Trương Nhất Phàm lo lắng nhất vẫn là Đông Lâm, vì ban lãnh đạo của thành phố Đông Lâm đã tổ chức lại, không giống như Phú Dương lần này không có gì thay đổi lớn, có Bí thư Phùng ổn định tình hình, tất cả đều có thứ tự.
Nhưng những cán bộ ở Đông Lâm, những suy nghĩ đủ kiểu rất nhiều.
Sau khi Bí thư Phạm lui về sau, Bộ Kiên Cố vẫn hóa trang lên sân khấu, chốn quan trường mãi mãi luôn là như vậy, anh khởi xướng tôi gặt hái.
Ban đầu Bộ Kiên Cố đến, đoán chừng cả thị trấn không trụ nổi. Mỗi người đều nghĩ làm sao xông lên, chức vụ nhỏ đều nghĩ làm sao để thân thiết, vật lộn với vị Bí thư mới. Chức vụ lớn hơn thì đều nghĩ làm sao để làm mất quyền lực của vị Bí thư này, để chỉ một mình mình là ngọn cờ duy nhất,tự lập thành một phe trong hội nghị thường vụ.
Tào Lương Kì chính là có suy nghĩ này!
Khi Trương Nhất Phàm đi đến Đông Lâm, lập tức liền có suy nghĩ làm đổ bộ chỉ huy ở Phú Dương, y cảm thấy mình càng phải đặt hết suy nghĩ vào đây. Vì y đến Đông Lâm, không hề thấy ban lãnh đạo của Đông Lâm lại đồng lòng như ở Phú Dương, thậm chí có vài người còn làm theo ý mình.
Bí thư Thành ủy Bộ Kiên Cố, Phó bí thư Tào Lương Kì, Chủ tịch thành phố Uông Viễn Dương, dường như ba người chia làm ba phe. Nếu như là lúc trước thì việc này cũng có thể hiểu được, nhưng tình hình nguy cấp như thế, các ông còn đấu qua đấu lại như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Trước kia nói đất nước gặp nạn phải lấy đại cục làm trọng, bây giờ tuy chuyện này cũng không thể xem là đất nước gặp nạn, nhưng lại là một chuyện lớn trước mắt. Trương Nhất Phàm vừa đến Đông Lâm liền nghe thấy Uông Viễn Dương nói, Tào Lương Kỳ không làm theo mệnh lệnh, tùy tiện làm theo ý mình.
Lúc ấy Trương Nhất Phàm nổi giận rồi, chẳng qua, hắn chưa nổi cáu. Cái người Tào Lương Kỳ này, sớm muộn gì cũng phải kéo xuống!
Nguyên đêm Trương Nhất Phàm chủ trì cuộc họp, căn cứ theo cách thức của Tỉnh ủy và ở Phú Dương, một lần nữa chia khu vực chịu trách nhiệm cho từng cán bộ. Từng khu vực cụ thể vào tay từng người. Ngay cả Uông Viễn Dương, Tô Như Hồng, Tào Lương Kỳ cũng có một phần đích thân mình pahi3 quản lý.
Trương Nhất Phàm tạm thời đảm nhiệm chức tổ trưởng của văn phòng chỉ huy, Bộ Kiên Cố và Bí thư Phùng làm Phó đội trưởng. Hai nhóm nhỏ cùng lúc triển khai công tác, mà mỗi ngày Phú Dương thông qua điện thoại, mạng internet để thông báo và liên lạc kịp lúc với Trương Nhất Phàm
Sau khi phân chia trách nhiệm ở từng khu vực, Trương Nhất Phàm lại thị sát suốt đêm khu vực cách ly ở Đông Lâm, khu vực cách ly của thành phố Đông Lâm trước mắt có bốn khu nhỏ, trưng dụng luôn toàn bộ ba dãy nhà.
Trương Nhất Phàm lại cảm thấy trường học quá phiền phức, hắn liền trực tiếp chỉ đích danh, để cho bệnh viện bình dân ở thành phố Đông Lâm tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này. Vì vậy, các bệnh viện bình dân lại một lần nữa tiếp nhận sự sửa đổi của Phó chủ tịch Trương. Bệnh viện này vốn là bệnh viện một tay Trương Nhất Phàm xây dựng nên, vì vậy câu nói này của Trương Nhất Phàm khiến cho cấp dưới liền bận rộn hẳn lên.
Sở dĩ hắn chọn bệnh viện bình dân, chủ yếu là bệnh viện bình dân thuộc những bệnh viện mới xây dựng, rộng rãi, trang thiết bị tốt, bất kể là điều kiện trong mặt nào cũng đều không thua kém bệnh viện trong trung tâm thành phố.
Ngày hôm ấy, Trương Nhất Phàm bận đến tận hai giờ khuya.
Ngày hôm sau, tất cả những nhân viên đều đi đến khu vực trực thuộc của mình, Tào Lương Kỳ phụ trách huyện Sa.
Bí thư năm đó ở huyện Sa là Trịnh Mậu Nhiên, đã vào thành phố đảm nhận chức Chủ tịch chấp chính, xem như là sắp ra khỏi võ đài chính trị rồi. Từ Phi Yến của năm ấy vẫn ở trong ban Tuyên giáo không nhúc nhích gì, trái lại Tống Thúy Bình lại lên một chức Phó cục trưởng, thăng lên cấp
Phó cục. Lý Khánh Tùng cũng lên chức Phó chủ tịch huyện, Hoàng Vệ Hoa cũng lân làm Bí thư.
Tào Lương Kỳ đến huyện Sa, hành động của huyện Sa khá trì trệ, rất nhiều việc vẫn chưa chủ động thực hiện. Sau khi Tào Lương Kỳ đến, cứ đơn giản mà bố trí một chút về phương án của Trương Nhất Phàm, sau đó mỗi người vào vị trí của mình.
Hoàng Vệ Hoa, cán bộ lớn tuổi này đã từng lợi dụng Trương Nhất Phàm để leo lên, gần đây rất thân thiết với Tào Lương Kỳ. Vì chuyện điều chỉnh lần này, họ cho rằng chí ít thì Tào Lương Kỳ cũng có thể trở thành một nhân vật lớn trong nhà nước, không ngờ lại để hậu bối như Uông Viễn Dương này giành được trước, mà ông ta vừa không được ngồi vào ngai vàng Bí thư Thành ủy mà cũng không được chia vị trí nhân vật lớn trong nhà nước.
Chỉ là bình mới rượu cũ, là một Phó bí thư chuyên trách.
Điều nay đối với Tào Lương Kỳ mà nói thực không có ý nghĩa gì. Vì vậy, lần này hành động rồi, y có chút nhụt chí. Hơn nữa từ trong lòng y cho rằng, một nơi như huyện Sa này, dân cư cũng không phải quá lớn, thêm nữa, trong cả vùng Đông Lâm và Phú Dương này, vẫn chưa nghe nói đến xảy ra một ca nhiễm bệnh nào như vậy.
Vì vậy, phân bổ công việc hoàn tất, Hoàng Vệ Hoa liền hẹn y đi đánh bài.
Dù sao thì chuyện phòng chống dịch Sars cũng không phải ngày một ngày hai, vội cũng vội không kịp, chỉ cần sắp xếp tốt công việc, nhân viên vào đúng vị trí, làm theo từng bước, họ cứ ngồi trong phòng chỉ huy là được rồi, có chuyện gì cấp dưới sẽ kịp thời thông báo.
Hoàng Vệ Hoa cũng có cách nghĩ như Tào Lương Kỳ, cho rằng huyện Sa này không phải huyện thành dân cư đông đúc, họ chỉ ở những nơi như bến xe, thành lập một vài trạm kiểm tra, tiến hành kiểm tra đối với nhân viên lưu động mang tính tượng trưng.
Tối hôm đó, họ liền đến khách sạn đánh bài.
Hoàng Vệ Hoa nói:
- Hay là gọi Tống Thúy Bình qua đây?
Tống Thúy Bình là nữ Phó chủ tịch huyện duy nhất trong bộ máy Ủy ban nhân dân, cô ta làm sao leo lên được, đương nhiên trong lòng Hoàng Vệ Hoa rất rõ. Hiện giờ Tống Thúy Bình cũng đã ba mươi bảy ba mươi tám tuổi rồi, nhưng vẫn chưa có con, chồng của cô ta Lã Cường điều đến thành phố Đông Lâm rồi, cô ta vẫn ở lại huyện Sa.
Sau khi Trịnh Mậu Nhiên vào Mặt trận Tổ quốc thành phố, họ rất ít qua lại với nhau.
Huyện Sa có hai nữ cán bộ xinh đẹp là Hứa Phi Yến và Tống Thúy Bình, tuy hai người đều đã có tuổi, nhưng vị trí của họ cũng giống như dung mạo của họ, ý nghĩa không có gì khác cả.
Hoàng Vệ Hoa luôn muốn có được trái tim của Tống Thúy Bình, nhưng Tống Thúy Bình lại không có ý gì với y, hơn nữa, cô ta có chỗ dựa vững chắc là Trịnh Mậu Nhiên, mấy năm gần nhất sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hoàng Vệ Hoa có thể ở huyện Sa bao lâu, cái này cũng là một ẩn số, Tống Thúy Bình là một người phụ nữ có chừng mực, thời điểm không cần nỗ lực, cô ta sẽ không vô duyên vô cớ nỗ lực, trong mặt này, cô ta tuyệt đối nghiêm túc.
Nhưng Hoàng Vệ Hoa lấy công việc làm lý do, gọi cô ta đến, cô ta không có cách nào từ chối được.
Sau khi đến khách sạn, họ bàn việc về dịch Sars trước, sau đó Hoàng Vệ Hoa nói:
- Nếu đã còn sớm, chi bằng chơi vài ván mạt chược rồi hẵng đi, chúng ta vừa bàn chuyện công việc, vừa đánh mạt chược.
Y nói một người không thể chỉ vì công việc, cũng phải biết nghỉ ngơi. Công việc và nghỉ ngơi quan trọng như nhau!
Tin đồn về Tào Lương Kỳ với Tống Thúy Bình hiển nhiên trong lòng y rất rõ, y nhìn Tống Thúy Bình với vẻ đẹp cũng không tệ lắm nói:
- Không vội về nhà chứ?
Tống Thúy Bình nghe Hoàng Vệ Hoa nói muốn đánh mạt chược, cô ta liền nói thầm trong lòng, đã lúc nào rồi, còn dám xem thường như vậy, vốn là muốn từ chối, không ngờ Tào Lương Kỳ mở miệng, cô ta lại không ngại từ chối.
Kết quả, ván mạ chược này cứ đánh rồi đánh đến hai giờ rưỡi, Tống Thúy Bình sớm đã không có tâm tư gì rồi, nhưng nhìn thấy Tào Lương Kỳ cao hứng, căn bản là không có ý nghỉ tay, động tác nhiều lần xem đồng hồ của cô ta cũng bị hai người kia không chú ý đến.
Thật ra Hoàng Vệ Hoa cũng nhìn thấy cô ta xem đồng hồ nhiều lần, y liền nói:
- Thời gia buổi tối thuộc về bản thân, Lã Cường lại không ở đây, sao cô vội về nhà vậy chứ? Phòng trong khách sạn còn nhiều, ngủ ở đây đi!
Ý tứ trong lời nói của Hoàng Vệ Hoa rất rõ ràng, tràn đầy ý ám chỉ, kiểu chồng cô không ở đây, cô về nhà ngồi không cũng chỉ là ngồi không thôi. Y vốn là Bí thư huyện ủy, Tống Thúy Bình cũng không dám từ chối, cũng có thể phản kháng, nhưng Tống Thúy Bình vẫn cứ nhìn y không vừa mắt, không thích kiểu người như Hoàng Vệ Hoa.
Rốt cục khi đến ba giờ, mượn cớ Tào Lương Kỳ đang ngáp, Tống Thúy Bình liền đề xuất không chơi nữa, ngày mai còn phải làm việc, bây giờ lại là thời kì quan trọng.
Tào Lương Kỳ gật gật đầu:
- Thôi được, Tiểu Tống, có cần tôi gọi tài xế đưa cô về không?
Tống Thúy Bình nói:
- Không cần đâu, tôi có tài xế, gọi điện thoại là được rồi.
Tào Lương Kỳ nói:
- Vậy sao được, tuy nói tài xế là vật phẩm tùy thân của lãnh đạo, nhưng đã ba giờ rồi sao có thể dựng người ta dậy chứ, thôi thì cứ để tài xế của tôi đưa về!
Tào Lương Kỳ cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, liền gọi tài xế của mình đưa cô ta về.
Về đến nhà, Tống Thúy Bình bất ngờ phát hiện, không ngờ hôm nay Lã Cường lại về.
Thật ra từ sớm hai người đã như ao tù nước đọng, không có tình cảm gì, chỉ có điều vì sĩ diện mà ở cùng nhau. Trong lòng Lã Cường rất hận Tống Thúy Bình, cho dù xuất phát điểm của Tống Thúy Bình chính là muốn Trịnh Mậu Nhiên nâng đỡ Lã Cường, nhưng Trịnh Mậu Nhiên lại khuyên cô ta, nâng đỡ chồng của mình chi bằng tự nâng đỡ bản thân cô, chỉ có điều bản thân cô phải có thực lực, mới có đủ sức nắm chặt chồng trong tay.
Đương nhiên, ông ta cũng cho Lã Cường cơ hội, dù sao thì cũng dùng vợ của người ta rồi cũng phải quan tâm một chút, nhưng ông ta bỏ càng nhiều tâm tư vào người Tống Thúy Bình, khiến cho Tống Thúy Bình rất nhanh liền leo lên được.
Sự vùng dậy của Tống Thúy Bình, cón có quan hệ của cô ta và Trịnh Mậu Nhiên, rất nhanh liền khiến cho Lã Cường cảnh giác, khi y biết được tất cả sự thật, tức không thể giết chết được đôi cẩu nam nữ này, nhưng sau này y gặp được Trương Nhất Phàm, được Trương Nhất Phàm coi trọng, cơ bản là Lã Cường đã thoát ra được sự sỉ nhục này.
Hai người tuy ngoài mặt vẫn duy trì quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, thực tế thì đã mất. Tống Thúy Bình phát hiện Lã Cường ngồi trong phòng khách, liền nói một câu:
- Anh về rồi!
Lã Cường không trả lời, khi nhìn thấy cô ta đi vào phòng tắm, y liền nói một câu:
- Bây giờ là thời điểm quan trọng, cả nước đang vận động chống lại dịch bệnh, cô nên ít ra ngoài.
Nghe được lời này của Lã Cường, có chút gì đó quan tâm, đột nhiên Tống Thúy Bình có chút cảm động, cô ta liền thuận miệng nói:
- Đều là cái tên Hoàng Vệ Hoa cứ kéo tôi đánh mạt chược cùng Bí thư Tào, vốn tôi chẳng muốn đánh, nhưng không còn cách nào khác! Từ chối không được.
- Đánh mạt chược? Lúc này mà các anh còn có tâm trạng đánh mạt chược? Tôi thấy các anh điên rồi! Các anhcó thấy Phó chủ tịch Trương làm việc như thế nào không, vì chuyện này mà bôn ba như thế nào không, ngày nào cũng không ngừng bôn ba, chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ. Không ngờ các anh còn có tâm trạng đánh mạt chược, dám không để chuyện này trong lòng. Tống Thúy Bình, tôi thấy cô cứ ở cùng mấy người họ sớm muộn cũng xong đời thôi!
Không ngờ Lã Cường nghe thấy câu này lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Tống Thúy Bình không nói gì, nhìn y nổi giận, đứng ở đó không biết phải làm sao.
Nhưng những cán bộ ở Đông Lâm, những suy nghĩ đủ kiểu rất nhiều.
Sau khi Bí thư Phạm lui về sau, Bộ Kiên Cố vẫn hóa trang lên sân khấu, chốn quan trường mãi mãi luôn là như vậy, anh khởi xướng tôi gặt hái.
Ban đầu Bộ Kiên Cố đến, đoán chừng cả thị trấn không trụ nổi. Mỗi người đều nghĩ làm sao xông lên, chức vụ nhỏ đều nghĩ làm sao để thân thiết, vật lộn với vị Bí thư mới. Chức vụ lớn hơn thì đều nghĩ làm sao để làm mất quyền lực của vị Bí thư này, để chỉ một mình mình là ngọn cờ duy nhất,tự lập thành một phe trong hội nghị thường vụ.
Tào Lương Kì chính là có suy nghĩ này!
Khi Trương Nhất Phàm đi đến Đông Lâm, lập tức liền có suy nghĩ làm đổ bộ chỉ huy ở Phú Dương, y cảm thấy mình càng phải đặt hết suy nghĩ vào đây. Vì y đến Đông Lâm, không hề thấy ban lãnh đạo của Đông Lâm lại đồng lòng như ở Phú Dương, thậm chí có vài người còn làm theo ý mình.
Bí thư Thành ủy Bộ Kiên Cố, Phó bí thư Tào Lương Kì, Chủ tịch thành phố Uông Viễn Dương, dường như ba người chia làm ba phe. Nếu như là lúc trước thì việc này cũng có thể hiểu được, nhưng tình hình nguy cấp như thế, các ông còn đấu qua đấu lại như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Trước kia nói đất nước gặp nạn phải lấy đại cục làm trọng, bây giờ tuy chuyện này cũng không thể xem là đất nước gặp nạn, nhưng lại là một chuyện lớn trước mắt. Trương Nhất Phàm vừa đến Đông Lâm liền nghe thấy Uông Viễn Dương nói, Tào Lương Kỳ không làm theo mệnh lệnh, tùy tiện làm theo ý mình.
Lúc ấy Trương Nhất Phàm nổi giận rồi, chẳng qua, hắn chưa nổi cáu. Cái người Tào Lương Kỳ này, sớm muộn gì cũng phải kéo xuống!
Nguyên đêm Trương Nhất Phàm chủ trì cuộc họp, căn cứ theo cách thức của Tỉnh ủy và ở Phú Dương, một lần nữa chia khu vực chịu trách nhiệm cho từng cán bộ. Từng khu vực cụ thể vào tay từng người. Ngay cả Uông Viễn Dương, Tô Như Hồng, Tào Lương Kỳ cũng có một phần đích thân mình pahi3 quản lý.
Trương Nhất Phàm tạm thời đảm nhiệm chức tổ trưởng của văn phòng chỉ huy, Bộ Kiên Cố và Bí thư Phùng làm Phó đội trưởng. Hai nhóm nhỏ cùng lúc triển khai công tác, mà mỗi ngày Phú Dương thông qua điện thoại, mạng internet để thông báo và liên lạc kịp lúc với Trương Nhất Phàm
Sau khi phân chia trách nhiệm ở từng khu vực, Trương Nhất Phàm lại thị sát suốt đêm khu vực cách ly ở Đông Lâm, khu vực cách ly của thành phố Đông Lâm trước mắt có bốn khu nhỏ, trưng dụng luôn toàn bộ ba dãy nhà.
Trương Nhất Phàm lại cảm thấy trường học quá phiền phức, hắn liền trực tiếp chỉ đích danh, để cho bệnh viện bình dân ở thành phố Đông Lâm tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này. Vì vậy, các bệnh viện bình dân lại một lần nữa tiếp nhận sự sửa đổi của Phó chủ tịch Trương. Bệnh viện này vốn là bệnh viện một tay Trương Nhất Phàm xây dựng nên, vì vậy câu nói này của Trương Nhất Phàm khiến cho cấp dưới liền bận rộn hẳn lên.
Sở dĩ hắn chọn bệnh viện bình dân, chủ yếu là bệnh viện bình dân thuộc những bệnh viện mới xây dựng, rộng rãi, trang thiết bị tốt, bất kể là điều kiện trong mặt nào cũng đều không thua kém bệnh viện trong trung tâm thành phố.
Ngày hôm ấy, Trương Nhất Phàm bận đến tận hai giờ khuya.
Ngày hôm sau, tất cả những nhân viên đều đi đến khu vực trực thuộc của mình, Tào Lương Kỳ phụ trách huyện Sa.
Bí thư năm đó ở huyện Sa là Trịnh Mậu Nhiên, đã vào thành phố đảm nhận chức Chủ tịch chấp chính, xem như là sắp ra khỏi võ đài chính trị rồi. Từ Phi Yến của năm ấy vẫn ở trong ban Tuyên giáo không nhúc nhích gì, trái lại Tống Thúy Bình lại lên một chức Phó cục trưởng, thăng lên cấp
Phó cục. Lý Khánh Tùng cũng lên chức Phó chủ tịch huyện, Hoàng Vệ Hoa cũng lân làm Bí thư.
Tào Lương Kỳ đến huyện Sa, hành động của huyện Sa khá trì trệ, rất nhiều việc vẫn chưa chủ động thực hiện. Sau khi Tào Lương Kỳ đến, cứ đơn giản mà bố trí một chút về phương án của Trương Nhất Phàm, sau đó mỗi người vào vị trí của mình.
Hoàng Vệ Hoa, cán bộ lớn tuổi này đã từng lợi dụng Trương Nhất Phàm để leo lên, gần đây rất thân thiết với Tào Lương Kỳ. Vì chuyện điều chỉnh lần này, họ cho rằng chí ít thì Tào Lương Kỳ cũng có thể trở thành một nhân vật lớn trong nhà nước, không ngờ lại để hậu bối như Uông Viễn Dương này giành được trước, mà ông ta vừa không được ngồi vào ngai vàng Bí thư Thành ủy mà cũng không được chia vị trí nhân vật lớn trong nhà nước.
Chỉ là bình mới rượu cũ, là một Phó bí thư chuyên trách.
Điều nay đối với Tào Lương Kỳ mà nói thực không có ý nghĩa gì. Vì vậy, lần này hành động rồi, y có chút nhụt chí. Hơn nữa từ trong lòng y cho rằng, một nơi như huyện Sa này, dân cư cũng không phải quá lớn, thêm nữa, trong cả vùng Đông Lâm và Phú Dương này, vẫn chưa nghe nói đến xảy ra một ca nhiễm bệnh nào như vậy.
Vì vậy, phân bổ công việc hoàn tất, Hoàng Vệ Hoa liền hẹn y đi đánh bài.
Dù sao thì chuyện phòng chống dịch Sars cũng không phải ngày một ngày hai, vội cũng vội không kịp, chỉ cần sắp xếp tốt công việc, nhân viên vào đúng vị trí, làm theo từng bước, họ cứ ngồi trong phòng chỉ huy là được rồi, có chuyện gì cấp dưới sẽ kịp thời thông báo.
Hoàng Vệ Hoa cũng có cách nghĩ như Tào Lương Kỳ, cho rằng huyện Sa này không phải huyện thành dân cư đông đúc, họ chỉ ở những nơi như bến xe, thành lập một vài trạm kiểm tra, tiến hành kiểm tra đối với nhân viên lưu động mang tính tượng trưng.
Tối hôm đó, họ liền đến khách sạn đánh bài.
Hoàng Vệ Hoa nói:
- Hay là gọi Tống Thúy Bình qua đây?
Tống Thúy Bình là nữ Phó chủ tịch huyện duy nhất trong bộ máy Ủy ban nhân dân, cô ta làm sao leo lên được, đương nhiên trong lòng Hoàng Vệ Hoa rất rõ. Hiện giờ Tống Thúy Bình cũng đã ba mươi bảy ba mươi tám tuổi rồi, nhưng vẫn chưa có con, chồng của cô ta Lã Cường điều đến thành phố Đông Lâm rồi, cô ta vẫn ở lại huyện Sa.
Sau khi Trịnh Mậu Nhiên vào Mặt trận Tổ quốc thành phố, họ rất ít qua lại với nhau.
Huyện Sa có hai nữ cán bộ xinh đẹp là Hứa Phi Yến và Tống Thúy Bình, tuy hai người đều đã có tuổi, nhưng vị trí của họ cũng giống như dung mạo của họ, ý nghĩa không có gì khác cả.
Hoàng Vệ Hoa luôn muốn có được trái tim của Tống Thúy Bình, nhưng Tống Thúy Bình lại không có ý gì với y, hơn nữa, cô ta có chỗ dựa vững chắc là Trịnh Mậu Nhiên, mấy năm gần nhất sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hoàng Vệ Hoa có thể ở huyện Sa bao lâu, cái này cũng là một ẩn số, Tống Thúy Bình là một người phụ nữ có chừng mực, thời điểm không cần nỗ lực, cô ta sẽ không vô duyên vô cớ nỗ lực, trong mặt này, cô ta tuyệt đối nghiêm túc.
Nhưng Hoàng Vệ Hoa lấy công việc làm lý do, gọi cô ta đến, cô ta không có cách nào từ chối được.
Sau khi đến khách sạn, họ bàn việc về dịch Sars trước, sau đó Hoàng Vệ Hoa nói:
- Nếu đã còn sớm, chi bằng chơi vài ván mạt chược rồi hẵng đi, chúng ta vừa bàn chuyện công việc, vừa đánh mạt chược.
Y nói một người không thể chỉ vì công việc, cũng phải biết nghỉ ngơi. Công việc và nghỉ ngơi quan trọng như nhau!
Tin đồn về Tào Lương Kỳ với Tống Thúy Bình hiển nhiên trong lòng y rất rõ, y nhìn Tống Thúy Bình với vẻ đẹp cũng không tệ lắm nói:
- Không vội về nhà chứ?
Tống Thúy Bình nghe Hoàng Vệ Hoa nói muốn đánh mạt chược, cô ta liền nói thầm trong lòng, đã lúc nào rồi, còn dám xem thường như vậy, vốn là muốn từ chối, không ngờ Tào Lương Kỳ mở miệng, cô ta lại không ngại từ chối.
Kết quả, ván mạ chược này cứ đánh rồi đánh đến hai giờ rưỡi, Tống Thúy Bình sớm đã không có tâm tư gì rồi, nhưng nhìn thấy Tào Lương Kỳ cao hứng, căn bản là không có ý nghỉ tay, động tác nhiều lần xem đồng hồ của cô ta cũng bị hai người kia không chú ý đến.
Thật ra Hoàng Vệ Hoa cũng nhìn thấy cô ta xem đồng hồ nhiều lần, y liền nói:
- Thời gia buổi tối thuộc về bản thân, Lã Cường lại không ở đây, sao cô vội về nhà vậy chứ? Phòng trong khách sạn còn nhiều, ngủ ở đây đi!
Ý tứ trong lời nói của Hoàng Vệ Hoa rất rõ ràng, tràn đầy ý ám chỉ, kiểu chồng cô không ở đây, cô về nhà ngồi không cũng chỉ là ngồi không thôi. Y vốn là Bí thư huyện ủy, Tống Thúy Bình cũng không dám từ chối, cũng có thể phản kháng, nhưng Tống Thúy Bình vẫn cứ nhìn y không vừa mắt, không thích kiểu người như Hoàng Vệ Hoa.
Rốt cục khi đến ba giờ, mượn cớ Tào Lương Kỳ đang ngáp, Tống Thúy Bình liền đề xuất không chơi nữa, ngày mai còn phải làm việc, bây giờ lại là thời kì quan trọng.
Tào Lương Kỳ gật gật đầu:
- Thôi được, Tiểu Tống, có cần tôi gọi tài xế đưa cô về không?
Tống Thúy Bình nói:
- Không cần đâu, tôi có tài xế, gọi điện thoại là được rồi.
Tào Lương Kỳ nói:
- Vậy sao được, tuy nói tài xế là vật phẩm tùy thân của lãnh đạo, nhưng đã ba giờ rồi sao có thể dựng người ta dậy chứ, thôi thì cứ để tài xế của tôi đưa về!
Tào Lương Kỳ cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, liền gọi tài xế của mình đưa cô ta về.
Về đến nhà, Tống Thúy Bình bất ngờ phát hiện, không ngờ hôm nay Lã Cường lại về.
Thật ra từ sớm hai người đã như ao tù nước đọng, không có tình cảm gì, chỉ có điều vì sĩ diện mà ở cùng nhau. Trong lòng Lã Cường rất hận Tống Thúy Bình, cho dù xuất phát điểm của Tống Thúy Bình chính là muốn Trịnh Mậu Nhiên nâng đỡ Lã Cường, nhưng Trịnh Mậu Nhiên lại khuyên cô ta, nâng đỡ chồng của mình chi bằng tự nâng đỡ bản thân cô, chỉ có điều bản thân cô phải có thực lực, mới có đủ sức nắm chặt chồng trong tay.
Đương nhiên, ông ta cũng cho Lã Cường cơ hội, dù sao thì cũng dùng vợ của người ta rồi cũng phải quan tâm một chút, nhưng ông ta bỏ càng nhiều tâm tư vào người Tống Thúy Bình, khiến cho Tống Thúy Bình rất nhanh liền leo lên được.
Sự vùng dậy của Tống Thúy Bình, cón có quan hệ của cô ta và Trịnh Mậu Nhiên, rất nhanh liền khiến cho Lã Cường cảnh giác, khi y biết được tất cả sự thật, tức không thể giết chết được đôi cẩu nam nữ này, nhưng sau này y gặp được Trương Nhất Phàm, được Trương Nhất Phàm coi trọng, cơ bản là Lã Cường đã thoát ra được sự sỉ nhục này.
Hai người tuy ngoài mặt vẫn duy trì quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, thực tế thì đã mất. Tống Thúy Bình phát hiện Lã Cường ngồi trong phòng khách, liền nói một câu:
- Anh về rồi!
Lã Cường không trả lời, khi nhìn thấy cô ta đi vào phòng tắm, y liền nói một câu:
- Bây giờ là thời điểm quan trọng, cả nước đang vận động chống lại dịch bệnh, cô nên ít ra ngoài.
Nghe được lời này của Lã Cường, có chút gì đó quan tâm, đột nhiên Tống Thúy Bình có chút cảm động, cô ta liền thuận miệng nói:
- Đều là cái tên Hoàng Vệ Hoa cứ kéo tôi đánh mạt chược cùng Bí thư Tào, vốn tôi chẳng muốn đánh, nhưng không còn cách nào khác! Từ chối không được.
- Đánh mạt chược? Lúc này mà các anh còn có tâm trạng đánh mạt chược? Tôi thấy các anh điên rồi! Các anhcó thấy Phó chủ tịch Trương làm việc như thế nào không, vì chuyện này mà bôn ba như thế nào không, ngày nào cũng không ngừng bôn ba, chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ. Không ngờ các anh còn có tâm trạng đánh mạt chược, dám không để chuyện này trong lòng. Tống Thúy Bình, tôi thấy cô cứ ở cùng mấy người họ sớm muộn cũng xong đời thôi!
Không ngờ Lã Cường nghe thấy câu này lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Tống Thúy Bình không nói gì, nhìn y nổi giận, đứng ở đó không biết phải làm sao.
/1313
|