- Có ý tứ gì vậy?
Đường Tiểu Đông thầm thở ra một hơi.
Trưởng công chúa Ngọc Chân ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói.
- Với tài năng của ngươi, sao không cân nhắc đến việc khảo thủ công danh, đền đáp quốc gia?
Khảo thủ công danh?
Da đầu Đường Tiểu Đông run lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Lúc trước Lý Lâm Phủ từng khích lệ qua, Hoắc Hàn Yên cũng toàn lực ủng hộ, ngay cả Lôi Mị cũng đã khuyên hắn khảo thủ công danh.
Nếu như bỏ phiếu quyết định... Có lẽ Đường Nhu sẽ bỏ quyền, còn Kha Vân Tiên có lẽ cho rằng kiếm tiền mới là vương đạo, công danh có hay không cũng không quan trọng, có tiền, muốn làm quan, tùy tiện mua lấy một chức gì đó chơi đùa là được rồi.
Không nói tới cái gì mà quan quan thư cưu, tại hà chi châu... Chỉ mấy loại chữ phồn thể kia thôi cũng đủ khiến cho hắn khóc bằng tiếng mán rồi, chẳng bằng đi miếu làm hòa thượng tụng kinh a di đà phật còn hứng thú hơn.
- Vì cái gì các nàng đều cho rằng làm quan mới có tiền đồ?
Vẻ mặt hắn khi nói ra những lời này tựa hồ là đang cầu xin.
Làm quan thì có cái gì tốt? Quan trường đen tối? Trên đầu quan còn có một hoàng đến, cả ngày phải vuốt mông ngựa của hắn, không may là rơi vào kết cục của một tên gian thần tru di cửu tộc, tịch biên tài sản, quả thực là chết oan mà!
Quan trường đen tối, suốt ngày mưu tính ám hại nhau, trong ấn tượng của hắn, các vị quan thanh liêm ngoại trừ Bao than đen ra, dường như là không ai có kết cục tốt lành, chơi không vui chút nào. Ngoại trừ Đường Nhu, trưởng công chúa Ngọc Chân, Hoắc Hàn
Yên, Lý Đằng Giao đều gật đầu, tựa hồ sợ hắn không nhìn ra, đều đồng thời dốc sức liều mạng gật đầu.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nhìn hắn không chớp mắt nói.
- Các tài tử kia đều vì khảo thủ công danh mà ngày đêm đèn sách, tại sao ngươi lại không nghĩ đến chuyện khảo thủ công công danh?
Đường Tiểu Đông chắp tay sau lưng nói.
- Không vì sao ccó hứng thú với quan trường, thầm nghĩ thừa lúc trẻ tuổi kiếm thật nhiều tiền, sau đó tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, bầu bạn với người yêu, bình an thư sướng mà sống nốt nửa đời còn lại.
Tứ nữ động dung, ánh mắt tràn đầy dị sắc.
Hoắc Hàn Yên lần thứ hai nghe được hắn nói những lời này, vẫn kích động đến toàn thân run rẩy, tú mục long lanh. Còn trưởng công chúa Ngọc Chân là lần đầu tiên nghe được.
Lại càng không cần phải nói rồi, cảm động đến rớt nước mắt, ngay cả Đường Nhu từ trước đến giờ đều bình tĩnh như nước, cũng nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào.
Nữ nhân, truy cầu cả đời chỉ là một gia đình nhỏ yên bình hòa thuận, một trượng phu biết yêu thương mình. Cho dù là nghèo nàn, đói rách nhưng chỉ cần phu thê yêu thương nhau là đã đủ rồi. Ý tứ của Đường Tiểu Đông, không phải là giấc mơ hạnh phúc mà các nàng vẫn đang tìm kiếm hay sao?
Trưởng công chúa Ngọc Chân yên lặng nhìn hắn, mặt mày chợt ửng đỏ, trầm tư thực lâu, rốt cục lắc đầu nói. Bạn đang đọc truyện tại
/481
|