Ở bên trong quy tắc trò chơi không phải tu vi cao là có thể giải quyết hết thảy vấn đề, đầu óc cao minh hay không là vô cùng quan trọng. Lúc Dương Khánh đánh một trận với Chương Đức Thành, biểu hiện của Hùng Khiếu vô cùng nổi bật, được Hoắc Lăng Tiêu nhìn trúng.
Lúc Dương Khánh đưa danh sách tới, y thân là điện chủ không tiện thiên vị Hùng Khiếu quá mức lộ liễu, ngoài mặt không có gạch tên Hùng Khiếu, ngược lại trong bóng tối cho người tiết lộ cho Hùng Khiếu biết. Mục đích cũng là muốn xem thử rốt cuộc Hùng Khiếu có năng lực đấu với Dương Khánh hay không, nếu như có, danh sách chưa tới khoảnh khắc cuối cùng vẫn còn có thể thay đổi được.
Ai ngờ Hùng Khiếu cũng không phải kém cỏi, cảm thấy lực ủng hộ của điện chủ đối với mình quá kém. Y hiểu rõ Dương Khánh lợi hại thế nào hơn cả điện chủ, đây quả thật là mang mạng nhỏ của y ra làm tiền đánh cuộc, bất chấp sống chết của y. Cho nên y không dám so chiêu với Dương Khánh, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, trốn sang Trấn Bính điện.
Hoắc Lăng Tiêu sải bước đi tới cửa muốn đích thân đi Vạn Hưng phủ một chuyến, cuối cùng cũng ngừng lại.
Bằng tu vi của y giết một Hùng Khiếu không đáng kể gì, nhưng rõ ràng là nữ nhân Ô Mộng Lan kia muốn thấy y bêu xấu, nếu làm như vậy…
Chuyện kế tiếp cứ để cho thủ hạ của mình giải quyết, mình đường đường là một điện chủ chạy đến địa bàn người khác giết chết một tên tiểu tốt không hay chút nào. Nếu truyền ra ngoài khoan nói mất hết thể diện, mà còn là phá hư quy củ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Lăng Tiêu càng thêm nổi giận, đây là Hùng Khiếu đoán chắc y không dám làm loạn!
Hoắc Lăng Tiêu cố nén lửa giận trong lòng lật tay lấy ra một miếng ngọc điệp, nhanh chóng thi pháp chú viết, sau đó ném cho Thiên Vũ, lộ vẻ âm trầm nói:
- Truyền cho Dương Khánh, để y cho ta một câu trả lời!
- Dạ!
Thiên Vũ lĩnh mệnh rời đi...
-----------
Nam Tuyên phủ, bên trong đình trên đỉnh núi, Dương Khánh nhận được Trấn Ất điện đưa tin cũng sa sầm nét mặt. Sau khi Hùng Khiếu đầu hàng Trấn Bính điện, lại thành phủ chủ Vạn Hưng phủ!?
Trong ngọc điệp, Hoắc Lăng Tiêu khiển trách y hoàn toàn không chút lưu tình, chất vấn Dương Khánh không biết quản thủ hạ. Nếu là như vậy, hãy nhường ghế phủ chủ lại cho người khác, làm như y được leo lên phủ chủ mà không có chút tài cán bản lãnh nào.
- Rõ ràng là Hoắc Lăng Tiêu ngươi ăn trộm gà bất thành còn lỗ nắm thóc, lại còn trách ta, quả thật là buồn cười!
Dương Khánh cười lạnh một trận.
Nhưng lời như thế cũng chỉ có thể nói lén sau lưng, không có câu trả lời ổn thỏa cho điện chủ là không được, không ai có thể chứng minh chuyện này có liên quan với điện chủ. Đến lúc đó mọi người chỉ biết Hùng Khiếu là thủ hạ của Dương Khánh lại phản bội chạy đi đầu hàng Trấn Bính điện, là do Dương Khánh không đủ năng lực quản lý.
Dương Khánh tựa lan can đưa mắt nhìn dãy núi hùng vĩ kéo dài tận cuối chân trời, sắc mặt hết sức lạnh lùng. Quan trọng nhất là sơn chủ từ dưới tay y phản bội chạy đi thành phủ chủ bên Trấn Bính điện, chuyện này truyền ra ngoài khoan nói mất thể diện, những sơn chủ khác dưới tay y sẽ nghĩ thế nào… Sau này gặp gỡ phiền phức có phải cũng có thể trốn tránh hay không, nếu là như vậy, Dương Khánh làm thế nào quản lý hai phủ!?
Đến lúc công bố danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, mọi người đều bắt chước theo Hùng Khiếu, Dương Khánh sẽ không giao ra được người nào trong danh sách, biết phải làm sao!?
- Phủ chủ Vạn Hưng phủ, đây là Hùng Khiếu ngươi muốn đấu với ta sao...
Dương Khánh khẽ lẩm bẩm, ánh mắt chớp lóe không ngừng.
Đang lúc này, thanh âm của Thanh Cúc ở phía sau vang lên:
- Phủ chủ, tiểu thư cùng Miêu Nghị tới.
Ủa? Dương Khánh quay đầu nhìn lại, cau mày nói:
- Vì sao bọn chúng lại cùng đi?
Y khẽ giơ tay lên ra hiệu cho vào, sau đó trở lại chỗ ngồi.
Chỉ chốc lát sau, Tần Vi Vi cùng Miêu Nghị cùng nhau tiến vào. Hai người cùng nhau bái kiến phủ chủ.
Ánh mắt Dương Khánh đảo qua trên mặt hai người, rõ ràng phát hiện bộ dáng Miêu Nghị có vẻ rất khẩn trương, thậm chí lấm la lấm lét, nhất thời sinh lòng hồ nghi.
- Ha ha, Miêu Nghị, chúng ta đã có thật nhiều năm chưa từng gặp mặt rồi.
Ánh mắt Dương Khánh quét một vòng qua hai người:
- Vì sao hai người các ngươi cùng đi như vậy, có chuyện gì sao?
Tần Vi Vi không có lên tiếng, hơi nghiêng đầu liếc mắt Miêu Nghị.
Trên trán Miêu Nghị bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn tới đây là cầu hôn với Dương Khánh. Mặc dù trước đã có chuẩn bị tâm tư, nhưng sau khi gặp mặt trực tiếp Dương Khánh mới phát hiện áp lực lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, khiến cho hắn muốn chạy trốn ngay tức khắc.
Nhưng đã tới đây, hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lấy ra một chiếc hộp lễ vật buộc hoa hồng vô cùng xinh đẹp từ trong nhẫn trữ vật, dâng lên hai tay:
- Đây là một chút tâm ý tặng phủ chủ.
Cái gì gọi là một chút tâm ý? Tần Vi Vi khẽ cắn cắn môi, đây rõ ràng là sính lễ cầu hôn, còn là ta chuẩn bị cho ngươi… Đáng tiếc loại chuyện như vậy nàng lại không thể nói thay cho Miêu Nghị.
Bởi vì Tần Vi Vi đã nói trước, chuẩn bị chơi trò hữu danh vô thực, tự nhiên không thể để cho Miêu Nghị chỉ ‘giúp nàng một tay’ phải chuẩn bị sính lễ.
- Lễ vật gì mà hoa lệ như vậy?
Dương Khánh cười ha hả, giơ tay lên, Thanh Cúc bên cạnh cười tủm tỉm đi tới, nhận lễ vật Miêu Nghị trong tay mang trở về.
Miêu Nghị có thể nói là mồ hôi chảy ướt lưng, cúi đầu xuống, giọng lí nhí như muỗi kêu:
- Là sính lễ, thuộc hạ muốn cầu… cầu hôn với phủ chủ, muốn cưới Tần Vi Vi.
Thanh âm này nhỏ cơ hồ làm cho người ta không nghe được, thật may là mọi người đều không phải là người bình thường, thính giác không giống bình thường.
Tần Vi Vi hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, có ai cầu hôn nhỏ như ngươi hay không, sao không đi ăn trộm?!
Bất quá nàng cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương theo.
Sính lễ? Cầu hôn? Cưới Tần Vi Vi???
Trong đình trong nháy mắt trở nên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng thổi tới vù vù, bên ngoài trời xanh mây trắng.
Nụ cười trên mặt Dương Khánh lập tức ngưng đọng lại, nụ cười trên mặt Thanh Cúc cũng cứng lại, tay đưa hộp lễ vật tới trước mặt Dương Khánh ngừng lại giữa chừng. Ánh mắt ba người đồng loạt nhìn chằm chằm vào đóa hoa hồng bên trên hộp lễ vật, thì ra là sính lễ, chẳng trách nào trang trí như vậy, cả ba người đều chấn động.
Dương Khánh dần dần định thần lại, thình lình nhìn chằm chằm Tần Vi Vi với ánh mắt hết sức lạnh lùng, vẻ tức giận lóe lên trong mắt. Bằng vào đầu óc của y không khó đoán ra, nếu Tần Vi Vi có thể xuất hiện cùng Miêu Nghị ở nơi này, rất hiển nhiên là đã biết trước. Chuyện lớn như vậy mà nàng không thông báo với kẻ làm cha như mình, thật sự là quá đáng!
Tần Vi Vi cũng mặt đỏ tới mang tai, dần dần cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của nghĩa phụ.
Dương Khánh đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy, khiến cho tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại. Thanh Mai Thanh Cúc nhanh chóng nhìn về phía hai người, Miêu Nghị cúi đầu thấp hơn, Tần Vi Vi ngược lại ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Dương Khánh không nhường bước chút nào.
Lúc Dương Khánh đưa danh sách tới, y thân là điện chủ không tiện thiên vị Hùng Khiếu quá mức lộ liễu, ngoài mặt không có gạch tên Hùng Khiếu, ngược lại trong bóng tối cho người tiết lộ cho Hùng Khiếu biết. Mục đích cũng là muốn xem thử rốt cuộc Hùng Khiếu có năng lực đấu với Dương Khánh hay không, nếu như có, danh sách chưa tới khoảnh khắc cuối cùng vẫn còn có thể thay đổi được.
Ai ngờ Hùng Khiếu cũng không phải kém cỏi, cảm thấy lực ủng hộ của điện chủ đối với mình quá kém. Y hiểu rõ Dương Khánh lợi hại thế nào hơn cả điện chủ, đây quả thật là mang mạng nhỏ của y ra làm tiền đánh cuộc, bất chấp sống chết của y. Cho nên y không dám so chiêu với Dương Khánh, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, trốn sang Trấn Bính điện.
Hoắc Lăng Tiêu sải bước đi tới cửa muốn đích thân đi Vạn Hưng phủ một chuyến, cuối cùng cũng ngừng lại.
Bằng tu vi của y giết một Hùng Khiếu không đáng kể gì, nhưng rõ ràng là nữ nhân Ô Mộng Lan kia muốn thấy y bêu xấu, nếu làm như vậy…
Chuyện kế tiếp cứ để cho thủ hạ của mình giải quyết, mình đường đường là một điện chủ chạy đến địa bàn người khác giết chết một tên tiểu tốt không hay chút nào. Nếu truyền ra ngoài khoan nói mất hết thể diện, mà còn là phá hư quy củ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Lăng Tiêu càng thêm nổi giận, đây là Hùng Khiếu đoán chắc y không dám làm loạn!
Hoắc Lăng Tiêu cố nén lửa giận trong lòng lật tay lấy ra một miếng ngọc điệp, nhanh chóng thi pháp chú viết, sau đó ném cho Thiên Vũ, lộ vẻ âm trầm nói:
- Truyền cho Dương Khánh, để y cho ta một câu trả lời!
- Dạ!
Thiên Vũ lĩnh mệnh rời đi...
-----------
Nam Tuyên phủ, bên trong đình trên đỉnh núi, Dương Khánh nhận được Trấn Ất điện đưa tin cũng sa sầm nét mặt. Sau khi Hùng Khiếu đầu hàng Trấn Bính điện, lại thành phủ chủ Vạn Hưng phủ!?
Trong ngọc điệp, Hoắc Lăng Tiêu khiển trách y hoàn toàn không chút lưu tình, chất vấn Dương Khánh không biết quản thủ hạ. Nếu là như vậy, hãy nhường ghế phủ chủ lại cho người khác, làm như y được leo lên phủ chủ mà không có chút tài cán bản lãnh nào.
- Rõ ràng là Hoắc Lăng Tiêu ngươi ăn trộm gà bất thành còn lỗ nắm thóc, lại còn trách ta, quả thật là buồn cười!
Dương Khánh cười lạnh một trận.
Nhưng lời như thế cũng chỉ có thể nói lén sau lưng, không có câu trả lời ổn thỏa cho điện chủ là không được, không ai có thể chứng minh chuyện này có liên quan với điện chủ. Đến lúc đó mọi người chỉ biết Hùng Khiếu là thủ hạ của Dương Khánh lại phản bội chạy đi đầu hàng Trấn Bính điện, là do Dương Khánh không đủ năng lực quản lý.
Dương Khánh tựa lan can đưa mắt nhìn dãy núi hùng vĩ kéo dài tận cuối chân trời, sắc mặt hết sức lạnh lùng. Quan trọng nhất là sơn chủ từ dưới tay y phản bội chạy đi thành phủ chủ bên Trấn Bính điện, chuyện này truyền ra ngoài khoan nói mất thể diện, những sơn chủ khác dưới tay y sẽ nghĩ thế nào… Sau này gặp gỡ phiền phức có phải cũng có thể trốn tránh hay không, nếu là như vậy, Dương Khánh làm thế nào quản lý hai phủ!?
Đến lúc công bố danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, mọi người đều bắt chước theo Hùng Khiếu, Dương Khánh sẽ không giao ra được người nào trong danh sách, biết phải làm sao!?
- Phủ chủ Vạn Hưng phủ, đây là Hùng Khiếu ngươi muốn đấu với ta sao...
Dương Khánh khẽ lẩm bẩm, ánh mắt chớp lóe không ngừng.
Đang lúc này, thanh âm của Thanh Cúc ở phía sau vang lên:
- Phủ chủ, tiểu thư cùng Miêu Nghị tới.
Ủa? Dương Khánh quay đầu nhìn lại, cau mày nói:
- Vì sao bọn chúng lại cùng đi?
Y khẽ giơ tay lên ra hiệu cho vào, sau đó trở lại chỗ ngồi.
Chỉ chốc lát sau, Tần Vi Vi cùng Miêu Nghị cùng nhau tiến vào. Hai người cùng nhau bái kiến phủ chủ.
Ánh mắt Dương Khánh đảo qua trên mặt hai người, rõ ràng phát hiện bộ dáng Miêu Nghị có vẻ rất khẩn trương, thậm chí lấm la lấm lét, nhất thời sinh lòng hồ nghi.
- Ha ha, Miêu Nghị, chúng ta đã có thật nhiều năm chưa từng gặp mặt rồi.
Ánh mắt Dương Khánh quét một vòng qua hai người:
- Vì sao hai người các ngươi cùng đi như vậy, có chuyện gì sao?
Tần Vi Vi không có lên tiếng, hơi nghiêng đầu liếc mắt Miêu Nghị.
Trên trán Miêu Nghị bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn tới đây là cầu hôn với Dương Khánh. Mặc dù trước đã có chuẩn bị tâm tư, nhưng sau khi gặp mặt trực tiếp Dương Khánh mới phát hiện áp lực lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, khiến cho hắn muốn chạy trốn ngay tức khắc.
Nhưng đã tới đây, hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lấy ra một chiếc hộp lễ vật buộc hoa hồng vô cùng xinh đẹp từ trong nhẫn trữ vật, dâng lên hai tay:
- Đây là một chút tâm ý tặng phủ chủ.
Cái gì gọi là một chút tâm ý? Tần Vi Vi khẽ cắn cắn môi, đây rõ ràng là sính lễ cầu hôn, còn là ta chuẩn bị cho ngươi… Đáng tiếc loại chuyện như vậy nàng lại không thể nói thay cho Miêu Nghị.
Bởi vì Tần Vi Vi đã nói trước, chuẩn bị chơi trò hữu danh vô thực, tự nhiên không thể để cho Miêu Nghị chỉ ‘giúp nàng một tay’ phải chuẩn bị sính lễ.
- Lễ vật gì mà hoa lệ như vậy?
Dương Khánh cười ha hả, giơ tay lên, Thanh Cúc bên cạnh cười tủm tỉm đi tới, nhận lễ vật Miêu Nghị trong tay mang trở về.
Miêu Nghị có thể nói là mồ hôi chảy ướt lưng, cúi đầu xuống, giọng lí nhí như muỗi kêu:
- Là sính lễ, thuộc hạ muốn cầu… cầu hôn với phủ chủ, muốn cưới Tần Vi Vi.
Thanh âm này nhỏ cơ hồ làm cho người ta không nghe được, thật may là mọi người đều không phải là người bình thường, thính giác không giống bình thường.
Tần Vi Vi hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, có ai cầu hôn nhỏ như ngươi hay không, sao không đi ăn trộm?!
Bất quá nàng cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương theo.
Sính lễ? Cầu hôn? Cưới Tần Vi Vi???
Trong đình trong nháy mắt trở nên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng thổi tới vù vù, bên ngoài trời xanh mây trắng.
Nụ cười trên mặt Dương Khánh lập tức ngưng đọng lại, nụ cười trên mặt Thanh Cúc cũng cứng lại, tay đưa hộp lễ vật tới trước mặt Dương Khánh ngừng lại giữa chừng. Ánh mắt ba người đồng loạt nhìn chằm chằm vào đóa hoa hồng bên trên hộp lễ vật, thì ra là sính lễ, chẳng trách nào trang trí như vậy, cả ba người đều chấn động.
Dương Khánh dần dần định thần lại, thình lình nhìn chằm chằm Tần Vi Vi với ánh mắt hết sức lạnh lùng, vẻ tức giận lóe lên trong mắt. Bằng vào đầu óc của y không khó đoán ra, nếu Tần Vi Vi có thể xuất hiện cùng Miêu Nghị ở nơi này, rất hiển nhiên là đã biết trước. Chuyện lớn như vậy mà nàng không thông báo với kẻ làm cha như mình, thật sự là quá đáng!
Tần Vi Vi cũng mặt đỏ tới mang tai, dần dần cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của nghĩa phụ.
Dương Khánh đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy, khiến cho tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại. Thanh Mai Thanh Cúc nhanh chóng nhìn về phía hai người, Miêu Nghị cúi đầu thấp hơn, Tần Vi Vi ngược lại ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Dương Khánh không nhường bước chút nào.
/1024
|