Lúc tắt trang mạng đi, Diệp Bạc Hâm không cẩn thận nhấp vào một cửa sổ khác, một trang mới chạy ra.
Cô hốt hoảng, vội vàng muốn tắt đi, song đôi mắt lại dán chặt vào một hình ảnh trước mặt, trong lòng nổi lên mâu thuẫn, năm ngón tay cầm lấy con chuột dần dần tái bệch đi.
Ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng vào bức hình trên máy tính, con ngươi hơi trừng to ra, có chút cay đắng, cũng có chút tự giễu.
Không nhìn trộm bí mật của người khác là mật thám của cô, cô phải nên nhìn đi chỗ khác, làm như không hề thấy bất cứ điều gì, cô ngay lập tức tắt trang mạng đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ánh mắt lại lướt tới hình dáng, đường nét của bức hình, đến cả bản thân cô cũng đoán không ra những ý nghĩ ngay lúc này.
Đó là một bức ảnh, Tập Vị Nam ngồi trên bãi cỏ lưng dựa vào một cái cây lớn, trên đầu ngón tay treo lơ lửng một sợi dây chuyền bằng vàng trắng có hình như một giọi nước, một bên đầu gối co lại, ánh mắt chăm chú nhìn sợi dây chuyền trong tay, khóe miệng khẽ mỉm cười, những tia nắng từ sau lưng xuyên qua tán lá in xuống mặt đất, mạ lên một tầng óng ánh vàng, khắp người anh như đắm chìm trong đại dương vàng óng ánh ấy.
Bên cạnh có một chiếc xích đu, trên tấm đu trắng là một cô gái tóc ngắn ngang tai đang ngồi, cô gái hai tay vịn vào sợi dây thừng hai bên, ngón chân giẫm trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, gót chân vênh lên, khuôn mặt ngây thơ tinh tế hơi nghiêng một chút về bên phải, trong đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng và ngọt ngào.
Và ánh mắt vô cùng dịu dàng ấy như dán chặt lấy người đám ông ngồi bên cạnh, thấp hơn cô một xíu.
Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô gái trở thành điểm đẹp nhất trong bức ảnh, nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời ban sớm, như kim châm sâu thẳm vào ánh mắt Diệp Bạc Hâm.
Cả hai trên người đều mang quân trang, vẻ ngoài xuất chúng, ngay đến cả độ cong nơi khóe miệng cũng cực kỳ tương xứng, khiến Diệp Bạc Hâm tin rằng trên đời này Kim Đồng Ngọc Nữ là có thật.
Người chụp bức ảnh đã biết cách nắm bắt thời cơ rất tốt, cả vườn hoa phía sau như đang làm nền cho hai người họ.
Nếu như người đàn ông trong bức ảnh không phải là Tập Vị Nam, Diệp Bạc Hâm đã nghĩ, cô nhất định sẽ khen ngợi ai đó kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, quả thật là một bức ảnh nhệ thuật khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng tất cả lại đổi thành nét mặt quen thuộc lại xa lạ của cô, trong lòng chỉ còn lại cay đắng.
Rõ ràng là người đầu ấp tay gối rất thân thuộc, thế nhưng ánh mắt dịu dàng say đắm ấy, cô trước giờ chưa từng được nhìn thấy.
Một người đàn ông gần ba mươi vẫn có chuyện yêu đương là rất bình thường, càng huống hồ anh ấy ưu tú như thế, từ nhỏ đến lớn không hề thiếu những cô nữ sinh xinh đẹp vây quanh, đã từng qua tay một hai người là chuyện hết sức bình thường, cô không phải là cũng có vị hôn phu sao?
Một lý do như vậy, Diệp Bạc Hâm biết bản thân không nên so đo tính toán, câu nệ những thứ đã qua, nhưng trên tình cảm lại không thể bỏ qua được, bất cứ ai đột nhiên phát hiện chồng của mình từng có một cô bạn gái xinh đẹp hơn cả mình, ánh mắt ấm áp của anh ấy bản thân trước giờ chưa từng được nhìn thấy, cô nghĩ đã là phụ nữ trong lòng ít nhiều điều sẽ để ý, trừ khi người phụ nữ ấy một chút cũng không hề quan tâm đến chồng mình.
Cô không tham gia vào những năm tháng trước kia của anh, trong thanh xuân tuổi trẻ của anh đã có những người thay thế vị trí của cô, họ là vì cái gì để sánh bước bên nhau trong thời gian đó, sau cùng lại lẻ bóng rời xa nhau?
Cô gái ấy cũng là quân nhân sao? Khuôn mặt xinh đẹp biểu lộ nét kiên nghị, những đường nét hoàn mỹ như được Thương Đế dày công chạm khắc nên, dường như Thượng Đế đã gom hết tất cả những thứ đẹp đẽ trên đời để tạo ra cô ấy, đẹp đến mức khiến một người phụ nữ như cô cũng phải rung động.
Mái tóc ngắn ngang tai khiến cô nhìn ra đây là cô gái rất hoạt bát.
Mái tóc ngắn ngang tai...
Diệp Bạc Hâm trong đầu như có gì đó vỡ lẽ ra...
Những mảnh vỡ kí ức từng chút từng chút được ghép lại...
Tập Vị Nam lần đầu nhìn thấy cô, cô cũng để tóc ngắn đến ngang tai.
Vì vậy... anh là xem cô như cô gái đó mới liều mạng cứu cô ra khỏi đám cháy?
Chẳng trách anh thường say sưa nhìn cô tóc ngắn, vì vậy tất cả những điều này đều là cô cướp đi hạnh phúc người khác?
...
Tập Vị Nam cả người quấn khăn tắm bước ra, đứng gần có thể thấy được tóc trên da đầu từng nhúm dựng lên, không có một giọt nước, xem ra đã được lau chùi qua.
Liếc nhìn một cái, đã thấy cô ấy bần thần nhìn chằm chằm vào màn hình, mím chặt môi, Tập Vị Nam hơi sợ, có gì đó trong lòng nảy ra, liền nhanh chân chạy đến.
Tay đặt lên sau lưng ghế, bức ảnh trên màn hình gợi lại những hồi ức.
Con ngươi đen láy như thiên thạch dán chặt vào sợi dây chuyền hình giọt nước trên ngón tay, cố kiềm sự đau đớn.
Sau lưng truyền tới một hơi thở lạnh ngắt, Diệp Bạc Hâm lạnh sống lưng, từ màn hình máy tính mơ hồ nhìn ra được bóng dáng người đàn ông quấn chiếc khăn tắm màu xám tro.
Chuyện xem trộm bị bắt quả tang, dù cô không phải là cố ý, nhưng lại không hề che đậy, ngược lại còn trân trân mắt nhìn, Diệp Bạc Hâm trong chớp mắt có chút căng thẳng.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lại được thay thế bằng sự cay đắng.
Cô hạ mắt, bỏ tay ra khỏi con chuột.
“Xin lỗi...” trong giọng nói của cô có chút run rẩy không dễ nhìn ra, không giải thích gì nhiều, sự thật là cô đã xem trộm, xem xong bị bắt quả tang vẫn hùng hùng khí thế xin lỗi.
Tập Vị Nam không nói gì, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn cô lấy một cái, mà Diệp Bạc Hâm lại có thể cảm nhận được hơi thở từ sau người truyền tới càng lúc càng lạnh giá.
Diệp Bạc Hâm dựa vào cạnh bàn, đôi chân có chút mềm đi, nhưng không phải vì sợ anh, mà vì trong lòng trào dâng khiến cô đau uất nghẹn lại, cô ngạc nhiên khi mình phản ứng thái quá lên, hay là cô vẫn còn để tâm đến anh hơn cả so với bản thân tưởng tượng.
Để tâm đến mức muốn độc chiếm tất cả của anh, bao gồm cả quá khứ, nhưng cô suy cho cùng vẫn đến trễ rồi, trái tim của anh đã từng bị người khác nắm giữ, có lẽ hiện tại vẫn còn lưu giữ những dấu vết còn sót lại của người khác.
Phản ứng của Tập Vị Nam làm cô run rẩy, không hề trách móc, không hề chột dạ, trầm ngâm ngồi xuống, đặt tay lên chuột, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
Anh cắn môi, sắc mặt u ám như mây đen trước bão tố, tròng mắt sâu thẳm bị một tầng mây che phủ, khiến người khác không nhìn ra được rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.
Trầm ngâm rất lâu, trong phòng khách chỉ còn âm thanh gõ bàn phím, Diệp Bạc Hâm cảm thấy chán nản, cô đang đợi một lời giải thích từ anh, nào sợ miễn cưỡng, cũng không nói một lời nào, chỉ trưng ra vẻ mặt đó.
Có lúc chiến tranh lạnh so với cơn bão điên cuồng còn khiến người ta sợ hơn gấp nhiều lần, bởi bạn không biết được tai họa diệt vong gì đang đợi bạn.
Diệp Bạc Hâm nắm chặt đầu ngón tay, ánh mắt hơi thu lại: “Chuẩn bị đến thời gian luyện tập rồi, em... đi trước đây.”
Trước khi xoay người, cô nhìn anh một cái.
Mặt hơi trầm xuống, ngồi thẳng, dường như không hề nghe thấy lời cô nói vậy.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu, Diệp Bạc Hâm xoay người, thu ánh mắt đi về phía cửa.
Cô không phát hiện ra, lúc cô quay người, ngón tay gõ trên bàn phím dừng lại, thậm chí hơi run run.
Ngước mắt nhìn cô không một chút do dự quay lưng đi, lồng ngực anh thắt lại.
Cô luôn trưng ra phong thái cao ngút, dáng vẻ cao ngạo không xem ai ra gì.
Bản thân là vợ của anh, cô có quyền chất vấn anh, nhưng cô không làm thế, quay người đi không chút lưu luyến, giống như năm năm trước.
Tim cô cứng rắn hơn bất kì ai khác, sự kiêu ngạo không cho phép cô cuối đầu, cô không cần đến thứ tình cảm ô uế, vì vậy cô lại trở thành kẻ bỏ đi.
Dù là yêu anh, cô cũng không cho anh một cơ hội, cắt bỏ hết không dài dòng lôi thôi.
Yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn, có lúc anh đều không nhìn ra được suy nghĩ của chính mình.
“Cô ấy là em gái của anh...”
Tập Vị Nam nhận thua rồi, cô không phải là người đầu tiên anh yêu, nhưng lại là người anh yêu sâu đậm nhất.
Cô có thể từ bỏ anh, nhưng anh không muốn giẫm lên vết xe đổ của năm năm trước.
Người ấy là cô, anh lùi một bước lại làm sao, hai người tính khí trái ngược ở bên nhau, phải luôn có một bên học cách thỏa hiệp, cô đã không chịu lùi một bước, thì anh chịu thua rồi.
Sai lầm của năm năm trước, anh không có cách nào xoay chuyển, suýt chút đã khiến cô mất mạng, lần này anh chịu thỏa hiệp, ai bảo anh hèn, không chịu mở lòng.
Em gái?
Cho rằng cô mù sao? Có em gái nào nhìn anh trai bằng ánh mắt như vậy?
Đã là em gái, anh vì sao lại mặt màu u ám, do dự không quyết định được?
Diệp Bạc Hâm suýt chút nữa bật cười ra tiếng, dường như nhìn ra hai năm trước Hạ Dã Nhuận cũng nói với cô Lâm Tinh Âm là em khóa dưới, sau đó thì sao, em khóa dưới thăng chức rồi, anh ta rời bỏ vị hôn thê này là cô mà đi.
Mỗi người đàn ông trên người đều có loại tật xấu này sao?
Tại sao phải nói dối?
Nói rằng đó là bạn gái cũ của anh, cô sẽ không bám chặt không buông, cũng sẽ không tức giận la lối khóc lóc.
Giữa hai người đến một chút thành thật căn bản nhất cũng không có, có người cũ vẫn phải che đậy giấu giếm, nếu không phải hôm nay cô phát hiện ra, sau này đột nhiên ở đâu xuất hiện người mạo nhận là bạn gái cũ, cô thật không biết phải đối mặt như thế nào.
Chuyện của Hạ Dã Nhuận có tiếp diễn lại không, cô quả thực không biết được.
Diệp Bạc Hâm nhếch môi cười tự giễu, đến cả đôi mắt trong veo cũng đều chứa đầy sự mỉa mai.
“Em gái?” cô cười lạnh lùng, “Em họ nội? em họ ngoại? Hay là... em gái nuôi?”
“Tập Vị Nam, có phải anh thấy em rất ngốc, em nhớ anh từng nói với em, anh chỉ có một người anh trai, không có chị em gái gì cả, bây giờ ở đâu chui ra một em gái, không phải là bẽ mặt sao? Hay là anh cho rằng em trí nhớ không tốt, quên rồi?”
Cô không phải dễ nổi giận, nhưng có người đã xem thường cô quá rồi, cả người cô giống như cái gai nhọn, động tý là làm tổn thương người khác.
“Em cứ nghĩ rằng anh sẽ không như thế, nhưng không ngờ anh đến một chút thành khẩn cũng làm không được, có người cũ chẳng phải chuyện mất mặt gì, em cũng có hôn phu, nhưng không ngờ anh đến dũng khí để thừa nhận cũng không có, em quá thất vọng về anh rồi!”
Nghe những lời phẫn nộ châm biếm của cô, Tập Vị Nam từ từ nhắm mắt lại, tất cả nỗi đau đều thu hết vào đôi mắt đang nhắm chặt lại.
Lại mở mắt, bình thản.
“Cô ấy mất rồi!”
Chết rồi, vì thế không cần phải nói.
Thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng không thể làm phai nhạt đi tình cảm.
Diệp Bạc Hâm cả người run lên, từ phẫn nộ đến kinh ngạc chỉ trong cái nháy mắt.
Giọng anh nhẹ tựa một chiếc lông tơ hồng quét qua tim, nhưng lại mang sự tuyệt vọng và hối hận nặng nề. Bốn từ ngắn ngủi, dường như chất chứa hết tất cả dũng khí của anh.
Diệp Bạc Hâm xoay người lại, anh thu vào tầm mắt, Diệp Bạc Hâm trong lòng nhói đau, “Xin lỗi... em không biết...”
Không có ai lại mang cái chết ra làm trò đùa, cô không nên hoài nghi anh, một người ngay thẳng như vậy, sao lại có thể đến dũng khí thừa nhận người yêu cũ cũng không có chứ?
Cô bị sự đố kỵ là cho lu mờ đầu óc, cũng bị thái độ thờ ơ của anh làm cho phát cáu, vì thế mới không giữ được miệng, nói mấy lời không chính đáng.
Nhưng mà điều khiến Diệp Bạc Hâm lo lắng nhất là, Tập Vị Nam không hề nhìn cô, tự mình lẩm bẩm: “Chết trận rồi, trong một trận bao vây kho đạn dược ở vùng Tam Giác Vàng, cô ấy bị bắt, bọn chúng làm nổ thuốc nổ, cô ấy bị thiêu cháy đến xương cốt cũng không còn...”
Diệp Bạc Hâm nghe không nổi nữa, cô không ngờ được trong thời đại hòa bình, lại có một người con gái tuổi đời ngang cô chết trên chiến trường, mà lại là hy sinh thân mình vì nước, cô không nói ra được cảm xúc trong lòng, là đau lòng nhiều hơn hay tôn kính nhiều hơn.
Song những hành động ban nãy khiến cô cảm thấy bản thân giống như cố ý gây rối, cô trước giờ không phải kiểu như thế, nhưng bây giờ lại biến thành kẻ bản thân căm ghét nhất.
"Đừng nói nữa, em xin lỗi..."
Trên đời này vô dụng nhất chính là lời xin lỗi, nhưng ngoài xin lỗi, cô ấy không còn biết nói gì khác.
Tập Vị Nam nhếch môi, ngước mắt nhìn cô một cái, quay người về phía đối diện ban công.
Núi xanh và trời xanh phía đằng xa như hòa làm một, ánh nắng mạ hồng cả một góc trời, cảnh xế chiều mờ mờ ảo ảo.
Bóng lưng anh cô đơn trầm lặng, lạnh lùng đến mức x alạ không dám lại gần.
Diệp Bạc Hâm sợ sệt nhìn anh một cái, bước từng bước về gần phía anh, nhìn chằm chằm vào tấm lưng lực lưỡng, do dự đưa hai tay lên.
Đầu ngón tay run run ôm lấy eo anh, mặt áp sát vào sống lưng cứng đờ của anh.
Tập Vị Nam thu ánh nhìn xa xăm phía xa lại, lạnh lùng vén tay cô trên bụng dưới ra, nhếch môi như đang nói gì đó.
Cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, Diệp Bạc Hâm trong lòng căng thẳng một chút, khóe mắt nhỏ xuống vài giọt lệ.
"Thời gian tập luyện tới rồi, quay về đi... "Tập Vị Nam hạ giọng.
Diệp Bạc Hâm do dự, "Nhưng mà anh..."
Tập Vị Nam ngắt lời, "Anh muốn được yên tĩnh một mình..."
Vì vậy em đừng đến làm phiền anh, anh sợ bản thaan không khống chế được...
...
Trước cửa sổ sát đất, tấm rèm màu kem được vén sang hai bên, những tia nắng sớm chiếu xuyên qua, từ tầng 21 nhìn xuống, toàn cảnh thành phố phồn hoa đều thu hết vào tầm mắt.
Văn phòng tổng quản lý, Tô Uyển sáu giờ đã bước vào, văn bản trù hoạch bị cô khoanh tròn lại, cô chau mày, cho đến tận tám giờ lên ca, hai phương án đã bị cô bác bỏ, vứt trên bàn làm việc màu đen.
Cô đau đầu ấn ấn thái dương, ánh mặt trời vừa lúc chiếu qua cửa sổ, cô đứng lên kéo lại một bên rèm, che đi một góc trong văn phòng, lại cầm remote điều hòa hạ nhiệt độ xuống.
Vừa ngồi xuống khởi động máy tính, trợ lý đã mang một ly cà phê tới.
Tô Uyển nhấp một ngụm, nghe trợ lý báo cáo về lịch trình hôm nay.
"Buổi sáng mười giờ đại hội cổ đông, buổi trưa gặp mặt với Trương tổng của Trung Thái, buổi chiều ba giờ gặp tổng quản lý của Hưng Thịnh thảo luận về hợp đồng, buổi tối bảy giờ có buổi tiệc từ thiện..."
Trợ lý đã sắp xếp bản lịch trình, Tô Uyển giao cho anh ta một việc, "Bảo bộ phận trù hoạch về làm lại lần nữa, sáng sớm mai tôi muốn nhìn thấy một bản trù hoạch vừa ý!"
Bận rộn suốt một ngày, Tô Uyển đã đau đầu lại càng đau đầu hơn.
Cô dùng nước ấm uống thuốc, rồi xách túi ra về.
Buổi tối có bữa tiệc từ thiện, cô không tự lái xe, bước lên một chiếc Lamborghini, "Đến Thẩm Mỹ Viện Chí Tôn."
Lần này đến thẩm mỹ viện, da mặt Tô Uyển rạng rỡ hơn, đến độ tuổi này, khóe môi cô không hề có một nếp nhăn, những lúc cau mặt tươi cười đều hết sức phong tình.
Trên đầu quấn khăn, để lộ ra phần vai gáy thon dài, vầng trán sáng bóng khiến cô như trẻ ra vài tuổi.
Chiếc đầm dạ hội cúp cực màu kem, giữa eo khảm lên viên đá kim cương trắng, làm tôn thêm nét uyển chuyển và quyến rũ của cô.
Tô Uyển mỉm cười bước đi trên lối dành cho người quyền quý nổi tiếng, ngón tay đeo chiếc nhẫn màu đỏ của hoàng hậu Mari, sau người, một ánh mắt bám theo cô.
Không thể phủ nhận, năm tháng yêu anh ta, không lưu lại dấu vết gì trên người cô, mà lại càng thêm thú vị.
Nhưng kiểu phụ nữ như vậy, lại có mấy người đàn ông chế ngự được?
Cô hốt hoảng, vội vàng muốn tắt đi, song đôi mắt lại dán chặt vào một hình ảnh trước mặt, trong lòng nổi lên mâu thuẫn, năm ngón tay cầm lấy con chuột dần dần tái bệch đi.
Ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng vào bức hình trên máy tính, con ngươi hơi trừng to ra, có chút cay đắng, cũng có chút tự giễu.
Không nhìn trộm bí mật của người khác là mật thám của cô, cô phải nên nhìn đi chỗ khác, làm như không hề thấy bất cứ điều gì, cô ngay lập tức tắt trang mạng đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ánh mắt lại lướt tới hình dáng, đường nét của bức hình, đến cả bản thân cô cũng đoán không ra những ý nghĩ ngay lúc này.
Đó là một bức ảnh, Tập Vị Nam ngồi trên bãi cỏ lưng dựa vào một cái cây lớn, trên đầu ngón tay treo lơ lửng một sợi dây chuyền bằng vàng trắng có hình như một giọi nước, một bên đầu gối co lại, ánh mắt chăm chú nhìn sợi dây chuyền trong tay, khóe miệng khẽ mỉm cười, những tia nắng từ sau lưng xuyên qua tán lá in xuống mặt đất, mạ lên một tầng óng ánh vàng, khắp người anh như đắm chìm trong đại dương vàng óng ánh ấy.
Bên cạnh có một chiếc xích đu, trên tấm đu trắng là một cô gái tóc ngắn ngang tai đang ngồi, cô gái hai tay vịn vào sợi dây thừng hai bên, ngón chân giẫm trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, gót chân vênh lên, khuôn mặt ngây thơ tinh tế hơi nghiêng một chút về bên phải, trong đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng và ngọt ngào.
Và ánh mắt vô cùng dịu dàng ấy như dán chặt lấy người đám ông ngồi bên cạnh, thấp hơn cô một xíu.
Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô gái trở thành điểm đẹp nhất trong bức ảnh, nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời ban sớm, như kim châm sâu thẳm vào ánh mắt Diệp Bạc Hâm.
Cả hai trên người đều mang quân trang, vẻ ngoài xuất chúng, ngay đến cả độ cong nơi khóe miệng cũng cực kỳ tương xứng, khiến Diệp Bạc Hâm tin rằng trên đời này Kim Đồng Ngọc Nữ là có thật.
Người chụp bức ảnh đã biết cách nắm bắt thời cơ rất tốt, cả vườn hoa phía sau như đang làm nền cho hai người họ.
Nếu như người đàn ông trong bức ảnh không phải là Tập Vị Nam, Diệp Bạc Hâm đã nghĩ, cô nhất định sẽ khen ngợi ai đó kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, quả thật là một bức ảnh nhệ thuật khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng tất cả lại đổi thành nét mặt quen thuộc lại xa lạ của cô, trong lòng chỉ còn lại cay đắng.
Rõ ràng là người đầu ấp tay gối rất thân thuộc, thế nhưng ánh mắt dịu dàng say đắm ấy, cô trước giờ chưa từng được nhìn thấy.
Một người đàn ông gần ba mươi vẫn có chuyện yêu đương là rất bình thường, càng huống hồ anh ấy ưu tú như thế, từ nhỏ đến lớn không hề thiếu những cô nữ sinh xinh đẹp vây quanh, đã từng qua tay một hai người là chuyện hết sức bình thường, cô không phải là cũng có vị hôn phu sao?
Một lý do như vậy, Diệp Bạc Hâm biết bản thân không nên so đo tính toán, câu nệ những thứ đã qua, nhưng trên tình cảm lại không thể bỏ qua được, bất cứ ai đột nhiên phát hiện chồng của mình từng có một cô bạn gái xinh đẹp hơn cả mình, ánh mắt ấm áp của anh ấy bản thân trước giờ chưa từng được nhìn thấy, cô nghĩ đã là phụ nữ trong lòng ít nhiều điều sẽ để ý, trừ khi người phụ nữ ấy một chút cũng không hề quan tâm đến chồng mình.
Cô không tham gia vào những năm tháng trước kia của anh, trong thanh xuân tuổi trẻ của anh đã có những người thay thế vị trí của cô, họ là vì cái gì để sánh bước bên nhau trong thời gian đó, sau cùng lại lẻ bóng rời xa nhau?
Cô gái ấy cũng là quân nhân sao? Khuôn mặt xinh đẹp biểu lộ nét kiên nghị, những đường nét hoàn mỹ như được Thương Đế dày công chạm khắc nên, dường như Thượng Đế đã gom hết tất cả những thứ đẹp đẽ trên đời để tạo ra cô ấy, đẹp đến mức khiến một người phụ nữ như cô cũng phải rung động.
Mái tóc ngắn ngang tai khiến cô nhìn ra đây là cô gái rất hoạt bát.
Mái tóc ngắn ngang tai...
Diệp Bạc Hâm trong đầu như có gì đó vỡ lẽ ra...
Những mảnh vỡ kí ức từng chút từng chút được ghép lại...
Tập Vị Nam lần đầu nhìn thấy cô, cô cũng để tóc ngắn đến ngang tai.
Vì vậy... anh là xem cô như cô gái đó mới liều mạng cứu cô ra khỏi đám cháy?
Chẳng trách anh thường say sưa nhìn cô tóc ngắn, vì vậy tất cả những điều này đều là cô cướp đi hạnh phúc người khác?
...
Tập Vị Nam cả người quấn khăn tắm bước ra, đứng gần có thể thấy được tóc trên da đầu từng nhúm dựng lên, không có một giọt nước, xem ra đã được lau chùi qua.
Liếc nhìn một cái, đã thấy cô ấy bần thần nhìn chằm chằm vào màn hình, mím chặt môi, Tập Vị Nam hơi sợ, có gì đó trong lòng nảy ra, liền nhanh chân chạy đến.
Tay đặt lên sau lưng ghế, bức ảnh trên màn hình gợi lại những hồi ức.
Con ngươi đen láy như thiên thạch dán chặt vào sợi dây chuyền hình giọt nước trên ngón tay, cố kiềm sự đau đớn.
Sau lưng truyền tới một hơi thở lạnh ngắt, Diệp Bạc Hâm lạnh sống lưng, từ màn hình máy tính mơ hồ nhìn ra được bóng dáng người đàn ông quấn chiếc khăn tắm màu xám tro.
Chuyện xem trộm bị bắt quả tang, dù cô không phải là cố ý, nhưng lại không hề che đậy, ngược lại còn trân trân mắt nhìn, Diệp Bạc Hâm trong chớp mắt có chút căng thẳng.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lại được thay thế bằng sự cay đắng.
Cô hạ mắt, bỏ tay ra khỏi con chuột.
“Xin lỗi...” trong giọng nói của cô có chút run rẩy không dễ nhìn ra, không giải thích gì nhiều, sự thật là cô đã xem trộm, xem xong bị bắt quả tang vẫn hùng hùng khí thế xin lỗi.
Tập Vị Nam không nói gì, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn cô lấy một cái, mà Diệp Bạc Hâm lại có thể cảm nhận được hơi thở từ sau người truyền tới càng lúc càng lạnh giá.
Diệp Bạc Hâm dựa vào cạnh bàn, đôi chân có chút mềm đi, nhưng không phải vì sợ anh, mà vì trong lòng trào dâng khiến cô đau uất nghẹn lại, cô ngạc nhiên khi mình phản ứng thái quá lên, hay là cô vẫn còn để tâm đến anh hơn cả so với bản thân tưởng tượng.
Để tâm đến mức muốn độc chiếm tất cả của anh, bao gồm cả quá khứ, nhưng cô suy cho cùng vẫn đến trễ rồi, trái tim của anh đã từng bị người khác nắm giữ, có lẽ hiện tại vẫn còn lưu giữ những dấu vết còn sót lại của người khác.
Phản ứng của Tập Vị Nam làm cô run rẩy, không hề trách móc, không hề chột dạ, trầm ngâm ngồi xuống, đặt tay lên chuột, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
Anh cắn môi, sắc mặt u ám như mây đen trước bão tố, tròng mắt sâu thẳm bị một tầng mây che phủ, khiến người khác không nhìn ra được rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.
Trầm ngâm rất lâu, trong phòng khách chỉ còn âm thanh gõ bàn phím, Diệp Bạc Hâm cảm thấy chán nản, cô đang đợi một lời giải thích từ anh, nào sợ miễn cưỡng, cũng không nói một lời nào, chỉ trưng ra vẻ mặt đó.
Có lúc chiến tranh lạnh so với cơn bão điên cuồng còn khiến người ta sợ hơn gấp nhiều lần, bởi bạn không biết được tai họa diệt vong gì đang đợi bạn.
Diệp Bạc Hâm nắm chặt đầu ngón tay, ánh mắt hơi thu lại: “Chuẩn bị đến thời gian luyện tập rồi, em... đi trước đây.”
Trước khi xoay người, cô nhìn anh một cái.
Mặt hơi trầm xuống, ngồi thẳng, dường như không hề nghe thấy lời cô nói vậy.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu, Diệp Bạc Hâm xoay người, thu ánh mắt đi về phía cửa.
Cô không phát hiện ra, lúc cô quay người, ngón tay gõ trên bàn phím dừng lại, thậm chí hơi run run.
Ngước mắt nhìn cô không một chút do dự quay lưng đi, lồng ngực anh thắt lại.
Cô luôn trưng ra phong thái cao ngút, dáng vẻ cao ngạo không xem ai ra gì.
Bản thân là vợ của anh, cô có quyền chất vấn anh, nhưng cô không làm thế, quay người đi không chút lưu luyến, giống như năm năm trước.
Tim cô cứng rắn hơn bất kì ai khác, sự kiêu ngạo không cho phép cô cuối đầu, cô không cần đến thứ tình cảm ô uế, vì vậy cô lại trở thành kẻ bỏ đi.
Dù là yêu anh, cô cũng không cho anh một cơ hội, cắt bỏ hết không dài dòng lôi thôi.
Yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn, có lúc anh đều không nhìn ra được suy nghĩ của chính mình.
“Cô ấy là em gái của anh...”
Tập Vị Nam nhận thua rồi, cô không phải là người đầu tiên anh yêu, nhưng lại là người anh yêu sâu đậm nhất.
Cô có thể từ bỏ anh, nhưng anh không muốn giẫm lên vết xe đổ của năm năm trước.
Người ấy là cô, anh lùi một bước lại làm sao, hai người tính khí trái ngược ở bên nhau, phải luôn có một bên học cách thỏa hiệp, cô đã không chịu lùi một bước, thì anh chịu thua rồi.
Sai lầm của năm năm trước, anh không có cách nào xoay chuyển, suýt chút đã khiến cô mất mạng, lần này anh chịu thỏa hiệp, ai bảo anh hèn, không chịu mở lòng.
Em gái?
Cho rằng cô mù sao? Có em gái nào nhìn anh trai bằng ánh mắt như vậy?
Đã là em gái, anh vì sao lại mặt màu u ám, do dự không quyết định được?
Diệp Bạc Hâm suýt chút nữa bật cười ra tiếng, dường như nhìn ra hai năm trước Hạ Dã Nhuận cũng nói với cô Lâm Tinh Âm là em khóa dưới, sau đó thì sao, em khóa dưới thăng chức rồi, anh ta rời bỏ vị hôn thê này là cô mà đi.
Mỗi người đàn ông trên người đều có loại tật xấu này sao?
Tại sao phải nói dối?
Nói rằng đó là bạn gái cũ của anh, cô sẽ không bám chặt không buông, cũng sẽ không tức giận la lối khóc lóc.
Giữa hai người đến một chút thành thật căn bản nhất cũng không có, có người cũ vẫn phải che đậy giấu giếm, nếu không phải hôm nay cô phát hiện ra, sau này đột nhiên ở đâu xuất hiện người mạo nhận là bạn gái cũ, cô thật không biết phải đối mặt như thế nào.
Chuyện của Hạ Dã Nhuận có tiếp diễn lại không, cô quả thực không biết được.
Diệp Bạc Hâm nhếch môi cười tự giễu, đến cả đôi mắt trong veo cũng đều chứa đầy sự mỉa mai.
“Em gái?” cô cười lạnh lùng, “Em họ nội? em họ ngoại? Hay là... em gái nuôi?”
“Tập Vị Nam, có phải anh thấy em rất ngốc, em nhớ anh từng nói với em, anh chỉ có một người anh trai, không có chị em gái gì cả, bây giờ ở đâu chui ra một em gái, không phải là bẽ mặt sao? Hay là anh cho rằng em trí nhớ không tốt, quên rồi?”
Cô không phải dễ nổi giận, nhưng có người đã xem thường cô quá rồi, cả người cô giống như cái gai nhọn, động tý là làm tổn thương người khác.
“Em cứ nghĩ rằng anh sẽ không như thế, nhưng không ngờ anh đến một chút thành khẩn cũng làm không được, có người cũ chẳng phải chuyện mất mặt gì, em cũng có hôn phu, nhưng không ngờ anh đến dũng khí để thừa nhận cũng không có, em quá thất vọng về anh rồi!”
Nghe những lời phẫn nộ châm biếm của cô, Tập Vị Nam từ từ nhắm mắt lại, tất cả nỗi đau đều thu hết vào đôi mắt đang nhắm chặt lại.
Lại mở mắt, bình thản.
“Cô ấy mất rồi!”
Chết rồi, vì thế không cần phải nói.
Thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng không thể làm phai nhạt đi tình cảm.
Diệp Bạc Hâm cả người run lên, từ phẫn nộ đến kinh ngạc chỉ trong cái nháy mắt.
Giọng anh nhẹ tựa một chiếc lông tơ hồng quét qua tim, nhưng lại mang sự tuyệt vọng và hối hận nặng nề. Bốn từ ngắn ngủi, dường như chất chứa hết tất cả dũng khí của anh.
Diệp Bạc Hâm xoay người lại, anh thu vào tầm mắt, Diệp Bạc Hâm trong lòng nhói đau, “Xin lỗi... em không biết...”
Không có ai lại mang cái chết ra làm trò đùa, cô không nên hoài nghi anh, một người ngay thẳng như vậy, sao lại có thể đến dũng khí thừa nhận người yêu cũ cũng không có chứ?
Cô bị sự đố kỵ là cho lu mờ đầu óc, cũng bị thái độ thờ ơ của anh làm cho phát cáu, vì thế mới không giữ được miệng, nói mấy lời không chính đáng.
Nhưng mà điều khiến Diệp Bạc Hâm lo lắng nhất là, Tập Vị Nam không hề nhìn cô, tự mình lẩm bẩm: “Chết trận rồi, trong một trận bao vây kho đạn dược ở vùng Tam Giác Vàng, cô ấy bị bắt, bọn chúng làm nổ thuốc nổ, cô ấy bị thiêu cháy đến xương cốt cũng không còn...”
Diệp Bạc Hâm nghe không nổi nữa, cô không ngờ được trong thời đại hòa bình, lại có một người con gái tuổi đời ngang cô chết trên chiến trường, mà lại là hy sinh thân mình vì nước, cô không nói ra được cảm xúc trong lòng, là đau lòng nhiều hơn hay tôn kính nhiều hơn.
Song những hành động ban nãy khiến cô cảm thấy bản thân giống như cố ý gây rối, cô trước giờ không phải kiểu như thế, nhưng bây giờ lại biến thành kẻ bản thân căm ghét nhất.
"Đừng nói nữa, em xin lỗi..."
Trên đời này vô dụng nhất chính là lời xin lỗi, nhưng ngoài xin lỗi, cô ấy không còn biết nói gì khác.
Tập Vị Nam nhếch môi, ngước mắt nhìn cô một cái, quay người về phía đối diện ban công.
Núi xanh và trời xanh phía đằng xa như hòa làm một, ánh nắng mạ hồng cả một góc trời, cảnh xế chiều mờ mờ ảo ảo.
Bóng lưng anh cô đơn trầm lặng, lạnh lùng đến mức x alạ không dám lại gần.
Diệp Bạc Hâm sợ sệt nhìn anh một cái, bước từng bước về gần phía anh, nhìn chằm chằm vào tấm lưng lực lưỡng, do dự đưa hai tay lên.
Đầu ngón tay run run ôm lấy eo anh, mặt áp sát vào sống lưng cứng đờ của anh.
Tập Vị Nam thu ánh nhìn xa xăm phía xa lại, lạnh lùng vén tay cô trên bụng dưới ra, nhếch môi như đang nói gì đó.
Cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, Diệp Bạc Hâm trong lòng căng thẳng một chút, khóe mắt nhỏ xuống vài giọt lệ.
"Thời gian tập luyện tới rồi, quay về đi... "Tập Vị Nam hạ giọng.
Diệp Bạc Hâm do dự, "Nhưng mà anh..."
Tập Vị Nam ngắt lời, "Anh muốn được yên tĩnh một mình..."
Vì vậy em đừng đến làm phiền anh, anh sợ bản thaan không khống chế được...
...
Trước cửa sổ sát đất, tấm rèm màu kem được vén sang hai bên, những tia nắng sớm chiếu xuyên qua, từ tầng 21 nhìn xuống, toàn cảnh thành phố phồn hoa đều thu hết vào tầm mắt.
Văn phòng tổng quản lý, Tô Uyển sáu giờ đã bước vào, văn bản trù hoạch bị cô khoanh tròn lại, cô chau mày, cho đến tận tám giờ lên ca, hai phương án đã bị cô bác bỏ, vứt trên bàn làm việc màu đen.
Cô đau đầu ấn ấn thái dương, ánh mặt trời vừa lúc chiếu qua cửa sổ, cô đứng lên kéo lại một bên rèm, che đi một góc trong văn phòng, lại cầm remote điều hòa hạ nhiệt độ xuống.
Vừa ngồi xuống khởi động máy tính, trợ lý đã mang một ly cà phê tới.
Tô Uyển nhấp một ngụm, nghe trợ lý báo cáo về lịch trình hôm nay.
"Buổi sáng mười giờ đại hội cổ đông, buổi trưa gặp mặt với Trương tổng của Trung Thái, buổi chiều ba giờ gặp tổng quản lý của Hưng Thịnh thảo luận về hợp đồng, buổi tối bảy giờ có buổi tiệc từ thiện..."
Trợ lý đã sắp xếp bản lịch trình, Tô Uyển giao cho anh ta một việc, "Bảo bộ phận trù hoạch về làm lại lần nữa, sáng sớm mai tôi muốn nhìn thấy một bản trù hoạch vừa ý!"
Bận rộn suốt một ngày, Tô Uyển đã đau đầu lại càng đau đầu hơn.
Cô dùng nước ấm uống thuốc, rồi xách túi ra về.
Buổi tối có bữa tiệc từ thiện, cô không tự lái xe, bước lên một chiếc Lamborghini, "Đến Thẩm Mỹ Viện Chí Tôn."
Lần này đến thẩm mỹ viện, da mặt Tô Uyển rạng rỡ hơn, đến độ tuổi này, khóe môi cô không hề có một nếp nhăn, những lúc cau mặt tươi cười đều hết sức phong tình.
Trên đầu quấn khăn, để lộ ra phần vai gáy thon dài, vầng trán sáng bóng khiến cô như trẻ ra vài tuổi.
Chiếc đầm dạ hội cúp cực màu kem, giữa eo khảm lên viên đá kim cương trắng, làm tôn thêm nét uyển chuyển và quyến rũ của cô.
Tô Uyển mỉm cười bước đi trên lối dành cho người quyền quý nổi tiếng, ngón tay đeo chiếc nhẫn màu đỏ của hoàng hậu Mari, sau người, một ánh mắt bám theo cô.
Không thể phủ nhận, năm tháng yêu anh ta, không lưu lại dấu vết gì trên người cô, mà lại càng thêm thú vị.
Nhưng kiểu phụ nữ như vậy, lại có mấy người đàn ông chế ngự được?
/326
|