Lúc Vương Quốc Hoa nói, máy điện thoại của Mạnh Khiết vang lên. Cô xin lỗi một tiếng sang bên nghe điện. Vương Quốc Hoa thấy rõ vẻ mặt Mạnh Khiết từ hồng chuyển thành tái nhợt, từ tái chuyển thành đỏ bừng tức giận, thậm chí tay cầm máy còn run run.
- Đưa máy cho tôi.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra đồng thời dùng ánh mắt khuyến khích trấn an Mạnh Khiết.
- Tôi là lãnh đạo trực tiếp của Mạnh Khiết – Vương Quốc Hoa – phó chánh văn phòng tỉnh ủy, xin hỏi anh là ai?
Vương Quốc Hoa cầm máy nói đầy nghiêm túc.
Bên kia trầm mặc một chút rồi nói:
- Chánh văn phòng Vương, tôi là giám đốc Sở ngoại vụ Trương Trường Tiệp, vừa nãy tôi đang làm công tác tư tưởng với đồng chí Mạnh Khiết. Chánh văn phòng Vương, áp lực thu hút đầu tư của Sở ngoại vụ là rất lớn, hy vọng anh có thể hiểu và giúp chúng tôi khuyên đồng chí Mạnh Khiết lén giải quyết việc này.
- Đây là ý kiến của anh hay là chỉ thị của chủ tịch tỉnh Đoạn?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Đây là ý kiến của hội nghị đảng ủy Sở ngoại vụ. Về tổn thất tinh thần của đồng chí Mạnh Khiết, sở sẽ chân nhắc bồi thường về kinh tế. Việc này cũng mời anh chuyển lại với đồng chí Mạnh Khiết.
Trương Trường Tiệp ở bên kia nói với giọng có chút khẩn trương.
- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời.
Vương Quốc Hoa bình thản nói sau đó dập máy.
- Mạnh Khiết, chuyện này cô tự quyết định. Là theo luật hay giải quyết riêng, là lãnh đạo của cô, chuyện này tôi không thể quyết định thay cô.
Vương Quốc Hoa cố nói rất bình tĩnh, không muốn vì tâm trạng của mình mà ảnh hưởng đến quyết định của Mạnh Khiết. Mạnh Khiết nghe xong có chút lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, ngài bỏ mặc tôi sao?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không phải, mà là cô có bất cứ quyết định gì tôi cũng kiên quyết ủng hộ. Dù cô muốn kiện lên tận trung ương, tôi cũng sẽ toàn lực giúp đỡ cô.
Vương Quốc Hoa vô thức nói ra tâm trạng, nói xong mới thấy mình lỡ miệng.
- Ngài để tôi suy nghĩ một chút.
Mạnh Khiết cúi đầu ngơ ngẩn ngồi bên. Vương Quốc Hoa nhìn cô như vậy không khỏi thở dài một tiếng, việc này quả thật là làm khó cô.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn đợi. máy điện thoại của Mạnh Khiết lại vang lên, cô nhìn một lúc mới nghe.
- Mẹ, là con, con không sao, vừa lúc lãnh đạo con gặp và đã cứu con.
Có thể do bà mẹ an ủi tạo tác dụng nên vẻ mặt Mạnh Khiết từ từ hòa hoãn hơn nhưng chỉ chục giây sau là mặt Mạnh Khiết lại tái lại, thở dồn dập, chảy nước mắt.
- Mẹ đừng nói nữa, con không chấp nhận, bao tiều con cũng không nhận.
Vừa nói Mạnh Khiết dập máy ngẩng đầu dũng cảm nhìn Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, lời ngài vừa nói có còn tính không?
Vương Quốc Hoa nở nụ cười gật đầu.
- Cảm ơn lãnh đạo.
Mạnh Khiết đứng lên khom người thật sâu, Vương Quốc Hoa thản nhiên chịu. Vương Quốc Hoa biết rõ cái cúi đầu này có ý nghĩa gì, đồng thời Mạnh Khiết cũng rõ mấy năm nay làm ở cơ quan không phải là không công.
- Lãnh đạo, vừa nãy tôi không muốn nói, bây giờ tôi nguyện ý nói với ngài. Lãnh đạo Sở ngoại vụ uy hiếp nói tôi khư khư cố chấp sẽ ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư của tỉnh thì phải gánh chịu trách nhiệm. Người nhà tôi cũng bị gọi tới uy hiếp, nói tôi mà kiện thì bố mẹ tôi sẽ bị đuổi việc, tôi cũng vậy. Còn tôi mà nhận bồi thường sẽ được 500 ngàn.
Nói xong Mạnh Khiết thở dài một tiếng như làm một việc rất mất sức.
Vương Quốc Hoa nghe xong mỉm cười nói:
- Rộng rãi thật đó, 500 ngàn không ít. Như vậy đi, trong đơn kiện đòi một triệu tiền bồi thường tinh thần. Về phần đuổi việc thì ai muốn đuổi việc cô thì đuổi tôi trước đi.
Sự bình tĩnh của Vương Quốc Hoa như lầm Mạnh Khiết thêm can đảm. Cô gật đầu nói:
- Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không khuất phục.
- Tôi nhắc cô lần cuối, cô còn cơ hội thay đổi quyết định.
Ngoài cửa văn phòng lúc này xuất hiện một người phụ nữ, cô cười hì hì nhìn Vương Quốc Hoa, Mạnh Khiết. Vương Quốc Hoa hơi giật mình nói:
- Sao em lại tới đây?
Lưu Linh cười cười bỏ túi xuống, bên trong có bốn hộp cơm, hai chứa cơm, hai chứa thức ăn. Cô nói;
- Em cảm thấy anh chắc chưa ăn nên mang cơm tới.
Vương Quốc Hoa cầm một hộp cơm đưa cho Mạnh Khiết, mình mở hộp khác ra ăn. Lưu Linh rót nước cho hai người rồi nói:
- Máy điện thoại của anh đâu? Sao không gọi được.
Vương Quốc Hoa chỉ thùng rác. Lưu Linh cười cười lấy máy ra, cô đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Sim.
Vương Quốc Hoa lấy ví đưa tới, Lưu Linh thành thạo tìm được lắp vào, bật máy.
Tin nhắn không ngừng gửi tới, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng bỏ hộp cơm xem. Hắn đang cau mày thi máy điện thoại vang lên. Hứa Nam Hạ ở đầu kia gầm lên:
- Thằng ranh này dám không nghe điện hả?
- Hứa thúc đừng giận, nghe cháu giải thích.
Vương Quốc Hoa vội vàng cung kính nói. Hứa Nam Hạ chờ hắn nói xong mới hừ một tiếng:
- Chuyện nay đừng hy vọng chú lau mông cho anh. Chú đã phái Cao Nguyên tới. Hừ, nếu ai muốn ức hiếp người ở văn phòng tỉnh ủy thì bảo tới tìm chú. Thằng ranh, bị mày làm tức chết.
Hứa Nam Hạ nói xong dập máy. Nhìn máy, Hứa Nam Hạ không nhịn được cười, trong lòng rất thoải mái và dễ dàng. Du Vân Vân thấy thế cười hỏi:
- Có chuyện gì mà anh vui vậy?
Hứa Nam Hạ cười nói:
- Không có gì, chỉ là làm ra một quyết định đúng với lương tâm và tính Đảng.
Vương Quốc Hoa ở bên này cảm thấy máu nóng lên. Ý của bí thư Hứa là rất rõ, ông sẽ không ngồi nhìn Vương Quốc Hoa gặp áp lực.
Không đợi Vương Quốc Hoa kích động lâu, điện thoại lại vang lên. Hắn nhìn số máy rồi bất đắc dĩ nghe.
- Làm gì vậy hả, biết còn nghĩ anh ở Cục công an thành phố Việt Châu, không biết còn tưởng đang ngủ với tình nhân.
Sở Giang Thu gọi tới nói như vậy làm Vương Quốc Hoa thiếu chút nữa không thở nổi.
- Có chút chuyện nên con kích động đập máy.
Vương Quốc Hoa giải thích như vậy, Sở Giang Thu ồ nói:
- Nói chuyện một chút, lão Đoạn gọi điện cho bố, bố không thể không gọi cú điện này.
Vương Quốc Hoa nói qua một chút, Sở Giang Thu ừ:
- Như vậy à, việc này không quan hệ gì tới con, hay là bỏ qua đi. Xem xem có thể khuyên đương sự lén giải quyết, miễn làm khó lão Đoạn.
- Ở chính trị con có thể đùn đẩy, có thể thỏa hiệp trong nguyên tắc. Nhưng con không thể không có lương tâm làm người tối thiểu chứ?
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Giang Thu đành phải nói:
- Vậy thì thôi, chuyện này bố đối với người không nhằm vào việc. Con cứ kiên trì với nguyên tắc của mình, không phải sợ áp lực, Sở gia chúng ta làm đúng thì không phải sợ.
Sở Giang Thu coi như có khí phách. Chỉ cần Vương Quốc Hoa kiên trì thì y sẽ làm chỗ dựa. Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa cũng cảm động, ông bố vợ này đúng là đối tốt với con rể.
- Cảm ơn bố.
Giọng Vương Quốc Hoa hơi nặng nề, Sở Giang Thu cười ha hả xong dập máy.
Cao Nguyên đến rất nhanh, chẳng qua y không vào Cục công an mà dừng xe ở bên ngoài gọi Vương Quốc Hoa đi ra. Y cũng không xuống xe mà chỉ hạ cửa kính xuống.
- Quốc Hoa, cậu đúng là giỏi gây chuyện. Tôi vừa về nhà đã bị bí thư Hứa gọi bắt tới đây.
Vừa gặp mặt Cao Nguyên đã nói như vậy, Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Cao Nguyên thấy thế cười khổ nói:
- Vẻ mặt gì vậy hả, huynh đệ cũng vì muốn tốt cho cậu. Đúng, bên trong có ai khác không?
Cao Nguyên muốn hỏi ở đó ngoài đương sự có ai khác gây áp lực không? Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tạm thời chưa có, chẳng qua không biết lát có hay không?
- Ừ, vậy tôi đợi ở ngoài.
Cao Nguyên không vào mà ngồi trên xe đợi.
Cao Nguyên đến coi như đại biểu bí thư Hứa, hắn có thái độ này cũng là thích hợp.
- Đưa máy cho tôi.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra đồng thời dùng ánh mắt khuyến khích trấn an Mạnh Khiết.
- Tôi là lãnh đạo trực tiếp của Mạnh Khiết – Vương Quốc Hoa – phó chánh văn phòng tỉnh ủy, xin hỏi anh là ai?
Vương Quốc Hoa cầm máy nói đầy nghiêm túc.
Bên kia trầm mặc một chút rồi nói:
- Chánh văn phòng Vương, tôi là giám đốc Sở ngoại vụ Trương Trường Tiệp, vừa nãy tôi đang làm công tác tư tưởng với đồng chí Mạnh Khiết. Chánh văn phòng Vương, áp lực thu hút đầu tư của Sở ngoại vụ là rất lớn, hy vọng anh có thể hiểu và giúp chúng tôi khuyên đồng chí Mạnh Khiết lén giải quyết việc này.
- Đây là ý kiến của anh hay là chỉ thị của chủ tịch tỉnh Đoạn?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Đây là ý kiến của hội nghị đảng ủy Sở ngoại vụ. Về tổn thất tinh thần của đồng chí Mạnh Khiết, sở sẽ chân nhắc bồi thường về kinh tế. Việc này cũng mời anh chuyển lại với đồng chí Mạnh Khiết.
Trương Trường Tiệp ở bên kia nói với giọng có chút khẩn trương.
- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời.
Vương Quốc Hoa bình thản nói sau đó dập máy.
- Mạnh Khiết, chuyện này cô tự quyết định. Là theo luật hay giải quyết riêng, là lãnh đạo của cô, chuyện này tôi không thể quyết định thay cô.
Vương Quốc Hoa cố nói rất bình tĩnh, không muốn vì tâm trạng của mình mà ảnh hưởng đến quyết định của Mạnh Khiết. Mạnh Khiết nghe xong có chút lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, ngài bỏ mặc tôi sao?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không phải, mà là cô có bất cứ quyết định gì tôi cũng kiên quyết ủng hộ. Dù cô muốn kiện lên tận trung ương, tôi cũng sẽ toàn lực giúp đỡ cô.
Vương Quốc Hoa vô thức nói ra tâm trạng, nói xong mới thấy mình lỡ miệng.
- Ngài để tôi suy nghĩ một chút.
Mạnh Khiết cúi đầu ngơ ngẩn ngồi bên. Vương Quốc Hoa nhìn cô như vậy không khỏi thở dài một tiếng, việc này quả thật là làm khó cô.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn đợi. máy điện thoại của Mạnh Khiết lại vang lên, cô nhìn một lúc mới nghe.
- Mẹ, là con, con không sao, vừa lúc lãnh đạo con gặp và đã cứu con.
Có thể do bà mẹ an ủi tạo tác dụng nên vẻ mặt Mạnh Khiết từ từ hòa hoãn hơn nhưng chỉ chục giây sau là mặt Mạnh Khiết lại tái lại, thở dồn dập, chảy nước mắt.
- Mẹ đừng nói nữa, con không chấp nhận, bao tiều con cũng không nhận.
Vừa nói Mạnh Khiết dập máy ngẩng đầu dũng cảm nhìn Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, lời ngài vừa nói có còn tính không?
Vương Quốc Hoa nở nụ cười gật đầu.
- Cảm ơn lãnh đạo.
Mạnh Khiết đứng lên khom người thật sâu, Vương Quốc Hoa thản nhiên chịu. Vương Quốc Hoa biết rõ cái cúi đầu này có ý nghĩa gì, đồng thời Mạnh Khiết cũng rõ mấy năm nay làm ở cơ quan không phải là không công.
- Lãnh đạo, vừa nãy tôi không muốn nói, bây giờ tôi nguyện ý nói với ngài. Lãnh đạo Sở ngoại vụ uy hiếp nói tôi khư khư cố chấp sẽ ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư của tỉnh thì phải gánh chịu trách nhiệm. Người nhà tôi cũng bị gọi tới uy hiếp, nói tôi mà kiện thì bố mẹ tôi sẽ bị đuổi việc, tôi cũng vậy. Còn tôi mà nhận bồi thường sẽ được 500 ngàn.
Nói xong Mạnh Khiết thở dài một tiếng như làm một việc rất mất sức.
Vương Quốc Hoa nghe xong mỉm cười nói:
- Rộng rãi thật đó, 500 ngàn không ít. Như vậy đi, trong đơn kiện đòi một triệu tiền bồi thường tinh thần. Về phần đuổi việc thì ai muốn đuổi việc cô thì đuổi tôi trước đi.
Sự bình tĩnh của Vương Quốc Hoa như lầm Mạnh Khiết thêm can đảm. Cô gật đầu nói:
- Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không khuất phục.
- Tôi nhắc cô lần cuối, cô còn cơ hội thay đổi quyết định.
Ngoài cửa văn phòng lúc này xuất hiện một người phụ nữ, cô cười hì hì nhìn Vương Quốc Hoa, Mạnh Khiết. Vương Quốc Hoa hơi giật mình nói:
- Sao em lại tới đây?
Lưu Linh cười cười bỏ túi xuống, bên trong có bốn hộp cơm, hai chứa cơm, hai chứa thức ăn. Cô nói;
- Em cảm thấy anh chắc chưa ăn nên mang cơm tới.
Vương Quốc Hoa cầm một hộp cơm đưa cho Mạnh Khiết, mình mở hộp khác ra ăn. Lưu Linh rót nước cho hai người rồi nói:
- Máy điện thoại của anh đâu? Sao không gọi được.
Vương Quốc Hoa chỉ thùng rác. Lưu Linh cười cười lấy máy ra, cô đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Sim.
Vương Quốc Hoa lấy ví đưa tới, Lưu Linh thành thạo tìm được lắp vào, bật máy.
Tin nhắn không ngừng gửi tới, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng bỏ hộp cơm xem. Hắn đang cau mày thi máy điện thoại vang lên. Hứa Nam Hạ ở đầu kia gầm lên:
- Thằng ranh này dám không nghe điện hả?
- Hứa thúc đừng giận, nghe cháu giải thích.
Vương Quốc Hoa vội vàng cung kính nói. Hứa Nam Hạ chờ hắn nói xong mới hừ một tiếng:
- Chuyện nay đừng hy vọng chú lau mông cho anh. Chú đã phái Cao Nguyên tới. Hừ, nếu ai muốn ức hiếp người ở văn phòng tỉnh ủy thì bảo tới tìm chú. Thằng ranh, bị mày làm tức chết.
Hứa Nam Hạ nói xong dập máy. Nhìn máy, Hứa Nam Hạ không nhịn được cười, trong lòng rất thoải mái và dễ dàng. Du Vân Vân thấy thế cười hỏi:
- Có chuyện gì mà anh vui vậy?
Hứa Nam Hạ cười nói:
- Không có gì, chỉ là làm ra một quyết định đúng với lương tâm và tính Đảng.
Vương Quốc Hoa ở bên này cảm thấy máu nóng lên. Ý của bí thư Hứa là rất rõ, ông sẽ không ngồi nhìn Vương Quốc Hoa gặp áp lực.
Không đợi Vương Quốc Hoa kích động lâu, điện thoại lại vang lên. Hắn nhìn số máy rồi bất đắc dĩ nghe.
- Làm gì vậy hả, biết còn nghĩ anh ở Cục công an thành phố Việt Châu, không biết còn tưởng đang ngủ với tình nhân.
Sở Giang Thu gọi tới nói như vậy làm Vương Quốc Hoa thiếu chút nữa không thở nổi.
- Có chút chuyện nên con kích động đập máy.
Vương Quốc Hoa giải thích như vậy, Sở Giang Thu ồ nói:
- Nói chuyện một chút, lão Đoạn gọi điện cho bố, bố không thể không gọi cú điện này.
Vương Quốc Hoa nói qua một chút, Sở Giang Thu ừ:
- Như vậy à, việc này không quan hệ gì tới con, hay là bỏ qua đi. Xem xem có thể khuyên đương sự lén giải quyết, miễn làm khó lão Đoạn.
- Ở chính trị con có thể đùn đẩy, có thể thỏa hiệp trong nguyên tắc. Nhưng con không thể không có lương tâm làm người tối thiểu chứ?
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Sở Giang Thu đành phải nói:
- Vậy thì thôi, chuyện này bố đối với người không nhằm vào việc. Con cứ kiên trì với nguyên tắc của mình, không phải sợ áp lực, Sở gia chúng ta làm đúng thì không phải sợ.
Sở Giang Thu coi như có khí phách. Chỉ cần Vương Quốc Hoa kiên trì thì y sẽ làm chỗ dựa. Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa cũng cảm động, ông bố vợ này đúng là đối tốt với con rể.
- Cảm ơn bố.
Giọng Vương Quốc Hoa hơi nặng nề, Sở Giang Thu cười ha hả xong dập máy.
Cao Nguyên đến rất nhanh, chẳng qua y không vào Cục công an mà dừng xe ở bên ngoài gọi Vương Quốc Hoa đi ra. Y cũng không xuống xe mà chỉ hạ cửa kính xuống.
- Quốc Hoa, cậu đúng là giỏi gây chuyện. Tôi vừa về nhà đã bị bí thư Hứa gọi bắt tới đây.
Vừa gặp mặt Cao Nguyên đã nói như vậy, Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Cao Nguyên thấy thế cười khổ nói:
- Vẻ mặt gì vậy hả, huynh đệ cũng vì muốn tốt cho cậu. Đúng, bên trong có ai khác không?
Cao Nguyên muốn hỏi ở đó ngoài đương sự có ai khác gây áp lực không? Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tạm thời chưa có, chẳng qua không biết lát có hay không?
- Ừ, vậy tôi đợi ở ngoài.
Cao Nguyên không vào mà ngồi trên xe đợi.
Cao Nguyên đến coi như đại biểu bí thư Hứa, hắn có thái độ này cũng là thích hợp.
/822
|