Chương 12: Phát bệnh
“Cô Tần, chúng tôi sẽ gọi điện cho cô để chọn ảnh sau khi chỉnh sửa xong bước đầu, đến lúc đó nếu có gì không hài lòng có thể nói với chúng tôi! Nếu sau khi quay về cô muốn tiếp tục hoàn thành 14 bộ ảnh còn lại, chúng tôi đều có thể chụp cho cô!” Sau khi cô bảo đảm sẽ thanh toán theo giá ban đầu, nhân viên của tiệm mới yên tâm, nhưng ngược lại cảm thấy có chút mắc nợ.
“Được, phiền cho cô rồi.” Tần Tô cười gật đầu.
Cùng với sự hộ tống nhiệt tình của nhân viên, hai người bước ra khỏi tiệm váy cưới, đứng ở bãi đậu xe.
“Tôi đến chỗ nhà cung ứng vật liệu xem một chút để giục chỗ vật liệu đang bị hết, còn anh, anh về công ty sao?” Tần Tô lấy chìa khóa xe trong túi ra, nhìn anh hỏi.
“Ừm.” Tư Đồ Thận nhẹ nhàng gật đầu.
“Hôm nay cảm ơn anh.” Im lặng vài giây, cô lại chủ động mở lời.
Cô nói rất chân thành, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng là chân thành. Nhưng Tư Đồ Thận nhìn thấy, không hiểu sao lại trở nên khó chịu, nghiêm nghị đáp: “Không có gì.”
Thấy vậy, Tần Tô không nói gì thêm, trực tiếp đi về phía chiếc Q7.
Ngược lại, Tư Đồ Thận vẫn đứng ở đó nhìn bóng lưng cô mà không cất bước, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, dường như muốn hỏi gì đó.
Một tấm là được.
Nghĩ đến những gì cô nói với nhân viên tiệm váy cưới, người đàn ông có chút buồn bực.
Khi kết hôn, anh chỉ cho cô con dấu của Cục Dân chính, nên thực ra anh không muốn chụp ảnh cưới cùng cô, về những việc chỉ hai vợ chồng có thể làm, ngoại trừ tình dục, anh cũng không muốn cho cô cái gì. Nhưng nếu đã không dễ dàng gì anh mới đến, cô cũng không nên bỏ lỡ cơ hội này mới đúng.
“Bíp ~~”
Tiếng còi ra hiệu vang lên, chiếc Q7 màu trắng đã nổ máy, Tư Đồ Thận lãnh đạm thu lại ánh mắt, đi về phía chiếc Cayenne đang đậu ở bên cạnh.
Nhưng lúc đóng sầm cửa lại, anh có chút không khống chế được sức lực, âm thanh chấn động.
******************************
Ở sân golf.
Bản tin dự báo thời tiết nhắc nhở mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống, nhưng vẫn có nắng, chỉ là có gió xuân, không đến mức lạnh, nhìn chung khá mát mẻ.
Trên bãi cỏ xanh rợp bóng mát, một người đàn ông mặc áo đen trắng đang đánh bóng với cây gậy trên tay, bên cạnh có một nhân viên kéo bao gậy đang cầm túi golf cung kính chờ đợi.
“Giám đốc Thận.”
Một giọng nói ngọt ngào truyền đến, Tư Đồ Thận không hề động đậy, mà sau khi vung quả bóng trong tay đi, anh mới chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn người đó.
Ồ, đó là một ngôi sao điện ảnh trước đây, Lục gì đó?
“Thật là trùng hợp, em được mời đến làm đại sứ hình ảnh golf, em vừa ở bên kia quay xong video quảng cáo, nhìn thấy người ở bên này rất quen, không ngờ lại đúng là Giám đốc Thận!” Lục Hiên Hiên cười như một nụ hoa sắp nở, trong tiết trời mát mẻ như vậy, cô nàng còn diện váy siêu ngắn, để lộ chân.
“Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp.” Tư Đồ Thận lãnh đạm nói một câu, tiếp tục tập trung đánh bóng.
“Giám đốc Thận, anh đánh bóng giỏi thật đó, có thời gian thì dạy cho em đi, kỹ thuật của em hơi kém.”
Lục Hiên Hiên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: “Giám đốc Thận, lát nữa có bận gì không, hôm nay em cũng không có chương trình nữa, có muốn cùng dùng bữa không, lần trước anh còn nói dẫn người ta đi ăn món ăn dân dã đó! Hơn nữa, việc hợp tác lần trước nói, chúng ta có thể tiếp tục, nghe nói gần đây Giám đốc Thận đã giành được mảnh đất ở Giang Bắc để xây dựng một khu thời thượng nhất!”
Đúng là có hợp tác với Lục Hiên Hiên, vành đai hai có một khu nhà ở dành cho người trẻ mới xây, khi đó nhà phát triển yêu cầu làm quảng cáo, bởi vì nhóm khách hàng là người trẻ thời thượng nên mới chọn cô ta.
Tần Tô thực sự hiểu rất rõ về anh, đối với những người phụ nữ xung quanh, thực sự chỉ là mua vui, nếu như anh cố ý thì cánh săn ảnh căn bản không thể chụp được những bức ảnh không căn cứ đó.
“Xin lỗi, tôi không đói lắm. Cô Lục, về công việc, cô có thể hẹn với thư ký của tôi, anh ấy sẽ nói chuyện liên quan với cô.” Tư Đồ Thận cong môi nhìn cô, lịch sự và xa cách.
Không đợi cô ta lên tiếng, anh liền xoay người đi về khu nghỉ ngơi, bóng dáng rắn rỏi đủ để khiến người phía sau say mê.
“Giám đốc Thận, điện thoại của anh cứ đổ chuông mãi!” Anh đang định khui nước ra uống, nhân viên phục vụ bên cạnh đã bước tới nhắc nhở.
Tư Đồ Thận cầm điện thoại lên xem, quả nhiên có hơn mười cuộc gọi nhỡ, anh vuốt ngón tay trên màn hình và gọi lại, sau khi cuộc gọi được kết nối, lãnh đạm nói: “Xin chào.”
“À, xin chào, cho hỏi có phải là cha của Tư Đồ Thầm Châu không ạ?”
“Đúng là tôi.”
“Xin chào ông Tư Đồ, tôi là giáo viên ở trường mẫu giáo của em Châu Châu, vừa rồi tôi liên lạc với mẹ của em ấy mãi mà không được, cho nên tôi đã gọi đến số điện thoại của anh trong hồ sơ, Châu Châu em ấy phát bệnh rồi……”
/1417
|