Nếu muốn nói về diện tích, Ngạo Nguyệt đế quốc tuyệt đối là một đế quốc rộng lớn nhất trong tam đại đế quốc của đại lục, chỉ là hiện tại trải qua sự tấn công dồn dập của Cuồng Long đế quốc và Nạp Lan Đế quốc, phòng tuyến từng bước từng bước lui về, đã mất gần một nửa quốc thổ, coi như một lần nữa bị đánh trả lại nguyên hình, đem toàn bộ quân đội về phòng vệ biên cương tại nơi được xưng là Pháo đài phòng ngự đệ nhất Thương Lan Đại lục Á Đặc tư an na, là một pháo đài phòng ngự uy danh hiển hách nhất, rốt cuộc qua cuộc khảo chứng lần này có bảo trì được hay vĩnh viễn mất đi uy danh cả đời cũng khó nói trước.
Trong vòng 800 dặm xung quanh Á Đặc tư an na, tường thành nhấp nhô nhìn như những dãy núi liên miên bất tận, chia làm 3 đạo phòng tuyến, toàn bộ dùng những cự thạch ngàn cân tạo thành, chiều cao đạt 80 thước, bên trong vô số giếng đào, nếu tính theo ngày mà thủ, nếu muốn công thành thì đối phương không có binh lực gấp mấy chục lần thì khó có thể làm được
Nhưng chỉ cần công phá được bảo lũy này, coi như Ngạo Nguyệt đế quốc hoàn toàn nằm gọn trong miệng Nạp Lan Đế quốc cùng Cuồng Long đế quốc, vấn đề diệt quốc chỉ là thời gian mà thôi.
Hôm nay từ hai hướng khác nhau liên quân cùng tiến vào hội sư tại Ngạo Nguyệt đế quốc, hơn thế là cùng đại quân Ngạo Nguyệt đế quốc ở sau của Á đặc tư an na đối đầu.
Mà lúc này, đoàn người Long Nhất trải qua hơn mười ngày đi dọc theo biên cảnh Cuồng Long đế quốc tiến vào phía đông của Ngạo Nguyệt đế quốc, đương nhiên, chỗ này hoàn toàn đã rơi vào tay Cuồng Long đế quốc, ngọn lửa chiến tranh ở đây coi như đã tạm dập tắt.
Vì đề phòng quân đội Ngạo Nguyệt đế quốc ngụy trang tiến vào cảnh nội Cuồng Long đế quốc giết hại dân thường, nên biên cảnh lúc nào cũng được điều động trọng binh canh giữ, nên việc kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, đương nhiên, đối với đoàn người Long Nhất mà nói coi như đụng phải bức tường sắt, không uổng chút lực liền có thể vượt qua biên cảnh.
Một đường đi tới, Long Nhất cơ bản cũng nắm được tình thế hiện tại của Thương Lan Đại lục, cũng hiểu được hắn đã mất hơn nửa năm tại Lôi thần cấm khu.
-"Hoang vu thật, nhớ lại lúc trước nơi đây là một thị trấn giao thương phát đạt, người đi kẻ đến phi thường náo nhiệt, vì cái gì mà loài người luôn muốn phát động chiến tranh chứ?" Ti Bích nhìn toàn thị trấn nhỏ nay đã trở thành một phế khu, trong lời nói có chút chua xót, nơi này phòng ốc hơn nửa đã bị hủy, còn rất nhiều dấu vết bị đốt phá, từng tảng đá trên đường đều có vết máu khô lưu lại, còn có không ít những cư dân tuyệt vọng quần áo lam lũ đang vật vờ tìm kiếm chút gì sót lại trên đường.
-"Phu quân, chúng ta có nên giúp bọn họ một chút gì không" Nạp Lan Như Nguyệt cũng là người đầu tiên động lòng trắc ẩn lên tiếng.
Long Nhất lắc đầu thản nhiên nói:
-"Chiến tranh luôn tàn khốc như vậy, dân chúng lưu vong không chỉ có trăm vạn, bọn họ coi như còn may mắn vì bọn họ vẫn còn sống, cho nên bọn họ có thể tồn tại được bao lâu thì đó chính là cuộc khảo nghiệm của đời mình"
-"Nhưng nhìn hình dáng của bọn họ bây giờ thì làm sao sống sót nổi, huống hồ bây giờ trời đã trở nên lạnh như thế...." Nạp Lan Như Nguyệt thấy sắc mặt Long Nhất nghiêm lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cũng không nói trọn câu đã không nghe gì được nữa.
-"Cho bọn họ một chút thực vật vậy, để cho bọn họ có sức tìm đường mưu sinh phía trước" Long Nhất thở dài một hơi nói, Nạp Lan Như Nguyệt quá thiện lương rồi, mặc dù thời loạn thế sự thiện lương hiếm như gặp một xử nữ, nhưng so với lòng người đầy máu tanh âm u, thì sự thiện lương đáng yêu hơn nhiều lắm.
Nạp Lan Như Nguyệt hoan hô một tiếng, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Long Nhất một lát, sau đó hướng về phía đám nạn dân kia chạy tới, Man Ngưu theo ý của Long Nhất cũng bước theo nàng.
-"Phu quân, chàng nói chiến tranh có phải là sắp kết thúc, một nửa lãnh thổ của Ngạo Nguyệt đế quốc đã bị chiếm rồi, sợ rằng ngày diệt quốc cũng không còn xa nữa" Phong Linh nhẹ giọng hỏi.
-"Ngoài mặt xem ra là vậy, nhưng thế sự vô lường, không đến phút cuối cùng cũng không biết kết quả như thế nào nưã" Long Nhất vừa nói, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Lãnh U U cùng Phong Linh, trong đầu sự nghi hoặc càng lúc càng lớn, Hắc ám giáo hội cùng Mộ Dung gia tộc của Ngạo Nguyệt đế quốc rốt cuộc là có quan hệ gì? Vì sao cho đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì? chẳng lẽ Hắc ám giáo hoàng định buông bỏ gia tộc Mộ Dung sao?
Long Nhất trong lòng bắt đầu phân tích thế cục của cả Thương Lan Đại lục, trong lòng nghĩ đến một số điều bất an, từ ý thức của hắn xuất ra cự kiếm rồi vẽ một tấm họa đồ Thương Lan Đại lục trên mặt đất, cũng vẽ luôn các thế công của Cuồng Long đế quốc và Nạp Lan Đế quốc đối với Ngạo Nguyệt đế quốc.
Đột nhiên, vẻ mặt Long Nhất ngưng trọng, cự kiếm trong tay khoanh một vòng tại Hoành đoạn sơn mạch phía tây.
-"Phu quân lo lắng về thú nhân tộc sao?" Lãnh U U nhìn bản đồ của Long Nhất rồi hỏi.
-"Không sai, Thú nhân tộc chiêm cứ hoành đoạn sơn mạch, cho đến bây giờ vẫn không ngừng cùng nhân loại gây hấn, bọn họ sẽ không cam tâm với cuộc sống nghèo khổ tại hoành đoạn sơn mạch, lần này Thương Lan Đại lục chiến loạn chính là một cơ hội tuyệt vời, nếu Mông tộc không ngu xuẩn tất sẽ không buông tha cơ hội tuyệt vời này" Long Nhất vừa nhíu mày nói, ánh mắt vẫn dán chặt trên địa đồ, hoành đoạn sơn mạch bắc giáp Ngạo Nguyệt đế quốc, nam giáp Nạp Lan Đế quốc, hôm nay toàn bộ tinh binh Nạp Lan Đế quốc đều đẩy lên tiền tuyến, sự canh phòng đối với Thú nhân tộc sợ rằng không còn nghiêm mật như xưa.
-"Nếu Ngạo Nguyệt đế quốc cùng Thú nhân tộc cấu kết, vậy không phải...." Long Nhất lẩm bẩm trong miệng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cái này có thể tính là sự thay đổi phi thường với thế cuộc hiện nay.
Lúc này, Nạp Lan Như Nguyệt đang vui vẻ cùng Man Ngưu trở về, giúp được nhiều người như vậy khiến nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Long Nhất không nói lại những lời đã bàn, điều quan trọng nhất trước mắt chính là tìm được một tòa thành lớn, tìm được phân bộ của Thiên võng cắm bên trong rồi đưa ý nghĩ này của hắn đến tận tay Tây Môn Nộ cùng Nạp Lan Vô Cực, bình thường những thành thị lớn sẽ bị ngọn lửa chiến tranh tàn phá, nhưng cơ bản nếu không thật cần thiết sẽ không có tòa thành thị nào bị hủy hoàn toàn.
Vì để tránh phiền toái, mấy người Long Nhất thay hình đổi dạng một chút, toàn bộ đám Vô Song đều mang một chiếc nón, trùm kín mặt bằng một tấm màn sa, Long Nhất thì dán lên một bộ râu mép trên môi, còn bộ dáng Man Ngưu thì bọn hắn bó tay, cơ bản không thể thay đổi gì được.
Vượt qua một đoạn đường hoang vu, dọc theo đường đi thì người đi đường dần dần đông hơn, cũng gặp cả nạn dân lẫn thương đội, mặc dù tại khu vực chiến tranh thì đi đường gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng không ít thương nhân nhờ chiến loạn này mà phát tài, lợi nhuận tăng gấp mấy chục lần so với bình thường.
Phía trước chính là một tòa đại thành thị cấp 1 của Ngạo Nguyệt đế quốc, trên tường thành tung bay cờ hiệu của Mãnh hổ Quân đoàn trong tứ đại quân đoàn của Cuồng Long đế quốc đang đóng quân, Mãnh hổ quân đoàn cùng Thần long quân đoàn đều là đơn vị chịu sự chỉ đạo trực tiếp của Long chiến.
Đoàn người Long Nhất đi theo sau một thương đội, chỉ thấy quản gia của thương đội cúi người trước binh lính thủ thành một cách quen thuộc, sau đó lặng lẽ dúi vào trong binh lính mấy kim tệ, đám binh lính này lập tức mặt mày hớn hở ra lệnh cho qua, ngay cả thông lệ lục soát cũng bỏ qua.
-"Mãnh hổ quân đoàn? Ta xem là Bệnh miêu (Mèo bệnh) quân đoàn cũng không sai cho lắm" Long Nhất lạnh lẽo cười, là một trong tứ đại binh đoàn của đế quốc, quân kỷ lại tán loạn như vậy, Long Chiến quả thực là lão già không biết nhìn người rồi.
Đợi cho đoàn người nọ qua hết cửa thành, hai tên binh lính thủ thành lại giơ trường mâu chắn ngang, con mắt tà tà chờ đợi đám Long Nhất tỏ lòng "Hiếu kính"
Long Nhất a a cười, thuận tay móc ra mấy mai kim tệ dúi cho hai tên binh lính. Hai tên này cũng đang muốn cho qua, đột nhiên ánh mắt chết đứng trên thân thể mấy người nữ nhân thân mang nón che mặt đứng sau lưng Long Nhất, mặc dù Vô Song các nàng đều mang mạng che mặt, nhưng khí chất cùng thân hình lả lướt cũng đã thập phần mê người.
-"Máy người nay là ai" Một tên lính hỏi.
-"Các nàng đều là phu nhân của ta" đồng tử Long Nhất co rụt lại, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười.
-"Đều là phu nhân của ngươi? Tên tiểu tử ngươi thật có phúc khí tốt quá, chỉ là tại sao lại mang mạng che mặt? Mở ra để các huynh đệ ta rửa mắt một chút đi" Một gã binh lính vừa cười vừa tiến lên trước hai bước định mở tấm mạng che mặt của Vô Song.
A một tiếng hét thảm vang lên, từ tay trở xuống của tên lính hoàn toàn biến mất.
-"Làm người tốt nhất phải biết có điểm dừng, cho ngươi rượu mời ngươi không uống hết lần này tới lần khác muốn uống rượu phạt, làm vậy ai có thể quản nổi ngươi chứ?" Long Nhất hắc hắc cười nói, trong ánh mắy đã nổi lên một cỗ sát ý, vô luận là ai, dám can đảm đụng tới nữ nhân của hắn đều phải chết.
Một gã binh lính vừa thấy tình thế không ổn, lập tức thổi lên một hồi kèn báo động, bên trong thành lập tức xuất ra một đội ngũ khoảng hai mươi người chia làm hai hàng chạy ra. Những người đi sau đám Long Nhất đang chờ vào thành thấy tình thế có vẻ không ổn liền lập tức lui về phía sau xem màn kịch trước mắt.
-"Chúng chính là gian tế của Ngạo Nguyệt đế quốc, bắt chúng đưa vào trong, nếu có phản kháng, giết chết không tha" Tên đội trưởng Mãnh hổ quân đoàn cái gì cũng không thèm hỏi, lập tức hạ lệnh làm cho đám người Long Nhất ngạc nhiên không thôi, cũng có người so với hắn còn vô sỉ hơn sao.
-"Man Ngưu, đám phế vật này giao cho ngươi, còn dùng đến chiêu thứ hai thì đừng kêu ta là Lão đại nữa" Long Nhất hắc hắc cười nói với Man Ngưu đứng bên cạnh hắn.
-"Lũ phế vật này còn muốn tốn hết một chiêu, nửa chiêu là đủ rồi, nhưng lão đại này, đánh cho tàn phế hay giết toàn bộ" Man Ngưu chờ đợi lệnh của Long Nhất, nhớ tới tình cảnh lúc trước tiêu diệt Bạo Phong dong binh đoàn, thật sự là quá sung sướng.
-"Túy ý ngươi" Long Nhất nhún vai cười nói, coi như giúp lão Long Chiến trừ đi một ít quân bại hoại, tin tưởng rằng Long Chiến sẽ cảm kích hắn vô cùng.
Tên đội trưởng kia cũng là kẻ có nhãn lực hơn người, kẻ mà đám Long Nhất vừa giết kia lại chính là em rể hắn nên hăn mới hạ mệnh lệnh như vậy, nay nghe đám Long Nhất nói chuyện tựa hồ không để bọn họ vào mắt lại thêm nhìn vào đội mắt trâu đang long lên sóng sọc của Man Ngưu, tâm trạng hắn không kiểm chế được mà ớn lạnh. Hắn vừa định tìm đường xuống nước, đã không nghĩ đến Man Ngưu đã hắc hắc cười bước lên hai bước, một bóng quyền ảnh hoa lên, đội ngũ hai mươi người này trong phút chốc vừa kêu thảm vừa bay ra ngoài, mỗi tên đều bị đập nát đầu, não tương trắng phếu hòa vào máu đỏ văng tung tóe khắp nơi.
Man Ngưu khinh thường phủi tay, đối phó với lũ phế vật này mà dùng Lục Ngọc tài quyết sẽ làm ô uế uy danh của thần khí.
Thủ đoạn huyết tinh của Man Ngưu lập tức làm vang lên tiếng kinh hô không ngừng từ những kẻ xung quanh, binh lính trên tường thành lập tức phát ra tiến kèn cảnh báo, đại đội nhân mã đồn trú xung quanh tường thành lập tức chạy vội tới.
-"Ta sợ quá, có cần lập trận lớn như vậy không" Long Nhất lạnh lẽo cười nhạt, khinh thường chỉ tay vào đám lính đang vung trường mâu với cung tiễn dàn thành trận thế bao vây bọn họ, về phần đám cao cấp pháp sư đang đứng trên tưòng thành đối với hắn mà nói cũng chỉ là đồ bỏ.
Chính lúc này, trên tường thành xuất hiện một đội quân toàn thân mặc khải giáp kín mít, đứng đầu là một gã cự hán mặc giáp của quân tài Mãnh hổ quân đoàn, toàn thân giáp bọc kín chỉ chừa hai con mắt lộ ra bên ngoài.
-"Sao lại như thế này" tên tướng quân khàn khàn lên tiếng hỏi.
Trên tường thành lập tức có người đem sự tình đã qua nói ra một lần.
Tên tướng quân này vừa cúi đầu xuống nhìn, thân hình liền chấn động, lẩm bẩm nói"
-"Thì ra là hắn"
/674
|