Đào Thương mặt trắng như tờ giấy, không thể kiềm được nỗi sợ nữa, gào to:
- Không phải ta! Không phải ta làm! Là Tào Báo kêu hạ độc, phương thuốc kia cũng là kêu người mô phỏng chữ viết phương thuốc của các ngươi, di thư là chính ta viết ra.
Tào Báo, Chương Cuống, Hứa Đam trong lòng cùng than một tiếng, xong rồi. Ba người không bao giờ ngờ nổi Đào Thương đúng là đồ vô dụng nhất trên đời, thật không biết tại sao mình mắt mù như vậy, chẳng lẽ là trời cũng bỏ ta?
Trương Lãng không ngờ Đào Thương khai ra hết, vậy cũng đỡ mình tốn thời gian hỏi cung. Trong lòng hắn không thể kiềm nén sự khinh thường gã, phun nước miếng vào người gã giải lửa giận trong lòng.
Qua chuyện này, cái chết của Đào Khiêm đã sáng tỏ, các quan văn ai cũng mắng chửi Đào Thương bất hiếu.
Trương Lãng giao Đào Thương cho Trương Liêu, để gã tra khảo, nhất định phải đào ra đồng đảng của gã. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho lớn, nhổ tận gốc thế lực của Đào Thương, để gã vĩnh viễn không thể trở mình.
Rồi Trương Lãng mới dẫn theo Yến Minh, Hàn Cử và năm trăm bộ hạ sốt ruột chạy hướng phủ đệ của Đào Ứng. Nếu các nàng xảy ra chuyện, hắn nhất định phải đem hai tên họ Đào này năm ngựa xé xác, ném cho chó ăn!
Trương Lãng rời khỏi Đào phủ mới phát hiện trời đã tối rồi, nhà nhà đốt đèn, trên đường rất hiếm người qua lại. Thế này cũng tốt, hành động sẽ không quá kinh động dân chúng.
Đám người như sói như cọp rất nhanh xông tới phủ đệ của Đào Ứng. Thủ vệ binh thấy một đám quan binh tay cầm đao kiếm thì bị hù giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã bị đám Trương Lãng khống chế, không ngừng vọt vào đại trạch.
Phủ đệ của Đào Ứng coi như khá to, bốn phía hoa viên, núi giả suối phun. Tuy đã đầu mùa đông nhưng cảm giác như là ngày xuân, trăm hoa đua nở. Nếu là bình thường thì Trương Lãng sẽ tán thán một phen, mà hôm nay hắn không có tâm tình đó, lao thẳng tới trước.
Vệ binh trong phủ Đào Ứng cũng phát hiện sự việc biến đổi, liên tục xuất động. Trương Lãng túm lấy một nha hoàn chạy trốn không kịp. Tuy đối phương mặt mày thanh tú, ngọt ngào động lòng người nhưng bây giờ Trương Lãng không còn ý thương hoa tiếc ngọc nữa, lạnh giọng hỏi:
- Đào Ứng ở đâu?
Cô gái vốn bởi vì đám Trương Lãng hung thần ác sát xông thẳng vào mà rất sợ hãi, ngây ngốc đứng một bên quên cả chạy trốn. Bây giờ bị Trương Lãng bắt lấy, thêm vào hắn bộ dạng lạnh lùng như muốn ăn thịt người, hù cô gái như con chim non suýt chút bất tỉnh.
Trương Lãng thấy cô gái sợ hãi như con nai con mới phát hiện mình hơi nặng lời, dịu giọng chút, hỏi:
- Tiểu muội muội, hãy mau nói Đào Ứng ở đâu? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Thế này nha hoàn mới run sợ nói:
- Công tử ở trong phòng ngủ.
Nói rồi giơ tay chỉ hướng.
Lúc này đám vệ binh đã kết đội vọt tới. Yến Minh, Hàn Cử không đợi Trương Lãng ra lệnh, dẫn đầu giết qua.
Trương Lãng vội bỏ xuống nha hoàn, dẫn mười người vọt vào nội đường. Trên đường đi không ai ngăn được, rất nhanh đã tới gian phòng nha hoàn đã chỉ. Trương Lãng một cước đạp chân vào.
Lọt vào mắt là hình ảnh khiến hắn tim đập chân run.
Tú Nhi nửa nằm trên giường, khuôn mặt bi thương và thống khổ treo đầy nước mắt trong suốt. Cái miệng nhỏ nhắn chảy ra tơ máu, đôi mắt phượng tựa trân châu đen đầy sợ hãi tuyệt vọng. Áo trắng tơ tằm rách vài đoạn, đôi tay nõn nà lộ ra ngoài không khí, thỉnh thoảng vô lực giãy dụa. Đào Ứng thì cưỡng ép xé cổ áo, lộ ra cái gáy như cổ thiên nga và tấm lưng non mềm, dấu ngắt xanh ở trong tầm mắt Trương Lãng đặc biệt chói mắt.
Đào Ứng vừa dâm tà cười vừa cởi đồ mình ra.
May là Trương Lãng tới sớm một bước, nếu không thì Tú Nhi không thể giữ được danh tiết, nàng sẽ thống khổ cả đời, mà lương tâm của hắn cũng sẽ bị cắn rứt. Hắn không bao giờ ngờ Đào Thương sẽ bắt đi người đàn bà của mình. Vừa nghe Đào Khiêm chết, hắn đã vì Từ Châu Mục mà rối loạn đầu não, còn có đám Quách Gia quỷ tài thần sầu sao cũng như mình không tính trước được chứ?
Nhưng mà cũng không thể trách đám Điền Phong, Quách Gia. Ở thời đại này địa vị phụ nữ khá thấp, ai mà nghĩ tới dùng chiêu này uy hiếp người khác chứ? Thật ra chẳng qua tại bản tính háo sắc của Đào Thương mà thôi. Gã vốn tưởng Trương Lãng sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói sau khi mình thành Từ Châu Mục. Gã tự động nghĩ như vậy còn chẳng phải vì bình thường Trương Lãng biểu hiện hết mực trung tâm sao? Gã sai binh đi bắt họ chỉ là phòng ngừa đám Văn Cơ biết Trương Lãng bị giết mà chạy trốn, các mỹ nữ khiến mình tâm động biến mất chẳng phải là tiếc lắm thay?
Đào Ứng nghe sau lưng có tiếng phá cửa vào, nhanh chóng xoay người lại.
Gã thấy chừng mười người sát khí đằng đằng xông vào, chấn kinh hỏi:
- Các ngươi là ai? Vào bằng cách nào?
Điêu Tú Nhi vốn tưởng rằng trong sạch của mình trong chốc lát sẽ bị hủy, đặt quyết tâm, nếu sống nhục trên đời này thì chi bằng tự mình kết thúc cho rồi. Lòng nàng thê lương thầm than thở: chủ nhân, Tú Nhi không thể phục thị ngài.
Nàng đang định cắn lưỡi tự vẫn thì phát hiện Trương Lãng đá cửa xông vào. Thân hình cao to khôi ngô tỏa ra uy mãnh không gì sánh kịp, lòng nàng hồi sinh, mừng đến rơi lệ, hét to:
- Chủ nhân!!!
Đào Ứng còn chưa kịp phản ứng đây là có chuyện gì, Trương Lãng giận dữ vọt lên một đấm đánh bay gã.
Đào Ứng không kịp phản ứng, hét thảm một tiếng:
- A!
Gã bay ra sau vài mét ngã trên giường, miệng mũi đầy máu, không cần đoán cũng biết xương đã thành mảnh vụn.
Trương Lãng cực kỳ tức giận, xông tới túm cổ tay gã, tàn nhẫn quát:
- Cái tay bẩn thỉu của ngươi sao dám đụng lão bà của ta?
Tay trái kéo, tay phải túm bàn tay mạnh vặn ra sau, vang lên tiếng rôm rốp, tay trái Đào Ứng lập tức bị phế. Trương Lãng còn chưa bỏ qua, đánh gãy tay phải gã, lúc này mới bớt giận chút, mắng:
- Tiểu tử nhà ngươi, dám đụng vào đàn bà của lão tử!
Yến Minh và Hàn Cử lần đầu tiên trông thấy Trương Lãng tức giận như vậy, còn là vì một người đàn bà. Trong lòng hai người nổi lên cảm giác kỳ lạ, khâm phục Trương Lãng có tình có nghĩa, cũng hơi sợ hắn.
Thế này Trương Lãng mới nhìn ở góc giường Điêu Tú Nhi co ro thành hình tròn, mặt tái nhợt.
Thấy nàng đáng thương mắt ngập nước, hắn đau lòng giang hai tay, nói:
- Bảo bối, tới đây, không sao rồi.
Điêu Tú Nhi không thể kiềm được uất ức nữa, hai hàng lệ chậm rãi tuôn rơi, nhào vào ngực Trương Lãng, khóc lớn.
Trương Lãng dịu dàng vuốt tóc nàng, vừa cởi áo choàng xanh của mình trùm lên người Tú Nhi, dỗ dành nói:
- Báo bối ngoan, không có việc gì, lão công ở.
Giọng nói dịu dàng so với lúc nãy đối xử với Đào Ứng thật là cách biệt một trời một vực.
/380
|