Tập Vị Nam chớp chớp mắt, lông mi dài nhẹ nhàng quét trên mắt cô, cảm giác kỳ lạ khiến cô mở ta đôi mắt long lanh.
Lông mi của một người đàn ông so với cô còn dài hơn, khoé mắt khẽ động, lúc khiến anh cảm xúc trong anh dần lạnh đi, một sợi phong tình không thể nói rõ ràng.
Đối diện với anh trong khoảng cách gần, phát hiện đồng tử của anh đẹp tựa màn đen chứa một vùng trời đầy sao, một màng sương sa mỏng khiến đồng tử mang một màu sắc mập mờ.
Mập mờ...
Diệp Bạc Hâm ngơ ngác, hơi ấm trên đôi môi từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi, hơi hơi dịch chuyển, mắt của anh hướng xuống đất, bàn tay dày rộng bao chặt quanh ngón tay cô, dẫn tay cô tới nắm lấy bên eo của anh.
Hai má của Diệp Bạc Hâm giống như bị nhuộm một tầng đỏ sau khi uống rượu, dư vị trong ánh mắt chưa phai mờ, toàn bộ cơ thể đẹp như hoa hồng đang chờ được buông ra.
Cô oán giận phản ứng của bản thân, thật dễ dàng để anh vượt qua hàng phòng thủ, ngay cả khi lúc trước chưa từng gần gũi với người đàn ông nào, nhưng cũng không đến nỗi hôn một cái tâm trí đã mơ màng.
Tuy nhiên một hai liên tục bị cái mới của anh ghi lại, sự nguy hiểm của anh khiến trong lòng cô báo động lớn.
Không thể phủ nhận, cuộc hôn nhân này lúc ban đầu thành phần ôn hoà, bây giờ cô đã không rõ dự tính lúc ban đầu.
“Anh... vẫn ổn chứ?” Ngón tay vuốt ve trên má anh, đôi mắt anh hơi khép lại, lông mi co giật một lúc, hừ nhẹ một tiếng.
Đối với hành động phanh đúng lúc của anh, trong lòng Diệp Bạc Hâm rất cảm kích, nếu không theo chiều hướng lúc nãy phát triển, cô ước tính rằng cổng thành thất thủ cô mới tỉnh táo lại.
Diệp Bạc Hâm cũng không thúc giục anh, lặng lẽ đợi anh hồi phục.
Mặt trời ngoài cửa sổ không nắng chói như giữa trưa, từ từ khuất sau ban công, nhiệt độ trong phòng lại cao không hạ thấp, hai người đều nóng mồ hôi chảy đầy người.
Tập Vị Nam hít một hơi thật sâu, hôn trên má cô một cái, mới quay người ngồi dậy, thuận tay kéo cô dậy, giúp cô chỉnh lại quần áo và mái tóc.
Trong phòng tắm, Diệp Bạc Hâm xắn tay áo lên, tháo vòi nước xuống, giữ cho nước hất vào mặt.
Người phụ nữ trong gương có sắc mặt ửng đỏ, khoé mắt để lộ ra sự quyến rũ, mấy sợi tóc ướt nhẹp dính trên trán, ngón tay gọn gàng mảnh khảnh mở ra, lấy một vài tờ giấy từ bồn rửa mặt, lau lau những giọt nước trên mặt.
Cơn cuồng nhiệt mang lửa khiến cho Diệp Bạc Hâm đến bây giờ trong lòng vẫn chưa bình thường, không chỉ là anh xúc động, ngay cả cô cũng không thể chịu được mà tâm hồn phơi phới.
Cô ngây ngốc nhìn người phụ nữ trong gương, nghe thấy ngoài của truyền tới âm thanh, hồ cô mới quay về, thấp đầu bước qua bên cạnh anh.
Sự thèm khát trong mắt Tập Vị Nam vẫn chưa phai mờ, một thân quân trang xộc xệch không bằng phẳng, các cúc áo bên trên không gài lại, bên dưới cũng nhàu nát.
Anh vươn tay nắm lấy tay của Diệp Bạc Hâm, trên đôi môi mỏng tràn lên giọng khàn khàn, “Anh làm món cá kho, nguội rồi có mùi tanh, lát nữa em còn phải tập luyện, tận dụng thời gian ăn đi, anh đi tắm trước, không cần đợi anh.”
“Vâng.” Diệp Bạc Hâm không ngẩng đầu, nhịp tim không dễ mới bình tĩnh bởi vì giọng nói khàn khàn của anh lại lạc nhịp.
Tập Vị Nam trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ của cô, đôi môi lặng lẽ cười.
Không được ăn thịt, nhưng may mà có súp để giải quyết cơn thèm ăn.
So với năm năm trước muốn gặp lại không được, gặp được rồi còn phải giả vờ như không quan tâm, bây giờ thì tốt rồi.
Năm năm kiêng kỵ khiến bây giờ anh khó tránh khó mà kiềm chế triều tình dâng trào mãnh liệt, nhưng không sao, lại nhẫn một chút, qua một thời gian giải quyết xong mọi việc là được rồi.
Nghe thấy trong nhà tắm truyền tới âm thanh nước chảy tí tách, mặt Diệp Bạc Hâm đỏ tới mang tai.
Rõ ràng là tâm trạng Tập Vị Nam rất tốt, mỉm cười giúp cô lấy thức ăn, bản thân lại không động một miếng nào, ngồi đối diện cô, tay áo xắn đến khuỷu tay, cơ bắp rắn chắc lắc qua lắc lại trước mặt cô.
Diệp Bạc Hâm nghi hoặc ngẩng đầu lên, hất hất cơm trong bát, ấp a ấp úng nói: “Anh không ăn sao?”
“Lúc nãy ăn no rồi.” Tập Vị Nam nghiêng người về phía trước, ánh mắt chứa trêu chọc nhàn nhạt, khoé miệng càng không mảy may ý cười tiếc rẻ.
Khuôn mặt lạnh lùng mang đến một ảo giác nghiêm trọng, cộng với từ việc công việc đã làm quanh năm, bất kỳ lúc nào trên người toả ra khí thế cương trực công chính.
Vì vậy trong thời gian đầu Diệp Bạc Hâm không hiểu ý tứ của anh, nhíu chặt lông mày, anh ăn cơm lúc nào rồi, lại nghĩ tới Đặng Viễn nói chỗ thức ăn này là anh tự thân xuống bếp, nghĩ tới chắc là ăn ở bếp rồi.
Thấy cô không phản ứng, Tập Vị Nam lắc đầu cười mất mát.
Bộ não cô đốp chát rất thông minh, đáng tiếc trên một số phương diện phản ứng hơi chậm.
...
Ra khỏi toà quân quan, Tiêu Thuần kéo Đặng Viễn lại.
Nhăn trán lại hỏi anh, “Đặng Viễn, lúc nãy là tình huống gì?”
Đến bây giờ não của Tiêu Thuần vẫn còn hồ đồ, trong phòng đại đội trưởng có con gái thì bỏ qua đi, nhưng cô gái đó lại là vợ vửa đại đội trưởng...
Đại đội trưởng mấy năm gần đây đại đội trưởng gần gũi nữ sắc? Tham gia hội nghị, các tướng cấp trên 、uỷ viên tranh nhau giới thiệu đối tượng cho anh, anh đều từ chối rồi.
Gia thế, tướng mạo, học vị của các cô gái đều không lọt vào mắt anh, chị dâu này lại có cái gì chạm vào trái tim băng giá cùa đại đội trưởng?
Lớn lên cũng rất xinh đẹp, nhưng không đến mức khiến người khác kinh diễm, hơn nữa đại đội trưởng cũng không phải là người nhìn thấy đẹp nổi lòng tham.
Nghĩ tới lúc đầu anh cũng gặp gỡ vài vị thủ trưởng tên tuổi mượn cớ tụ họp, dẫn theo một vài cô gái tới trước đại đội trưởng, tư sắc của bọn họ so với Diệp Bạc Hâm càng khiến cho người ta động lòng, không phải nói Diệp Bạc Hâm không xinh đẹp, mà là trên người Diệp Bạc Hâm không có loại quyến rũ hồn xiêu phách lạc, cũng giống như loại thanh nhã của hoa sen trong hồ nước trong, khiến người ya cảm giác đối diện cô không thể sản sinh ham muốn, chính là sợ làm nhơ cô.
Câu nói này làm sao nói ra được?
Nhưng nhìn xa thì không thể khinh thường...
Tiêu Thuần hiểu rõ chân tướng rồi, thì ra đại đội trưởng thích kiểu này, cũng đúng, kiểu phụ nữ tướng mạo gợi cảm không thích hợp cưới về nha, vừa nhìn liền giống như hồng hạnh muốn xuất tường, giống quân nhân bọn họ quanh năm không ở bên cạnh, cưới người vợ không an phận không phải cho bọn họ chịu đau khổ sao?
Không cẩn thận hậu viện bắt lửa, vợ liền chạy cùng người khác.
Chiếc mũ ô liu biến thành chiếc mũ màu xanh thật...
“Cái gì mà tình huống gì?” Đặng Viễn lảng tránh vấn đề.
Một bạt tai của Tiêu Thuần đánh lên đầu anh, “Còn nói? Lúc nãy trên lầu cậu nói với tôi thế nào, đánh chết cũng không mở miệng. Nếu không phải đại đội trưởng giới thiệu, tiểu tử cậu đến bây giờ còn lừa tôi ngồi trong cái trống.”
Đặng Viễn xoa xoa đầu đau của mình, nhỏ tiếng thì thầm, “Không phải đại đội trưởng bảo không được nói sao.”
“Vì sao?”
Đặng Viễn thần bí ghé vào tai Tiêu Thuần nói, “Quý doanh trưởng nói là cơ mật quân sự.”
Còn cơ mật quân sự?
Cưới một cô gái gây ra phiền phức như vậy sao?
Vừa nghĩ tới lúc nãy lôi kéo người ta ra, còn khăng khăng phê bình một trận, Tiêu Thuần liền đau lòng.
“Đại đội trưởng kết hôn lúc nào, vì sao tôi không biết?” Tiêu Thuần còn muốn soi mói thêm nhiều tin mật hơn.
“Quý doanh trưởng nói rồi là cơ mật quân sự, tôi làm sao biết được?”
Đặng Viễn trả lời như lẽ dĩ nhiên, Tiêu Thuần tức giận muốn chụp lấy anh, nhưng vì binh lính cứ đi đi lại lại, anh chỉ có thể thu lại tay của mình.
“Tiểu tử cậu biết lúc nào?”
Đặng Viễn thật thà cười ngốc nghếch, gãi gãi tai, “Là lần trước, đại đội trưởng không phải vào thành phố hội nghị sao, lần thăng cấp sư đoàn, chị dâu đội nhiên xuất hiện, vừa tới liền xông lên xe của tôi, tôi còn chưa phản ứng kịp, người đã bị cô kéo xuống xe rồi.”
Khoé miệng Tiêu Thuần co rút, loại chuyện như vậy cô cũng làm được.
“Còn gì không, cậu còn biết những gì?”
Đặng Viễn lắc đầu, “Hết rồi.”
...
“Cái đó... có thể cho em mượn máy tính của anh một chút không?” Diệp Bạc Hâm từ sau cửa nhô đầu ra, cô thấy trên bàn có một chiếc máy tính xách tay, nghĩ tới thời gian này bận rộn luyện tập, rất lâu rồi không lên email, không biết bên trong có những mail quan trọng cần xử lý gấp không.
Vốn dĩ cô thôi việc rồi, tính toán sẽ không có mail nào quan trọng, bên Diệp Thị cũng chưa vào, nhưng trước khi vào Diệp Thị, cô tìm người giúp đỡ giúp cô thu thập chút tình hình hiện giờ và tiền vốn quay vòng 、tư liệu đấu thầu các hạng mục lớn.
Nếu đã muốn vào đó, vậy nên chuẩn bị đầy đủ, cô không phải đi bưng bít, kinh doanh cô không làm qua, nhưng cô có thể học.
Trong phòng ngủ không có phòng bếp, vì vậy không có bồn rửa chén chuyên dụng, nhưng lúc trước Tập Vị Nam bận rộn, hoặc là ăn cơm ở văn phòng, hoặc là ăn trong phòng ngủ, anh có một thói quen, ăn cơm xong tự mình rửa bát, có thể không để cho người khác làm thì sẽ không để lại, vì vậy trong phòng ngủ và văn phòng đều có nước rửa bát và miếng rửa bát.
Nói ăn no rồi là đùa giỡn, Diệp Bạc Hâm đã ăn không ít rồi, anh mới động đũa, nhưng nhìn thấy lượng cơm của cô, không thoả mái cau mày.
Diệp Bạc Hâm liền vội vàng giải thích, nói sức ăn của cô nhiều hơn so với trước kia rồi, hơn nữa trong những cô gái được coi là có năng lực ăn rồi, đâu giống nam binh bọn họ, ăn cơm đều là bưng dĩa ăn.
Bữa tối là anh tư tay làm, còn muốn bắt anh giải quyết hậu quả, trong lòng Diệp Bạc Hâm áy náy, muốn động thủ giúp anh, kết quả Tập Vị Nam liếc mắt nhìn cô, kêu cô nghỉ ngơi thật tốt, không có thời gian rồi.
Diệp Bạc Hâm nghĩ cũng đúng, không đến nỗi tranh giành làm việc với anh, diện tích phòng tắm không lớn, trong bồn rửa mặt mặc dù chen chúc được hai người, nhưng mà lúc nãy vừa xảy ra chuyện như vậy, cô bây giờ vừa nghĩ đến việc tiếp xúc với anh gần như vậy da đầu tê râm ran.
Tập Vị Nam xắn tay áo lên hai chân hơi hơi mở rộng ra, đứng trước bồn rửa, anh đóng vòi nước lại, cầm trên đầu máng lõm của nước rửa bát, đổ vào trong máng một ít.
“Mật khẩu là...”.Tập Vị Nam ngừng lại một chút, vặn nắp lại, nheo một mắt, hồ bình tĩnh khuấy động một làn sóng lăn tăn, “Ngày sinh nhật của em...”
Diệp Bạc Hâm nghi ngờ bản thân nghe nhầm, thu đồng tử lại, “Ngày sinh của em?”
Có cần nói mập mờ như vậy không, dùng ngày sinh nhật của cô làm mật khẩu khoá màn hình máy tính, cô vì sao cảm thấy kỳ lạ như vậy?
“Ừm.” giọng của Tập Vị Nam bị bao phủ bởi tiếng vòi nước, cô nghi ngờ bước vô phòng khách.
Ngồi trên ghế xoay, máy tính không có đóng, chỉ là một màn hình đen.
Ngón tay nhanh chóng chuyển động, cô nhập số ngày sinh của mình, máy tính chạy rất nhanh, chớp mắt chuyển sang hình nền.
Hình nền là một bức ảnh phong cảnh rất bình thường, từ trên mạng tải xuống, ở góc bên dưới có địa chỉ của trang web.
Cô vội vã liếc một mắt, không dám tuỳ tiền nhấn vào văn kiện của anh, trong não quanh quẩn lời của Tiêu Thuần: Văn phòng và phòng ngủ của đại đội trưởng không được tuỳ tiện vào, nếu như cơ mật bị rò rỉ ra ngoài, sẽ bị cáo buộc lên toà án quân sự, trở thành gián điệp để xử lý.
Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng di chuyển tầm mắt, quay lại phía sau, hướng về bóng lưng màu xanh cương nghị sau phòng tắm: “Cái đó... trong máy tính anh không có văn kiện cơ mật chứ? Có cái gì em không thể động vào cái gì không...”
Nghe lời của cô, Tập Vị Nam cười to.
Văn kiện cơ mật tăng thêm tầng tầng mật mã và số hiệu, hacker thông thường cũng không vào được, anh không ngu như vậy, dễ dàng để trên màn hình cho người ta thấy được.
“Không có.”
Diệp Bạc Hâm thở phào một hơi, đôi mắt dán chặt vào màn hình.
Anh lúc nãy có dùng máy tính, mạng không bị ngắt kết nối, góc phải bên dưới còn có chim cánh cụt đang chuyển động.
Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn, không ngờ anh cũng dùng hiệu chim cánh cụt, còn cho rằng anh là loại người không chơi các ứng dụng trò chuyện xã hội.
Mở trang web email, email mới nhất là tài liệu cô cho người điều tra Diệp Thị, nhấn mở xem qua, đại khái là tình hình phát triển Diệp Thị mấy năm gần đây.
Sau một lúc, vẫn còn ba mươi phút mới đến thời gian luyện tập buổi tối, cô xem sơ lược qua, trả lời mail của đối phương, kêu anh điều tra kỹ lưỡng một chút, sau đó chuẩn bị một số tài liệu dự án quy hoạch kinh doanh tiêu biểu cho cô.
Email thứ hai là mail của Giám tổng, hỏi cô cốt truyện có tiến triển không, khoảng thời gian nào hoàn thành, có cần giúp đỡ gì thì nói.
Diệp Bạc Hâm đóng hộp thư, không có ý định trả lời, còn việc tiến triển, cô thậm chí còn không phác thảo, đối với dự thảo, cô vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.
Lông mi của một người đàn ông so với cô còn dài hơn, khoé mắt khẽ động, lúc khiến anh cảm xúc trong anh dần lạnh đi, một sợi phong tình không thể nói rõ ràng.
Đối diện với anh trong khoảng cách gần, phát hiện đồng tử của anh đẹp tựa màn đen chứa một vùng trời đầy sao, một màng sương sa mỏng khiến đồng tử mang một màu sắc mập mờ.
Mập mờ...
Diệp Bạc Hâm ngơ ngác, hơi ấm trên đôi môi từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi, hơi hơi dịch chuyển, mắt của anh hướng xuống đất, bàn tay dày rộng bao chặt quanh ngón tay cô, dẫn tay cô tới nắm lấy bên eo của anh.
Hai má của Diệp Bạc Hâm giống như bị nhuộm một tầng đỏ sau khi uống rượu, dư vị trong ánh mắt chưa phai mờ, toàn bộ cơ thể đẹp như hoa hồng đang chờ được buông ra.
Cô oán giận phản ứng của bản thân, thật dễ dàng để anh vượt qua hàng phòng thủ, ngay cả khi lúc trước chưa từng gần gũi với người đàn ông nào, nhưng cũng không đến nỗi hôn một cái tâm trí đã mơ màng.
Tuy nhiên một hai liên tục bị cái mới của anh ghi lại, sự nguy hiểm của anh khiến trong lòng cô báo động lớn.
Không thể phủ nhận, cuộc hôn nhân này lúc ban đầu thành phần ôn hoà, bây giờ cô đã không rõ dự tính lúc ban đầu.
“Anh... vẫn ổn chứ?” Ngón tay vuốt ve trên má anh, đôi mắt anh hơi khép lại, lông mi co giật một lúc, hừ nhẹ một tiếng.
Đối với hành động phanh đúng lúc của anh, trong lòng Diệp Bạc Hâm rất cảm kích, nếu không theo chiều hướng lúc nãy phát triển, cô ước tính rằng cổng thành thất thủ cô mới tỉnh táo lại.
Diệp Bạc Hâm cũng không thúc giục anh, lặng lẽ đợi anh hồi phục.
Mặt trời ngoài cửa sổ không nắng chói như giữa trưa, từ từ khuất sau ban công, nhiệt độ trong phòng lại cao không hạ thấp, hai người đều nóng mồ hôi chảy đầy người.
Tập Vị Nam hít một hơi thật sâu, hôn trên má cô một cái, mới quay người ngồi dậy, thuận tay kéo cô dậy, giúp cô chỉnh lại quần áo và mái tóc.
Trong phòng tắm, Diệp Bạc Hâm xắn tay áo lên, tháo vòi nước xuống, giữ cho nước hất vào mặt.
Người phụ nữ trong gương có sắc mặt ửng đỏ, khoé mắt để lộ ra sự quyến rũ, mấy sợi tóc ướt nhẹp dính trên trán, ngón tay gọn gàng mảnh khảnh mở ra, lấy một vài tờ giấy từ bồn rửa mặt, lau lau những giọt nước trên mặt.
Cơn cuồng nhiệt mang lửa khiến cho Diệp Bạc Hâm đến bây giờ trong lòng vẫn chưa bình thường, không chỉ là anh xúc động, ngay cả cô cũng không thể chịu được mà tâm hồn phơi phới.
Cô ngây ngốc nhìn người phụ nữ trong gương, nghe thấy ngoài của truyền tới âm thanh, hồ cô mới quay về, thấp đầu bước qua bên cạnh anh.
Sự thèm khát trong mắt Tập Vị Nam vẫn chưa phai mờ, một thân quân trang xộc xệch không bằng phẳng, các cúc áo bên trên không gài lại, bên dưới cũng nhàu nát.
Anh vươn tay nắm lấy tay của Diệp Bạc Hâm, trên đôi môi mỏng tràn lên giọng khàn khàn, “Anh làm món cá kho, nguội rồi có mùi tanh, lát nữa em còn phải tập luyện, tận dụng thời gian ăn đi, anh đi tắm trước, không cần đợi anh.”
“Vâng.” Diệp Bạc Hâm không ngẩng đầu, nhịp tim không dễ mới bình tĩnh bởi vì giọng nói khàn khàn của anh lại lạc nhịp.
Tập Vị Nam trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ của cô, đôi môi lặng lẽ cười.
Không được ăn thịt, nhưng may mà có súp để giải quyết cơn thèm ăn.
So với năm năm trước muốn gặp lại không được, gặp được rồi còn phải giả vờ như không quan tâm, bây giờ thì tốt rồi.
Năm năm kiêng kỵ khiến bây giờ anh khó tránh khó mà kiềm chế triều tình dâng trào mãnh liệt, nhưng không sao, lại nhẫn một chút, qua một thời gian giải quyết xong mọi việc là được rồi.
Nghe thấy trong nhà tắm truyền tới âm thanh nước chảy tí tách, mặt Diệp Bạc Hâm đỏ tới mang tai.
Rõ ràng là tâm trạng Tập Vị Nam rất tốt, mỉm cười giúp cô lấy thức ăn, bản thân lại không động một miếng nào, ngồi đối diện cô, tay áo xắn đến khuỷu tay, cơ bắp rắn chắc lắc qua lắc lại trước mặt cô.
Diệp Bạc Hâm nghi hoặc ngẩng đầu lên, hất hất cơm trong bát, ấp a ấp úng nói: “Anh không ăn sao?”
“Lúc nãy ăn no rồi.” Tập Vị Nam nghiêng người về phía trước, ánh mắt chứa trêu chọc nhàn nhạt, khoé miệng càng không mảy may ý cười tiếc rẻ.
Khuôn mặt lạnh lùng mang đến một ảo giác nghiêm trọng, cộng với từ việc công việc đã làm quanh năm, bất kỳ lúc nào trên người toả ra khí thế cương trực công chính.
Vì vậy trong thời gian đầu Diệp Bạc Hâm không hiểu ý tứ của anh, nhíu chặt lông mày, anh ăn cơm lúc nào rồi, lại nghĩ tới Đặng Viễn nói chỗ thức ăn này là anh tự thân xuống bếp, nghĩ tới chắc là ăn ở bếp rồi.
Thấy cô không phản ứng, Tập Vị Nam lắc đầu cười mất mát.
Bộ não cô đốp chát rất thông minh, đáng tiếc trên một số phương diện phản ứng hơi chậm.
...
Ra khỏi toà quân quan, Tiêu Thuần kéo Đặng Viễn lại.
Nhăn trán lại hỏi anh, “Đặng Viễn, lúc nãy là tình huống gì?”
Đến bây giờ não của Tiêu Thuần vẫn còn hồ đồ, trong phòng đại đội trưởng có con gái thì bỏ qua đi, nhưng cô gái đó lại là vợ vửa đại đội trưởng...
Đại đội trưởng mấy năm gần đây đại đội trưởng gần gũi nữ sắc? Tham gia hội nghị, các tướng cấp trên 、uỷ viên tranh nhau giới thiệu đối tượng cho anh, anh đều từ chối rồi.
Gia thế, tướng mạo, học vị của các cô gái đều không lọt vào mắt anh, chị dâu này lại có cái gì chạm vào trái tim băng giá cùa đại đội trưởng?
Lớn lên cũng rất xinh đẹp, nhưng không đến mức khiến người khác kinh diễm, hơn nữa đại đội trưởng cũng không phải là người nhìn thấy đẹp nổi lòng tham.
Nghĩ tới lúc đầu anh cũng gặp gỡ vài vị thủ trưởng tên tuổi mượn cớ tụ họp, dẫn theo một vài cô gái tới trước đại đội trưởng, tư sắc của bọn họ so với Diệp Bạc Hâm càng khiến cho người ta động lòng, không phải nói Diệp Bạc Hâm không xinh đẹp, mà là trên người Diệp Bạc Hâm không có loại quyến rũ hồn xiêu phách lạc, cũng giống như loại thanh nhã của hoa sen trong hồ nước trong, khiến người ya cảm giác đối diện cô không thể sản sinh ham muốn, chính là sợ làm nhơ cô.
Câu nói này làm sao nói ra được?
Nhưng nhìn xa thì không thể khinh thường...
Tiêu Thuần hiểu rõ chân tướng rồi, thì ra đại đội trưởng thích kiểu này, cũng đúng, kiểu phụ nữ tướng mạo gợi cảm không thích hợp cưới về nha, vừa nhìn liền giống như hồng hạnh muốn xuất tường, giống quân nhân bọn họ quanh năm không ở bên cạnh, cưới người vợ không an phận không phải cho bọn họ chịu đau khổ sao?
Không cẩn thận hậu viện bắt lửa, vợ liền chạy cùng người khác.
Chiếc mũ ô liu biến thành chiếc mũ màu xanh thật...
“Cái gì mà tình huống gì?” Đặng Viễn lảng tránh vấn đề.
Một bạt tai của Tiêu Thuần đánh lên đầu anh, “Còn nói? Lúc nãy trên lầu cậu nói với tôi thế nào, đánh chết cũng không mở miệng. Nếu không phải đại đội trưởng giới thiệu, tiểu tử cậu đến bây giờ còn lừa tôi ngồi trong cái trống.”
Đặng Viễn xoa xoa đầu đau của mình, nhỏ tiếng thì thầm, “Không phải đại đội trưởng bảo không được nói sao.”
“Vì sao?”
Đặng Viễn thần bí ghé vào tai Tiêu Thuần nói, “Quý doanh trưởng nói là cơ mật quân sự.”
Còn cơ mật quân sự?
Cưới một cô gái gây ra phiền phức như vậy sao?
Vừa nghĩ tới lúc nãy lôi kéo người ta ra, còn khăng khăng phê bình một trận, Tiêu Thuần liền đau lòng.
“Đại đội trưởng kết hôn lúc nào, vì sao tôi không biết?” Tiêu Thuần còn muốn soi mói thêm nhiều tin mật hơn.
“Quý doanh trưởng nói rồi là cơ mật quân sự, tôi làm sao biết được?”
Đặng Viễn trả lời như lẽ dĩ nhiên, Tiêu Thuần tức giận muốn chụp lấy anh, nhưng vì binh lính cứ đi đi lại lại, anh chỉ có thể thu lại tay của mình.
“Tiểu tử cậu biết lúc nào?”
Đặng Viễn thật thà cười ngốc nghếch, gãi gãi tai, “Là lần trước, đại đội trưởng không phải vào thành phố hội nghị sao, lần thăng cấp sư đoàn, chị dâu đội nhiên xuất hiện, vừa tới liền xông lên xe của tôi, tôi còn chưa phản ứng kịp, người đã bị cô kéo xuống xe rồi.”
Khoé miệng Tiêu Thuần co rút, loại chuyện như vậy cô cũng làm được.
“Còn gì không, cậu còn biết những gì?”
Đặng Viễn lắc đầu, “Hết rồi.”
...
“Cái đó... có thể cho em mượn máy tính của anh một chút không?” Diệp Bạc Hâm từ sau cửa nhô đầu ra, cô thấy trên bàn có một chiếc máy tính xách tay, nghĩ tới thời gian này bận rộn luyện tập, rất lâu rồi không lên email, không biết bên trong có những mail quan trọng cần xử lý gấp không.
Vốn dĩ cô thôi việc rồi, tính toán sẽ không có mail nào quan trọng, bên Diệp Thị cũng chưa vào, nhưng trước khi vào Diệp Thị, cô tìm người giúp đỡ giúp cô thu thập chút tình hình hiện giờ và tiền vốn quay vòng 、tư liệu đấu thầu các hạng mục lớn.
Nếu đã muốn vào đó, vậy nên chuẩn bị đầy đủ, cô không phải đi bưng bít, kinh doanh cô không làm qua, nhưng cô có thể học.
Trong phòng ngủ không có phòng bếp, vì vậy không có bồn rửa chén chuyên dụng, nhưng lúc trước Tập Vị Nam bận rộn, hoặc là ăn cơm ở văn phòng, hoặc là ăn trong phòng ngủ, anh có một thói quen, ăn cơm xong tự mình rửa bát, có thể không để cho người khác làm thì sẽ không để lại, vì vậy trong phòng ngủ và văn phòng đều có nước rửa bát và miếng rửa bát.
Nói ăn no rồi là đùa giỡn, Diệp Bạc Hâm đã ăn không ít rồi, anh mới động đũa, nhưng nhìn thấy lượng cơm của cô, không thoả mái cau mày.
Diệp Bạc Hâm liền vội vàng giải thích, nói sức ăn của cô nhiều hơn so với trước kia rồi, hơn nữa trong những cô gái được coi là có năng lực ăn rồi, đâu giống nam binh bọn họ, ăn cơm đều là bưng dĩa ăn.
Bữa tối là anh tư tay làm, còn muốn bắt anh giải quyết hậu quả, trong lòng Diệp Bạc Hâm áy náy, muốn động thủ giúp anh, kết quả Tập Vị Nam liếc mắt nhìn cô, kêu cô nghỉ ngơi thật tốt, không có thời gian rồi.
Diệp Bạc Hâm nghĩ cũng đúng, không đến nỗi tranh giành làm việc với anh, diện tích phòng tắm không lớn, trong bồn rửa mặt mặc dù chen chúc được hai người, nhưng mà lúc nãy vừa xảy ra chuyện như vậy, cô bây giờ vừa nghĩ đến việc tiếp xúc với anh gần như vậy da đầu tê râm ran.
Tập Vị Nam xắn tay áo lên hai chân hơi hơi mở rộng ra, đứng trước bồn rửa, anh đóng vòi nước lại, cầm trên đầu máng lõm của nước rửa bát, đổ vào trong máng một ít.
“Mật khẩu là...”.Tập Vị Nam ngừng lại một chút, vặn nắp lại, nheo một mắt, hồ bình tĩnh khuấy động một làn sóng lăn tăn, “Ngày sinh nhật của em...”
Diệp Bạc Hâm nghi ngờ bản thân nghe nhầm, thu đồng tử lại, “Ngày sinh của em?”
Có cần nói mập mờ như vậy không, dùng ngày sinh nhật của cô làm mật khẩu khoá màn hình máy tính, cô vì sao cảm thấy kỳ lạ như vậy?
“Ừm.” giọng của Tập Vị Nam bị bao phủ bởi tiếng vòi nước, cô nghi ngờ bước vô phòng khách.
Ngồi trên ghế xoay, máy tính không có đóng, chỉ là một màn hình đen.
Ngón tay nhanh chóng chuyển động, cô nhập số ngày sinh của mình, máy tính chạy rất nhanh, chớp mắt chuyển sang hình nền.
Hình nền là một bức ảnh phong cảnh rất bình thường, từ trên mạng tải xuống, ở góc bên dưới có địa chỉ của trang web.
Cô vội vã liếc một mắt, không dám tuỳ tiền nhấn vào văn kiện của anh, trong não quanh quẩn lời của Tiêu Thuần: Văn phòng và phòng ngủ của đại đội trưởng không được tuỳ tiện vào, nếu như cơ mật bị rò rỉ ra ngoài, sẽ bị cáo buộc lên toà án quân sự, trở thành gián điệp để xử lý.
Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng di chuyển tầm mắt, quay lại phía sau, hướng về bóng lưng màu xanh cương nghị sau phòng tắm: “Cái đó... trong máy tính anh không có văn kiện cơ mật chứ? Có cái gì em không thể động vào cái gì không...”
Nghe lời của cô, Tập Vị Nam cười to.
Văn kiện cơ mật tăng thêm tầng tầng mật mã và số hiệu, hacker thông thường cũng không vào được, anh không ngu như vậy, dễ dàng để trên màn hình cho người ta thấy được.
“Không có.”
Diệp Bạc Hâm thở phào một hơi, đôi mắt dán chặt vào màn hình.
Anh lúc nãy có dùng máy tính, mạng không bị ngắt kết nối, góc phải bên dưới còn có chim cánh cụt đang chuyển động.
Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn, không ngờ anh cũng dùng hiệu chim cánh cụt, còn cho rằng anh là loại người không chơi các ứng dụng trò chuyện xã hội.
Mở trang web email, email mới nhất là tài liệu cô cho người điều tra Diệp Thị, nhấn mở xem qua, đại khái là tình hình phát triển Diệp Thị mấy năm gần đây.
Sau một lúc, vẫn còn ba mươi phút mới đến thời gian luyện tập buổi tối, cô xem sơ lược qua, trả lời mail của đối phương, kêu anh điều tra kỹ lưỡng một chút, sau đó chuẩn bị một số tài liệu dự án quy hoạch kinh doanh tiêu biểu cho cô.
Email thứ hai là mail của Giám tổng, hỏi cô cốt truyện có tiến triển không, khoảng thời gian nào hoàn thành, có cần giúp đỡ gì thì nói.
Diệp Bạc Hâm đóng hộp thư, không có ý định trả lời, còn việc tiến triển, cô thậm chí còn không phác thảo, đối với dự thảo, cô vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.
/326
|