Âm thanh “A Thiên” kia của Mộc Như Phương không khiến anh ta hài lòng.
Anh ta từ từ hạ thấp chuyển động, đôi mắt như ánh sao vụt tắt không còn sắc sảo như trước mà cũng đã đầy nước, Mộc Như Phương cắn môi, hít một hơi.
Khẽ ngẩng đầu lên.
Để lộ chiếc cổ trắng nõn.
Trong phòng không bật đèn, bên ngoài chỉ có mùi vị của gió biển, một căn phòng đầy u ám, còn mờ ám.
Chiều nay, chốc lại hết ngày.
Sắc trời ảm đạm.
Từ đầu anh ta đè cô lên tường, đến sofa, cuối cùng là trên giường, động tác của anh ta không được coi là dịu dàng, nhưng cũng không đến mức phát tiết lên cô, mặc dù đôi lông mày đẹp rõ ràng đang kìm nén sự tức giận.
Những ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, anh ta không nhìn thấy, ánh mắt hơi lệch, lại khiến Mộc Như Phương có một sự sợ hãi khó tả.
Mộc Như Phương mặc lại quần áo, lúc sửa sang tốt chính mình, cả bầu trời chỉ còn một màu u ám, đôi chân có chút run rẩy, chiều nay thật phóng đãng, lúc cô đứng dậy, thấy Đào Gia Thiên đang dựa vào đầu giường, nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi.
Mộc Như Phương theo bản năng muốn xem một chút vết thương của anh ta.
Ai biết được vết thương có bị nứt ra không.
“Không chết được.” chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp.
Ngón tay Mộc Như Phương dừng lại.
Ngón tay trắng nõn từ từ nắm chặt lại.
Cô nhỏ giọng nói: “Uống nước không? Tôi đi lấy nước cho anh.”
- -----
Trong thùng rác ngoài sân, Mộc Như Phương nhìn thấy một túi thuốc và một chiếc hộp màu hồng.
Trông thật tinh tế.
Mộc Như Phương nhặt lên.
Khi nào trong thùng rác lại có thứ này?
Có có một túi thuốc?
Mộc Như Phương mở ra xem một chút, đều là một ít thuốc chống viêm, còn có thuốc giảm đau, đều là những thuốc lần trước bác sĩ Từ kê cho.
Đây là….
Lẽ nào là chiều này Thư Đồng mang tới?
Nhưng cái hộp trang sức này
Mộc Như Phương nghĩ, mở ra xem, bên trong hộp đặt một sợi dây chuyền, lẽ nào đây là Thư Đồng đem tới.
Buổi chiều Thư Đồng đến.
Sau đó Đào Gia Thiên ra mở của.
Mộc Như Phương ở trong phòng.
Có lẽ là Thư Đồng đưa đến.
Mộc Như Phương không muốn mắc nợ quá nhiều.
Đặc biệt là một người xa lạ.
Người dân trong làng chài rất tốt bụng và giản dị, Mộc Như Phương nghĩ một lúc, thứ này, mặc dù có vẻ không đắt, nhưng cũng không rẻ.
Cô bỏ sợ dây chuyền vào trong túi, trong lòng nghĩ, có thời gian đi gặp Thư Đồng, nhất định trả lại cho đối phương.
- ----
Chiều chủ nhật A Bình phải quay lại trường học.
Mộc Như Phương muốn đi lên thị trấn xem một chút, cô muốn đi đến bệnh viện lấy cho Đào Gia Thiên một ít thuốc giảm đau, mượn cha A Bình một ít tiền.
Trên đường.
A Bình đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Chị Như Phương, anh A Thiên là bạn trai chị hả?”
A Bình thực sự thích Đào Gia Thiên, cô gái trẻ này đương nhiên có cảm tình với người đàn ông đẹp trai, khí phách, tài giỏi, nhưng cũng không đến mức là tình yêu nam nữ.
Khuôn mặt Mộc Như Phương rất đẹp.
A Bình không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
Từ trước đến giờ chứ nhìn thấy người phụ nữ đẹp như vậy.
Đặc biệt cùng với anh A Thiên, quả là quá xứng đôi..
Mộc Như Phương nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, anh ta không phải là….bạn trai của chị.”
A Bình không tin: “Sao có thể chứ, rõ ràng anh A Thiên ghen với Thư Đồng, cho dù không phải là bạn trai chị Như Phương, vậy cũng nhất định là thích chị Như Phương.”
Lông mi của Mộc Như Phương rủ xuống.
Cô mỉm cười.
Không có giải thích nhiều.
Cô nói cái gì với một cô gái trẻ cũng không có tác dụng gì, người ngoài không thể biết việc giữa cô và Đào Gia Thiên.
Bây giờ Đào Gia Thiên đối với cô hoàn toàn không phải là thích.
Nếu như phải nói.
Thì đây là một sự chiếm hữu.
Những thứ của anh ta, anh ta không thích người khác chạm vào.
Cho dù là những thứ anh ta thích, không được, vất vào thùng rác cũng sẽ không đưa nó cho người khác.
Mộc Như Phương mỉm cười với A Bình, bắt đầu một chủ đề khác.
Đưa A Bình đến trường trước.
Mộc Như Phương tự mình gọi xe đi đến bệnh viện trong thị trấn kê đơn thuốc, cô đi xếp hàng lấy số, tình cờ ở trên đường gặp một vị bác sĩ trung y, Mộc Như Phương dừng lại, nghĩ một chút, nhìn thời gian.
Đi lấy số.
Hình như người đi lấy số trung y không nhiều.
Vậy nên rất nhanh đã đến Mộc Như Phương.
Bác sĩ trung y gần bảy mươi tuổi, tóc đã bạc, nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, tinh thần rất rốt, thoạt nhìn giống như người sống lâu rồi, nhìn Mộc Như Phương: “Ngồi đi, chỗ nào không thoải mái.”
Mộc Như Phương hỏi: “Tôi có một người bạn, đầu anh ta bị thương, đôi mắt không nhìn thấy.”
Bác sĩ trung y: “Từ khi nào, bao lâu rồi.’
“Chín ngày rồi.”
Bác sĩ trung y nói: “Tình hình cụ thể, cô đưa bạn của cô đến đây, tôi xem một chút mới có thể kết luận được.”
“Bạn của tôi sức khỏe không được tốt, không đến được.”
Bác sĩ trung y nói rất nhiều lý thuyết về nguyên nhân dẫn đến việc bị mù, cuối cùng kê một ít thuốc, Mộc Như Phương đứng dậy, đột nhiên nhớ đến một việc: “Bác sĩ, ông nói, một người bị trúng độc, hôn mê, sau khi tỉnh lại có bị mất trí nhớ không.”
“Cái này a, trước đây đã có vài trường hợp, nhưng không nhiều, chất độc xâm nhập vào các dây thần kinh trong não bộ, không chỉ mất trí nhớ mà còn kèm theo bị ngu ngốc, phản ứng chậm, chỉ có mất trí nhớ, mấy ngày có thể hồi phục được.”
Mộc Như Phương hiểu rồi.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Ra khỏi bệnh viện, đã khoảng 5h chiều, Mộc Như Phương đang tính thời gian để quay lại làng chài, chỉ có một chuyến xe khoảng 6h40p, đó là chuyến cuối cùng, Mộc Như Phương đang đợi xe bus, cô muốn đi siêu thị gần nhất.
20 phút sau đến một tòa nhà thương mại tên Tố Lạc Mỹ
Có lẽ đây là tòa thương mại to nhất trong huyện này.
Mộc Như Phương đi vào.
Giá cả ở huyện không cao, nhưng sau khi Mộc Như Phương mua một ít thuốc trên người đã không còn nhiều tiền, mua một ít đồ ăn, thêm một số thứ, cô đem những thứ trong tay đi gửi, muốn đi lên tầng ba mua một phần trà sữa.
Cửa hàng trà sữa cần phải xếp hàng, Mộc Như Phương tính toán thời gian, đủ.
Tòa nhà thương mại này không tính là to, nhưng cũng không nhỏ, Mộc Như Phương đeo khẩu trang, nhìn xung quanh, thấy hai ba người mặc đồ đen, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
Mấy người mặc đồ đen này, nhìn có vẻ không giống người bình thường.
Cả người toàn đồ đen.
Giống như là vệ sĩ.
Rõ ràng, hình như đang tìm ai đó.
Nhưng những thứ này không liên quan gì đến Mộc Như Phương, cô ngồi nghỉ ngơi trên nghế để nghỉ ngơi, thấy mười mấy người vẫn đang chụp ảnh, Mộc Như Phương định đi vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước.
Cô rửa sạch ngón tay mình, trong lòng nghĩ, đợi mua xong trà sữa liền nhanh chóng quay về, thời gian vừa đúng.
Có thể kịp chuyến xe cuối cùng.
Mộc Như Phương nhìn chính mình trong gương, mỉm cười, cô phải cố gắng, để bản thân cùng với Nặc Nặc có một cuộc sống tốt hơn.
Chuẩn bị đi ra ngoài.
Đột nhiên có người đi vào, đóng của lại.
Là một người phụ nữ trẻ, hai má tái nhợt, mái tóc màu hạt dẻ, cô ấy dường như rất sợ hãi, thở gấp, Mộc Như Phương lúc này mới phát hiện, cô ấy hình như đang mang thai, cái bụng nhô cao.
“Xin chào, có thể nhường đường một chút không?”
Mộc Như Phương chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng người phụ nữ này đứng chặn ở cửa.
Anh ta từ từ hạ thấp chuyển động, đôi mắt như ánh sao vụt tắt không còn sắc sảo như trước mà cũng đã đầy nước, Mộc Như Phương cắn môi, hít một hơi.
Khẽ ngẩng đầu lên.
Để lộ chiếc cổ trắng nõn.
Trong phòng không bật đèn, bên ngoài chỉ có mùi vị của gió biển, một căn phòng đầy u ám, còn mờ ám.
Chiều nay, chốc lại hết ngày.
Sắc trời ảm đạm.
Từ đầu anh ta đè cô lên tường, đến sofa, cuối cùng là trên giường, động tác của anh ta không được coi là dịu dàng, nhưng cũng không đến mức phát tiết lên cô, mặc dù đôi lông mày đẹp rõ ràng đang kìm nén sự tức giận.
Những ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, anh ta không nhìn thấy, ánh mắt hơi lệch, lại khiến Mộc Như Phương có một sự sợ hãi khó tả.
Mộc Như Phương mặc lại quần áo, lúc sửa sang tốt chính mình, cả bầu trời chỉ còn một màu u ám, đôi chân có chút run rẩy, chiều nay thật phóng đãng, lúc cô đứng dậy, thấy Đào Gia Thiên đang dựa vào đầu giường, nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi.
Mộc Như Phương theo bản năng muốn xem một chút vết thương của anh ta.
Ai biết được vết thương có bị nứt ra không.
“Không chết được.” chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp.
Ngón tay Mộc Như Phương dừng lại.
Ngón tay trắng nõn từ từ nắm chặt lại.
Cô nhỏ giọng nói: “Uống nước không? Tôi đi lấy nước cho anh.”
- -----
Trong thùng rác ngoài sân, Mộc Như Phương nhìn thấy một túi thuốc và một chiếc hộp màu hồng.
Trông thật tinh tế.
Mộc Như Phương nhặt lên.
Khi nào trong thùng rác lại có thứ này?
Có có một túi thuốc?
Mộc Như Phương mở ra xem một chút, đều là một ít thuốc chống viêm, còn có thuốc giảm đau, đều là những thuốc lần trước bác sĩ Từ kê cho.
Đây là….
Lẽ nào là chiều này Thư Đồng mang tới?
Nhưng cái hộp trang sức này
Mộc Như Phương nghĩ, mở ra xem, bên trong hộp đặt một sợi dây chuyền, lẽ nào đây là Thư Đồng đem tới.
Buổi chiều Thư Đồng đến.
Sau đó Đào Gia Thiên ra mở của.
Mộc Như Phương ở trong phòng.
Có lẽ là Thư Đồng đưa đến.
Mộc Như Phương không muốn mắc nợ quá nhiều.
Đặc biệt là một người xa lạ.
Người dân trong làng chài rất tốt bụng và giản dị, Mộc Như Phương nghĩ một lúc, thứ này, mặc dù có vẻ không đắt, nhưng cũng không rẻ.
Cô bỏ sợ dây chuyền vào trong túi, trong lòng nghĩ, có thời gian đi gặp Thư Đồng, nhất định trả lại cho đối phương.
- ----
Chiều chủ nhật A Bình phải quay lại trường học.
Mộc Như Phương muốn đi lên thị trấn xem một chút, cô muốn đi đến bệnh viện lấy cho Đào Gia Thiên một ít thuốc giảm đau, mượn cha A Bình một ít tiền.
Trên đường.
A Bình đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Chị Như Phương, anh A Thiên là bạn trai chị hả?”
A Bình thực sự thích Đào Gia Thiên, cô gái trẻ này đương nhiên có cảm tình với người đàn ông đẹp trai, khí phách, tài giỏi, nhưng cũng không đến mức là tình yêu nam nữ.
Khuôn mặt Mộc Như Phương rất đẹp.
A Bình không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
Từ trước đến giờ chứ nhìn thấy người phụ nữ đẹp như vậy.
Đặc biệt cùng với anh A Thiên, quả là quá xứng đôi..
Mộc Như Phương nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, anh ta không phải là….bạn trai của chị.”
A Bình không tin: “Sao có thể chứ, rõ ràng anh A Thiên ghen với Thư Đồng, cho dù không phải là bạn trai chị Như Phương, vậy cũng nhất định là thích chị Như Phương.”
Lông mi của Mộc Như Phương rủ xuống.
Cô mỉm cười.
Không có giải thích nhiều.
Cô nói cái gì với một cô gái trẻ cũng không có tác dụng gì, người ngoài không thể biết việc giữa cô và Đào Gia Thiên.
Bây giờ Đào Gia Thiên đối với cô hoàn toàn không phải là thích.
Nếu như phải nói.
Thì đây là một sự chiếm hữu.
Những thứ của anh ta, anh ta không thích người khác chạm vào.
Cho dù là những thứ anh ta thích, không được, vất vào thùng rác cũng sẽ không đưa nó cho người khác.
Mộc Như Phương mỉm cười với A Bình, bắt đầu một chủ đề khác.
Đưa A Bình đến trường trước.
Mộc Như Phương tự mình gọi xe đi đến bệnh viện trong thị trấn kê đơn thuốc, cô đi xếp hàng lấy số, tình cờ ở trên đường gặp một vị bác sĩ trung y, Mộc Như Phương dừng lại, nghĩ một chút, nhìn thời gian.
Đi lấy số.
Hình như người đi lấy số trung y không nhiều.
Vậy nên rất nhanh đã đến Mộc Như Phương.
Bác sĩ trung y gần bảy mươi tuổi, tóc đã bạc, nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, tinh thần rất rốt, thoạt nhìn giống như người sống lâu rồi, nhìn Mộc Như Phương: “Ngồi đi, chỗ nào không thoải mái.”
Mộc Như Phương hỏi: “Tôi có một người bạn, đầu anh ta bị thương, đôi mắt không nhìn thấy.”
Bác sĩ trung y: “Từ khi nào, bao lâu rồi.’
“Chín ngày rồi.”
Bác sĩ trung y nói: “Tình hình cụ thể, cô đưa bạn của cô đến đây, tôi xem một chút mới có thể kết luận được.”
“Bạn của tôi sức khỏe không được tốt, không đến được.”
Bác sĩ trung y nói rất nhiều lý thuyết về nguyên nhân dẫn đến việc bị mù, cuối cùng kê một ít thuốc, Mộc Như Phương đứng dậy, đột nhiên nhớ đến một việc: “Bác sĩ, ông nói, một người bị trúng độc, hôn mê, sau khi tỉnh lại có bị mất trí nhớ không.”
“Cái này a, trước đây đã có vài trường hợp, nhưng không nhiều, chất độc xâm nhập vào các dây thần kinh trong não bộ, không chỉ mất trí nhớ mà còn kèm theo bị ngu ngốc, phản ứng chậm, chỉ có mất trí nhớ, mấy ngày có thể hồi phục được.”
Mộc Như Phương hiểu rồi.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Ra khỏi bệnh viện, đã khoảng 5h chiều, Mộc Như Phương đang tính thời gian để quay lại làng chài, chỉ có một chuyến xe khoảng 6h40p, đó là chuyến cuối cùng, Mộc Như Phương đang đợi xe bus, cô muốn đi siêu thị gần nhất.
20 phút sau đến một tòa nhà thương mại tên Tố Lạc Mỹ
Có lẽ đây là tòa thương mại to nhất trong huyện này.
Mộc Như Phương đi vào.
Giá cả ở huyện không cao, nhưng sau khi Mộc Như Phương mua một ít thuốc trên người đã không còn nhiều tiền, mua một ít đồ ăn, thêm một số thứ, cô đem những thứ trong tay đi gửi, muốn đi lên tầng ba mua một phần trà sữa.
Cửa hàng trà sữa cần phải xếp hàng, Mộc Như Phương tính toán thời gian, đủ.
Tòa nhà thương mại này không tính là to, nhưng cũng không nhỏ, Mộc Như Phương đeo khẩu trang, nhìn xung quanh, thấy hai ba người mặc đồ đen, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
Mấy người mặc đồ đen này, nhìn có vẻ không giống người bình thường.
Cả người toàn đồ đen.
Giống như là vệ sĩ.
Rõ ràng, hình như đang tìm ai đó.
Nhưng những thứ này không liên quan gì đến Mộc Như Phương, cô ngồi nghỉ ngơi trên nghế để nghỉ ngơi, thấy mười mấy người vẫn đang chụp ảnh, Mộc Như Phương định đi vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước.
Cô rửa sạch ngón tay mình, trong lòng nghĩ, đợi mua xong trà sữa liền nhanh chóng quay về, thời gian vừa đúng.
Có thể kịp chuyến xe cuối cùng.
Mộc Như Phương nhìn chính mình trong gương, mỉm cười, cô phải cố gắng, để bản thân cùng với Nặc Nặc có một cuộc sống tốt hơn.
Chuẩn bị đi ra ngoài.
Đột nhiên có người đi vào, đóng của lại.
Là một người phụ nữ trẻ, hai má tái nhợt, mái tóc màu hạt dẻ, cô ấy dường như rất sợ hãi, thở gấp, Mộc Như Phương lúc này mới phát hiện, cô ấy hình như đang mang thai, cái bụng nhô cao.
“Xin chào, có thể nhường đường một chút không?”
Mộc Như Phương chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng người phụ nữ này đứng chặn ở cửa.
/706
|