Lui thêm bước nữa mà nói, nếu để cho Tần Vi Vi cùng Công Tôn Vũ làm chuyện này, khoan nói Tần Vi Vi, chắc chắn Công Tôn Vũ sẽ căm thù hắn tới tột đỉnh.
- Nàng đừng nóng giận.
Miêu Nghị cười còn khó coi hơn khóc.
- Tức giận!? Vì loại người như ngươi mà tức giận không đáng chút nào.
Tần Vi Vi quát lên lần nữa:
- Cút!
- Ta... Ta đáp ứng là được rồi…
Miêu Nghị chủ động cầu xin, tiến lên nói:
- Vi Vi, nàng đừng nóng giận, chúng ta là bằng hữu, làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu, ta đáp ứng đi tìm phủ chủ cầu hôn không được sao?
Ngực Tần Vi Vi dồn dập phập phồng dần dần bình thường lại, nhìn chằm chằm hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi cần phải biết, là chính ngươi bằng lòng, ta cũng không có ép ngươi.
Rõ ràng là nàng đang ép ta, còn nói không ép??? Chẳng qua là cha con nàng là thượng cấp của lão tử, lão tử thực lực không đủ không thể không ủy khúc cầu toàn. Miêu Nghị có cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt, ngoài mặt còn phải cười bồi:
- Không có không có, chúng ta đã là bằng hữu, không thể nào thấy bằng hữu có phiền phức mà không giúp một tay.
Mắt Tần Vi Vi lóe sáng, đột nhiên cảm nhận được khoái cảm quyền lực.
Thật ra thì lần trước ép Miêu Nghị làm bằng hữu với nàng, nàng đã cảm nhận được điểm này, cũng chính bởi vì từng có lần đầu tiên thử, phát hiện sử dụng quyền lực vô cùng thuận tiện để đạt mục đích, da mặt nàng mới dần dần dày hơn, nếu không sao thể nói ra những lời như vậy mà không thấy xấu hổ.
Dĩ nhiên, nói ra lời như vậy cũng phải trải qua ngụy trang, giả vờ như giúp chuyện gì đó. Nếu bảo nàng nói thẳng, nàng cũng không có da mặt dày như vậy, đánh chết cũng không mở miệng được.
Nàng cũng không biết nói chuyện yêu đương, không có kinh nghiệm về phương diện ấy, cho nên dứt khoát mạnh bạo dưới tình huống có điều che giấu.
Làn sương lạnh trên mặt dần dần tan rã, Tần Vi Vi lại thở dài nói:
- Thật ra thì làm như vậy cũng có ích lợi đối với ngươi, nếu hai ta có hư danh ấy, khoan nói ta có thể thoát khỏi những lời đồn kia và nghĩa phụ ép cưới, một ít chuyện của ngươi cũng sẽ dễ dàng nói với phủ chủ hơn, bằng không ta cũng không thể nào nói giúp cho ngươi mãi được. Hai ta có mối quan hệ bề ngoài này, nói không chừng rất nhanh nghĩa phụ sẽ nghĩ biện pháp cất nhắc ngươi làm sơn chủ.
Ta rất muốn làm sơn chủ, nhưng không phải là lấy phương thức này thăng lên sơn chủ! Miêu Nghị cười khổ nói:
- Nàng thoát khỏi lời đồn, sợ rằng ta lại bị lời đồn quấn lấy thân, đến lúc đó nhất định là có người sẽ nói ta bám váy nữ nhân leo lên…
Tần Vi Vi ngẩn ra, nàng không hề suy nghĩ qua điểm này, trước đây chẳng qua nàng chỉ cho là hai người sống chung không có gì xấu đối với Miêu Nghị, bây giờ suy nghĩ lại, tựa hồ để cho một nam nhân phải mang tiếng như vậy có hơi quá đáng. Thì ra thân phận bối cảnh của mình cũng không hoàn toàn là ưu thế, trong đôi mắt nàng ít nhiều gì cũng lộ vẻ hối hận.
Thật ra thì Miêu Nghị không hề quan tâm tới danh tiếng gì cả, hắn xuất thân đồ tể đầu đường xó chợ, đã bị người khinh miệt mãi thành quen. Ngược lại hiện tại hắn đang lo lắng không biết mở miệng cầu hôn với Dương Khánh như thế nào, nhìn ra ngoài cửa sổ thuận miệng hỏi:
- Nếu quả thật gánh lấy hư danh ấy, phải chăng là sau này ta phải tới Trấn Hải sơn ở hay không?
Tần Vi Vi có hơi mất tự nhiên nói:
- Có thể.
- Ôi! Đáng tiếc….
Miêu Nghị buông tiếng thở dài.
- Đáng tiếc cái gì?
Tần Vi Vi hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ còn muốn ở chung một phòng với ta sao?
Ta cũng rất muốn! Ánh mắt Miêu Nghị từ ngoài cửa sổ quay trở lại, rơi vào trên khuôn mặt đẹp của Tần Vi Vi, lại nhanh chóng quét mắt qua bộ ngực cao ngất của nàng, cười khan nói:
- Đáng tiếc đây chỉ là diễn trò, hữu danh vô thực, chỉ sợ người ngoài còn tưởng rằng ta diễm phúc không cạn.
Tần Vi Vi làm như bình tĩnh à một tiếng hỏi:
- Ngươi rất muốn đùa mà thành thật với ta sao?
Miêu Nghị trêu ghẹo:
- Sơn chủ Đại nhân có dung mạo xinh đẹp như vậy, chỉ sợ đổi lại là bất cứ nam nhân nào cũng muốn đùa mà thành thật.
Tần Vi Vi lạnh lùng nói:
- Ta sẽ không ngăn trở, nếu như ngươi có lá gan đó, không ngại thử xem một lần, nói không chừng ta sẽ không từ chối.
- Khụ khụ!
Miêu Nghị ho khan hai tiếng, lộ vẻ lúng túng, nghĩ thầm nữ nhân này là đoán chừng ta không dám động nàng…
Nói thật, hắn thật sự là muốn đùa mà thành thật cùng Tần Vi Vi, nếu quả thật có danh phận ấy, bên người có một nữ nhân xinh đẹp như vậy, bất kể là một nam nhân nào có lẽ cũng sẽ muốn giả mà thành thật.
Thế nhưng hắn đang kiếm cơm ăn dưới tay hai cha con nàng, nếu thật sự chọc giận Dương Khánh, người ta chỉ cần tung một cước là có thể đá mình thành tán tu. Nếu làm chuyện đó với Tần Vi Vi không thể nghi ngờ là mang tiền trình của mình ra đùa giỡn, không chọc nổi… Huống chi hắn còn chưa hạ lưu vô sỉ tới mức đó…
-----------
Trấn Ất điện, Liêu Bất Sinh Liêu Hành Tẩu đến từ Trấn Bính điện đang chờ ở bên cạnh Hoắc Lăng Tiêu, chính là phụng mệnh Ô Mộng Lan tới đưa tin cho Hoắc Lăng Tiêu.
Hoắc Lăng Tiêu ngồi đó, một cánh tay chống trên khay trà, mặt không đổi sắc tra xét nội dung trong ngọc điệp.
Liêu Bất Sinh một mực chú ý Hoắc Lăng Tiêu, bất quá không nhìn ra bất kỳ phản ứng nào từ trên mặt Hoắc Lăng Tiêu.
Sau khi xem xong nội dung trong ngọc điệp, Hoắc Lăng Tiêu để ngọc điệp xuống ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Không nghĩ tới Ô Mộng Lan cảm thấy hứng thú với thủ hạ của ta như vậy, lão chuyển lời cho Ô Mộng Lan, Trấn Ất điện ta còn nhiều nam nhân thân thể cường tráng hơn Hùng Khiếu, nếu nàng muốn ta sẽ tự tay lựa chọn giúp nàng vài người, bảo đảm nàng sẽ hài lòng.
Liêu Bất Sinh hơi biến sắc mặt, đây là đang làm nhục điện chủ mình, thế nhưng lão đơn thân độc mã ở chỗ này không dám làm loạn, chỉ có thể trầm giọng nói:
- Cáo từ.
Hoắc Lăng Tiêu giơ tay lên nói:
- Không tiễn!
Đợi đến khi Liêu Bất Sinh bay lên trời đi mất, sắc mặt của Hoắc Lăng Tiêu mới dần dần âm trầm xuống, đột nhiên toàn thân bùng lên pháp lực mênh mông.
Ầm ầm ầm…
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, không ít đồ đạc xung quanh nổ thành phấn vụn, Thiên Vũ, Lưu Tinh cả kinh nhất tề thất sắc chạy ra xem.
Hoắc Lăng Tiêu vung tay áo lên, quét hết bụi mù trong nhà ra ngoài, cười lạnh nói:
- Giỏi cho Hùng Khiếu, lá gan không nhỏ, dám chọc tới ta, ta thấy ngươi chán sống rồi…
Dương Khánh đoán không sai, sở dĩ tên Hùng Khiếu có trong danh sách tiết lộ ra ngoài, chính là Hoắc Lăng Tiêu làm.
Dĩ nhiên, điện chủ không hề làm chuyện khiến cho bên dưới chê cười như vậy, y chỉ ra lệnh cho người trong lúc vô tình tiết lộ cho Hùng Khiếu biết, bất quá chỉ cần đầu óc Hùng Khiếu không ngu hẳn là có thể đoán ra lòng tốt của điện chủ đối với mình.
Mục đích y làm như vậy rất đơn giản, y nâng đỡ Dương Khánh, đồng thời cũng muốn nâng đỡ một người có năng lực ngăn được Dương Khánh, để phòng sử dụng lúc Dương Khánh không nghe lời.
- Nàng đừng nóng giận.
Miêu Nghị cười còn khó coi hơn khóc.
- Tức giận!? Vì loại người như ngươi mà tức giận không đáng chút nào.
Tần Vi Vi quát lên lần nữa:
- Cút!
- Ta... Ta đáp ứng là được rồi…
Miêu Nghị chủ động cầu xin, tiến lên nói:
- Vi Vi, nàng đừng nóng giận, chúng ta là bằng hữu, làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu, ta đáp ứng đi tìm phủ chủ cầu hôn không được sao?
Ngực Tần Vi Vi dồn dập phập phồng dần dần bình thường lại, nhìn chằm chằm hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi cần phải biết, là chính ngươi bằng lòng, ta cũng không có ép ngươi.
Rõ ràng là nàng đang ép ta, còn nói không ép??? Chẳng qua là cha con nàng là thượng cấp của lão tử, lão tử thực lực không đủ không thể không ủy khúc cầu toàn. Miêu Nghị có cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt, ngoài mặt còn phải cười bồi:
- Không có không có, chúng ta đã là bằng hữu, không thể nào thấy bằng hữu có phiền phức mà không giúp một tay.
Mắt Tần Vi Vi lóe sáng, đột nhiên cảm nhận được khoái cảm quyền lực.
Thật ra thì lần trước ép Miêu Nghị làm bằng hữu với nàng, nàng đã cảm nhận được điểm này, cũng chính bởi vì từng có lần đầu tiên thử, phát hiện sử dụng quyền lực vô cùng thuận tiện để đạt mục đích, da mặt nàng mới dần dần dày hơn, nếu không sao thể nói ra những lời như vậy mà không thấy xấu hổ.
Dĩ nhiên, nói ra lời như vậy cũng phải trải qua ngụy trang, giả vờ như giúp chuyện gì đó. Nếu bảo nàng nói thẳng, nàng cũng không có da mặt dày như vậy, đánh chết cũng không mở miệng được.
Nàng cũng không biết nói chuyện yêu đương, không có kinh nghiệm về phương diện ấy, cho nên dứt khoát mạnh bạo dưới tình huống có điều che giấu.
Làn sương lạnh trên mặt dần dần tan rã, Tần Vi Vi lại thở dài nói:
- Thật ra thì làm như vậy cũng có ích lợi đối với ngươi, nếu hai ta có hư danh ấy, khoan nói ta có thể thoát khỏi những lời đồn kia và nghĩa phụ ép cưới, một ít chuyện của ngươi cũng sẽ dễ dàng nói với phủ chủ hơn, bằng không ta cũng không thể nào nói giúp cho ngươi mãi được. Hai ta có mối quan hệ bề ngoài này, nói không chừng rất nhanh nghĩa phụ sẽ nghĩ biện pháp cất nhắc ngươi làm sơn chủ.
Ta rất muốn làm sơn chủ, nhưng không phải là lấy phương thức này thăng lên sơn chủ! Miêu Nghị cười khổ nói:
- Nàng thoát khỏi lời đồn, sợ rằng ta lại bị lời đồn quấn lấy thân, đến lúc đó nhất định là có người sẽ nói ta bám váy nữ nhân leo lên…
Tần Vi Vi ngẩn ra, nàng không hề suy nghĩ qua điểm này, trước đây chẳng qua nàng chỉ cho là hai người sống chung không có gì xấu đối với Miêu Nghị, bây giờ suy nghĩ lại, tựa hồ để cho một nam nhân phải mang tiếng như vậy có hơi quá đáng. Thì ra thân phận bối cảnh của mình cũng không hoàn toàn là ưu thế, trong đôi mắt nàng ít nhiều gì cũng lộ vẻ hối hận.
Thật ra thì Miêu Nghị không hề quan tâm tới danh tiếng gì cả, hắn xuất thân đồ tể đầu đường xó chợ, đã bị người khinh miệt mãi thành quen. Ngược lại hiện tại hắn đang lo lắng không biết mở miệng cầu hôn với Dương Khánh như thế nào, nhìn ra ngoài cửa sổ thuận miệng hỏi:
- Nếu quả thật gánh lấy hư danh ấy, phải chăng là sau này ta phải tới Trấn Hải sơn ở hay không?
Tần Vi Vi có hơi mất tự nhiên nói:
- Có thể.
- Ôi! Đáng tiếc….
Miêu Nghị buông tiếng thở dài.
- Đáng tiếc cái gì?
Tần Vi Vi hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ còn muốn ở chung một phòng với ta sao?
Ta cũng rất muốn! Ánh mắt Miêu Nghị từ ngoài cửa sổ quay trở lại, rơi vào trên khuôn mặt đẹp của Tần Vi Vi, lại nhanh chóng quét mắt qua bộ ngực cao ngất của nàng, cười khan nói:
- Đáng tiếc đây chỉ là diễn trò, hữu danh vô thực, chỉ sợ người ngoài còn tưởng rằng ta diễm phúc không cạn.
Tần Vi Vi làm như bình tĩnh à một tiếng hỏi:
- Ngươi rất muốn đùa mà thành thật với ta sao?
Miêu Nghị trêu ghẹo:
- Sơn chủ Đại nhân có dung mạo xinh đẹp như vậy, chỉ sợ đổi lại là bất cứ nam nhân nào cũng muốn đùa mà thành thật.
Tần Vi Vi lạnh lùng nói:
- Ta sẽ không ngăn trở, nếu như ngươi có lá gan đó, không ngại thử xem một lần, nói không chừng ta sẽ không từ chối.
- Khụ khụ!
Miêu Nghị ho khan hai tiếng, lộ vẻ lúng túng, nghĩ thầm nữ nhân này là đoán chừng ta không dám động nàng…
Nói thật, hắn thật sự là muốn đùa mà thành thật cùng Tần Vi Vi, nếu quả thật có danh phận ấy, bên người có một nữ nhân xinh đẹp như vậy, bất kể là một nam nhân nào có lẽ cũng sẽ muốn giả mà thành thật.
Thế nhưng hắn đang kiếm cơm ăn dưới tay hai cha con nàng, nếu thật sự chọc giận Dương Khánh, người ta chỉ cần tung một cước là có thể đá mình thành tán tu. Nếu làm chuyện đó với Tần Vi Vi không thể nghi ngờ là mang tiền trình của mình ra đùa giỡn, không chọc nổi… Huống chi hắn còn chưa hạ lưu vô sỉ tới mức đó…
-----------
Trấn Ất điện, Liêu Bất Sinh Liêu Hành Tẩu đến từ Trấn Bính điện đang chờ ở bên cạnh Hoắc Lăng Tiêu, chính là phụng mệnh Ô Mộng Lan tới đưa tin cho Hoắc Lăng Tiêu.
Hoắc Lăng Tiêu ngồi đó, một cánh tay chống trên khay trà, mặt không đổi sắc tra xét nội dung trong ngọc điệp.
Liêu Bất Sinh một mực chú ý Hoắc Lăng Tiêu, bất quá không nhìn ra bất kỳ phản ứng nào từ trên mặt Hoắc Lăng Tiêu.
Sau khi xem xong nội dung trong ngọc điệp, Hoắc Lăng Tiêu để ngọc điệp xuống ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Không nghĩ tới Ô Mộng Lan cảm thấy hứng thú với thủ hạ của ta như vậy, lão chuyển lời cho Ô Mộng Lan, Trấn Ất điện ta còn nhiều nam nhân thân thể cường tráng hơn Hùng Khiếu, nếu nàng muốn ta sẽ tự tay lựa chọn giúp nàng vài người, bảo đảm nàng sẽ hài lòng.
Liêu Bất Sinh hơi biến sắc mặt, đây là đang làm nhục điện chủ mình, thế nhưng lão đơn thân độc mã ở chỗ này không dám làm loạn, chỉ có thể trầm giọng nói:
- Cáo từ.
Hoắc Lăng Tiêu giơ tay lên nói:
- Không tiễn!
Đợi đến khi Liêu Bất Sinh bay lên trời đi mất, sắc mặt của Hoắc Lăng Tiêu mới dần dần âm trầm xuống, đột nhiên toàn thân bùng lên pháp lực mênh mông.
Ầm ầm ầm…
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, không ít đồ đạc xung quanh nổ thành phấn vụn, Thiên Vũ, Lưu Tinh cả kinh nhất tề thất sắc chạy ra xem.
Hoắc Lăng Tiêu vung tay áo lên, quét hết bụi mù trong nhà ra ngoài, cười lạnh nói:
- Giỏi cho Hùng Khiếu, lá gan không nhỏ, dám chọc tới ta, ta thấy ngươi chán sống rồi…
Dương Khánh đoán không sai, sở dĩ tên Hùng Khiếu có trong danh sách tiết lộ ra ngoài, chính là Hoắc Lăng Tiêu làm.
Dĩ nhiên, điện chủ không hề làm chuyện khiến cho bên dưới chê cười như vậy, y chỉ ra lệnh cho người trong lúc vô tình tiết lộ cho Hùng Khiếu biết, bất quá chỉ cần đầu óc Hùng Khiếu không ngu hẳn là có thể đoán ra lòng tốt của điện chủ đối với mình.
Mục đích y làm như vậy rất đơn giản, y nâng đỡ Dương Khánh, đồng thời cũng muốn nâng đỡ một người có năng lực ngăn được Dương Khánh, để phòng sử dụng lúc Dương Khánh không nghe lời.
/1024
|