Đêm nay Mộc Như Phương trằn trọc mãi không tài nào ngủ được
Cô nằm trên giường.
Nhắm mắt lại, gương mặt trắng bệch như Nặc Nặc vậy.
Giờ phút này, cô căm ghét Tống Như Thấm cực kỳ.
Hận Đào Gia Thiên cực kỳ.
Cô hối hận rồi.
Hối hận vì đã về thành phố Hải Châu.
Hối hận vì đã gặp Đào Gia Thiên.
Cô càng hận chính mình hơn, từ lúc Nặc Nặc ra đời cho đến bây giờ, cô không thể cho con gái một gia đình hoàn chỉnh, Nặc Năc hay hỏi cô cha con bé đâu rồi.
Tại sao cha không đến tìm bọn họ.
Tại sao mấy đứa trẻ khác trong trường mầm non đều có cha, tại sao Nặc Nặc không có.
Mộc Như Phương thường vuốt ve mái tóc mềm mại của con, giọng nói khàn khàn mà dịu dàng: "Cha của Nặc Nặc đang ở một nơi xa xôi lắm."
Nhưng còn nguyên nhân khiến cho con đến tận giờ phút này vẫn chưa được làm phẫu thuật là do mình, đêm đó, bầu trời hửng sáng, hương vị mùa xuân tràn trề, một mùa xuân đẹp đẽ, là ngày để đoàn viên.
Mộc Như Phương nhếch môi, cô nhổm người ngồi dậy bước đến gần cửa sổ.
Nhìn màu sắc lờ mờ ngoài kia.
Vươn tay.
Bóng tối đan xen cùng với anh sáng, mặt trời và mặt trăng cùng treo trên bầu trời, đây là thời khắc bóng tối vụn vỡ, Mộc Như phương đứng trước cửa sổ, ánh mắt đẹp đẽ lạnh lùng như nước, dáng người cao ráo thon thả tựa như tạc tượng vậy.
"Đây là hẳn là Thanh Âm rồi."
Vào buổi sáng.
Trong phòng khách nhà họ Đào.
Bà lớn Đào mặc bộ sườn xám cao cấp kiểu dáng mùa đông, ung dung cao quý, mái tóc bạc trắng theo thời gian trông càng có vẻ nghiêm túc, bà đeo sợi dây chuyền phỉ thúy trong trẻo như nước trên cổ, gương mặt nở nụ cười hòa ái, nhưng vẻ uy nghiêm ánh lên trong đáy mắt.
Triệu Ngọc Thư cùng Ngu Chí Hoa dắt Ngu Thanh Âm đến thăm nhà họ Đào.
Ngu Thanh Âm và Đào Gia Thiên đã đính hôn từ năm ngoái, nhưng mọi chuyện chưa có tiến triển thêm bước nào nữa, nếu như là mười năm trước đây, lúc ông lớn Đào còn sống, nhà họ Ngu cũng xem như là danh gia vọng tộc ở thành phố Hải Châu, nhưng bây giờ rơi vào tay Ngu Chí Hoa, ông ta không điều hành được tốt, mấy năm nay ráng mà gắng gượng.
Liên hôn với nhà họ Đào.
Là cọng rơm cuối cùng mà nhà họ Ngu nắm được.
Đào Kiệt và Ngu Chí Hoa khách sáo một hồi rồi mọi người cùng ngồi xuống.
Tống Như Thấm đứng trước mặt Triệu Ngọc Thư, vĩnh viễn đều trông có vẻ khí thế hơn người, bà là bà chủ của nhà họ Đào, tất nhiên không cần phải nhìn vẻ mặt của bất kỳ ai cả, những người phụ nữ quyền quý ở thành phố Hái Châu còn phải đến nịnh bợ bà nữa.
Hôm nay Ngu Thanh Âm trang điểm tỉ mỉ.
Cô ta biết Thư Vọng Vũ ở đây.
Thư Vọng Vũ thích mặc váy dài trắng, thục nữ tao nhã, thần tiên thướt tha, đó là vì bắt chước Mộc Như Phương.
Mặc dù Ngu Thanh Âm âm thầm xem thường chút mưu toan thủ đoạn này của cô ta, nhưng bản thân mình cũng chọn chiếc váy dài màu kem trong tủ quần áo.
Cùng với dây chuyền ngọc trai và bông tai.
Trông càng có vẻ dịu dàng hơn.
Cô đi đến trước mặt bà lớn Đào: "Con chào bà nội Đào ạ."
Triệu Ngọc Thư dặn dò cô ta phải xưng hô như vậy.
Cô ta đã đính hôn với Đào Gia Thiên rồi, tất nhiên có thể gọi bà như thế.
Cô ta cũng biết, lúc này chắc chắn là Thư Vọng Vũ đang đứng trên lầu nhìn xuống.
Cô ta cố ý chọc tức Thư Vọng Vũ.
Cho dù Thư Vọng Vũ có lợi dụng lòng áy náy của Đào Gia Thiên để lấy lòng anh thì làm sao, dù gì mình mới là vợ chưa cưới của anh ấy, được bà lớn thừa nhận.
Bà lớn Đào nhìn Ngu Thanh Âm rồi gật đầu, giơ tay ra: "Qua đây cho bà nội xem nào."
Trước giờ bà lớn Đào đều không nhúng tay nhiều vào chuyện của con cháu, trước đây cháu bà thích con bé xinh đẹp đó, bà cũng chẳng can thiệp, dù sao cháu mình thích là được rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt.
Bà lớn Đào cũng không vừa ý lắm, bởi vì bà nhìn ấy vẻ xun xoe nịnh bợ trong mắt cô ta, cũng giống như Thư Vọng Vũ tối ngày hôm qua vậy.
Tuổi tác lớn rồi, trải nghiệm nhiều.
Nhìn người cung chuẩn.
Có điều bà lớn Đào vẫn cười cười rồi vỗ tay Ngu Thanh Âm nói: "Tiểu Vinh."
Dì Vinh bước qua đưa một chiếc hộp nhung đỏ cho Ngu Thanh Âm: "Cô Thanh Âm, đây là món quà bà lớn tặng cho cô."
Ngu Thanh Âm mừng rỡ nhận lấy, Tống Như Thấm đứng bên cạnh nhìn thoáng qua bà lớn rồi nói: "Thanh Âm, còn không mở ra xem có thích hay không."
Ngu Thanh Âm nở nụ cười yêu kiều, hơi xấu hổ, cúi đầu nói: "Quà bà nội tặng tất nhiên Thanh Âm thích lắm ạ."
Cô ta mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay xanh.
Ngu Thanh Âm vội vã cảm ơn: "Cám ơn bà nội." Cô ta lập tức đeo chiếc vòng lên tay, làn da trắng nõn ngà, vòng xanh biếc, Băng Chủng từa tựa thủy tinh, dưới ánh nắng mặt trời càng đẹp đẽ hơn nữa, Ngu Thanh Âm thầm vui vẻ trong lòng, càng lấy làm tự hào vì được bà lớn Đào thừa nhận.
Gả vào nhà họ Đào, còn xa hay sao?
Triệu Ngọc Thư và Ngu Chí Hoa liếc mắt nhìn nhau, Ngu Chí Hoa mở miệng nói: "Bà lớn khách sáo quá rồi, lần này bác về, đáng lý phận con cháu phải tặng quà cho bác mới đúng."
Dì Vinh trả lời thay bà lớn: "Đây là lần đầu bà lớn gặp cô Thanh Âm, lúc bà còn sống ở nước ngoài đã dặn chúng tôi lựa chiếc vòng tay này."
Ngu Thanh Âm không nén được cơn kích động đang dâng trào trong lòng: "Cảm ơn bà nội."
Rồi đưa mắt nhìn quanh, nói với Tống Như Thấm: "Dì Như Thấm, chị Vọng Vũ đâu rồi ạ?"
Hiện giờ Ngu Thanh Âm đang nhấp nhổm, nôn nóng muốn khoe khoang với Thư Vọng Vũ, cô ta vuốt ve chiếc vòng đeo trên tay.
Trên lầu, Thư Vọng Vũ đứng trong góc, cô ta nghe cuộc trò chuyện của những người dưới lầu rất rõ ràng, kể cả giọng nói của Ngu Thanh Âm, cô ta trở về phòng mình rồi mở sách ra, vừa đọc được hai phút.
Quả nhiên nghe có tiếng gõ cửa.
Thư Vọng Vũ đứng dậy, trong lòng biết là Ngu Thanh Âm, mặc dù đang rất đỗi lo lắng nhưng gương mặt vẫn tươi cười bước ra mở cửa: "Thanh Âm, em đến rồi."
Ngu Thanh Âm đi vào: "Chị Vọng Vũ, tối nay có chiếu một bộ phim đó, hay bọn mình đi xem đi, cũng lâu rồi chúng ta chưa đi dạo với nhau."
Tất nhiên Thư Vọng Vũ nói được.
Cô ta lướt mắt đến tay Ngu Thanh Âm, nhìn trân trân, ngầm biết rõ cái này là bà lớn Đào tặng cho cô ta, lặng lẽ nghiến răng.
Trong bệnh viện, Đào Gia Thiên đã ở đây với Nặc Nặc cả đêm, thuốc uống hồi rạng sáng đã có tác dụng, Nặc Nặc ngủ thiếp đi, anh dặn dò hai người làm rồi quay người rời đi.
Tiểu Đông kinh ngạc gật đầu, đợi đến khi Đào Gia Thiên khuất bóng mới nói với người còn lại: "Cô nói xem, cô Nặc Nặc với anh Đào có quan hệ gì nhỉ."
Người làm còn lại: "Ai biết đâu, tối qua suýt nữa làm tôi sợ chết được, anh Đào ở đây làm cả đêm không dám chợp mắt nghỉ ngơi tẹo nữa, cứ thấy không khí cũng lạnh ngắt."
Khựng một chút rồi nói tiếp: "Cô nói xem, có phải là c..."
Tiểu Đông im lặng: "Suỵt"
Người còn lại không dám nói năng gì nữa, mấy giây sau Tiểu Đông mới nói: "Cô không sợ bị người khác nghe thấy à."
"Làm gì có người." Người làm nọ cũng thấy hơi sợ, bèn đưa mắt nhìn xung quanh, cửa phòng bệnh vẫn đóng, Nặc Nặc còn đang ngủ, chỉ có cô ta với Tiểu Đông mà thôi.
Ở đâu cũng có người nhiều chuyện.
Lại còn nhàm chán.
"Cô nói xem, người giống như anh Đào, vừa đẹp trai vừa lắm tiền, nhất định không thiếu phụ nữ, cô nhìn coi mẹ của Nặc Nặc, cô Mộc đấy, đẹp còn hơn tiên nữ, chắc là, Nặc Nặc là con của cô ấy với anh Đào..."
Cô nằm trên giường.
Nhắm mắt lại, gương mặt trắng bệch như Nặc Nặc vậy.
Giờ phút này, cô căm ghét Tống Như Thấm cực kỳ.
Hận Đào Gia Thiên cực kỳ.
Cô hối hận rồi.
Hối hận vì đã về thành phố Hải Châu.
Hối hận vì đã gặp Đào Gia Thiên.
Cô càng hận chính mình hơn, từ lúc Nặc Nặc ra đời cho đến bây giờ, cô không thể cho con gái một gia đình hoàn chỉnh, Nặc Năc hay hỏi cô cha con bé đâu rồi.
Tại sao cha không đến tìm bọn họ.
Tại sao mấy đứa trẻ khác trong trường mầm non đều có cha, tại sao Nặc Nặc không có.
Mộc Như Phương thường vuốt ve mái tóc mềm mại của con, giọng nói khàn khàn mà dịu dàng: "Cha của Nặc Nặc đang ở một nơi xa xôi lắm."
Nhưng còn nguyên nhân khiến cho con đến tận giờ phút này vẫn chưa được làm phẫu thuật là do mình, đêm đó, bầu trời hửng sáng, hương vị mùa xuân tràn trề, một mùa xuân đẹp đẽ, là ngày để đoàn viên.
Mộc Như Phương nhếch môi, cô nhổm người ngồi dậy bước đến gần cửa sổ.
Nhìn màu sắc lờ mờ ngoài kia.
Vươn tay.
Bóng tối đan xen cùng với anh sáng, mặt trời và mặt trăng cùng treo trên bầu trời, đây là thời khắc bóng tối vụn vỡ, Mộc Như phương đứng trước cửa sổ, ánh mắt đẹp đẽ lạnh lùng như nước, dáng người cao ráo thon thả tựa như tạc tượng vậy.
"Đây là hẳn là Thanh Âm rồi."
Vào buổi sáng.
Trong phòng khách nhà họ Đào.
Bà lớn Đào mặc bộ sườn xám cao cấp kiểu dáng mùa đông, ung dung cao quý, mái tóc bạc trắng theo thời gian trông càng có vẻ nghiêm túc, bà đeo sợi dây chuyền phỉ thúy trong trẻo như nước trên cổ, gương mặt nở nụ cười hòa ái, nhưng vẻ uy nghiêm ánh lên trong đáy mắt.
Triệu Ngọc Thư cùng Ngu Chí Hoa dắt Ngu Thanh Âm đến thăm nhà họ Đào.
Ngu Thanh Âm và Đào Gia Thiên đã đính hôn từ năm ngoái, nhưng mọi chuyện chưa có tiến triển thêm bước nào nữa, nếu như là mười năm trước đây, lúc ông lớn Đào còn sống, nhà họ Ngu cũng xem như là danh gia vọng tộc ở thành phố Hải Châu, nhưng bây giờ rơi vào tay Ngu Chí Hoa, ông ta không điều hành được tốt, mấy năm nay ráng mà gắng gượng.
Liên hôn với nhà họ Đào.
Là cọng rơm cuối cùng mà nhà họ Ngu nắm được.
Đào Kiệt và Ngu Chí Hoa khách sáo một hồi rồi mọi người cùng ngồi xuống.
Tống Như Thấm đứng trước mặt Triệu Ngọc Thư, vĩnh viễn đều trông có vẻ khí thế hơn người, bà là bà chủ của nhà họ Đào, tất nhiên không cần phải nhìn vẻ mặt của bất kỳ ai cả, những người phụ nữ quyền quý ở thành phố Hái Châu còn phải đến nịnh bợ bà nữa.
Hôm nay Ngu Thanh Âm trang điểm tỉ mỉ.
Cô ta biết Thư Vọng Vũ ở đây.
Thư Vọng Vũ thích mặc váy dài trắng, thục nữ tao nhã, thần tiên thướt tha, đó là vì bắt chước Mộc Như Phương.
Mặc dù Ngu Thanh Âm âm thầm xem thường chút mưu toan thủ đoạn này của cô ta, nhưng bản thân mình cũng chọn chiếc váy dài màu kem trong tủ quần áo.
Cùng với dây chuyền ngọc trai và bông tai.
Trông càng có vẻ dịu dàng hơn.
Cô đi đến trước mặt bà lớn Đào: "Con chào bà nội Đào ạ."
Triệu Ngọc Thư dặn dò cô ta phải xưng hô như vậy.
Cô ta đã đính hôn với Đào Gia Thiên rồi, tất nhiên có thể gọi bà như thế.
Cô ta cũng biết, lúc này chắc chắn là Thư Vọng Vũ đang đứng trên lầu nhìn xuống.
Cô ta cố ý chọc tức Thư Vọng Vũ.
Cho dù Thư Vọng Vũ có lợi dụng lòng áy náy của Đào Gia Thiên để lấy lòng anh thì làm sao, dù gì mình mới là vợ chưa cưới của anh ấy, được bà lớn thừa nhận.
Bà lớn Đào nhìn Ngu Thanh Âm rồi gật đầu, giơ tay ra: "Qua đây cho bà nội xem nào."
Trước giờ bà lớn Đào đều không nhúng tay nhiều vào chuyện của con cháu, trước đây cháu bà thích con bé xinh đẹp đó, bà cũng chẳng can thiệp, dù sao cháu mình thích là được rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt.
Bà lớn Đào cũng không vừa ý lắm, bởi vì bà nhìn ấy vẻ xun xoe nịnh bợ trong mắt cô ta, cũng giống như Thư Vọng Vũ tối ngày hôm qua vậy.
Tuổi tác lớn rồi, trải nghiệm nhiều.
Nhìn người cung chuẩn.
Có điều bà lớn Đào vẫn cười cười rồi vỗ tay Ngu Thanh Âm nói: "Tiểu Vinh."
Dì Vinh bước qua đưa một chiếc hộp nhung đỏ cho Ngu Thanh Âm: "Cô Thanh Âm, đây là món quà bà lớn tặng cho cô."
Ngu Thanh Âm mừng rỡ nhận lấy, Tống Như Thấm đứng bên cạnh nhìn thoáng qua bà lớn rồi nói: "Thanh Âm, còn không mở ra xem có thích hay không."
Ngu Thanh Âm nở nụ cười yêu kiều, hơi xấu hổ, cúi đầu nói: "Quà bà nội tặng tất nhiên Thanh Âm thích lắm ạ."
Cô ta mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay xanh.
Ngu Thanh Âm vội vã cảm ơn: "Cám ơn bà nội." Cô ta lập tức đeo chiếc vòng lên tay, làn da trắng nõn ngà, vòng xanh biếc, Băng Chủng từa tựa thủy tinh, dưới ánh nắng mặt trời càng đẹp đẽ hơn nữa, Ngu Thanh Âm thầm vui vẻ trong lòng, càng lấy làm tự hào vì được bà lớn Đào thừa nhận.
Gả vào nhà họ Đào, còn xa hay sao?
Triệu Ngọc Thư và Ngu Chí Hoa liếc mắt nhìn nhau, Ngu Chí Hoa mở miệng nói: "Bà lớn khách sáo quá rồi, lần này bác về, đáng lý phận con cháu phải tặng quà cho bác mới đúng."
Dì Vinh trả lời thay bà lớn: "Đây là lần đầu bà lớn gặp cô Thanh Âm, lúc bà còn sống ở nước ngoài đã dặn chúng tôi lựa chiếc vòng tay này."
Ngu Thanh Âm không nén được cơn kích động đang dâng trào trong lòng: "Cảm ơn bà nội."
Rồi đưa mắt nhìn quanh, nói với Tống Như Thấm: "Dì Như Thấm, chị Vọng Vũ đâu rồi ạ?"
Hiện giờ Ngu Thanh Âm đang nhấp nhổm, nôn nóng muốn khoe khoang với Thư Vọng Vũ, cô ta vuốt ve chiếc vòng đeo trên tay.
Trên lầu, Thư Vọng Vũ đứng trong góc, cô ta nghe cuộc trò chuyện của những người dưới lầu rất rõ ràng, kể cả giọng nói của Ngu Thanh Âm, cô ta trở về phòng mình rồi mở sách ra, vừa đọc được hai phút.
Quả nhiên nghe có tiếng gõ cửa.
Thư Vọng Vũ đứng dậy, trong lòng biết là Ngu Thanh Âm, mặc dù đang rất đỗi lo lắng nhưng gương mặt vẫn tươi cười bước ra mở cửa: "Thanh Âm, em đến rồi."
Ngu Thanh Âm đi vào: "Chị Vọng Vũ, tối nay có chiếu một bộ phim đó, hay bọn mình đi xem đi, cũng lâu rồi chúng ta chưa đi dạo với nhau."
Tất nhiên Thư Vọng Vũ nói được.
Cô ta lướt mắt đến tay Ngu Thanh Âm, nhìn trân trân, ngầm biết rõ cái này là bà lớn Đào tặng cho cô ta, lặng lẽ nghiến răng.
Trong bệnh viện, Đào Gia Thiên đã ở đây với Nặc Nặc cả đêm, thuốc uống hồi rạng sáng đã có tác dụng, Nặc Nặc ngủ thiếp đi, anh dặn dò hai người làm rồi quay người rời đi.
Tiểu Đông kinh ngạc gật đầu, đợi đến khi Đào Gia Thiên khuất bóng mới nói với người còn lại: "Cô nói xem, cô Nặc Nặc với anh Đào có quan hệ gì nhỉ."
Người làm còn lại: "Ai biết đâu, tối qua suýt nữa làm tôi sợ chết được, anh Đào ở đây làm cả đêm không dám chợp mắt nghỉ ngơi tẹo nữa, cứ thấy không khí cũng lạnh ngắt."
Khựng một chút rồi nói tiếp: "Cô nói xem, có phải là c..."
Tiểu Đông im lặng: "Suỵt"
Người còn lại không dám nói năng gì nữa, mấy giây sau Tiểu Đông mới nói: "Cô không sợ bị người khác nghe thấy à."
"Làm gì có người." Người làm nọ cũng thấy hơi sợ, bèn đưa mắt nhìn xung quanh, cửa phòng bệnh vẫn đóng, Nặc Nặc còn đang ngủ, chỉ có cô ta với Tiểu Đông mà thôi.
Ở đâu cũng có người nhiều chuyện.
Lại còn nhàm chán.
"Cô nói xem, người giống như anh Đào, vừa đẹp trai vừa lắm tiền, nhất định không thiếu phụ nữ, cô nhìn coi mẹ của Nặc Nặc, cô Mộc đấy, đẹp còn hơn tiên nữ, chắc là, Nặc Nặc là con của cô ấy với anh Đào..."
/706
|