Ngô Nhân túm lấy Ngô Văn Khải mặt mày tiều tụy và không hề có sức sống giấu sau lưng mình. Tay bà duỗi ra, bùa vọt thẳng về phía Trương Đại Nhạc.
Bùa chú của Dương gia cuốn theo khí thế hùng hồn đập rầm lên đỉnh đầu của Trương Đại Nhạc ——
Nhưng người phát ra tiếng kêu thảm thiết và ngã xuống lại là đám trẻ khô heo sau lưng cô, máu được dâng tặng thấm ra từ kẽ hở trên tóc họ, bo quanh dọc theo khuôn mặt và chảy xuống, dáng vẻ rất đáng sợ.
Những người vốn đang ở thế tấn công rừng rực thấy được màn nọ thì đột ngột hãm phanh và dừng lại công kích một cách cưỡng ép, chân cứ thế liên tiếp lùi về sau mấy trượng dưới sự chấn động!
Mọi người thở gấp, không dám nhúc nhích tùy tiện nữa.
Văn Thời lại lạnh lùng ra tay vào khoảnh khắc đó!
Anh hiểu rõ mánh khóe của Trương Đại Nhạc giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc ——
Chị em Trương Lam từng thấy ‘Trương Chính Sơ’ chấm nước bùa cho mỗi đứa trẻ có tư chất bẩm sinh trước đây, cứ theo bản năng nghĩ rằng đó là thuật định linh trong rối thuật, rằng ‘Trương Chính Sơ’ cố chôn vùi mìn ẩn trong người đám con nít ấy, phòng khi một ngày nào đó cần, gã có thể dễ dàng biến những đứa đã bị mình chấm nước bùa thành rối của riêng gã.
Sau đó, họ từng lặng lẽ tra xét, phát hiện chẳng có bất cứ dấu hiệu của rối nào xuất hiện trên người những đứa từng bị chấm nước bùa, vì vậy cho rằng mình nói oan cho ông nội, rồi cứ thế mà từ bỏ.
Nhưng giờ xem ra, ‘Trương Chính Sơ’ quả thực đã động tay động chân, và quả thật cũng có dính líu đến thuật định linh.
Chẳng qua, gã đi theo con đường ngược lại ——
Gã không phải muốn biến mấy đứa đó thành rối của mình, mà muốn biến mình thành rối của họ trong lúc nguy cấp.
Ai cũng biết rằng bản thân rối là một sự tồn tài đầy nguy hiểm, trong lúc thoi thóp gần chết, nó còn sẽ hấp thu cả linh thần của người điều khiển nó. Nếu không áp chế bằng xiềng xích và uy áp lại không đủ rung trời chuyển đất để áp bức đối phương, họ rất có thể bị rối cắn trả.
Điều Trương Đại Nhạc đang làm chính là như thế này!
Vì linh thần giữa gã và mấy người đó tương thông, song bản thân gã lại không bị áp chế, vì vậy tất cả công kích mà gã đang nhận lấy giờ phút này đều sẽ làm liên lụy đến đám trẻ khô héo đang quỳ dưới đất.
“Súc sinh!” Một vị rối sư khác ở đây cũng hiểu ra.
Chủ gia tộc nhà họ Lâm khàn giọng chửi rủa.
Linh thần cuộn trào quanh thân Trương Đại Nhạc, song vì vẫn còn được người khác tặng cho, gã hoàn toàn không sợ mà cười một tiếng, giọng nói như giấy nhám đang ma sát: “Tôi nghiên cứu và tìm tòi suốt nghìn năm, điều mà tôi biết nhiều nhất, chính là cách giúp bản thân sống sót ——”
Lời còn chưa dứt, gã bỗng nghe một tiếng thở dài rất khẽ, còn mang theo cả ý cười.
Về phần cười nhạo hay là gì khác, gã đã không thể suy nghĩ nữa.
Vì một giây sau khi nghe thấy tiếng thở dài, gã đã cảm thấy một bàn tay rơi xuống trên vai mình. Bàn tay đó dài mà khô gầy, tựa cành khô trong rừng rét đậm, trông nhẹ hều, thế mà lúc đè xuống thì lợi cứ như núi lạnh trăm dặm.
Gã nghe vài tiếng ‘răng rắc’ giòn vang phát ra từ trong cơ thể mình, kèm theo một nỗi đau nhức. Lúc ngộ ra, gã đã bị ép quỳ xuống, không với cụ thể bất cứ ai, mà là với đám con cháu khô khốc ngã xuống trong sân, với phía Tây của mình.
Trong quyển sách sớm nhất về Phán Quan từng viết rằng hướng chính Tây đại biểu cho người đã chết, cho những âm hồn đã mất.
“Năm đó ngươi đòi quỳ với ta, ta nói khỏi cần. Hiện giờ ngẫm lại ta thấy mình nói sót một câu, ngươi nên quỳ với những người bên kia, nợ nần của ngươi cũng nằm ở bên kia.” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên bên tai gã, “Ngẩng đầu nhìn đi ——”
Lời vừa dứt, một tay khác đã rơi xuống đỉnh đầu của gã.
Mặc dù đã cách một khoảng, Trương Đại Nhạc cũng đã cảm nhận được sức mạnh vĩ đại. Gã chỉ có thể ngửa đầu, nhìn về phía chân trời hướng chính Tây. Ngôn Tình Ngược
Mà một giây sau, một người khác đã ngang nhiên nhào tới như một lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Biết bao sợi dây rối chằng chịt xông đến và quấn bện toàn thân gã như gông xiềng. Trương Đại Nhạc không phản ứng kịp, chỉ nhìn thấy bóng trắng nhoáng lên, trán mình đã bị ai đó gõ mạnh một cái.
Cốp ——
Đó là thuật định linh chân chính và hoàn chỉnh, có thể thu nạp người sống thành rối của mình.
Mà kẻ gõ gã một cú này lại là Văn Thời.
Nghe đâu, lúc ở thời điểm đỉnh cao, Văn Thời có thể đồng thời khống chế mười hai con rối chiến đấu khổng lồ, hơn nữa còn chẳng cần trói buộc xiềng xích, uy áp cuồn cuộn như biển, cũng không lo bị phản phệ.
Nhưng mà…
Nhưng mà…
Trương Đại Nhạc chịu đựng nỗi thống khổ mà sự rung chuyển kinh khủng trong đầu mang lại, khan tiếng mở miệng: “Bây giờ ngay cả Đằng Xà của mày cũng bị cột xiềng xích, mà cơ thể tao lại như trăm người hợp lại, mày dựa vào cái gì ——”
“Dựa vào việc ta đảm đương vai trò làm ổ khóa cho em ấy.” Giọng nói bình tĩnh của Tạ Vấn lọt vào tai.
(*) ở đây, xiềng xích (锁链) trong lời Trương Đại Nhạc nói có nghĩa là khóa khống chế rối, ổng khịa Văn Thời đã hết mạnh như trước; trong khi đó, ổ khóa (锁) trong lời Tạ Vấn ngụ ý là hắn bằng lòng trở thành ổ khóa để bảo vệ và che chở cho anh, đồng thời cho phép và chống đỡ để rối sư này tung hoành diệt ác.
Một nháy mắt sau, uy áp che trời lấp đất xộc vào khiến Trương Đại Nhạc mất hết năm giác quan, xung quanh chợt trống rỗng! Không có tiếng động mà cũng chẳng một bóng người, chỉ có tiếng vù vù liên tục và bén nhọn trong màng nhĩ mà thôi.
“Tôi chỉ muốn sống thôi mà, điều này thì có lỗi gì chứ…” Trương Đại Nhạc nhanh chóng lẩm bẩm một câu trong trạng thái yếu dần.
Gã nghe Văn Thời nói: “Lỗi nằm ở chỗ ông vốn không nên sống đến giờ.”
…
Nguồn uy áp kia quá mạnh mẽ, người xung quanh cũng rơi vào trong một mảnh sáng trắng mãnh liệt đến loá mắt. Những người tiều tụy kia cảm giác có thứ gì đó ngắt đoạn trên cổ tay mình, linh thần ào ạt quay về cơ thể như suối trào.
Ngay khoảnh khắc ấy, họ chợt nghe thấy tiếng tùng reo giữa đợt gió mát trên một ngọn núi nào đó.
Mà khi họ nheo mắt và thích ứng dần trước ánh sáng trắng chói lòa, họ mơ hồ trông thấy mu bàn tay của Văn Thời cong lên và đập thật mạnh về phía trái tim của Trương Đại Nhạc.
HẾT CHƯƠNG 96 („• ֊ •„)
“Tôi không cam lòng…”
Tôi thực sự… rất không cam lòng!
Bùa chú của Dương gia cuốn theo khí thế hùng hồn đập rầm lên đỉnh đầu của Trương Đại Nhạc ——
Nhưng người phát ra tiếng kêu thảm thiết và ngã xuống lại là đám trẻ khô heo sau lưng cô, máu được dâng tặng thấm ra từ kẽ hở trên tóc họ, bo quanh dọc theo khuôn mặt và chảy xuống, dáng vẻ rất đáng sợ.
Những người vốn đang ở thế tấn công rừng rực thấy được màn nọ thì đột ngột hãm phanh và dừng lại công kích một cách cưỡng ép, chân cứ thế liên tiếp lùi về sau mấy trượng dưới sự chấn động!
Mọi người thở gấp, không dám nhúc nhích tùy tiện nữa.
Văn Thời lại lạnh lùng ra tay vào khoảnh khắc đó!
Anh hiểu rõ mánh khóe của Trương Đại Nhạc giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc ——
Chị em Trương Lam từng thấy ‘Trương Chính Sơ’ chấm nước bùa cho mỗi đứa trẻ có tư chất bẩm sinh trước đây, cứ theo bản năng nghĩ rằng đó là thuật định linh trong rối thuật, rằng ‘Trương Chính Sơ’ cố chôn vùi mìn ẩn trong người đám con nít ấy, phòng khi một ngày nào đó cần, gã có thể dễ dàng biến những đứa đã bị mình chấm nước bùa thành rối của riêng gã.
Sau đó, họ từng lặng lẽ tra xét, phát hiện chẳng có bất cứ dấu hiệu của rối nào xuất hiện trên người những đứa từng bị chấm nước bùa, vì vậy cho rằng mình nói oan cho ông nội, rồi cứ thế mà từ bỏ.
Nhưng giờ xem ra, ‘Trương Chính Sơ’ quả thực đã động tay động chân, và quả thật cũng có dính líu đến thuật định linh.
Chẳng qua, gã đi theo con đường ngược lại ——
Gã không phải muốn biến mấy đứa đó thành rối của mình, mà muốn biến mình thành rối của họ trong lúc nguy cấp.
Ai cũng biết rằng bản thân rối là một sự tồn tài đầy nguy hiểm, trong lúc thoi thóp gần chết, nó còn sẽ hấp thu cả linh thần của người điều khiển nó. Nếu không áp chế bằng xiềng xích và uy áp lại không đủ rung trời chuyển đất để áp bức đối phương, họ rất có thể bị rối cắn trả.
Điều Trương Đại Nhạc đang làm chính là như thế này!
Vì linh thần giữa gã và mấy người đó tương thông, song bản thân gã lại không bị áp chế, vì vậy tất cả công kích mà gã đang nhận lấy giờ phút này đều sẽ làm liên lụy đến đám trẻ khô héo đang quỳ dưới đất.
“Súc sinh!” Một vị rối sư khác ở đây cũng hiểu ra.
Chủ gia tộc nhà họ Lâm khàn giọng chửi rủa.
Linh thần cuộn trào quanh thân Trương Đại Nhạc, song vì vẫn còn được người khác tặng cho, gã hoàn toàn không sợ mà cười một tiếng, giọng nói như giấy nhám đang ma sát: “Tôi nghiên cứu và tìm tòi suốt nghìn năm, điều mà tôi biết nhiều nhất, chính là cách giúp bản thân sống sót ——”
Lời còn chưa dứt, gã bỗng nghe một tiếng thở dài rất khẽ, còn mang theo cả ý cười.
Về phần cười nhạo hay là gì khác, gã đã không thể suy nghĩ nữa.
Vì một giây sau khi nghe thấy tiếng thở dài, gã đã cảm thấy một bàn tay rơi xuống trên vai mình. Bàn tay đó dài mà khô gầy, tựa cành khô trong rừng rét đậm, trông nhẹ hều, thế mà lúc đè xuống thì lợi cứ như núi lạnh trăm dặm.
Gã nghe vài tiếng ‘răng rắc’ giòn vang phát ra từ trong cơ thể mình, kèm theo một nỗi đau nhức. Lúc ngộ ra, gã đã bị ép quỳ xuống, không với cụ thể bất cứ ai, mà là với đám con cháu khô khốc ngã xuống trong sân, với phía Tây của mình.
Trong quyển sách sớm nhất về Phán Quan từng viết rằng hướng chính Tây đại biểu cho người đã chết, cho những âm hồn đã mất.
“Năm đó ngươi đòi quỳ với ta, ta nói khỏi cần. Hiện giờ ngẫm lại ta thấy mình nói sót một câu, ngươi nên quỳ với những người bên kia, nợ nần của ngươi cũng nằm ở bên kia.” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên bên tai gã, “Ngẩng đầu nhìn đi ——”
Lời vừa dứt, một tay khác đã rơi xuống đỉnh đầu của gã.
Mặc dù đã cách một khoảng, Trương Đại Nhạc cũng đã cảm nhận được sức mạnh vĩ đại. Gã chỉ có thể ngửa đầu, nhìn về phía chân trời hướng chính Tây. Ngôn Tình Ngược
Mà một giây sau, một người khác đã ngang nhiên nhào tới như một lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Biết bao sợi dây rối chằng chịt xông đến và quấn bện toàn thân gã như gông xiềng. Trương Đại Nhạc không phản ứng kịp, chỉ nhìn thấy bóng trắng nhoáng lên, trán mình đã bị ai đó gõ mạnh một cái.
Cốp ——
Đó là thuật định linh chân chính và hoàn chỉnh, có thể thu nạp người sống thành rối của mình.
Mà kẻ gõ gã một cú này lại là Văn Thời.
Nghe đâu, lúc ở thời điểm đỉnh cao, Văn Thời có thể đồng thời khống chế mười hai con rối chiến đấu khổng lồ, hơn nữa còn chẳng cần trói buộc xiềng xích, uy áp cuồn cuộn như biển, cũng không lo bị phản phệ.
Nhưng mà…
Nhưng mà…
Trương Đại Nhạc chịu đựng nỗi thống khổ mà sự rung chuyển kinh khủng trong đầu mang lại, khan tiếng mở miệng: “Bây giờ ngay cả Đằng Xà của mày cũng bị cột xiềng xích, mà cơ thể tao lại như trăm người hợp lại, mày dựa vào cái gì ——”
“Dựa vào việc ta đảm đương vai trò làm ổ khóa cho em ấy.” Giọng nói bình tĩnh của Tạ Vấn lọt vào tai.
(*) ở đây, xiềng xích (锁链) trong lời Trương Đại Nhạc nói có nghĩa là khóa khống chế rối, ổng khịa Văn Thời đã hết mạnh như trước; trong khi đó, ổ khóa (锁) trong lời Tạ Vấn ngụ ý là hắn bằng lòng trở thành ổ khóa để bảo vệ và che chở cho anh, đồng thời cho phép và chống đỡ để rối sư này tung hoành diệt ác.
Một nháy mắt sau, uy áp che trời lấp đất xộc vào khiến Trương Đại Nhạc mất hết năm giác quan, xung quanh chợt trống rỗng! Không có tiếng động mà cũng chẳng một bóng người, chỉ có tiếng vù vù liên tục và bén nhọn trong màng nhĩ mà thôi.
“Tôi chỉ muốn sống thôi mà, điều này thì có lỗi gì chứ…” Trương Đại Nhạc nhanh chóng lẩm bẩm một câu trong trạng thái yếu dần.
Gã nghe Văn Thời nói: “Lỗi nằm ở chỗ ông vốn không nên sống đến giờ.”
…
Nguồn uy áp kia quá mạnh mẽ, người xung quanh cũng rơi vào trong một mảnh sáng trắng mãnh liệt đến loá mắt. Những người tiều tụy kia cảm giác có thứ gì đó ngắt đoạn trên cổ tay mình, linh thần ào ạt quay về cơ thể như suối trào.
Ngay khoảnh khắc ấy, họ chợt nghe thấy tiếng tùng reo giữa đợt gió mát trên một ngọn núi nào đó.
Mà khi họ nheo mắt và thích ứng dần trước ánh sáng trắng chói lòa, họ mơ hồ trông thấy mu bàn tay của Văn Thời cong lên và đập thật mạnh về phía trái tim của Trương Đại Nhạc.
HẾT CHƯƠNG 96 („• ֊ •„)
“Tôi không cam lòng…”
Tôi thực sự… rất không cam lòng!