Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Hoàng đế bệnh nặng, Vương Thuật Chi thân là đứng đầu bách quan phải lập tức vào trong cung chủ trì đại cục, đồng thời hạ lệnh mọi người phong tỏa tin tức, thực hiện giới nghiêm tất cả đường đi vào kinh thành, trong lúc nhất thời văn võ cả triều câm như hến, khu vực gần kinh thành khắp nơi đều là binh lính. LQĐ
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, thái y nói rất khéo léo, có thể chịu đựng qua kiếp nạn này hay không tất cả đều ý trời, một lời kích thích hàng ngàn tầng sóng, trong lòng tất cả mọi người đều lung lay, chỉ đơn thuần nhìn Vương Thuật Chi ngày đêm trông coi trong cung, càng cảm nhận Vương thị quyền thế ngập trời, nhớ tới trước đây không lâu Vương thị gặp kiếp nạn, không khỏi ứa mồ hôi lạnh, âm thầm thấy may mắn lúc đó chưa từng bỏ đá xuống giếng.
Dữu hoàng hậu từ tẩm cung Hoàng đế đi ra, vừa nâng mắt đã thấy Vương Thuật Chi từ xa, dù sắc mặt tiều tụy, bóng dáng lại tiêu sái tuấn dật trước sau như một, ánh mắt không khỏi hơi trầm xuống.
Vương Thuật Chi đi lên trước hành lễ, không tìm ra bất cứ sai lầm nào, duy chỉ có ý cười hơi hiện ý tứ sâu xa.
Ánh mắt Dữu hoàng hậu sắc bén, tươi cười: “Thừa tướng khổ cực rồi.”
“Vì bệ hạ phân ưu chính là trách nhiệm của thần.” Vương Thuật Chi cười cười, đôi mắt hơi ửng đỏ, dĩ nhiên là mấy hôm nay chưa từng ngủ đủ giấc, “Hoàng hậu nên bảo trọng phượng thể, ở đây có thần trông coi là được.”
Dữu hoàng hậu âm thầm cắn răng, mỉm cười nhìn hắn: “Thừa tướng không cần vội đi vào, Thái hậu đang ở bên trong, chắc hẳn không hi vọng bị người ta quấy rầy.” Nói xong lại hung hăng nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Vương Thuật Chi giật mình, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Từ trước tới nay Thái hậu và Hoàng đế bất hòa, đây chẳng phải là bí mật gì, bây giờ Hoàng đế bệnh nặng, Thái hậu tới thăm đúng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ ngày nào Thái hậu cũng chạy tới đây, mà lại ở một mình vài canh giờ, lần nào cũng bị mệt mỏi đến cực điểm mới cho người dìu về nghỉ ngơi, quả thực có bộ dạng từ mẫu, thật sự kỳ quái.
Dữu hoàng hậu trở lại trong cung của mình, càng nghĩ trong lòng càng khó có thể bình an, trầm mặt sai người mài mực, lập tức xách bút viết một phong mật hàm, giao cho nội thị tin tưởng, thấp giọng phân phó: “Cần phải đưa tới tay Thái tử.”
“Dạ.” Nội thị khom người trả lời, giấu kỹ mật hàm vội vàng rời đi, đi thẳng tới trước ngự phòng, nhét mật hàm vào một người phụ trách xuất nhập nguyên liệu nấu ăn trong cung, “Mai nhớ mang ra khỏi cung.”
Tên cung nhân kia ngầm hiểu, gật đầu cất kỹ mật hàm, lại không biết trong chỗ tối có một đôi mắt sâu kín đang nhìn chằm chằm.
Hôm sau, mật hàm của Dữu hoàng hậu qua tay rất nhiều người, rốt cuộc thuận lợi ra khỏi kinh thành, người đưa tin phi nhanh suốt đêm, đang lúc mơ lập công nhận thưởng, không ngờ có luồng ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên hiện ra, một lực đạo bức người theo gió mà tới, không khỏi vô cùng hoảng sợ, vừa rút bội kiếm bên hông, chợt giữa lưng đau đớn kịch liệt rồi xuyên thẳng trước ngực, thân thể đột nhiên cứng đờ, cúi đầu nhìn lại, một mũi tên nhọn hoắt từ trong ngực nhô đầu ra, đầu mũi tên đầm đìa máu tươi.
Trong phủ Thừa tướng, Tư Mã Vanh tiếp nhân mật hàm Bùi Lượng đưa tới, mở ra xem, không ngoài suy đoán, quả nhiên thư của Dữu hoàng hậu triệu gấp Thái tử hồi cung, không khỏi cười lạnh: “Chỗ Thái tử sắp xếp xong chưa?”
“Rồi.” Sắc mặt Bùi Lượng bình tĩnh lên tiếng, nhưng trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Một mặt Thừa tướng bảo mình điều tra công tử Yến Thanh, một mặt lại phân phó mình tất cả đều nghe theo y sai bảo, đối với một người thô kịch mà nói, thật sự không rõ liên quan giữa hai người Thừa tướng và y rốt cuộc là chuyện gì.
Tư Mã Vanh đốt hủy mật hàm, mỉm cười nhìn hắn ta: “Bùi đại nhân khổ cực rồi.”
Không phải chuyện nào Bùi Lượng cũng đích thân làm, đương nhiên không nói tới vất vả, biết y khách sáo cũng không nói gì thêm, gật đầu nói: “Công tử nếu không còn gì khác phân phó, thuộc hạ xin được cáo lui trước.”
“Ừ.”
Bùi Lượng nghe giọng y có phần bình tĩnh, càng cảm thấy y khí phách bất phàm, không khỏi nhìn thoáng qua y rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong thư phòng chỉ còn một bóng dáng, chiếu dài trên song cửa sổ, yên tĩnh an bình.
Bây giờ trong kinh sóng ngầm mãnh liệt, Dữu hoàng hậu triệu gấp Thái tử hồi kinh, Tứ hoàng tử âm thầm gặp mặt triều thần, Vương thị phủ kín tin tức, tất cả đều đang âm thầm tiến hành, tựa như người người đều cho rằng ngày Hoàng đế quy tiên ngay trước mắt, mà ngay cả nhà họ Tạ và Cảnh vương cũng đều lần lượt gửi thư hỏi thăm có sắp xếp Nhị hoàng tử hồi cung hay không.
Tư Mã Vanh lại nói đợi thêm hai ngày nữa, y tin Hoàng đế nhất định sẽ tỉnh lại, mặc dù quả thật hơi khác kiếp trước, chỉ nhìn đơn thuẩn thế cục trong triều hiện nay, nhất thời nửa khắc cũng không thể yên ổn được, lúc này Nhị hoàng tử y hồi cung vô cùng vi diệu, ắt sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tư Mã Vanh một mình đi vài vòng trong thư phòng, rũ mắt suy nghĩ, sau một lúc lâu mới lần nữa ngồi xuống, xách bút nhúng mực, vừa nghĩ vừa viết, viết một nửa thấy không hài lòng lắm, đang muốn viết lại, chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài truyền vào, vội vàng đặt bút xuống phất tay áo đứng dậy.
Vương Thuật Chi đẩy cửa đi vào, ánh mắt rơi vào trong đôi mắt sâu kín của y, lập tức vui vẻ dạt dào, đi về phía y: “Yến Thanh.”
Tư Mã Vanh nghe giọng hắn khàn khàn, vội rót trà đưa tới trước mặt hắn, ánh mắt quan sát mặt hắn một lúc, ân cần khó nén: “Thừa tướng mấy ngày chưa về, đêm nay hiếm khi trở về, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Vương Thuật Chi vốn tưởng y sẽ hỏi thăm tình hình trong cung trước, nghe vậy không khỏi ngơ ngẩn, trong lòng lập tức kinh hỉ, nghĩ đến lúc trước y chủ động thì không kiềm chế được rung động, cầm tay y uống một hơi cạn sạch chén trà, uống xong nhưng vẫn không buông tay, nhìn thẳng vào y: “Yến Thanh, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?”
Tư Mã Vanh nhìn tay bị hắn cầm, bộ dạng lúc trước hai người dây dưa với nhau đột nhiên lao tới trong đầu, tai thoáng chốc đỏ bừng, trong lòng nổi sóng cuồn cuộn, vì không còn che giấu, trong con ngươi đen nhánh nhìn qua như xuân về hoa nở, như sợi tơ tằm kéo dài ngàn dặm.
Vương Thuật Chi nhìn đến ngây dại, không nhịn được đưa tay giữ cắm y, ngón cái vuốt ve đôi môi y.
Tư Mà Vanh lấy lại tinh thần, bắt lấy tay hắn, cười cười: “Sáng mai Thừa tướng còn phải tiến cung, nhanh đi nghỉ ngơi đã.”
Vương Thuật Chi lại nhìn như vô lại, dứt khoát hôn y một cái, cười nhẹ nói: “Đệ ở cùng ta.”
Tư Mã Vanh chỉ chỉ bàn dài: “Ta phải viết xong nó trước đã.”
Đó là chính đồng ý rồi.
Vương Thuật Chi rất đỗi vui vẻ, cảm thấy vừa lòng thỏa ý ôm y thở dài một tiếng: “Xem ra là thật chứ không phải nằm mơ.” Nói xong nhìn thấy tờ giấy trên bàn tò mò cầm lên.
Tư Mã Vanh nheo mắt.
“Khụ khụ….” Vương Thuật Chi bị sặc, sắc mặt vô cùng khó coi, hung hăng nhìn câu chữ trên tờ giấy khiến xương cốt người ta tê dại, “Đây đây đây… Những từ phóng túng ướt át này… Là đệ viết?”
Sắc mặt Tư Mã Vanh không được tự nhiên: “Ừ.”
Vương Thuật Chi cắn răng, không thể tin trừng mắt nhìn y: “Đây là viết cho nữ tử!”
Sắc mặt Tư Mã Vanh càng thối hơn, chợt thấy buồn cười nhưng nhịn, lại không nhịn được bật cười đáp: “Ừ.”
Sắc mặt Vương Thuật Chi tái nhợt, kinh ngạc nhìn y.
Tư Mã Vanh thấy hắn tưởng thật vội rút tờ giấy trong tay hắn, không ngờ bị hắn bóp chặt quá, lập tức dở khóc dở cười: “Thừa tướng mệt mỏi mấy ngày nên khiến đầu óc choáng váng sao?”
Khóe mắt Vương Thuật Chi co quắp, nắm ngược lại tay y, lạnh lùng nói: “Đệ viết cho ai?”
“Viết mấy câu này da đều sắp tê rần rồi.” Tư Mã Vanh nhìn thẳng vào hắn, thu liễm ý cười: “Huynh cảm thấy ta làm ra mấy loại chuyện này được à?”
Nhất thời ý lạnh nổi lên bốn phía, hai người giống như đấu thú, trừng mắt nhìn nhau.
Vương Thuật Chi nhìn chằm chằm y rất lâu, ý lạnh trong mắt dần thối lui, thu liễm vẻ mặt khó coi, thở dài vỗ vỗ trán: “Haizzz, là ta hồ đồ, xem ra quả thật nên đi ngủ một giấc mới được.”
Tư Mã Vanh rũ mắt rút tờ giấy ra, ném lên bàn: “Dạ.”
Vương Thuật Chi liền tranh thủ ôm y, ăn nói khép nép: “Yến Thanh, là ta không đúng, nhất thời bối rối, chưa từng suy nghĩ nhiều.”
Tư Mã Vanh nhíu mày: “Chưa từng suy nghĩ nhiều?”
“Khụ khụ…” Vương Thuật Chi cười cười: “Nghĩ hơi nhiều, nghĩ muốn xé.”
Tư Mã Vanh từ chối cho ý kiến.
Vương Thuật Chi lại nhìn y, thấy y không biểu hiện buồn vui, trong lòng không khỏi lo lắng, vội cúi đầu hôn lên môi y.
Hơi thở của Tư Mã Vanh nhất thời nặng nề, vô thức nhắm mắt lại, không hề lùi bước.
Trong lòng Vương Thuật Chi mừng như điên, hung hăng cướp đoạt một hồi mới buông y ra, biết y không buồn mình, vẻ mặt không khỏi tươi hơn, ánh mắt nhìn y mang theo tình ý rõ ràng.
Tư Mã Vanh bị hắn làm cho khô nóng cả người, vội nghiêng mắt qua một bên, lại nhặt tờ giấy kia lên: “Huynh nhìn lại thử xem.”
Vương Thuật Chi ý thức trong đó có chút kỳ quái, lúc này ngược lại xem cẩn thận, ánh mắt chớp chớp: “Đây là chữ viết của Thái tử.”
“Ừ.”
“Hay!” Vương Thuật Chi cười rộ lên, ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua y, “Không thể tưởng tượng được Yến Thanh lại bắt chước chữ viết của Thái tử, có thể nói một chiêu hành động khi người ta không đề phòng vẫn rất kỳ diệu.”
Tư Mã Vanh sóng lớn không sợ hãi: “Hễ là đã xem qua, ta đều bắt chước được một hai phần, Thái tử tự kiêu tài năng, không ít thư pháp lưu lạc bên ngoài cung, phủ Thừa tướng cũng có bút tích thực của hắn.”
Vương Thuật Chi lộ vẻ giật mình, nhưng trong lòng thì so sánh với một chuyện khác, nhìn cách dùng giả chữ viết đánh tráo này tuyệt đối không phải làm trong vài ngày, xem ra quả thật y và đám người Nhị hoàng tử, Cảnh vương có liên quan đến nhau, nhưng nghĩ thái độ của y với mình thay đổi, lại có chút mong chờ y sẽ thẳng thắn thành khẩn nói ra, vì vậy không nói gì thêm, đặt tờ giấy lên bàn, cười nói: “Hôm khác đệ cũng viết vài câu đưa cho ta nhé?”
Khóe mắt Tư Mã Vanh hung hăng nhảy dựng, gượng gạo nói: “Ép buộc.”
“Làm sao có thể?” Vương Thuật Chi cười híp mắt chỉ tờ giấy kia, cảm khái nói: ‘Có nhiều tài văn chương, thật sự làm người ta chờ mong!”
Sắc mặt Tư Mã Vanh đột nhiên thay đổi.
“Khụ khụ… Ta đi gặp mẫu thân.” Vương Thuật Chi thức thời rời đi.
Tư Mã Vanh không thể tưởng tượng được hắn quay về lại tới chỗ mình trước, không khỏi sửng sốt, tất cả xấu hổ không vui đều tan thành mây khói, nhìn hắn thật sâu: “Ừ.”
Vương Thuật Chi vội vàng tới chỗ Vương phu nhân, nói vài câu thân cận rồi đi thẳng vào vấn đề: “Mẫu thân, ngày mai con phái người đưa nương về Hội Kê.”
Vương phu nhân thấy sắc mặt hắn tiều tụy, vô cùng đau lòng, gật đầu nói: “Ta cũng đang tính như vậy, bây giờ tình hình chưa rõ, ta không tiện đi qua đi lại, ở trong phủ suốt thì lại ngột ngạt chết mất,chỉ là bây giờ để một mình con gánh vác, ta lại lo lắng.”
“Đâu có gì lo lắng? Con đều sắp xếp xong xuôi rồi, không sao đâu ạ.”
Vương phu nhân thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, đột nhiên tức mà không có chỗ đánh, cả giận nói: “Bảo con lấy thê thì con không nghe! Yến Thanh này có thể làm ra chuyện hầu hạ người khác sao? Nhìn bộ dạng con bây giờ là biết không có ai yêu thương!”
Vương Thuật Chi thấy bà nói xong lại ứa nước mắt, lập tức hoảng hồn, vội trấn an nói: “Có nhiều người hầu như vậy, sao loại không có ai hầu hạ? Chẳng phải Yến Thanh vừa mới tiếp nhận con sao, từ nay về sau có y thương, mẫu thân yên tâm.”
Vương phu nhân thấy hắn mặt dạn mày dày, chỉ là vừa suy nghĩ tới lại tức giận thêm: “Y đã đồng ý? Y vừa đồng ý con lại muốn đưa ta đi! Chê bà già này chướng mắt có đúng không?”
Vương Thuật Chi biết mẫu thân mình là người nội tâm trong sáng, lời nói này nghe có phần như cố tình gây sự, trên thực tế là trong lòng không được tự nhiên thôi, nhất thời thấy dở khóc dở cười, không ngừng nói lời hay dụ dỗ, cuối cùng cũng trấn an bà ổn thỏa.
Vương phu nhân giục hắn về nghỉ ngơi, sau khi đóng cửa lại ngồi một mình trên giường, nhìn bóng đêm đen tối hư vô xuất thần hồi lâu, sau một lúc lâu mới thở dài yếu ớt: “Ông buông tay đi về Tây Thiên ngược lại thoải mái, Phụng Chi thì không muốn giao thiệp với triều đình, hai cha con ông ai cũng có năng lực, đặt trọng trách xuống vai Thuật Chi, hai người không lo ta thiệt thòi……”
Vương Thuật Chi đứng trước cửa lắc đầu lặng lẽ cảm thán, bước nhẹ rời đi, bảo người hầu hầu hạ tắm rửa qua loa rồi bước tới chỗ của Tư Mã Vanh, nằm xuống liền ngủ.
Trong mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, trong lòng vui sướng, nhưng lại không mở mắt ra nổi, rất nhanh lại ngủ say.
Tư Mã Vanh ghé nến sát quan sát hắn một lúc, thấy hắn đã thay y phục vẻ mặt cũng tốt lên rất nhiều, trong lòng khẽ thả lỏng, cởi hài thay hắn, mình cũng nằm xuống bên cạnh hắn.
Vương Thuật Chi hình như nhận ra, đưa tay ôm y.
Tư Mã Vanh lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt sắc thâm trầm, đưa tay vuốt vuốt mi tâm cau lại của hắn, rất nhanh bị hắn bắt được.
“Yến Thanh….”
“Hả?” Tư Mã Vanh đợi lúc lâu không thấy đáp lại, biết hắn ngủ say liền để hắn nắm tay, rồi cũng nhanh chóng ngủ mất.
Hết chương 64
Hoàng đế bệnh nặng, Vương Thuật Chi thân là đứng đầu bách quan phải lập tức vào trong cung chủ trì đại cục, đồng thời hạ lệnh mọi người phong tỏa tin tức, thực hiện giới nghiêm tất cả đường đi vào kinh thành, trong lúc nhất thời văn võ cả triều câm như hến, khu vực gần kinh thành khắp nơi đều là binh lính. LQĐ
Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, thái y nói rất khéo léo, có thể chịu đựng qua kiếp nạn này hay không tất cả đều ý trời, một lời kích thích hàng ngàn tầng sóng, trong lòng tất cả mọi người đều lung lay, chỉ đơn thuần nhìn Vương Thuật Chi ngày đêm trông coi trong cung, càng cảm nhận Vương thị quyền thế ngập trời, nhớ tới trước đây không lâu Vương thị gặp kiếp nạn, không khỏi ứa mồ hôi lạnh, âm thầm thấy may mắn lúc đó chưa từng bỏ đá xuống giếng.
Dữu hoàng hậu từ tẩm cung Hoàng đế đi ra, vừa nâng mắt đã thấy Vương Thuật Chi từ xa, dù sắc mặt tiều tụy, bóng dáng lại tiêu sái tuấn dật trước sau như một, ánh mắt không khỏi hơi trầm xuống.
Vương Thuật Chi đi lên trước hành lễ, không tìm ra bất cứ sai lầm nào, duy chỉ có ý cười hơi hiện ý tứ sâu xa.
Ánh mắt Dữu hoàng hậu sắc bén, tươi cười: “Thừa tướng khổ cực rồi.”
“Vì bệ hạ phân ưu chính là trách nhiệm của thần.” Vương Thuật Chi cười cười, đôi mắt hơi ửng đỏ, dĩ nhiên là mấy hôm nay chưa từng ngủ đủ giấc, “Hoàng hậu nên bảo trọng phượng thể, ở đây có thần trông coi là được.”
Dữu hoàng hậu âm thầm cắn răng, mỉm cười nhìn hắn: “Thừa tướng không cần vội đi vào, Thái hậu đang ở bên trong, chắc hẳn không hi vọng bị người ta quấy rầy.” Nói xong lại hung hăng nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Vương Thuật Chi giật mình, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Từ trước tới nay Thái hậu và Hoàng đế bất hòa, đây chẳng phải là bí mật gì, bây giờ Hoàng đế bệnh nặng, Thái hậu tới thăm đúng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ ngày nào Thái hậu cũng chạy tới đây, mà lại ở một mình vài canh giờ, lần nào cũng bị mệt mỏi đến cực điểm mới cho người dìu về nghỉ ngơi, quả thực có bộ dạng từ mẫu, thật sự kỳ quái.
Dữu hoàng hậu trở lại trong cung của mình, càng nghĩ trong lòng càng khó có thể bình an, trầm mặt sai người mài mực, lập tức xách bút viết một phong mật hàm, giao cho nội thị tin tưởng, thấp giọng phân phó: “Cần phải đưa tới tay Thái tử.”
“Dạ.” Nội thị khom người trả lời, giấu kỹ mật hàm vội vàng rời đi, đi thẳng tới trước ngự phòng, nhét mật hàm vào một người phụ trách xuất nhập nguyên liệu nấu ăn trong cung, “Mai nhớ mang ra khỏi cung.”
Tên cung nhân kia ngầm hiểu, gật đầu cất kỹ mật hàm, lại không biết trong chỗ tối có một đôi mắt sâu kín đang nhìn chằm chằm.
Hôm sau, mật hàm của Dữu hoàng hậu qua tay rất nhiều người, rốt cuộc thuận lợi ra khỏi kinh thành, người đưa tin phi nhanh suốt đêm, đang lúc mơ lập công nhận thưởng, không ngờ có luồng ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên hiện ra, một lực đạo bức người theo gió mà tới, không khỏi vô cùng hoảng sợ, vừa rút bội kiếm bên hông, chợt giữa lưng đau đớn kịch liệt rồi xuyên thẳng trước ngực, thân thể đột nhiên cứng đờ, cúi đầu nhìn lại, một mũi tên nhọn hoắt từ trong ngực nhô đầu ra, đầu mũi tên đầm đìa máu tươi.
Trong phủ Thừa tướng, Tư Mã Vanh tiếp nhân mật hàm Bùi Lượng đưa tới, mở ra xem, không ngoài suy đoán, quả nhiên thư của Dữu hoàng hậu triệu gấp Thái tử hồi cung, không khỏi cười lạnh: “Chỗ Thái tử sắp xếp xong chưa?”
“Rồi.” Sắc mặt Bùi Lượng bình tĩnh lên tiếng, nhưng trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Một mặt Thừa tướng bảo mình điều tra công tử Yến Thanh, một mặt lại phân phó mình tất cả đều nghe theo y sai bảo, đối với một người thô kịch mà nói, thật sự không rõ liên quan giữa hai người Thừa tướng và y rốt cuộc là chuyện gì.
Tư Mã Vanh đốt hủy mật hàm, mỉm cười nhìn hắn ta: “Bùi đại nhân khổ cực rồi.”
Không phải chuyện nào Bùi Lượng cũng đích thân làm, đương nhiên không nói tới vất vả, biết y khách sáo cũng không nói gì thêm, gật đầu nói: “Công tử nếu không còn gì khác phân phó, thuộc hạ xin được cáo lui trước.”
“Ừ.”
Bùi Lượng nghe giọng y có phần bình tĩnh, càng cảm thấy y khí phách bất phàm, không khỏi nhìn thoáng qua y rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong thư phòng chỉ còn một bóng dáng, chiếu dài trên song cửa sổ, yên tĩnh an bình.
Bây giờ trong kinh sóng ngầm mãnh liệt, Dữu hoàng hậu triệu gấp Thái tử hồi kinh, Tứ hoàng tử âm thầm gặp mặt triều thần, Vương thị phủ kín tin tức, tất cả đều đang âm thầm tiến hành, tựa như người người đều cho rằng ngày Hoàng đế quy tiên ngay trước mắt, mà ngay cả nhà họ Tạ và Cảnh vương cũng đều lần lượt gửi thư hỏi thăm có sắp xếp Nhị hoàng tử hồi cung hay không.
Tư Mã Vanh lại nói đợi thêm hai ngày nữa, y tin Hoàng đế nhất định sẽ tỉnh lại, mặc dù quả thật hơi khác kiếp trước, chỉ nhìn đơn thuẩn thế cục trong triều hiện nay, nhất thời nửa khắc cũng không thể yên ổn được, lúc này Nhị hoàng tử y hồi cung vô cùng vi diệu, ắt sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tư Mã Vanh một mình đi vài vòng trong thư phòng, rũ mắt suy nghĩ, sau một lúc lâu mới lần nữa ngồi xuống, xách bút nhúng mực, vừa nghĩ vừa viết, viết một nửa thấy không hài lòng lắm, đang muốn viết lại, chợt nghe tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài truyền vào, vội vàng đặt bút xuống phất tay áo đứng dậy.
Vương Thuật Chi đẩy cửa đi vào, ánh mắt rơi vào trong đôi mắt sâu kín của y, lập tức vui vẻ dạt dào, đi về phía y: “Yến Thanh.”
Tư Mã Vanh nghe giọng hắn khàn khàn, vội rót trà đưa tới trước mặt hắn, ánh mắt quan sát mặt hắn một lúc, ân cần khó nén: “Thừa tướng mấy ngày chưa về, đêm nay hiếm khi trở về, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Vương Thuật Chi vốn tưởng y sẽ hỏi thăm tình hình trong cung trước, nghe vậy không khỏi ngơ ngẩn, trong lòng lập tức kinh hỉ, nghĩ đến lúc trước y chủ động thì không kiềm chế được rung động, cầm tay y uống một hơi cạn sạch chén trà, uống xong nhưng vẫn không buông tay, nhìn thẳng vào y: “Yến Thanh, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?”
Tư Mã Vanh nhìn tay bị hắn cầm, bộ dạng lúc trước hai người dây dưa với nhau đột nhiên lao tới trong đầu, tai thoáng chốc đỏ bừng, trong lòng nổi sóng cuồn cuộn, vì không còn che giấu, trong con ngươi đen nhánh nhìn qua như xuân về hoa nở, như sợi tơ tằm kéo dài ngàn dặm.
Vương Thuật Chi nhìn đến ngây dại, không nhịn được đưa tay giữ cắm y, ngón cái vuốt ve đôi môi y.
Tư Mà Vanh lấy lại tinh thần, bắt lấy tay hắn, cười cười: “Sáng mai Thừa tướng còn phải tiến cung, nhanh đi nghỉ ngơi đã.”
Vương Thuật Chi lại nhìn như vô lại, dứt khoát hôn y một cái, cười nhẹ nói: “Đệ ở cùng ta.”
Tư Mã Vanh chỉ chỉ bàn dài: “Ta phải viết xong nó trước đã.”
Đó là chính đồng ý rồi.
Vương Thuật Chi rất đỗi vui vẻ, cảm thấy vừa lòng thỏa ý ôm y thở dài một tiếng: “Xem ra là thật chứ không phải nằm mơ.” Nói xong nhìn thấy tờ giấy trên bàn tò mò cầm lên.
Tư Mã Vanh nheo mắt.
“Khụ khụ….” Vương Thuật Chi bị sặc, sắc mặt vô cùng khó coi, hung hăng nhìn câu chữ trên tờ giấy khiến xương cốt người ta tê dại, “Đây đây đây… Những từ phóng túng ướt át này… Là đệ viết?”
Sắc mặt Tư Mã Vanh không được tự nhiên: “Ừ.”
Vương Thuật Chi cắn răng, không thể tin trừng mắt nhìn y: “Đây là viết cho nữ tử!”
Sắc mặt Tư Mã Vanh càng thối hơn, chợt thấy buồn cười nhưng nhịn, lại không nhịn được bật cười đáp: “Ừ.”
Sắc mặt Vương Thuật Chi tái nhợt, kinh ngạc nhìn y.
Tư Mã Vanh thấy hắn tưởng thật vội rút tờ giấy trong tay hắn, không ngờ bị hắn bóp chặt quá, lập tức dở khóc dở cười: “Thừa tướng mệt mỏi mấy ngày nên khiến đầu óc choáng váng sao?”
Khóe mắt Vương Thuật Chi co quắp, nắm ngược lại tay y, lạnh lùng nói: “Đệ viết cho ai?”
“Viết mấy câu này da đều sắp tê rần rồi.” Tư Mã Vanh nhìn thẳng vào hắn, thu liễm ý cười: “Huynh cảm thấy ta làm ra mấy loại chuyện này được à?”
Nhất thời ý lạnh nổi lên bốn phía, hai người giống như đấu thú, trừng mắt nhìn nhau.
Vương Thuật Chi nhìn chằm chằm y rất lâu, ý lạnh trong mắt dần thối lui, thu liễm vẻ mặt khó coi, thở dài vỗ vỗ trán: “Haizzz, là ta hồ đồ, xem ra quả thật nên đi ngủ một giấc mới được.”
Tư Mã Vanh rũ mắt rút tờ giấy ra, ném lên bàn: “Dạ.”
Vương Thuật Chi liền tranh thủ ôm y, ăn nói khép nép: “Yến Thanh, là ta không đúng, nhất thời bối rối, chưa từng suy nghĩ nhiều.”
Tư Mã Vanh nhíu mày: “Chưa từng suy nghĩ nhiều?”
“Khụ khụ…” Vương Thuật Chi cười cười: “Nghĩ hơi nhiều, nghĩ muốn xé.”
Tư Mã Vanh từ chối cho ý kiến.
Vương Thuật Chi lại nhìn y, thấy y không biểu hiện buồn vui, trong lòng không khỏi lo lắng, vội cúi đầu hôn lên môi y.
Hơi thở của Tư Mã Vanh nhất thời nặng nề, vô thức nhắm mắt lại, không hề lùi bước.
Trong lòng Vương Thuật Chi mừng như điên, hung hăng cướp đoạt một hồi mới buông y ra, biết y không buồn mình, vẻ mặt không khỏi tươi hơn, ánh mắt nhìn y mang theo tình ý rõ ràng.
Tư Mã Vanh bị hắn làm cho khô nóng cả người, vội nghiêng mắt qua một bên, lại nhặt tờ giấy kia lên: “Huynh nhìn lại thử xem.”
Vương Thuật Chi ý thức trong đó có chút kỳ quái, lúc này ngược lại xem cẩn thận, ánh mắt chớp chớp: “Đây là chữ viết của Thái tử.”
“Ừ.”
“Hay!” Vương Thuật Chi cười rộ lên, ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua y, “Không thể tưởng tượng được Yến Thanh lại bắt chước chữ viết của Thái tử, có thể nói một chiêu hành động khi người ta không đề phòng vẫn rất kỳ diệu.”
Tư Mã Vanh sóng lớn không sợ hãi: “Hễ là đã xem qua, ta đều bắt chước được một hai phần, Thái tử tự kiêu tài năng, không ít thư pháp lưu lạc bên ngoài cung, phủ Thừa tướng cũng có bút tích thực của hắn.”
Vương Thuật Chi lộ vẻ giật mình, nhưng trong lòng thì so sánh với một chuyện khác, nhìn cách dùng giả chữ viết đánh tráo này tuyệt đối không phải làm trong vài ngày, xem ra quả thật y và đám người Nhị hoàng tử, Cảnh vương có liên quan đến nhau, nhưng nghĩ thái độ của y với mình thay đổi, lại có chút mong chờ y sẽ thẳng thắn thành khẩn nói ra, vì vậy không nói gì thêm, đặt tờ giấy lên bàn, cười nói: “Hôm khác đệ cũng viết vài câu đưa cho ta nhé?”
Khóe mắt Tư Mã Vanh hung hăng nhảy dựng, gượng gạo nói: “Ép buộc.”
“Làm sao có thể?” Vương Thuật Chi cười híp mắt chỉ tờ giấy kia, cảm khái nói: ‘Có nhiều tài văn chương, thật sự làm người ta chờ mong!”
Sắc mặt Tư Mã Vanh đột nhiên thay đổi.
“Khụ khụ… Ta đi gặp mẫu thân.” Vương Thuật Chi thức thời rời đi.
Tư Mã Vanh không thể tưởng tượng được hắn quay về lại tới chỗ mình trước, không khỏi sửng sốt, tất cả xấu hổ không vui đều tan thành mây khói, nhìn hắn thật sâu: “Ừ.”
Vương Thuật Chi vội vàng tới chỗ Vương phu nhân, nói vài câu thân cận rồi đi thẳng vào vấn đề: “Mẫu thân, ngày mai con phái người đưa nương về Hội Kê.”
Vương phu nhân thấy sắc mặt hắn tiều tụy, vô cùng đau lòng, gật đầu nói: “Ta cũng đang tính như vậy, bây giờ tình hình chưa rõ, ta không tiện đi qua đi lại, ở trong phủ suốt thì lại ngột ngạt chết mất,chỉ là bây giờ để một mình con gánh vác, ta lại lo lắng.”
“Đâu có gì lo lắng? Con đều sắp xếp xong xuôi rồi, không sao đâu ạ.”
Vương phu nhân thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, đột nhiên tức mà không có chỗ đánh, cả giận nói: “Bảo con lấy thê thì con không nghe! Yến Thanh này có thể làm ra chuyện hầu hạ người khác sao? Nhìn bộ dạng con bây giờ là biết không có ai yêu thương!”
Vương Thuật Chi thấy bà nói xong lại ứa nước mắt, lập tức hoảng hồn, vội trấn an nói: “Có nhiều người hầu như vậy, sao loại không có ai hầu hạ? Chẳng phải Yến Thanh vừa mới tiếp nhận con sao, từ nay về sau có y thương, mẫu thân yên tâm.”
Vương phu nhân thấy hắn mặt dạn mày dày, chỉ là vừa suy nghĩ tới lại tức giận thêm: “Y đã đồng ý? Y vừa đồng ý con lại muốn đưa ta đi! Chê bà già này chướng mắt có đúng không?”
Vương Thuật Chi biết mẫu thân mình là người nội tâm trong sáng, lời nói này nghe có phần như cố tình gây sự, trên thực tế là trong lòng không được tự nhiên thôi, nhất thời thấy dở khóc dở cười, không ngừng nói lời hay dụ dỗ, cuối cùng cũng trấn an bà ổn thỏa.
Vương phu nhân giục hắn về nghỉ ngơi, sau khi đóng cửa lại ngồi một mình trên giường, nhìn bóng đêm đen tối hư vô xuất thần hồi lâu, sau một lúc lâu mới thở dài yếu ớt: “Ông buông tay đi về Tây Thiên ngược lại thoải mái, Phụng Chi thì không muốn giao thiệp với triều đình, hai cha con ông ai cũng có năng lực, đặt trọng trách xuống vai Thuật Chi, hai người không lo ta thiệt thòi……”
Vương Thuật Chi đứng trước cửa lắc đầu lặng lẽ cảm thán, bước nhẹ rời đi, bảo người hầu hầu hạ tắm rửa qua loa rồi bước tới chỗ của Tư Mã Vanh, nằm xuống liền ngủ.
Trong mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, trong lòng vui sướng, nhưng lại không mở mắt ra nổi, rất nhanh lại ngủ say.
Tư Mã Vanh ghé nến sát quan sát hắn một lúc, thấy hắn đã thay y phục vẻ mặt cũng tốt lên rất nhiều, trong lòng khẽ thả lỏng, cởi hài thay hắn, mình cũng nằm xuống bên cạnh hắn.
Vương Thuật Chi hình như nhận ra, đưa tay ôm y.
Tư Mã Vanh lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt sắc thâm trầm, đưa tay vuốt vuốt mi tâm cau lại của hắn, rất nhanh bị hắn bắt được.
“Yến Thanh….”
“Hả?” Tư Mã Vanh đợi lúc lâu không thấy đáp lại, biết hắn ngủ say liền để hắn nắm tay, rồi cũng nhanh chóng ngủ mất.
Hết chương 64
/105
|