần đối diện thấy hắn dầu muối gì cũng không ăn, không khỏi sốt ruột, nhưng vô cùng hiểu tính hắn, dù thật sự trở mặt chửi ầm lên, hắn cũng có thể cười tủm tỉm tiếp chiêu, cảm giác như nện một quyền vào bông bọn họ đã lĩnh giáo vô số lần, bây giờ lại càng không trông cậy được bao nhiêu, không thể không hạ thấp thái độ.
“Thừa tướng nói có lý, chỉ là chuyện này không phải chuyện đùa, vẫn nên cẩn thận.”
“Ừ.” Vương Thuật Chi nghiêm túc gật đầu: “Quả thật nên cẩn thận, bây giờ triều đình gần như số vào chẳng bằng số ra, chức quan quan trọng như vậy vẫn có người ăn hối lộ trái luật, chuyện quan trọng như thế nên nhanh chóng giải quyết, nếu chờ Hoàng thượng tỉnh lại, không biết sẽ bị chậm trễ bao lâu, hậu quả tạo thành chỉ sợ không phải ta và ngươi có thể gánh vác được.”
Đám đại thần trước mặt á khẩu không trả lời được.
Vương Thuật Chi lại cười rộ lên, có phần hòa nhã nhìn bọn họ: “Đúng rồi, việc này cũng có đã chứng cứ vô cùng xác thực, nếu bổn tướng không xử lý, chẳng lẽ còn bao che cho hắn ta?”
Mọi người đều biến sắc, bọn họ chỉ cho là buộc tội bình thường, không ngờ chuyện đã xong rồi, lần này mồ hôi lạnh càng đổ lợi hại, cả đám đều giống như mới vứt từ trước nước ra, lúc này làm gì còn lo lắng cho Kỳ đại nhân nữa, trong đầu hỗn loạn chỉ nghĩ bản thân có bị dính dáng tới hay không, hận không thể lập tức bay về trong phủ.
Vương Thuật Chi hơi cong môi, không nhiều lời với bọn họ nữa, nhanh chóng rời đi.
Hạ Tri Chương được sắp xếp vào Hộ bộ, ngay từ đầu đã điều tra chứng cứ phạm tội, cho đến tận bây giờ đã hiểu rõ ràng rành mạch nội bộ, khó tránh khỏi bứt giây động rừng, mãi đến mấy ngày gần đây thời cơ chín muồi mới giám hành động, đến lúc này mới có người chính thức chú ý tới Hạ Tri Chương cái người không nổi tiếng thậm chí không có tiếng tăm gì, kinh hãi ông ta chính là người của Vương thị.
Mấy ngày ngắn ngủi, Vương Thuật Chi dùng thủ đoạn lôi đình nhanh chóng kết thúc vụ án này, không chỉ có Kỳ đại nhân gặp nạn mà tất cả các quần thần có quan hệ với Dữu thị đều bị liên lụy tới, nhóm người Dữu thị còn sót lại đều bị dùng đủ loại lý do nhổ cỏ tận gốc, triều đình và dân chúng đều khiếp sợ.
Dữu hoàng hậu ngã ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn, hoàn toàn không để ý tới uy nghiêm của Hoàng hậu, chỉ cảm thấy ý lạnh đâm từ dưới lòng bàn chân truyền khắp toàn thân.
Những người bị xử lý đa số đều che giấu rất kỹ, thậm chí có một số người bề ngoài còn chống đối Dữu thị, không thể tưởng tượng được quan hệ bí mật như vậy mà Vương Thuật Chi có thể móc ra, hơn nữa còn thừa dịp Hoàng đế hôn mê ra sức tận diệt, làm người ta không có lực chống đỡ, sao không khiến người ta hoảng sợ được?
Hai vây cánh văn võ Dữu thị đều bị chặt tận gốc, Dữu hoàng hậu và Thái tử trở thành con cua không chân, nhất thời lâm vào đường chết.
Ánh mắt Dữu hoàng hậu trống rỗng vô thần, nước mắt rơi đầy mặt, không biết qua bao lâu, loáng thoáng nghe có tiếng người nói chuyện bên tai, đợi tới lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện có một gã nội thị quỳ bên cạnh, mệt mỏi nói: “Lại có chuyện gì vậy?”
Người nọ vui vẻ nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu, Hoàng thượng tỉnh rồi.”
Dữu hoàng hậu chấn động tinh thần, lập tức từ trong tinh thần sa sút giãy dụa thoát ra, phảng phất như cuối cùng cũng mò được cọng cỏ cứu mạng, lau nước mắt vội vàng đứng lên: “Mau! Mau hầu hạ bổn cung thay y phục!”
Hoàng đế thấy bà ta đi qua, cũng không lộ vẻ mặt vui mừng gì, lúc ông ta tỉnh lại thì bên người không có một ai thân cận, duy chỉ có Vương Thuật Chi đứng thẳng tắp cách đó không xa, điều này khiến ông ta cảm thấy chua xót.
Cũng may tin tức vừa truyền ra, tất cả nhi tử trong cung đều chạy tới, ngay cả Thái hậu cũng cho người dìu qua, nghe nói ngày nào Thái hậu cũng ở trong này vài canh giờ, khúc mắc lúc trước đột nhiên không còn quan trọng nữa.
Tuy nói Dữu hoàng hậu cũng hàng ngày đều tới trông coi vài canh giờ, nhưng so với Thái hậu người tuổi tác đã cao lại không phải thân nương, lập tức rơi xuống vị trí dưới, hơn nữa mãi không thấy Thái tử, sắc mặt Hoàng đế trở nên rất khó coi, lúc nhìn thấy Dữu hoàng hậu chỉ thản nhiên nói: “Thái tử đi ra ngoài lâu như vậy cũng nên trở về rồi chứ, việc cứu trợ thiên tai không cần nó đích thân làm, chẳng lẽ trẫm người làm phụ hoàng bị bệnh, nó cũng chẳng quan tâm?”
Dữu hoàng hậu như kẻ câm ăn hoàng liên đau khổ nói không nên lời, đành phải cười trừ nói: “Lúc trước Xương nhi không biết rõ tình hình, vừa mới nhận được tin tức đang chuẩn bị trở về ạ, lát nữa thiếp lại gửi cho nó một phong thư.”
Hoàng đế cau mày nói với tổng quản nội thị bên cạnh: “Hạ chiếu chỉ cho Thái tử, lệnh nó có thể hồi kinh.”
Dữu hoàng hậu lén lút thở phào nhẹ nhõm, bà ta coi như hiểu Hoàng đế, biết trong lòng ông ta không hài lòng nhưng chỉ cần chưa chạm tới điểm mấu chốt thì Thái tử tất nhiên vẫn bình yên vô sự, hơn nữa lúc này Hoàng đế hạ chỉ, bọn Vương thị dù to gan lớn mật cũng không dám cản trở nữa.
Vương Thuật Chi liếc qua Dữu hoàng hậu, trong mắt thoảng qua chút vui vẻ không thể phát hiện ra.
Hoàng đế không để ý tới Dữu hoàng hậu nữa, ánh mắt chuyển qua Thái hậu, thấy vẻ mặt bà có chút tiều tụy, nhất thời tư vị trong lòng khó có thể phân biệt, chua xót nói: “Để Thái hậu lo lắng rồi.”
Vẻ mặt Thái hậu vui mừng, không ngừng gật đầu: “Tỉnh lại là tốt rồi! Tỉnh lại là tốt rồi!” Nói xong móc một phong thư từ trong tay áo ra, cười nói: “Vanh nhi biết Hoàng thượng bị bệnh, trong lòng vô cùng lo lắng, cả ngày muốn trở về, đáng tiếc đúng lúc thân thể không khỏe, nhất thời gấp gáp bị hỏa công tâm, đột nhiên nôn ra máu nên không thể quay về kịp, đành viết một bức thư cho người mang về trước.”
Thân thể Dữu hoàng đột nhiên cứng đờ.
Sắc mặt Vương Thuật Chi hơi động, lặng lẽ nhìn sang Thái hậu, ánh mắt xoay chuyển rơi vào trên bức thư, đáng tiếc hơi xa nên không thấy rõ bên trong viết cái gì.
Sắc mặt Hoàng đế hơi giật mình, tuy gần đây bắt đầu lôi kéo nhà họ Tạ, nhưng đây chẳng qua là tạm thời thích nghi, từ trước tới giờ ông ta chưa từng để đứa con trai này trong lòng, bây giờ nhận được thư gửi tới, trong lòng kinh ngạc không nói nên lời, nhất thời lại cảm thấy có chút vui vẻ: “Đứa nhỏ này thật có tâm.”
Thái hậu cười nhẹ nhàng.
Hoàng đế mở thư ra xem, vẻ mặt lộ vài phần mừng rỡ: “Chân Vanh nhi trị khỏi rồi?”
“Đúng vậy ạ! Không ngờ người ở chốn bồng lai lại có y thuật cao như thế, cũng may Cảnh vương có lòng.” Thái hậu mở miệng khen ngợi, trong lòng cũng ngạc nhiên không kém Hoàng đế, bà không nghĩ tới đứa cháu này lại khôi phục nhanh chóng như vậy, hơn nữa chuyện nôn ra máu là do bịa ra, bà biết đây là thời cơ đang chờ đợi, chỉ là trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái, dường như tất cả nhanh hơn trước một bước so với bà dự đoán.
Thần y có thật được như thế? Xem ra hôm khác phải hỏi Tạ Trác mới được.
Hoàng đế không biết chi tiết bên trong, tất nhiên sẽ không nghĩ nhiều, chỉ xem thư khen ngợi không dứt miệng: “Vanh nhi viết rất hay! Vẻn vẹn chỉ mấy lời là thấy người kỳ tài có học, không tệ không tệ! Càng khó được chính là, thân ở trong hoàn cảnh không may mà không sa sút tinh thần, tâm trí cứng cỏi, có thể đảm nhiệm chức vụ lớn!”
Dữu hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàng đế vui mừng, lại nhìn qua Thái hậu, ý lạnh trong lòng càng tăng, đột nhiên có cảm giác run sợ.
Ngược lại vẻ mặt Vương Thuật Chi bình tĩnh, hắn sớm phái người điều tra chuyện này, Nhị hoàng tử thật sự có thể bước đi được rồi, chỉ là thân thể yếu ớt mà thôi, có điều tướng mạo và cuộc đời Nhị hoàng tử rất khó điều tra, quả nhiên thần bí.
Cũng chính vì phần thần bí này, mới càng khiến người ta không dám khinh thường.
Vương Thuật Chi nhíu mày suy nghĩ: Nhị hoàng tử tính toán không ít, bãn lĩnh cũng không nhỏ, nếu quả thật Yến Thanh đang vạch kế hoạch cho hắn, bản thân mình chỉ sợ thật đúng là không cách nào từ chối.
Hết chương 65
/105
|