Nhóm người Tề Lạc nghe xong cũng không tỏ rõ thái độ gật đầu qua loa, rồi rời khỏi căn cứ P đến căn cứ khác.
Còn Lưu Uyển vẫn như cũ giữ im lặng không nói gì đi theo nhóm người Tề Lạc, đợi đến khi cách xa căn cứ P một chút. Tề Lạc lúc này mới nhìn Lưu Uyển suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Tề Lạc:“ Lúc nãy cậu nhìn tên Phúc La kia như vậy, là phát hiện ra điều gì sao? “.
Đôi mắt Lưu Uyển luôn hướng về phía cửa xe nghe câu hỏi của anh quay sang quan sát Tề Lạc không vộn lên tiếng, mà bên cạnh sâm Ngọc Lĩnh bị Tề Lạc nắm lấy không cho động đậy. Khiến nó vô cùng buồn bực căn hận nhìn về phía Lưu Uyển.
Lưu Uyển đưa tay mình ra trực tiếp nắm lấy cục bông này, bắt đầu nhào nặn. Sâm Ngọc Lĩnh bị Lưu Uyển bắt lấy vốn muốn phản kháng nhưng không thể thoát nổi, chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu về phía Tề Lạc.
Còn Tề Lạc coi như không thấy gì cả không nhìn nó vẫn chờ đợi câu trả lời từ cậu. Mọi người trong xe thấy thế biết điều im lặng không lên tiếng, đặc biệt là Uy Lan và Tần Duệ ánh mắt thâm sâu khó dò quan sát Lưu Uyển hành động của cậu.
Thật ra Tần Duệ rất thắc mắc Lưu Uyển có thân phận gì, đến ngay cả Tề Lạc còn phải đối đãi như vậy, cho dù trước đó Tề Lạc có hỏi Uy Lan nhưng Uy Lan nói cũng không biết, vì thật sự Uy Lan cũng không biết rốt cuộc Lưu Uyển sao biến thành như vậy. Nhưng điều khiến Tần Duệ và Uy Lan bất ngờ hơn còn là thái độ của Tề Lạc và nhóm người Ưng Vệ khi đối đãi với Lưu Uyển.
Nếu để đám người Ưng Vệ biết được suy nghĩ này của hai chồng chồng nhà này cũng chỉ biết lắc đầu lia lịa, vì ngay cả họ thật sự cũng không hề biết luôn á trời.
Chỉ là cũng vì một phần thái độ của Tề Lạc đối với Lưu Uyển nên họ hiện giờ mới không tỏ vẻ gì nữa, dù sao nếu Tề Lạc có suy nghĩ như thế cũng đảm với họ, đám người Ưng Vệ sao có thể không nghe đây.
Lưu Uyển lúc này mới thốt ra một câu:“ Anh cảm thấy sao “.
Tề Lạc lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Lưu Uyển cười như không cười nói:“ Cũng không có gì quan trọng, anh chỉ cần biết cách xa hắn ta chút là được, đặc biệt đừng động đến tên Thượng Lâm kia trước mặt tên đó “.
Nói rồi không để Tề Lạc trả lời Lưu Uyển bất chợt ngẩn ra sau đó liền ra hiệu dừng xe lại, bước xuống xe Lưu Uyển nhìn toàn nhà trước mắt không chần chừ đi nhanh về phía đó.
Để lại đám người Tề Lạc ngồi trong xe thấy thế không biết phải làm sao cho phải.
Ưng Vệ lên tiếng hỏi:“ Chúng ta có nên đi cùng không “.
Cũng khó trách Ưng Vệ hỏi vậy vì trước giờ Lưu Uyển làm gì cũng đều theo ý mình, tuy lần trước bọn không có đi theo Lưu Uyển nhưng giờ tình huống khác chút, mắt thấy cậu bước muốn vô toàn nhà này, họ thắc mắc không thôi không biết có chuyện gì xảy ra, khiến Lưu Uyển chú ý.
Nên tất nhiên đám người cũng muốn biết rồi.
Tề Lạc gật đầu không nói nhiều xuống xe đi theo sau Lưu Uyển, nhóm người Ưng Vệ nhìn Tề Lạc rồi xuống xe đi theo sau 2 người.
Vừa bước vào toàn nhà Lưu Uyển quan sát tình hình xung quanh, tìm phương hướng đi đến mọi căn phòng rồi mở từng cách cửa. Sau đó cậu đi dạo xung quanh căn phòng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng vẫn đi ra sau đó đi tìm kiếm xung quanh căn phòng khác.
Nhìn hành động của Lưu Uyển nhóm người có chút khó hiểu lên tiếng hỏi, nhưng Lưu Uyển không hề trả lời bọn họ tiếp tục đi đến các căn phòng khác.
Cuối cùng chưa được bao lâu Lưu Uyển vừa định mở tiếp căn phòng thứ 5 chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía khác. Tề Lạc và mọi người thấy Lưu Uyển nhìn về phía mình tưởng có gì muốn nói, ai ngờ cậu chả nói gì trực tiếp chạy qua đám người Tề Lạc.
Mọi người đột ngột hơn ngẩn ra với hành động bất ngờ của Lưu Uyển, vẫn lag Tề Lạc phản ứng kịp đuổi theo sau Lưu Uyển. Mắt thấy Tề Lạc chạy theo mọi cứ thế bắt đầu chạy theo phía sau hai người.
Chạy được một hồi theo sau Lưu Uyển từ bên này đến bên khác, Lưu Uyển vừa chạy vừa sử dụng lá búa hướng về bên đó. Nhưng cuối cùng thứ mà Lưu Uyển đang tìm kiếm đột ngột biến mất, làm cậu không còn cảm nhận được chút gì.
Sâm Ngọc Lĩnh bên cạnh nhìn hành động của Lưu Uyển nó cũng khá bất ngờ chỉ là ngay sau đó, nó cũng cảm nhận được thứ gì đó rất kỳ lạ. Kỳ lạ là bởi vật thể này không rõ là gì, cứ như ẩn như hiện xuất hiện phát ra năng lượng kỳ lạ.
Đến khi Lưu Uyển không cảm nhận được nữa, sâm Ngọc Lĩnh cũng theo đó không còn cảm nhận được thứ kỳ lạ đó nữa. Cục bông Ngọc Lĩnh nhận ra điều này chợt hoảng hốt thốt ra một câu:“ Nó biến mất rồi “.
Cả đám nghe Sâm Ngọc Lĩnh nói ánh mắt lập tức hướng về phía nó thắc mắc, Tề Lạc nhíu mày hỏi:“ Biến mất cái gì? “.
Sâm Ngọc Lĩnh quay sang tiến tới gần bên cạnh Tề Lạc trả lời:“ Chủ nhân vừa nãy em cảm nhận được một thứ rất kỳ lạ, chắc nó là thứ tên Lưu Uyển kia muốn tìm nhưng mà nó biến mất rồi! “.
Tề Lạc nghe vậy hỏi lại:“ Thứ kỳ lạ đó là gì “.
Sâm Ngọc Lĩnh:“ Cái này em cũng không biết nên mới nói nó kỳ lạ, nó như một năng lượng nào đó phát ra nhưng cũng không hề giống lắm, vì nó thay đổi liên tục như ẩn như hiện vậy “.
Còn Lưu Uyển vẫn như cũ giữ im lặng không nói gì đi theo nhóm người Tề Lạc, đợi đến khi cách xa căn cứ P một chút. Tề Lạc lúc này mới nhìn Lưu Uyển suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Tề Lạc:“ Lúc nãy cậu nhìn tên Phúc La kia như vậy, là phát hiện ra điều gì sao? “.
Đôi mắt Lưu Uyển luôn hướng về phía cửa xe nghe câu hỏi của anh quay sang quan sát Tề Lạc không vộn lên tiếng, mà bên cạnh sâm Ngọc Lĩnh bị Tề Lạc nắm lấy không cho động đậy. Khiến nó vô cùng buồn bực căn hận nhìn về phía Lưu Uyển.
Lưu Uyển đưa tay mình ra trực tiếp nắm lấy cục bông này, bắt đầu nhào nặn. Sâm Ngọc Lĩnh bị Lưu Uyển bắt lấy vốn muốn phản kháng nhưng không thể thoát nổi, chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu về phía Tề Lạc.
Còn Tề Lạc coi như không thấy gì cả không nhìn nó vẫn chờ đợi câu trả lời từ cậu. Mọi người trong xe thấy thế biết điều im lặng không lên tiếng, đặc biệt là Uy Lan và Tần Duệ ánh mắt thâm sâu khó dò quan sát Lưu Uyển hành động của cậu.
Thật ra Tần Duệ rất thắc mắc Lưu Uyển có thân phận gì, đến ngay cả Tề Lạc còn phải đối đãi như vậy, cho dù trước đó Tề Lạc có hỏi Uy Lan nhưng Uy Lan nói cũng không biết, vì thật sự Uy Lan cũng không biết rốt cuộc Lưu Uyển sao biến thành như vậy. Nhưng điều khiến Tần Duệ và Uy Lan bất ngờ hơn còn là thái độ của Tề Lạc và nhóm người Ưng Vệ khi đối đãi với Lưu Uyển.
Nếu để đám người Ưng Vệ biết được suy nghĩ này của hai chồng chồng nhà này cũng chỉ biết lắc đầu lia lịa, vì ngay cả họ thật sự cũng không hề biết luôn á trời.
Chỉ là cũng vì một phần thái độ của Tề Lạc đối với Lưu Uyển nên họ hiện giờ mới không tỏ vẻ gì nữa, dù sao nếu Tề Lạc có suy nghĩ như thế cũng đảm với họ, đám người Ưng Vệ sao có thể không nghe đây.
Lưu Uyển lúc này mới thốt ra một câu:“ Anh cảm thấy sao “.
Tề Lạc lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Lưu Uyển cười như không cười nói:“ Cũng không có gì quan trọng, anh chỉ cần biết cách xa hắn ta chút là được, đặc biệt đừng động đến tên Thượng Lâm kia trước mặt tên đó “.
Nói rồi không để Tề Lạc trả lời Lưu Uyển bất chợt ngẩn ra sau đó liền ra hiệu dừng xe lại, bước xuống xe Lưu Uyển nhìn toàn nhà trước mắt không chần chừ đi nhanh về phía đó.
Để lại đám người Tề Lạc ngồi trong xe thấy thế không biết phải làm sao cho phải.
Ưng Vệ lên tiếng hỏi:“ Chúng ta có nên đi cùng không “.
Cũng khó trách Ưng Vệ hỏi vậy vì trước giờ Lưu Uyển làm gì cũng đều theo ý mình, tuy lần trước bọn không có đi theo Lưu Uyển nhưng giờ tình huống khác chút, mắt thấy cậu bước muốn vô toàn nhà này, họ thắc mắc không thôi không biết có chuyện gì xảy ra, khiến Lưu Uyển chú ý.
Nên tất nhiên đám người cũng muốn biết rồi.
Tề Lạc gật đầu không nói nhiều xuống xe đi theo sau Lưu Uyển, nhóm người Ưng Vệ nhìn Tề Lạc rồi xuống xe đi theo sau 2 người.
Vừa bước vào toàn nhà Lưu Uyển quan sát tình hình xung quanh, tìm phương hướng đi đến mọi căn phòng rồi mở từng cách cửa. Sau đó cậu đi dạo xung quanh căn phòng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng vẫn đi ra sau đó đi tìm kiếm xung quanh căn phòng khác.
Nhìn hành động của Lưu Uyển nhóm người có chút khó hiểu lên tiếng hỏi, nhưng Lưu Uyển không hề trả lời bọn họ tiếp tục đi đến các căn phòng khác.
Cuối cùng chưa được bao lâu Lưu Uyển vừa định mở tiếp căn phòng thứ 5 chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía khác. Tề Lạc và mọi người thấy Lưu Uyển nhìn về phía mình tưởng có gì muốn nói, ai ngờ cậu chả nói gì trực tiếp chạy qua đám người Tề Lạc.
Mọi người đột ngột hơn ngẩn ra với hành động bất ngờ của Lưu Uyển, vẫn lag Tề Lạc phản ứng kịp đuổi theo sau Lưu Uyển. Mắt thấy Tề Lạc chạy theo mọi cứ thế bắt đầu chạy theo phía sau hai người.
Chạy được một hồi theo sau Lưu Uyển từ bên này đến bên khác, Lưu Uyển vừa chạy vừa sử dụng lá búa hướng về bên đó. Nhưng cuối cùng thứ mà Lưu Uyển đang tìm kiếm đột ngột biến mất, làm cậu không còn cảm nhận được chút gì.
Sâm Ngọc Lĩnh bên cạnh nhìn hành động của Lưu Uyển nó cũng khá bất ngờ chỉ là ngay sau đó, nó cũng cảm nhận được thứ gì đó rất kỳ lạ. Kỳ lạ là bởi vật thể này không rõ là gì, cứ như ẩn như hiện xuất hiện phát ra năng lượng kỳ lạ.
Đến khi Lưu Uyển không cảm nhận được nữa, sâm Ngọc Lĩnh cũng theo đó không còn cảm nhận được thứ kỳ lạ đó nữa. Cục bông Ngọc Lĩnh nhận ra điều này chợt hoảng hốt thốt ra một câu:“ Nó biến mất rồi “.
Cả đám nghe Sâm Ngọc Lĩnh nói ánh mắt lập tức hướng về phía nó thắc mắc, Tề Lạc nhíu mày hỏi:“ Biến mất cái gì? “.
Sâm Ngọc Lĩnh quay sang tiến tới gần bên cạnh Tề Lạc trả lời:“ Chủ nhân vừa nãy em cảm nhận được một thứ rất kỳ lạ, chắc nó là thứ tên Lưu Uyển kia muốn tìm nhưng mà nó biến mất rồi! “.
Tề Lạc nghe vậy hỏi lại:“ Thứ kỳ lạ đó là gì “.
Sâm Ngọc Lĩnh:“ Cái này em cũng không biết nên mới nói nó kỳ lạ, nó như một năng lượng nào đó phát ra nhưng cũng không hề giống lắm, vì nó thay đổi liên tục như ẩn như hiện vậy “.
/76
|