Không biết Tạ Vấn đang nhớ đến điều gì mà giọng điệu trở nên rất lạnh nhạt, “Cứ coi như là có biết đi.”
Văn Thời lại nhìn về phương xa, cảm thấy khá hoang mang.
Có rất nhiều người từng nói rằng Tổ sư gia Trần Bất Đáo có một cơ thể bán tiên. Mà ai là bán tiên cũng không nhớ chuyện nhân gian.
Không phải trí nhớ kém, mà bởi hắn đã sống quá lâu, đi qua quá nhiều nơi, cũng từng gặp quá nhiều người, nếu phải nhớ kỹ hết mọi điều, bao nhiêu trái tim mà chứa cho nổi.
Vì vậy ai cũng nói Trần Bất Đáo không thích ghi nhớ cho lắm.
Nhưng Văn Thời biết, lời nói kia cũng không đúng hoàn toàn. Chẳng qua, cách ghi nhớ của hắn khác biệt so với người thường mà thôi, không có vụ canh cánh trong lòng hoặc nhớ mãi không quên, mà là kiểu không nặng buồn vui như một kẻ đứng xem đón người về tiễn người đi.
Thoạt nhìn cứ như chuồn chuồn lướt nước, gió thổi qua rừng sâu, đã vút qua thì sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào. Thực ra, chỉ cần từng gặp gỡ và nói đến, hắn gần như đều sẽ có ấn tượng… dù đó có là một đàn kiến bò thành một hàng men theo khe đá đi chăng nữa.
Nhưng có ấn tượng và có biết là hai chuyện khác nhau.
Dù xuất hiện ở bất cứ ngọn núi sâu thẳm nào, mảnh rừng hoang và lác đác vài ánh đèn nơi xa xăm ấy cũng không hề mang lại cảm giác mâu thuẫn. Cảnh tượng tương tự không có chục triệu thì cũng có hàng trăm, chỉ riêng bản thân Văn Thời thôi cũng từng thấy kha khá, huống chi là Tạ Vấn.
Từ xa trông thấy cảnh như vậy, nói quen mắt cũng bình thường thôi, nhưng nói biết… thì hơi lạ lùng rồi.
“Có thấy điều gì đặc biệt đâu.” Văn Thời khẽ lẩm bẩm một câu.
“Đúng là cảnh vật không có gì đặc biệt cả.” Tạ Vấn đáp.
“Vậy sao ông lại nhận ra?”
“Thấy người.” Tạ Vấn nói, “Dù sao đây cũng là một cái lồng mà.”
Văn Thời chợt tỉnh ngộ. Đây là lồng của Trương Đại Nhạc, nhưng anh lại vô thức chỉ suy nghĩ từ góc độ của Tạ Vấn.
Chẳng những Tạ Vấn, ngay cả Trương Đại Nhạc cũng từng thấy nơi này, vả lại nó còn cực kỳ đặc biệt đối với gã, đặc biệt đến nỗi sắp chết rồi mà vẫn vương vấn không quên và không bỏ xuống được.
…
Văn Thời nhíu mày nghĩ ngợi vài giây, đang định mở miệng, thì cảm thấy ót mình bị người nọ vỗ nhẹ một cái. Anh ngước lên thấy Tạ Vấn đang chỉ vào mấy ngọn đèn kia: “Chỗ đó là một khe núi, giữa thung lũng cũng có một cái hồ, rất giống với hồ Thanh Tâm của núi Tùng Vân. Ngặt nỗi sẽ có chướng khí vào hai mùa hạ thu, không thích hợp để ở lâu.”
Văn Thời khá sửng sốt, đột ngột nhớ lại hình như mình từng nghe nói về một điều gì đó tương tự cách đây rất lâu…
Chắc phải là năm mười bảy, mười tám tuổi.
Vào những năm ấy, dưới chân núi luôn rất loạn, chiến tranh và dịch bệnh chưa từng ngừng nghỉ. Trần Bất Đáo luôn không có mặt ở núi Tùng Vân, đôi lúc không thấy bóng dáng đâu suốt mấy tháng liền. Có một lần, hắn đeo mặt nạ trở về, bước trên đường núi rơi đầy lá rụng tựa như một vị khách quen mà lạ.
Cũng đúng lần nọ, Văn Thời cảm thấy giữa họ bất thình lình có khe nứt, từ đó về sau chính là ngọn nguồn để tất cả si vọng và tình cảm sinh sôi.
Nhưng lúc ấy, Văn Thời chỉ mẫn cảm cảm nhận được một chút cảm giác xa lạ mà thôi, cũng bởi vậy mà buồn rầu suốt rất nhiều ngày, Trần Bất Đáo có ghẹo chọc như thế nào cũng không dứt.
Anh không thể phân biệt rõ những cảm xúc đó là gì, vì thế đành phải quy chụp lại thành lâu rồi không gặp nên thấy hơi nhớ thôi. Nhưng bắt anh thừa nhận điều này còn không bằng treo cổ anh cho rồi. Thế nên, anh nghẹn suốt nửa buổi, cuối cùng chỉ nhả ra một câu hỏi: “Sao lần này xuống núi lâu dữ vậy?”
Sau đó, Trần Bất Đáo cầm chung trà bằng sứ men xanh và mỉm cười.
Biểu cảm của Văn Thời càng trở nên căng cứng và lạnh lùng trước khuôn mặt không nhịn nổi cơn cười của hắn. Đang định kéo Kim sí Đại bàng xuống từ trên cành cây và xoay đầu rời đi, anh nghe đối phương mở miệng bảo: “Có hơi nhiều việc nên tốn thêm chút thời gian thôi con.”
Văn Thời dừng bước ngoảnh lại, sau một lát thì nói: “… Nghe nói ngươi đã nán lại ở vùng Sầm Châu rất lâu.”
Động tác uống trà của Trần Bất Đáo hơi khựng lại, nụ cười càng sâu, “Con nghe ai nói, coi bộ không chính xác lắm.”
Văn Thời: “…”
“Ta thấy hình như không phải nghe nói, có vẻ là bày gỗ bói ra đây mà.” Tay nắm chung trà của Trần Bất Đáo giơ ra ngón trỏ, chỉ về phía Văn Thời từ xa.
Con chim đứng trên tay Văn Thời nghe hắn nói thế thì ngón chân bỗng nhúc nhích, vô thức siết chặt móng vuốt.
Kim sí Đại bàng mắt nhìn lên trời còn thân thì đứng thẳng, khổ sở ngoái đầu nhìn rối chủ của mình.
Ai dè rối chủ chơi ác, đâm thêm một câu: “Bốc Ninh chắc chắn không phải người đã bói. Chuyên tu quẻ thuật mà lại tính ra kết quả này, phải phạt.”
“Nhưng nếu một người chưa từng học quẻ thuật mà lại có thể bày ra kết quả này, vậy thì rất ư là thông minh.” Trần Bất Đáo làm bộ suy nghĩ một hồi, cong mắt nói: “Thông minh như vậy, tám phần là học rối thuật.”
Văn Thời: “…”
Anh hơi bực vì tâm tư bị vạch trần, giọng điệu cũng càng đơ đơ và rét lạnh: “Rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên bày đại.”
Trần Bất Đáo khen ngợi: “Vậy thì càng thông minh.”
Văn Thời: “…”
Kim sí Đại bàng ‘chiếp’ một tiếng, vỗ cánh phành phạch. Thấy người tuyết định động thủ, Trần Bất Đáo lại mở miệng ——
Trà được nấu trong phòng, hơi nước mỏng lượn lờ bay lên từ trong miệng ấm. Ánh mắt của hắn cách tầng hơi nước dừng trên người Văn Thời, nói rằng: “Ta nán lại một nơi suốt một thời gian dài, tuy nhiên không phải Sầm Châu, mà là một nơi khác. Nơi đó cũng có núi có nước, đón gió gom hơi, rất nhiều linh khí, khá giống với núi Tùng Vân của chúng ta.”
Văn Thời cứ tưởng hắn sẽ kể ra đó rốt cuộc là nơi nào, song lại thấy hắn lặng im trong chốc lát rồi ngừng kể. Hắn vỗ xuống chỗ trống bên cạnh và bảo: “Đừng đứng đó cho rét nữa, lại đây uống trà đi.”
Khi đó, Văn Thời tin hắn vô điều kiện, cảm thấy hắn nói gì hoặc không nói gì cũng có lý do của mình thôi, anh sẽ không lỗ mãng truy hỏi đến cùng.
Văn Thời lại nhìn về phương xa, cảm thấy khá hoang mang.
Có rất nhiều người từng nói rằng Tổ sư gia Trần Bất Đáo có một cơ thể bán tiên. Mà ai là bán tiên cũng không nhớ chuyện nhân gian.
Không phải trí nhớ kém, mà bởi hắn đã sống quá lâu, đi qua quá nhiều nơi, cũng từng gặp quá nhiều người, nếu phải nhớ kỹ hết mọi điều, bao nhiêu trái tim mà chứa cho nổi.
Vì vậy ai cũng nói Trần Bất Đáo không thích ghi nhớ cho lắm.
Nhưng Văn Thời biết, lời nói kia cũng không đúng hoàn toàn. Chẳng qua, cách ghi nhớ của hắn khác biệt so với người thường mà thôi, không có vụ canh cánh trong lòng hoặc nhớ mãi không quên, mà là kiểu không nặng buồn vui như một kẻ đứng xem đón người về tiễn người đi.
Thoạt nhìn cứ như chuồn chuồn lướt nước, gió thổi qua rừng sâu, đã vút qua thì sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào. Thực ra, chỉ cần từng gặp gỡ và nói đến, hắn gần như đều sẽ có ấn tượng… dù đó có là một đàn kiến bò thành một hàng men theo khe đá đi chăng nữa.
Nhưng có ấn tượng và có biết là hai chuyện khác nhau.
Dù xuất hiện ở bất cứ ngọn núi sâu thẳm nào, mảnh rừng hoang và lác đác vài ánh đèn nơi xa xăm ấy cũng không hề mang lại cảm giác mâu thuẫn. Cảnh tượng tương tự không có chục triệu thì cũng có hàng trăm, chỉ riêng bản thân Văn Thời thôi cũng từng thấy kha khá, huống chi là Tạ Vấn.
Từ xa trông thấy cảnh như vậy, nói quen mắt cũng bình thường thôi, nhưng nói biết… thì hơi lạ lùng rồi.
“Có thấy điều gì đặc biệt đâu.” Văn Thời khẽ lẩm bẩm một câu.
“Đúng là cảnh vật không có gì đặc biệt cả.” Tạ Vấn đáp.
“Vậy sao ông lại nhận ra?”
“Thấy người.” Tạ Vấn nói, “Dù sao đây cũng là một cái lồng mà.”
Văn Thời chợt tỉnh ngộ. Đây là lồng của Trương Đại Nhạc, nhưng anh lại vô thức chỉ suy nghĩ từ góc độ của Tạ Vấn.
Chẳng những Tạ Vấn, ngay cả Trương Đại Nhạc cũng từng thấy nơi này, vả lại nó còn cực kỳ đặc biệt đối với gã, đặc biệt đến nỗi sắp chết rồi mà vẫn vương vấn không quên và không bỏ xuống được.
…
Văn Thời nhíu mày nghĩ ngợi vài giây, đang định mở miệng, thì cảm thấy ót mình bị người nọ vỗ nhẹ một cái. Anh ngước lên thấy Tạ Vấn đang chỉ vào mấy ngọn đèn kia: “Chỗ đó là một khe núi, giữa thung lũng cũng có một cái hồ, rất giống với hồ Thanh Tâm của núi Tùng Vân. Ngặt nỗi sẽ có chướng khí vào hai mùa hạ thu, không thích hợp để ở lâu.”
Văn Thời khá sửng sốt, đột ngột nhớ lại hình như mình từng nghe nói về một điều gì đó tương tự cách đây rất lâu…
Chắc phải là năm mười bảy, mười tám tuổi.
Vào những năm ấy, dưới chân núi luôn rất loạn, chiến tranh và dịch bệnh chưa từng ngừng nghỉ. Trần Bất Đáo luôn không có mặt ở núi Tùng Vân, đôi lúc không thấy bóng dáng đâu suốt mấy tháng liền. Có một lần, hắn đeo mặt nạ trở về, bước trên đường núi rơi đầy lá rụng tựa như một vị khách quen mà lạ.
Cũng đúng lần nọ, Văn Thời cảm thấy giữa họ bất thình lình có khe nứt, từ đó về sau chính là ngọn nguồn để tất cả si vọng và tình cảm sinh sôi.
Nhưng lúc ấy, Văn Thời chỉ mẫn cảm cảm nhận được một chút cảm giác xa lạ mà thôi, cũng bởi vậy mà buồn rầu suốt rất nhiều ngày, Trần Bất Đáo có ghẹo chọc như thế nào cũng không dứt.
Anh không thể phân biệt rõ những cảm xúc đó là gì, vì thế đành phải quy chụp lại thành lâu rồi không gặp nên thấy hơi nhớ thôi. Nhưng bắt anh thừa nhận điều này còn không bằng treo cổ anh cho rồi. Thế nên, anh nghẹn suốt nửa buổi, cuối cùng chỉ nhả ra một câu hỏi: “Sao lần này xuống núi lâu dữ vậy?”
Sau đó, Trần Bất Đáo cầm chung trà bằng sứ men xanh và mỉm cười.
Biểu cảm của Văn Thời càng trở nên căng cứng và lạnh lùng trước khuôn mặt không nhịn nổi cơn cười của hắn. Đang định kéo Kim sí Đại bàng xuống từ trên cành cây và xoay đầu rời đi, anh nghe đối phương mở miệng bảo: “Có hơi nhiều việc nên tốn thêm chút thời gian thôi con.”
Văn Thời dừng bước ngoảnh lại, sau một lát thì nói: “… Nghe nói ngươi đã nán lại ở vùng Sầm Châu rất lâu.”
Động tác uống trà của Trần Bất Đáo hơi khựng lại, nụ cười càng sâu, “Con nghe ai nói, coi bộ không chính xác lắm.”
Văn Thời: “…”
“Ta thấy hình như không phải nghe nói, có vẻ là bày gỗ bói ra đây mà.” Tay nắm chung trà của Trần Bất Đáo giơ ra ngón trỏ, chỉ về phía Văn Thời từ xa.
Con chim đứng trên tay Văn Thời nghe hắn nói thế thì ngón chân bỗng nhúc nhích, vô thức siết chặt móng vuốt.
Kim sí Đại bàng mắt nhìn lên trời còn thân thì đứng thẳng, khổ sở ngoái đầu nhìn rối chủ của mình.
Ai dè rối chủ chơi ác, đâm thêm một câu: “Bốc Ninh chắc chắn không phải người đã bói. Chuyên tu quẻ thuật mà lại tính ra kết quả này, phải phạt.”
“Nhưng nếu một người chưa từng học quẻ thuật mà lại có thể bày ra kết quả này, vậy thì rất ư là thông minh.” Trần Bất Đáo làm bộ suy nghĩ một hồi, cong mắt nói: “Thông minh như vậy, tám phần là học rối thuật.”
Văn Thời: “…”
Anh hơi bực vì tâm tư bị vạch trần, giọng điệu cũng càng đơ đơ và rét lạnh: “Rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên bày đại.”
Trần Bất Đáo khen ngợi: “Vậy thì càng thông minh.”
Văn Thời: “…”
Kim sí Đại bàng ‘chiếp’ một tiếng, vỗ cánh phành phạch. Thấy người tuyết định động thủ, Trần Bất Đáo lại mở miệng ——
Trà được nấu trong phòng, hơi nước mỏng lượn lờ bay lên từ trong miệng ấm. Ánh mắt của hắn cách tầng hơi nước dừng trên người Văn Thời, nói rằng: “Ta nán lại một nơi suốt một thời gian dài, tuy nhiên không phải Sầm Châu, mà là một nơi khác. Nơi đó cũng có núi có nước, đón gió gom hơi, rất nhiều linh khí, khá giống với núi Tùng Vân của chúng ta.”
Văn Thời cứ tưởng hắn sẽ kể ra đó rốt cuộc là nơi nào, song lại thấy hắn lặng im trong chốc lát rồi ngừng kể. Hắn vỗ xuống chỗ trống bên cạnh và bảo: “Đừng đứng đó cho rét nữa, lại đây uống trà đi.”
Khi đó, Văn Thời tin hắn vô điều kiện, cảm thấy hắn nói gì hoặc không nói gì cũng có lý do của mình thôi, anh sẽ không lỗ mãng truy hỏi đến cùng.