- Con...!
Bên ngoài cha mẹ Phạm Ngọc đang coi một chương trình du lịch qua các hệ sao thì bỗng nghe thấy tiếng hét thất Thanh từ phía phòng của con trai mình.
Hai người nhìn nhau rồi gấp gáp chạy tới. Lao lên trước nhất lại là mẹ hắn. Bà gần như chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nắm lấy chốt cửa rồi giật ra.
- Phanh!
Khi mẹ Phạm Ngọc vừa mở cửa ra một cơn gió linh khí mạnh mẽ ập tới làm bà hoảng hồn té về phía sau va vào cha hắn.
- Bịch.
Cả hai té nhào xuống sàn nhà. Cơn gió linh khí ào qua căn phòng rồi thoát ra các lỗ cửa.
Hai người lập tức đứng dậy chạy vào trong.
- Ngọc, con..con bị sao vậy?
Mẹ Phạm Ngọc vừa vào lập tức la lên. Bà nhìn thấy con trai của mình đang nằm trên sàn nhà. Bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện khí trắng thoát ra mờ ảo.
- Con...
Thấy mẹ định lao tới cha Phạm Ngọc vội ngăn lại. Nhìn thấy là khói trắng thì theo kinh nghiệm của ông dù không biết đây là thứ gì nhưng cũng biết nó liên quan đến tu luyện. Điều này với một người thường định tiếp xúc có thể rất nguy hiểm.
- Con, con bị sao vậy Anh? Nó, nó...có nguy hiểm không?
Mẹ Phạm Nhọc lấy lại chút bình tĩnh nức nở hỏi.
- Anh cũng không biết, hình như con gặp vấn đề gì đó trong tu luyện. Để anh thử kiểm tra xem.
Cha Phạm Ngọc vô cùng lo âu, tiến tới nắm lấy mạch cổ tay hắn. Tay kia áp vào lồng ngực hắn để kiểm tra.
Lúc chạm tay vào cha Phạm Ngọc thoáng sửng sốt. Từ hai bày tay ông có thể cảm nhận được bên trong cơ thể con mình đang diễn ra chuyện gì đó. Có một thứ năng lượng mạnh mẽ đang lưu chuyển.
Phạm Ngọc vẫn thở đều đều, hai mắt nhắm chặt.
- Sao rồi Anh?
Thấy cha nhăn mặt đăm chiêu mẹ Phạm Ngọc lo lắng hỏi.
- Anh không biết, rất lạ, cơ thể thằng bé đang mạnh lên. Đây là điều bình thường khi uống dược chất sinh hoá nhưng không hiểu sao con lại hôn mê.
- Có nguy hiểm gì không?
Bị vợ hỏi cha Phạm Ngọc ngẩn ra.
- Hẳn là không. Để Anh báo tín hiệu khẩn cấp. Ở bệnh viện chiến sĩ người ta có thể sẽ biết rõ hơn.
- Ừ, vậy nhanh lên anh.
Sau khi trao đổi hai vợ chồng đứng dậy. Cha Phạm Ngọc lấy một thiết bị đeo lên tay giống như đồng hồ sau đó khẽ thao tác. Thiết bị đó khẽ rung lên như gửi đi một tín hiệu nào đó.
Ở một nơi khác.
Đại tướng quân Trần Thanh Văn và thầy của ông đang ngồi đánh cờ thưởng trà. Trên bàn cờ có rất nhiều ô trống cùng những quân cờ hìnhLoại cờ họ chơi có nét giống một trò chơi dân gian cách đây đã mười ngàn năm.
Nó khác biệt với cờ của người phương Bắc thường ẩn chứa quy luật Âm Dương, Ngũ hành hay Dụng Binh đạo. Bàn cờ của hai người có hai loại quân cùng màu với phân biệt qua kích cỡ lớn nhỏ. Trên bàn cờ cũng có những ô vuông lớn nhỏ khác nhau. Cứ một nhóm ô vuông nhỏ lại có một ô vuông lớn.
Ván cờ này đã rất lâu rồi mà không phân ra thắng bại.
Với tốc độ tính toán cùng suy diễn của cường giả như họ thì mỗi nước đi lại liên quan đến hàng ngàn khả năng khác cùng rất nhiều bố cục khác nhau.
Tuy vậy, đánh cờ cũng giống như tu luyện là một môn học vấn vô cùng tinh thâm mà ngay cả thời đại Vũ trụ tiên tiến này cũng không thể hiểu hết. Nó giống như ta trèo tới một ngọn núi cao lại thấy một ngọn núi cao hơn nữa. Cứ thế không bao giờ có tận cùng.
Nhưng đánh cờ lại so tầm nhìn, tâm tính chứ không so tu vi chiến lực. Do vậy đại tướng quân Trần Thanh Văn có thể ngồi so chiêu với người thầy đáng kính thực lực hơn mình rất nhiều.
- Bíp bíp!
Bỗng thiết bị truyền tín trên cổ tay của Trần Thanh Văn vang lên. Ông khẽ chạm một ngón tay vào nó. Một luồng tin tức lập tức xuất hiện. Mặt ông khẽ đăm chiêu.
- Có chuyện gì à?
Ở phía đối diện, Thầy thấy vậy lên tiếng hỏi.
- Thầy, con vừa nhận được tin báo, từ ngôi nhà cuả Phạm Ngọc đã có tín hiệu cứu thương khẩn cấp phát ra.
Trần Thanh Văn đáp lời.
- Hả, có chuyện gì vậy?
Ông lão đang cầm trong tay chén trà nhỏ thấy vậy cũng vội buông xuống hỏi.
- Theo tin tức có được thì cậu ta không biết tại sao hôn mê. Hiện đang đưa tới bệnh viện chiến sĩ.
Trần Thanh Văn thuật lại toàn bộ tin tức. Cũng do từ lúc Thầy bảo Cần quan tâm hơn đến cậu bé Phạm Ngọc này nên đại tướng quân Trần Thanh Văn mới ra lệnh để ý đến chuyện của gia đình cậu ta. Nhờ vậy ông mới biết.
- Hôn mê? Sao vậy được nhỉ? Hẳn là cậu ta đã dùng Giao Huyết rồi. Thật lạ, trước giờ cũng có hơn mười người dùng qua nó, nhưng chưa có trường hợp nào như vậy. Không lẽ có vấn đề? Đi, con và ta tới đó xem sao.
Ông lão nghe học trò trả lời vậy thì cũng cảm thấy lo lắng nên sốt ruột muốn đến tận nơi.
Cậu bé kia là một hạt giống tốt. Vì thế nên ông mới không tiếc cho cậu ta cả Giao Huyết và Cửu Long Quyết. Hai thứ này chính là trụ cột cho sự lớn mạnh của Nam Thuỷ.
- Được, Thưa thầy. Để con nhắn tin báo cho Bác sĩ Hàn phía bệnh viện chuyển cậu ta vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trần Thanh Văn thấy vậy cũng vội vàng đứng lên. Tay ông nhấn mấy cái trên thiết bị truyền tín. Sau đó cả hai người đi nhanh về phía khoang di chuyển của toà tháp.
Một toà nhà khổng lồ màu trắng có dấu thập tự màu đỏ ngạo nghễ nằm trên đại lộ Thăng Long, đại lộ lớn nhất của thành Long Đỗ. Trong một hành lang rộng lớn, cha mẹ Phạm Ngọc đang đứng ngồi không yên, đôi mắt thỉnh thoảng lại đảo qua một căn phòng đang đóng chặt phía trước. Con của hai người đã vào đó hơn một giờ rồi vẫn chưa thấy được đưa ra.
Bên trong phòng, Phạm Ngọc nằm trên giường. Xung quanh hắn ta là rất nhiều thiết bị y tế lỉnh kình. Ba con robot đang tiến hành đo đạc các dữ liệu thân thể và cấu trúc gien. Bên cạnh đó còn có một người đàn ông có vầng trán rộng đang nhíu mày nhìn vào một màn hình đầy các chỉ số.
- Kích, kích.
Ba con robot nhỏ không ngừng đưa các thiết bị gắn vào các vị trí trên người Phạm Ngọc.
- Nam giới mười tám tuổi năm tháng ba ngày, các chỉ số sinh học đều đạt chuẩn cấp chiến tướng, gien đã tiến hoá lần thứ hai, điện não đồ hoàn toàn bình thường, thân thể đang biến đổi rất mạnh mẽ. Tình trạng hiện tại : Hôn mê không rõ nguyên nhân. Dự đoán có thể do trung khu thần kinh đang bị tác động mạnh bởi một lực lượng bên ngoài.
Nhìn những thông tin trên màn hình chẩn đoán, Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn khẽ nhăn mặt. Ông vừa được tin nhắn của đại tướng quân Trần Thanh Văn liền thông báo chuyển ca này sang phòng đặc biệt sau đó chạy ngay tới đây.
Trần Thanh Văn tuy không phải cầm quyền thành Long Đỗ nhưng lại là bạn thân của ông hồi đi học nên ông rất sẵn sàng giúp. Hơn nữa người này rất có thể sẽ trở thành vị trí cầm quyền tối cao trong cả phân khu nên tiếng nói của ông ta rất có uy lực.
- Lạ thật, các chỉ số rất tốt, dường như cậu ta đang tiến vào một trạng thái đột phá nào đó nhưng không hiểu sao lại như vậy.
Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn khẽ lẩm bẩm. Ông cũng là một người nghiên cứu sâu về tu luyện nên tuy tu vi bản thân khá khiêm tốn nhưng về phần lý luận có thể nói là hàng đầu.
- Tít, tít. Báo cáo, đã phân tích ra loại dược chất mà bệnh nhân sử dụng. Đó là một mẫu dược chất sinh hoá cấp độ rất cao. Tư liệu về loại dược chất này hạn chế quyền truy cập.
Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn đang trầm tư suy nghĩ thì thiết bị theo dõi báo lên như vậy.
- Dược chất sinh hoá hạn chế thông tin? Không lẽ là thứ đó.
Thấy được thông báo trên vị Bác sĩ này rất nghi hoặc. Ông có nghe phong phanh hội đồng đã nghiên cứu ra một loại dược chất siêu phàm, có thể làm thay đổi thời đại. Loại dược chất này được xếp vào cấp độ cực hạn và được bảo vệ tuyệt mật. Ngay cả ông, một vị bác sĩ có tiếng cũng không được tham gia.
Nghĩ đến đây, ông Bác sĩ bỗng tò mò. Xét lại các khả năng thì rất có thể là thứ đó. Chỉ có thứ đó mới làm cho đại tướng quân Trần Thanh Văn phải gấp gáp như thế. Xem ra phải đợi ông ta đến mới rõ.
- Thôi, đi ra thông báo cho hai người kia an tâm vậy.
Nghĩ thế Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn bước ra.
Bên trong phòng Phạm Ngọc vẫn nằm im. Nhưng không một ai phát hiện ra cơ thể hắn đang thay đổi kỳ dị. Dới làn da vốn trơn bóng đang bắt đầu hình thành những lỗ chân lông li ti. Bên trong kinh kạch cơ thể hắn, thứ dịch linh khí có màu ngọc bích đang bị thay bằng một thứ dịch màu đỏ. Thứ dịch này tuần hoàn một vòng sau đó đến vị trí của trái tim.
- Bịch!
Trái tim Phạm Ngọc khẽ nhảy lên một cái.
Bên ngoài cha mẹ Phạm Ngọc đang coi một chương trình du lịch qua các hệ sao thì bỗng nghe thấy tiếng hét thất Thanh từ phía phòng của con trai mình.
Hai người nhìn nhau rồi gấp gáp chạy tới. Lao lên trước nhất lại là mẹ hắn. Bà gần như chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nắm lấy chốt cửa rồi giật ra.
- Phanh!
Khi mẹ Phạm Ngọc vừa mở cửa ra một cơn gió linh khí mạnh mẽ ập tới làm bà hoảng hồn té về phía sau va vào cha hắn.
- Bịch.
Cả hai té nhào xuống sàn nhà. Cơn gió linh khí ào qua căn phòng rồi thoát ra các lỗ cửa.
Hai người lập tức đứng dậy chạy vào trong.
- Ngọc, con..con bị sao vậy?
Mẹ Phạm Ngọc vừa vào lập tức la lên. Bà nhìn thấy con trai của mình đang nằm trên sàn nhà. Bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện khí trắng thoát ra mờ ảo.
- Con...
Thấy mẹ định lao tới cha Phạm Ngọc vội ngăn lại. Nhìn thấy là khói trắng thì theo kinh nghiệm của ông dù không biết đây là thứ gì nhưng cũng biết nó liên quan đến tu luyện. Điều này với một người thường định tiếp xúc có thể rất nguy hiểm.
- Con, con bị sao vậy Anh? Nó, nó...có nguy hiểm không?
Mẹ Phạm Nhọc lấy lại chút bình tĩnh nức nở hỏi.
- Anh cũng không biết, hình như con gặp vấn đề gì đó trong tu luyện. Để anh thử kiểm tra xem.
Cha Phạm Ngọc vô cùng lo âu, tiến tới nắm lấy mạch cổ tay hắn. Tay kia áp vào lồng ngực hắn để kiểm tra.
Lúc chạm tay vào cha Phạm Ngọc thoáng sửng sốt. Từ hai bày tay ông có thể cảm nhận được bên trong cơ thể con mình đang diễn ra chuyện gì đó. Có một thứ năng lượng mạnh mẽ đang lưu chuyển.
Phạm Ngọc vẫn thở đều đều, hai mắt nhắm chặt.
- Sao rồi Anh?
Thấy cha nhăn mặt đăm chiêu mẹ Phạm Ngọc lo lắng hỏi.
- Anh không biết, rất lạ, cơ thể thằng bé đang mạnh lên. Đây là điều bình thường khi uống dược chất sinh hoá nhưng không hiểu sao con lại hôn mê.
- Có nguy hiểm gì không?
Bị vợ hỏi cha Phạm Ngọc ngẩn ra.
- Hẳn là không. Để Anh báo tín hiệu khẩn cấp. Ở bệnh viện chiến sĩ người ta có thể sẽ biết rõ hơn.
- Ừ, vậy nhanh lên anh.
Sau khi trao đổi hai vợ chồng đứng dậy. Cha Phạm Ngọc lấy một thiết bị đeo lên tay giống như đồng hồ sau đó khẽ thao tác. Thiết bị đó khẽ rung lên như gửi đi một tín hiệu nào đó.
Ở một nơi khác.
Đại tướng quân Trần Thanh Văn và thầy của ông đang ngồi đánh cờ thưởng trà. Trên bàn cờ có rất nhiều ô trống cùng những quân cờ hìnhLoại cờ họ chơi có nét giống một trò chơi dân gian cách đây đã mười ngàn năm.
Nó khác biệt với cờ của người phương Bắc thường ẩn chứa quy luật Âm Dương, Ngũ hành hay Dụng Binh đạo. Bàn cờ của hai người có hai loại quân cùng màu với phân biệt qua kích cỡ lớn nhỏ. Trên bàn cờ cũng có những ô vuông lớn nhỏ khác nhau. Cứ một nhóm ô vuông nhỏ lại có một ô vuông lớn.
Ván cờ này đã rất lâu rồi mà không phân ra thắng bại.
Với tốc độ tính toán cùng suy diễn của cường giả như họ thì mỗi nước đi lại liên quan đến hàng ngàn khả năng khác cùng rất nhiều bố cục khác nhau.
Tuy vậy, đánh cờ cũng giống như tu luyện là một môn học vấn vô cùng tinh thâm mà ngay cả thời đại Vũ trụ tiên tiến này cũng không thể hiểu hết. Nó giống như ta trèo tới một ngọn núi cao lại thấy một ngọn núi cao hơn nữa. Cứ thế không bao giờ có tận cùng.
Nhưng đánh cờ lại so tầm nhìn, tâm tính chứ không so tu vi chiến lực. Do vậy đại tướng quân Trần Thanh Văn có thể ngồi so chiêu với người thầy đáng kính thực lực hơn mình rất nhiều.
- Bíp bíp!
Bỗng thiết bị truyền tín trên cổ tay của Trần Thanh Văn vang lên. Ông khẽ chạm một ngón tay vào nó. Một luồng tin tức lập tức xuất hiện. Mặt ông khẽ đăm chiêu.
- Có chuyện gì à?
Ở phía đối diện, Thầy thấy vậy lên tiếng hỏi.
- Thầy, con vừa nhận được tin báo, từ ngôi nhà cuả Phạm Ngọc đã có tín hiệu cứu thương khẩn cấp phát ra.
Trần Thanh Văn đáp lời.
- Hả, có chuyện gì vậy?
Ông lão đang cầm trong tay chén trà nhỏ thấy vậy cũng vội buông xuống hỏi.
- Theo tin tức có được thì cậu ta không biết tại sao hôn mê. Hiện đang đưa tới bệnh viện chiến sĩ.
Trần Thanh Văn thuật lại toàn bộ tin tức. Cũng do từ lúc Thầy bảo Cần quan tâm hơn đến cậu bé Phạm Ngọc này nên đại tướng quân Trần Thanh Văn mới ra lệnh để ý đến chuyện của gia đình cậu ta. Nhờ vậy ông mới biết.
- Hôn mê? Sao vậy được nhỉ? Hẳn là cậu ta đã dùng Giao Huyết rồi. Thật lạ, trước giờ cũng có hơn mười người dùng qua nó, nhưng chưa có trường hợp nào như vậy. Không lẽ có vấn đề? Đi, con và ta tới đó xem sao.
Ông lão nghe học trò trả lời vậy thì cũng cảm thấy lo lắng nên sốt ruột muốn đến tận nơi.
Cậu bé kia là một hạt giống tốt. Vì thế nên ông mới không tiếc cho cậu ta cả Giao Huyết và Cửu Long Quyết. Hai thứ này chính là trụ cột cho sự lớn mạnh của Nam Thuỷ.
- Được, Thưa thầy. Để con nhắn tin báo cho Bác sĩ Hàn phía bệnh viện chuyển cậu ta vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trần Thanh Văn thấy vậy cũng vội vàng đứng lên. Tay ông nhấn mấy cái trên thiết bị truyền tín. Sau đó cả hai người đi nhanh về phía khoang di chuyển của toà tháp.
Một toà nhà khổng lồ màu trắng có dấu thập tự màu đỏ ngạo nghễ nằm trên đại lộ Thăng Long, đại lộ lớn nhất của thành Long Đỗ. Trong một hành lang rộng lớn, cha mẹ Phạm Ngọc đang đứng ngồi không yên, đôi mắt thỉnh thoảng lại đảo qua một căn phòng đang đóng chặt phía trước. Con của hai người đã vào đó hơn một giờ rồi vẫn chưa thấy được đưa ra.
Bên trong phòng, Phạm Ngọc nằm trên giường. Xung quanh hắn ta là rất nhiều thiết bị y tế lỉnh kình. Ba con robot đang tiến hành đo đạc các dữ liệu thân thể và cấu trúc gien. Bên cạnh đó còn có một người đàn ông có vầng trán rộng đang nhíu mày nhìn vào một màn hình đầy các chỉ số.
- Kích, kích.
Ba con robot nhỏ không ngừng đưa các thiết bị gắn vào các vị trí trên người Phạm Ngọc.
- Nam giới mười tám tuổi năm tháng ba ngày, các chỉ số sinh học đều đạt chuẩn cấp chiến tướng, gien đã tiến hoá lần thứ hai, điện não đồ hoàn toàn bình thường, thân thể đang biến đổi rất mạnh mẽ. Tình trạng hiện tại : Hôn mê không rõ nguyên nhân. Dự đoán có thể do trung khu thần kinh đang bị tác động mạnh bởi một lực lượng bên ngoài.
Nhìn những thông tin trên màn hình chẩn đoán, Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn khẽ nhăn mặt. Ông vừa được tin nhắn của đại tướng quân Trần Thanh Văn liền thông báo chuyển ca này sang phòng đặc biệt sau đó chạy ngay tới đây.
Trần Thanh Văn tuy không phải cầm quyền thành Long Đỗ nhưng lại là bạn thân của ông hồi đi học nên ông rất sẵn sàng giúp. Hơn nữa người này rất có thể sẽ trở thành vị trí cầm quyền tối cao trong cả phân khu nên tiếng nói của ông ta rất có uy lực.
- Lạ thật, các chỉ số rất tốt, dường như cậu ta đang tiến vào một trạng thái đột phá nào đó nhưng không hiểu sao lại như vậy.
Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn khẽ lẩm bẩm. Ông cũng là một người nghiên cứu sâu về tu luyện nên tuy tu vi bản thân khá khiêm tốn nhưng về phần lý luận có thể nói là hàng đầu.
- Tít, tít. Báo cáo, đã phân tích ra loại dược chất mà bệnh nhân sử dụng. Đó là một mẫu dược chất sinh hoá cấp độ rất cao. Tư liệu về loại dược chất này hạn chế quyền truy cập.
Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn đang trầm tư suy nghĩ thì thiết bị theo dõi báo lên như vậy.
- Dược chất sinh hoá hạn chế thông tin? Không lẽ là thứ đó.
Thấy được thông báo trên vị Bác sĩ này rất nghi hoặc. Ông có nghe phong phanh hội đồng đã nghiên cứu ra một loại dược chất siêu phàm, có thể làm thay đổi thời đại. Loại dược chất này được xếp vào cấp độ cực hạn và được bảo vệ tuyệt mật. Ngay cả ông, một vị bác sĩ có tiếng cũng không được tham gia.
Nghĩ đến đây, ông Bác sĩ bỗng tò mò. Xét lại các khả năng thì rất có thể là thứ đó. Chỉ có thứ đó mới làm cho đại tướng quân Trần Thanh Văn phải gấp gáp như thế. Xem ra phải đợi ông ta đến mới rõ.
- Thôi, đi ra thông báo cho hai người kia an tâm vậy.
Nghĩ thế Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn bước ra.
Bên trong phòng Phạm Ngọc vẫn nằm im. Nhưng không một ai phát hiện ra cơ thể hắn đang thay đổi kỳ dị. Dới làn da vốn trơn bóng đang bắt đầu hình thành những lỗ chân lông li ti. Bên trong kinh kạch cơ thể hắn, thứ dịch linh khí có màu ngọc bích đang bị thay bằng một thứ dịch màu đỏ. Thứ dịch này tuần hoàn một vòng sau đó đến vị trí của trái tim.
- Bịch!
Trái tim Phạm Ngọc khẽ nhảy lên một cái.
/145
|