Trước đó Lưu Uyển có thể không hiểu đi nhưng hiện giờ đã khác, vì cậu cảm thấy nó giống hệt như các kí chủ đã trải qua, cậu cũng giống họ có một mối liên kết nào đó. Tên đó không ai khác chính là Tề Lạc, chỉ là Lưu Uyển không biết rốt cuộc mình có liên quan gì đến Tề Lạc chứ.
Ờm không nói đến việc đây là nhân vật chính cậu tạo ra đi nhưng đây là lý do thật sự sao??
Chả lẽ do cậu hành Tề Lạc quá nên hiện giờ phải đều tội, vừa nghĩ đến đây Lưu Uyển lắc đầu ngán ngẩm. Nếu sự thật là thế thì e là sau này chả phải chỉ cần đi giúp đỡ nhóm người Tề Lạc đó là được hay sao.
Vậy cũng quá nhàn chán rồi bởi cậu giống như một vị thần ở thế giới này, cậu biết tất cả mọi thứ tương lai sẽ xảy ra thế nào, cũng biết nhóm người Tề Lạc cần trải qua những gì.
Vậy nếu lý do như trên hệ thống đưa ra yêu cầu giúp đỡ Tề Lạc đi, vậy nó cũng quá nhàn chán rồi. Do đối với Lưu Uyển mà nói thì chuyện này quả thực quá dễ dàng, chỉ cần cậu ra tay thế giới sẽ nhanh chóng lấy lại được sự sống.
Nghe có vẻ hay đó tiếc là Lưu Uyển không thích, dù sao lâu lâu mới có thế giới thú vị chút, đến cả sự xuất hiện của trò chơi Du Mộng này, khiến Lưu Uyển rất tò cách thức nó tạo ra như nào và mục đích của nó là gì, nó muốn lấy thứ gì ở các kí chủ đây.
Là oán niệm, hay linh hồn mạng sống, cảm xúc, năng lượng … của con người? và lý do vì sao trò chơi Du Mộng này được tạo thành?
Trong đầu Lưu Uyển bây giờ rất nhiều câu hỏi nhưng cậu cũng không biết được đáp án chính xác vì cái hệ thống này che giấu quá kĩ, thật ra trước đó cậu có trò chuyện với các kí chủ khác.
Không phải hỏi thẳng luôn bởi cái hệ thống này sẽ không cho phép nên cậu mới mượn cách thức khác, đó là kể chuyện.
Nhờ cách này cậu mới biết phát hiện ra một số bí mật của hệ thống, vì nếu để nhóm kí chủ đó kể về một số trải nghiệm, khi làm nhiệm vụ ra sao hệ thống tất nhiên sẽ không cấm.
Tiếc là thông tin vẫn còn quá ít hiện giờ nếu muốn biết thêm nhiều thông tin, e là phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn mới được.
Nói đi nói lại Lưu Uyển vẫn chưa phát hiện ra được điểm yếu của hệ thống là gì, bởi nó giấu quá kĩ. Đến ngay cả việc giao tiếp cũng không có nhiều thì làm sao phát hiện ra được chứ.
Đang suy nghĩ miên man âm thanh của hệ thống lại vang lên.
[ Đinh … Kích hoạt nhiệm vụ mới, đi đến thành phố K tìm một loại bảo thạch, hoàn thành nhiệm vụ + 10000 điểm thưởng, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, thân thiện nhắc nhở nhiệm vụ lần này kí chủ không thể từ chối. Nếu kí chủ không làm nhiệm vụ hệ thống sẽ tự động điều khiển thân thể của kí chủ để hoàn thành nhiệm vụ và theo đó sẽ tăng thêm mức độ hình phạt, thời hạn nhiệm vụ lần này là 1 tuần, mong kí chủ phải nghiêm túc thực hiện, cuối cùng chúc kí chủ may mắn >< ]
Đoạn âm thanh thông báo vừa kết thúc biểu của Lưu Uyển hơn ngoài ý muốn, vốn dĩ cậu cũng biết nếu cứ từ chối mãi sẽ chả được bao lâu đâu, chỉ là không ngờ tới còn nhanh như thế, giờ đã không cho phép cậu từ chối nhiệm vụ rồi.
Thôi thì vừa lúc Lưu Uyển muốn điều tra thêm thông tin cái trò chơi Du Mộng này, cậu cứ thế thở dài một hơi đứng dậy đi đến trước mặt cây hoa lưu tô. Đưa đôi tay mình ra bẻ những chùm hoa lưu tô này vào trong không gian.
Xong việc cậu nhanh chóng quay lại ngôi nhà nhỏ của mình, lấy ra một lọ thuốc vừa mới luyện, đổ lên gốc cây hoa lưu tô đó rồi mới rời khỏi nơi này đi đến thành phố K.
Trên đường đi Lưu Uyển nhìn dụng cụ trước đó mình mua để định vị Tề Lạc, phát hiện anh ta vậy mà đang ở thành phố P, tuy nói hướng đi của Lưu Uyển là thành phố K nhưng để đến được đó cậu phải đi qua thành phố P.
Cho nên chốt lại vẫn là gặp phải cái tên Tề Lạc này, ài thật không hiểu hệ thống này có ý định gì nữa, thôi nếu đã vậy không bằng Lưu Uyển cứ thử đi đến đó gặp đám người Tề Lạc xem sao.
...
Nhóm người Tề Lạc bàn bạc xong việc ở căn cứ P liền nhanh chóng chuẩn bị xuất phát đi đến căn cứ khác. Đang chuẩn bị rời khỏi thì đâu ra Lưu Uyển xuất hiện trước mặt đám người, khiến Tề Lạc và mọi người ở đây kinh ngạc không thôi.
Tề Lạc:“ Cậu …”
Chưa để Tề Lạc nói Lưu Uyển đã rơ tay ra hiệu.
Lưu Uyển:“ Khoan “.
Nói rồi tiến gần đến người có mái tóc màu trắng kia nhìn chằm chằm không chớt mắt. Phúc La bị Lưu Uyển nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, chỉ là không hiểu sao hắn lại đột ngột lùi về phía sau vài bước.
Lưu Uyển quan sát Phúc La thấy hắn lùi lại nhướng mày liền rơi vào trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Mà Thượng Lâm thấy tên Lưu Uyển không biết từ đâu ra xuất hiện được ở đây, nhìn chằm chằm vào Phúc La tiếng tới chặn tầm nhìn của Lưu Uyển.
Thượng Lâm:“ Cậu làm gì vậy “.
Lưu Uyển bị chặn tầm nhìn cũng không tức giận, thu hồi ánh mắt quay lại về phía bên cạnh Tề Lạc đứng đó như thể không có chuyện gì xảy ra.
Mắt thấy hành động của Lưu Uyển như vậy lập tức khiến đám người Mộ Đức không khỏi có chút khó chịu nhíu mày.
Ưng Vệ bên cạnh quan sát mọi thứ hiểu ý tiến lên chút cười cười nói:“ A xin lỗi, giới thiệu với mọi người chút cậy ấy tên là Lưu Uyển, tính cách trước giờ của Lưu Uyển vốn dĩ đã như vậy, thật sự không mang ác ý đâu mong mọi người đừng để ý “.
Thượng Lâm nghe Ưng Vệ nói vẫn có chút không vui:“ Vậy sao nhưng tôi thấy cậu ta không bình thường lắm “.
Lời nói này vừa mới thốt ra xong cả đám người Tề Lạc im lặng một cách quỷ dị.
Mà Thượng Lâm quan sát phản ứng của họ nhận ra điều gì đõ biết mình hình như hơn quá lên tiếng xin lỗi, tỏ vẻ Phúc La hay sợ người lạ, không thích bị người khác nhìn chằm lắm nên hắn thấy Lưu Uyển nhìn Phúc La, mới có phản ứng như vậy cũng mong mọi bỏ qua.
Ờm không nói đến việc đây là nhân vật chính cậu tạo ra đi nhưng đây là lý do thật sự sao??
Chả lẽ do cậu hành Tề Lạc quá nên hiện giờ phải đều tội, vừa nghĩ đến đây Lưu Uyển lắc đầu ngán ngẩm. Nếu sự thật là thế thì e là sau này chả phải chỉ cần đi giúp đỡ nhóm người Tề Lạc đó là được hay sao.
Vậy cũng quá nhàn chán rồi bởi cậu giống như một vị thần ở thế giới này, cậu biết tất cả mọi thứ tương lai sẽ xảy ra thế nào, cũng biết nhóm người Tề Lạc cần trải qua những gì.
Vậy nếu lý do như trên hệ thống đưa ra yêu cầu giúp đỡ Tề Lạc đi, vậy nó cũng quá nhàn chán rồi. Do đối với Lưu Uyển mà nói thì chuyện này quả thực quá dễ dàng, chỉ cần cậu ra tay thế giới sẽ nhanh chóng lấy lại được sự sống.
Nghe có vẻ hay đó tiếc là Lưu Uyển không thích, dù sao lâu lâu mới có thế giới thú vị chút, đến cả sự xuất hiện của trò chơi Du Mộng này, khiến Lưu Uyển rất tò cách thức nó tạo ra như nào và mục đích của nó là gì, nó muốn lấy thứ gì ở các kí chủ đây.
Là oán niệm, hay linh hồn mạng sống, cảm xúc, năng lượng … của con người? và lý do vì sao trò chơi Du Mộng này được tạo thành?
Trong đầu Lưu Uyển bây giờ rất nhiều câu hỏi nhưng cậu cũng không biết được đáp án chính xác vì cái hệ thống này che giấu quá kĩ, thật ra trước đó cậu có trò chuyện với các kí chủ khác.
Không phải hỏi thẳng luôn bởi cái hệ thống này sẽ không cho phép nên cậu mới mượn cách thức khác, đó là kể chuyện.
Nhờ cách này cậu mới biết phát hiện ra một số bí mật của hệ thống, vì nếu để nhóm kí chủ đó kể về một số trải nghiệm, khi làm nhiệm vụ ra sao hệ thống tất nhiên sẽ không cấm.
Tiếc là thông tin vẫn còn quá ít hiện giờ nếu muốn biết thêm nhiều thông tin, e là phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn mới được.
Nói đi nói lại Lưu Uyển vẫn chưa phát hiện ra được điểm yếu của hệ thống là gì, bởi nó giấu quá kĩ. Đến ngay cả việc giao tiếp cũng không có nhiều thì làm sao phát hiện ra được chứ.
Đang suy nghĩ miên man âm thanh của hệ thống lại vang lên.
[ Đinh … Kích hoạt nhiệm vụ mới, đi đến thành phố K tìm một loại bảo thạch, hoàn thành nhiệm vụ + 10000 điểm thưởng, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, thân thiện nhắc nhở nhiệm vụ lần này kí chủ không thể từ chối. Nếu kí chủ không làm nhiệm vụ hệ thống sẽ tự động điều khiển thân thể của kí chủ để hoàn thành nhiệm vụ và theo đó sẽ tăng thêm mức độ hình phạt, thời hạn nhiệm vụ lần này là 1 tuần, mong kí chủ phải nghiêm túc thực hiện, cuối cùng chúc kí chủ may mắn >< ]
Đoạn âm thanh thông báo vừa kết thúc biểu của Lưu Uyển hơn ngoài ý muốn, vốn dĩ cậu cũng biết nếu cứ từ chối mãi sẽ chả được bao lâu đâu, chỉ là không ngờ tới còn nhanh như thế, giờ đã không cho phép cậu từ chối nhiệm vụ rồi.
Thôi thì vừa lúc Lưu Uyển muốn điều tra thêm thông tin cái trò chơi Du Mộng này, cậu cứ thế thở dài một hơi đứng dậy đi đến trước mặt cây hoa lưu tô. Đưa đôi tay mình ra bẻ những chùm hoa lưu tô này vào trong không gian.
Xong việc cậu nhanh chóng quay lại ngôi nhà nhỏ của mình, lấy ra một lọ thuốc vừa mới luyện, đổ lên gốc cây hoa lưu tô đó rồi mới rời khỏi nơi này đi đến thành phố K.
Trên đường đi Lưu Uyển nhìn dụng cụ trước đó mình mua để định vị Tề Lạc, phát hiện anh ta vậy mà đang ở thành phố P, tuy nói hướng đi của Lưu Uyển là thành phố K nhưng để đến được đó cậu phải đi qua thành phố P.
Cho nên chốt lại vẫn là gặp phải cái tên Tề Lạc này, ài thật không hiểu hệ thống này có ý định gì nữa, thôi nếu đã vậy không bằng Lưu Uyển cứ thử đi đến đó gặp đám người Tề Lạc xem sao.
...
Nhóm người Tề Lạc bàn bạc xong việc ở căn cứ P liền nhanh chóng chuẩn bị xuất phát đi đến căn cứ khác. Đang chuẩn bị rời khỏi thì đâu ra Lưu Uyển xuất hiện trước mặt đám người, khiến Tề Lạc và mọi người ở đây kinh ngạc không thôi.
Tề Lạc:“ Cậu …”
Chưa để Tề Lạc nói Lưu Uyển đã rơ tay ra hiệu.
Lưu Uyển:“ Khoan “.
Nói rồi tiến gần đến người có mái tóc màu trắng kia nhìn chằm chằm không chớt mắt. Phúc La bị Lưu Uyển nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, chỉ là không hiểu sao hắn lại đột ngột lùi về phía sau vài bước.
Lưu Uyển quan sát Phúc La thấy hắn lùi lại nhướng mày liền rơi vào trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Mà Thượng Lâm thấy tên Lưu Uyển không biết từ đâu ra xuất hiện được ở đây, nhìn chằm chằm vào Phúc La tiếng tới chặn tầm nhìn của Lưu Uyển.
Thượng Lâm:“ Cậu làm gì vậy “.
Lưu Uyển bị chặn tầm nhìn cũng không tức giận, thu hồi ánh mắt quay lại về phía bên cạnh Tề Lạc đứng đó như thể không có chuyện gì xảy ra.
Mắt thấy hành động của Lưu Uyển như vậy lập tức khiến đám người Mộ Đức không khỏi có chút khó chịu nhíu mày.
Ưng Vệ bên cạnh quan sát mọi thứ hiểu ý tiến lên chút cười cười nói:“ A xin lỗi, giới thiệu với mọi người chút cậy ấy tên là Lưu Uyển, tính cách trước giờ của Lưu Uyển vốn dĩ đã như vậy, thật sự không mang ác ý đâu mong mọi người đừng để ý “.
Thượng Lâm nghe Ưng Vệ nói vẫn có chút không vui:“ Vậy sao nhưng tôi thấy cậu ta không bình thường lắm “.
Lời nói này vừa mới thốt ra xong cả đám người Tề Lạc im lặng một cách quỷ dị.
Mà Thượng Lâm quan sát phản ứng của họ nhận ra điều gì đõ biết mình hình như hơn quá lên tiếng xin lỗi, tỏ vẻ Phúc La hay sợ người lạ, không thích bị người khác nhìn chằm lắm nên hắn thấy Lưu Uyển nhìn Phúc La, mới có phản ứng như vậy cũng mong mọi bỏ qua.
/76
|