Tiệc tối kết thúc lúc 9:30 phút.
Cố Uyên đứng dậy nhìn thời gian, chào hỏi các thiếu gia tiểu thư bên cạnh rồi bước về phía người đàn ông kia.
Tô Ngọc Kỳ đang gọi điện thoại, thì nghe tiếng hô: “cẩn thận...”
Là tiếng của một người phục vụ, hoảng sợ trừng to mắt.
Tô Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên thấy trên đỉnh đầu, là chùm đèn đang đu đưa..cơ thể anh không kịp phản ứng gì...
Đột nhiên một lực đẩy mạnh đẩy anh tránh ra.
Trong chớp mắt đó, Cố Uyên không suy nghĩ gì mà xông đến đẩy mạnh Tô Ngọc Kỳ ra...
Bả vai truyền đến một trận đau nhức.
Cô đứng tại chỗ.
Chùm đèn rớt xuống sát qua vai cô, chia năm xẻ bảy.
Cô nhìn Tô Ngọc Kỳ, trong lòng mới thả lỏng lại: “anh không sao là tốt rồi.”
Trong phòng tiệc vang lên tiếng kinh hô, người phụ trách và nhà họ Lâm tôt chức yến tiệc cũng chạy đến.
Nhìn thấy không ai bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Ngọc Kỳ đứng tại chỗ nhìn ‘Lưu Thanh Vũ’ với ánh mắt đầy kinh ngạc, cô vậy mà lại đẩy anh ra...
Anh nhìn đôi mắt cô, sáng trong, trong mắt mang theo sự lo âu, anh khiếp sợ mở miệng: “cô...”
Cố Uyên thấy anh không sao thì cuối đầu, anh ta không sao là tốt rồi.
Khuôn mặt Lâm Mộc Hằng phía tổ chức tiệc tràn đầy áy náy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tô tổng, mợ Tô, thật là ngại quá, xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Nếu Tô Tổng và mợ Tô xảy ra chuyện, nhà họ Lâm liền xong đời.
Giám đốc Trương phụ trách tiệc nơm nớp lo sợ nói: “
Con ốc của đèn thủy tình không vặn chặt nên mới xảy ra sự cố này, nhưng mỗi tuần chúng tôi đều kiểm tra...”
Lâm Mộc Hằng nói thẳng: “đừng tìm lý do với tôi, nếu vừa nãy mà đèn chùm rơi trúng người, các người có chịu được trách nhiệm không?”
Giám đốc Trương cũng biết, bất cứ ai ở đây đều là quý nhân, nếu bị đèn chùm rớt chút, thì không chỉ bát cơm của ông ta không còn...
Mặt Tô Ngọc Kỳ rất khó coi, nhìn Lưu Thanh Vũ muốn nói gì lại không thể nói ra miệng, Lâm Mộc Hằng thất mặt Tô Ngọc Kỳ khó coi, trong lòng cũng run rẩy.
“Tô Tổng...”
Khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, Lâm Mộc Hằng run rẩy cuối thấp đầu.
Qua vài phút, khách khứa trong tiệc đều đã đi, Cố Uyên thấy người đàn ông bước ra ngoài, cô cũng dang chân bước theo cùng.
Ra phòng tiệc, xuống bậc thang.
Tài xế đã sớm dừng ở cách đó không xa, Cố Uyên nhìn người đàn ông đi trước mặt, cô đột ngột dừng lại, chầm chầm vươn tay sờ sau ót, chạm đến một tay máu.
Nhờ ánh đèn đường, cô thấy ngón tay cô nhuộm đầy máu đỏ.
Ban nãy gấp gáp đẩy Tô Ngọc Kỳ ra, đèn chùm sát vai trái cô rớt xuống.
Bây giờ Cố Uyên mới phát hiện là phía sau lưng dinh dính, đau đớn quét sạch thần kinh của cô.
Cô mặc đồ đỏ, mái tóc dài xõa sau lưng, không ai phát hiện ra.
Tô Ngọc Kỳ bước đến trước xe, tài xế đã mở cửa xe ra.
Anh đang chuẩn bị ngồi vào xe, nghiêng người nhìn thấy “Lưu Thanh Vũ” còn đứng tại chỗ cách không xa, nhất thời không vui lên tiếng: “Đứng đó làm gì, không muốn ngồi xe thì tự mà đi bộ về!”
Tô Ngọc Kỳ ngồi vào trong nói với tài xế: “lái xe!”
Tài xế nhìn “Lưu Thanh Vũ” hơi do dự, nhưng chỉ do dự một giây, Tô Ngọc Kỳ là boss của anh ta mà, lập tức đạp chân ga.
Cố Uyên ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe dần dần khuất bóng trước mắt cô, cô mở miệng muốn gọi lại, chỉ thấy cả người không có sức lực nào, máu tươi tí tách rơi trên mặt đất, bước chân cô lảo đảo.
Ý thức dần mất đi.
Trong lúc hoảng hốt, đột nhiên nghe được thanh âm khàn đầy giận dữ của đàn ông vang bên tai: “Lưu Thanh Vũ!”
Cô ngẩng đầu nhìn mặt Tô Ngọc Kỳ, trong giây phút ý thức sắp mất đi, cô cảm thấy ngạc nhiên, không phải anh đã đi rồi sao, sao lại quay về?
Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô, mượn nhờ ánh trăng mông lung nhìn một mảnh màu sắc đậm màu sau lưng cô, anh vươn tay sờ đến một tay máu ấm, mắng một cầu, lập tức ôm ‘Lưu Thanh Vũ’ lên.
Cuối đầu nhìn mặt người phụ nữ: “đồ phụ nữ ngu ngốc, ngu không ai bằng, bị thương lại không biết nói tiếng nào sao? Muốn tự chịu đựng như vậy ạ.”
Tài xế lái xe nhanh như bay.
Tô Ngọc Kỳ ôm người phụ nữ ‘Lưu Thanh Vũ’ đang nhắm mắt trong lòng mình, hô hấp đều đều, anh cau mày nhìn khuôn mặt này, tay chứa đầy chất lỏng ấm áp dinh dính, trong không khí ngập mùi máu tươi, nếu anh không để xe quay lại, người phụ nữ này liền không rên tiếng nào mà té ngã xuống đất hay sao?
Nhưng
Cô là vì đẩy anh ra mới...
Anh ấn chặt vết thương trên vai cô, nhờ ánh trăng nhìn vào mặt ‘Lưu Thanh Vũ’, nhìn khuôn mặt này, nhiều lắm chỉ tính là xinh đẹp mà thôi, phụ nữ xinh đẹp quanh anh nhiều lắm.
Tô Ngọc Kỳ cười lạnh một tiếng dời mắt đi.
Tuy anh ghét cô, nhưng khong thể không thừa nhận, người phụ nữ này rất trắng, cười rộ lên rất đẹp, giọng nói dịu dàng, đôi mắt đẹp đẽ.
Cơ thể dùng...rất thoải mái.
Nhưng vậy thì sao chứ, anh vẫn cứ không thích cô.
Loại phụ nữ đầy âm mưu sáp lấy anh, chỉ vì tiền vì hư vinh mà thôi.
Chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra trong tay, anh hét lên: “nhanh hơn nữa!”
“Vâng.” Tài xế đã lái với tốc độ nhanh nhất rồi.
-
Phòng khám ngoại khoa.
Bác sĩ bảo Tô Ngọc Kỳ đặt cô lên giường bệnh, dùng kéo cắt một phần quần áo, nhìn vào vết thương, bác sĩ nhíu mày: “Sao thế này.”
Sau đó lập tức lấy bông y tế sát trùng lau vết máu.
Thật tiếc.
Làn da đẹp như vậy, vết thương thế này nhất định sẽ để lại sẹo.
Tô Ngọc Kỳ nhìn vết thương trên lưng người phụ nữ này,vết thương sâu bảy tám centimet nằm lệch ngay cổ và vai trai, bả vai cũng đầy vết trầy nhưng không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng nhất là vết thương này.
Chất lỏng đỏ tươi đang không ngừng chảy ra ngoài.
Bác sĩ bảo Tô Ngọc Kỳ ra đợi bên ngoài.
Anh bước ra ngoài.
Dựa trên tường rồi đốt một điếu thuốc.
Khói thuốc trắng mù thoảng che mặt anh lại.
Đồng thời giấu đi biểu cảm trên khuôn mặt anh, lúc anh vừa thấy vết thương trên lưng Lưu Thanh Vũ, trong lòng lại có chút hốt hoảng, sao người phụ nữ kia lại đẩy anh ra chứ.
Qua nửa tiếng đồng hồ.
Y tá mới kêu Tô Ngọc Kỳ đi nộp viện tiền, vì để phòng ngừa vết thương bị nhiễm trùng nên phải nằm viện vài ngày kiểm tra.
Trong phòng bệnh.
Y tá dặn dò: “Không được để cô ấy nằm ngửa hoặc khi nằm mà lật người đè ép vết thương, đêm nay tốt nhất là có người nhà chăm sóc, còn nữa đợi khi bình thuốc giảm viêm truyền xong thì nhớ gọi tôi đến rút kim ra.”
Y tá rời khỏi.
Người đàn ông rút ra một điếu thuốc từ trong túi, suy nghĩ một hồi thì không đốt thuốc mà tiện tay để ngay tủ đầu giường, anh kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống bênh cạnh.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt người phụ nữ rất nhỏ.
Hừ, gầy gò yếu ớt quá.
Bị thường còn không biết hét tiếng nào, ngu xuẩn.
Đêm khuya.
Cố Uyên chầm chậm mở mắt.
mơ hồ nhìn phía trước.
Sự đau đớn dâng trào trên bả vai, cô khó chịu đến nổi không ngủ được tí nào, mơ hồ nhìn thấy một bóng người mơ áo trước mặt: “Ngài Tô..là ngài sao?”
Tô Ngọc Kỳ vốn không ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, thì nghe được giọng nói yếu ớt của phụ nữ.
Anh lập tức mở mắt, thấy cô đã tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng không bình thường, mới vươn tay sờ vào trán cô, chết tiệt, người phụ nữ này vậy mà lại trở sốt rồi.
Cố Uyên đứng dậy nhìn thời gian, chào hỏi các thiếu gia tiểu thư bên cạnh rồi bước về phía người đàn ông kia.
Tô Ngọc Kỳ đang gọi điện thoại, thì nghe tiếng hô: “cẩn thận...”
Là tiếng của một người phục vụ, hoảng sợ trừng to mắt.
Tô Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên thấy trên đỉnh đầu, là chùm đèn đang đu đưa..cơ thể anh không kịp phản ứng gì...
Đột nhiên một lực đẩy mạnh đẩy anh tránh ra.
Trong chớp mắt đó, Cố Uyên không suy nghĩ gì mà xông đến đẩy mạnh Tô Ngọc Kỳ ra...
Bả vai truyền đến một trận đau nhức.
Cô đứng tại chỗ.
Chùm đèn rớt xuống sát qua vai cô, chia năm xẻ bảy.
Cô nhìn Tô Ngọc Kỳ, trong lòng mới thả lỏng lại: “anh không sao là tốt rồi.”
Trong phòng tiệc vang lên tiếng kinh hô, người phụ trách và nhà họ Lâm tôt chức yến tiệc cũng chạy đến.
Nhìn thấy không ai bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Ngọc Kỳ đứng tại chỗ nhìn ‘Lưu Thanh Vũ’ với ánh mắt đầy kinh ngạc, cô vậy mà lại đẩy anh ra...
Anh nhìn đôi mắt cô, sáng trong, trong mắt mang theo sự lo âu, anh khiếp sợ mở miệng: “cô...”
Cố Uyên thấy anh không sao thì cuối đầu, anh ta không sao là tốt rồi.
Khuôn mặt Lâm Mộc Hằng phía tổ chức tiệc tràn đầy áy náy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tô tổng, mợ Tô, thật là ngại quá, xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Nếu Tô Tổng và mợ Tô xảy ra chuyện, nhà họ Lâm liền xong đời.
Giám đốc Trương phụ trách tiệc nơm nớp lo sợ nói: “
Con ốc của đèn thủy tình không vặn chặt nên mới xảy ra sự cố này, nhưng mỗi tuần chúng tôi đều kiểm tra...”
Lâm Mộc Hằng nói thẳng: “đừng tìm lý do với tôi, nếu vừa nãy mà đèn chùm rơi trúng người, các người có chịu được trách nhiệm không?”
Giám đốc Trương cũng biết, bất cứ ai ở đây đều là quý nhân, nếu bị đèn chùm rớt chút, thì không chỉ bát cơm của ông ta không còn...
Mặt Tô Ngọc Kỳ rất khó coi, nhìn Lưu Thanh Vũ muốn nói gì lại không thể nói ra miệng, Lâm Mộc Hằng thất mặt Tô Ngọc Kỳ khó coi, trong lòng cũng run rẩy.
“Tô Tổng...”
Khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, Lâm Mộc Hằng run rẩy cuối thấp đầu.
Qua vài phút, khách khứa trong tiệc đều đã đi, Cố Uyên thấy người đàn ông bước ra ngoài, cô cũng dang chân bước theo cùng.
Ra phòng tiệc, xuống bậc thang.
Tài xế đã sớm dừng ở cách đó không xa, Cố Uyên nhìn người đàn ông đi trước mặt, cô đột ngột dừng lại, chầm chầm vươn tay sờ sau ót, chạm đến một tay máu.
Nhờ ánh đèn đường, cô thấy ngón tay cô nhuộm đầy máu đỏ.
Ban nãy gấp gáp đẩy Tô Ngọc Kỳ ra, đèn chùm sát vai trái cô rớt xuống.
Bây giờ Cố Uyên mới phát hiện là phía sau lưng dinh dính, đau đớn quét sạch thần kinh của cô.
Cô mặc đồ đỏ, mái tóc dài xõa sau lưng, không ai phát hiện ra.
Tô Ngọc Kỳ bước đến trước xe, tài xế đã mở cửa xe ra.
Anh đang chuẩn bị ngồi vào xe, nghiêng người nhìn thấy “Lưu Thanh Vũ” còn đứng tại chỗ cách không xa, nhất thời không vui lên tiếng: “Đứng đó làm gì, không muốn ngồi xe thì tự mà đi bộ về!”
Tô Ngọc Kỳ ngồi vào trong nói với tài xế: “lái xe!”
Tài xế nhìn “Lưu Thanh Vũ” hơi do dự, nhưng chỉ do dự một giây, Tô Ngọc Kỳ là boss của anh ta mà, lập tức đạp chân ga.
Cố Uyên ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe dần dần khuất bóng trước mắt cô, cô mở miệng muốn gọi lại, chỉ thấy cả người không có sức lực nào, máu tươi tí tách rơi trên mặt đất, bước chân cô lảo đảo.
Ý thức dần mất đi.
Trong lúc hoảng hốt, đột nhiên nghe được thanh âm khàn đầy giận dữ của đàn ông vang bên tai: “Lưu Thanh Vũ!”
Cô ngẩng đầu nhìn mặt Tô Ngọc Kỳ, trong giây phút ý thức sắp mất đi, cô cảm thấy ngạc nhiên, không phải anh đã đi rồi sao, sao lại quay về?
Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô, mượn nhờ ánh trăng mông lung nhìn một mảnh màu sắc đậm màu sau lưng cô, anh vươn tay sờ đến một tay máu ấm, mắng một cầu, lập tức ôm ‘Lưu Thanh Vũ’ lên.
Cuối đầu nhìn mặt người phụ nữ: “đồ phụ nữ ngu ngốc, ngu không ai bằng, bị thương lại không biết nói tiếng nào sao? Muốn tự chịu đựng như vậy ạ.”
Tài xế lái xe nhanh như bay.
Tô Ngọc Kỳ ôm người phụ nữ ‘Lưu Thanh Vũ’ đang nhắm mắt trong lòng mình, hô hấp đều đều, anh cau mày nhìn khuôn mặt này, tay chứa đầy chất lỏng ấm áp dinh dính, trong không khí ngập mùi máu tươi, nếu anh không để xe quay lại, người phụ nữ này liền không rên tiếng nào mà té ngã xuống đất hay sao?
Nhưng
Cô là vì đẩy anh ra mới...
Anh ấn chặt vết thương trên vai cô, nhờ ánh trăng nhìn vào mặt ‘Lưu Thanh Vũ’, nhìn khuôn mặt này, nhiều lắm chỉ tính là xinh đẹp mà thôi, phụ nữ xinh đẹp quanh anh nhiều lắm.
Tô Ngọc Kỳ cười lạnh một tiếng dời mắt đi.
Tuy anh ghét cô, nhưng khong thể không thừa nhận, người phụ nữ này rất trắng, cười rộ lên rất đẹp, giọng nói dịu dàng, đôi mắt đẹp đẽ.
Cơ thể dùng...rất thoải mái.
Nhưng vậy thì sao chứ, anh vẫn cứ không thích cô.
Loại phụ nữ đầy âm mưu sáp lấy anh, chỉ vì tiền vì hư vinh mà thôi.
Chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra trong tay, anh hét lên: “nhanh hơn nữa!”
“Vâng.” Tài xế đã lái với tốc độ nhanh nhất rồi.
-
Phòng khám ngoại khoa.
Bác sĩ bảo Tô Ngọc Kỳ đặt cô lên giường bệnh, dùng kéo cắt một phần quần áo, nhìn vào vết thương, bác sĩ nhíu mày: “Sao thế này.”
Sau đó lập tức lấy bông y tế sát trùng lau vết máu.
Thật tiếc.
Làn da đẹp như vậy, vết thương thế này nhất định sẽ để lại sẹo.
Tô Ngọc Kỳ nhìn vết thương trên lưng người phụ nữ này,vết thương sâu bảy tám centimet nằm lệch ngay cổ và vai trai, bả vai cũng đầy vết trầy nhưng không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng nhất là vết thương này.
Chất lỏng đỏ tươi đang không ngừng chảy ra ngoài.
Bác sĩ bảo Tô Ngọc Kỳ ra đợi bên ngoài.
Anh bước ra ngoài.
Dựa trên tường rồi đốt một điếu thuốc.
Khói thuốc trắng mù thoảng che mặt anh lại.
Đồng thời giấu đi biểu cảm trên khuôn mặt anh, lúc anh vừa thấy vết thương trên lưng Lưu Thanh Vũ, trong lòng lại có chút hốt hoảng, sao người phụ nữ kia lại đẩy anh ra chứ.
Qua nửa tiếng đồng hồ.
Y tá mới kêu Tô Ngọc Kỳ đi nộp viện tiền, vì để phòng ngừa vết thương bị nhiễm trùng nên phải nằm viện vài ngày kiểm tra.
Trong phòng bệnh.
Y tá dặn dò: “Không được để cô ấy nằm ngửa hoặc khi nằm mà lật người đè ép vết thương, đêm nay tốt nhất là có người nhà chăm sóc, còn nữa đợi khi bình thuốc giảm viêm truyền xong thì nhớ gọi tôi đến rút kim ra.”
Y tá rời khỏi.
Người đàn ông rút ra một điếu thuốc từ trong túi, suy nghĩ một hồi thì không đốt thuốc mà tiện tay để ngay tủ đầu giường, anh kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống bênh cạnh.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt người phụ nữ rất nhỏ.
Hừ, gầy gò yếu ớt quá.
Bị thường còn không biết hét tiếng nào, ngu xuẩn.
Đêm khuya.
Cố Uyên chầm chậm mở mắt.
mơ hồ nhìn phía trước.
Sự đau đớn dâng trào trên bả vai, cô khó chịu đến nổi không ngủ được tí nào, mơ hồ nhìn thấy một bóng người mơ áo trước mặt: “Ngài Tô..là ngài sao?”
Tô Ngọc Kỳ vốn không ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, thì nghe được giọng nói yếu ớt của phụ nữ.
Anh lập tức mở mắt, thấy cô đã tỉnh, khuôn mặt đỏ bừng không bình thường, mới vươn tay sờ vào trán cô, chết tiệt, người phụ nữ này vậy mà lại trở sốt rồi.
/706
|