Chương 10: Khóc không xinh đẹp
“Mẹ!” Tần Tang không nhịn được nữa, vội vàng ôm lấy Dương Vân. Cô cho rằng cả đời này, sẽ không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa, cô cho rằng không bao giờ có thể nghe thấy giọng nói này nữa, cô cho rằng chỉ có cảnh tượng này chỉ trong mơ mới có thể xuất hiện, hiện tại chân thật bày ra trước mặt mình. Nước mắt giống như hạt châu bị đứt dây, làm thế nào cũng không ngừng được, cô rất muốn kìm nén, nhưng cô thật hạnh phúc, thật rất hạnh phúc.
Trái tim cô nhấp nhô cả buổi chiều, lúc này, rốt cục tảng đá đã rơi xuống đất, cha mẹ vẫn còn ở đây, thật sự là quá tốt.
“Ôi chao, đây là làm sao vậy, không khóc, khóc sẽ không xinh đẹp.” Dương Vân bị ôm trở tay không kịp, vội vàng nhớ lại vừa rồi mình nói sai cái gì sao? Tuy rằng con gái này thích giày vò, nhưng không phải là người dễ dàng khóc lóc.
Tần Chí Quý nhìn Tần Tang ghé vào trên vai Dương Vân, cũng cảm thấy hơi kỳ quái, thân là người đứng đầu một nhà, ông từ trước đến nay ít nói, cũng không khỏi nhíu mày.
"Không... con chỉ... chỉ nhớ hai người thôi, sao bây giờ hai người mới về." Tần Tang cũng biết mình có chút mất bình tĩnh, nhưng cô thật sự rất vui, đối với cô mà nói không có gì quan trọng hơn cha mẹ vẫn ở bên cạnh mình.
Tần Tang buông tay ra, nhanh chóng lau nước mắt, đổi thành một gương mặt tươi cười: "Cha mẹ, cả ngày hai người đi làm mệt mỏi, chắc đã đói bụng rồi, mau vào ăn cơm đi.”
“Con còn nấu cơm sao?” Tuy rằng hạnh phúc, nhưng trái tim Dương Vân lại nhịn không đập mạnh, đây là lần đầu tiên con gái bà nấu cơm, thái độ vừa rồi cũng rất đáng nghi, không lẽ đã đem nồi đập vỡ.
Hai vợ chồng nhìn nhau, tựa hồ đều đang lo lắng cùng một chuyện. Nhưng lại nghĩ đến con gái mình có lòng như vậy, họ đã rất vui mừng, không dám yêu cầu nhiều hơn nữa.
“Cha, mẹ?” Tần Tang thấy hai người họ đều không cầm đũa, có chút khó hiểu.
Vợ chồng hai người bưng chén cơm, ngồi ở bên cạnh bàn nhìn tới nhìn lui. Bánh này nhìn rất ngon, cũng không bị nát, hẳn là có thể ăn, đồ ăn thoạt nhìn màu sắc cũng rất đẹp, Dương Vân cầm đũa không biết nên bắt đầu từ món ăn nào trước.
Trứng xào rau hẹ này có thể sẽ ăn vào vỏ trứng, vẫn là nếm thử cà rốt trước thì tốt hơn. Không thể trách bà không tin con gái mình, chỉ là từ nhỏ mười ngón tay của Tần Tang chưa từng đụng vào việc nhà, không được mấy lần thấy cô vào bếp, có thể phân biệt rõ ràng giữa rau hẹ và hành lá đã là không tệ rồi.
Nhìn món ăn đầy đủ màu sắc hương vị trước mặt, Dương Vân thở dài, gắp một đũa ăn vào, thầm nghĩ con gái hiếm khi tỏ lòng hiếu thảo, không thể đả kích sự nhiệt tình của cô.
Kết quả, Dương Vân vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần lại bị con gái làm cho rất bất ngờ - - ăn ngon. Bà là lần đầu tiên ăn được món ăn ngon như vậy, không có một chút mùi vị dư thừa, thật sự ăn rất ngon.
Dương Vân không thể tin được gắp một món khác, sau đó giống như phát hiện được thế giới mới, liên tục chuyển mục tiêu sang những món khác. Tần Chí Quý thấy vợ của mình hăng say ăn, cũng giơ đũa lên dùng thử, kết quả phải thừa nhận trong kinh ngạc, đến mức tròng mắt đều muốn rớt xuống. Một bữa cơm ăn sạch sẽ, ngay cả thức ăn thừa cũng không còn.
Tần Tang thấy cha mẹ ăn vui vẻ như vậy, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, ngọt ngào hỏi: "Mẹ, mẹ thấy tay nghề của con gái thế nào?”
"Tang, con học nấu ăn khi nào vậy, ăn rất ngon!" Dương Vân không tiếc lời khen con gái yêu của mình.
“Con đâu cần học, do tay nghề của mẹ tốt, con được di truyền, nhìn qua vài lần là biết.” Tần Tang lảng tránh vấn đề chính, đứng lên thu dọn bát đũa muốn đi rửa chén, nhưng bị Dương Vân đoạt lấy.
Mặc dù trong lòng bà cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vì niềm vui sướng nhất thời nên tâm trí không nghĩ nhiều đến những phương diện khác: "Để mẹ làm là được rồi, tránh để con lại bị đứt tay.”
Tần Tang nhất thời cảm thấy có người quan tâm mình thật tốt, cô được phục vụ rất vui vẻ: "Cảm ơn mẹ.”
/2059
|