Chương 13: Đừng sợ, đừng sợ
Từ sân golf chạy nhanh như bay đến trường mẫu giáo trong thành phố rồi lao vào phòng y tế trong tòa nhà, lưng của Tư Đồ Thận đã lấm tấm mồ hôi.
Đứa trẻ nằm đó, sắc mặt tái nhợt như tấm ga trải giường bên dưới, cả khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, lúc này đang thở hổn hển dữ dội, thân thể nhỏ bé vô cùng đau đớn.
“Chuyện gì vậy?” Người đàn ông bước tới, cau mày nhìn cảnh tượng này.
“Ông Tư Đồ, Châu Châu bị hen suyễn…… Không biết bạn nào đã mang mèo con đẻ trong nhà đến trường, chúng tôi đã không phát hiện kịp thời, Châu Châu đã phát bệnh sau khi chơi với nó.” Giáo viên bên cạnh tiến lên một bước và giải thích một cách áy náy.
Giáo viên liên hệ nhiều nhất với mẹ của Tiểu Châu Châu, lúc đó mãi không liên lạc được với Tần Tô mới nhớ ra trong hồ sơ nhập học lúc trước hình như có phương thức liên lạc của cha đứa bé. Lúc này, từ vẻ mặt căng thẳng và đường nét khuôn mặt đã có thể xác định được anh là cha của đứa trẻ.
Hen suyễn?
Tư Đồ Thận sững sờ tại chỗ.
“Sao rồi!” Một giọng nói lo lắng khác truyền đến.
Tư Đồ Thận ngẩng đầu lên, liền thấy một người phụ nữ vẫn đội mũ bảo hộ lao vào, bước chân lộn xộn, ánh mắt có chút thất thần, trước trán có sợi tóc lòa xòa trên mặt, khiến người ta đau lòng.
Người đàn ông hiếm khi thấy cô như vậy, ngay lập tức lên tiếng, “Tần Tô, cô đừng lo lắng, bây giờ chúng ta đi bệnh……”
“Phát bệnh khi nào vậy, đã cho nó uống cà phê chưa?” Ánh mắt Tần Tô rất hoảng hốt, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh như mọi khi, thậm chí là rành mạch rõ ràng.
Giáo viện lập tức gật đầu: “Uống rồi ạ, đã mua cà phê có hàm lượng caffeine cao và cho uống theo dặn dò của cô trong điện thoại, các triệu chứng đã thuyên giảm rất nhiều!”
Caffeine có tác dụng làm giãn nhẹ phế quản, có thể giúp người bệnh hen suyễn tạm thời qua khỏi.
Cởi mũ bảo hộ trên đầu xuống, Tần Tô ngồi ở mép giường ôm con trai vào lòng, cẩn thận đặt ống thuốc trị hen suyễn đã mua vào miệng cậu nhóc, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
“Châu Châu, mẹ đến rồi, đừng căng thẳng, từ từ hít thở sâu cùng mẹ, từ từ thôi……”
“Mẹ, mẹ ơi……” Cậu nhóc mở mắt, nhìn thấy mẹ liền rơi lệ.
Tần Tô đau lòng muốn chết, khàn giọng nói: “Đừng sợ, Châu Châu là một nam tử hán kiên cường, khó chịu chỉ là nhất thời, phải thả lỏng, rất nhanh là con có thể nhảy nhót thoải mái rồi! Đúng rồi, chính là như vậy, lại hít một hơi!”
Thuốc nhanh chóng có tác dụng, năm phút sau, Tiểu Châu Châu đã có thể hít thở bình thường, sắc mặt hồng hào trở lại.
“Mẹ ơi, vừa rồi con rất sợ!” Cậu nhóc nhào vào lòng mẹ, tủi thân khóc thút thít.
“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở đây.” Tần Tô ôm chặt lấy con trai, trong giọng nói cũng có chút sợ hãi, khi cô đi tới, sự hoảng sợ lộ ra trong mắt con trai cứ ở trước mắt không biến mất.
“Tốt quá rồi! Bạn nhỏ cuối cùng không sao rồi!”
“Đúng vậy, thực sự dọa chết người rồi, lát nữa vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại!”
……
Những người xung quanh không ai bảo ai đều thở phào nhẹ nhõm, bàn tán xôn xao, trong môi trường như vậy, chỉ có Tư Đồ Thận đứng im một bên như pho tượng, vẻ mặt âm trầm.
/1417
|