Tiếng chuông cổ nghe mới vành vạnh và nặng nề, cuốn theo cả âm thanh gió rít giữa đất trời và núi non rung chuyển.
Người nghe được chỉ cảm thấy trước mắt mình tối thui, đại não thì rỗng tuếch, như thể có ai đó đã gõ lên phần xương mỏng sau đầu và đục ra một cái lỗ lạnh giá, gân mạch quanh thân liền tuôn ra từ chỗ đó, chỉ còn sót lại một cảm giác nhẹ bổng và tê tái.
Đến khi bóng tối trước mắt nhạt dần, họ mới phát hiện mình đã ngã xuống đất, một là xiêu vẹo, hai là quỳ đơ.
Có người sẽ tự nhiên bài xích cảm giác bị khống chế này ——
Chủ gia tộc nhà họ Lâm đến từ Trường Lạc trời sinh đã ngoan cố, ông ta ráng chịu đựng rồi kéo căng dây rối một lần nữa! Cự thú tím vàng đạp gió khắp nơi nhào tới, dấy lên cát đá tung bay đầy trời, mặt đất đều chấn động mỗi khi bước chân của chúng chạm xuống.
Tiếng gầm nghe rõ mồn một của mấy con cự thú đó đâm thẳng trời cao, song lại có vẻ bí hơi và ảm đạm vì bị ngăn chặn bởi tiếng vang của chuông cổ khi lọt vào tai mọi người.
Ông ta cắn răng, đang định dùng sức phá tan lớp chắn kia thì đã bị một người nào đó túm lấy!
Người túm chính là Ngô Nhân của Ngô gia.
“Đừng làm bậy!”
“Buông tay!” Chủ gia tộc nhà họ Lâm nhỏ tuổi hơn bà, giờ phút này quên luôn cả kính ngữ.
Đang định làm tiếp, Ngô Nhân đã giơ tay nắm lấy dây rối của ông ta! Trong phút chốc như có lưỡi dao bén nhọn xước qua da thịt, mùi máu lập tức xộc lên. Ngô Nhân chẳng thèm nhìn những vết máu đó, chỉ quát: “Chưa phát hiện pháp trận đã tan biến hả?!”
“Cái…” Chủ gia tộc nhà họ Lâm khá sửng sốt, kinh ngạc phát hiện bà lại nói thật!
Rõ ràng chỉ một chốc trước, ông còn đang chịu đựng nỗi đau tột cùng vì bị tấn công bởi đại trận. Thế mà bây giờ, ngoại trừ cảm giác cơ thể yếu ớt, uể oải và không đứng dậy nổi, nỗi đau đã biến mất…
Điều đó xảy ra ngay khi tiếng chuông cổ vọt vào não.
Không chỉ mình ông, những người khác cũng chợt nhận ra điều này!
Ngũ giác của họ vẫn chưa khôi phục, đại não tê dại, gân cốt mềm nhũn, bất kỳ âm thanh nào lọt vào tai cũng hùng hồn như biển núi, cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ lẫn lộn. Họ ngơ ngẩn ngẩng đầu, thấy mười ngón tay của vị rối sử trẻ kia ngang nhiên túm kéo cả đại trận, hình dáng sắc sảo và cao vút, mà họ lại không thể thấy rõ khuôn mặt của người bọc đầy tiếng Phạn quanh mình sau lưng anh.
Nhưng mà trong một khoảnh khắc nhất định, họ cứ như đang trông thấy một bóng dáng lờ mờ đan xen giữa đống chữ tiếng Phạn và ánh vàng đang chảy trôi.
Bóng dáng ấy khoác áo đỏ, vạt áo pha lẫn vài lớp vải trắng tuyết. Chúng bị gió mạnh thổi phấp phới, vốn phải rực sáng và xơ xác, song lại mang đến cho người ta một cảm giác như đó là sương trong đang lêu lỏng giữa rừng núi.
“Đó là…”
Mọi người lộ vẻ ngỡ ngàng, há mồm quên mình nên nói gì.
Họ hoàn toàn không thấy rõ đường nét khuôn mặt của bóng dáng đó, cũng không nhớ mình từng gặp phải người nào tương tự như thế bao giờ. Nhưng lúc vừa nhìn thấy bóng dáng nọ, một suy nghĩ lại ăn ý hiện lên trong đầu mỗi người.
Nhưng suy nghĩ kia còn chưa kịp chìm xuống, tiếng chuông vang lừng lại dội tiếng trong đầu họ!
Sau tiếng ngân, họ còn nghe thấy không biết bao nhiêu tiếng người nữa.
Thoạt đầu cứ như mấy tiếng xí xô xí xào ầm ĩ, nhưng lắng nghe kỹ càng thì mới nhận ra chúng có nhịp điệu, tựa như có hàng nghìn người đang ngồi vây quanh trong đầu và tụng kinh tiếng Phạn chẳng thể nghe rõ với họ.
***
Văn Thời cũng nghe thấy những âm thanh đó.
Giữa ngón tay anh là mấy sợi dây rối sắc bén so bằng lưỡi kiếm. Chúng bị kéo căng, thế là linh thần hùng mạnh cùng những dòng tiếng Phạn xông ra. Mu bàn tay của anh được che phủ bởi lòng bàn tay của Tạ Vấn, vai lại tựa lên ngực hắn.
Anh tự dưng nhớ lại hồi nhỏ lúc mới bắt đầu học rối thuật, cơ thể anh gầy teo nhỏ xíu, thế mà linh thần lại mạnh hơn nhiều so với bạn đồng lứa. Vì thế, dây rối được anh ném ra cũng thường được coi là đúng chuẩn, nhưng sức lực lại quá lố. Rõ ràng là anh đang kiểm soát dây rối, cuối cùng lại biến thành chúng kéo anh đi.
Kim sí Đại bàng ở bên cạnh tựa như một quả banh biết vỗ cánh phành phạch, đang hót chiêm chiếp thì bị dây rối lôi đến nghiêng ngả.
Cuối cùng, người nọ luôn phải khom lưng, một tay ấn giữ vai anh, một tay gom dây rối lại giùm, nhân tiện còn cười anh hai tiếng.
Dẫu cũng cùng một tư thế đó, nhưng nó lại mang đến một hương vị hoàn toàn khác biệt sau một nghìn năm trôi qua.
Năm đó, anh phải ngẩng mặt mới nhìn tới chiếc cằm mảnh khảnh của đối phương, giờ lại chỉ cần thoáng nghiêng đầu một chút là đã có thể trông thấy mặt mày và gò má của người nọ. Tư thế này cũng giống như một cái ôm từ phía sau nữa.
Môi Văn Thời giật khẽ: “Đó là… chú vãng sanh(*) ư?”
(*) một chú được dùng nhiều nhất bởi người đi chùa nhằm mục đích đánh tan nghiệp chướng và đạt được sự yên bình trong tâm ngay thời điểm hiện tại để có thể về miền cực lạc dễ dàng hơn (theo Pháp Hội Di Đà)
Anh nghe thấy rất rõ những tiếng Phạn đó, nhịp điệu giống chú vãng sanh mà các thầy tu thường tụng đến 50%. Đây là điều duy nhất mà anh biết về tiếng Phạn, vì anh đã từng đọc được những quyển sách tương tự trong phòng Trần Bất Đáo. Sau này khi xuống núi, băng rừng, qua hẻm để giải lồng và tiễn đưa muôn người, anh gặp ai cũng nghe họ niệm chú này, chẳng qua là không quen tai cho mấy thôi.
Từng có một câu nói lưu truyền trong dân gian, rằng người ta sẽ mời mười tám thầy tu đến khi có người chết, để họ tụng hai mươi mốt biến(*) suốt ngày lẫn đêm, chỉ cần đủ thành tâm thì sẽ có thể để lại vết tích chúc phúc cho người sắp phải rời đi.
(*) chú vãng sanh có 59 chữ, đọc hai mươi mốt lần.
Điều này không nằm trong phạm vi làm việc của Phán Quan, Văn Thời cũng chưa từng chứng kiến vụ đó nên chỉ nghe tai này lọt qua tai nọ chứ không quá để tâm.
Mãi đến lúc này, khi trông thấy những dòng chữ tiếng Phạn kỳ lạ ùa ra từ kẽ tay giữa các ngón đang đan chặt của mình và Tạ Vấn, cũng như lắng nghe nhịp điệu hơi quen trong đầu, anh mới nhớ tới lời nói dân gian nọ.
Ai dè anh lại nghe Tạ Vấn trả lời: “Cũng không khác cho lắm, nhưng mà là trái ngược.”
Dứt lời, hắn hơi khựng lại rồi bổ sung một câu: “Chỉ là tiếng ảo thôi, không thể loại bỏ, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại cả.”
Văn Thời ngớ ra, vẻ mặt thay đổi đột ngột ——
Chú phản vãng sanh có nghĩa là mãi mãi không thể bước vào vòng luân hồi.
Khi nghe thấy những lời này, người ta khó lòng không nghĩ đến việc đại trận phong ấn kia cũng có tác dụng là vĩnh viễn không cho Trần Bất Đáo bước vào vòng luân hồi.
Văn Thời chợt nhớ tới ấn ký bằng tiếng Phạn từ gò má dọc thẳng xuống ngực trên linh tướng của Tạ Vấn. Trước đây, anh từng thấy nó vài lần, song chỉ cảm thấy nó quái đản thôi, chứ chẳng đọc hiểu được một con chữ nào.
Hiện giờ cuối cùng anh cũng hiểu, đó vốn chẳng phải chữ viết bằng tiếng Phạn bình thường gì, mà chính là chú phản vãng sanh đã bị bóp méo, tựa như dòng chữ đang quấn quanh dây rối vào giờ phút này đây.
Nếu những lời mà mọi người truyền tai nhau có phần đúng, rằng cứ tụng mấy chục biến cho chân thành vào thì sẽ có thể đổi thành vài lời chúc phúc cho người khác.
Vậy còn… mấy lời chú nguyền rủa thì sao?
Còn câu ‘không thể chết yên’ mà đã có không biết bao nhiêu người nói ra suốt một nghìn năm qua thì sao?
Những kẻ sống trong linh tướng của người này đã lưu chuyển liên tục từ dưới mắt xuống tới ngực suốt nhiều năm đến vậy, họ thậm chí còn khắc mình vào sức mạnh linh thần, khiến hắn làm gì cũng phải mang những dấu vết tiếng Phạn đó theo.
Lần này khi nghe thấy tiếng Phạn trong đầu, Văn Thời chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, rồi dùng con dao gỉ sét và cùn nhất cứa qua cứa lại trên bề mặt.
Có lẽ do vẻ mặt của anh quá khó coi, ngón tay cũng quá lạnh.
Bàn tay khô đang vịn bả vai anh của Tạ Vấn hơi siết chặt. Hắn bảo: “Đừng nghĩ xa xăm. Ta mới nói rồi đó, chúng chỉ là tiếng ảo mà ——”
“Ông sẽ nghe thấy chúng ư?” Văn Thời hỏi đột ngột.
“Hửm?” Tạ Vấn hơi ngẩn người, nhìn về phía anh.
“Những tiếng nói đó… lúc thường ông cũng nghe thấy nữa hả?” Văn Thời nhíu mày khít khao, môi tái hỏi hắn.
Tạ Vấn giờ mới hiểu.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói thản nhiên: “Thỉnh thoảng thôi, không phiền như em nghĩ đâu.”
Lặng thinh hai giây, hắn cười một tiếng rất khẽ bên tai Văn Thời rồi nói: “So với chúng, có một thứ khác có lẽ còn xuất hiện nhiều hơn nữa cơ.”
“Thứ gì?”
“Tiếng nghe không rõ, cứ ậm ờ trong họng thôi, nhưng ta thích nghe lắm.” Tạ Vấn nói, “Lúc ấy ta nghĩ, chắc hẳn là có người đang khấn mình, vì tiếng nghe quá nổi bật giữa những lời tụng kinh kia.”
Tuy rằng âm lượng cũng không lớn bằng tiếng gió, hoàn toàn chữ có chữ không, nhưng mà hắn vừa nghe đã biết người ấy là ai.
Còn ai sẽ nghĩ một đằng làm một nẻo, ngày nào cũng vái hắn rồi lại chưa từng mở lời như vậy nữa? Chỉ có người làm cho hắn không yên lòng nhất thôi.
Văn Thời mím môi, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu sau khi nghe lời nọ, trong mắt vẫn chứa đầy những dòng chữ tiếng Phạn rậm rạp đó. Mãi đến khi anh cảm thấy Tạ Vấn hơi cúi đầu, tư thế thân mật hơn, cằm gần như chạm lên vai anh, mặt cũng xém đụng vào mặt anh.
Anh nghe giọng nói trầm ấm mà dịu dàng như gió của đối phương vang lên: “Em đã từng thấy linh tướng của ta, vậy thì chắc chắn cũng từng trông thấy mấy dòng chữ tiếng Phạn đó.”
Văn Thời khàn giọng “ừm” một tiếng.
Người nghe được chỉ cảm thấy trước mắt mình tối thui, đại não thì rỗng tuếch, như thể có ai đó đã gõ lên phần xương mỏng sau đầu và đục ra một cái lỗ lạnh giá, gân mạch quanh thân liền tuôn ra từ chỗ đó, chỉ còn sót lại một cảm giác nhẹ bổng và tê tái.
Đến khi bóng tối trước mắt nhạt dần, họ mới phát hiện mình đã ngã xuống đất, một là xiêu vẹo, hai là quỳ đơ.
Có người sẽ tự nhiên bài xích cảm giác bị khống chế này ——
Chủ gia tộc nhà họ Lâm đến từ Trường Lạc trời sinh đã ngoan cố, ông ta ráng chịu đựng rồi kéo căng dây rối một lần nữa! Cự thú tím vàng đạp gió khắp nơi nhào tới, dấy lên cát đá tung bay đầy trời, mặt đất đều chấn động mỗi khi bước chân của chúng chạm xuống.
Tiếng gầm nghe rõ mồn một của mấy con cự thú đó đâm thẳng trời cao, song lại có vẻ bí hơi và ảm đạm vì bị ngăn chặn bởi tiếng vang của chuông cổ khi lọt vào tai mọi người.
Ông ta cắn răng, đang định dùng sức phá tan lớp chắn kia thì đã bị một người nào đó túm lấy!
Người túm chính là Ngô Nhân của Ngô gia.
“Đừng làm bậy!”
“Buông tay!” Chủ gia tộc nhà họ Lâm nhỏ tuổi hơn bà, giờ phút này quên luôn cả kính ngữ.
Đang định làm tiếp, Ngô Nhân đã giơ tay nắm lấy dây rối của ông ta! Trong phút chốc như có lưỡi dao bén nhọn xước qua da thịt, mùi máu lập tức xộc lên. Ngô Nhân chẳng thèm nhìn những vết máu đó, chỉ quát: “Chưa phát hiện pháp trận đã tan biến hả?!”
“Cái…” Chủ gia tộc nhà họ Lâm khá sửng sốt, kinh ngạc phát hiện bà lại nói thật!
Rõ ràng chỉ một chốc trước, ông còn đang chịu đựng nỗi đau tột cùng vì bị tấn công bởi đại trận. Thế mà bây giờ, ngoại trừ cảm giác cơ thể yếu ớt, uể oải và không đứng dậy nổi, nỗi đau đã biến mất…
Điều đó xảy ra ngay khi tiếng chuông cổ vọt vào não.
Không chỉ mình ông, những người khác cũng chợt nhận ra điều này!
Ngũ giác của họ vẫn chưa khôi phục, đại não tê dại, gân cốt mềm nhũn, bất kỳ âm thanh nào lọt vào tai cũng hùng hồn như biển núi, cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ lẫn lộn. Họ ngơ ngẩn ngẩng đầu, thấy mười ngón tay của vị rối sử trẻ kia ngang nhiên túm kéo cả đại trận, hình dáng sắc sảo và cao vút, mà họ lại không thể thấy rõ khuôn mặt của người bọc đầy tiếng Phạn quanh mình sau lưng anh.
Nhưng mà trong một khoảnh khắc nhất định, họ cứ như đang trông thấy một bóng dáng lờ mờ đan xen giữa đống chữ tiếng Phạn và ánh vàng đang chảy trôi.
Bóng dáng ấy khoác áo đỏ, vạt áo pha lẫn vài lớp vải trắng tuyết. Chúng bị gió mạnh thổi phấp phới, vốn phải rực sáng và xơ xác, song lại mang đến cho người ta một cảm giác như đó là sương trong đang lêu lỏng giữa rừng núi.
“Đó là…”
Mọi người lộ vẻ ngỡ ngàng, há mồm quên mình nên nói gì.
Họ hoàn toàn không thấy rõ đường nét khuôn mặt của bóng dáng đó, cũng không nhớ mình từng gặp phải người nào tương tự như thế bao giờ. Nhưng lúc vừa nhìn thấy bóng dáng nọ, một suy nghĩ lại ăn ý hiện lên trong đầu mỗi người.
Nhưng suy nghĩ kia còn chưa kịp chìm xuống, tiếng chuông vang lừng lại dội tiếng trong đầu họ!
Sau tiếng ngân, họ còn nghe thấy không biết bao nhiêu tiếng người nữa.
Thoạt đầu cứ như mấy tiếng xí xô xí xào ầm ĩ, nhưng lắng nghe kỹ càng thì mới nhận ra chúng có nhịp điệu, tựa như có hàng nghìn người đang ngồi vây quanh trong đầu và tụng kinh tiếng Phạn chẳng thể nghe rõ với họ.
***
Văn Thời cũng nghe thấy những âm thanh đó.
Giữa ngón tay anh là mấy sợi dây rối sắc bén so bằng lưỡi kiếm. Chúng bị kéo căng, thế là linh thần hùng mạnh cùng những dòng tiếng Phạn xông ra. Mu bàn tay của anh được che phủ bởi lòng bàn tay của Tạ Vấn, vai lại tựa lên ngực hắn.
Anh tự dưng nhớ lại hồi nhỏ lúc mới bắt đầu học rối thuật, cơ thể anh gầy teo nhỏ xíu, thế mà linh thần lại mạnh hơn nhiều so với bạn đồng lứa. Vì thế, dây rối được anh ném ra cũng thường được coi là đúng chuẩn, nhưng sức lực lại quá lố. Rõ ràng là anh đang kiểm soát dây rối, cuối cùng lại biến thành chúng kéo anh đi.
Kim sí Đại bàng ở bên cạnh tựa như một quả banh biết vỗ cánh phành phạch, đang hót chiêm chiếp thì bị dây rối lôi đến nghiêng ngả.
Cuối cùng, người nọ luôn phải khom lưng, một tay ấn giữ vai anh, một tay gom dây rối lại giùm, nhân tiện còn cười anh hai tiếng.
Dẫu cũng cùng một tư thế đó, nhưng nó lại mang đến một hương vị hoàn toàn khác biệt sau một nghìn năm trôi qua.
Năm đó, anh phải ngẩng mặt mới nhìn tới chiếc cằm mảnh khảnh của đối phương, giờ lại chỉ cần thoáng nghiêng đầu một chút là đã có thể trông thấy mặt mày và gò má của người nọ. Tư thế này cũng giống như một cái ôm từ phía sau nữa.
Môi Văn Thời giật khẽ: “Đó là… chú vãng sanh(*) ư?”
(*) một chú được dùng nhiều nhất bởi người đi chùa nhằm mục đích đánh tan nghiệp chướng và đạt được sự yên bình trong tâm ngay thời điểm hiện tại để có thể về miền cực lạc dễ dàng hơn (theo Pháp Hội Di Đà)
Anh nghe thấy rất rõ những tiếng Phạn đó, nhịp điệu giống chú vãng sanh mà các thầy tu thường tụng đến 50%. Đây là điều duy nhất mà anh biết về tiếng Phạn, vì anh đã từng đọc được những quyển sách tương tự trong phòng Trần Bất Đáo. Sau này khi xuống núi, băng rừng, qua hẻm để giải lồng và tiễn đưa muôn người, anh gặp ai cũng nghe họ niệm chú này, chẳng qua là không quen tai cho mấy thôi.
Từng có một câu nói lưu truyền trong dân gian, rằng người ta sẽ mời mười tám thầy tu đến khi có người chết, để họ tụng hai mươi mốt biến(*) suốt ngày lẫn đêm, chỉ cần đủ thành tâm thì sẽ có thể để lại vết tích chúc phúc cho người sắp phải rời đi.
(*) chú vãng sanh có 59 chữ, đọc hai mươi mốt lần.
Điều này không nằm trong phạm vi làm việc của Phán Quan, Văn Thời cũng chưa từng chứng kiến vụ đó nên chỉ nghe tai này lọt qua tai nọ chứ không quá để tâm.
Mãi đến lúc này, khi trông thấy những dòng chữ tiếng Phạn kỳ lạ ùa ra từ kẽ tay giữa các ngón đang đan chặt của mình và Tạ Vấn, cũng như lắng nghe nhịp điệu hơi quen trong đầu, anh mới nhớ tới lời nói dân gian nọ.
Ai dè anh lại nghe Tạ Vấn trả lời: “Cũng không khác cho lắm, nhưng mà là trái ngược.”
Dứt lời, hắn hơi khựng lại rồi bổ sung một câu: “Chỉ là tiếng ảo thôi, không thể loại bỏ, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại cả.”
Văn Thời ngớ ra, vẻ mặt thay đổi đột ngột ——
Chú phản vãng sanh có nghĩa là mãi mãi không thể bước vào vòng luân hồi.
Khi nghe thấy những lời này, người ta khó lòng không nghĩ đến việc đại trận phong ấn kia cũng có tác dụng là vĩnh viễn không cho Trần Bất Đáo bước vào vòng luân hồi.
Văn Thời chợt nhớ tới ấn ký bằng tiếng Phạn từ gò má dọc thẳng xuống ngực trên linh tướng của Tạ Vấn. Trước đây, anh từng thấy nó vài lần, song chỉ cảm thấy nó quái đản thôi, chứ chẳng đọc hiểu được một con chữ nào.
Hiện giờ cuối cùng anh cũng hiểu, đó vốn chẳng phải chữ viết bằng tiếng Phạn bình thường gì, mà chính là chú phản vãng sanh đã bị bóp méo, tựa như dòng chữ đang quấn quanh dây rối vào giờ phút này đây.
Nếu những lời mà mọi người truyền tai nhau có phần đúng, rằng cứ tụng mấy chục biến cho chân thành vào thì sẽ có thể đổi thành vài lời chúc phúc cho người khác.
Vậy còn… mấy lời chú nguyền rủa thì sao?
Còn câu ‘không thể chết yên’ mà đã có không biết bao nhiêu người nói ra suốt một nghìn năm qua thì sao?
Những kẻ sống trong linh tướng của người này đã lưu chuyển liên tục từ dưới mắt xuống tới ngực suốt nhiều năm đến vậy, họ thậm chí còn khắc mình vào sức mạnh linh thần, khiến hắn làm gì cũng phải mang những dấu vết tiếng Phạn đó theo.
Lần này khi nghe thấy tiếng Phạn trong đầu, Văn Thời chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, rồi dùng con dao gỉ sét và cùn nhất cứa qua cứa lại trên bề mặt.
Có lẽ do vẻ mặt của anh quá khó coi, ngón tay cũng quá lạnh.
Bàn tay khô đang vịn bả vai anh của Tạ Vấn hơi siết chặt. Hắn bảo: “Đừng nghĩ xa xăm. Ta mới nói rồi đó, chúng chỉ là tiếng ảo mà ——”
“Ông sẽ nghe thấy chúng ư?” Văn Thời hỏi đột ngột.
“Hửm?” Tạ Vấn hơi ngẩn người, nhìn về phía anh.
“Những tiếng nói đó… lúc thường ông cũng nghe thấy nữa hả?” Văn Thời nhíu mày khít khao, môi tái hỏi hắn.
Tạ Vấn giờ mới hiểu.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói thản nhiên: “Thỉnh thoảng thôi, không phiền như em nghĩ đâu.”
Lặng thinh hai giây, hắn cười một tiếng rất khẽ bên tai Văn Thời rồi nói: “So với chúng, có một thứ khác có lẽ còn xuất hiện nhiều hơn nữa cơ.”
“Thứ gì?”
“Tiếng nghe không rõ, cứ ậm ờ trong họng thôi, nhưng ta thích nghe lắm.” Tạ Vấn nói, “Lúc ấy ta nghĩ, chắc hẳn là có người đang khấn mình, vì tiếng nghe quá nổi bật giữa những lời tụng kinh kia.”
Tuy rằng âm lượng cũng không lớn bằng tiếng gió, hoàn toàn chữ có chữ không, nhưng mà hắn vừa nghe đã biết người ấy là ai.
Còn ai sẽ nghĩ một đằng làm một nẻo, ngày nào cũng vái hắn rồi lại chưa từng mở lời như vậy nữa? Chỉ có người làm cho hắn không yên lòng nhất thôi.
Văn Thời mím môi, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu sau khi nghe lời nọ, trong mắt vẫn chứa đầy những dòng chữ tiếng Phạn rậm rạp đó. Mãi đến khi anh cảm thấy Tạ Vấn hơi cúi đầu, tư thế thân mật hơn, cằm gần như chạm lên vai anh, mặt cũng xém đụng vào mặt anh.
Anh nghe giọng nói trầm ấm mà dịu dàng như gió của đối phương vang lên: “Em đã từng thấy linh tướng của ta, vậy thì chắc chắn cũng từng trông thấy mấy dòng chữ tiếng Phạn đó.”
Văn Thời khàn giọng “ừm” một tiếng.