Một trận phong ba đã qua, Vĩnh Lâm dường như phục hồi lại vẻ yên bình thường ngày.
Ô Dật Long rất tích cực làm kinh tế, quản lý công tác thường ngày của Ủy ban nhân dân. Việc làm đường ở huyện Sơn Lam cũng giám sát nghiêm ngặt. Chuyện nhà máy dược Trường Bạch Sơn, gã cũng tích cực đôn đốc thực hiện.
Tình hình của các ban ngành chính quyền thành phố bỗng chốc đổi thay, khiến rất nhiều người nghĩ mãi không thông. Ô Dật Long bắt đầu siêng năng chính sự, thương yêu nhân dân, tinh thần ngày càng hăng hái. Đài truyền hình thành phố thường xuyên trưng ra hình ảnh rực rỡ của gã. Trương Nhất Phàm thì nghe theo Thẩm Hoành Quốc, lấy việc nắm chắc chính trị là chủ yếu, coi duy trì ổn định là ưu tiên hàng đầu.
Trong thời gian này, hắn chủ yếu tập trung vào kế hoạch khai thác, phát triển quặng mangan. Trong Hội nghị, Trương Nhất Phàm đã nhấn mạnh, hai quý trước, công tác của chúng ta không có một chút tiến triển nào. Tình hình tài chính vẫn thiếu hụt như trước, nhưng điều này cũng không nói lên rằng, tất cả những người ngồi đây đều không có cố gắng.
Qua hai quý không ngừng củng cố, việc xây dựng cơ sở hạ tầng của chúng ta đã bước đầu được triển khai. Nền tảng của Vinh Lâm yếu, nên cần chúng ta bỏ ra toàn bộ tâm huyết và sức lực mới có thể có được thành quả bằng sáu bảy phần người ta, thậm chí chỉ một phần.
Nhưng chúng ta không cần tức giận, Ủy ban nhân dân thành phố đã đạt được thành tích rất lớn trong việc thu hút vốn đầu tư, đã đưa được nguồn đầu tư bên ngoài đầu tiên chính thức “cư trú” tại Vĩnh Lâm. Mặc dù trong đó còn tồn tại một số vấn đề, song với sự nỗ lực của tất cả mọi người, chúng ta vẫn làm khá tốt, vẫn qua được cửa ải khó khăn lần này.
Hoạt động xây dựng nhà máy dược lần này là một dấu mốc cho công tác thu hút đầu tư chính thức đi vào quỹ đạo. Hơn nữa tôi tin tưởng sâu sắc rằng, với sự cố gắng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng sự phối hợp của mọi người, chúng ta sẽ đạt được kết quả tốt hơn, lớn hơn nữa.
Một khi quốc lộ huyện Sơn Lam đi vào hoạt động, chúng ta sẽ có thể đi ra khỏi quả núi lớn này, nghênh đón thế giới bên ngoài. Đến lúc đó, thông qua tuyến đường này, tỉnh Quảng và khu vực bên ngoài Vĩnh Lâm đều có thể không ngừng tiến vào Vĩnh Lâm.
Tuyến quốc lộ này sau khi hoàn thành sẽ trở thành con đường huyết mạch của khu vực đông nam Vĩnh Lâm. Những điều này đều là thành quả chúng ta có được qua hai quý vừa rồi. Nhiệm vụ trong sáu tháng cuối năm của chúng ta sẽ càng nặng nề hơn, chúng ta phải đạt được bốn mục tiêu.
Một là tuyến quốc lộ giữa hai khu vực Vĩnh Lâm và huyện Cửu nhất định phải hoàn toàn cuối năm nay.
Hai là chúng ta sẽ tiếp tục thu hút đầu tư bên ngoài, tiến những bước dài trong công cuộc cải cách mở cửa, mở ra cục diện chuyển lỗ thành lãi trong năm tới.
Ba là trong sáu tháng cuối năm tới phải xây dựng được ba mươi đến bốn mươi trường tiểu học và trung học, giải quyết vấn đề thất học của trẻ em nghèo.
Bốn là trong phạm vi Vĩnh Lâm chỉ có ba doanh nghiệp nhà nước, phải hoàn thành công tác hợp nhất, tiến hành chỉnh đốn cải cách, tìm ra con đường mới phát triển doanh nghiệp, giải quyết vấn đề việc làm và cuộc sống cho mấy chục nghìn công nhân.
Do đó, nhiệm vụ sáu tháng cuối năm của chúng ta sẽ vô cùng gian khó. Chúng ta còn cần phải thắt lưng buộc bụng, đồng thời thắt chặt công tác cải cách, mỗi bước đi đều phải thật thận trọng.
Tôi nói như vậy đủ dài rồi, Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc. Mọi người tan họp!
Nội dung Hội nghị vừa công bố trong tài liệu nội bộ, đồng thời cũng phải gửi lên trên tỉnh. Lý Thiên Trụ nhìn vào bốn mục tiêu Trương Nhất Phàm vạch ra, thầm nghĩ tầm nhìn của tiểu tử này cao, mục tiêu lại xa, có ý chí cầu toàn theo đuổi mục tiêu, chỉ là, hắn có thể thực hiện được không?
Nếu thực sự thực hiện được bốn mục tiêu này, trong vòng một năm ngắn ngủi giải quyết được nhiều vấn đề như thế, vậy thì hắn quả thực là một nhân tài. Trong số những người nhìn vào phần tài liệu nội bộ này, có người nói Trương Nhất Phàm suy cho cùng cũng là một người trẻ tuổi, có dũng khí. Cũng có người coi thường, nói hắn lòe thiên hạ, lý luận suông.
Thậm chí ngay cả đám người Vĩnh Lâm cũng cho rằng Trương Nhất Phàm đang nằm mơ giữa ban ngày, đó đều là những nhiệm vụ bất khả thi. Nhất là nhiệm vụ thứ hai, mở ra cục diện chuyển lỗ thành lãi trong năm tới, cái này dứt khoát chỉ là “nghìn lẻ một đêm”.
Ô Dật Long đang ngồi trong phòng làm việc, ngẩn người nhìn tờ báo, tối hôm qua, đài truyền hình Vĩnh Lâm và các tòa báo đều nhất loạt đăng tin này. Bài phát biểu của Trương Nhất Phàm lời lẽ đanh thép, mày rậm giương lên, lòng tin cao ngất.
Nhìn vào dáng vẻ ấy của Trương Nhất Phàm, như thể thấy được hình ảnh của Thủ tướng Chu trong Đại hội Đảng vậy, khí thế ấy, cảnh tượng ấy, hiện lên rõ mồn một trước mắt Ô Dật Long.
Nếu so ra thì, bài phát biểu ngày hôm qua của gã rõ ràng chẳng có chút sức mạnh nào, đến bản thân gã cũng cho là như vậy. Trương Nhất Phàm năm nay ba mươi mốt tuổi, so với Ô Dật Long tầm bốn mươi tuổi cũng xem như đều mang vẻ chín chắn.
Nếu không so sánh với Trương Nhất Phàm, Ô Dật Long cũng coi như một đóa hoa hiếm trên quan trường, gã có thể ngồi lên vị trí như ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên. Từng có một thời nhất ngôn cửu đỉnh, bốn phương thần phục, ngay cả gã cũng nhận ra rằng, sức mạnh của bản thân không bằng Trương Nhất Phàm.
Thực ra, ngoài mấy vị lãnh đạo cấp cao ở tỉnh và địa khu Vĩnh Lâm, còn có rất nhiều người quan tâm đến sự phát triển của Vĩnh Lâm, chẳng hạn như Lý Hồng. Lúc cô xem được tin này, trong lòng không nén nổi sự khâm phục với Trương Nhất Phàm, lá gan của người này cũng thật lớn, dám đối đầu dám xông pha. Xem ra mảnh đất Vĩnh Lâm tồi tàn này thật sự sắp thay trời đổi đất trong tay hắn rồi.
Trương Nhất Phàm dẫn theo Đằng Phi, vội vàng lái xe lên tỉnh, hắn nghĩ trong khoảng thời gian này, triển khai kế hoạch khai thác quặng mangan. Suy đi tính lại, Trương Nhất Phàm quyết định giành lấy dự án quặng mangan này về thành phố, để nó tồn tại như một doanh nghiệp của thành phố, mà không tiếp tục công tác chuẩn bị đặt ở huyện Sơn Lam nữa.
Hắn sợ rằng một dự án lớn như vậy, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Sơn Lam không phụ trách nổi, không khống chế được tình hình. Nếu đặt ở thành phố, hắn có thể trực tiếp nắm được các tài liệu cũng như động thái đầu tư.
Cuối cùng, trong trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh, chờ Lý Thiên Trụ Ủy tiếp kiến mình, Trương Nhất Phàm dặn dò với Đằng Phi:
- Cậu đưa “Kế hoạch khai thác và phát triển quặng mangan huyện Sơn Lam” đây cho tôi, rồi hai người ra xe chờ tôi.
Đằng Phi đưa bản kế hoạch ra, rồi cùng lão Trần, lái xe, đi xuống lầu.
Trương Nhất Phàm cần bản kế hoạch bước vào, sau khi nghe báo cáo ngắn gọn, Lý Thiện Trụ nhận lấy bản kế hoạch xem qua một lượt.
- Đề xướng nhiều loại hình kinh doanh, cổ vũ các xí nghiệp lớn nhỏ cùng tồn tại, như vậy liệu có gây ra tình trạng vượt quá quyền hạn tự ý khai thác không. Thứ nhất là làm xáo trộn thị trường mangan, hai là nhiều mà phân tán, ba là mâu thuẫn giữa các xí nghiệp lớn nhỏ, e rằng sẽ dẫn đến cạnh tranh phi pháp, kéo theo những chuyển biến xấu. Điều này hoàn toàn không giống với quan điểm trước đây cậu đề xuất? Có phải các cậu đã bàn bạc lại hay không? Vì nguồn tài chính không đủ ư? Hay là công tác thu hút đầu tư gặp khó khăn?
Trương Nhất Phàm nghe xong, trong lòng cả kinh, sao lại như vậy? Mình từ đầu đến cuối chưa hề đề xuất quan điểm như vậy mà. Khoáng sản lại không phải thị trường hàng hóa khác, sao có thể cổ vũ các xí nghiệp lớn nhỏ cùng tồn tại chứ? Đối với những thứ mang tính tài nguyên quốc gia, Trương Nhất Phàm trước giờ vẫn nhấn mạnh, do chính quyền giám sát, tập trung khai thác, nghiêm cấm bất cứ hành vi khai thác tư nhân trái phép nào. Kế hoạch này không đúng ư!
Lý Thiên Trụ nói tiếp:
- Cái này còn không bằng kế hoạch lần trước của cậu, cầm về sửa lại đi. Tôi đề nghị, tốt nhất nên đưa vào một nhà đầu tư lớn bên ngoài, hoặc liên hợp mấy xí nghiệp nhà nước có tiếng, dùng hình thức đầu tư theo cổ phần, từng bước giải quyết triệt để. Đừng có đánh nhỏ làm nhỏ, như vậy không thay đổi được cục diện đâu. Những tài liệu tham khảo nội bộ của Vĩnh Lâm, tôi cũng đã xem qua, mục tiêu của cậu rất lớn, nhưng không phải tất cả mọi việc đều có thể vừa suy nghĩ đại cục, vừa chăm lo tiểu tiết. Nếu căn cứ vào bản kế hoạch này, vậy thì bài phát biểu nội bộ của cậu sẽ trở thành mớ lý luận suông.
Trương Nhất Phàm dĩ nhiên không thể nói gì, bản kế hoạch này là do thư ký lấy nhầm. Hắn chỉ có thể thành khẩn đáp:
- Chủ tịch Lý phê bình rất đúng ạ, tôi sẽ mang về sửa lại ngay.
“Tên Đằng Phi này, làm cái trò quỷ gì đây!” Trương Nhất Phàm thầm mắng một câu.
Ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Trương Nhất Phàm xanh mặt, lúc lên xe liền ném bản kế hoạch về phía Đằng Phi.
- Cậu tự mình xem đi, đây là cái thứ gì?
Sau đó rút ra một điếu thuốc, nói với lão Trần với vẻ rất không kiên nhẫn.
- Về Vĩnh Lâm.
Đằng Phi nhìn Bí thư Trương đang nổi giận, cả người run cầm cập, cầm bản kế hoạch lên xem lại cẩn thận. Trang đầu tiên chẳng thấy có lỗi gì, nhưng nhìn đến phần nội dung bên trong, anh ta càng xem càng kinh hãi, sao có thể như vậy? Không thể nào, không thể thế được.
Nội dung của bản kế hoạch, Đằng Phi đã thuộc như cháo chảy, nhắm mắt lại cũng có thể đọc ra được. Bản kế hoạch này hiển nhiên đã bị người ta tráo đổi. Là ai chứ? Đằng Phi cuống đến độ mồ hôi đầy trán, run mãi không thôi.
Cái này vẫn luôn ở trong cặp mình, người khác không thể lấy được!
Mình bị khiển trách là chuyện nhỏ, Bí thư Trương xấu mặt trước lãnh đạo mới là chuyện lớn. Đằng Phi hai hay run rẩy, nhìn sang Bí thư Trương đang ngồi phía sau, không nói lên lời, anh ta thật lo muốn chết.
Rốt cuộc là ai đã tráo đổi bản kế hoạch của mình?
Đằng Phi nghĩ không ra.
Lúc về đến Vĩnh Lâm thì trời đã tối. Sau khi Trương Nhất Phàm xuống xe, vẫn không nói một lời, bỏ lại hai người mà đi thẳng lên lầu, khiến Đằng Phi cứ ngơ ngẩn ở đó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Lão Trần cũng biết Đằng Phi hẳn đã gây ra sai lầm, bèn khuyên nhủ:
- Thư ký Đằng, mất bò rồi vẫn nên nghĩ cách làm chuồng đi, cứ đứng ở đây cũng không nghĩ ra cách.
Những lời này đã nhắc nhở Đằng Phi, anh ta lập tức lấy lại tinh thần.
- Lão Trần, anh đưa tôi về ký túc xá nhé.
Trong ký túc xá, Đằng Phi đùng đùng nổi giận chạy xộc vào. Lập Thu đang đọc sách trong phòng, thấy Đằng Phi về, liền chào đón.
- Đằng Phi, anh về rồi à. Em đang chờ ăn cơm anh đấy!
Đằng Phi nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên cảm thấy những vết rỗ trên mặt cô ta thật ghê tởm.
- Cô tự nói đi, có phải cô động vào cặp của tôi không, nói! Nói đi!
Lập Thu chợt chột dạ, hoảng hốt giơ tay lên.
- Không... Không có... Em không biết gì cả.
- Còn không có, ngoài cô ra, còn có thể là ai? Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, cô chính là sao chổi, đừng có đến quấn lấy tôi nữa. Cút, cút ngay —— Chúng ta chơi đến đây đủ rồi.
Lập Thu đứng đó, hai mắt đẫm lệ, cô thấy Đằng Phi nổi giận như vậy, trong lòng liền hiểu rõ. Mình bị người ta lừa rồi!
Đằng Phi vẫn chưa nguôi giận, quay về phía Lập Thu nói:
- Cô có biết bản kế hoạch ấy quan trọng thế nào không? Nó có liên quan đến kế sinh nhai của toàn bộ dân chúng ở huyện Sơn Lam đấy, nó liên quan đến sự phát triển kinh tế của thành phố Vĩnh Lâm này đấy, nó cũng liên quan đến cả vận mệnh của Đằng Phi tôi đấy. Bí thư Trương nổi giận rồi, cô nói xem, ngoài cô ra, còn ai có thể động vào bản kế hoạch này chứ?
Lập Thu không dám đáp lại, chỉ có thể cắn môi rơi lệ, Đằng Phi hướng về phía cô quát:
- Cút —— Cô cút ngay cho tôi ——
Lập Thu rốt cuộc không kiềm chế được, bật ra tiếng khóc lớn rồi bụm mặt xông ra cửa.
Đằng Phi ngồi phịch xuống đất, lần này kết thúc thật rồi!
Ô Dật Long rất tích cực làm kinh tế, quản lý công tác thường ngày của Ủy ban nhân dân. Việc làm đường ở huyện Sơn Lam cũng giám sát nghiêm ngặt. Chuyện nhà máy dược Trường Bạch Sơn, gã cũng tích cực đôn đốc thực hiện.
Tình hình của các ban ngành chính quyền thành phố bỗng chốc đổi thay, khiến rất nhiều người nghĩ mãi không thông. Ô Dật Long bắt đầu siêng năng chính sự, thương yêu nhân dân, tinh thần ngày càng hăng hái. Đài truyền hình thành phố thường xuyên trưng ra hình ảnh rực rỡ của gã. Trương Nhất Phàm thì nghe theo Thẩm Hoành Quốc, lấy việc nắm chắc chính trị là chủ yếu, coi duy trì ổn định là ưu tiên hàng đầu.
Trong thời gian này, hắn chủ yếu tập trung vào kế hoạch khai thác, phát triển quặng mangan. Trong Hội nghị, Trương Nhất Phàm đã nhấn mạnh, hai quý trước, công tác của chúng ta không có một chút tiến triển nào. Tình hình tài chính vẫn thiếu hụt như trước, nhưng điều này cũng không nói lên rằng, tất cả những người ngồi đây đều không có cố gắng.
Qua hai quý không ngừng củng cố, việc xây dựng cơ sở hạ tầng của chúng ta đã bước đầu được triển khai. Nền tảng của Vinh Lâm yếu, nên cần chúng ta bỏ ra toàn bộ tâm huyết và sức lực mới có thể có được thành quả bằng sáu bảy phần người ta, thậm chí chỉ một phần.
Nhưng chúng ta không cần tức giận, Ủy ban nhân dân thành phố đã đạt được thành tích rất lớn trong việc thu hút vốn đầu tư, đã đưa được nguồn đầu tư bên ngoài đầu tiên chính thức “cư trú” tại Vĩnh Lâm. Mặc dù trong đó còn tồn tại một số vấn đề, song với sự nỗ lực của tất cả mọi người, chúng ta vẫn làm khá tốt, vẫn qua được cửa ải khó khăn lần này.
Hoạt động xây dựng nhà máy dược lần này là một dấu mốc cho công tác thu hút đầu tư chính thức đi vào quỹ đạo. Hơn nữa tôi tin tưởng sâu sắc rằng, với sự cố gắng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng sự phối hợp của mọi người, chúng ta sẽ đạt được kết quả tốt hơn, lớn hơn nữa.
Một khi quốc lộ huyện Sơn Lam đi vào hoạt động, chúng ta sẽ có thể đi ra khỏi quả núi lớn này, nghênh đón thế giới bên ngoài. Đến lúc đó, thông qua tuyến đường này, tỉnh Quảng và khu vực bên ngoài Vĩnh Lâm đều có thể không ngừng tiến vào Vĩnh Lâm.
Tuyến quốc lộ này sau khi hoàn thành sẽ trở thành con đường huyết mạch của khu vực đông nam Vĩnh Lâm. Những điều này đều là thành quả chúng ta có được qua hai quý vừa rồi. Nhiệm vụ trong sáu tháng cuối năm của chúng ta sẽ càng nặng nề hơn, chúng ta phải đạt được bốn mục tiêu.
Một là tuyến quốc lộ giữa hai khu vực Vĩnh Lâm và huyện Cửu nhất định phải hoàn toàn cuối năm nay.
Hai là chúng ta sẽ tiếp tục thu hút đầu tư bên ngoài, tiến những bước dài trong công cuộc cải cách mở cửa, mở ra cục diện chuyển lỗ thành lãi trong năm tới.
Ba là trong sáu tháng cuối năm tới phải xây dựng được ba mươi đến bốn mươi trường tiểu học và trung học, giải quyết vấn đề thất học của trẻ em nghèo.
Bốn là trong phạm vi Vĩnh Lâm chỉ có ba doanh nghiệp nhà nước, phải hoàn thành công tác hợp nhất, tiến hành chỉnh đốn cải cách, tìm ra con đường mới phát triển doanh nghiệp, giải quyết vấn đề việc làm và cuộc sống cho mấy chục nghìn công nhân.
Do đó, nhiệm vụ sáu tháng cuối năm của chúng ta sẽ vô cùng gian khó. Chúng ta còn cần phải thắt lưng buộc bụng, đồng thời thắt chặt công tác cải cách, mỗi bước đi đều phải thật thận trọng.
Tôi nói như vậy đủ dài rồi, Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc. Mọi người tan họp!
Nội dung Hội nghị vừa công bố trong tài liệu nội bộ, đồng thời cũng phải gửi lên trên tỉnh. Lý Thiên Trụ nhìn vào bốn mục tiêu Trương Nhất Phàm vạch ra, thầm nghĩ tầm nhìn của tiểu tử này cao, mục tiêu lại xa, có ý chí cầu toàn theo đuổi mục tiêu, chỉ là, hắn có thể thực hiện được không?
Nếu thực sự thực hiện được bốn mục tiêu này, trong vòng một năm ngắn ngủi giải quyết được nhiều vấn đề như thế, vậy thì hắn quả thực là một nhân tài. Trong số những người nhìn vào phần tài liệu nội bộ này, có người nói Trương Nhất Phàm suy cho cùng cũng là một người trẻ tuổi, có dũng khí. Cũng có người coi thường, nói hắn lòe thiên hạ, lý luận suông.
Thậm chí ngay cả đám người Vĩnh Lâm cũng cho rằng Trương Nhất Phàm đang nằm mơ giữa ban ngày, đó đều là những nhiệm vụ bất khả thi. Nhất là nhiệm vụ thứ hai, mở ra cục diện chuyển lỗ thành lãi trong năm tới, cái này dứt khoát chỉ là “nghìn lẻ một đêm”.
Ô Dật Long đang ngồi trong phòng làm việc, ngẩn người nhìn tờ báo, tối hôm qua, đài truyền hình Vĩnh Lâm và các tòa báo đều nhất loạt đăng tin này. Bài phát biểu của Trương Nhất Phàm lời lẽ đanh thép, mày rậm giương lên, lòng tin cao ngất.
Nhìn vào dáng vẻ ấy của Trương Nhất Phàm, như thể thấy được hình ảnh của Thủ tướng Chu trong Đại hội Đảng vậy, khí thế ấy, cảnh tượng ấy, hiện lên rõ mồn một trước mắt Ô Dật Long.
Nếu so ra thì, bài phát biểu ngày hôm qua của gã rõ ràng chẳng có chút sức mạnh nào, đến bản thân gã cũng cho là như vậy. Trương Nhất Phàm năm nay ba mươi mốt tuổi, so với Ô Dật Long tầm bốn mươi tuổi cũng xem như đều mang vẻ chín chắn.
Nếu không so sánh với Trương Nhất Phàm, Ô Dật Long cũng coi như một đóa hoa hiếm trên quan trường, gã có thể ngồi lên vị trí như ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên. Từng có một thời nhất ngôn cửu đỉnh, bốn phương thần phục, ngay cả gã cũng nhận ra rằng, sức mạnh của bản thân không bằng Trương Nhất Phàm.
Thực ra, ngoài mấy vị lãnh đạo cấp cao ở tỉnh và địa khu Vĩnh Lâm, còn có rất nhiều người quan tâm đến sự phát triển của Vĩnh Lâm, chẳng hạn như Lý Hồng. Lúc cô xem được tin này, trong lòng không nén nổi sự khâm phục với Trương Nhất Phàm, lá gan của người này cũng thật lớn, dám đối đầu dám xông pha. Xem ra mảnh đất Vĩnh Lâm tồi tàn này thật sự sắp thay trời đổi đất trong tay hắn rồi.
Trương Nhất Phàm dẫn theo Đằng Phi, vội vàng lái xe lên tỉnh, hắn nghĩ trong khoảng thời gian này, triển khai kế hoạch khai thác quặng mangan. Suy đi tính lại, Trương Nhất Phàm quyết định giành lấy dự án quặng mangan này về thành phố, để nó tồn tại như một doanh nghiệp của thành phố, mà không tiếp tục công tác chuẩn bị đặt ở huyện Sơn Lam nữa.
Hắn sợ rằng một dự án lớn như vậy, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Sơn Lam không phụ trách nổi, không khống chế được tình hình. Nếu đặt ở thành phố, hắn có thể trực tiếp nắm được các tài liệu cũng như động thái đầu tư.
Cuối cùng, trong trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh, chờ Lý Thiên Trụ Ủy tiếp kiến mình, Trương Nhất Phàm dặn dò với Đằng Phi:
- Cậu đưa “Kế hoạch khai thác và phát triển quặng mangan huyện Sơn Lam” đây cho tôi, rồi hai người ra xe chờ tôi.
Đằng Phi đưa bản kế hoạch ra, rồi cùng lão Trần, lái xe, đi xuống lầu.
Trương Nhất Phàm cần bản kế hoạch bước vào, sau khi nghe báo cáo ngắn gọn, Lý Thiện Trụ nhận lấy bản kế hoạch xem qua một lượt.
- Đề xướng nhiều loại hình kinh doanh, cổ vũ các xí nghiệp lớn nhỏ cùng tồn tại, như vậy liệu có gây ra tình trạng vượt quá quyền hạn tự ý khai thác không. Thứ nhất là làm xáo trộn thị trường mangan, hai là nhiều mà phân tán, ba là mâu thuẫn giữa các xí nghiệp lớn nhỏ, e rằng sẽ dẫn đến cạnh tranh phi pháp, kéo theo những chuyển biến xấu. Điều này hoàn toàn không giống với quan điểm trước đây cậu đề xuất? Có phải các cậu đã bàn bạc lại hay không? Vì nguồn tài chính không đủ ư? Hay là công tác thu hút đầu tư gặp khó khăn?
Trương Nhất Phàm nghe xong, trong lòng cả kinh, sao lại như vậy? Mình từ đầu đến cuối chưa hề đề xuất quan điểm như vậy mà. Khoáng sản lại không phải thị trường hàng hóa khác, sao có thể cổ vũ các xí nghiệp lớn nhỏ cùng tồn tại chứ? Đối với những thứ mang tính tài nguyên quốc gia, Trương Nhất Phàm trước giờ vẫn nhấn mạnh, do chính quyền giám sát, tập trung khai thác, nghiêm cấm bất cứ hành vi khai thác tư nhân trái phép nào. Kế hoạch này không đúng ư!
Lý Thiên Trụ nói tiếp:
- Cái này còn không bằng kế hoạch lần trước của cậu, cầm về sửa lại đi. Tôi đề nghị, tốt nhất nên đưa vào một nhà đầu tư lớn bên ngoài, hoặc liên hợp mấy xí nghiệp nhà nước có tiếng, dùng hình thức đầu tư theo cổ phần, từng bước giải quyết triệt để. Đừng có đánh nhỏ làm nhỏ, như vậy không thay đổi được cục diện đâu. Những tài liệu tham khảo nội bộ của Vĩnh Lâm, tôi cũng đã xem qua, mục tiêu của cậu rất lớn, nhưng không phải tất cả mọi việc đều có thể vừa suy nghĩ đại cục, vừa chăm lo tiểu tiết. Nếu căn cứ vào bản kế hoạch này, vậy thì bài phát biểu nội bộ của cậu sẽ trở thành mớ lý luận suông.
Trương Nhất Phàm dĩ nhiên không thể nói gì, bản kế hoạch này là do thư ký lấy nhầm. Hắn chỉ có thể thành khẩn đáp:
- Chủ tịch Lý phê bình rất đúng ạ, tôi sẽ mang về sửa lại ngay.
“Tên Đằng Phi này, làm cái trò quỷ gì đây!” Trương Nhất Phàm thầm mắng một câu.
Ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Trương Nhất Phàm xanh mặt, lúc lên xe liền ném bản kế hoạch về phía Đằng Phi.
- Cậu tự mình xem đi, đây là cái thứ gì?
Sau đó rút ra một điếu thuốc, nói với lão Trần với vẻ rất không kiên nhẫn.
- Về Vĩnh Lâm.
Đằng Phi nhìn Bí thư Trương đang nổi giận, cả người run cầm cập, cầm bản kế hoạch lên xem lại cẩn thận. Trang đầu tiên chẳng thấy có lỗi gì, nhưng nhìn đến phần nội dung bên trong, anh ta càng xem càng kinh hãi, sao có thể như vậy? Không thể nào, không thể thế được.
Nội dung của bản kế hoạch, Đằng Phi đã thuộc như cháo chảy, nhắm mắt lại cũng có thể đọc ra được. Bản kế hoạch này hiển nhiên đã bị người ta tráo đổi. Là ai chứ? Đằng Phi cuống đến độ mồ hôi đầy trán, run mãi không thôi.
Cái này vẫn luôn ở trong cặp mình, người khác không thể lấy được!
Mình bị khiển trách là chuyện nhỏ, Bí thư Trương xấu mặt trước lãnh đạo mới là chuyện lớn. Đằng Phi hai hay run rẩy, nhìn sang Bí thư Trương đang ngồi phía sau, không nói lên lời, anh ta thật lo muốn chết.
Rốt cuộc là ai đã tráo đổi bản kế hoạch của mình?
Đằng Phi nghĩ không ra.
Lúc về đến Vĩnh Lâm thì trời đã tối. Sau khi Trương Nhất Phàm xuống xe, vẫn không nói một lời, bỏ lại hai người mà đi thẳng lên lầu, khiến Đằng Phi cứ ngơ ngẩn ở đó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Lão Trần cũng biết Đằng Phi hẳn đã gây ra sai lầm, bèn khuyên nhủ:
- Thư ký Đằng, mất bò rồi vẫn nên nghĩ cách làm chuồng đi, cứ đứng ở đây cũng không nghĩ ra cách.
Những lời này đã nhắc nhở Đằng Phi, anh ta lập tức lấy lại tinh thần.
- Lão Trần, anh đưa tôi về ký túc xá nhé.
Trong ký túc xá, Đằng Phi đùng đùng nổi giận chạy xộc vào. Lập Thu đang đọc sách trong phòng, thấy Đằng Phi về, liền chào đón.
- Đằng Phi, anh về rồi à. Em đang chờ ăn cơm anh đấy!
Đằng Phi nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên cảm thấy những vết rỗ trên mặt cô ta thật ghê tởm.
- Cô tự nói đi, có phải cô động vào cặp của tôi không, nói! Nói đi!
Lập Thu chợt chột dạ, hoảng hốt giơ tay lên.
- Không... Không có... Em không biết gì cả.
- Còn không có, ngoài cô ra, còn có thể là ai? Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, cô chính là sao chổi, đừng có đến quấn lấy tôi nữa. Cút, cút ngay —— Chúng ta chơi đến đây đủ rồi.
Lập Thu đứng đó, hai mắt đẫm lệ, cô thấy Đằng Phi nổi giận như vậy, trong lòng liền hiểu rõ. Mình bị người ta lừa rồi!
Đằng Phi vẫn chưa nguôi giận, quay về phía Lập Thu nói:
- Cô có biết bản kế hoạch ấy quan trọng thế nào không? Nó có liên quan đến kế sinh nhai của toàn bộ dân chúng ở huyện Sơn Lam đấy, nó liên quan đến sự phát triển kinh tế của thành phố Vĩnh Lâm này đấy, nó cũng liên quan đến cả vận mệnh của Đằng Phi tôi đấy. Bí thư Trương nổi giận rồi, cô nói xem, ngoài cô ra, còn ai có thể động vào bản kế hoạch này chứ?
Lập Thu không dám đáp lại, chỉ có thể cắn môi rơi lệ, Đằng Phi hướng về phía cô quát:
- Cút —— Cô cút ngay cho tôi ——
Lập Thu rốt cuộc không kiềm chế được, bật ra tiếng khóc lớn rồi bụm mặt xông ra cửa.
Đằng Phi ngồi phịch xuống đất, lần này kết thúc thật rồi!
/1313
|