Người phụ nữ nằm trên giường bệnh giọng yếu ớt lên tiếng: “Ngài Tô..”
Người đàn ông cau mày: “câm miệng!”
Nhìn mái tóc bị mồ hồ thấm bết của người phụ nữ, còn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì bị sốt mà mang sắc đỏ không bình thường, anh đừng dậy bỏ ra hét gọi y tá đến.
Cố Uyên mơ mơ màng màng cả người
Cô mơ hồ nhìn bóng người trước mắt, trong lòng hơi thấy kỳ lạ, cô nằm mơ sao?
Tô Ngọc Kỳ sao lại ở đây.
Cố Uyên suy nghĩ một hồi cũng không có đáp án, sau lưng đau đến thấu tim, cô không ngủ được, nhưng cả người mệt mỏi, buồn ngủ lại đau.
Dần dần, ý thức cô mơ hồ nhắm mắt lại
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy bước ra liền rút điếu thuốc, nhăn vết máu hằn trên áo sơ mi, đều là của người phụ nữ kia, trong lòng thấy vô cùng phiền muội, trong đầu tràn đầy hình ảnh ‘Lưu Thanh Vũ’ đẩy anh ra rồi bị đèn chum rớt trúng người
Người phụ nữ này, sao cô lại đẩy anh ra
Tô Ngọc Kỳ nghĩ mãi mà không hiểu, trong lòng càng bực, hút vài điếu thuốc liên tiếp, mới về lại phòng bệnh
Bây giờ là khoảng 2 giờ sáng
Trong phòng bệnh bật một ánh đèn dịu mắt.
Anh nhìn thoáng qua người phụ nữ trên giường, thấy cô đã lật người, nghĩ đến lời dặn của ý tá không được để cô nằm đè lên vết thương, anh liền bước đến gần.
Anh đưa tay lật người cô lạI, tay chạm vào cái cổ trắng nõn tinh tế của cô, đều là mồ hôi, sợi tóc dính đầy mồ hồi dính vào trên cô, cô ngủ không yên ổn.
Nhan sắc tinh xảo trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, vâng trán nhíu lại dường như rất khó chịu.
Mô hôi dày đặc khắp trán.
Gương mặt đỏ bừng.
Người đàn ông mắng một câu: “Mẹ nó, thật phiền phức!”Nhưng anh vẫn đi đến nhà vệ sinh làm ướt khắn lông, lau sạch mồ hôi trên cổ và mặt cô.
Dường như cô cũng cảm nhận được.
Thoải mái mà rên một tiếng.
Tay đang cầm khăn của người đàn ông dừng lại, chợt nhớ đến bộ dáng vành mắt đỏ hồng, khóc đến hét lên của cô dưới thân anh, thân thể trắng nõn gầy gò, giọng vừa mềm lại vừa ngân nga, khiến người nghe chỉ muốn…
Tô Ngọc Kỳ buông khăn xuống, lòng thầm mắng một tiếng, người phụ nữ này có phải có phép thuật gì hay không, sao đầy đầu anh đều là cô ta.
Sáng ngày hôm sau Cố Uyên tỉnh lại.
Một đêm cô ngủ mê mang, cả người khó chịu, buổi sáng tỉnh giấc thì sau lưng đều phát run.
Trời hừng hừng sáng.
Cố Uyên nhìn người đàn ông ngồi cạnh cách đó không xa, cô run lên trong phút chốc, Tô Ngọc Kỳ ở đây, bộ dáng như trông coi cô cả đêm?
Anh ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sáng mờ ảo, quần áo chưa thay, nếp gấp khắp quần áo, đôi chân dài như không có chỗ để, Cố Uyên nghĩ, anh ta vậy mà ngồi cả đêm trên chiếc ghế nhỏ như vậy có lẽ không thoải mái cho lắm.
Cố Uyên nhìn hồi lâu, cô chầm chầm dùng cánh tay không bị thương để chống ngồi dậy.
Cô muốn đi vệ sinh
“đụng đậy làm gì?” anh mở mắt nhìn cô, đáy mắt ánh niềm không vui.
“Ngài Tô…anh tỉnh rồi…” Cố Uyên không dám động đậy, cô sợ chọc anh không vui, nhưng cô muốn…đi vệ sinh..
“Tỉnh?” Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng lên tiếng: “Cô cựa quậy cả đêm, rên hừ hừ cả đêm, không an phận chút nào, cô cho là tôi có thể ngủ được sao?”
Cố Uyên hơi ngại: “Tôi..xin lỗi, ngài Tô..”
Tô Ngọc Kỳ không nhìn cô nữa, cầm điện thoại nhìn thoáng quá, sau đó đứng dậy đi ra ngoài
Cố Uyên trống thấy Tô Ngọc Kỳ đi ra thì thở phào một hơi, trnah thủ thời gian chống người dậy, phòng bệnh này là phòng cao cấp, có toilet riêng, Cố Uyên nhịn đau đi đến toilet.
Chỉ có vài bước nhưng cô giống như đã dùng hết sức mình.
Sau lưng giàn dụa mồ hôi.
Vào nhà vệ sinh vốn là việc vô cùng đơn giản, giờ lại khó chịu đến đền mạng, lại thêm một tay không dùng được, càng thêm sốt ruột.
Tô Ngọc Kỳ gọi điện thoại cho Hoàng Hưng đi tra xét việc đèn chùm, không biết là việc ngoài ý muốn hay có người cố ý gây ra.
Cúp xong điện thoại anh liền vào phòng bệnh, lại thấy trên giường trống không
Người phụ nữ vốn nằm trên giường giờ không thấy đâu
Mẹ nó, mới mấy phút đã không thấy đâu
Người phụ nữ kia lại chạy đâu rồi!
Mặt Tô Ngọc Kỳ đen lại đang chuẩn bị đi hỏi y tá, lại nghe được tiếng động trong toilet, tựa như là âm thanh té ngã
Anh bước vài bước đến toilet, đưa tay muốm mở của thì đã bị khóa trái, mày anh nhíu lại: “Lưu Thanh Vũ, cô đang làm cái quái gì hả!”
Bên trong truyền ra giọng nói khẽ: “ngài Tô..anh đừng…đừng vào”
Cố Uyên vịn tường đứng lên, không nghĩ tới vừa bước vài bước là chân mềm nhũn, trên quần bệnh có một nút khuy cài nhưng làm sao cũng không cài lên được, rất vất vả mới cài được, vk bước chầm chậm đến cửa.
Dùng sức đẩy cửa ra
Đã nhìn thấy khuôn mặt đen sầm của người đàn ông
Cô..cô chỉ muốn đi vệ sinh thôi
người đàn ông này giận chuyện gì vậy
Cố Uyên khẽ nói: “ngài Tô..”cô không biết phải nói gì, thấy mặt anh không vui, cô suy nghĩ rồi nói một câu: “ngài Tô, chào buổi sáng.”
Tô Ngọc Kỳ trông thấy ‘Lưu Thanh Vũ’ liền bất đắc dĩ nhíu chặt mày, trong lòng dâng đầy lửa giận, vì bộ dáng tùy lúc có thể té xỉu của người phụ nữ này mà không thể thét lửa giận được, đành ôm cô lên, bước vài bước đặt cô xuống giường.
Khoảng 7 giờ rưỡi, Hoàng Hưng đến, cầm thêm bữa sáng và bộ đồ vest cho Tô Ngọc Kỳ thay, Hoàng Hưng nói: “Tô tổng, hôm nay 10 sáng có một hội nghị cùng với Lý Tổng của truyền thông Tinh Cầu ạ.”
“Ừm.” Người đàn ông chỉnh lại ống tay áo nhẹ gật đầu.
“Ngày mai là sinh nhật của cô Tống...”
Cố Uyên đang yên lặng ăn cháo chót nghe đến hai chữ cô Tống, tay cầm thìa hơi run lên, sau đó mới tiếp tục ăn, nhưng vừa ăn được nửa bát đã nằm xuống, cô không còn khẩu vị gì nữa.
Qua vài phút, Tô Ngọc Kỳ liền rời đi
Hoàng Hưng gọi điện thoại để vú Trương đến chăm sóc cho cô.
Vú Trương thương yêu cô nói: “Mợ à, mợ đối tốt với ngài Tô như vậy, ngài ấy nhất định sẽ quý mến mợ.”
Cố Uyên cười nhẹ, cô không dám yêu cầu xa vời những thứ này đâu
Vú Trương nói: “Mợ chủ, mợ có muốn nói với ông bà cụ chủ một tiếng không, dù sao thì vì cứu ngài Tô mợ mới bị thương mà.
Cố Uyên vội lắc đầu: “không cần đâu.”
Việc nhỏ thế này không cần làm phiền ông bà Tô
Đợi một lát thì y ta đến bó thuốc lại
Miệng vết thương còn chưa kết vảy nhưng vết máu dính vào một chỗ, lúc đổi thuốc phải xé băng gạc, Cố Uyên đau đến mức muốn chảy nước mắt, cô nắm chặt nắm đấm, cắn răng mà chịu đựng.
Y tá vừa rửa vết thương vừa nói: “Ngài Tô đối với phu nhân rất tốt đấy.” Y tá đầy hâm mộ: “Tối qua trông cô, cả đêm đều không ngủ vì sợ cô thấy không thoải mái.”
Cố Uyên rất rõ, anh ta chỉ vì cô giúp anh tránh tai nạn mới cảm thấy áy náy mà thôi.
Thay xong thuốc, y tá dặn dò vài câu liền rời đi.
Cố Uyên nhắm mắt nghỉ ngơi, vì vết thương sau lưng nên cô không thể dựa vào gối hay nằm ngửa được, luôn duy trì tư thế nằm nghiêng khiến cô rất khó chịu
Người đàn ông cau mày: “câm miệng!”
Nhìn mái tóc bị mồ hồ thấm bết của người phụ nữ, còn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì bị sốt mà mang sắc đỏ không bình thường, anh đừng dậy bỏ ra hét gọi y tá đến.
Cố Uyên mơ mơ màng màng cả người
Cô mơ hồ nhìn bóng người trước mắt, trong lòng hơi thấy kỳ lạ, cô nằm mơ sao?
Tô Ngọc Kỳ sao lại ở đây.
Cố Uyên suy nghĩ một hồi cũng không có đáp án, sau lưng đau đến thấu tim, cô không ngủ được, nhưng cả người mệt mỏi, buồn ngủ lại đau.
Dần dần, ý thức cô mơ hồ nhắm mắt lại
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy bước ra liền rút điếu thuốc, nhăn vết máu hằn trên áo sơ mi, đều là của người phụ nữ kia, trong lòng thấy vô cùng phiền muội, trong đầu tràn đầy hình ảnh ‘Lưu Thanh Vũ’ đẩy anh ra rồi bị đèn chum rớt trúng người
Người phụ nữ này, sao cô lại đẩy anh ra
Tô Ngọc Kỳ nghĩ mãi mà không hiểu, trong lòng càng bực, hút vài điếu thuốc liên tiếp, mới về lại phòng bệnh
Bây giờ là khoảng 2 giờ sáng
Trong phòng bệnh bật một ánh đèn dịu mắt.
Anh nhìn thoáng qua người phụ nữ trên giường, thấy cô đã lật người, nghĩ đến lời dặn của ý tá không được để cô nằm đè lên vết thương, anh liền bước đến gần.
Anh đưa tay lật người cô lạI, tay chạm vào cái cổ trắng nõn tinh tế của cô, đều là mồ hôi, sợi tóc dính đầy mồ hồi dính vào trên cô, cô ngủ không yên ổn.
Nhan sắc tinh xảo trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, vâng trán nhíu lại dường như rất khó chịu.
Mô hôi dày đặc khắp trán.
Gương mặt đỏ bừng.
Người đàn ông mắng một câu: “Mẹ nó, thật phiền phức!”Nhưng anh vẫn đi đến nhà vệ sinh làm ướt khắn lông, lau sạch mồ hôi trên cổ và mặt cô.
Dường như cô cũng cảm nhận được.
Thoải mái mà rên một tiếng.
Tay đang cầm khăn của người đàn ông dừng lại, chợt nhớ đến bộ dáng vành mắt đỏ hồng, khóc đến hét lên của cô dưới thân anh, thân thể trắng nõn gầy gò, giọng vừa mềm lại vừa ngân nga, khiến người nghe chỉ muốn…
Tô Ngọc Kỳ buông khăn xuống, lòng thầm mắng một tiếng, người phụ nữ này có phải có phép thuật gì hay không, sao đầy đầu anh đều là cô ta.
Sáng ngày hôm sau Cố Uyên tỉnh lại.
Một đêm cô ngủ mê mang, cả người khó chịu, buổi sáng tỉnh giấc thì sau lưng đều phát run.
Trời hừng hừng sáng.
Cố Uyên nhìn người đàn ông ngồi cạnh cách đó không xa, cô run lên trong phút chốc, Tô Ngọc Kỳ ở đây, bộ dáng như trông coi cô cả đêm?
Anh ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sáng mờ ảo, quần áo chưa thay, nếp gấp khắp quần áo, đôi chân dài như không có chỗ để, Cố Uyên nghĩ, anh ta vậy mà ngồi cả đêm trên chiếc ghế nhỏ như vậy có lẽ không thoải mái cho lắm.
Cố Uyên nhìn hồi lâu, cô chầm chầm dùng cánh tay không bị thương để chống ngồi dậy.
Cô muốn đi vệ sinh
“đụng đậy làm gì?” anh mở mắt nhìn cô, đáy mắt ánh niềm không vui.
“Ngài Tô…anh tỉnh rồi…” Cố Uyên không dám động đậy, cô sợ chọc anh không vui, nhưng cô muốn…đi vệ sinh..
“Tỉnh?” Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng lên tiếng: “Cô cựa quậy cả đêm, rên hừ hừ cả đêm, không an phận chút nào, cô cho là tôi có thể ngủ được sao?”
Cố Uyên hơi ngại: “Tôi..xin lỗi, ngài Tô..”
Tô Ngọc Kỳ không nhìn cô nữa, cầm điện thoại nhìn thoáng quá, sau đó đứng dậy đi ra ngoài
Cố Uyên trống thấy Tô Ngọc Kỳ đi ra thì thở phào một hơi, trnah thủ thời gian chống người dậy, phòng bệnh này là phòng cao cấp, có toilet riêng, Cố Uyên nhịn đau đi đến toilet.
Chỉ có vài bước nhưng cô giống như đã dùng hết sức mình.
Sau lưng giàn dụa mồ hôi.
Vào nhà vệ sinh vốn là việc vô cùng đơn giản, giờ lại khó chịu đến đền mạng, lại thêm một tay không dùng được, càng thêm sốt ruột.
Tô Ngọc Kỳ gọi điện thoại cho Hoàng Hưng đi tra xét việc đèn chùm, không biết là việc ngoài ý muốn hay có người cố ý gây ra.
Cúp xong điện thoại anh liền vào phòng bệnh, lại thấy trên giường trống không
Người phụ nữ vốn nằm trên giường giờ không thấy đâu
Mẹ nó, mới mấy phút đã không thấy đâu
Người phụ nữ kia lại chạy đâu rồi!
Mặt Tô Ngọc Kỳ đen lại đang chuẩn bị đi hỏi y tá, lại nghe được tiếng động trong toilet, tựa như là âm thanh té ngã
Anh bước vài bước đến toilet, đưa tay muốm mở của thì đã bị khóa trái, mày anh nhíu lại: “Lưu Thanh Vũ, cô đang làm cái quái gì hả!”
Bên trong truyền ra giọng nói khẽ: “ngài Tô..anh đừng…đừng vào”
Cố Uyên vịn tường đứng lên, không nghĩ tới vừa bước vài bước là chân mềm nhũn, trên quần bệnh có một nút khuy cài nhưng làm sao cũng không cài lên được, rất vất vả mới cài được, vk bước chầm chậm đến cửa.
Dùng sức đẩy cửa ra
Đã nhìn thấy khuôn mặt đen sầm của người đàn ông
Cô..cô chỉ muốn đi vệ sinh thôi
người đàn ông này giận chuyện gì vậy
Cố Uyên khẽ nói: “ngài Tô..”cô không biết phải nói gì, thấy mặt anh không vui, cô suy nghĩ rồi nói một câu: “ngài Tô, chào buổi sáng.”
Tô Ngọc Kỳ trông thấy ‘Lưu Thanh Vũ’ liền bất đắc dĩ nhíu chặt mày, trong lòng dâng đầy lửa giận, vì bộ dáng tùy lúc có thể té xỉu của người phụ nữ này mà không thể thét lửa giận được, đành ôm cô lên, bước vài bước đặt cô xuống giường.
Khoảng 7 giờ rưỡi, Hoàng Hưng đến, cầm thêm bữa sáng và bộ đồ vest cho Tô Ngọc Kỳ thay, Hoàng Hưng nói: “Tô tổng, hôm nay 10 sáng có một hội nghị cùng với Lý Tổng của truyền thông Tinh Cầu ạ.”
“Ừm.” Người đàn ông chỉnh lại ống tay áo nhẹ gật đầu.
“Ngày mai là sinh nhật của cô Tống...”
Cố Uyên đang yên lặng ăn cháo chót nghe đến hai chữ cô Tống, tay cầm thìa hơi run lên, sau đó mới tiếp tục ăn, nhưng vừa ăn được nửa bát đã nằm xuống, cô không còn khẩu vị gì nữa.
Qua vài phút, Tô Ngọc Kỳ liền rời đi
Hoàng Hưng gọi điện thoại để vú Trương đến chăm sóc cho cô.
Vú Trương thương yêu cô nói: “Mợ à, mợ đối tốt với ngài Tô như vậy, ngài ấy nhất định sẽ quý mến mợ.”
Cố Uyên cười nhẹ, cô không dám yêu cầu xa vời những thứ này đâu
Vú Trương nói: “Mợ chủ, mợ có muốn nói với ông bà cụ chủ một tiếng không, dù sao thì vì cứu ngài Tô mợ mới bị thương mà.
Cố Uyên vội lắc đầu: “không cần đâu.”
Việc nhỏ thế này không cần làm phiền ông bà Tô
Đợi một lát thì y ta đến bó thuốc lại
Miệng vết thương còn chưa kết vảy nhưng vết máu dính vào một chỗ, lúc đổi thuốc phải xé băng gạc, Cố Uyên đau đến mức muốn chảy nước mắt, cô nắm chặt nắm đấm, cắn răng mà chịu đựng.
Y tá vừa rửa vết thương vừa nói: “Ngài Tô đối với phu nhân rất tốt đấy.” Y tá đầy hâm mộ: “Tối qua trông cô, cả đêm đều không ngủ vì sợ cô thấy không thoải mái.”
Cố Uyên rất rõ, anh ta chỉ vì cô giúp anh tránh tai nạn mới cảm thấy áy náy mà thôi.
Thay xong thuốc, y tá dặn dò vài câu liền rời đi.
Cố Uyên nhắm mắt nghỉ ngơi, vì vết thương sau lưng nên cô không thể dựa vào gối hay nằm ngửa được, luôn duy trì tư thế nằm nghiêng khiến cô rất khó chịu
/706
|