Điêu Tú Nhi ở trong ngực Trương Lãng, thân thể mềm mại khẽ run, mạnh gật đầu.
Yến Minh và Hàn Cử hai mặt nhìn nhau. Trương Lãng chuyển biến thái độ nhanh như vậy khiến họ khó thể thừa nhận.
Yến Minh nói nhỏ với Hàn Cử:
- Lão Hàn, đại ca biến sắc mặt còn nhanh hơn cả lật giấy.
Hàn Cử chưa kịp đáp ngay, Trương Lãng bỗng một tay ôm Điêu Tú Nhi, một tay túm Đào Ứng, không thèm để ý gã hét thảm, lạnh giọng nói:
- Đào Ứng, ngươi bắt người tới đã để tại đâu?
Đào Ứng tốt hơn Đào Thương một chút, còn có cốt khí.
Mặt gã đau đến trắng bệch nhưng không cầu xin tha thứ, hụt hơi nói:
- Ngươi đừng mơ biết được gì. Chờ ca ca của ta tới, xem coi ngươi huênh hoang cỡ nào!
Trương Lãng hừ lạnh một tiếng, bỏ tay xuống, một cước đạp ngực Đào Ứng, trầm giọng nói:
- Không ngờ ngươi còn cứng miệng, ta không tin không cạy được miệng ngươi!
Nói xong chân tăng thêm hai phần sức mạnh.
Thoáng chốc Đào Ứng máu chảy ngược, mặt đỏ như gan heo, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, bộ dạng khá là thống khổ.
Trương Lãng không hề nương chân, uy nghiêm nói:
- Ngươi đừng trông chờ thằng tạp chủng Đào Thương huynh đệ của ngươi nữa, gã đã sớm bị ta bắt rồi. Nếu ngươi ngoan ngoãn nói thật thì không chừng còn cho ngươi đường sống.
Đào Ứng vừa chịu đựng ngực đau đớn và nặng nề, nghẹt thở, nhưng con ngươi xoay tròn.
Trương Lãng mất hết kiên nhẫn, quay đầu nói với Yến Minh:
- Ngươi dẫn vài người đi điều tra!
Yến Minh vâng mệnh cung kính gật đầu, lui xuống.
Trương Lãng ôm Tú Nhi để nàng ngồi trên ghế, hắn thì lạnh lùng trừng Đào Ứng. Đào Ứng mặt co rút không ngừng chảy máu, còn bị mấy Hắc Ưng Vệ ép chặt không thể động đậy.
Qua không lâu sau, Yến Minh vội vàng tiến vào nhưng không thấy đám Văn Cơ đâu. Trương Lãng trong lòng trống rỗng, vô cùng thất vọng.
Yến Minh vừa tiến vào thì khuôn mặt xấu xí có chút hổ thẹn nói:
- Đại ca, thuộc hạ không tìm được các vị phu nhân.
Đào Ứng nghe tên mặt xấu xí nói không tìm ra gia quyến của Trương Lãng, trên mặt trồi lên ý mừng.
Hàn Cử quan tâm nhất là an nguy của muội muội mình, không kiềm được sốt ruột nữa hung dữ tát Đào Ứng một bạt tay, tức giận nói: Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Tiểu tử, ngươi đem phu nhân và muội muội của ta giấu đi đâu rồi?
Đào Ứng bị tát mạnh trên mặt nóng hổi hiện dấu năm ngón tay, hoa mắt ù tai.
Trương Lãng lửa giận hừng hực, ngoái đầu, trầm giọng nói:
- Tiếp tục tìm cho ta, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra!
Yến Minh nhận mệnh đi.
Đang lúc Trương Lãng lòng nóng như lửa đốt, Yến Minh tìm không có đầu mối, Hàn Cử uy hiếp thì bỗng có một vệ binh tiến vào thông báo, nói:
- Tướng quân, có hai tráng sĩ hộ phu nhân tiến đến xin gặp.
Trương Lãng nghe thế thì mừng lắm, vội nói:
- Mau mời vào!
Còn hắn thì vội vàng đứng lên đi ra đón, Đào Ứng mặt tràn đầy khó tin.
Trương Lãng vừa bước ra ngưỡng cửa thì thấy hai thanh niên mặt vải bố thô, thần thái hiên ngang dẫn theo Thái Ung, Văn Cơ, Hàn Sương tiến vào.
Văn Cơ, Hàn Sương thấy Trương Lãng bước ra thì không kiềm được nỗi lòng vui sướng, như chim non nhào vào ngực hắn.
Trương Lãng kích độn giang hai tay ôm kiều nữ vào lòng, thấy họ tuy mặt tiều tụy nhưng quần áo còn hoàn chỉnh mới thầm thở ra.
Hai thanh niên cùng bái nói:
- Thảo dân kính chào tướng quân.
Trương Lãng buông hai nàng, liên tục cảm ơn nói:
- Đa tạ hai vị tráng sĩ ra tay cứu giúp.
Trong đó một thanh niên vóc dáng cao to, cao cỡ mét tám, khá là rắn chắc, mặt đỏ như táo, hàng mi thô bay xéo vào thái dương, mắt lóe tia sáng. Chỉ nghe gã thành kính nói:
- Ngày hôm qua thảo dân trước nghe tướng quân một trận chiến Từ Châu đánh bại đại quân Tào Tháo, cứu vô số dân chúng khỏi nạn binh đao, lòng nảy kính ý. Lại nghe tướng quân chiêu hiền đãi sĩ, yêu tài như khát nước. Hôm nay đặc biệt đến gặp, vừa lúc gặp phải tên côn đồ Đào Thương mưu đồ quấy rối, chỉ vì e người đông thế mạnh không thể địch lại, mới thầm bám theo tới đây, hành động tùy theo hoàn cảnh.
Lúc này một thanh niên khác cũng tiếp lời, nói:
- Mới rồi thảo dân thấy binh mã của đại nhân đến, sợ côn đồ nảy sinh sát ý, trước tiên đi tù giam cứu ra các phu nhân và tiên sinh, đợi bình định rồi mới đi ra gặp.
Người nói chuyện là thanh niên tài tuấn, dù mặc vải thô thì mặt mũi sáng láng, tuyệt đối không phải hạng phàm phu tục tử.
Trương Lãng nghe vậy liên tục gật đầu, vui vẻ nói:
- Tốt tốt, không biết cao danh quý tính của hai vị tráng sĩ là gì? Chi Thanh sẽ hậu tạ.
Hai người nhìn nhau, cùng quỳ xuống, người mặt đỏ nói:
- Thảo dân là Luyện Vinh, nguyện làm một sĩ tốt cho tướng quân!
Một thanh niên khác lớn lên không tầm thường, nhìn như thư sinh mà lại không giống thư sinh cũng mở miệng nói:
- Thảo dân Từ Thứ nguyện tùy tướng quân!
Trương Lãng kinh ngạc, vội hỏi:
- Từ Thứ? Ngươi chính là Toánh Xuyên Từ Thứ?
Từ Thứ lấy làm lạ nhìn Trương Lãng, trong lòng nổi lên lo lắng, nói:
- Đúng là tại hạ, không biết tướng quân làm sao biết được?
- Ha ha ha!
Trương Lãng bỗng niên hưng phấn cười dài không ngừng. Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Chẳng ngờ bỗng dưng được hắn đến một Từ Thứ và Luyện Vinh.
Trong lòng Từ Thứ cảm thấy bất an, mặt hơi biến đổi nói:
- Tại sao tướng quân cười to như vậy?
Trong lòng Trương Lãng sảng khoái, nghe Từ Thứ hỏi thì dùng cách nói như diễn nghĩa đáp:
- Từ Thứ tên chữ Nguyên Trực, tuổi nhỏ giỏi học đấu kiếm, trung bình mạt niên thường vì báo thù cho bằng hữu mà giết người, bị truy nã, kết quả bị bắt, hỏi tên không đáp, bị trói lên xe. Khi kích trống diễu hành muốn để người nhận biết, có người biết thì không dám nói, sau được đồng bạn lén giải cứu, bỏ cả tên họ, bỏ võ tòng văn, bái danh sư, có thật hay không?
Từ Thứ nghe lời của Trương Lãng thì giật mình, kiềm không được biến sắc mặt nói:
- Tướng quân có ý gì?
Trương Lãng tiến lên hai bước nâng dậy Từ Thứ và Luyện Vinh, vui vẻ nói:
- Hôm nay hai người tiến đến đầu vào ta, Chi Thanh vô cùng vinh hạnh, sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi các ngươi.
Từ Thứ thế mới nhẹ nhàng thở ra, phát hiện chẳng biết khi nào lưng áo ướt đẫm.
Trương Lãng tinh thần phấn khởi, vừa ra lệnh Hàn Cử lĩnh một nửa Ưng Vệ bảo hộ các nàng Văn Cơ về phủ, vừa lệnh Yến Minh áp giải Đào Ứng đi phủ Đào Khiêm.
Khi đi tới Đào phủ thì các quan văn võ đều còn đó.
Tàng Bá liên tục tra khảo từ miệng đám Đào Thương ra đồng bọn. Trương Lãng biết được sau ra lệnh cho Cao Thuận suốt đêm ra thành dẫn một vạn tinh binh vào thành, đem đồng bọn mà Đào Thương cung ra diệt sạch, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
/380
|