Vương Quốc Hoa về đến văn phòng Hồ Dương, Hồ Dương đã chờ ở đây. Vừa gặp mặt hắn đã nói:
- Chánh văn phòng Vương, bên bệnh viện báo tin tên Thôi Thành Tĩnh kia đủ thảm, chấn động não nhẹ, xương mũi gãy cũng may không nguy hiểm tính mạng.
Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười lạnh nói:
- Thực ra tôi không nên đánh mặt hắn mà phải phế hắn đi. Tên đi tù kia khai thế nào?
- Miệng rất chặt, còn đang thẩm vấn. Đêm nay sẽ tiếp tục đấu với hắn.
Hồ Dương nói chuyện mà khá tức giận, xem ra bực vì đối phương không khai.
- Ừ, vậy nắm chắc một chút, phó chánh văn phòng Cao Nguyên ở ngoài không vào. Tôi cũng ở đây đợi.
Vương Quốc Hoa nói một câu như tùy ý nhưng lại làm Hồ Dương liên tục gật đầu.
- Chút áp lực này tôi còn có thể chịu được, anh về nghỉ trước đi. Chuyện sau đây là chuyện của cục, anh không phải muốn cướp công lao của tôi đó chứ?
Hồ Dương cười hì hì nói, mắt cũng sáng rực lên. Tín hiệu Vương Quốc Hoa cung cấp quá mạnh, chỉ cần vụ án không có sơ sót thì đây sẽ là công lao cực tốt.
- Vậy cũng được, anh làm việc đi, tôi về trước.
Hồ Dương phấn chấn nói, Vương Quốc Hoa nói với Mạnh Khiết:
- Tôi đưa cô về, cái này, cho cô nghỉ ba ngày.
Mạnh Khiết nghe xong lắc đầu nói:
- Tôi không muốn về nhà.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, Mạnh Khiết lần này phải có người quan tâm nhất chứ?
Vương Quốc Hoa không có thói quen hỏi chuyện riêng của người khác.
- Được rồi, tôi đưa cô tới khách sạn.
Vương Quốc Hoa quay sang nói với Lưu Linh đang dọn đồ.
- Em về trước đi, nói lát anh về.
Lưu Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi về trước. Vương Quốc Hoa chờ Lưu Linh đi rồi mới gọi điện cho Hoàng Nhàn:
- Anh để một người tới chỗ em nghỉ vài ngày, không vấn đề gì chứ?
Hoàng Nhàn hỏi đầu tiên là “Nam hay nữ” sau đó mới cười duyên hỏi:
- Em hỏi thừa rồi, đến đây đi.
Hoàng Nhàn đúng là thông minh, Vương Quốc Hoa cùng Mạnh Khiết lái xe ra ngoài rồi gọi cho Cao Nguyên. Cao Nguyên biết chuyện mình đã xong nên đi thẳng về báo cáo.
Xe qua đèn đỏ, mục đích của Mạnh Khiết vang lên nhìn một chút. Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý máy điện thoại này không phải là máy mà thị ủy thành phố Việt Châu tặng, đổi thành chiếc Nokia nặng như cục gạch.
Mạnh Khiết do dự một chút, ấn tắt máy, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên khởi động xe tiếp tục lên đường. Đến khách sạn Phương Nguyên, Hoàng Nhàn đã chờ ở cửa nhìn một chút Mạnh Khiết.
Lúc Vương Quốc Hoa xuống xe, một bàn tay ma đã thầm véo đồng chí Tiểu Vương một chút, ám chỉ rất trực tiếp, Vương Quốc Hoa cũng đáp trả nhưng là địa phương khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau.
Có thể quen với vẻ nghiêm túc của Vương Quốc Hoa nên Hoàng Nhàn không đề phòng, cô khiêu khích đối phương nhưng không ngờ lại bị dính đòn. Nhìn Vương Quốc Hoa như không có việc gì, cô dậm chân bực tức.
Hoàng Nhàn hướng dẫn Vương Quốc Hoa lái xe đến chân núi Việt Sơn. Có thể có một căn biệt thự ở đây chính là tượng trưng cho phú quý. Mặc dù biệt thự này không phải là khu nhà cao cấp như nhiều năm sau nhưng cũng đủ để chứng minh cho tài sản của chủ nhân nó. Căn biệt thự này vốn do Hoàng Kiên chuẩn bị để đưa cho Vương Quốc Hoa vì Hoàng Cường làm việc ngu ngốc. Sau đó Vương Quốc Hoa đã chuyển sang cho Hoàng Nhàn.
Vương Quốc Hoa không có ý đi vào làm Hoàng Nhàn có chút u oán, cuối cùng Mạnh Khiết nói một câu:
- Chánh văn phòng, tôi muốn nói chuyện với ngài.
Vương Quốc Hoa lúc này mới gật đầu bước vào trong.
Biệt thự rất lớn nhưng ít người ở. Ở đây ngoài Hoàng Nhàn còn có một bảo mẫu trên 40 tuổi. Mạnh Khiết cúi đầu ngồi ở ghế như đang suy nghĩ nên nói chuyện như thế nào.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn ngồi đợi. Hoàng Nhàn biết ý rời đi.
- Lãnh đạo, tôi muốn nói chuyện nhà của mình với ngài.
Mạnh Khiết mở miệng, Vương Quốc Hoa gật đầu.
Mạnh Khiết sinh ra trong gia đình khó khăn, lúc bé đã giúp bố mẹ nấu cơm, chẻ củi, nuôi trâu, nuôi lợn….
Thực tế Mạnh Khiết sinh ra trong nhà có điều kiện khá tốt, bố là giáo viên trung học, mẹ làm công nhân. Do xuất thân nên bố Mạnh Khiết được xác định là người ở phái hữu.
Không ở thời đó thì anh rất khó tưởng tượng được khi bị chụp mũ sẽ tàn khốc như thế nào. Phái hữu ở nhà máy vừa lao động sản xuất vừa tiếp nhận giáo dục giai cấp công nhân là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua cũng may bố Mạnh Khiết gặp một quản đốc tốt, đừng nhìn ở hội nghị phê bình không đánh hạ được bố Mạnh Khiết, thực tế ở trong nhà máy không phải từng công nhân đều là giai cấp vô sản cả.
Ví dụ như mẹ Mạnh Khiết vậy, mẹ cô là phần tử lạc hậu không học hết tiểu học. Người phụ nữ không có văn hóa nên luôn thấy kính sợ Mạnh phụ có học vấn. Trong lao động và chiến đấu, người phụ nữ bình thường này không ngờ lại yêu một người không có cấp bậc nào cả.
Dần dần người có quyền lực nhất trong Mạnh gia lại là người vợ. Mạnh gia có ba người con, Mạnh Khiết lớn nhất.
Gia đình có bố mẹ bình thường nên hơi khó khăn, dần dần khiến bà mẹ trở nên thực tế. Trong quá trình Mạnh Khiết trưởng thành luôn được bà mẹ nói mình năm đó mù mắt lấy kẻ vô dụng.
Mạnh Khiết từ bé được dạy dỗ như vậy nên lớn lên khá ngoan ngoãn mà thực tế. Trên thực tế bởi vì nguyên nhân này nên khi có người giới thiệu với Thôi Thành Tĩnh, tên này tuy động tay chân nhưng cô vẫn chịu.
Bữa ăn tối nay thực ra rất đơn giản, Thôi Thành Tĩnh ôm Mạnh Khiết, Mạnh Khiết cố nhịn nói hai câu không nặng không nhẹ nhưng không có ý định rời đi, không ngờ cô uống chút bia là bất tỉnh.
Mạnh Khiết còn nói một câu đó là tên quan chức Sở ngoại vụ kia không ngờ lại còn cười cười khi thấy Thôi Thành Tĩnh động tay chân với Mạnh Khiết.
Trước đó trong điện thoại mẹ Mạnh Khiết nói tới 500 ngàn bồi thường với giọng rất kích động, thậm chí còn ói Vương Quốc Hoa là con chó xen vào việc người khác nếu không chuyện giữa Mạnh Khiết và Thôi Thành Tĩnh đã xong.
- Mẹ em nói bà sợ nghèo khổ rồi, dù vì hai đứa em cũng nên nhận giải quyết riêng, dù sao em cũng không tổn thất gì.
Tâm trạng Mạnh Khiết đã ổn định hơn, nói chuyện cũng không còn kích động nữa.
Lúc này máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, Hồ Dương có chút kích động nói:
- Quốc Hoa, không ngờ được tên Thôi Thành Tĩnh ở bệnh viện đã khai. Hắn căn bản không phải người đại diện gì mà chỉ là nhân viên bình thường.
- Hắn khai mình khoác lác để lừa gái. Tên cứng miệng kia có biệt danh là Hắc tam chuyên môn giúp hắn tìm mấy cô gái có sắc đẹp và ham hư vinh rồi đưa cho người Hàn Quốc chơi.
- Thằng Thôi Thành Tĩnh này là cầm thú, trước Mạnh Khiết đã có ba cô gái bị lừa vào bẫy, bị cho uống thuốc rồi Thôi Thành Tĩnh đưa cho lãnh đạo người Hàn Quốc quan hệ. Thôi Thành Tĩnh còn khai tập đoàn Thất Tinh căn bản không có ý đầu tư vào tỉnh Nam Thiên, chẳng qua là do hắn tạo thân phận giả để lừa người ở Sở ngoại vụ. Thôi Thành Tĩnh lần này xuất hiện ở thành phố Việt Châu thực tế là đi cùng sếp người Hàn Quốc đến du lịch mà thôi.
Vương Quốc Hoa nghe tới đây mệt mỏi nhắm mắt hít sâu một hơi mới thản nhiên nói:
- Sếp của Thôi Thành Tĩnh đâu?
- Cục đã phái người đi bắt, hắn đang ở khách sạn Hắc thiên nga.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa rất khó miêu tả tâm trạng của mình lúc này. Loại người khoác áo Hoa kiều rồi thường thường có không ít phụ nữ hâm mộ rồi chủ động đưa tới miệng.
Phải nói chuyện này sau cải cách xuất hiện càng nhiều hơn. Vương Quốc Hoa không có ý khinh thường loại phụ nữ này chỉ là nghĩ dù là muốn bán mình cũng phải tìm hiểu rõ, bán với giá tốt chứ?
Dập máy vẻ mặt Vương Quốc Hoa có chút cổ quái. Hắn cầm máy đi lại vài bước cuối cùng vẫn ấn phím gọi:
- Hứa thúc, chuyện có tiến triển.
Vương Quốc Hoa nói từ đầu đến cuối, cả việc người nhà Mạnh Khiết bị uy hiếp. Hắn nói rất chậm, rất cẩn thận.
Vương Quốc Hoa cuối cùng đã nói xong, Hứa Nam Hạ cảm thấy trong lòng mình bị một tảng đá nặng đè vài, ông đứng lên hút một hơi thật sâ mới nói:
- Cháu gọi cho chủ tịch Đoạn đi, nói là trước đó đã báo cáo với chú.
Vương Quốc Hoa gọi điện cho Đoạn Phong đã là đêm khuya. Đoạn Phong còn chưa ngủ, hắn đang gặp giám đốc Sở ngoại vụ Trương Trường Tiệp. Thấy là số máy của Vương Quốc Hoa, Đoạn Phong khẽ nhíu mày.
- Chánh văn phòng Vương, bên bệnh viện báo tin tên Thôi Thành Tĩnh kia đủ thảm, chấn động não nhẹ, xương mũi gãy cũng may không nguy hiểm tính mạng.
Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười lạnh nói:
- Thực ra tôi không nên đánh mặt hắn mà phải phế hắn đi. Tên đi tù kia khai thế nào?
- Miệng rất chặt, còn đang thẩm vấn. Đêm nay sẽ tiếp tục đấu với hắn.
Hồ Dương nói chuyện mà khá tức giận, xem ra bực vì đối phương không khai.
- Ừ, vậy nắm chắc một chút, phó chánh văn phòng Cao Nguyên ở ngoài không vào. Tôi cũng ở đây đợi.
Vương Quốc Hoa nói một câu như tùy ý nhưng lại làm Hồ Dương liên tục gật đầu.
- Chút áp lực này tôi còn có thể chịu được, anh về nghỉ trước đi. Chuyện sau đây là chuyện của cục, anh không phải muốn cướp công lao của tôi đó chứ?
Hồ Dương cười hì hì nói, mắt cũng sáng rực lên. Tín hiệu Vương Quốc Hoa cung cấp quá mạnh, chỉ cần vụ án không có sơ sót thì đây sẽ là công lao cực tốt.
- Vậy cũng được, anh làm việc đi, tôi về trước.
Hồ Dương phấn chấn nói, Vương Quốc Hoa nói với Mạnh Khiết:
- Tôi đưa cô về, cái này, cho cô nghỉ ba ngày.
Mạnh Khiết nghe xong lắc đầu nói:
- Tôi không muốn về nhà.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, Mạnh Khiết lần này phải có người quan tâm nhất chứ?
Vương Quốc Hoa không có thói quen hỏi chuyện riêng của người khác.
- Được rồi, tôi đưa cô tới khách sạn.
Vương Quốc Hoa quay sang nói với Lưu Linh đang dọn đồ.
- Em về trước đi, nói lát anh về.
Lưu Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi về trước. Vương Quốc Hoa chờ Lưu Linh đi rồi mới gọi điện cho Hoàng Nhàn:
- Anh để một người tới chỗ em nghỉ vài ngày, không vấn đề gì chứ?
Hoàng Nhàn hỏi đầu tiên là “Nam hay nữ” sau đó mới cười duyên hỏi:
- Em hỏi thừa rồi, đến đây đi.
Hoàng Nhàn đúng là thông minh, Vương Quốc Hoa cùng Mạnh Khiết lái xe ra ngoài rồi gọi cho Cao Nguyên. Cao Nguyên biết chuyện mình đã xong nên đi thẳng về báo cáo.
Xe qua đèn đỏ, mục đích của Mạnh Khiết vang lên nhìn một chút. Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý máy điện thoại này không phải là máy mà thị ủy thành phố Việt Châu tặng, đổi thành chiếc Nokia nặng như cục gạch.
Mạnh Khiết do dự một chút, ấn tắt máy, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên khởi động xe tiếp tục lên đường. Đến khách sạn Phương Nguyên, Hoàng Nhàn đã chờ ở cửa nhìn một chút Mạnh Khiết.
Lúc Vương Quốc Hoa xuống xe, một bàn tay ma đã thầm véo đồng chí Tiểu Vương một chút, ám chỉ rất trực tiếp, Vương Quốc Hoa cũng đáp trả nhưng là địa phương khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau.
Có thể quen với vẻ nghiêm túc của Vương Quốc Hoa nên Hoàng Nhàn không đề phòng, cô khiêu khích đối phương nhưng không ngờ lại bị dính đòn. Nhìn Vương Quốc Hoa như không có việc gì, cô dậm chân bực tức.
Hoàng Nhàn hướng dẫn Vương Quốc Hoa lái xe đến chân núi Việt Sơn. Có thể có một căn biệt thự ở đây chính là tượng trưng cho phú quý. Mặc dù biệt thự này không phải là khu nhà cao cấp như nhiều năm sau nhưng cũng đủ để chứng minh cho tài sản của chủ nhân nó. Căn biệt thự này vốn do Hoàng Kiên chuẩn bị để đưa cho Vương Quốc Hoa vì Hoàng Cường làm việc ngu ngốc. Sau đó Vương Quốc Hoa đã chuyển sang cho Hoàng Nhàn.
Vương Quốc Hoa không có ý đi vào làm Hoàng Nhàn có chút u oán, cuối cùng Mạnh Khiết nói một câu:
- Chánh văn phòng, tôi muốn nói chuyện với ngài.
Vương Quốc Hoa lúc này mới gật đầu bước vào trong.
Biệt thự rất lớn nhưng ít người ở. Ở đây ngoài Hoàng Nhàn còn có một bảo mẫu trên 40 tuổi. Mạnh Khiết cúi đầu ngồi ở ghế như đang suy nghĩ nên nói chuyện như thế nào.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn ngồi đợi. Hoàng Nhàn biết ý rời đi.
- Lãnh đạo, tôi muốn nói chuyện nhà của mình với ngài.
Mạnh Khiết mở miệng, Vương Quốc Hoa gật đầu.
Mạnh Khiết sinh ra trong gia đình khó khăn, lúc bé đã giúp bố mẹ nấu cơm, chẻ củi, nuôi trâu, nuôi lợn….
Thực tế Mạnh Khiết sinh ra trong nhà có điều kiện khá tốt, bố là giáo viên trung học, mẹ làm công nhân. Do xuất thân nên bố Mạnh Khiết được xác định là người ở phái hữu.
Không ở thời đó thì anh rất khó tưởng tượng được khi bị chụp mũ sẽ tàn khốc như thế nào. Phái hữu ở nhà máy vừa lao động sản xuất vừa tiếp nhận giáo dục giai cấp công nhân là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua cũng may bố Mạnh Khiết gặp một quản đốc tốt, đừng nhìn ở hội nghị phê bình không đánh hạ được bố Mạnh Khiết, thực tế ở trong nhà máy không phải từng công nhân đều là giai cấp vô sản cả.
Ví dụ như mẹ Mạnh Khiết vậy, mẹ cô là phần tử lạc hậu không học hết tiểu học. Người phụ nữ không có văn hóa nên luôn thấy kính sợ Mạnh phụ có học vấn. Trong lao động và chiến đấu, người phụ nữ bình thường này không ngờ lại yêu một người không có cấp bậc nào cả.
Dần dần người có quyền lực nhất trong Mạnh gia lại là người vợ. Mạnh gia có ba người con, Mạnh Khiết lớn nhất.
Gia đình có bố mẹ bình thường nên hơi khó khăn, dần dần khiến bà mẹ trở nên thực tế. Trong quá trình Mạnh Khiết trưởng thành luôn được bà mẹ nói mình năm đó mù mắt lấy kẻ vô dụng.
Mạnh Khiết từ bé được dạy dỗ như vậy nên lớn lên khá ngoan ngoãn mà thực tế. Trên thực tế bởi vì nguyên nhân này nên khi có người giới thiệu với Thôi Thành Tĩnh, tên này tuy động tay chân nhưng cô vẫn chịu.
Bữa ăn tối nay thực ra rất đơn giản, Thôi Thành Tĩnh ôm Mạnh Khiết, Mạnh Khiết cố nhịn nói hai câu không nặng không nhẹ nhưng không có ý định rời đi, không ngờ cô uống chút bia là bất tỉnh.
Mạnh Khiết còn nói một câu đó là tên quan chức Sở ngoại vụ kia không ngờ lại còn cười cười khi thấy Thôi Thành Tĩnh động tay chân với Mạnh Khiết.
Trước đó trong điện thoại mẹ Mạnh Khiết nói tới 500 ngàn bồi thường với giọng rất kích động, thậm chí còn ói Vương Quốc Hoa là con chó xen vào việc người khác nếu không chuyện giữa Mạnh Khiết và Thôi Thành Tĩnh đã xong.
- Mẹ em nói bà sợ nghèo khổ rồi, dù vì hai đứa em cũng nên nhận giải quyết riêng, dù sao em cũng không tổn thất gì.
Tâm trạng Mạnh Khiết đã ổn định hơn, nói chuyện cũng không còn kích động nữa.
Lúc này máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, Hồ Dương có chút kích động nói:
- Quốc Hoa, không ngờ được tên Thôi Thành Tĩnh ở bệnh viện đã khai. Hắn căn bản không phải người đại diện gì mà chỉ là nhân viên bình thường.
- Hắn khai mình khoác lác để lừa gái. Tên cứng miệng kia có biệt danh là Hắc tam chuyên môn giúp hắn tìm mấy cô gái có sắc đẹp và ham hư vinh rồi đưa cho người Hàn Quốc chơi.
- Thằng Thôi Thành Tĩnh này là cầm thú, trước Mạnh Khiết đã có ba cô gái bị lừa vào bẫy, bị cho uống thuốc rồi Thôi Thành Tĩnh đưa cho lãnh đạo người Hàn Quốc quan hệ. Thôi Thành Tĩnh còn khai tập đoàn Thất Tinh căn bản không có ý đầu tư vào tỉnh Nam Thiên, chẳng qua là do hắn tạo thân phận giả để lừa người ở Sở ngoại vụ. Thôi Thành Tĩnh lần này xuất hiện ở thành phố Việt Châu thực tế là đi cùng sếp người Hàn Quốc đến du lịch mà thôi.
Vương Quốc Hoa nghe tới đây mệt mỏi nhắm mắt hít sâu một hơi mới thản nhiên nói:
- Sếp của Thôi Thành Tĩnh đâu?
- Cục đã phái người đi bắt, hắn đang ở khách sạn Hắc thiên nga.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa rất khó miêu tả tâm trạng của mình lúc này. Loại người khoác áo Hoa kiều rồi thường thường có không ít phụ nữ hâm mộ rồi chủ động đưa tới miệng.
Phải nói chuyện này sau cải cách xuất hiện càng nhiều hơn. Vương Quốc Hoa không có ý khinh thường loại phụ nữ này chỉ là nghĩ dù là muốn bán mình cũng phải tìm hiểu rõ, bán với giá tốt chứ?
Dập máy vẻ mặt Vương Quốc Hoa có chút cổ quái. Hắn cầm máy đi lại vài bước cuối cùng vẫn ấn phím gọi:
- Hứa thúc, chuyện có tiến triển.
Vương Quốc Hoa nói từ đầu đến cuối, cả việc người nhà Mạnh Khiết bị uy hiếp. Hắn nói rất chậm, rất cẩn thận.
Vương Quốc Hoa cuối cùng đã nói xong, Hứa Nam Hạ cảm thấy trong lòng mình bị một tảng đá nặng đè vài, ông đứng lên hút một hơi thật sâ mới nói:
- Cháu gọi cho chủ tịch Đoạn đi, nói là trước đó đã báo cáo với chú.
Vương Quốc Hoa gọi điện cho Đoạn Phong đã là đêm khuya. Đoạn Phong còn chưa ngủ, hắn đang gặp giám đốc Sở ngoại vụ Trương Trường Tiệp. Thấy là số máy của Vương Quốc Hoa, Đoạn Phong khẽ nhíu mày.
/822
|