Bên cạnh lùm cỏ lau là một bãi nước cạn đầy bùn lầy, Tần Tiêu nhấc chân, cẩn thận từng tí đi về phía đám cỏ. sau đó cúi người, bẻ hơn mười cây cỏ lau héo khô ở giữa lùm, cột thành một bó to, khuân lên vai, sau đó lại theo lối cũ bơi về.
Lộ trình bơi về thì không nhẹ nhàng như lúc đi. Tần Tiêu phải đội bó cỏ lau đó lên người, hai tay giữ chặt, tận lực không để cho chúng bị ướt nước, chỉ dựa vào hai chân đạp nước mà bơi về phía bên cạnh gò đất nhỏ.
Thiết Nô vội vàng đi lên cầm bó cỏ lau khiêng lên vai, rồi chỉ chỉ mặt nước phía sau Tần Tiêu, sau đó lắc lắc đầu. Tần Tiêu coi như đã rõ ý của hắn: Thực xin lỗi, ta không biết bơi, bằng không cũng sẽ giúp ngươi một tay.
Tần Tiêu thở hổn hển, Thiết Nô một cái:
-Cầm bộ đồ tới cho ta. Về nhà đốt lửa lên đi,
Thiết Nô gật đầu một cái, vác cỏ lau đi về phía nhà đá. Tần Tiêu lại nhảy xuống sông lần nữa, bơi vè phía đám cỏ lau vừa nãy. Vừa rồi hắn nhìn thấy, chỗ nước cạn bên cạnh đám lau mọc một mảnh măng non, tuy rằng bây giờ còn chưa trưởng thành, nhưng ít ra cũng có thể ăn.
Lại chuyến qua lại, Tần Tiêu cầm theo một đống măng non bọc trong y phục đi về nhà đá.
Xem ra tên Thiết Nô này cũng không tới nỗi ngốc lắm, sớm lấy đá chụm lại, ở giữa để cỏ lau khô, đốt thành một đống lửa.
Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt Lý Tiên Huệ, mang theo nụ cười mỉm phơi phới gió xuân giống như khuê tú xuân thì, vừa ôn nhu lại e thẹn.
Tần Tiêu đi tới bên cạnh Lý Tiên Huệ, lấy ra một củ măng non đưa cho Lý Tiên Huệ:
-Ủy khuất cho nàng rồi! Ăn cái này lót dạ trước đi.
Lý Tiên Huệ giơ tay ra cầm, nhẹ nhàng bóc một đi lớp vỏ màu xanh non bên ngoài, lộ ra thịt măng trắng nõn, sau đó đưa tới bên miệng Tần Tiêu:
-Vất vả cho ngươi rồi, ngươi ăn trước đi.
Tần Tiêu nhếch môi cười, há miệng cắn một miếng:
-Rất ngon, ngọt lắm đó. Nàng mau ăn đi, ta lấy thêm vài thứ nữa.
Lý Tiên Huệ đưa tay giữ chặt hắn:
-Thế này đủ ăn rồi, không cần vội.
Tần Tiêu lắc đầu:
-Nhất định phải ăn đầy đủ, sau đó, chúng ta có chuyện quan trọng…
Nói đoạn liếc qua nhìn Thiết Nô đang khều khều đống lửa, nuốt câu tiếp theo vào bụng, lấy ra một mục măng non ném cho Thiết Nô:
-Ngươi cũng ăn đi.
Thiết Nô kích động đưa tay ra nhận, ngay cả vỏ cũng không kịp lột đã vội vàng nhét hết vào miệng.
Lý Tiên Huệ khẽ thở dài một hơi:
-Từ Tiểu Nguyệt cũng quá nhẫn tâm. Một hán tử lớn xác như vậy, mỗi ngày chỉ cho hắn ăn mỗi một cái bánh bao. Ta thấy hắn đáng thương, nên hai hôm nay có gì cũng chia một nửa cho hắn ăn…
Tần Tiêu mỉm cười:
-Xem ra mọi người đều đói cả. chờ ta một chút, ta đi kiếm thứ gì ngon ngon để bồi bổ cho mọi người.
Dứt lời liền rút ra một cây cứng nhất trong mớ lau sậy, tước hết lá, ở trên tường đá mài thành một đầu nhọn.
Lý Tiên Huệ nghi hoặc hỏi:
-Ngươi định làm gì?
Tần Tiêu cười:
-Lên núi kiếm ăn, xuống sông lấy nước. Người sống sờ sờ ra đó còn có thể bị đói được sao.
Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài. Thiết Nô nhìn theo bóng lưng Tần Tiêu, hưng phấn đứng phắt dậy, đưa mục măng trong tay cho Lý Tiên Huệ, "ô ô" vài tiếng rồi vội vàng chạy theo Tần Tiêu.
Lý Tiên Huệ cúi thấp đầu, chậm rãi lột vỏ măng, nhỏ giọng thì thầm:
-Tại sao ta không gặp được nam nhân này sớm hơn một chút…
Lúc Thiết Nô theo tới bờ sông thì Tần Tiêu đã trầm hơn nửa người xuống nước, hơn nửa còn giơ cao cây lao làm bằng lau sậy lên, đứng im như tượng, không chút động đậy, Thiết Nô mở to hai mắt nhìn, lặng lặng đứng trên bờ nhìn.
Qua một lúc sau, chỉ nghe được tiếng nước chảy nhẹ nhàng cùng với tiếng sàn sạt khi gió lùa qua đám cỏ lau.
Đột nhiên, cây lao trong tay Tần Tiêu nhanh chóng đâm xuống, lúc nhấc lên thì đã có một con cá lư nặng chừng hơn ba cân đang quẫy đuôi giãy đành đạch.
Tần Tiêu quá đỗi vui mừng:
-Chà chà, không thể tin được, ở đây mà cũng có thể bắt được một con cá lư lớn như vầy! xem ra bản lĩnh dùng lao bắt cá luyện được lúc nhỏ này cũng có lúc xài được!
Leo lại lên bờ, Tần Tiêu ném cá cho Thiết Nô cầm, chính mình đập một tảng đá nhỏ, lấy ra một khối bén nhất trong đó, cần thận rạch bụng cá, ném hết đầu và nội tạng có khả năng chứa độc tố đi, sau đó vui đến quên cả trời đất trở lại nhà đá với Thiết Nô.
Thiết Nô cúi rạp thân thể khổng lồ trên đất, thổi lửa, thêm củi, mặt mũi toàn tro bụi. Tần Tiêu cẩn thận xoay cành cây xiên cá lư, nướng con cá lư thật lớn kia tới mức thơm lừng bốn phía.
Lý Tiên Huệ lột một miếng măng nhét vào trong miệng Tần Tiêu, cười nói ha ha:
-Không thể tin được, ở nơi như thế này mà còn có may mắn ăn được hai món trong ba món ăn trứ danh đất Giang Nam, Tần đại nhân, ngươi thật đúng là có bản lĩnh nha!
Tần Tiêu vui vẻ nói:
-Ha ha, quá khen rồi! Ta biết ngay là người sống sờ sờ ra đó, há có thể chết đói được! Ba món ăn trứ danh của Giang Nam, măng, rau nhút, cá lư, ta không ngờ tới là tốn chút sức thôi đã tìm được hai món, quả thực là không thể mong gì hơn!
Tần Tiêu đưa con cá lư đã nướng chín cho Lý Tiên Huệ:
-Chín rồi đây, mau ăn đi! Ăn nhiều một chút để lấy lại tinh thần!
Lý Tiên Huệ cười híp mắt, nhẹ nhàng xé một miếng nhét vào miệng, lập tức kêu lên:
-A…. nóng quá! Ha ha, thơm quá!
Tần Tiêu cười đầy thỏa mãn:
-Thơm thì ăn nhiều một chút!
Lý Tiên Huệ xé một miếng cá nhanh chóng đưa tới bên miệng Tần Tiêu:
-Ngươi cũng cùng ăn đi, oa, nóng quá, mau ăn đi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/864
|