Nếu như là là dân biểu quyết, hắn tuyệt đối sẽ xong đời. Chỉ là giờ phút này, đầu óc ông ông, mặt mày xây xẩm, ngay cả một quả rắm cũng không nghĩ ra. Quả nhiên như hắn suy đoán, lúc giơ tay biểu quyết, Đường Nhu, Kha Vân Tiên bỏ quyền, Lôi Mị, Đường Sương, Đường Điềm, Ngọc Nhược Vân giơ tay tán thành. Lý Đằng Giao liếc trộm hắn vài lần, nhưng trưởng công chúa Ngọc Chân trừng mắt cuối cùng cũng giơ tay tán thành.
Nhìn biểu lộ vui vẻ của chúng nữ, Đường Tiểu Đông khóc không ra nước mắt, chỉ có thể than thở số khổ.
Lôi Mị trợn trắng mắt, sẵng giọng nói.
- Biểu lộ kỳ vậy? Tựa như là mọi người đang ép buộc chàng không bằng? Đây là ý nguyện của chúng tỷ muội, cùng là kỳ vọng cùng ủng hộ huynh.
Lúc trước trưởng công chúa Ngọc Chân từng nhắc đến mấy lời tôn trọng, nàng đã lập tức áp dụng tới.
- Ta... Ta...
Ta cả buổi, Đường Tiểu Đông không nói thêm được lời nào, đúng lúc này có thủ hạ vào báo, ngoài cửa có một lão đầu tướng mạo cực kỳ xấu xí đang đánh nhau cùng với hộ vệ ở bên ngoài.
- Là vương bát đản nào dám đến nháo chuyện?
Tâm tình Đường Tiểu Đông không vui, hắn vừa thấy vậy liền làm người thứ nhất lao ra ngoài.
Hắn xông ra đã nhanh, lùi lại còn nhanh hơn, may nhờ Đường Sương nhanh tay giúp đỡ một chút, bằng không hắn đã chạm chán đụng vào lão đầu xấu xí vừa hiện thân quỷ dị ở đó.
Kháo, lão gia hỏa này thực sự quá xấu rồi, xấu đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, cho dù xấu như Địch Diễm, răng cái thụt vào cái vểnh ra, ở trước mặt hắn đều trở thành dễ nhìn.
Mũi nghiêng miệng lệch, nét mặt khô gầy trắng bệch như cương thi, trên mặt chi chít những vết rỗ, một vết sẹo màu máu đỏ sậm từ bên mũi trái hắn kéo tới gần bên má phải, giống như một con rết ghê sợ dọa người dính ở trên mặt, toàn thân dày đặc quỷ khí, xác thực có
đẳng cấp dọa chết người n nhát gan.
- A quỷ!
Lý Đằng Giao là người thứ nhất hét ầm lên, lao vào trong lòng trưởng công chúa Ngọc Chân, nét mặt run run, Kha Vân Tiên và các nữ nhân khác cũng bị dọa sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ lui về phía sau.
- Ngươi….Là ai?
Thanh âm Đường Tiểu Đông khẩn trương đến mức run run, bàn tay cầm súng lục giấu trong tay áo, trong súng chỉ còn lại có một viên đạn, lúc dùng hết, súng lục sẽ trở thành sắt vụn rồi.
Đường Sương đưa đoản kiếm chắn ngang ngực, che ở trước mặt Đường Tiểu Đông, nét mặt vừa lộ ra vẻ khẩn trương, vừa thấy một chút quái dị.
- Xin hỏi tiền bối có phải… Khổ đại sư?
Không cần lão đầu xấu xí trả lời, Lôi Mị đã vui vẻ đi lên phía trước, lôi kéo bàn tay lão đầu xấu xí, vui vẻ nói:
- Khổ đại sư, tại sao ngươi lại chạy tới Trường An?
Hóa ra là Khổ đại sư vốn được Mị Nhi phi thường tôn kính …
Đường Tiểu Đông thở phào nhẹ nhõm, lão quỷ này lớn lên cũng quá xấu một chút. Khiến cho tất cả các nàng đều cảm thấy sợ hãi, con bà nó là con gấu.
- Vãn bối Đường Sương ra mắt Khổ đại sư.
Đoản kiếm của Đường Sương không biết cất đi từ lúc nào, ôm quyền hành lễ, trên nét mặt hiện ra một bộ biểu tình vô cùng cung kính.
- Mị nha đầu, Đường công tử ở đâu? Mau nói cho ta biết!
Lão đầu xấu xí trừng mắt nhìn Lôi Mị, vội vã luôn miệng hỏi.
Mẹ ơi, người xấu cũng đành thôi, ngay cả âm thanh cũng như sói gào trong đêm, khó nghe dọa người, nếu như nửa đêm nghe được tiếng kêu quỷ dị của hắn, không chừng sẽ hù chết người mất.
- Lão gia tử…
Lôi Mị đưa một ngón tay chỉ về phía Đường Tiểu Đông, còn chưa kịp nói chuyện, Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy hoa mắt, giật mình một cái, vội vã hoảng sợ mạnh mẽ lùi lại.
Khổ đại sư giống như quỷ mị đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, mũi lệch tựa hồ muốn dán lên trên miệng hắn, để cho hắn sợ đến chết khiếp.
Hắn sợ quá mạnh mẽ lùi lại, nhưng nửa tấc cũng không lùi nổi.
Cặp vuốt khô gầy giống như vuốt quỷ của Khổ đại sư nắm chặt bờ vai toàn thân đều tê liệt, muốn cựa quậy đều không làm nổi.
Đường Điềm một lát sau mới kịp thời phản ứng tay chân luống cuống đeo them một cái bao tay, lại hung hăng trừng mắt nhìn Đường Sương, tiểu ny tử thè cái lưỡi xinh, sắc mặt lại cực kỳ căng thẳng, lo lắng quỷ lão đầu này sẽ gây bất lợi đối với biểu ca. Nguồn truyện:
/481
|