Edit: Ry
Sương mù cảm xúc quanh người Bùi Đạc hiện màu đỏ nhạt, không quá rõ ràng trong bóng đêm.
Lâm Chức nghĩ chắc lúc này trong lòng hắn cũng đang nghĩ không biết ai là yêu ai là người, nên mới thấy vui.
Y do dự hỏi: “Tôi nuốt nó vào bụng là được mà đúng không?”
Y chưa từng làm chuyện như vậy, nguyên chủ cũng chưa từng.
“Đương nhiên, sau đó luyện hóa nó là được.”
Bùi Đạc đưa chùm sáng trong tay cho hồ ly, nhìn nó bị hấp thụ.
Cảnh sắc xung quanh lập tức thay đổi, không còn là khuê phòng kĩ nữ vừa được thắp đèn, mà là nước hồ đen nhánh lạnh lẽo.
Bùi Đạc nhón mũi chân nhanh chóng nhảy ra khỏi mặt nước, còn tiện tay bắt hồ ly nhỏ đứng không vững.
Lâm Chức cảm giác như mình vừa nuốt vào khối sương lạnh, nội tạng cũng bị đóng băng.
Sức mạnh ước nguyện mạnh mẽ khiến đầu y co rút đau đớn, y dùng yêu khí bao trùm lấy khối sương kia, cố gắng hấp thụ nó vào trong cơ thể.
Nguyện vọng con người có khả năng thúc đẩy linh khí sinh trưởng, khi một thứ được thờ phụng thì chúng sẽ được hiện thực hóa.
Hàng Uyển Nhi là một sự tồn tại như vậy. Nàng ta sinh ra từ câu truyện, cũng dùng truyện làm cốt lõi, chỉ là linh lực của nàng yếu nên chỉ xuất hiện được với những thư sinh có nguyện vọng mãnh liệt. Thế nên khuê phòng chỉ là giả lập, không thể ngăn cách vật chất. Những người chết kia đột nhiên mất tích là vì họ bị Hàng Uyển Nhi mê hoặc, vô thức bước vào trong nước.
Khi thư sinh đồng ý vào phòng với nàng ta là đã đặt một chân vào Quỷ Môn Quan.
Chỉ khi nhân vật chính trong truyện xưa xuất hiện thì nàng ta mới có thể hoàn thành mục tiêu của đời mình, đưa vàng bạc và tài hoa, trợ giúp nhân vật chính đỗ đạt.
Tiếc rằng thư sinh nàng gặp mấy tháng nay đều là người nửa đêm bị nàng nhã nhặn từ chối. Nàng ta bỏ đi, ảo cảnh tất nhiên cũng mất hiệu lực, khi đó thư sinh đã ở dưới đáy sông, không thể cầu cứu, chỉ có thể chết chìm.
Bởi vì Hàng Uyển Nhi không cố ý hại người, cũng không ăn thịt người, nên dù có nghiệp quả nhưng không dính máu, lại thêm nàng chỉ bị thư sinh có nguyện vọng thu hút, thế nên mới không Trấn Yêu Sư nào tìm được nàng.
Xem ra Bùi Đạc biết ngọn nguồn, mô phỏng nguyện vọng mãnh liệt, dụ Hàng Uyển Nhi xuất hiện.
Chính ra Bùi Đạc tuy không phải thư sinh thật, nhưng hắn trông rất trí thức, hơn xa người đọc sách bình thường.
Lâm Chức tập trung suy nghĩ để phân tán tác dụng phụ khi cắn nuốt linh khí. Người bị Hàng Uyển Nhi hại chết đều chết đuối, thủy sinh âm, cảm giác lạnh lẽo khiến giữa ngày hè mà y như đang trong trời đông giá rét.
Bùi Đạc thấy cục lông trong lòng run rẩy, không khỏi thầm lắc đầu.
Dù gì cũng là hồ yêu tu luyện trăm năm, sao lại yếu ớt vậy chứ, nuốt một khối linh nhỏ đã run thành như vậy, về sau có con lớn hơn thì sao ăn.
Bùi Đạc mang Lâm Chức về phủ, đặt y lên giường, cho thị nữ con rối để ý, còn mình tới Trấn Yêu Tư kết án Hàng Uyển Nhi.
Lâm Chức nằm trên chiếc chăn mềm nghe 01 báo cáo hướng di chuyển của Bùi Đạc.
Yêu lực cố gắng cắn nuốt, linh khí dần chuyển sang cho y sử dụng, chữa trị các vết thương.
Nắm giữ được bí quyết luyện hóa, tốc độ của Lâm Chức nhanh hơn hẳn, chỉ mất chừng một chén trà* đã tiêu hóa xong linh khí của Hàng Uyển Nhi.
*10-15 phút
Nếu Hàng Uyển Nhi đã hoàn toàn thành hình, có ý thức của mình, chủ động hại người thấy máu, chỉ e linh khí sẽ còn mạnh hơn.
Trình độ hiện giờ của nàng ta đủ cho Lâm Chức chữa trị vết thương, thêm chút yêu lực để điều khiển vật cách không, nhưng nếu muốn hóa hình người thì chỉ được một lúc.
Lâm Chức: [Theo dõi vị trí của Bùi Đạc, đợi hắn vào trong sân thì báo cho tôi.]
01: [Vâng!]
Trên chiếc giường rộng rãi, chú cáo nhỏ màu tím duỗi người, có phần lười biếng.
Ước chừng một khắc* sau, 01 lên tiếng nhắc nhở.
*15 phút.
Lâm Chức vận dụng yêu khí, chuyển hóa ra hình thái mà bản thân muốn.
Bùi Đạc vừa bước vào sân đã cảm nhận được yêu khí mờ nhạt.
Xem ra hồ ly nhỏ đã luyện hóa xong, yêu khí nồng hơn trước kia một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Trước khi đi hắn không đóng cửa phòng, dù sao cũng có con rối trấn giữ, hắn cũng không nhận được thỉnh cầu nào nên không lo có người tới gần. Thành ra khi thấy bóng người mơ hồ trên tấm bình phong, giữa kẽ tay Bùi Đạc lập tức có thêm một cái lá mỏng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt lá cây đã biến mất, Bùi Đạc biết chuyện gì đang diễn ra, nghĩ đến dạng người của hồ ly nhỏ, hắn cau mày tới gần.
Thiếu niên tai cáo ở trên giường không phát hiện hắn lại gần, đang đưa lưng về phía Bùi Đạc, tò mò dùng ngón tay quơ quơ quanh thanh kiếm treo trên tường.
Có lẽ là yêu khí còn quá yếu, hồ yêu hóa người cũng không thể giấu đi tai và đuôi của mình.
Đuôi cáo màu tím bông xù nhẹ nhàng đung đưa, mái tóc đen xõa tung trên lưng.
Y ngồi quỳ trên giường, tấm lưng trắng nõn mập mờ sau làn tóc đen, trong phòng thoang thoảng mùi hương ngọt ngào toát ra từ cơ thể y, trôi dạt tới bên Bùi Đạc.
Chiếc chăn tối màu khiến đôi chân trắng muốt càng thêm nổi bật, ngón chân mịn màng hồng hào.
Ngón tay y chạm vào vỏ kiếm, bị đau khẽ kêu thành tiếng.
Bùi Đạc nghe thấy tiếng y thổi tay phù phù, lát sau thiếu niên đã biến về hồ ly lông tím, nằm bệt trên giường.
Bùi Đạc không vào trong mà lặng lẽ ra khỏi phòng.
Hắn đứng trong sân, chắp tay ngắm trăng, đôi mắt nâu nhạt lạnh lẽo.
Trong phòng ngủ, Lâm Chức thảnh thơi tìm góc độ thoải mái nằm sấp, không hề bất ngờ trước hành vi của Bùi Đạc.
Y biết Bùi Đạc ở giai đoạn này sẽ không thích y hóa thành người. Trong lòng hắn, một con cáo khác với một thiếu niên.
Cho nên Lâm Chức đã đặt ra kế hoạch là giai đoạn đầu dùng hình cáo để giữ mạng, nhưng y sẽ không an phận làm một con cáo bình thường. Y muốn lợi dụng điểm ấy để quy hàng, nhưng cũng muốn Bùi Đạc phải liên tưởng tới dáng vẻ con người của mình.
Thế nên vừa rồi y mới không quay đầu lại, không chỉ là vì duy trì tình hình hiện giờ, mà còn để những liên tưởng của hắn không bị quá cụ thể, đồng thời khiến hắn tò mò. Tuy khả năng cao là Bùi Đạc không có mấy ý nghĩ đó.
Giữ nguyên tai và đuôi cáo cũng là để phân biệt với con người, tăng cường tính liên tưởng giữa hai hình tượng, giúp hình ảnh trong lòng Bùi Đạc có cái chuyển tiếp.
Sau một nén nhang, Bùi Đạc vòng qua bình phong vào phòng.
“Luyện hóa xong rồi à?”
Hắn đứng bên giường, cái bóng bao trùm lên hồ ly.
Hồ ly nhỏ ngồi dậy, gật đầu.
“Vết thương sao rồi?”
“Lành rồi ạ. Tôi sẽ cố gắng tu luyện, chỉ là nơi này hơi hỗn loạn, không có nhiều linh khí.”
Nhân gian ô nhiễm đủ loại mùi, không đủ linh khí cho yêu vật tu luyện, chỉ có nơi không người hoặc vắng bóng người mới dồi dào linh khí.
Nên yêu tới nhân gian ăn người, ngoài xuất phát từ bản năng thì chủ yếu là do máu thịt con người giúp chúng mạnh hơn.
“Nếu ngươi là yêu sủng của ta, tất nhiên ta sẽ có cách để ngươi ăn được linh khí.”
Bùi Đạc cười lại như không cười. Lâm Chức nghe hắn nói “ăn” thì im lặng, biết thời gian tới rất có thể mình sẽ phải ăn đủ thứ quái gở, không biết là yêu quái tinh quái nào sẽ có may mắn đó, cũng không biết y có phải ăn quỷ không. Yêu và quỷ không có mối liên kết, nhưng tinh quái có trí tuệ có thể bị yêu quỷ luyện hóa, đồng thời chúng cũng có thể luyện hóa yêu quỷ, coi như là một quy luật công bằng.
Đương nhiên là một con hồ yêu, khác với các loại yêu quái bình thường, y còn một phương thức bồi bổ khác. Chỉ tiếc là Bùi Đạc không được, cũng không có ý nghĩ với phương diện kia. Nhưng nếu không được mãi thì tội cho cái thân phận hồ ly tinh của y quá.
Lâm Chức thầm than trong lòng, không chủ động nhắc tới biện pháp kia, trả lời: “Đa tạ đại nhân.”
“Có điều vết thương của ngươi đã khỏi thì chắc có thể hóa thành hình người chứ?”
Bùi Đạc làm như chưa từng thấy dạng người của Lâm Chức, lơ đãng hỏi một câu.
Lâm Chức cũng vờ như không biết hắn đã thấy, y để ý từ lúc vào phòng Bùi Đạc chưa từng sờ mình lấy một cái, thậm chí còn giữ khoảng cách.
“Yêu lực của tôi chưa đủ để hóa thành hình người. Vả lại tôi không thích dạng người lắm, bất tiện. Hồi trước đi cùng con chim bói cá đáng ghét kia tới Ô Thành thì có dùng hình người một thời gian. Chỉ có hai chân, đi chậm còn khó đi, không bằng chân cáo.”
Hồ ly nhỏ giơ măng cụt lên, xòe ra khoe móng, sau đó lại rụt về.
Bùi Đạc nhìn y nói dối như không, đầu nghĩ nhóc lừa đảo, tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.
Dù là vì nghe lời hắn nên mới nói vậy, hay thật sự là như vậy, đều không quan trọng, kết quả giống nhau là được.
“Yêu làm yêu là đủ rồi, sao phải cố chấp làm người.”
Bùi Đạc cúi xuống đối mặt với hồ ly.
Giọng hắn dịu dàng, đôi mắt lại sâu thẳm u ám.
Lâm Chức gật đầu nghiêm túc nói: “Làm yêu vui hơn, tôi không muốn làm người đâu.”
Có một ý trong lời Lâm Chức là đúng sự thật, khi y tính kế người ta thì chưa từng thích làm người.
Bùi Đạc xoa đầu hồ ly, xoa từ tai tới mặt, còn gãi cằm cho y.
Hồ ly nhỏ nằm ngã ra giường, được Bùi Đạc gãi bắt đầu rên rừ rừ.
Bùi Đạc nhìn lên thanh kiếm trên tường, dặn dò: “Nhớ kĩ đừng có chạm vào thanh kiếm này. Đây là kiếm của sư phụ ta, đã theo ngài chém yêu diệt quỷ nhiều năm, có tính nết của mình, cương khí hộ thân, yêu quỷ không thể tùy tiện chạm vào.”
Hồ ly nhỏ ậm ừ nói đã biết, dường như không hề để ý chuyện thanh kiếm.
Nếu không phải trước đó hắn thấy bộ dạng tò mò của y thì chắc đã tin.
Nhóc con vô tư này luôn không chịu nghĩ trước khi làm, dạy cũng không khôn ra, chẳng biết cẩn thận là gì, cũng xui cho nó rơi vào tay hắn.
Bùi Đạc nghĩ vậy, bóp đuôi nó.
Lâm Chức nhìn màn sương đỏ nhạt quanh người hắn, thầm tặc lưỡi.
Để tiếp cận Bùi Đạc vẫn cần thời gian.
Giờ y không cần làm chuyện long trời lở đất gì, mà thực tế cũng chẳng có cơ hội. Nếu có người tới ám sát, có khi y còn xông ra đỡ kiếm tăng điểm yêu thích được, nhưng lỡ có thật thì chắc còn chẳng tới gần được Bùi Đạc.
Giả sử đối phương không phải người, y ở gần chỉ có bị vạ lây.
Vẫn phải mạnh lên trước đã, Lâm Chức nghĩ, sau đó bình yên thiếp đi.
Bên cạnh là Chủ Tư của Trấn Yêu Tư, yêu quái như y còn dễ gặp nguy hiểm hơn, không có chuyện gì thì ngủ thôi.
Bùi Đạc nghe tiếng hít thở đều đều của hồ ly, không khỏi lắc đầu, nhưng màn sương đỏ quanh người lại càng thêm đậm.
Bởi vì thuật an thần của hồ ly nhỏ có tác dụng, Bùi Đạc đi đâu cũng mang y theo.
Thời gian dần trôi, ai nấy đều biết bên cạnh Bùi Đạc có một con cáo tím được hắn coi như bảo bối, chưa từng để nó rời xa.
Nhưng Lâm Chức biết mình chỉ như một cái máy nhả thuốc an thần tự động.
Nếu y có thể bị động thi pháp, có khi Bùi Đạc sẽ cân nhắc tới việc biến y thành phù chú hoặc là trang sức phụ kiện để xách đi cho tiện.
Cũng may cái kiểu như hình với bóng này giúp tầm quan trọng của y với Bùi Đạc tăng vùn vụt.
Thời tiết ngày một nóng, tú nữ khắp mọi miền cũng lục tục vào kinh.
Sương mù cảm xúc quanh người Bùi Đạc hiện màu đỏ nhạt, không quá rõ ràng trong bóng đêm.
Lâm Chức nghĩ chắc lúc này trong lòng hắn cũng đang nghĩ không biết ai là yêu ai là người, nên mới thấy vui.
Y do dự hỏi: “Tôi nuốt nó vào bụng là được mà đúng không?”
Y chưa từng làm chuyện như vậy, nguyên chủ cũng chưa từng.
“Đương nhiên, sau đó luyện hóa nó là được.”
Bùi Đạc đưa chùm sáng trong tay cho hồ ly, nhìn nó bị hấp thụ.
Cảnh sắc xung quanh lập tức thay đổi, không còn là khuê phòng kĩ nữ vừa được thắp đèn, mà là nước hồ đen nhánh lạnh lẽo.
Bùi Đạc nhón mũi chân nhanh chóng nhảy ra khỏi mặt nước, còn tiện tay bắt hồ ly nhỏ đứng không vững.
Lâm Chức cảm giác như mình vừa nuốt vào khối sương lạnh, nội tạng cũng bị đóng băng.
Sức mạnh ước nguyện mạnh mẽ khiến đầu y co rút đau đớn, y dùng yêu khí bao trùm lấy khối sương kia, cố gắng hấp thụ nó vào trong cơ thể.
Nguyện vọng con người có khả năng thúc đẩy linh khí sinh trưởng, khi một thứ được thờ phụng thì chúng sẽ được hiện thực hóa.
Hàng Uyển Nhi là một sự tồn tại như vậy. Nàng ta sinh ra từ câu truyện, cũng dùng truyện làm cốt lõi, chỉ là linh lực của nàng yếu nên chỉ xuất hiện được với những thư sinh có nguyện vọng mãnh liệt. Thế nên khuê phòng chỉ là giả lập, không thể ngăn cách vật chất. Những người chết kia đột nhiên mất tích là vì họ bị Hàng Uyển Nhi mê hoặc, vô thức bước vào trong nước.
Khi thư sinh đồng ý vào phòng với nàng ta là đã đặt một chân vào Quỷ Môn Quan.
Chỉ khi nhân vật chính trong truyện xưa xuất hiện thì nàng ta mới có thể hoàn thành mục tiêu của đời mình, đưa vàng bạc và tài hoa, trợ giúp nhân vật chính đỗ đạt.
Tiếc rằng thư sinh nàng gặp mấy tháng nay đều là người nửa đêm bị nàng nhã nhặn từ chối. Nàng ta bỏ đi, ảo cảnh tất nhiên cũng mất hiệu lực, khi đó thư sinh đã ở dưới đáy sông, không thể cầu cứu, chỉ có thể chết chìm.
Bởi vì Hàng Uyển Nhi không cố ý hại người, cũng không ăn thịt người, nên dù có nghiệp quả nhưng không dính máu, lại thêm nàng chỉ bị thư sinh có nguyện vọng thu hút, thế nên mới không Trấn Yêu Sư nào tìm được nàng.
Xem ra Bùi Đạc biết ngọn nguồn, mô phỏng nguyện vọng mãnh liệt, dụ Hàng Uyển Nhi xuất hiện.
Chính ra Bùi Đạc tuy không phải thư sinh thật, nhưng hắn trông rất trí thức, hơn xa người đọc sách bình thường.
Lâm Chức tập trung suy nghĩ để phân tán tác dụng phụ khi cắn nuốt linh khí. Người bị Hàng Uyển Nhi hại chết đều chết đuối, thủy sinh âm, cảm giác lạnh lẽo khiến giữa ngày hè mà y như đang trong trời đông giá rét.
Bùi Đạc thấy cục lông trong lòng run rẩy, không khỏi thầm lắc đầu.
Dù gì cũng là hồ yêu tu luyện trăm năm, sao lại yếu ớt vậy chứ, nuốt một khối linh nhỏ đã run thành như vậy, về sau có con lớn hơn thì sao ăn.
Bùi Đạc mang Lâm Chức về phủ, đặt y lên giường, cho thị nữ con rối để ý, còn mình tới Trấn Yêu Tư kết án Hàng Uyển Nhi.
Lâm Chức nằm trên chiếc chăn mềm nghe 01 báo cáo hướng di chuyển của Bùi Đạc.
Yêu lực cố gắng cắn nuốt, linh khí dần chuyển sang cho y sử dụng, chữa trị các vết thương.
Nắm giữ được bí quyết luyện hóa, tốc độ của Lâm Chức nhanh hơn hẳn, chỉ mất chừng một chén trà* đã tiêu hóa xong linh khí của Hàng Uyển Nhi.
*10-15 phút
Nếu Hàng Uyển Nhi đã hoàn toàn thành hình, có ý thức của mình, chủ động hại người thấy máu, chỉ e linh khí sẽ còn mạnh hơn.
Trình độ hiện giờ của nàng ta đủ cho Lâm Chức chữa trị vết thương, thêm chút yêu lực để điều khiển vật cách không, nhưng nếu muốn hóa hình người thì chỉ được một lúc.
Lâm Chức: [Theo dõi vị trí của Bùi Đạc, đợi hắn vào trong sân thì báo cho tôi.]
01: [Vâng!]
Trên chiếc giường rộng rãi, chú cáo nhỏ màu tím duỗi người, có phần lười biếng.
Ước chừng một khắc* sau, 01 lên tiếng nhắc nhở.
*15 phút.
Lâm Chức vận dụng yêu khí, chuyển hóa ra hình thái mà bản thân muốn.
Bùi Đạc vừa bước vào sân đã cảm nhận được yêu khí mờ nhạt.
Xem ra hồ ly nhỏ đã luyện hóa xong, yêu khí nồng hơn trước kia một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Trước khi đi hắn không đóng cửa phòng, dù sao cũng có con rối trấn giữ, hắn cũng không nhận được thỉnh cầu nào nên không lo có người tới gần. Thành ra khi thấy bóng người mơ hồ trên tấm bình phong, giữa kẽ tay Bùi Đạc lập tức có thêm một cái lá mỏng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt lá cây đã biến mất, Bùi Đạc biết chuyện gì đang diễn ra, nghĩ đến dạng người của hồ ly nhỏ, hắn cau mày tới gần.
Thiếu niên tai cáo ở trên giường không phát hiện hắn lại gần, đang đưa lưng về phía Bùi Đạc, tò mò dùng ngón tay quơ quơ quanh thanh kiếm treo trên tường.
Có lẽ là yêu khí còn quá yếu, hồ yêu hóa người cũng không thể giấu đi tai và đuôi của mình.
Đuôi cáo màu tím bông xù nhẹ nhàng đung đưa, mái tóc đen xõa tung trên lưng.
Y ngồi quỳ trên giường, tấm lưng trắng nõn mập mờ sau làn tóc đen, trong phòng thoang thoảng mùi hương ngọt ngào toát ra từ cơ thể y, trôi dạt tới bên Bùi Đạc.
Chiếc chăn tối màu khiến đôi chân trắng muốt càng thêm nổi bật, ngón chân mịn màng hồng hào.
Ngón tay y chạm vào vỏ kiếm, bị đau khẽ kêu thành tiếng.
Bùi Đạc nghe thấy tiếng y thổi tay phù phù, lát sau thiếu niên đã biến về hồ ly lông tím, nằm bệt trên giường.
Bùi Đạc không vào trong mà lặng lẽ ra khỏi phòng.
Hắn đứng trong sân, chắp tay ngắm trăng, đôi mắt nâu nhạt lạnh lẽo.
Trong phòng ngủ, Lâm Chức thảnh thơi tìm góc độ thoải mái nằm sấp, không hề bất ngờ trước hành vi của Bùi Đạc.
Y biết Bùi Đạc ở giai đoạn này sẽ không thích y hóa thành người. Trong lòng hắn, một con cáo khác với một thiếu niên.
Cho nên Lâm Chức đã đặt ra kế hoạch là giai đoạn đầu dùng hình cáo để giữ mạng, nhưng y sẽ không an phận làm một con cáo bình thường. Y muốn lợi dụng điểm ấy để quy hàng, nhưng cũng muốn Bùi Đạc phải liên tưởng tới dáng vẻ con người của mình.
Thế nên vừa rồi y mới không quay đầu lại, không chỉ là vì duy trì tình hình hiện giờ, mà còn để những liên tưởng của hắn không bị quá cụ thể, đồng thời khiến hắn tò mò. Tuy khả năng cao là Bùi Đạc không có mấy ý nghĩ đó.
Giữ nguyên tai và đuôi cáo cũng là để phân biệt với con người, tăng cường tính liên tưởng giữa hai hình tượng, giúp hình ảnh trong lòng Bùi Đạc có cái chuyển tiếp.
Sau một nén nhang, Bùi Đạc vòng qua bình phong vào phòng.
“Luyện hóa xong rồi à?”
Hắn đứng bên giường, cái bóng bao trùm lên hồ ly.
Hồ ly nhỏ ngồi dậy, gật đầu.
“Vết thương sao rồi?”
“Lành rồi ạ. Tôi sẽ cố gắng tu luyện, chỉ là nơi này hơi hỗn loạn, không có nhiều linh khí.”
Nhân gian ô nhiễm đủ loại mùi, không đủ linh khí cho yêu vật tu luyện, chỉ có nơi không người hoặc vắng bóng người mới dồi dào linh khí.
Nên yêu tới nhân gian ăn người, ngoài xuất phát từ bản năng thì chủ yếu là do máu thịt con người giúp chúng mạnh hơn.
“Nếu ngươi là yêu sủng của ta, tất nhiên ta sẽ có cách để ngươi ăn được linh khí.”
Bùi Đạc cười lại như không cười. Lâm Chức nghe hắn nói “ăn” thì im lặng, biết thời gian tới rất có thể mình sẽ phải ăn đủ thứ quái gở, không biết là yêu quái tinh quái nào sẽ có may mắn đó, cũng không biết y có phải ăn quỷ không. Yêu và quỷ không có mối liên kết, nhưng tinh quái có trí tuệ có thể bị yêu quỷ luyện hóa, đồng thời chúng cũng có thể luyện hóa yêu quỷ, coi như là một quy luật công bằng.
Đương nhiên là một con hồ yêu, khác với các loại yêu quái bình thường, y còn một phương thức bồi bổ khác. Chỉ tiếc là Bùi Đạc không được, cũng không có ý nghĩ với phương diện kia. Nhưng nếu không được mãi thì tội cho cái thân phận hồ ly tinh của y quá.
Lâm Chức thầm than trong lòng, không chủ động nhắc tới biện pháp kia, trả lời: “Đa tạ đại nhân.”
“Có điều vết thương của ngươi đã khỏi thì chắc có thể hóa thành hình người chứ?”
Bùi Đạc làm như chưa từng thấy dạng người của Lâm Chức, lơ đãng hỏi một câu.
Lâm Chức cũng vờ như không biết hắn đã thấy, y để ý từ lúc vào phòng Bùi Đạc chưa từng sờ mình lấy một cái, thậm chí còn giữ khoảng cách.
“Yêu lực của tôi chưa đủ để hóa thành hình người. Vả lại tôi không thích dạng người lắm, bất tiện. Hồi trước đi cùng con chim bói cá đáng ghét kia tới Ô Thành thì có dùng hình người một thời gian. Chỉ có hai chân, đi chậm còn khó đi, không bằng chân cáo.”
Hồ ly nhỏ giơ măng cụt lên, xòe ra khoe móng, sau đó lại rụt về.
Bùi Đạc nhìn y nói dối như không, đầu nghĩ nhóc lừa đảo, tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.
Dù là vì nghe lời hắn nên mới nói vậy, hay thật sự là như vậy, đều không quan trọng, kết quả giống nhau là được.
“Yêu làm yêu là đủ rồi, sao phải cố chấp làm người.”
Bùi Đạc cúi xuống đối mặt với hồ ly.
Giọng hắn dịu dàng, đôi mắt lại sâu thẳm u ám.
Lâm Chức gật đầu nghiêm túc nói: “Làm yêu vui hơn, tôi không muốn làm người đâu.”
Có một ý trong lời Lâm Chức là đúng sự thật, khi y tính kế người ta thì chưa từng thích làm người.
Bùi Đạc xoa đầu hồ ly, xoa từ tai tới mặt, còn gãi cằm cho y.
Hồ ly nhỏ nằm ngã ra giường, được Bùi Đạc gãi bắt đầu rên rừ rừ.
Bùi Đạc nhìn lên thanh kiếm trên tường, dặn dò: “Nhớ kĩ đừng có chạm vào thanh kiếm này. Đây là kiếm của sư phụ ta, đã theo ngài chém yêu diệt quỷ nhiều năm, có tính nết của mình, cương khí hộ thân, yêu quỷ không thể tùy tiện chạm vào.”
Hồ ly nhỏ ậm ừ nói đã biết, dường như không hề để ý chuyện thanh kiếm.
Nếu không phải trước đó hắn thấy bộ dạng tò mò của y thì chắc đã tin.
Nhóc con vô tư này luôn không chịu nghĩ trước khi làm, dạy cũng không khôn ra, chẳng biết cẩn thận là gì, cũng xui cho nó rơi vào tay hắn.
Bùi Đạc nghĩ vậy, bóp đuôi nó.
Lâm Chức nhìn màn sương đỏ nhạt quanh người hắn, thầm tặc lưỡi.
Để tiếp cận Bùi Đạc vẫn cần thời gian.
Giờ y không cần làm chuyện long trời lở đất gì, mà thực tế cũng chẳng có cơ hội. Nếu có người tới ám sát, có khi y còn xông ra đỡ kiếm tăng điểm yêu thích được, nhưng lỡ có thật thì chắc còn chẳng tới gần được Bùi Đạc.
Giả sử đối phương không phải người, y ở gần chỉ có bị vạ lây.
Vẫn phải mạnh lên trước đã, Lâm Chức nghĩ, sau đó bình yên thiếp đi.
Bên cạnh là Chủ Tư của Trấn Yêu Tư, yêu quái như y còn dễ gặp nguy hiểm hơn, không có chuyện gì thì ngủ thôi.
Bùi Đạc nghe tiếng hít thở đều đều của hồ ly, không khỏi lắc đầu, nhưng màn sương đỏ quanh người lại càng thêm đậm.
Bởi vì thuật an thần của hồ ly nhỏ có tác dụng, Bùi Đạc đi đâu cũng mang y theo.
Thời gian dần trôi, ai nấy đều biết bên cạnh Bùi Đạc có một con cáo tím được hắn coi như bảo bối, chưa từng để nó rời xa.
Nhưng Lâm Chức biết mình chỉ như một cái máy nhả thuốc an thần tự động.
Nếu y có thể bị động thi pháp, có khi Bùi Đạc sẽ cân nhắc tới việc biến y thành phù chú hoặc là trang sức phụ kiện để xách đi cho tiện.
Cũng may cái kiểu như hình với bóng này giúp tầm quan trọng của y với Bùi Đạc tăng vùn vụt.
Thời tiết ngày một nóng, tú nữ khắp mọi miền cũng lục tục vào kinh.
/65
|