Lã Cường đã lâu không nói chuyện cùng Tống Thúy Bình, lần này trở về cũng không nói trước một tiếng, vừa nãy nghe thấy giọng nói thân thiết kia, Tống Thúy Bình còn cảm thấy giật mình.
Không ngờ Lã Cường lại tức giận như vậy, cô nhìn Lã Cường, đột nhiên khóc to một tiếng, mới đầu muốn đi tắm, nhưng lại chạy ngay vào phòng ngủ, gục thành giường khóc một cách thương tâm.
Cô cũng không biết mình đang khóc vì cái gì, chỉ là đột nhiên có một loại áp lực khó có thể diễn đạt bằng lời, giống như buồn khổ cần phải giải phóng ra ngoài. Lã Cường cũng không quản cô, lấy từ tủ rượu ra một chai rượu mở ra, một mình ngồi uống
Anh hận những người này, hận Trịnh Mậu Nhiên, hận người lợi dụng quyền lực trong tay như Tào Lương Kỳ, tên tham quan ức hiếp người khác. Trong mắt anh bây giờ, tất cả đều chẳng là cái gì hết.
Anh yêu Tống Thúy Bình, anh cũng biết ngày trước khi hai người gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, Tống Quý Bình là một người con gái tốt biết bao, nhưng sau khi vào cái vòng này, hai người đã bị cái quy luật của nó đẩy đi.
Tống Thúy Bình liền nhảy vào trung tâm vòng tròn lớn ấy, dần dần vì lợi ích nào đó mà thay đổi ước nguyện ban đầu của mình. Vài năm nay, cùng với tình cảm thân mật của Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên, Tống Thúy Bình từng bước từng bước thăng tiến trên con đường làm quan.
Mặc dù cô ở bên ngoài rất nổi tiếng, nhưng cô đang từng bước đánh mất đi danh dự của mình, trong lòng Lã Cường đau đớn, vốn nghĩ ở thời kỳ nhạy cảm này, anh lo lắng Tống Thúy Bình có bất trắc gì, bởi vì Lã Cường nói, bất luận là loại người nào, chỉ cần tiếp xúc với loại bệnh cực độc này, thì chắc chắn sẽ chết.
Cho nên anh nghĩ làm vợ chồng gần mười năm, Lã Cường cảm thấy mình nên chăm sóc cho cô ấy. Dù sao họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, dù sao cũng là hai người cùng đi trên một con đường.
Lã Cường cũng rất kỳ quái, vì sao trong lúc quan trọng này, người đầu tiên mà anh nghĩ đến lại là Tống Thúy Bình, mà không phải là bố mẹ anh em mình.
Có thể vừa rồi anh nghe được Tống Thúy Bình trong lúc vô ý nói ra những lời này, những tức giận dồn nén trong lòng nhiều năm, đột nhiên như lửa bùng lên. Anh đột nhiên không thể khống chế được nó đã quay sang to tiếng với Tống Thúy Bình, anh đang hận cái gì cơ chứ?
Tống Thúy Binh lại khóc cái gì?
Tâm trạng hai người cực kỳ mâu thuẫn.
Năm giờ sáng, Lã Cường vẫn đang uống rượu, chai rượu trong tay đã uống cạn, Tống Thúy Bình đi ra ngoài, nhìn thấy Lã Cường ngồi đó, say túy lúy, nhưng anh vẫn còn liều mạng uống tiếp, liều mạng giao mình cho tủ rượu.
Tống Thúy Bình bỗng nhiên cảm thấy mình có cảm giác tội lỗi, cô cảm thấy mình có lỗi với Lã Cường. Mặc dù lúc trước điểm xuất phát của cô là vì Lã Cường, vì cái nhà này, cũng là vì tiền đồ của anh ta, có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác, cô mới hi sinh như vậy.
Sự hi sinh của Tống Thúy Bình là quá rõ ràng, bởi vì cô đã có được những gì mình muốn có, từ một nhân viên quèn, leo lên chức Phó chủ tịch Huyện, cũng mất 6,7 năm. Nếu đổi lại là người khác, không có điều kiện, thì nhất quyết sẽ không làm được.
Lã Cường cũng lên chức, lên chức cán bộ cấp Phòng.
Nhưng họ lại mất đi thứ quý giá nhất của mình, Tống Thúy Bình thấy bộ dạng của Lã Cường như vậy, anh vẫn còn liều mạng uống tiếp. Lòng cô đau nhói, vì vậy liền cướp lấy rượu của Lã Cường.
Lã Cường mắt say lờ đờ nhìn cô một cái:
- Em…em…
Chưa nói hết câu, Lã Cường liền gục xuống.
Ngày hôm sau, hai người lại quay về cương vị công tác của mỗi người, khi Lã Cường đi cũng không chào lấy một câu.
Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm chỉ đạo công tác cứu trợ ở hai địa khu, mọi người ở hai địa khu này đều duy trì trạng thái đề phòng cao độ, 3 ngày trôi qua, hai nơi đó cũng không có bất cứ một báo cáo hư hư thực thực nào về bệnh nhân.
Rất nhiều người đều buông lơi, cảm thấy có chút nói quá sự thực, có cảm giác nói chuyện giật gân. Nhiều người lại càng cảm thấy cách làm của Ủy ban nhân dân Thành phố có chút làm người khác buồn cười.
Có người thậm chí cho rằng chính phủ đã thổi phồng sự việc lên, bệnh SARS lại đáng sợ như vậy sao? Vì sao các khu vực như thành phố Đông Lâm,Phú Dương cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện bất cứ điều gì?
Đối với hiện tượng này, Trương Nhất Phàm lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, yêu cầu mọi người càng vào lúc này, càng không thể nơi lỏng, phải nghiêm túc cao độ, không thể thiếu cảnh giác.
Sau khi Tào Lương Kỳ họp xong, cảm thấy có chút buồn cười, mấy ngày hôm nay mình ở trong nhà khách huyện Sa, chơi mạt chược, uống ít rượu, chơi thâu đêm, cuộc sống có thể nói ung dung tự tại, cũng không thấy huyện Sa xảy ra chuyện gì cả?
Các xã, thì trấn dưới huyện Sa mỗi ngày đều báo cáo, đều cho thấy không có vấn đề gì, bởi vậy, Tào Lương Kỳ càng không để ý.
Sau khi trở lại huyện Sa, y vẫn sống những ngày ung dung tự tại, đối với việc kiểm tra bến xe và khu công cộng thì đều có vẻ không để tâm đến.
Lúc 4h chiều, viện y tế ở một thị trấn gọi điện thoại đến, nói phát hiện một bệnh nhân hình như có nhiễm bệnh SARS.
Điện thoại trực tiếp đến Văn phòng chỉ đạo huyện Sa, Hoàng Lệ Hoa lập tức báo cáo chuyện này với Tào Lương Kỳ. Tào Lương Kỳ thầm nghĩ, không phải là báo cáo vô căn cứ đấy chứ? Một viện y tế của thị trấn nhỏ, họ làm sao có thể điều ra ra đó là bệnh nhân SARS?
Y yêu cầu cấp dưới điều tra rõ ràng rồi báo cáo, ở thành phố Đông Lâm và những nơi khác, đều không phát hiện ra người nghi ngờ nhiễm bệnh như vậy, sao ở huyện Sa lại xuất hiện một người được? Hay là người dân bị cảm cúm rồi chuẩn đoán nhầm không?
Hoàng Vệ Hoa đề nghị, cho dù bên kia có phải có người nhiễm bệnh hay không, trước tiên phải cách ly, quan sát vài ngày nếu không phải vậy, thì mọi người đều bình an vô sự, êm chuyện.
Tào Lương Kỳ nghĩ cũng đúng, lúc này mới hạ lệnh, yêu cầu viện y tế thị trấn để ý người bệnh, bên này lập tức cho xe đến đón, lập tức cho bệnh nhân cách ly.
Nhưng khi xe của bệnh viện Huyện đang vội vàng đi, người của viện y tế nói, bệnh nhân đã đi rồi, về nhà rồi. Sau đó khi nhiệt độ cơ thể ổn định, không có hiện tượng phát sốt nữa.
Người của bện viện Huyện coi như là người bị bênh cảm cúm bình thường nên bỏ qua, theo đường cũ trở về huyện Sa.
Đêm hôm đó, Tào Lương Kỳ vấn đang hát hò uống rượu ở KTV.
Cùng lúc đó, ban chỉ đạo thành phố Đông Lâm nhận được cuộc điện thoại nói ở ngoại ô thành phố, phát hiện một bệnh nhân nghi nhiễm biện SARS. Người này vừa mới ở Quảng Đông quay về, vì Quảng Đông là khu vực có tỉ lệ phát bệnh SARS cao, y sợ bị lây bệnh, lập tức quay về nhà.
Văn phòng nhận được điện thoại, lập tức thông báo cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm quả nhiên hạ lệnh, lập tức cách ly người này.
Đang lúc đội xe của bệnh viện đến ngoại ô, vì đây là lần đầu tiên mọi người tiếp xúc với loại bệnh này, hơn nữa nghe nói chỉ cần nói vài câu hoặc bắt tay một chút cũng có thể lây bệnh, vì vậy, mọi người không ai dám tiến lên trước để tiếp xúc với người bệnh này.
Vừa mới bắt đầu, người này cũng rất ngoan cố, nghe nói phải cách ly mình, y liền không đồng ý, sống chết không đi cùng nhân viên bệnh viện. Hơn nữa nhân viên bệnh viện không dám tiếp xúc với bệnh nhân này, vì vậy mọi người lâm vào tình trạng bế tắc.
Trương Nhất Phàm biết được tin này, ngọn lửa to như vậy, cứu người như cứu hỏa, sao lại có thể điên rồ như vậy được?
Khi hắn đang chuẩn bị dẫn theo người đi, bên kia lại gọi điện thoại đến, nói đã thuyết phục được rồi.
Thực ra, nguyên nhân có thể thuyết phục được là bệnh nhân này đột nhiên bị ngất, không có cách nào chống lại được nhân viên y tế. Người nhà bệnh nhân nhận ra rằng tình huống thật sự không đúng, lúc này mới cho phép mang anh ta đi.
Khi đang đưa bệnh nhân đến khu cách ly, kết quả xét nghiệm cho thấy, đây chính là bệnh nhân đã bị nhiễm SARS, nói cách khác, anh ta đã bị nhiễm bệnh.
Trương Nhất Phàm quyết định kịp thời, hễ là người đã từng tiếp xúc với bệnh nhân, tất cả đều phải cách ly, động tác phải nhanh. Làm việc phải kỹ lưỡng, không được đổ cho bất cứ người nào.
Lập tức tiến hành xử lý khử trùng đối với tất cả những nơi công cộng trong phạm vi toàn thành phố.
Sau đó điều động toàn bộ nhân viên y tế và công an, dưới sự chỉ đạo của Uông Viễn Dương, thực hiện biện pháp cách ly. Một số người dân không rõ chân tướng sự việc nghe nói cách ly, mặc dù đã nói là chính phủ cung cấp ăn ở và kiểm tra miễn phí, nhưng họ đều không đồng ý đi.
Sau đó những nhân viên công tác làm rất nhiều công tác, họ mới đồng ý lên xe đi đến khu cách ly.
Trương Nhất Phàm nghe nói những người này từ Quảng Đông trở về, lập tức cho người đi điều tra, xem họ đang ngồi trên phương tiện giao thông gì. Cho đội điều tra đi điều tra được, rạng sáng ngày hôm qua những người này đi ô tô về Đông Lâm.
Biết được tin này, Trương Nhất Phàm giật mình.
- Bằng mọi giá, nhất định phải tìm ra những người ngồi cùng trên chuyến xe ấy, một người cũng không cho lọt! Mặt khác, những người đã từng tiếp xúc với những người này toàn bộ cũng phải cách ly ngay lập tức.
Sau khi hạ mệnh lệnh này, công an Thông Thành, tổ công tác cảnh sát có vũ trang và các phòng ban chính quyền liền vội vàng bắt tay vào việc. Cả thành phố Đông Lâm, bận rộn như một nồi cháo.
Cùng lúc đó, hắn lập tức đem tin này báo cáo tới Tỉnh thành, nói đã phát hiện ra một bệnh nhân nhiễm bệnh SARS. Hơn nữa họ điều tra được, những người ngồi cùng trên chiếc xe đó, ít nhất có 8 người đã xuống xe ở nơi khác.
Hiện tại những người này phân bố dọc theo con đường từ Quảng Đông đến Đông Lâm, còn có người xuống ở Vĩnh Lâm, vì Vĩnh Lâm là con đường đi vào tỉnh Hồ Nam. Vì việc này cả tỉnh Hồ Nam cũng rất vội vàng mở điều tra rồi.
Lý Thiên Trụ bình tĩnh hạ lệnh, yêu cầu tất cả những đơn vị trên đường từ Vĩnh Lâm đến Đông Lâm lập tức triển khai truy hỏi, tìm ra những hành khách ngồi cùng trên chuyến xe có bệnh nhân bị nhiễm SARS kia.
Đồng thời truyền thông, đài truyền hình Tỉnh đưa tin chuyện này trên TV, yêu cầu những hành khách này sau khi xemtin tức, chủ động đến khu cách ly báo cáo.
Lý Thiên Trụ lập tức liên hệ với tỉnh Quảng Đông, để bên đó chú ý chặt chẽ chuyến khởi hành mới của thành phố.
Tất cả đều khẩn trương tiến hành, từ hành động đến lời nói.
Hai ngày sau, những hành khách ngồi cùng chuyến xe với bệnh nhân nhiễm SARS cơ bản đã tìm thấy hết, nhưng thiếu một người. Người này rốt cuộc đã xuống xe ở chỗ nào, những người trên xe cũng không rõ, có người nói xuống ở Vĩnh Lâm, lại có người nói xuống ở Đông Lâm.
Người này rốt cuộc là ai? Anh ta đi đâu?
Nếu người này chính mình cũng không biết tình hình này, bị nhiễm bệnh, anh ta lại tiếp xúc với người khác, bao gồm người nhà anh ta, những người đã từng tiếp xúc với anh ta, đều có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Theo điều tra của bênh viện, trong số những người đã tiếp xúc với bệnh nhân nhiễm SARS kia, đã có ít nhất 5 người bị nhiễm bệnh. Những người khác chưa có biểu hiện gì khác thường.
Tin này truyền ra, thành phố Đông Lâm giống như đang ngồi dưới một trái bom tấn.
Nhưng bệnh nhân nhiễm SARS đã hôn mê, không thể cung cấp cho mọi người những tin có giá trị nữa. Tâm trạng tất cả mọi người đều lo lắng, nếu người chưa tìm này cũng bị nhiễm bệnh, anh ta lại tiếp xúc với người khác, hậu quả thật không thể lường được.
Không ngờ Lã Cường lại tức giận như vậy, cô nhìn Lã Cường, đột nhiên khóc to một tiếng, mới đầu muốn đi tắm, nhưng lại chạy ngay vào phòng ngủ, gục thành giường khóc một cách thương tâm.
Cô cũng không biết mình đang khóc vì cái gì, chỉ là đột nhiên có một loại áp lực khó có thể diễn đạt bằng lời, giống như buồn khổ cần phải giải phóng ra ngoài. Lã Cường cũng không quản cô, lấy từ tủ rượu ra một chai rượu mở ra, một mình ngồi uống
Anh hận những người này, hận Trịnh Mậu Nhiên, hận người lợi dụng quyền lực trong tay như Tào Lương Kỳ, tên tham quan ức hiếp người khác. Trong mắt anh bây giờ, tất cả đều chẳng là cái gì hết.
Anh yêu Tống Thúy Bình, anh cũng biết ngày trước khi hai người gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, Tống Quý Bình là một người con gái tốt biết bao, nhưng sau khi vào cái vòng này, hai người đã bị cái quy luật của nó đẩy đi.
Tống Thúy Bình liền nhảy vào trung tâm vòng tròn lớn ấy, dần dần vì lợi ích nào đó mà thay đổi ước nguyện ban đầu của mình. Vài năm nay, cùng với tình cảm thân mật của Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên, Tống Thúy Bình từng bước từng bước thăng tiến trên con đường làm quan.
Mặc dù cô ở bên ngoài rất nổi tiếng, nhưng cô đang từng bước đánh mất đi danh dự của mình, trong lòng Lã Cường đau đớn, vốn nghĩ ở thời kỳ nhạy cảm này, anh lo lắng Tống Thúy Bình có bất trắc gì, bởi vì Lã Cường nói, bất luận là loại người nào, chỉ cần tiếp xúc với loại bệnh cực độc này, thì chắc chắn sẽ chết.
Cho nên anh nghĩ làm vợ chồng gần mười năm, Lã Cường cảm thấy mình nên chăm sóc cho cô ấy. Dù sao họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, dù sao cũng là hai người cùng đi trên một con đường.
Lã Cường cũng rất kỳ quái, vì sao trong lúc quan trọng này, người đầu tiên mà anh nghĩ đến lại là Tống Thúy Bình, mà không phải là bố mẹ anh em mình.
Có thể vừa rồi anh nghe được Tống Thúy Bình trong lúc vô ý nói ra những lời này, những tức giận dồn nén trong lòng nhiều năm, đột nhiên như lửa bùng lên. Anh đột nhiên không thể khống chế được nó đã quay sang to tiếng với Tống Thúy Bình, anh đang hận cái gì cơ chứ?
Tống Thúy Binh lại khóc cái gì?
Tâm trạng hai người cực kỳ mâu thuẫn.
Năm giờ sáng, Lã Cường vẫn đang uống rượu, chai rượu trong tay đã uống cạn, Tống Thúy Bình đi ra ngoài, nhìn thấy Lã Cường ngồi đó, say túy lúy, nhưng anh vẫn còn liều mạng uống tiếp, liều mạng giao mình cho tủ rượu.
Tống Thúy Bình bỗng nhiên cảm thấy mình có cảm giác tội lỗi, cô cảm thấy mình có lỗi với Lã Cường. Mặc dù lúc trước điểm xuất phát của cô là vì Lã Cường, vì cái nhà này, cũng là vì tiền đồ của anh ta, có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác, cô mới hi sinh như vậy.
Sự hi sinh của Tống Thúy Bình là quá rõ ràng, bởi vì cô đã có được những gì mình muốn có, từ một nhân viên quèn, leo lên chức Phó chủ tịch Huyện, cũng mất 6,7 năm. Nếu đổi lại là người khác, không có điều kiện, thì nhất quyết sẽ không làm được.
Lã Cường cũng lên chức, lên chức cán bộ cấp Phòng.
Nhưng họ lại mất đi thứ quý giá nhất của mình, Tống Thúy Bình thấy bộ dạng của Lã Cường như vậy, anh vẫn còn liều mạng uống tiếp. Lòng cô đau nhói, vì vậy liền cướp lấy rượu của Lã Cường.
Lã Cường mắt say lờ đờ nhìn cô một cái:
- Em…em…
Chưa nói hết câu, Lã Cường liền gục xuống.
Ngày hôm sau, hai người lại quay về cương vị công tác của mỗi người, khi Lã Cường đi cũng không chào lấy một câu.
Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm chỉ đạo công tác cứu trợ ở hai địa khu, mọi người ở hai địa khu này đều duy trì trạng thái đề phòng cao độ, 3 ngày trôi qua, hai nơi đó cũng không có bất cứ một báo cáo hư hư thực thực nào về bệnh nhân.
Rất nhiều người đều buông lơi, cảm thấy có chút nói quá sự thực, có cảm giác nói chuyện giật gân. Nhiều người lại càng cảm thấy cách làm của Ủy ban nhân dân Thành phố có chút làm người khác buồn cười.
Có người thậm chí cho rằng chính phủ đã thổi phồng sự việc lên, bệnh SARS lại đáng sợ như vậy sao? Vì sao các khu vực như thành phố Đông Lâm,Phú Dương cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện bất cứ điều gì?
Đối với hiện tượng này, Trương Nhất Phàm lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, yêu cầu mọi người càng vào lúc này, càng không thể nơi lỏng, phải nghiêm túc cao độ, không thể thiếu cảnh giác.
Sau khi Tào Lương Kỳ họp xong, cảm thấy có chút buồn cười, mấy ngày hôm nay mình ở trong nhà khách huyện Sa, chơi mạt chược, uống ít rượu, chơi thâu đêm, cuộc sống có thể nói ung dung tự tại, cũng không thấy huyện Sa xảy ra chuyện gì cả?
Các xã, thì trấn dưới huyện Sa mỗi ngày đều báo cáo, đều cho thấy không có vấn đề gì, bởi vậy, Tào Lương Kỳ càng không để ý.
Sau khi trở lại huyện Sa, y vẫn sống những ngày ung dung tự tại, đối với việc kiểm tra bến xe và khu công cộng thì đều có vẻ không để tâm đến.
Lúc 4h chiều, viện y tế ở một thị trấn gọi điện thoại đến, nói phát hiện một bệnh nhân hình như có nhiễm bệnh SARS.
Điện thoại trực tiếp đến Văn phòng chỉ đạo huyện Sa, Hoàng Lệ Hoa lập tức báo cáo chuyện này với Tào Lương Kỳ. Tào Lương Kỳ thầm nghĩ, không phải là báo cáo vô căn cứ đấy chứ? Một viện y tế của thị trấn nhỏ, họ làm sao có thể điều ra ra đó là bệnh nhân SARS?
Y yêu cầu cấp dưới điều tra rõ ràng rồi báo cáo, ở thành phố Đông Lâm và những nơi khác, đều không phát hiện ra người nghi ngờ nhiễm bệnh như vậy, sao ở huyện Sa lại xuất hiện một người được? Hay là người dân bị cảm cúm rồi chuẩn đoán nhầm không?
Hoàng Vệ Hoa đề nghị, cho dù bên kia có phải có người nhiễm bệnh hay không, trước tiên phải cách ly, quan sát vài ngày nếu không phải vậy, thì mọi người đều bình an vô sự, êm chuyện.
Tào Lương Kỳ nghĩ cũng đúng, lúc này mới hạ lệnh, yêu cầu viện y tế thị trấn để ý người bệnh, bên này lập tức cho xe đến đón, lập tức cho bệnh nhân cách ly.
Nhưng khi xe của bệnh viện Huyện đang vội vàng đi, người của viện y tế nói, bệnh nhân đã đi rồi, về nhà rồi. Sau đó khi nhiệt độ cơ thể ổn định, không có hiện tượng phát sốt nữa.
Người của bện viện Huyện coi như là người bị bênh cảm cúm bình thường nên bỏ qua, theo đường cũ trở về huyện Sa.
Đêm hôm đó, Tào Lương Kỳ vấn đang hát hò uống rượu ở KTV.
Cùng lúc đó, ban chỉ đạo thành phố Đông Lâm nhận được cuộc điện thoại nói ở ngoại ô thành phố, phát hiện một bệnh nhân nghi nhiễm biện SARS. Người này vừa mới ở Quảng Đông quay về, vì Quảng Đông là khu vực có tỉ lệ phát bệnh SARS cao, y sợ bị lây bệnh, lập tức quay về nhà.
Văn phòng nhận được điện thoại, lập tức thông báo cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm quả nhiên hạ lệnh, lập tức cách ly người này.
Đang lúc đội xe của bệnh viện đến ngoại ô, vì đây là lần đầu tiên mọi người tiếp xúc với loại bệnh này, hơn nữa nghe nói chỉ cần nói vài câu hoặc bắt tay một chút cũng có thể lây bệnh, vì vậy, mọi người không ai dám tiến lên trước để tiếp xúc với người bệnh này.
Vừa mới bắt đầu, người này cũng rất ngoan cố, nghe nói phải cách ly mình, y liền không đồng ý, sống chết không đi cùng nhân viên bệnh viện. Hơn nữa nhân viên bệnh viện không dám tiếp xúc với bệnh nhân này, vì vậy mọi người lâm vào tình trạng bế tắc.
Trương Nhất Phàm biết được tin này, ngọn lửa to như vậy, cứu người như cứu hỏa, sao lại có thể điên rồ như vậy được?
Khi hắn đang chuẩn bị dẫn theo người đi, bên kia lại gọi điện thoại đến, nói đã thuyết phục được rồi.
Thực ra, nguyên nhân có thể thuyết phục được là bệnh nhân này đột nhiên bị ngất, không có cách nào chống lại được nhân viên y tế. Người nhà bệnh nhân nhận ra rằng tình huống thật sự không đúng, lúc này mới cho phép mang anh ta đi.
Khi đang đưa bệnh nhân đến khu cách ly, kết quả xét nghiệm cho thấy, đây chính là bệnh nhân đã bị nhiễm SARS, nói cách khác, anh ta đã bị nhiễm bệnh.
Trương Nhất Phàm quyết định kịp thời, hễ là người đã từng tiếp xúc với bệnh nhân, tất cả đều phải cách ly, động tác phải nhanh. Làm việc phải kỹ lưỡng, không được đổ cho bất cứ người nào.
Lập tức tiến hành xử lý khử trùng đối với tất cả những nơi công cộng trong phạm vi toàn thành phố.
Sau đó điều động toàn bộ nhân viên y tế và công an, dưới sự chỉ đạo của Uông Viễn Dương, thực hiện biện pháp cách ly. Một số người dân không rõ chân tướng sự việc nghe nói cách ly, mặc dù đã nói là chính phủ cung cấp ăn ở và kiểm tra miễn phí, nhưng họ đều không đồng ý đi.
Sau đó những nhân viên công tác làm rất nhiều công tác, họ mới đồng ý lên xe đi đến khu cách ly.
Trương Nhất Phàm nghe nói những người này từ Quảng Đông trở về, lập tức cho người đi điều tra, xem họ đang ngồi trên phương tiện giao thông gì. Cho đội điều tra đi điều tra được, rạng sáng ngày hôm qua những người này đi ô tô về Đông Lâm.
Biết được tin này, Trương Nhất Phàm giật mình.
- Bằng mọi giá, nhất định phải tìm ra những người ngồi cùng trên chuyến xe ấy, một người cũng không cho lọt! Mặt khác, những người đã từng tiếp xúc với những người này toàn bộ cũng phải cách ly ngay lập tức.
Sau khi hạ mệnh lệnh này, công an Thông Thành, tổ công tác cảnh sát có vũ trang và các phòng ban chính quyền liền vội vàng bắt tay vào việc. Cả thành phố Đông Lâm, bận rộn như một nồi cháo.
Cùng lúc đó, hắn lập tức đem tin này báo cáo tới Tỉnh thành, nói đã phát hiện ra một bệnh nhân nhiễm bệnh SARS. Hơn nữa họ điều tra được, những người ngồi cùng trên chiếc xe đó, ít nhất có 8 người đã xuống xe ở nơi khác.
Hiện tại những người này phân bố dọc theo con đường từ Quảng Đông đến Đông Lâm, còn có người xuống ở Vĩnh Lâm, vì Vĩnh Lâm là con đường đi vào tỉnh Hồ Nam. Vì việc này cả tỉnh Hồ Nam cũng rất vội vàng mở điều tra rồi.
Lý Thiên Trụ bình tĩnh hạ lệnh, yêu cầu tất cả những đơn vị trên đường từ Vĩnh Lâm đến Đông Lâm lập tức triển khai truy hỏi, tìm ra những hành khách ngồi cùng trên chuyến xe có bệnh nhân bị nhiễm SARS kia.
Đồng thời truyền thông, đài truyền hình Tỉnh đưa tin chuyện này trên TV, yêu cầu những hành khách này sau khi xemtin tức, chủ động đến khu cách ly báo cáo.
Lý Thiên Trụ lập tức liên hệ với tỉnh Quảng Đông, để bên đó chú ý chặt chẽ chuyến khởi hành mới của thành phố.
Tất cả đều khẩn trương tiến hành, từ hành động đến lời nói.
Hai ngày sau, những hành khách ngồi cùng chuyến xe với bệnh nhân nhiễm SARS cơ bản đã tìm thấy hết, nhưng thiếu một người. Người này rốt cuộc đã xuống xe ở chỗ nào, những người trên xe cũng không rõ, có người nói xuống ở Vĩnh Lâm, lại có người nói xuống ở Đông Lâm.
Người này rốt cuộc là ai? Anh ta đi đâu?
Nếu người này chính mình cũng không biết tình hình này, bị nhiễm bệnh, anh ta lại tiếp xúc với người khác, bao gồm người nhà anh ta, những người đã từng tiếp xúc với anh ta, đều có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Theo điều tra của bênh viện, trong số những người đã tiếp xúc với bệnh nhân nhiễm SARS kia, đã có ít nhất 5 người bị nhiễm bệnh. Những người khác chưa có biểu hiện gì khác thường.
Tin này truyền ra, thành phố Đông Lâm giống như đang ngồi dưới một trái bom tấn.
Nhưng bệnh nhân nhiễm SARS đã hôn mê, không thể cung cấp cho mọi người những tin có giá trị nữa. Tâm trạng tất cả mọi người đều lo lắng, nếu người chưa tìm này cũng bị nhiễm bệnh, anh ta lại tiếp xúc với người khác, hậu quả thật không thể lường được.
/1313
|