Chương 11: Kết hôn với một người lính?
Dương Vân vẻ mặt tươi cười: "Mẹ đã nói mà, Mai nói con trở nên xinh đẹp mẹ còn không tin. Bây giờ xem ra, Tang nhà ta đâu chỉ trở nên xinh đẹp, nếu không nói, mẹ còn tưởng rằng con gái của mẹ bị đổi đi.”
“Có phải con gây ra chuyện gì rồi không?” Tần Chí Quý cảm thấy vừa rồi có điểm nào đó không thích hợp, con gái của ông cũng không phải kiểu chủ động ngoan ngoãn như vậy. Tuy rằng ăn cơm ngon, nhưng trong lòng ông không yên tâm, con gái không chỉ nấu ăn mà còn dọn dẹp nhà cửa, nếu không phải là làm sai chuyện gì thì con gái ông chắc chắn đang bị bệnh.
Dương Vân nghe xong những lời này cũng trầm ngâm nhìn Tần Tang, đừng thấy Tần Chí Quý bình thường trầm mặc ít nói, một khi nói sẽ nói thẳng vào vấn đề. Lúc này, bà cũng có chút hoài nghi động cơ của Tần Tang, hết cách rồi, đứa nhỏ này ngày thường khiến người ta không thể ngừng lo lắng, đừng lại gây ra rắc rối gì nữa.
Cho nên hai người họ phải hỏi rõ ràng: "Tang, con có chuyện gì đừng giấu cha mẹ?”
"Con không có, cha mẹ không thích con nấu cơm thì con sau này sẽ không làm nữa." Tần Tang cúi đầu, trông có vẻ buồn bực, xoắn ngón tay của mình: "Thật ra, con từ lâu đã muốn làm như vậy, chỉ là đến hôm nay mới cố lấy hết can đảm..."
“Được rồi được rồi, mẹ biết rồi.: Dương Vân thấy cô dường như sắp khóc, trừng mắt nhìn Tần Chí Quý: "Xem ông nói cái gì, con gái tôi vẫn rất tốt, có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, họ làm sao có thể hoài nghi con gái mình, con bé đã mười tám tuổi rồi nên cũng hiểu chuyện. Tần Chí Quý bị vợ của mình nói cũng không dám nhiều lời nữa, yên lặng rời khỏi phòng ăn.
Dương Vân lặng lẽ nhìn con gái, do dự một chút vẫn nói: "Cha con nhất định cho rằng con còn có ý đồ xấu gì đó.”
“Cái gì ạ?” Tần Tang đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nhưng cũng không hiểu ý Dương Vân? Ý của mẹ muốn nói là gì?
Dương Vân dừng công việc trong tay: "Tang, nếu con không muốn, chúng ta sẽ không để con đi lấy chồng, được không?”
Lấy chồng? Ai muốn kết hôn? Cô ấy à?
Dương Vân thấy cô cúi đầu không nói lời nào, cho rằng nói đến điểm nhạy cảm, vội vàng mềm giọng: "Học sinh của ông nội con, nhất định không tệ, nghe nói còn là một người lính, tham gia quân ngũ rất tốt. Dù thế nào, con cũng nên đi gặp mặt một lần.”
Học trò của ông nội... đi lính... Tần Tang nhớ ra, tại sao cô lại gấp gáp muốn thổ lộ với Diệp Chính Quân như vậy. Bởi vì ông nội muốn cô gả cho một quân nhân tuổi không nhỏ, việc này Tần Chí Quý cũng hết sức đồng ý. Nhưng lúc này Tần Tang làm sao rảnh rỗi nghĩ đến người khác, giống như Thẩm Mộng Cầm nói, trong đầu cô đều là Diệp Chính Quân.
Về phần ông nội tìm cho cô đối tượng kết hôn, người kia trong ấn tượng của Tần Tang tựa hồ không tốt lắm. Kiếp trước, cô và anh ta gặp mặt một lần và không có sau đó. Từ sau khi Tần Tang bị từ chối, chuyện này đã hủy hoại danh tiếng của cô, chuyện kết hôn cũng không nhắc đến nữa, chỉ sợ là ông nội cảm thấy cô làm cho ông thấy xấu hổ.
“Khi nào?” Nghĩ tới đây, Tần Tang ngẩng đầu, trong mắt có vẻ kiên nghị.
“Cái gì?” Dương Vân đã chuẩn bị nghe lời từ chối, nhưng Tần Tang hỏi như vậy làm bà không kịp phản ứng.
“Khi nào thì gặp mặt ạ?”
“Ngày hẹn là hai giờ chiều ngày mốt.” Dương Vân thầm nghĩ con gái quả nhiên không để việc này trong lòng, ngay cả thời gian cũng quên.
Tần Tang gật đầu: “Vâng.”
Cho đến khi Tần Tang rời đi, Dương Vân mới phục hồi tinh thần lại, con gái của bà thật sự đã trưởng thành, nghĩ đến chuyện hôn sự của con gái có vẻ khả quan, trên mặt bà không khỏi hiện lên một chút vui mừng.
Buổi tối, Tần Tang tắm rửa xong ngủ lên chiếc giường nhỏ của mình ngủ một giấc ngon lành. Lúc thức dậy trời đã sáng, cô từ trên giường bật dậy, phát hiện mọi thứ đều không thay đổi, không khỏi hít một hơi thật sâu, duỗi thẳng lưng một cái - cảm giác còn sống thật tốt.
/2059
|