Tiền Trình đã đến hộp đêm Vương Miện từ sớm, tay cầm bản kế hoạch, bất giác buông tiếng thở dài!
- Suy cho cùng vẫn còn non lắm, hoặc nói không chừng chỉ vì cái lợi trước mắt, nóng lòng báo thù cũng nên.
Gã nhìn sang Lã Kiều.
- Tiểu tử này oán khí trùng trùng, một lòng muốn báo thù, chung quy cũng chẳng được tài cán gì.
Lã Kiểu đứng đó, cũng không nói gì. Tiền Trình đem bản kế hoạch đặt lên bàn trà trước mặt.
- Cô đi làm việc trước đi!
Lã Kiểu gật đầu lui ra ngoài.
Tiền Trình châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút, Diêu Mộ Tình bước vào:
- Cục trưởng Tiền, làm sao thế?
Tiền Trình lắc đầu.
- Tiểu tử này vì muốn làm Đằng Phi mất mặt mà đêm tráo bản kế hoạch. Cứ thế này, thì có khi rút dây động rừng mất. Nói không chừng bọn họ sắp thay đổi ý kiến cũng nên. Cậu ta nên lấy máy ảnh chụp lại, hoặc sao chép lấy một bản, như vậy mới không bị phát hiện. Giờ làm thế này, Đằng Phi chắc chắn không thoát khỏi một trận phê bình, nếu nghiêm trọng có thể còn bị Trương Nhất Phàm quăng đi cũng nên, mà như vậy thì chúng ta sẽ bị rơi vào thế yếu.
Diêu Mộ Tình cầm bản kế hoạch lên xem qua.
- Chưa chắc, tôi cho rằng đây là phương án tốt nhất, trừ phi bọn họ có biện pháp tốt hơn, nếu không thì không thể sửa đổi nội dung kế hoạch. Không cần nghi ngờ nữa, cứ dựa vào cái này mà đi bố trí đi!
Tiền trình lo lắng nói:
- Liệu có mạo hiểm quá không?
Diêu Mộ Tình vẻ mặt thản nhiên như không, tỏ ra vô cùng lão luyện và trầm ổn, cô ta chăm chú suy nghĩ một hồi.
- Tôi thấy ít nhất có đến chín phần thành công. Một phương án tốt như vậy, bọn họ không lý nào lại bỏ không dùng, rồi chuyển sang phương án khác.
Tiền trình thở dài.
- Thôi được, tất cả nghe theo cô sắp đặt đi.
Diêu Mộ Tình nói:
- Tôi đã hoàn tất đăng ký ở Hongkong rồi, đến lúc đó dùng phương thức vốn nước ngoài đầu tư để tiến vào Vĩnh Lâm, có thể hưởng rất nhiều chính sách ưu đãi.
Tiền Trình nhìn Diêu Mộ Tình, ánh mắt lộ ra ý cười. Cô gái này thật không đơn giản, khó trách ông chủ cái gì cũng dám giao cho cô ta. Mãi đến khi bóng dáng của Diêu Mộ Tình xinh đẹp dần khuất xa, Tiền Trình mới bưng chén lên, nhàn nhã nhấp một ngụm.
Đằng Phi ngồi bệt dưới đất, thấy Lập Thu chạy vụt ra ngoài, anh ta vẫn ngồi yên một chỗ, rồi đột nhiên đứng dậy lẩm bẩm:
- Không được, mình phải nhanh nghĩ cách thôi.
Sau đó, anh ta chạy vào phòng làm việc, dựa vào trí nhớ sửa lại bản kế hoạch lần nữa.
Còn Lập Thu sau khi lao ra khỏi nhà Đằng Phi, liền chạy như điên một quãng trên đường, cuối cùng đứng tựa vào một thân cây ven đường.
Sau khi bình tĩnh lại, Lập Thu cắn chặt răng, tức giận nói:
- Tên khốn này! Nói không giữ lời. Không được, mình phải đi tìm y đối chất.
Trong một nhà hàng đông đúc ở Vĩnh Lâm, Toàn Giang đang cùng vài người bạn ăn cơm, mọi người đã hẹn lát nữa đi bể bơi Dân Tộc thư giãn. Mấy người đang uống vui vẻ, chợt Lập Thu xuất hiện bên ngoài lớp kính cửa sổ nhà hàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Toàn Giang.
Có người nói:
- Toàn Giang này, bên ngoài có con bé tới tìm mày kìa.
Một người khác nói:
- A? Con bé đó trên mặt có mấy chấm rỗ kìa, Toàn Giang, không phải chứ, gần đây đổi khẩu vị rồi à?
Có người nói:
- Hơn nữa, ngực nhỏ như vậy, mày cũng thích à?
Mấy kẻ đó phá lên cười bỉ ổi. Toàn Giang quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp ánh mắt đầy thù hận của Lập Thu, cô đang nhìn chằm chằm vào y như hổ rình mồi vậy. Toàn Giang đứng dậy nói:
- Bọn mày cứ uống đi, tao ra ngoài một lát.
- Không phải chứ, đến thật sao?
Dưới ánh nhìn ngờ vực của mấy người bạn, Toàn Giang đi ra khỏi nhà hàng.
- Cô đến làm gì?
Lập Thu căm hận nhìn y.
- Vì sao anh lại đùa giỡn tôi? Vì sao chứ?
- Đùa cợt gì, tôi có khi nào đùa giỡn cô chứ?
Toàn Giang châm điếu thuốc, nhìn sang Lập Thu.
- Là bản thân cô ngu ngốc, thật sự cho rằng trên đời này có bữa cơm trưa miễn phí sao, tôi có điên đâu mà đi cho không cô mấy ngàn chứ, hừ!
Lập Thu nhìn chằm chằm vào y.
- Không phải anh nói thích Thôi Hồng Anh sao? Không phải anh nói chỉ muốn xem qua bản kế hoạch đó sao, tại sao phải đánh tráo chứ?
Toàn Giang hít một hơi thuốc, thong thả nói:
- Lập Thu, cô thực sự cho rằng mình là một đóa hoa ư? Cũng không đi rửa mặt rồi soi gương xem, mặt cô rỗ như tinh quang thế kia, ngực thì bằng phẳng như sân bay, dáng người lại không đẹp, da thì thô ráp, cô thực sự cho rằng Đằng Phi sẽ thích cô sao? A! Ông đây đùa cô thì sao chứ? Tôi nói cho cô biết, ông đây chính là đang đùa giỡn cô đấy, tên tiểu tử Đằng Phi ấy xong rồi, nó hết đời rồi.
Lập Thu cắn chặt răng, thân mình tức giận đến phát run, cô làm thế nào cũng không ngờ được rằng, đối phương lại trở mặt như vậy, còn nói cái gì mà có thể làm bạn, mục đích của mọi người đều như nhau, hóa ra đều là để nhằm vào bản kế hoạch kia. Hiện giờ vật đến tay rồi, y trở mặt vô tình không nói làm gì, hơn hết y còn chế giễu châm chọc như vậy.
Thật không ngờ đặc điểm lớn nhất của Lập Thu chính là một cô gái đanh đá chua ngoa, ác có tiếng, đây cũng là nguyên nhân khiến đám con trai trong thôn này nói đến Lập Thu sắc mặt chợt biến. Toàn Giang đương nhiên không biết mấy chuyện quá khứ này, trông thấy dáng vẻ tức đến xiêu vẹo của Lập Thu, y còn khinh thường cười lạnh nói:
- Đồ nhà quê, vô văn hóa. Tùy tiện nói mấy câu gì gì đó mà cô cũng tin.
Lập Thu ghét nhất bị người khác gọi là đồ nhà quê, Toàn Giang lại hết lần này đến lần khác bóc mẽ cô, Lập Thu thực sự tức giận.
- Tên khốn này! Quá đáng rồi đấy!
Miệng gào lớn, cô ta liền liều lĩnh xông tới.
Lập Thu lớn lên ở nông thôn, nên có một thân hình khỏe mạnh, lại thêm tính cách của cô, một thằng con trai bình thường cũng không phải là đối thủ của cô ta. Toàn Giang căn bản không có đề phòng, đang dương dương tự đắc, cho rằng ức hiếp con gái nhà người ta thật rất vui.
Kỳ thực, Toàn Giang cũng không phải có oán thù gì với Lập Thu, chỉ là y không chịu được cảnh Đằng Phi đắc ý, bởi vậy y hận lây sang bạn gái Đằng Phi. Lập Thu tuy không phải là bạn gái Đằng Phi thừa nhận, song hai người đã có quan hệ nam nữ.
Ý định trả thù của Toàn Giang rất mạnh mẽ. Điều này Tiền Trình cũng đã nói, tiểu tử này quá vội vàng, nóng lòng trả thù, không thành được đại sự. Lập Thu giống như một con sư tử cái phát điên, hung dữ lao về phía Toàn Giang.
Rầm —— hai người ngã vật ra trên mặt đất, Toàn Giang hét thảm một tiếng, nhưng Lập Thu không có ý định buông tha cho y như vậy. Bởi vì cô vừa mới nghe thấy Toàn Giang nói, Đằng Phi xong rồi, trong lòng cô rất áy náy, tất cả hận thù đều phát tiết trên người Toàn Giang.
Toàn Giang kêu thảm một tiếng, Lập Thu nhào lên, cắn vào tai y.
- A ——
Toàn Giang lại tiếp tục kêu thảm, Lập Thu cắn tai y, hai tay nắm lấy tóc gã, kéo qua kéo lại.
Kêu tao đồ nhà quê này, kêu tao ngực lép này, kêu tao mặt rỗ này, tao cho mày kêu, cho mày kêu, tao kéo chết mày, tao cắn chết mày!...
- A —— Cứu tôi với!
Toàn Giang được một trận kêu la thảm thiết, mấy tên bạn trong nhà hàng vừa rồi còn hi hi ha ha, chỉ vào hai người bên ngoài vừa nói vừa cười:
- Toàn Giang đánh nhau với con bé kia rồi, nhìn kìa, nhìn đi, tiểu tử này sợ thật rồi!
Đang cười đùa vui vẻ, bên ngoài liền vang lên từng cơn từng cơn gào thét thống thiết của Toàn Giang, Lập Thu nắm lấy tóc y hung hăn kéo.
Hai người như vậy, chẳng khác nào một trận đấu thú dã man thời nguyên thủy, càng khiến người ta buồn cười là, tên đàn ông kia không ngờ lại bị một cô gái dáng người thấp hơn y rất nhiều, đè lăn ra trên mặt đất, hết kéo lại cắn.
Ở cửa nhà hàng tụ tập rất đông người xem náo nhiệt, bọn họ trông thấy cảnh tượng này, không nhịn được ôm bụng cười lớn. Buồn cười quá đi, hài quá đi, đây là ai với ai đang làm tường thuật trực tiếp sao?
Thật là một con đàn bà đanh đá!
Mấy tên bạn của Toàn Giang vẫn chưa ra, y bị Lập Thu kéo đau quá, hung hăng đấm một quả vào ngực Lập Thu.
Lập Thu càng giận hơn, người ta chỗ này đã kẹp lép như vậy, mày còn đánh vào!
Lập Thu bị đau, đột nhiên vươn “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” ra, trực tiếp dừng ở giữa hai đùi Toàn Giang. Tóm chặt lấy thứ đồ chơi kia, “A —— ” lại một tiếng kêu thảm nữa. Lúc này đề xi ben rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, Toàn Giang mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, sức lực toàn thân trong nháy mắt cũng biến đi đâu hết, y đau đến muốn ngất đi.
Đám người vây quanh được một trận xôn xao. Thật ghê! Long Trảo Thủ à!
Trời ạ, đây là Long Trảo Thủ truyền thuyết chốn giang hồ à, thật dũng mãnh quá!
Một chiêu khắc địch, rất nhiều phụ nữ vây quanh thầm nhớ kỹ tuyệt chiêu này. Nếu chẳng may có lúc đánh nhau với chồng, có lẽ cũng dùng được. Nhất là khi trông thấy gã ta nuôi bồ nhí, bà đây sẽ dùng chiêu này ám toán gã, cái đó không thể dùng nữa, để xem gã còn ra ngoài trăng hoa thế nào!
Mấy tên bạn của Toàn Giang lúc này mới phát hiện ra có phần không ổn, con mẹ nó, hóa ra không phải đùa, mình còn tưởng tên tiểu tử Toàn Giang này thích khẩu vị như vậy nữa!
Chờ đến khi mấy tên đó ba chân bốn cẳng tách hai người ra, Toàn Giang đã thành ra vô cùng thê thảm, biến đổi hoàn toàn. Nhất là hai quả trứng giữa hai chân kia, cũng không biết còn có thể dùng được nữa hay không?
- Mau, mau gọi xe cấp cứu!
Mấy người hoảng hồn, một thằng đàn ông như Toàn Giang lại bị một con bé yếu ớt đánh cho ra như vậy, thật là mất mặt quá. Cũng không biết hai người này có thâm cừu đại hận gì nữa.
Một tên bạn của Toàn Giang hét lớn:
- Đánh chết cô ta di, đánh chết con đàn bà thối này đi.
Thôi Hồng Anh từ trong đám đông lách vào.
- Lập Thu —
- Suy cho cùng vẫn còn non lắm, hoặc nói không chừng chỉ vì cái lợi trước mắt, nóng lòng báo thù cũng nên.
Gã nhìn sang Lã Kiều.
- Tiểu tử này oán khí trùng trùng, một lòng muốn báo thù, chung quy cũng chẳng được tài cán gì.
Lã Kiểu đứng đó, cũng không nói gì. Tiền Trình đem bản kế hoạch đặt lên bàn trà trước mặt.
- Cô đi làm việc trước đi!
Lã Kiểu gật đầu lui ra ngoài.
Tiền Trình châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút, Diêu Mộ Tình bước vào:
- Cục trưởng Tiền, làm sao thế?
Tiền Trình lắc đầu.
- Tiểu tử này vì muốn làm Đằng Phi mất mặt mà đêm tráo bản kế hoạch. Cứ thế này, thì có khi rút dây động rừng mất. Nói không chừng bọn họ sắp thay đổi ý kiến cũng nên. Cậu ta nên lấy máy ảnh chụp lại, hoặc sao chép lấy một bản, như vậy mới không bị phát hiện. Giờ làm thế này, Đằng Phi chắc chắn không thoát khỏi một trận phê bình, nếu nghiêm trọng có thể còn bị Trương Nhất Phàm quăng đi cũng nên, mà như vậy thì chúng ta sẽ bị rơi vào thế yếu.
Diêu Mộ Tình cầm bản kế hoạch lên xem qua.
- Chưa chắc, tôi cho rằng đây là phương án tốt nhất, trừ phi bọn họ có biện pháp tốt hơn, nếu không thì không thể sửa đổi nội dung kế hoạch. Không cần nghi ngờ nữa, cứ dựa vào cái này mà đi bố trí đi!
Tiền trình lo lắng nói:
- Liệu có mạo hiểm quá không?
Diêu Mộ Tình vẻ mặt thản nhiên như không, tỏ ra vô cùng lão luyện và trầm ổn, cô ta chăm chú suy nghĩ một hồi.
- Tôi thấy ít nhất có đến chín phần thành công. Một phương án tốt như vậy, bọn họ không lý nào lại bỏ không dùng, rồi chuyển sang phương án khác.
Tiền trình thở dài.
- Thôi được, tất cả nghe theo cô sắp đặt đi.
Diêu Mộ Tình nói:
- Tôi đã hoàn tất đăng ký ở Hongkong rồi, đến lúc đó dùng phương thức vốn nước ngoài đầu tư để tiến vào Vĩnh Lâm, có thể hưởng rất nhiều chính sách ưu đãi.
Tiền Trình nhìn Diêu Mộ Tình, ánh mắt lộ ra ý cười. Cô gái này thật không đơn giản, khó trách ông chủ cái gì cũng dám giao cho cô ta. Mãi đến khi bóng dáng của Diêu Mộ Tình xinh đẹp dần khuất xa, Tiền Trình mới bưng chén lên, nhàn nhã nhấp một ngụm.
Đằng Phi ngồi bệt dưới đất, thấy Lập Thu chạy vụt ra ngoài, anh ta vẫn ngồi yên một chỗ, rồi đột nhiên đứng dậy lẩm bẩm:
- Không được, mình phải nhanh nghĩ cách thôi.
Sau đó, anh ta chạy vào phòng làm việc, dựa vào trí nhớ sửa lại bản kế hoạch lần nữa.
Còn Lập Thu sau khi lao ra khỏi nhà Đằng Phi, liền chạy như điên một quãng trên đường, cuối cùng đứng tựa vào một thân cây ven đường.
Sau khi bình tĩnh lại, Lập Thu cắn chặt răng, tức giận nói:
- Tên khốn này! Nói không giữ lời. Không được, mình phải đi tìm y đối chất.
Trong một nhà hàng đông đúc ở Vĩnh Lâm, Toàn Giang đang cùng vài người bạn ăn cơm, mọi người đã hẹn lát nữa đi bể bơi Dân Tộc thư giãn. Mấy người đang uống vui vẻ, chợt Lập Thu xuất hiện bên ngoài lớp kính cửa sổ nhà hàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Toàn Giang.
Có người nói:
- Toàn Giang này, bên ngoài có con bé tới tìm mày kìa.
Một người khác nói:
- A? Con bé đó trên mặt có mấy chấm rỗ kìa, Toàn Giang, không phải chứ, gần đây đổi khẩu vị rồi à?
Có người nói:
- Hơn nữa, ngực nhỏ như vậy, mày cũng thích à?
Mấy kẻ đó phá lên cười bỉ ổi. Toàn Giang quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp ánh mắt đầy thù hận của Lập Thu, cô đang nhìn chằm chằm vào y như hổ rình mồi vậy. Toàn Giang đứng dậy nói:
- Bọn mày cứ uống đi, tao ra ngoài một lát.
- Không phải chứ, đến thật sao?
Dưới ánh nhìn ngờ vực của mấy người bạn, Toàn Giang đi ra khỏi nhà hàng.
- Cô đến làm gì?
Lập Thu căm hận nhìn y.
- Vì sao anh lại đùa giỡn tôi? Vì sao chứ?
- Đùa cợt gì, tôi có khi nào đùa giỡn cô chứ?
Toàn Giang châm điếu thuốc, nhìn sang Lập Thu.
- Là bản thân cô ngu ngốc, thật sự cho rằng trên đời này có bữa cơm trưa miễn phí sao, tôi có điên đâu mà đi cho không cô mấy ngàn chứ, hừ!
Lập Thu nhìn chằm chằm vào y.
- Không phải anh nói thích Thôi Hồng Anh sao? Không phải anh nói chỉ muốn xem qua bản kế hoạch đó sao, tại sao phải đánh tráo chứ?
Toàn Giang hít một hơi thuốc, thong thả nói:
- Lập Thu, cô thực sự cho rằng mình là một đóa hoa ư? Cũng không đi rửa mặt rồi soi gương xem, mặt cô rỗ như tinh quang thế kia, ngực thì bằng phẳng như sân bay, dáng người lại không đẹp, da thì thô ráp, cô thực sự cho rằng Đằng Phi sẽ thích cô sao? A! Ông đây đùa cô thì sao chứ? Tôi nói cho cô biết, ông đây chính là đang đùa giỡn cô đấy, tên tiểu tử Đằng Phi ấy xong rồi, nó hết đời rồi.
Lập Thu cắn chặt răng, thân mình tức giận đến phát run, cô làm thế nào cũng không ngờ được rằng, đối phương lại trở mặt như vậy, còn nói cái gì mà có thể làm bạn, mục đích của mọi người đều như nhau, hóa ra đều là để nhằm vào bản kế hoạch kia. Hiện giờ vật đến tay rồi, y trở mặt vô tình không nói làm gì, hơn hết y còn chế giễu châm chọc như vậy.
Thật không ngờ đặc điểm lớn nhất của Lập Thu chính là một cô gái đanh đá chua ngoa, ác có tiếng, đây cũng là nguyên nhân khiến đám con trai trong thôn này nói đến Lập Thu sắc mặt chợt biến. Toàn Giang đương nhiên không biết mấy chuyện quá khứ này, trông thấy dáng vẻ tức đến xiêu vẹo của Lập Thu, y còn khinh thường cười lạnh nói:
- Đồ nhà quê, vô văn hóa. Tùy tiện nói mấy câu gì gì đó mà cô cũng tin.
Lập Thu ghét nhất bị người khác gọi là đồ nhà quê, Toàn Giang lại hết lần này đến lần khác bóc mẽ cô, Lập Thu thực sự tức giận.
- Tên khốn này! Quá đáng rồi đấy!
Miệng gào lớn, cô ta liền liều lĩnh xông tới.
Lập Thu lớn lên ở nông thôn, nên có một thân hình khỏe mạnh, lại thêm tính cách của cô, một thằng con trai bình thường cũng không phải là đối thủ của cô ta. Toàn Giang căn bản không có đề phòng, đang dương dương tự đắc, cho rằng ức hiếp con gái nhà người ta thật rất vui.
Kỳ thực, Toàn Giang cũng không phải có oán thù gì với Lập Thu, chỉ là y không chịu được cảnh Đằng Phi đắc ý, bởi vậy y hận lây sang bạn gái Đằng Phi. Lập Thu tuy không phải là bạn gái Đằng Phi thừa nhận, song hai người đã có quan hệ nam nữ.
Ý định trả thù của Toàn Giang rất mạnh mẽ. Điều này Tiền Trình cũng đã nói, tiểu tử này quá vội vàng, nóng lòng trả thù, không thành được đại sự. Lập Thu giống như một con sư tử cái phát điên, hung dữ lao về phía Toàn Giang.
Rầm —— hai người ngã vật ra trên mặt đất, Toàn Giang hét thảm một tiếng, nhưng Lập Thu không có ý định buông tha cho y như vậy. Bởi vì cô vừa mới nghe thấy Toàn Giang nói, Đằng Phi xong rồi, trong lòng cô rất áy náy, tất cả hận thù đều phát tiết trên người Toàn Giang.
Toàn Giang kêu thảm một tiếng, Lập Thu nhào lên, cắn vào tai y.
- A ——
Toàn Giang lại tiếp tục kêu thảm, Lập Thu cắn tai y, hai tay nắm lấy tóc gã, kéo qua kéo lại.
Kêu tao đồ nhà quê này, kêu tao ngực lép này, kêu tao mặt rỗ này, tao cho mày kêu, cho mày kêu, tao kéo chết mày, tao cắn chết mày!...
- A —— Cứu tôi với!
Toàn Giang được một trận kêu la thảm thiết, mấy tên bạn trong nhà hàng vừa rồi còn hi hi ha ha, chỉ vào hai người bên ngoài vừa nói vừa cười:
- Toàn Giang đánh nhau với con bé kia rồi, nhìn kìa, nhìn đi, tiểu tử này sợ thật rồi!
Đang cười đùa vui vẻ, bên ngoài liền vang lên từng cơn từng cơn gào thét thống thiết của Toàn Giang, Lập Thu nắm lấy tóc y hung hăn kéo.
Hai người như vậy, chẳng khác nào một trận đấu thú dã man thời nguyên thủy, càng khiến người ta buồn cười là, tên đàn ông kia không ngờ lại bị một cô gái dáng người thấp hơn y rất nhiều, đè lăn ra trên mặt đất, hết kéo lại cắn.
Ở cửa nhà hàng tụ tập rất đông người xem náo nhiệt, bọn họ trông thấy cảnh tượng này, không nhịn được ôm bụng cười lớn. Buồn cười quá đi, hài quá đi, đây là ai với ai đang làm tường thuật trực tiếp sao?
Thật là một con đàn bà đanh đá!
Mấy tên bạn của Toàn Giang vẫn chưa ra, y bị Lập Thu kéo đau quá, hung hăng đấm một quả vào ngực Lập Thu.
Lập Thu càng giận hơn, người ta chỗ này đã kẹp lép như vậy, mày còn đánh vào!
Lập Thu bị đau, đột nhiên vươn “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” ra, trực tiếp dừng ở giữa hai đùi Toàn Giang. Tóm chặt lấy thứ đồ chơi kia, “A —— ” lại một tiếng kêu thảm nữa. Lúc này đề xi ben rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, Toàn Giang mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, sức lực toàn thân trong nháy mắt cũng biến đi đâu hết, y đau đến muốn ngất đi.
Đám người vây quanh được một trận xôn xao. Thật ghê! Long Trảo Thủ à!
Trời ạ, đây là Long Trảo Thủ truyền thuyết chốn giang hồ à, thật dũng mãnh quá!
Một chiêu khắc địch, rất nhiều phụ nữ vây quanh thầm nhớ kỹ tuyệt chiêu này. Nếu chẳng may có lúc đánh nhau với chồng, có lẽ cũng dùng được. Nhất là khi trông thấy gã ta nuôi bồ nhí, bà đây sẽ dùng chiêu này ám toán gã, cái đó không thể dùng nữa, để xem gã còn ra ngoài trăng hoa thế nào!
Mấy tên bạn của Toàn Giang lúc này mới phát hiện ra có phần không ổn, con mẹ nó, hóa ra không phải đùa, mình còn tưởng tên tiểu tử Toàn Giang này thích khẩu vị như vậy nữa!
Chờ đến khi mấy tên đó ba chân bốn cẳng tách hai người ra, Toàn Giang đã thành ra vô cùng thê thảm, biến đổi hoàn toàn. Nhất là hai quả trứng giữa hai chân kia, cũng không biết còn có thể dùng được nữa hay không?
- Mau, mau gọi xe cấp cứu!
Mấy người hoảng hồn, một thằng đàn ông như Toàn Giang lại bị một con bé yếu ớt đánh cho ra như vậy, thật là mất mặt quá. Cũng không biết hai người này có thâm cừu đại hận gì nữa.
Một tên bạn của Toàn Giang hét lớn:
- Đánh chết cô ta di, đánh chết con đàn bà thối này đi.
Thôi Hồng Anh từ trong đám đông lách vào.
- Lập Thu —
/1313
|