Overlord

Q.9 - Chương 16 - Một Trận Chiến Đấu Khác 4

/210


Ánh trăng soi sáng ngôi trại dựng giữa đồng bằng. Khu trại không hề dựng lều cũng như cọc gỗ mà chỉ có một đám người nằm la liệt trên nền cỏ. Đa phần đều trông tơi tả và kiệt sức. Lý do họ gục xuống ngủ không cần chăn chiếu trong ngày đông giá rét vì tất cả đều đả hoàn toàn suy sụp, như những con rối bị đứt dây.

Đi giữa họ là bại tướng trong trận chiến vừa rồi, hoàng tử Barbro.

Liệu gã đang cảm thấy mình may mắn vì đã sống sót, hay quá xui xẻo khi phải đối đầu với một lực lượng hùng hậu.

Đội quân Goblin xuất hiện tại làng Carne quả thật rất mạnh, chính xác hơn là áp đảo. Binh đoàn của Barbro bị tan rã ngay khi vừa mới giáp mặt và không thể tránh khỏi thất bại. Lính của gã chết như ngả rạ.

Rốt cuộc lũ Goblin này tư đâu ra?

Barbro rất muốn biết câu trả lời

Trong đầu gã chỉ đoán được rằng bọn chúng đã xây dựng một đế chế tại rừng đại ngàn Tove. Cũng dễ hiểu khi chúng hành quân về phía Nam. Đám quý tộc bỏ trốn cùng ông đều chung suy nghĩ như vậy. Nghĩa là gã đã không gặp may. Và đám Goblin là lực lượng tinh nhuệ nhất của ngôi làng. Đây là một thông tin đáng giá.

– Ta thật ngu ngốc.

Barbro ghìm chặt nắm đấm.

Thua là thua, và lũ Goblin chắc chắn rất mạnh. Bất cứ ai chiến đấu với chúng sẽ hiểu được lý do tại sao Barbro lại thua. Tuy nhiên, trước những kẻ không hiểu chuyện, gã sẽ trở thành trò cười vì đã để thua đám Goblin

– Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.

Sự thất vọng đang dâng trào trong lòng gã. Chỉ cần nhắm mắt gã có thể nghe thấy tiếng cười nhạo, và sự khinh bỉ khi phải đối mặt với phụ vương. Đó là lí do gã không thể nghỉ ngơi mặc dù đã kiệt sức như những người khác. Đối với Barbro cuộc chiến đã kết thúc. Lúc này gã không thể đưa quân đến bình nguyên Kattse và tham gia cuộc chiến chống lại Đế quốc.

Đột nhiên- gã cảm nhận được sự hiện diện lạ từ hướng mà gã cùng binh sĩ tháo chạy. Có phải những binh lính bị bỏ lại đã bắt kịp họ, hay là lũ Goblin đuổi tới.

Dù rất lo sợ nhưng ông vẫn quay lại nhìn, gương mặt đột ngột biến sắc vì ngạc nhiên. Dù kẻ đó biết Barbro đã để ý đến, nó vẫy tay với một lời chào buổi sáng.

– Ya! Khỏe chứ hả?

Làm thế nào nó có thể xuất hiện ngay giữa đồng bằng rộng lớn mày mà không ai phát hiện? Cách ông không quá xa- khoảng 20m- là một cô gái có vẻ đẹp tuyệt vời với nụ cười khả ái. Ông sẽ không ngần ngại liếc mắt đưa tình nếu cả hai gặp mặt nơi thành đô, nhưng giữa chốn đồng không mông quạnh không có lấy một ngôi làng, ăn vận trang phục rất giống với trang phục hầu gái, lại không trang bị vũ khí tức nàng ta không phải một mạo hiểm giả.

Quái vật?

Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu ông. Một vài quái vật có ngoại hình xinh đẹp, nhưng trang phục hầu gái làm ông rối trí.

– Chào, ta đến đây để chơi với ngươi. Bộ dạng ngươi vẫn chưa thê thảm lắm, nhỉ? Câu hỏi của nàng như đang xem thường gã.

– Ngươi là ai?

Vừa hỏi tay gã vừa chạm vào thanh kiếm giắt bên hông. Gã chỉ có thể hỏi một câu sáo rỗng vì chưa rõ danh tính của cô gái bí ẩn.

– Tên ta là Lupusregina, một trong các hầu gái phục vụ cho ngài Ainz.

Cô gái bí ẩn giơ tay lên, chào gã một lần nữa. Điều gì đó khiến cô gái này— Lupusregina— có một giọng nói làm say đắm lòng người.

– Cái—cái gì.

Barbro đã rất kinh ngạc, gã quên cả việc đánh thức người lính xung quanh mình.

– Nào, nào, chúng ta dừng lại ở đây thôi… ngươi thực sự đã rất vất vả. Nhưng ngươi biết đấy, ta nghĩ nó là một trò bịp bợm. Ta cũng nghĩ sử dụng cả một đội quân Goblin đúng là quá hèn mà. Ta đã rất ngạc nhiên khi theo dõi con người kia, Enri, từ phía sau và kêu lên trong ngạc nhiên. Ai mà tưởng được lại có quá nhiều Goblin đổ ra… hehehe.

Lupusregina phát ra một âm thanh như tiếng cười. Đó rõ ràng là chế nhạo, nhưng Barbro không có tâm trạng mà để tâm tới.

– Thế còn ngươi ở đây làm gì!

Gã có thể cảm thấy có người cựa quậy đằng sau anh như thể phản ứng với những tiếng hét.

Chế nhạo là chế nhạo, nhưng hành động của cô ấy rõ là kỳ quặc nếu như cô ấy có một kế hoạch phục kích. Không cần thiết để bản thân phải lộ diện. Hay đây là một hành động để thu hút sự chú ý của gã? Tấn công từ phía sau khi gã đang phân tâm. Không— gã còn có giá trị, vì gã là đệ nhất vương tử.

Có lẽ kế hoạch của họ là muốn đàm phán nếu gã đủ may mắn, hoặc dùng gã như con tin nếu gã kém may mắn. Nhưng không có chuyện thương lượng mà có kết quả tốt cho gã. Có lẽ gã sẽ trở thành tù binh.

Cứ mỗi giây trôi qua, Barbro cảm thấy ngai vàng của mình mỗi lúc một xa vời. Tuy những người thực sự chịu trách nhiệm là những kẻ có cấp bậc cao trong Vương quốc, đã không nói cho anh biết có Goblin trong ngôi làng đó.

Nếu anh trở thành tù binh, anh sẽ có cơ hội gặp mặt Ainz Ooal Gown. Tùy thuộc vào tình hình, anh sẽ nhượng ¼ lãnh thổ Vương quốc cho Ainz đổi lấy việc giúp đỡ anh làm vua. Đây có lẽ là điều tốt nhất ông có thể ngộ ra trong cái tình cảnh tồi tệ này. Barbro suy nghĩ như vậy.

– Không, không, ta chỉ đi loanh quanh thôi.

Lupusregina tuyên bố sau một hơi thở sâu.

– Ta đến đây để tàn sát tất cả các ngươi!

Gã chớp mắt vài lần trước khi thét lên.

– Cái gì chứ?! Ngươi có biết mình đang nói cái quái gì không hả! Ngươi không biết là mình đang nói chuyện với ai sao?! Ta là đệ nhất vương tử của Vương quốc Re-Estize, Barbro Andrean Ield Ryle Vaiself!

– Há. Vâng, cứ cho là vậy đi, nhưng không phải ngươi cũng chỉ là con người thôi sao? Liệu ta nói có sai? Đối với chúng ta, tất cả đều như nhau. Ah, thì ta cũng biết ngươi là một hoàng tử đấy thôi.

– Như vậy… ra là thế! Có nghĩa là giết chết tất cả những người bên cạnh ta? Ta không cho đây là một ý hay. Nếu ngươi bắt ta làm tù binh, ngươi sẽ cần một ai đó báo tin cho nhà vua, hoặc là thương lượng sẽ vấp phải khó khăn trong nhiều cách.

Lupusregina nghiêng mình như thể gã đang nói một cái gì kỳ lạ.

– Này, này. Ngươi đang lảm nhảm cái gì thế? Ta nói lại lần nữa. Đây là thảm sát vì ta sẽ giết tất cả các ngươi. Não của ngươi không có nếp nhăn hả? Ah ~ cứ cho là ngươi có giá trị trong chuyện đó đi, nhưng chị đây có quan tâm chắc.

– Ngươi nói cái quái gì thế! Ngươi không nhận ra ta có giá trị thế nào sao! Ta là đệ nhất vương tử! Sao mà ngươi dám nghĩ đến chuyện giết chết ta! Đáng lẽ ra ngươi nên bắt lũ quý tộc làm con tin và tống tiền chúng! Hay là ngươi muốn lãnh thổ! Tốt hơn là nên giữ cho ta sống để lấy lợi thế trong đàm phán, nó tốt hơn là giết ta!

– …Ôi chúa ơi, đúng là một gã kỳ quặc.

Lupusregina cho thấy một nụ cười xấu xa trên gương mặt mình, sau đó cô tiếp tục bằng một giọng nghe có vẻ như đang cố giải thích một cái gì đó phức tạp cho một đứa bé.

– Trong kế hoạch của đấng chí tôn vô thượng— Ainz-sama, ngươi không cần thiết. Đó là lý do tại sao ngươi sắp chết. Hiểu rồi chứ?

Barbro sửng sốt. Biết rằng Lupusregina không có ý đùa cợt, cũng không đơn thuần là đe dọa. Ông vô thức nuốt nước bọt.

-… Là sự thật sao? Thực sự giết ta…

– Ah, một biểu hiện tốt. Đúng là thể loại yêu thích của ta. Ngươi đang thăng hạng trong bản xếp hạng yêu thích của ta đó.

– Thế sao—

Lupusregina nói chuyện với Barbro bằng một vẻ mặt trống rỗng. Barbro đã cố mỉm cười dù khuôn mặt gã đã cứng nhắc.

– Mệnh lệnh của Ainz-sama là giết chết tất cả các ngươi. Vì vậy, không ai được rời khỏi đây mà còn sống.

Cô đột nhiên thay đổi sắc mặt và đùa cợt.

– Ta đã suy nghĩ về cái này và cái kia. ‘Đối thủ nào của các ngươi sẽ cho ta niềm vui nhất đây?’ Thế là— ta đã chuẩn bị đối thủ thích hợp nhất cho tất cả các ngươi, những kẻ đã gặp quá nhiều rắc rối với Goblin.

Cô giơ tay lên và nói “Ta-da”. Đột nhiên, nhiều cái bóng bật ra từ cái bóng của cô, chúng như nhảy ra từ hư vô.

– Đây là những lính đánh thuê [Redcap]! mà ta đã triệu hồi!

Tổng cộng có 30 con. Chúng xấu xí và vặn vẹo giống những con Goblin mà anh đã thấy trước đó. Tất cả chúng đều đội mũ đỏ và mang giày thép. Trong tay chúng giữ chiếc rìu tỏa ra ánh sáng xanh dương tựa như ánh trăng.

– Kẻ địch tấn công! Các ngươi đang làm cái quái gì vậy! Tỉnh dậy mau! Kẻ địch đang ở đây!

Những người lính bị tiếng hét của Barbro đánh thức và nhìn thấy kẻ địch dưới ánh trăng họ gần như lóa mắt.

-… Cấp độ của chúng là 43. Tuy là quá mức cần thiết, nhưng tiếc thay không còn Goblin nào cấp thấp hơn nữa trong thư viện.

Tiếng hét lại vang lên. Những người lính này đã vừa trải qua một trận chiến khủng khiếp với lũ Goblin, họ đã không còn tâm trí để mà chiến đấu với Goblin thêm nữa. Họ bỏ chạy tán loạn mà không hề có lấy chút ý định chiến đấu.

– Không được chạy! Chiến đấu! chiến đấu đi! Đứng lại và chiến đấu cho ta! Bảo vệ ta!

Không một ai nghe lời Barbro. Ngay cả quý tộc cũng cùng ngựa bỏ chạy.

– Ahahahah! Đúng là tuyệt tác! Nghĩ đến chuyện các ngươi có khả năng chạy thoát trong vùng đồng bằng rộng lớn thế này! Ohoho~ thật là nực cười! Rất rốt! Ta rất là thích nó đó!

Lupusregina lên giọng chế giễu một cái gì đó mà Barbro hiểu rất rõ.

Chỉ có một cách duy nhất để sống sót. Đó là tiêu diệt kẻ địch.

– Đừng tưởng là cưỡi ngựa thì có thể thoát được chứ… ta đoán các ngươi ngu ngốc đến thế là cùng. Bọn bây có thể cắt chân của lũ ngu ngốc đó cho ta chứ?

Lũ [Redcap] chạy xổ ra, reo hò trong dự cảm một cuộc thảm sát sắp xảy ra.Chúng như thú hoang. Chúng lướt qua những tên lính ly tán tìm cách chạy trốn.

Và sau đó… tiếng thét vang vọng trong không khí. Tiếng kêu đó là của một trong những quý tộc đã cố gắng tẩu thoát trên lưng ngựa.

Những tiếng la hét vang lên liên tục.

– Oho, ta đoán là mình không thể tận hưởng quá lâu bởi vì không có quá nhiều người sống sót… mà cũng đành chịu thôi. Ta sẽ cố gắng làm tốt nhất, và tận hưởng niềm vui này càng lâu càng tốt. Tuy ta không được như Sol-chan, nhưng ta sẽ cho ngươi thấy là ta không quá tệ.

Lupusregina bước đến chỗ Barbro đã rút kiếm ra. Cô bước đi thoải mái cứ như đang tản bộ. Một nụ cười xuất hiện giống một khe nứt trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến Barbro rùng mình. Sau 30 phút, Barbro cuối cùng cũng được phép nếm vị ngọt của cái chết.

/210

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status