Edit: Ry
Trong điện Ngọc Huyễn, có cung tỳ đứng quạt gió sau chiếc bồn chất đầy đá lạnh như núi nhỏ, làm vậy để khí lạnh bay ra, giảm bớt cái nóng mùa hè.
Bùi Đạc vẫn như mọi ngày, sắc mặt khiến người ta khó đoán là buồn hay vui.
Nhưng Lâm Chức thấy được sương mù quanh hắn có xu hướng biến thành màu đen.
Bùi Thịnh so với đường huynh của mình thì đúng là ngụy trang không tới nơi tới chốn, cậu ta cứ nhấp nhổm trên đệm, đứng ngồi không yên, mặt mày nặng nề.
Hôm nay là ngày cháu gái Bùi Vân Chi của họ tiến cung. Với tình huống hiện giờ, ai cũng biết nàng vào cung chắc chắn sẽ gây sự chú ý của mọi người, Hoàng Đế sẽ không thật lòng yêu thương nàng, dù nàng có thành cung phi thì chắc chắn cũng không thể có cuộc sống vợ chồng hòa hợp với Hoàng Đế. Mà năm nay nàng mới chỉ mười bốn, vừa đủ tuổi gả, không thể không đến.
Bùi lão gia đã qua đời có tổng cộng bốn đứa con trai, đều là con do chính thất sinh.
Phụ thân của Bùi Đạc đứng hàng thứ ba, phụ thân của Bùi Thịnh đứng thứ tư, bác cả lớn tuổi hơn cả hai rất nhiều, lại thành thân sớm, con trai trưởng của ông chỉ nhỏ hơn tứ đệ của mình vài tuổi.
Về sau Bùi Đạc và Bùi Thịnh ra đời, mặc dù vai vế cả hai ngang hàng với con trai trưởng của bác cả, nhưng vị đường huynh này thực tế không kém tuổi phụ thân họ là mấy.
Bùi Vân Chi là trưởng nữ của đường huynh, nàng ra đời mang ý nghĩa nhà họ Bùi lại có thêm một thế hệ. Đứa bé này từ nhỏ đã ngoan hiền, được cả nhà yêu chiều, Bùi Đạc đại diện cho tam phòng* cũng thường xuyên gửi quà về cho nàng.
*Tam phòng chỉ gia đình Bùi Đạc, đứng thứ ba trong nhà.
Hoàng Đế và mấy tên Vương Gia trước đó không giành được ngai vàng hợp tác với nhau để Bùi Vân Chi tiến cung chính là muốn cảnh cáo nhà họ Bùi.
Bùi Đạc từng cân nhắc việc để Bùi Vân Chi đính hôn sớm, nhưng Bùi Vân Chi không chịu.
Khi biết phải vào cung, nàng cũng rất cương quyết. Nàng thấy được chiếc thuyền lớn của gia tộc mình đang đi trong sóng gió, nàng không muốn chạy trốn, thậm chí muốn làm cánh buồm.
“Đường huynh, lát nữa có nên đi thăm Lê Lê không?”
Lê Lê là tên gọi ở nhà của Bùi Vân Chi, vì từ bé nàng đã thích ăn quả lê, ăn tới nỗi đầy bụng nôn ọe cũng không chịu buông tay.
“Đệ đi đi, để cho nàng yên tâm, lại để đường huynh đường tẩu ở chỗ đệ một thời gian.”
Phụ thân của Bùi Vân Chi không có tài văn thơ, từ nhỏ đã luyện võ, vào Nam ra Bắc buôn bán. Mẫu thân của Bùi Vân Chi cũng là con nhà thương gia, cho nên ở kinh thành thêm một thời gian cũng không sao.
“Đệ đệ đã sắp xếp từ trước rồi, để đỡ tốn công. Đường huynh không đi à, Lê Lê viết thư luôn nhắc tới ngũ thúc đó.”
Trong bảy anh em, Bùi Đạc đứng thứ năm, thế nên Bùi Vân Chi gọi hắn là ngũ thúc.
“Nếu ta đi, nàng sẽ càng dễ bị chú ý, đệ đi thay ta đi. Ta đã sắp xếp hết cho nàng rồi, dặn nàng mọi việc cần cẩn thận.”
Bùi Đạc ôm chú cáo trên bàn, ra hiệu cho Bùi Thịnh.
Lâm Chức đột nhiên đối diện với Bùi Thịnh, một người một cáo mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Bùi Thịnh cười nói: “Hay lắm, trong cung có ai không biết tử hồ.”
Lời Bùi Thịnh là đùa nhưng cũng có hàm ý sâu xa. Bởi vì Bùi Đạc với cáo con luôn như bóng như hình, cộng thêm áo bào của hắn có màu đỏ tím, sau lưng đã có người coi chú cáo tím như đại diện của Bùi Đạc.
“Giúp ta xem nàng thế nào.”
Bùi Đạc cúi đầu nhìn Lâm Chức, nhẹ nhàng dặn dò.
Lâm Chức chớp mắt, biểu thị đã hiểu.
Xem chắc chắn không phải chỉ là nhìn xem bình thường, phải cẩn thận kiểm tra xem bên cạnh Bùi Vân Chi có thứ gì không sạch sẽ không.
Bây giờ Lâm Chức không chỉ có một chút yêu khí, từ lúc ăn Hàng Uyển Nhi đến nay đã hơn nửa tháng. Trong thời gian này Bùi Đạc còn cho y ăn một viên yêu đan, có vẻ như là của một con đại yêu đẫm huyết khí. Lâm Chức mất gần một tuần mới tiêu hóa được, lại thêm tuần nữa để ổn định nền tảng, ngưng tụ yêu tan, tránh cho tư tưởng bị huyết khí ô nhiễm. Công lực của y đã khôi phục được 4 phần trước kia, đan điền cũng không còn trống rỗng.
Bùi Thịnh giơ tay định ôm cáo con, lại thấy cáo nhỏ thoải mái nhảy lên vai cậu, ngoan ngoãn ngồi ở đó.
“Đúng là tiểu hồ ly hiểu tiếng người.”
Bùi Thịnh khen ngợi, Lâm Chức lại hờ hững, đừng nói là hiểu, y còn nói được tiếng người nè.
Trong cung trữ tú, Bùi Vân Chi cầm khăn lau mồ hôi trán, nha hoàn bên cạnh lập tức rót trà quạt mát cho nàng.
Uống hết hai chén nước, Bùi Vân Chi mới yên tâm hơn một chút, cũng không còn sợ hãi trước hoàn cảnh xa lạ.
Ngũ thúc và thất thúc đều ở trong cung, nàng không sợ.
Ngay khi vào kinh, ngũ thúc đã truyền tin cho nàng, nàng biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, nàng sẽ không chùn bước.
Chỉ một lát sau, nha hoàn lớn lên cùng nàng mừng rỡ báo rằng Thất gia tới. Bùi Vân Chi kích động đứng dậy, sau đó vội vàng điều chỉnh điệu bộ, thấy chú cáo tím trên vai thất thúc thì “a” một tiếng, yêu thích vô cùng nói: “Nó đẹp quá.”
Lâm Chức nhảy xuống khỏi vai Bùi Thịnh, quan sát xung quanh xem có gì lạ, Bùi Vân Chi vuốt lông y cũng không tránh.
Thế là đổi thành Bùi Thịnh hâm mộ: “Ngoài đường huynh ra Lâm Chức chẳng bao giờ cho ai vuốt.”
“Nó tên là Lâm Chức ạ? Tên cũng đẹp quá.”
Không ai ngạc nhiên tại sao một con cáo lại có tên người, y là cáo của Bùi Đạc, dù có đặt tên như thần tiên thì cũng không ai bất ngờ.
Lâm Chức cho Bùi Vân Chi chút thuật an thần, để cô bé này bình tĩnh hơn, sau đó bắt đầu đi bốn phía kiểm tra.
Cáo chạy tới chạy lui là chuyện rất bình thường, Bùi Thịnh cũng chỉ bình luận hôm nay y có vẻ hoạt bát.
Lâm Chức kiểm tra xong, xác nhận không có vấn đề gì, để lại một sợi lông cáo làm chú thuật phòng tránh mọi tình huống. Nếu có thứ dơ bẩn tiến vào, y sẽ cảm nhận được ngay.
Đằng kia Bùi Thịnh bắt đầu dông dài lải nhải truyền thụ cho cháu gái một đống quy tắc sinh tồn trong cung, Bùi Vân Chi lẳng lặng nghe.
Mặc dù Bùi Đạc không tỏ rõ ý định, nhưng từ một vài hành vi của hắn là Lâm Chức biết Bùi Đạc định để cô cháu gái này làm Hoàng Hậu.
Lâm Chức cho rằng Hoàng Đế bắt Bùi Vân Chi vào cung là một nước cờ quá ngu, gã đã đánh giá thấp tình cảm của Bùi Đạc với người nhà.
Chọc giận Bùi Đạc như vậy sẽ chỉ khiến Bùi Đạc càng điên, một tên điên tỉnh táo luôn là thứ đáng sợ nhất.
Mặc dù là người nhà, nhưng nam nhân không thể ở lại trong cung trữ tú qua đêm. Bùi Thịnh chuẩn bị một ít tiền, Bùi Vân Chi lại từ chối nói cha mẹ đã cho rất nhiều. Bùi Thịnh mặc kệ, dúi cái túi đầy ngân lượng vào lòng Bùi Vân Chi, sau đó gọi Lâm Chức ra về.
Lâm Chức như một luồng sáng tím nhảy lên vai cậu, khiến Bùi Vân Chi ngạc nhiên kêu lên.
Về tới điện Ngọc Huyễn, Lâm Chức nhảy xuống khỏi vai Bùi Thịnh, chui vào nằm trong lồng ngực Bùi Đạc.
Bùi Thịnh không vớt được một sợi lông, bèn mách Bùi Đạc chuyện Lâm Chức để Bùi Vân Chi sờ.
Đứng trước sự ai oán của Bùi Thịnh, Bùi Đạc vuốt lông hồ ly nói: “Nó cũng biết yêu quý con cháu.”
Bùi Thịnh nghẹn lời, không còn gì để nói.
Hoàng hôn buông xuống, Lâm Chức được Bùi Đạc bế đi trong mật đạo, y nói cho hắn biết việc mình để đồ ở chỗ Bùi Vân Chi.
Bùi Đạc dừng tay, thấp giọng nói: “Ngươi cũng cẩn thận nhỉ.”
Những chuyện này tất nhiên Bùi Đạc sẽ sắp xếp, điều khiến hắn bất ngờ là hắn không dặn, Lâm Chức đã chủ động làm.
“Tôi yêu quý con cháu mà, nàng ấy còn là cháu gái của đại nhân nữa.”
Lâm Chức mượn lời Bùi Đạc, nói rất tự nhiên.
Lâm Chức biết rõ Bùi Đạc rất quan tâm người nhà, chính vì quan tâm nên mới giữ khoảng cách.
Ngay cả Bùi Thịnh coi như thân thiết nhất với hắn cũng không thể tiếp cận cuộc sống của hắn.
Làm vậy thì sau này có muốn cắt đứt quan hệ cũng sẽ không khiến họ quá đau lòng.
Nếu Bùi Đạc lẻ loi một mình, tất nhiên hắn mặc kệ bình luận của người đời sau về mình, dù có phá tung trời cũng không quan trọng. Nhưng hắn còn người thân, bọn họ sẽ có đời sau, nếu hắn không sắp xếp đủ chu toàn thì dù hắn có chết, những đứa cháu ấy có thể sẽ gặp nạn vì việc hắn đã làm. Quan niệm dòng tộc của người trong nước là như vậy.
Có đôi khi Lâm Chức nhìn Bùi Đạc cũng cảm thấy hắn và mình rất giống nhau, những lần Bùi Đạc lo lắng hết lòng, Lâm Chức tưởng như thấy được cái bóng của chính mình.
Bọn họ là đồng loại, Lâm Chức nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, dường như cũng đang sưởi ấm bản thân của quá khứ đã sắp tan biến trong dòng chảy thời gian.
Tôi biết anh đã rất mệt, tôi biết anh quan tâm cái gì, nghỉ một lát thở một hơi cũng không sao đâu, anh đã làm rất tốt.
Bùi Đạc rủ mắt, con đường này vẫn luôn chật hẹp dài dằng dặc, ánh nến luôn cách nhau một khoảng xa, khi bước ở nơi không có ánh sáng luôn có cảm giác trước sau là khoảng không mênh mông.
Hắn đã lẻ loi cô độc đi qua con đường này vô số lần, từ thiếu niên cho tới thanh niên, đi qua đi lại như một bóng ma.
Bây giờ trong ngực hắn ôm một vật sống ấm áp, khiến con đường này dường như ngắn lại.
Hắn nắn bóp chân hồ ly, bình thản tiếp tục đi về phía trước.
Tới nơi có ánh sáng, Lâm Chức nhìn thấy màn sương bên cạnh Bùi Đạc có màu đỏ tươi rực rỡ.
Đôi mắt hồ ly có ý cười, lại không để con người nhìn thấy.
Mặc dù y không thể nói là bây giờ Bùi Đạc rất tin tưởng mình, nhưng tối thiểu Bùi Đạc sẽ không giỡn rằng sẽ lấy y làm áo lông nữa.
Hãy thỏa thích gửi gắm tình cảm vào y đi, cảm giác này thật sự rất tuyệt diệu.
Ăn tối với Bùi Đạc xong, Lâm Chức lại bị Bùi Đạc bế ra cửa.
Lần này họ ngồi xe ngựa, trông có vẻ chuẩn bị ra khỏi thành.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Chùa Phạm Tĩnh.”
Bùi Đạc có hẹn với Vô Trần đại sư. Trước đây cứ cách một thời gian hắn phải tới chơi cờ với Vô Trần đại sư một lần, nghe đối phương giảng kinh, để tâm tình lắng lại.
Sau khi có hồ ly nhỏ, đã khá lâu rồi hắn không tới. Hôm nay Bùi Vân Chi tiến cung, việc hắn cần làm cũng sắp mở màn, định tới chỗ đại sư tham khảo Phật pháp.
Đã ở nhân gian thì khó tránh khỏi phàm trần, dù cho Phật pháp của đại sư Vô Trần đã tinh diệu tới mức không phải người thường, nhưng đa số hòa thượng ở chùa Phạm Tĩnh vẫn là người phàm.
Bùi Đạc muốn tới nhắc nhở đại sư một câu, cũng muốn nhờ ông truyền đi chút tin tức. Còn tại sao lại mang nhóc hồ ly này theo là vì rừng trúc tía ở ngọn núi sau chùa rất dồi dào linh khí, thích hợp cho nhóc con này vui chơi.
Hôm nay lúc đi ở mật đạo hắn đã nghĩ, hồ ly nhỏ xuất thân nơi rừng núi, chốn thâm cung phủ viện này chắc hẳn rất bí bách với nó.
Xe ngựa lăn trên mặt đá xanh phát ra những âm thanh nhỏ, chạy ra khỏi cổng thành trước khi nó đóng chặt. Vừa qua khỏi cửa thành, Bùi Đạc bỗng đỡ bàn, không phải là vì xóc nảy.
Cơn đau đột nhiên bùng phát kịch liệt khiến mặt hắn trắng bệch, cố kiềm chế ham muốn đập đầu xuống bàn để giảm đau, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bàn trong xe xuất hiện vết rạn, sắp vỡ vụn.
Lâm Chức lập tức dùng thuật an thần, nhưng vẻ đau đớn giữa hàng mày hắn không hề thay đổi.
Cho là triệu chứng của Bùi Đạc trở nên nghiêm trọng, Lâm Chức đành phải tăng cường độ thuật pháp. Cũng may đợt trước y tiêu hóa viên yêu đan kia, có thể lấy đó để giải thích.
Bùi Đạc nhắm mắt, nét mặt dần bình thản trở lại.
Hắn nhìn đôi mắt tím đang chăm chú theo dõi mình, vươn tay vuốt lông hồ ly.
Thật ra Lâm Chức rất thông minh, y biết cái gì nên hỏi không nên hỏi, Bùi Đạc rất thích điểm này ở y.
Để phân tán sự chú ý, hắn bắt đầu xoa lông hồ ly, sau đó thì hoang mang.
Bởi vì lần trước vô tình thấy dáng vẻ con người của hồ ly nhỏ, Bùi Đạc bắt đầu tránh sờ bụng y, mấy lần sờ cũng chỉ là vuốt qua loa.
Hôm nay luồn tay vào sâu lớp lông mới thấy bất thường.
Hắn đếm trong đầu, mò được sáu cục thịt nhỏ.
Đây là cái gì? Chẳng lẽ là nuốt yêu đan của yêu vật hại người thì sẽ có triệu chứng này, vậy liệu có trở ngại gì không.
Hàng mày trên khuôn mặt nhợt nhạt hơi chau lại, hắn cố gắng hồi tưởng xem trong sách có miêu tả tình huống lạ thường này sau khi yêu vật cắn nuốt lẫn nhau không.
____________________________
Má sờ ti kìa =))))))))))))))))))))))))
Để kể cho nghe, kiểu tui mới cạo lông cho con nhỏ nhà tui á, tại con này nó bị nghiện liếm lông ấy. Nó liếm lông nhiều đến độ mà mùa thay lông này dù tui chải 2 lần 1 ngày thì cứ 2-3 ngày nó ói lông một lần, thậm chí là vừa ăn xong lát sau ói ra cả lông lẫn hạt. Xong lúc nó mới cạo về tui phải xoa nó an ủi vì nhỏ có vẻ chấn thương tâm lý quá:v cái tui kiểu vừa lướt điện thoại vừa xoa ấy, xong tự dưng mò được ti nó, lúc đó chả nghĩ gì đâu nhưng tự dưng dùng móng cậy =))))))))))) Cái nó ré lên xong không cho xoa nữa, bắt đầu tự liếm ti mình =)))))))))))) Xin lỗi ạ!!
Tuy là tui không khuyến khích cạo lông mèo nhất là mèo lông dài vì tụi nó dễ bị sốc nhiệt ấy. Con nhà này là bí quá hóa liều rùi =))))))) Mà cạo lông xong bớt chảnh hẳn =))))))))))))) Chắc tại tự ti vì mất lông rồi =))))))))))))) Ăn cũng nhiều hơn, quấn người hơn nữa. Nên chắc sang năm nó mà tiếp tục ói lông liên tục thì tui sẽ cho đi cạo tiếp =))))))))))))))
Trong điện Ngọc Huyễn, có cung tỳ đứng quạt gió sau chiếc bồn chất đầy đá lạnh như núi nhỏ, làm vậy để khí lạnh bay ra, giảm bớt cái nóng mùa hè.
Bùi Đạc vẫn như mọi ngày, sắc mặt khiến người ta khó đoán là buồn hay vui.
Nhưng Lâm Chức thấy được sương mù quanh hắn có xu hướng biến thành màu đen.
Bùi Thịnh so với đường huynh của mình thì đúng là ngụy trang không tới nơi tới chốn, cậu ta cứ nhấp nhổm trên đệm, đứng ngồi không yên, mặt mày nặng nề.
Hôm nay là ngày cháu gái Bùi Vân Chi của họ tiến cung. Với tình huống hiện giờ, ai cũng biết nàng vào cung chắc chắn sẽ gây sự chú ý của mọi người, Hoàng Đế sẽ không thật lòng yêu thương nàng, dù nàng có thành cung phi thì chắc chắn cũng không thể có cuộc sống vợ chồng hòa hợp với Hoàng Đế. Mà năm nay nàng mới chỉ mười bốn, vừa đủ tuổi gả, không thể không đến.
Bùi lão gia đã qua đời có tổng cộng bốn đứa con trai, đều là con do chính thất sinh.
Phụ thân của Bùi Đạc đứng hàng thứ ba, phụ thân của Bùi Thịnh đứng thứ tư, bác cả lớn tuổi hơn cả hai rất nhiều, lại thành thân sớm, con trai trưởng của ông chỉ nhỏ hơn tứ đệ của mình vài tuổi.
Về sau Bùi Đạc và Bùi Thịnh ra đời, mặc dù vai vế cả hai ngang hàng với con trai trưởng của bác cả, nhưng vị đường huynh này thực tế không kém tuổi phụ thân họ là mấy.
Bùi Vân Chi là trưởng nữ của đường huynh, nàng ra đời mang ý nghĩa nhà họ Bùi lại có thêm một thế hệ. Đứa bé này từ nhỏ đã ngoan hiền, được cả nhà yêu chiều, Bùi Đạc đại diện cho tam phòng* cũng thường xuyên gửi quà về cho nàng.
*Tam phòng chỉ gia đình Bùi Đạc, đứng thứ ba trong nhà.
Hoàng Đế và mấy tên Vương Gia trước đó không giành được ngai vàng hợp tác với nhau để Bùi Vân Chi tiến cung chính là muốn cảnh cáo nhà họ Bùi.
Bùi Đạc từng cân nhắc việc để Bùi Vân Chi đính hôn sớm, nhưng Bùi Vân Chi không chịu.
Khi biết phải vào cung, nàng cũng rất cương quyết. Nàng thấy được chiếc thuyền lớn của gia tộc mình đang đi trong sóng gió, nàng không muốn chạy trốn, thậm chí muốn làm cánh buồm.
“Đường huynh, lát nữa có nên đi thăm Lê Lê không?”
Lê Lê là tên gọi ở nhà của Bùi Vân Chi, vì từ bé nàng đã thích ăn quả lê, ăn tới nỗi đầy bụng nôn ọe cũng không chịu buông tay.
“Đệ đi đi, để cho nàng yên tâm, lại để đường huynh đường tẩu ở chỗ đệ một thời gian.”
Phụ thân của Bùi Vân Chi không có tài văn thơ, từ nhỏ đã luyện võ, vào Nam ra Bắc buôn bán. Mẫu thân của Bùi Vân Chi cũng là con nhà thương gia, cho nên ở kinh thành thêm một thời gian cũng không sao.
“Đệ đệ đã sắp xếp từ trước rồi, để đỡ tốn công. Đường huynh không đi à, Lê Lê viết thư luôn nhắc tới ngũ thúc đó.”
Trong bảy anh em, Bùi Đạc đứng thứ năm, thế nên Bùi Vân Chi gọi hắn là ngũ thúc.
“Nếu ta đi, nàng sẽ càng dễ bị chú ý, đệ đi thay ta đi. Ta đã sắp xếp hết cho nàng rồi, dặn nàng mọi việc cần cẩn thận.”
Bùi Đạc ôm chú cáo trên bàn, ra hiệu cho Bùi Thịnh.
Lâm Chức đột nhiên đối diện với Bùi Thịnh, một người một cáo mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Bùi Thịnh cười nói: “Hay lắm, trong cung có ai không biết tử hồ.”
Lời Bùi Thịnh là đùa nhưng cũng có hàm ý sâu xa. Bởi vì Bùi Đạc với cáo con luôn như bóng như hình, cộng thêm áo bào của hắn có màu đỏ tím, sau lưng đã có người coi chú cáo tím như đại diện của Bùi Đạc.
“Giúp ta xem nàng thế nào.”
Bùi Đạc cúi đầu nhìn Lâm Chức, nhẹ nhàng dặn dò.
Lâm Chức chớp mắt, biểu thị đã hiểu.
Xem chắc chắn không phải chỉ là nhìn xem bình thường, phải cẩn thận kiểm tra xem bên cạnh Bùi Vân Chi có thứ gì không sạch sẽ không.
Bây giờ Lâm Chức không chỉ có một chút yêu khí, từ lúc ăn Hàng Uyển Nhi đến nay đã hơn nửa tháng. Trong thời gian này Bùi Đạc còn cho y ăn một viên yêu đan, có vẻ như là của một con đại yêu đẫm huyết khí. Lâm Chức mất gần một tuần mới tiêu hóa được, lại thêm tuần nữa để ổn định nền tảng, ngưng tụ yêu tan, tránh cho tư tưởng bị huyết khí ô nhiễm. Công lực của y đã khôi phục được 4 phần trước kia, đan điền cũng không còn trống rỗng.
Bùi Thịnh giơ tay định ôm cáo con, lại thấy cáo nhỏ thoải mái nhảy lên vai cậu, ngoan ngoãn ngồi ở đó.
“Đúng là tiểu hồ ly hiểu tiếng người.”
Bùi Thịnh khen ngợi, Lâm Chức lại hờ hững, đừng nói là hiểu, y còn nói được tiếng người nè.
Trong cung trữ tú, Bùi Vân Chi cầm khăn lau mồ hôi trán, nha hoàn bên cạnh lập tức rót trà quạt mát cho nàng.
Uống hết hai chén nước, Bùi Vân Chi mới yên tâm hơn một chút, cũng không còn sợ hãi trước hoàn cảnh xa lạ.
Ngũ thúc và thất thúc đều ở trong cung, nàng không sợ.
Ngay khi vào kinh, ngũ thúc đã truyền tin cho nàng, nàng biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, nàng sẽ không chùn bước.
Chỉ một lát sau, nha hoàn lớn lên cùng nàng mừng rỡ báo rằng Thất gia tới. Bùi Vân Chi kích động đứng dậy, sau đó vội vàng điều chỉnh điệu bộ, thấy chú cáo tím trên vai thất thúc thì “a” một tiếng, yêu thích vô cùng nói: “Nó đẹp quá.”
Lâm Chức nhảy xuống khỏi vai Bùi Thịnh, quan sát xung quanh xem có gì lạ, Bùi Vân Chi vuốt lông y cũng không tránh.
Thế là đổi thành Bùi Thịnh hâm mộ: “Ngoài đường huynh ra Lâm Chức chẳng bao giờ cho ai vuốt.”
“Nó tên là Lâm Chức ạ? Tên cũng đẹp quá.”
Không ai ngạc nhiên tại sao một con cáo lại có tên người, y là cáo của Bùi Đạc, dù có đặt tên như thần tiên thì cũng không ai bất ngờ.
Lâm Chức cho Bùi Vân Chi chút thuật an thần, để cô bé này bình tĩnh hơn, sau đó bắt đầu đi bốn phía kiểm tra.
Cáo chạy tới chạy lui là chuyện rất bình thường, Bùi Thịnh cũng chỉ bình luận hôm nay y có vẻ hoạt bát.
Lâm Chức kiểm tra xong, xác nhận không có vấn đề gì, để lại một sợi lông cáo làm chú thuật phòng tránh mọi tình huống. Nếu có thứ dơ bẩn tiến vào, y sẽ cảm nhận được ngay.
Đằng kia Bùi Thịnh bắt đầu dông dài lải nhải truyền thụ cho cháu gái một đống quy tắc sinh tồn trong cung, Bùi Vân Chi lẳng lặng nghe.
Mặc dù Bùi Đạc không tỏ rõ ý định, nhưng từ một vài hành vi của hắn là Lâm Chức biết Bùi Đạc định để cô cháu gái này làm Hoàng Hậu.
Lâm Chức cho rằng Hoàng Đế bắt Bùi Vân Chi vào cung là một nước cờ quá ngu, gã đã đánh giá thấp tình cảm của Bùi Đạc với người nhà.
Chọc giận Bùi Đạc như vậy sẽ chỉ khiến Bùi Đạc càng điên, một tên điên tỉnh táo luôn là thứ đáng sợ nhất.
Mặc dù là người nhà, nhưng nam nhân không thể ở lại trong cung trữ tú qua đêm. Bùi Thịnh chuẩn bị một ít tiền, Bùi Vân Chi lại từ chối nói cha mẹ đã cho rất nhiều. Bùi Thịnh mặc kệ, dúi cái túi đầy ngân lượng vào lòng Bùi Vân Chi, sau đó gọi Lâm Chức ra về.
Lâm Chức như một luồng sáng tím nhảy lên vai cậu, khiến Bùi Vân Chi ngạc nhiên kêu lên.
Về tới điện Ngọc Huyễn, Lâm Chức nhảy xuống khỏi vai Bùi Thịnh, chui vào nằm trong lồng ngực Bùi Đạc.
Bùi Thịnh không vớt được một sợi lông, bèn mách Bùi Đạc chuyện Lâm Chức để Bùi Vân Chi sờ.
Đứng trước sự ai oán của Bùi Thịnh, Bùi Đạc vuốt lông hồ ly nói: “Nó cũng biết yêu quý con cháu.”
Bùi Thịnh nghẹn lời, không còn gì để nói.
Hoàng hôn buông xuống, Lâm Chức được Bùi Đạc bế đi trong mật đạo, y nói cho hắn biết việc mình để đồ ở chỗ Bùi Vân Chi.
Bùi Đạc dừng tay, thấp giọng nói: “Ngươi cũng cẩn thận nhỉ.”
Những chuyện này tất nhiên Bùi Đạc sẽ sắp xếp, điều khiến hắn bất ngờ là hắn không dặn, Lâm Chức đã chủ động làm.
“Tôi yêu quý con cháu mà, nàng ấy còn là cháu gái của đại nhân nữa.”
Lâm Chức mượn lời Bùi Đạc, nói rất tự nhiên.
Lâm Chức biết rõ Bùi Đạc rất quan tâm người nhà, chính vì quan tâm nên mới giữ khoảng cách.
Ngay cả Bùi Thịnh coi như thân thiết nhất với hắn cũng không thể tiếp cận cuộc sống của hắn.
Làm vậy thì sau này có muốn cắt đứt quan hệ cũng sẽ không khiến họ quá đau lòng.
Nếu Bùi Đạc lẻ loi một mình, tất nhiên hắn mặc kệ bình luận của người đời sau về mình, dù có phá tung trời cũng không quan trọng. Nhưng hắn còn người thân, bọn họ sẽ có đời sau, nếu hắn không sắp xếp đủ chu toàn thì dù hắn có chết, những đứa cháu ấy có thể sẽ gặp nạn vì việc hắn đã làm. Quan niệm dòng tộc của người trong nước là như vậy.
Có đôi khi Lâm Chức nhìn Bùi Đạc cũng cảm thấy hắn và mình rất giống nhau, những lần Bùi Đạc lo lắng hết lòng, Lâm Chức tưởng như thấy được cái bóng của chính mình.
Bọn họ là đồng loại, Lâm Chức nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, dường như cũng đang sưởi ấm bản thân của quá khứ đã sắp tan biến trong dòng chảy thời gian.
Tôi biết anh đã rất mệt, tôi biết anh quan tâm cái gì, nghỉ một lát thở một hơi cũng không sao đâu, anh đã làm rất tốt.
Bùi Đạc rủ mắt, con đường này vẫn luôn chật hẹp dài dằng dặc, ánh nến luôn cách nhau một khoảng xa, khi bước ở nơi không có ánh sáng luôn có cảm giác trước sau là khoảng không mênh mông.
Hắn đã lẻ loi cô độc đi qua con đường này vô số lần, từ thiếu niên cho tới thanh niên, đi qua đi lại như một bóng ma.
Bây giờ trong ngực hắn ôm một vật sống ấm áp, khiến con đường này dường như ngắn lại.
Hắn nắn bóp chân hồ ly, bình thản tiếp tục đi về phía trước.
Tới nơi có ánh sáng, Lâm Chức nhìn thấy màn sương bên cạnh Bùi Đạc có màu đỏ tươi rực rỡ.
Đôi mắt hồ ly có ý cười, lại không để con người nhìn thấy.
Mặc dù y không thể nói là bây giờ Bùi Đạc rất tin tưởng mình, nhưng tối thiểu Bùi Đạc sẽ không giỡn rằng sẽ lấy y làm áo lông nữa.
Hãy thỏa thích gửi gắm tình cảm vào y đi, cảm giác này thật sự rất tuyệt diệu.
Ăn tối với Bùi Đạc xong, Lâm Chức lại bị Bùi Đạc bế ra cửa.
Lần này họ ngồi xe ngựa, trông có vẻ chuẩn bị ra khỏi thành.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Chùa Phạm Tĩnh.”
Bùi Đạc có hẹn với Vô Trần đại sư. Trước đây cứ cách một thời gian hắn phải tới chơi cờ với Vô Trần đại sư một lần, nghe đối phương giảng kinh, để tâm tình lắng lại.
Sau khi có hồ ly nhỏ, đã khá lâu rồi hắn không tới. Hôm nay Bùi Vân Chi tiến cung, việc hắn cần làm cũng sắp mở màn, định tới chỗ đại sư tham khảo Phật pháp.
Đã ở nhân gian thì khó tránh khỏi phàm trần, dù cho Phật pháp của đại sư Vô Trần đã tinh diệu tới mức không phải người thường, nhưng đa số hòa thượng ở chùa Phạm Tĩnh vẫn là người phàm.
Bùi Đạc muốn tới nhắc nhở đại sư một câu, cũng muốn nhờ ông truyền đi chút tin tức. Còn tại sao lại mang nhóc hồ ly này theo là vì rừng trúc tía ở ngọn núi sau chùa rất dồi dào linh khí, thích hợp cho nhóc con này vui chơi.
Hôm nay lúc đi ở mật đạo hắn đã nghĩ, hồ ly nhỏ xuất thân nơi rừng núi, chốn thâm cung phủ viện này chắc hẳn rất bí bách với nó.
Xe ngựa lăn trên mặt đá xanh phát ra những âm thanh nhỏ, chạy ra khỏi cổng thành trước khi nó đóng chặt. Vừa qua khỏi cửa thành, Bùi Đạc bỗng đỡ bàn, không phải là vì xóc nảy.
Cơn đau đột nhiên bùng phát kịch liệt khiến mặt hắn trắng bệch, cố kiềm chế ham muốn đập đầu xuống bàn để giảm đau, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bàn trong xe xuất hiện vết rạn, sắp vỡ vụn.
Lâm Chức lập tức dùng thuật an thần, nhưng vẻ đau đớn giữa hàng mày hắn không hề thay đổi.
Cho là triệu chứng của Bùi Đạc trở nên nghiêm trọng, Lâm Chức đành phải tăng cường độ thuật pháp. Cũng may đợt trước y tiêu hóa viên yêu đan kia, có thể lấy đó để giải thích.
Bùi Đạc nhắm mắt, nét mặt dần bình thản trở lại.
Hắn nhìn đôi mắt tím đang chăm chú theo dõi mình, vươn tay vuốt lông hồ ly.
Thật ra Lâm Chức rất thông minh, y biết cái gì nên hỏi không nên hỏi, Bùi Đạc rất thích điểm này ở y.
Để phân tán sự chú ý, hắn bắt đầu xoa lông hồ ly, sau đó thì hoang mang.
Bởi vì lần trước vô tình thấy dáng vẻ con người của hồ ly nhỏ, Bùi Đạc bắt đầu tránh sờ bụng y, mấy lần sờ cũng chỉ là vuốt qua loa.
Hôm nay luồn tay vào sâu lớp lông mới thấy bất thường.
Hắn đếm trong đầu, mò được sáu cục thịt nhỏ.
Đây là cái gì? Chẳng lẽ là nuốt yêu đan của yêu vật hại người thì sẽ có triệu chứng này, vậy liệu có trở ngại gì không.
Hàng mày trên khuôn mặt nhợt nhạt hơi chau lại, hắn cố gắng hồi tưởng xem trong sách có miêu tả tình huống lạ thường này sau khi yêu vật cắn nuốt lẫn nhau không.
____________________________
Má sờ ti kìa =))))))))))))))))))))))))
Để kể cho nghe, kiểu tui mới cạo lông cho con nhỏ nhà tui á, tại con này nó bị nghiện liếm lông ấy. Nó liếm lông nhiều đến độ mà mùa thay lông này dù tui chải 2 lần 1 ngày thì cứ 2-3 ngày nó ói lông một lần, thậm chí là vừa ăn xong lát sau ói ra cả lông lẫn hạt. Xong lúc nó mới cạo về tui phải xoa nó an ủi vì nhỏ có vẻ chấn thương tâm lý quá:v cái tui kiểu vừa lướt điện thoại vừa xoa ấy, xong tự dưng mò được ti nó, lúc đó chả nghĩ gì đâu nhưng tự dưng dùng móng cậy =))))))))))) Cái nó ré lên xong không cho xoa nữa, bắt đầu tự liếm ti mình =)))))))))))) Xin lỗi ạ!!
Tuy là tui không khuyến khích cạo lông mèo nhất là mèo lông dài vì tụi nó dễ bị sốc nhiệt ấy. Con nhà này là bí quá hóa liều rùi =))))))) Mà cạo lông xong bớt chảnh hẳn =))))))))))))) Chắc tại tự ti vì mất lông rồi =))))))))))))) Ăn cũng nhiều hơn, quấn người hơn nữa. Nên chắc sang năm nó mà tiếp tục ói lông liên tục thì tui sẽ cho đi cạo tiếp =))))))))))))))
/65
|