CHƯƠNG 18
Trì Hoan thấy người còn đợi, cúp đïện thoại nói “Tôi ở tầng 16, không có thẻ vào, phải đợi quản gia đưa tới. Nếu cô bận thì đi trước đi… Hôm nào rảnh chúng ta lại hẹn nhaụ”
Nghe thấy thế, Vương Vi Vi buông xuống ý cười kho" hiểu tɾong mắt, nâng mắt lên nói “Tôi cũng ở tầng 16, có thể đi cùng nhaụ”
“Hả?” Trì Hoan ngẩn người “Trùng hợp như vậy ư?”
“Đúng vậy, có khả năng đây là duyên phận…” Vương Vi Vi vén tóc, giống như lơ đãng hỏi “Cô ở bên này một mình sao?”
Tuy Trì Hoan không rõ vì sao người phụ nữ này lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không mở miệng nữa.
Trì Hoan và Vương Vi Vi vốn không tính là quá quen thuộc, hơn nữa hàng năm cô không ở tɾong nước, thực sự không có đề tài gì nói chuyện.
Mãi đến khi thang máy dừng ở tầng 16.
Khi ra khỏi thang máy, lúc này Trì Hoan mới thấy nhẫn cưới trên tay người phụ nữ.
“Cô… Kết hôn rồi à?”
Nghe thấy thế, Vương Vi Vi nhìn chiếc nhẫn trên tay, sắc mặt hơi đổi, mất tự nhiên trả lời “Không, không có…”
Một lát sau, dường như nhớ tới gì đó lại gật đầu “Đã… Đã kết hôn…”
“Vậy à… Chúc mừng.”
Khóe miệng Trì Hoan hơi nhếch lên, không quản thái độ không đồng nhất của người phụ nữ “Không biết là tên nhóc nhà ai có phúc như vậy, khiến cô mê thành như thế, mới tốt nghiệp đại học xong đã the0 anh ta nhảy vào phần mộ hôn nhân?”
Vương Vi Vi nghe xong lời Trì Hoan nói, ngón tay hơi nắm chặt, vội vàng nói “Không có… Anh ấy rấtbình thường.”
Vừa nói, vừa không lộ dấu vết che đi chiếc nhẫn cưới có vẻ bình thường trên tay.
“…”
Trì Hoan thấy thế tɾong lòng hiểu rõ, nữ sinh tɾong lòng nhạy cảm tự ti năm đó, cho dù thay đổi nhiều năm như vậy tɾong lòng vẫn không thay đổi.
Cho dù bây giờ ở tiểu khu xa hoa, toàn thân từ trên xuống dưới là hàng hiệu, nhạy cảm đa nghi tɾong lòng vẫn không giảm một chút.
Lúc trước cũng vì Vương Vi Vi quá tự ti và nhạy cảm, bạn học đều là thanh thiếu niên mười mấy tuổi trẻ tuổi đầy sức sống, ở cùng cô ta quá mệt mỏi.
Cuối cùng mới chậm rãi xa cách cô ta.
Nghĩ như vậy, Trì Hoan lễ phép tạm biệt người ta “Tôi vừa về nước chênh lệch múi giờ quá, đợi thêm hai ngày, chúng ta lại hẹn gặp.”
Loại thái độ lễ phép khách sáo này, lọt vào tɾong mắt Vương Vi Vi lại là hàm nghĩa khác…
Vương Vi Vi nhìn chằm chằm bóng dáng Trì Hoan.
Mãi đến khi Trì Hoan không quay đầu lại đóng cửa phòng, cái tay để bên người mới buông ra.
Đứng tại chỗ một lúc lâu, mới hít sâu một hơi, hai tay run lẩy bẩy cầm di động gửi tin nhắn.
/324
|