Mộc Như Phương chau mày, không hiểu: “Cô…?”, cô nhìn đối phương, quan sát thật kỹ, một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp đang mang thai, mặc chiếc áo khoác màu cà phê, hai tay ôm chặt lấy bụng, lưng dựa vào cửa.
Ở ngoài cửa có tiếng gì đó như thác lũ vậy.
Bên ngoài vang lên những tiếng bước chân.
Vội vã.
Có lẽ là có mấy người.
Nhà vệ sinh hiệu quả cách âm không tốt nên vẫn có thể nghe thấy bên ngoài nói chuyện.
“Tôi vừa thấy cô Dụ chạy về hướng này, sao chớp mắt lại không thấy đâu cả nữa rồi.”
“Mấy người nghe cho kỹ đây, nếu không tìm được cô Dụ, Tần tam thiếu gia trách tội thì biết làm sao! Đến một người cũng trông coi không được.”
“Mau đi tìm đi.”
“Cô Dụ có khi nào ở trong nhà vệ sinh không?”
Lúc này tiếng bước chân ở ngoài đã ngày càng lại gần rồi.
Mộc Như Phương nhìn thấy, cô gái đứng dựa trước cửa, sắc mặt cô ta bỗng nhiên trắng bệch, không còn một giọt máu, mắt cô ta mở to, chứa đầy sự tuyệt vọng.
Cô ta như đang muốn cầu cứu nhìn về phía Mộc Như Phương, yếu ớt nói: “Cầu xin cô, cầu xin cô giúp tôi.”
Người phụ nữ này, đối với Mộc Như Phương mà nói...
Là một người xa lạ.
Mộc Như Phương hoàn toàn có đủ lý do để cự tuyệt.
Nhưng đối mặt với ánh mắt đó…
Tràn đầy sự khẩn thiết cầu xin, tràn đầy sự tuyệt vọng.
Mộc Như Phương cũng phải đối diện với sự tuyệt vọng.
Cô quá hiểu rõ nó.
Nếu lúc đó có người đến giúp cô, cứu cô…
Lúc này, đôi mắt cô rủ xuống, rũ bỏ cảm giác lạnh lùng, cảnh giác, bước lại gần, nhẹ nhàng nói: “Cô muốn tôi làm sao giúp cô.”
Người được gọi là cô Dụ nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, chiếc áo khoác màu cà phê, còn có chiếc áo len dài trắng, Mộc Như Phương đổi quần áo với cô ta.
Dáng người của hai cô tương đương.
Chiều cao cũng không khác biệt nhau là mấy.
Mộc Như Phương thay xong quần áo, nhìn cô ta, cô không hề biết cô gái trẻ trước mặt mình là ai, chỉ là động lòng thương, cho dù người như cô không có tư cách xót thương cho ai hết, nhưng có lẽ chỉ là...duyên phận thôi, nhìn người phụ nữ đang mang thai trước mặt, Mộc Như Phương cắn răng.
Chỉ giúp một lần.
“Ừm, cảm ơn cô.”, cô ta nói với giọng yếu ớt.
Bên ngoài toàn là những vệ sỹ mặc áo đen.
Phân tán lưu động.
Có người muốn vào nhà vệ sinh xem xem, nhưng dù sao cũng là nhà vệ sinh nữ, cho dù là vệ sỹ, cũng không bước vào.
Ở ngoài kia đi đi lại lại một vòng, sau đó liền ra chỗ khác tìm.
Mộc Như Phương đi ra ngoài, cô đi lấy trà sữa, sau đó ra siêu thị mua đồ, cô không biết cô gái trẻ mang thai đó giờ ra sao rồi, hi vọng, cô ta có thể chạy thoát.
Xách đồ trên tay, Mộc Như Phương dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị ra ngoài, vì cô đã nán lại trong nhà vệ sinh một lúc rồi.
Cô sợ bắt không kịp chuyến xe bus cuối cùng đến bến xe.
Bắt xe thì có chút không đành.
Đúng lúc chuẩn bị bước ra khỏi trung tâm thương mai, đột nhiên có một đám người chắn trước mặt cô, một nhóm mặc áo khoác nâu, dáng người cao ráo, hai tay thong dong đút vào túi quần, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, không hợp với khung cảnh trung tâm thương mại chút nào.
Một người đàn ông áo đen với đôi mắt sâu: “Tây Âm, đừng làm loạn nữa, theo anh về đi.”
Mộc Như Phương lùi về sau một bước, bị đối phương nắm lấy cánh tay, cô ngơ ngác: “Anh à, anh nhận nhầm người rồi.”
Ngẩng đầu, nhìn anh ta.
Tóc ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt sâu, đôi mắt lạnh lùng, sự lạnh lùng đó, rất khác so với Đào Gia Thiên, như một lưỡi đao vô hình.
Anh ta chỉ còn một mắt.
Mộc Như Phương biến, con người này không bình thường.
Mộc Như Phương nhẹ nhàng nói: “Anh à, anh thật sự nhận nhầm người rồi.”
“Nhận nhầm người?”, Tần Khả Dạ cười đùa giễu cợt, nhìn Mộc Như Phương, giơ tay tháo chiếc khẩu trang của cô ra, sững sờ, chớp chớp mắt: “Tôi thật sự nhận nhầm người rồi.”
Nhưng cũng không để cho Mộc Như Phương rời đi.
Mộc Như Phương nhìn đối phương: “Tôi còn có việc, nếu anh đây đã nhận nhầm người, vậy thì, tôi xin phép đi trước vậy?”
Vệ sỹ đi tới: “Tiên sinh, vẫn chưa tìm thấy cô Dụ…”
Tần Khả Dạ nhìn qua Mộc Như Phương, hướng về khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của cô ta: “Dẫn đi.”
Mộc Như Phương kháng cự: “Các người dựa vào đâu bắt tôi đi.”, cô nhìn Tần Khả Dạ: “Đã nói rồi, là nhận nhầm người.”
Ở ngoài xe có hai người vệ sỹ.
Ở trong xe…
Không gian rất lớn.
Có một tủ rượu và một bàn làm việc nhỏ, bên trên còn có sổ ghi chép.
Bên trong có mùi đàn hương nhè nhẹ.
“Trên người cô là quần áo của Tây Âm, cô còn muốn nói gì nữa?”
Mộc Như Phương ngồi thẳng lưng: “Vậy cũng không thể chứng minh tôi và cô đó quen biết được. Anh này, tôi biết anh mang theo nhiều vệ sỹ như vậy là đang tìm người nhưng tôi thật sự không biết cái cô Tây Âm mà anh nói là ai? đang ở đâu?”
Mộc Như Phương trong lòng có chút sợ hãi.
Ánh mắt cô nhìn vào tay áo sơ-mi của anh ta, vừa rồi, anh ta vừa cởi áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc áo sơ-mi màu trắng.
Mộc Như Phương để ý ống tay áo của anh ta, thân phận thật không đơn giản.
Trên ống tay áo có 6 chữ số.
“Nếu đã như vậy, tôi lại càng không để cho cô rời đi.”
Mộc Như Phương tức giận: “Anh..”
Mộc Như Phương nhìn thời gian biết là đã không kịp lên xe, không thể về ngư thôn được, hơn nữa còn tình hình ở đây.
“Tôi và cô gái đó, gặp nhau ở trong nhà vệ sinh, cô ta khẩn cầu tôi giúp đỡ, tôi lúc đó cũng là mềm lòng nên mới đồng ý giúp đỡ.” Mộc Như Phương nghĩ rằng, mình nói đã đủ rõ ràng.
Một nụ cười khẽ hiện lên trên môi anh ta: “Há?”
Mộc Như Phương: “Mọi việc tôi đã nói hết rồi, anh muốn làm gì?”
“Cô thả người tôi muốn tìm đi, cô nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?”
“Tôi không biết cô là ai nhưng cô đã làm hỏng chuyện của tôi.”
-
Mộc Như Phương cuối cùng vẫn không về được ngư thôn.
Cô có chút lo lắng về Đào Gia Thiên.
Bởi vì cô phát hiện anh đang sốt.
Trời tối này đang mưa.
Mộc Như Phương bị người tên là Tần Khả Dạ kia dẫn đến một khách sạn, cô một mình ở trong một căn phòng ngủ, bên ngoài có vệ sỹ, cô có chút hối hận, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng thương tuyệt vọng của cô gái trẻ mang thai đó, cô lại cảm thấy…
Nếu lúc đó không đồng ý, cô cũng sẽ hối hận.
Bởi vì, cô đối với những người này mà nói chỉ là người lạ nhưng với người phụ nữ kia, đang mang thai, nếu bị họ tìm được, có thể mọi chuyện sẽ không còn đơn giản.
Mộc Như Phương mơ hồ nhớ rằng, trên tay cô ta đều là máy ảnh lỗ kim.
Trang bị rất tỉ mỉ.
Trông có chút đáng sợ.
Có vẻ như cô ta đã phải chịu đựng sự hành hạ.
Đêm nay, Mộc Như Phương trằn trọc không ngủ được.
Sáng sớm.
Nhân viên ở đây mang bữa sáng tới.
Ăn xong, một vệ sỹ bước vào, cô đi theo anh ta ra ngoài, đến một căn phòng cao cấp.
Tần Khả Dạ ngồi trên sofa một cách lịch sự, nhìn Mộc Như Phương: " Cô tên là gì?"
Mộc Như Phương có ý che giấu: "Tôi là Nhược Nam."
Mộ Dung Nhược Nam, tên trước đây của cô.
" Cô Nhược Nam, nói cho tôi biết, Tây Âm ở đâu, tôi sẽ thả cô ra."
Ở ngoài cửa có tiếng gì đó như thác lũ vậy.
Bên ngoài vang lên những tiếng bước chân.
Vội vã.
Có lẽ là có mấy người.
Nhà vệ sinh hiệu quả cách âm không tốt nên vẫn có thể nghe thấy bên ngoài nói chuyện.
“Tôi vừa thấy cô Dụ chạy về hướng này, sao chớp mắt lại không thấy đâu cả nữa rồi.”
“Mấy người nghe cho kỹ đây, nếu không tìm được cô Dụ, Tần tam thiếu gia trách tội thì biết làm sao! Đến một người cũng trông coi không được.”
“Mau đi tìm đi.”
“Cô Dụ có khi nào ở trong nhà vệ sinh không?”
Lúc này tiếng bước chân ở ngoài đã ngày càng lại gần rồi.
Mộc Như Phương nhìn thấy, cô gái đứng dựa trước cửa, sắc mặt cô ta bỗng nhiên trắng bệch, không còn một giọt máu, mắt cô ta mở to, chứa đầy sự tuyệt vọng.
Cô ta như đang muốn cầu cứu nhìn về phía Mộc Như Phương, yếu ớt nói: “Cầu xin cô, cầu xin cô giúp tôi.”
Người phụ nữ này, đối với Mộc Như Phương mà nói...
Là một người xa lạ.
Mộc Như Phương hoàn toàn có đủ lý do để cự tuyệt.
Nhưng đối mặt với ánh mắt đó…
Tràn đầy sự khẩn thiết cầu xin, tràn đầy sự tuyệt vọng.
Mộc Như Phương cũng phải đối diện với sự tuyệt vọng.
Cô quá hiểu rõ nó.
Nếu lúc đó có người đến giúp cô, cứu cô…
Lúc này, đôi mắt cô rủ xuống, rũ bỏ cảm giác lạnh lùng, cảnh giác, bước lại gần, nhẹ nhàng nói: “Cô muốn tôi làm sao giúp cô.”
Người được gọi là cô Dụ nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, chiếc áo khoác màu cà phê, còn có chiếc áo len dài trắng, Mộc Như Phương đổi quần áo với cô ta.
Dáng người của hai cô tương đương.
Chiều cao cũng không khác biệt nhau là mấy.
Mộc Như Phương thay xong quần áo, nhìn cô ta, cô không hề biết cô gái trẻ trước mặt mình là ai, chỉ là động lòng thương, cho dù người như cô không có tư cách xót thương cho ai hết, nhưng có lẽ chỉ là...duyên phận thôi, nhìn người phụ nữ đang mang thai trước mặt, Mộc Như Phương cắn răng.
Chỉ giúp một lần.
“Ừm, cảm ơn cô.”, cô ta nói với giọng yếu ớt.
Bên ngoài toàn là những vệ sỹ mặc áo đen.
Phân tán lưu động.
Có người muốn vào nhà vệ sinh xem xem, nhưng dù sao cũng là nhà vệ sinh nữ, cho dù là vệ sỹ, cũng không bước vào.
Ở ngoài kia đi đi lại lại một vòng, sau đó liền ra chỗ khác tìm.
Mộc Như Phương đi ra ngoài, cô đi lấy trà sữa, sau đó ra siêu thị mua đồ, cô không biết cô gái trẻ mang thai đó giờ ra sao rồi, hi vọng, cô ta có thể chạy thoát.
Xách đồ trên tay, Mộc Như Phương dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị ra ngoài, vì cô đã nán lại trong nhà vệ sinh một lúc rồi.
Cô sợ bắt không kịp chuyến xe bus cuối cùng đến bến xe.
Bắt xe thì có chút không đành.
Đúng lúc chuẩn bị bước ra khỏi trung tâm thương mai, đột nhiên có một đám người chắn trước mặt cô, một nhóm mặc áo khoác nâu, dáng người cao ráo, hai tay thong dong đút vào túi quần, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, không hợp với khung cảnh trung tâm thương mại chút nào.
Một người đàn ông áo đen với đôi mắt sâu: “Tây Âm, đừng làm loạn nữa, theo anh về đi.”
Mộc Như Phương lùi về sau một bước, bị đối phương nắm lấy cánh tay, cô ngơ ngác: “Anh à, anh nhận nhầm người rồi.”
Ngẩng đầu, nhìn anh ta.
Tóc ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt sâu, đôi mắt lạnh lùng, sự lạnh lùng đó, rất khác so với Đào Gia Thiên, như một lưỡi đao vô hình.
Anh ta chỉ còn một mắt.
Mộc Như Phương biến, con người này không bình thường.
Mộc Như Phương nhẹ nhàng nói: “Anh à, anh thật sự nhận nhầm người rồi.”
“Nhận nhầm người?”, Tần Khả Dạ cười đùa giễu cợt, nhìn Mộc Như Phương, giơ tay tháo chiếc khẩu trang của cô ra, sững sờ, chớp chớp mắt: “Tôi thật sự nhận nhầm người rồi.”
Nhưng cũng không để cho Mộc Như Phương rời đi.
Mộc Như Phương nhìn đối phương: “Tôi còn có việc, nếu anh đây đã nhận nhầm người, vậy thì, tôi xin phép đi trước vậy?”
Vệ sỹ đi tới: “Tiên sinh, vẫn chưa tìm thấy cô Dụ…”
Tần Khả Dạ nhìn qua Mộc Như Phương, hướng về khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của cô ta: “Dẫn đi.”
Mộc Như Phương kháng cự: “Các người dựa vào đâu bắt tôi đi.”, cô nhìn Tần Khả Dạ: “Đã nói rồi, là nhận nhầm người.”
Ở ngoài xe có hai người vệ sỹ.
Ở trong xe…
Không gian rất lớn.
Có một tủ rượu và một bàn làm việc nhỏ, bên trên còn có sổ ghi chép.
Bên trong có mùi đàn hương nhè nhẹ.
“Trên người cô là quần áo của Tây Âm, cô còn muốn nói gì nữa?”
Mộc Như Phương ngồi thẳng lưng: “Vậy cũng không thể chứng minh tôi và cô đó quen biết được. Anh này, tôi biết anh mang theo nhiều vệ sỹ như vậy là đang tìm người nhưng tôi thật sự không biết cái cô Tây Âm mà anh nói là ai? đang ở đâu?”
Mộc Như Phương trong lòng có chút sợ hãi.
Ánh mắt cô nhìn vào tay áo sơ-mi của anh ta, vừa rồi, anh ta vừa cởi áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc áo sơ-mi màu trắng.
Mộc Như Phương để ý ống tay áo của anh ta, thân phận thật không đơn giản.
Trên ống tay áo có 6 chữ số.
“Nếu đã như vậy, tôi lại càng không để cho cô rời đi.”
Mộc Như Phương tức giận: “Anh..”
Mộc Như Phương nhìn thời gian biết là đã không kịp lên xe, không thể về ngư thôn được, hơn nữa còn tình hình ở đây.
“Tôi và cô gái đó, gặp nhau ở trong nhà vệ sinh, cô ta khẩn cầu tôi giúp đỡ, tôi lúc đó cũng là mềm lòng nên mới đồng ý giúp đỡ.” Mộc Như Phương nghĩ rằng, mình nói đã đủ rõ ràng.
Một nụ cười khẽ hiện lên trên môi anh ta: “Há?”
Mộc Như Phương: “Mọi việc tôi đã nói hết rồi, anh muốn làm gì?”
“Cô thả người tôi muốn tìm đi, cô nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?”
“Tôi không biết cô là ai nhưng cô đã làm hỏng chuyện của tôi.”
-
Mộc Như Phương cuối cùng vẫn không về được ngư thôn.
Cô có chút lo lắng về Đào Gia Thiên.
Bởi vì cô phát hiện anh đang sốt.
Trời tối này đang mưa.
Mộc Như Phương bị người tên là Tần Khả Dạ kia dẫn đến một khách sạn, cô một mình ở trong một căn phòng ngủ, bên ngoài có vệ sỹ, cô có chút hối hận, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng thương tuyệt vọng của cô gái trẻ mang thai đó, cô lại cảm thấy…
Nếu lúc đó không đồng ý, cô cũng sẽ hối hận.
Bởi vì, cô đối với những người này mà nói chỉ là người lạ nhưng với người phụ nữ kia, đang mang thai, nếu bị họ tìm được, có thể mọi chuyện sẽ không còn đơn giản.
Mộc Như Phương mơ hồ nhớ rằng, trên tay cô ta đều là máy ảnh lỗ kim.
Trang bị rất tỉ mỉ.
Trông có chút đáng sợ.
Có vẻ như cô ta đã phải chịu đựng sự hành hạ.
Đêm nay, Mộc Như Phương trằn trọc không ngủ được.
Sáng sớm.
Nhân viên ở đây mang bữa sáng tới.
Ăn xong, một vệ sỹ bước vào, cô đi theo anh ta ra ngoài, đến một căn phòng cao cấp.
Tần Khả Dạ ngồi trên sofa một cách lịch sự, nhìn Mộc Như Phương: " Cô tên là gì?"
Mộc Như Phương có ý che giấu: "Tôi là Nhược Nam."
Mộ Dung Nhược Nam, tên trước đây của cô.
" Cô Nhược Nam, nói cho tôi biết, Tây Âm ở đâu, tôi sẽ thả cô ra."
/706
|