Tròng mắt của Thiết Nô khó có được đảo hai cái, ném măng trong tay xuống, cầm một hòn đá nhỏ, viết mấy chữ trên mặt đất:
-Bảy tuổi, con đường tơ lụa, tới Đại Chu, bị mua.
Tần Tiêu nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khó mà phân biệt nổi kia, không khỏi cười lên ha hả:
-Không tệ lắm, Thiết Nô còn biết viết chữ Hán. Thiết Nô, ngươi là nói ngươi từ nhỏ liền từ con đường tơ lụa tới Đại Chu, sau đó làm nô lệ, rồi bị Phượng tỷ mua?
Thiết Nô gật đầu, lại viết thêm mấy chữ trên đất:
- Đội lạc đà.
Tần Tiêu tiếp tục nói:
-Tới cùng với thương đội lạc đà? Vậy ngươi thế nào lại bị cắt lưỡi?
Thiết Nô đột nhiên kinh hoảng mở to hai mắt, kêu lên ô ô rồi nhanh chóng lắc đầu.
Tần Tiêu vỗ vỗ vai của hắn:
-Đừng sợ đừng sợ. ta sẽ không nói cho Phượng tỷ biết, coi như chúng ta tâm sự có được không? Ngươi không nói thì để ta đoán cũng được. Có phải vì ngươi ăn trộm thứ gì đó nên mới bị cắt lưỡi đứng không?
Thiết Nô chớp mắt một cái, cư nhiên còn lộ ra một cổ đau thương, sau đó gật nhẹ đầu, cầm hòn đá nhỏ kéo thành hai chữ "thịt heo" trên đất.
Lý Tiên Huệ nghiêng đầu sang nhìn, không khỏi lắc đầu thở dài:
-Phượng tỷ thật là độc ác! Bất quá là ăn trộm chút thịt heo thôi mà đã bị cắt mất lưỡi! Bạn đang xem tại
/864
|