Đường Tiểu Đông gần như bá đạo đẩy nàng xuống giường:
- Ngày hôm nay nàng chỉ có một việc duy nhất, chính là ngủ một giác thật tốt!
Kha Vân Tiên xấu hổ ưm một tiếng, lấy chăn che mặt.
Đường Tiểu Đông ôm nàng, ha ha cười nói:
- Chờ nàng nghỉ ngơi được rồi, tinh thần lên cao, chúng ta lại tiếp tục đại chiến mấy nghìn hiệp, ha ha...
Kha Vân Tiên đỏ bừng mặt, đưa tay véo trên người hắn:
- Chàng...
Trong lòng tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào, may mắn thượng thiên ban ân, cuối cùng cũng để chính mình đợi được một người nam nhân tốt có thể ký thác suốt đời.
Đường Tiểu Đông ôn nhu săn sóc nhất thời khiến nàng động tình, xoay người ôm lấy hắn.
Trên vai truyền tới cơn đau đớn khiến Đường Tiểu Đông nhếch miệng, vẻ mặt quái dị, cũng để sắc mặt Kha Vân Tiên buồn bã. phát sinh một tiếng thở dài u oán.
n một trận với La Mạn, quỷ nữ nhân này tại thời điểm điên cuồng, hung hăng cắn một ngụm trên người hắn, máu thịt không rõ, hai hàng dấu răng có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc đó quá mức điên cuồng, không cảm giác được đau đớn.
Hắn cười gượng vài tiếng.
Kha Vân Tiên yếu ớt than thở:
- Mị nhi muội muội ghen tuông rất lớn, nếu để nàng biết...
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má cười gượng:
- Những ngày này nàng mệt mỏi rã rời, Mị nhi lại không cho ta...
Kha Vân Tiên đỏ bừng hai má oán trách liếc nhìn hắn, biểu tình không cần nói cũng biết, người ta biết ngươi lợi hại rồi.
- Hầu hạ tướng công, là công việc trong nhà của Vân Tiên...
Thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, hầu như không thể nghe thấy, trong ngượng ngùng còn mang theo một tia khát vọng, cũng có sợ hãi, càng có mấy phần trách cứ và ghen tuông.
Thần thái e thẹn động nhân giống như nàng dâu vừa mới vào cửa kia, khiến ngón trỏ của Đường Tiểu Đông lay động, nhịn không được ôm nàng.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...
Kháo, tiếng gõ cửa này cũng quá mức đúng lúc đi.
Kha Vân Tiên xấu hổ ưm một tiếng, giống như chạy trối chết trốn vào trong chiếc chăn mông bàng lụa.
Đường Tiểu Đông véo hai cái vào địa phương nhiều thịt nhất của nàng, nghiêm trang nói:
- Ngày hôm nay nằm trên giường thật tốt cho ta, thế nào cũng không được rời khỏi.
Mở cửa phòng ra, Đường Điềm đứng ngoài cửa nhón đầu ngón chân, liều mạng nhóm vào trong phòng.
Đường Tiểu Đông kéo nàng qua một bên, đóng cửa lại, thấp giọng nói:
- Biểu muội, nàng hiện tại thế nào?
- Nàn? Người nào nàng nha?
Đường Điềm biết rõ còn cố hỏi.
Nhẹ nhang nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhăn xinh xắn của nàng, Đường Tiểu Đông cười mẳng:
- Còn giả vờ với biểu ca?
Đường Điểm nhăn cái mũi nhỏ, trên gương mặt ẩn hiện một tia đỏ ửng:
- Mị tỷ đương nhiên rất tức giận rồi, ai bảo huynh tới loại địa phương kia? Phượng cô cô nói, nam nhân đều không phải thứ tốt.
- Phượng cô cô cùng có mặt?
Trái tim Đường Tiểu Đông nhảy lên, lần trước nhất thời sính hơn thua cái miệng, đùa giỡn Phượng cô cô một phen, thiếu chút nữa bị nàng chặt đầu dưới kiếm, nghĩ tới lại thấy sợ sợ.
- Phượng cô cô đi rồi, Mị tỷ đưa cho nàng bản vẽ gì đó, dường như rất cấp bách, vì vậy đã chạy trở về rồi.
- Nàng còn nói gì nữa không?
Đường Điềm không chút tâm cơ lắc lắc đầu:
- Không nói cái gì, chỉ là đưa cho Mị tỷ một cái kéo, kỳ quái nha, Mị tỷ không may vá, muốn kéo để làm gì?
Kéo?
Da đầu Đường Tiểu Đông không khỏi tê dại, kéo dùng để làm gì, sao hắn có thể không rõ, xoẹt xoẹt một tiếng, JJ không còn, làm nam nhân còn có ý tứ gì?
- Lôi Tiểu Phượng ghê tờm!
Hắn không khỏi thầm chửi bới Phượng cô cô trong lòng.
- Y, biểu ca, vì sao sắc mặt của huynh khó coi như vậy?
Đường Điềm bất an hỏi.
- Đêm qua say rượu quá mức, bây giờ đầu óc còn có điểm choáng váng...
Đường Tiểu Đông hàm hồ nói một câu, đồng thời truy hỏi ba người các nàng làm sao biết được hắn ở trong Túy Hoa Các.
Đường Điềm trắng mắt liếc nhìn, lấy ngữ khí trách cứ giải thích:
- Huynh uống rượu tại thái thú phủ, phái người mang về ba trăm lượng hoàng kim, sắc trời đã tối vẫn chưa thấy trở về, mọi người đều lo lắng cho huynh, đi tới thái thủ phủ hỏi, mới biết các huynh đều đi Túy Hoa Các phong lưu, huynh nói, sao Mị tỷ có thể không giận?
Đường Tiểu Đông thầm hô nguy hiểm thật, may mà lúc đó đã có bảy tám phần men say, vạn nhất để các nàng bắt được thông dâm tại sàng, như vậy thảm rồi.
Hắn cười sượng nói:
- Ta nào dám a, không phải các muội đều thấy được rồi sao, lúc đó say như vậy, cho dù muốn cũng không làm được...
Khuôn mặt Đường Điềm đỏ bừng, vội vàng ho khan một tiếng.
Bước tới gian phòng của Lôi Mị, Đường Điềm muốn đi vào, nhưng lại bị Đường Tiểu Đông
- Chuyện bí mật của phu thê chúng ta, muội cũng không biết xấu hổ muốn nghe?
Không để ý tới kháng nghị và bất mãn của nàng, mạnh mẽ đẩy nàng rời đi, sau đó đóng cửa lại, bước tới phía sau Lôi Mị, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu nói:
- Mị nhi...
Trách không thoát cặp ma thủ của hắn ôm chặt, Lôi Mị phát sinh một tiếng thở dài bất đắc dĩ:
- Huynh biết lời đồn đài bên ngoài nói như thế nào?
Đường Tiểu Đông vừa mới tỉnh lại, làm sao biết được tin đồn gì đó.
Hắn hiện tại chính là danh nhân khắp Lôi Châu thành, người sáng lập của cách tân thanh lâu khai thiên tích địa, người thanh niên có tiền đồ nhất thương giới, tam nữ nháo một trận tại Túy Hoa Các như vậy, tự nhiên không thể tránh khỏi lời đồn đài.
Đường công tử trời sinh tính tình hào phóng vung tiền như rác tại Túy Hoa Các, ngồi giữa bầy mỹ nhân phong lưu khoái hoạt, chọc ba tình nhân ghen tuông tận trời, không tiếc danh dự, liên thủ giận dữ đập Túy Hoa Các, khiến Túy Hoa Các bị đập nát vụn từ trên xuống dưới, ngay cả hộ vệ trông cửa cũng bị đánh tới sưng vũ mặt, vị hồng cô nương cùng nằm trên giường với Đường công tử càng bị đáng tới biến dạng, vô cùng thê thảm.
Còn có lời đồn khoa trương hơn nhiều, Đường công tử trời sinh dị bẩm hơn người, trực tiếp bao hết toàn bộ các cô nương trong Túy Hoa Các, một rồng chiến phượng, thẳng giết tới thiên hôn địa ám, phong vân sấm dậy, các cô nương kinh nghiệm tình trường phong phú không người nào không quăng mũ cởi giáp, tiếng gọi sàng truyền đi vài dặm, bị ba vị phấn hồng của hắn nghe được, cuối cùng mới dẫn tới một hồi trò hay tam phượng đập thanh lâu bắt kẻ thông dâm.
Đường Tiểu Đông liều mạng ho khan, chửi bới đám người rắm thối này, ân cần hỏi thăm n lần mười tám đời tổ tông bọn họ.
Đột nhiên cảm giác đùi lớn truyền tới cơn đau đớn, khiến hắn cả kinh nhảy dựng lên.
Lôi Mị càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng tức giận, nhịn không được hung hăng véo mạnh trên đùi của hắn.
- Điềm Điềm là biểu muội của huynh còn thôi, người ta là khuê nữ hoa cúc chưa xuất giá, việc này truyền ra ngoài, bảo người ta để mặt mũi ở đâu? Bà bà (mẹ chồng) sẽ nói như thế nào?
Đường Tiểu Đông chỉ có thể liều mạng ho khan.
- Bỏ qua chuyện danh dự của người ta không nói, Thư Tiệp thì sao bây giờ? Nàng là một cô n thuần, cho dù nàng không chú ý tới những lời đồn nhảm kia, thế nhưng trưởng bối Thư gia sẽ không nghĩ như vậy, một khi tạo thành sự thực, huynh bảo xử lý đống nát vụn này ra sao?
Đường Tiểu Đông liều mạng xoa xoa hai gò má.
Một vấn đề đau đầu như thế này, vạn nhất để Thư Thừa Phúc thực sự nhìn trúng chính mình, cho dù Thư Tiệp không thích hắn thì cũng khó tránh mệnh, nếu như hắn thích Thư Tiệp thì cũng thôi, vừa lúc biết thời biết thế, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không có hứng thú đối với Thư Tiệp.
Nếu như Thư Thừa Phúc thực sự coi trọng chính mình, không thể làm gì khác hơn là giả vờ câm điếc, qua một ngày tính một ngày, chờ khi tới Trường An, chuyện này không thể giải quyết được gì, xem ra ngoại trừ biện pháp này, thực sự không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác, chỉ là có điểm ủy khuất Thư Tiệp rồi.
Hắn vội vàng ho một tiếng, nhũn nhặn nói:
- Ta... Ta... Đồng đại ca tới Lôi Châu, nhất thời vui vẻ uống hơi nhiều...
Lôi Mị trợn mắt nhìn, sẵng giọng:
- Xã giao xong nên về nhà, miễn cho người ta lo lắng, sau này ít đi, không được tới địa phương đó, có người ta và Vân Tiên tỷ còn không biết đủ sao?
Trong lòng Đường Tiểu Đông thầm hô vui vẻ, đồng thời trên mặt đau khổ, nàng đã mở miệng gọi Vân Tiên tỷ, nói rõ quan hệ giữa hai người đang từ từ chuyển biến tốt đẹp. Chỉ là nàng không cho chạm, phải chờ tới khi động phòng hoa chúc thực sự mới cho, như vậy chí ít không thể trông cậy vào rồi, mà Kha Vân Tiên lại quá mệt nhọc, hắn chẳng phải muốn làm khổ hạnh tăng rồi? Thực sự không thể làm gì khác hơn là chuồn ra ngoài ăn vụng, dù sao đi nữa còn có một La Mạn, hắc hắc.
Đột nhiên lỗ tai căng thẳng, sợ tới mức hắn ai một tiếng la hoảng.
Lôi Mị kéo mạnh lỗ tai của hắn, sẵng giọng:
- Huynh đó, phát ngốc cái gì? Rốt cuộc có nghe lời nói của ta hay không?
- Có nghe có nghe, lão bà nói chính là mệnh lệnh, tuyệt đối phải phục tùng, ra ngoài ít uống rượu, không được nhìn mỹ nữ, trong mắt chỉ có một mình lão bà, Mị nhi mau mau buông tay, đau chết ta rồi...
Lôi Mị nào nghĩ tới hắn nói một thôi một hồi như vậy, ngây người ngẩn ngơ, má ngọc đột nhiên ửng hồng.
Đường Tiểu Đông giả bộ che che lỗ tai:
- Đau đớn chết ta rồi, Mị nhân huynh quá nhẫn tâm đi...
Lôi Mị hừ hừ nói:
- Phượng cô cô nói qua, phải nhẫn tâm với nam nhân hoa tâm... Thực sự rất đau?
Ta kháo, lại là Lôi Tiểu Phượng, bà nương này thực đúng là đủ ngoan.
Vẻ mặt Đường Tiểu Đông thống khổ:
- Nàng dùng sức như vậy, đương nhiên là đau đớn.
- Thực sự rất đau sao?
Lôi Mị hơi có chút bất an, ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai của hắn.
Đường Tiểu Đông liều mạng gật đầu:
- Đương nhiên đau, trừ phi nàng hôn vài cái...
Ba!
Lôi Mị mạnh mẽ đập một cái trên đùi hắn:
- Gạt ta?
Đột nhiên bịt mũi:
- Toàn thân toàn mùi rượu, thối muốn chết, nhanh nhanh đi tắm rửa!
Tối ngay hôm qua say không đứng nổi, ngay cả tắm cũng không thể, cứ như vậy lên giường ngủ vùi, trên người tự nhiên có mùi rượu hôi thối, Đường Tiểu Đông cười gượng hai tiếng, chạy tới phòng tắm.
Lúc này Di Tình Viện đã khai trương từ lâu, cũng may Kha Vân Tiên đã an bài Thúy Như phụ trách, coi như để nàng luyện tập một chút, chuẩn bị cho ngày sau tiếp quản Di Tình Viện.
Đầu còn có điểm đau nhức, tay chân cũng nhũn ra, trong bụng càng ồn ột rung động, nhưng không hề có chút cảm giác thèm ăn, rượu thời cổ đại không thể so sánh với rươu hiên đai, di chứng lơi hai, hai người rất năng a.
Trong trù phòng loanh quanh nửa ngày, rốt cuộc chỉ húp một bát cháo nhỏ đầy bụng, đang muốn ra ngoài, đột nhiên hộ vệ trông cửa với thần sắc bối rối chạy tới báo cáo, thái thú đại nhân mang theo đại đội nhân mã tới.
Đại đội nhân mã? Không phải là vì chuyện mấy người Lôi Mị đấy chứ?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Đường Tiểu Đông kiên quyết phủ định, Lý Lâm Phủ quyền khuynh vua và dân. một quyển tấu chương là có thể khiến ngươi bị xét nhà diệt tộc, muốn vỗ mông ngựa hắn còn không kịp, cho thêm Lưu Định Bang một nghìn lá gan cũng không dám đắc tội Lý Lâm Phủ, nghĩ hẳn là tới tìm hắn, chỉ là trước đó có chuyện ba người Lôi Mị, nhiều ít khiến hắn có miệng khó mở lời.
Mở rộng cửa đón khách, thấy bên ngoài đông nghịt một đại đội kỵ binh, kỵ sĩ đội khỏi giáp chinh tề, trường mâu như rừng, chiến kay động như biển, lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện như thế này, thực sự dọa hắn sợ hãi không nhỏ.
Lưu Định Bang và Đồng Cương đồng thời chào đón, Đồng Cương trực tiếp nhảy từ trên ngựa xuống quan sát hắn một lượt rồi mới nói:
- Huynh đệ, đêm qua không có việc gì sao?
Đường Tiểu Đông mỉm cười lắc đầu, bàn tay lại hơi xoa xoa đùi, địa phương này bị Lôi Mị véo không nhẹ, hiện tại cảm giác từng đợt đau đớn.
Lưu Định Bang dựng thẳng hai ngón tay cái, biểu tình lấy lòng rõ rệt:
- Đường đại nhân lợi hại, ngay cả ba đầu cọp cái lợi hại như vậy cũng giải quyết được, bản quan bội phục sát đất, Đường đại nhân nhất định phải truyền thụ mấy chiêu, bản quan bị con cọp cái kia trấn cửa thực sự không có nửa điểm hùng phong rồi...
Khi ba người Lôi Mị giết tới Túy Hoa Các, Lưu Định Bang vốn sợ vợ bị dọa tới hồn phi phách tán, tưởng lão bà dẫn theo hai tiểu thiếp đánh tới, trong lúc hoảng sợ không còn thời gian hỏi rõ ràng, vội vàng mở cửa sau chạy trốn, tới khi về nhà mới biết ngọn nguồn.
Đường Tiểu Đông cười sượng hai tiếng, vẻ mặt biểu tình áy náy:
- Thái thú đại nhân...
Bàn tay to của Lưu Định Bang xua xua, lộ ra biểu tình trách cứ:
- Vì sao Đường đại nhân phải khách sáo như vậy? Đều là người của mình, đạp nát chút thứ kia thì có là cái gì? Đáng chết là đám nô tài không hiểu chuyện, ai bảo bọn họ không làm rõ một chút. Nguồn truyện:
/481
|