Người làm đứng gõ cửa phòng Thư Vọng Vũ.
"Cô Thư? Cô Thư ơi."
"Tiểu Mông, tôi ở đây."
Thư Vọng Vũ đi qua.
Người làm quay người: "Thưa cô Thư, cô ở đây ư, bà lớn Đào đang tìm cô dưới lầu đấy ạ."
Bà lớn Đào?
Thư Vọng Vũ không dám thất lễ, cô ta cũng biết bà lớn Đào là người như thế nào bèn cầm lấy món quà đã chuẩn bị lập tức nhanh chân đi xuống lầu.
"Bà lớn ạ."
Thư Vọng Vũ mặc cái váy dài màu trắng, kiểu trang điểm trông đến là dịu dàng thục nữ, cô ta còn đeo mẫu bông tai mới nhất của hãng C, nhìn có vẻ rất đỗi tao nhã.
Đây là lối trang điểm rất được người lớn yêu thích.
Cùng với nụ cười điềm đạm trên gương mặt cô ta lúc bấy giờ.
Bà lớn Đào chỉ "Ừm" một tiếng rồi quay đi chỗ khác, Thư Vọng Vũ vội tặng quà cho bà: "Hy vọng bà lớn đừng chê món quà mọn này ạ."
Người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi đứng sau lưng bà lớn là dì Vinh, đã theo chăm sóc bà lớn từ lâu lắm rồi, trước đây chuyên lái xe cho bà lúc còn ở nước ngoài nên hiểu sắc mặt bà lớn nhất.
Lần này về nước, đến Tống Như Thấm còn phải gọi một tiếng "Chị Vinh."
Có thể thấy được địa vị như thế nào.
Bước đến nhận quà rồi đưa cho bà lớn.
Bà lớn nhìn thoáng qua: "Ừm."
Hai tiếng "Ừm" này khiến cho Thư Vọng Vũ lo sợ quá đỗi, cô ta nhìn Tống Như Thấm theo bản năng, Tống Như Thấm chỉ mỉm cười: "Quà của con cháu không phải món gì đắt tiền cũng là chút tấm lòng."
Ở nhà họ Đào, Thư Vọng Vũ hoàn toàn là một người ngoài.
Bà lớn Đào cũng không phải không biết cô gái này, bèn gật đầu nói một câu: "Có lòng rồi."
Thư Vọng Vũ: "Bà lớn thích là được rồi ạ."
Bà lớn Đào không dừng ở chủ đề này mà hỏi tiếp: "Mẹ nghe nói Gia Thiên đính hôn rồi? Vợ chưa cưới là con bé gì nhà họ Ngu?"
Đào Kiệt gật đầu: "Phải ạ, họ Ngu, bác Ngu là bạn thân của cha hồi còn trẻ, thiết nghĩ cha cũng thấy hài lòng."
Bà lớn Đào nắm tràng hạt trong tay: “Cũng tốt, tìm thời gian dắt con bé sang cho mẹ gặp mặt."
Thư Vọng Vũ từ từ siết chặt ngón tay lại.
Dì Vinh đỡ bà lớn đứng dậy, bà cất tiếng nói: "Mệt rồi, cũng không còn sớm nữa, thôi đi nghỉ hết đi."
Đào Gia Thiên đi ra khỏi nhà tắm, anh quấn tấm khăn tắm quanh eo, để lộ cơ bắp quyến rũ và cơ chữ V hoàn hảo, dáng người cực kỳ chuẩn, anh bước ra lau nước trên tóc, ánh mắt đen thăm thẳm, cầm điện thoại trên giường lên.
Nhìn thời gian.
Có một cuộc gọi nhỡ, là số máy từ biệt thự Hoa Nhài.
Trễ vậy rồi?
Anh lập tức gọi lại.
Tiếng của người làm vang lên từ đầu dây bên kia: "Thưa anh, bỗng dưng cô Nặc Nặc bị đau tim rồi ngất đi, tiểu Đông đã đưa cô Nặ Nặc vào bệnh viện rồi ạ."
Đào Gia Thiên nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Buổi chiều cô Nặc Nặc còn khỏe lắm, cô Mộc không đến nên gây một chặp, cô Mộc gọi điện an ủi một hồi thì cô Nặc Nặc vui vẻ hơn nhiều, không còn khóc lóc nữa, ai mà ngờ đến tối đột nhiên lại bị đau tim rồi ngất đi."
"Tôi biết rồi." Anh trầm giọng nói rồi tắt máy.
Trong bệnh viện.
Nặc Nặc ngồi trên giường bệnh, cô bé đã tỉnh lại rồi, cánh tay còn cắm đủ thứ ống dẫn, mu bàn tay còn đang được truyền dịch, Tiểu Đông ở bên cạnh chăm sóc cô bé: "Cô Nặc Nặc, cô đừng khóc nữa."
Nặc Nặc khóc đến mắt đỏ hoe, gương mắt nhỏ nhắn trắng nõn như sứ trông có vẻ đau buồn lắm, nước mắt lưng tròng: "Con muốn mẹ."
"Dì Tiểu Đông ơi, con muốn mẹ cơ."
Tiểu Đông hơi khó xử.
"Chỉ cần cô Nặc Nặc khỏe lại, uống thuốc với chích thuốc theo lời bác sĩ cho lành bệnh là sẽ được gặp cô Mộc thôi."
"Con muốn mẹ bây giờ cơ."
Nặc Nặc rất đỗi yếu ớt, lại thêm cơn đau chưa nguôi, chẳng có bao nhiêu sức giẫy giụa, khóc đến thở không nổi.
Khiến cho người thương xót.
Nặc Nặc, kế thừa ưu điểm lớn của Mộc Như Phương, đặc biệt là đôi mắt to, đẹp như nước mùa xuân, cong vút như cánh bướm.
"Dì Tiểu Đông ơi, Nặc Nặc đau quá, Nặc Nặc muốn mẹ."
"Ngoan, Nặc Nặc ngoan nhé, dì ôm con sẽ hết đau ngay, uống thuốc vào là không đau nữa đâu."
Đứa bé đáng yêu như vậy, Tiểu Đông cũng không nỡ lòng nào.
Nhưng cô Mộc...
Làm sao có thể đến cơ chứ.
Cho đến tận rạng sáng.
Hơi thở của Nặc Nặc không hề ổn định, cô bé còn nhỏ, không được uống quá nhiều thuốc giảm đau, bởi vậy Nặc Nặc hay thở gấp, chẳng ổn định được chút nào, đôi môi hơi tái đi, bên cạnh có một đống máy móc kiểm tra thân thể, đã truyền dịch xong rồi, Nặc Nặc mơ mơ hồ hồ.
Cánh tay bế Nặc Nặc của Tiểu Đông thấy hơi ê ẩm.
Gọi một người làm khác thay phiên nhau chăm sóc cô bé.
Có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Rồi cửa phòng bệnh mở ra...
Tiểu Đông cúi đầu: "Anh Đào ạ."
Đào Gia Thiên đến rồi, anh mặc áo khoác đen, trông nghiêm túc đến mức làm người ta kính nể, anh bước đến bên giường bệnh, ánh mắt sâu thẳm, nhìn gương mặt bé bỏng trắng bệch không còn chút máu của Nặc Nặc và cặp lông mi dày cong vút đang run rẩy ấy, bởi vì đau mà cong người lại, cánh tay bị một người làm nắm lấy, đề phòng Nặc Nặc giãy giụa làm ảnh hưởng đến cây kim truyền dịch trên mu bàn tay.
Tiểu Đông nói: "Bây giờ cô Nặc Nặc đã ổn định rồi ạ, bác sĩ vừa mới kiểm tra, đã truyền dịch xong rồi."
Tiểu Đông và người làm còn lại hơi sợ Đào Gia Thiên, nhưng mà bọn họ đều còn trẻ, không nhịn được mà muốn ngắm nhìn người đàn ông tuấn tú này thêm một chút.
Đào Gia Thiên nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, đứa bé này là con của Mộc Như Phương và người đàn ông khác, nhưng vào lúc này, trong lòng anh lại chợt có cảm giác, chỉ một giây mà thôi, không cách nào nắm bắt được.
Không thể phủ nhận rằng.
Nặc Nặc rất đáng yêu.
Anh không hề muốn tức giận lây đến đứa bé gái chưa đầy bốn tuổi này.
Mỗi lần cô bé sợ hãi đến ngân ngấn nước mắt, gọi "Chú ơi" với chất giọng non nớt mềm mại ấy, anh thường thấy không nỡ.
Anh cũng có cám giác này với Mộc Như Phương.
Không nỡ.
Có một loại cảm giác mà đáy lòng không khống chế nổi, đó là chuyện đáng sợ nhất.
Cô bé mơ mơ màng màng mở mắt, không ngủ nổi, chỉ muốn tìm Mộc Như Phương mà thôi, nhưng Mộc Như Phương không có ở đây, cô bé rất đau, rất sợ hãi.
Mở bừng mắt, trong đáy mắt đong đầy những giọt lệ sợ hãi và tủi thân.
Nhìn người cao ráo mặc áo đen trước mặt.
Cô bé nhận ra rất nhanh.
Yếu ớt mở miệng gọi: "Chú ơi."
Cô bé rất sợ chú này, cô bé nhìn thấy hình của chú ấy trong sách của mẹ, chú ấy tốt lắm, nhưng cũng đáng sợ ghê.
Vừa giống như thiên sách trong những trang giấy, mà cũng giống ác quỷ nữa.
"Chú ơi..."
Đào Gia Thiên không ngờ đến cô bé sẽ tỉnh dậy, anh "Ừm" một tiếng rồi cúi người sờ vầng trán nóng hầm hập của cô bé, tay anh lạnh lẽo, có lẽ cô bé thấy thoải mái nên dụi vào tay anh, nước mắt doanh tròng, nhỏ xuống tay anh, giọng nói non nớt khàn khàn: "Chú ơi, con muốn mẹ."
Đào Gia Thiên chỉ cảm thấy ngón tay mình giống như bị thiêu đốt vậy.
Nhìn cô bé đáng yêu mà yếu ớt này.
"Nặc Nặc, nói cho chú nghe, cha con là ai?"
"Con không biết nữa, Nặc Nặc không biết...Nặc Nặc không có cha...Không có...Mẹ nói...Mẹ nói..."
Giọng nói của cô bé rất nhỏ.
Đào Gia Thiên khom lưng.
Lắng nghe tiếng nói của cô bé.
"Mẹ nói cha không còn nữa..."
"Cô Thư? Cô Thư ơi."
"Tiểu Mông, tôi ở đây."
Thư Vọng Vũ đi qua.
Người làm quay người: "Thưa cô Thư, cô ở đây ư, bà lớn Đào đang tìm cô dưới lầu đấy ạ."
Bà lớn Đào?
Thư Vọng Vũ không dám thất lễ, cô ta cũng biết bà lớn Đào là người như thế nào bèn cầm lấy món quà đã chuẩn bị lập tức nhanh chân đi xuống lầu.
"Bà lớn ạ."
Thư Vọng Vũ mặc cái váy dài màu trắng, kiểu trang điểm trông đến là dịu dàng thục nữ, cô ta còn đeo mẫu bông tai mới nhất của hãng C, nhìn có vẻ rất đỗi tao nhã.
Đây là lối trang điểm rất được người lớn yêu thích.
Cùng với nụ cười điềm đạm trên gương mặt cô ta lúc bấy giờ.
Bà lớn Đào chỉ "Ừm" một tiếng rồi quay đi chỗ khác, Thư Vọng Vũ vội tặng quà cho bà: "Hy vọng bà lớn đừng chê món quà mọn này ạ."
Người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi đứng sau lưng bà lớn là dì Vinh, đã theo chăm sóc bà lớn từ lâu lắm rồi, trước đây chuyên lái xe cho bà lúc còn ở nước ngoài nên hiểu sắc mặt bà lớn nhất.
Lần này về nước, đến Tống Như Thấm còn phải gọi một tiếng "Chị Vinh."
Có thể thấy được địa vị như thế nào.
Bước đến nhận quà rồi đưa cho bà lớn.
Bà lớn nhìn thoáng qua: "Ừm."
Hai tiếng "Ừm" này khiến cho Thư Vọng Vũ lo sợ quá đỗi, cô ta nhìn Tống Như Thấm theo bản năng, Tống Như Thấm chỉ mỉm cười: "Quà của con cháu không phải món gì đắt tiền cũng là chút tấm lòng."
Ở nhà họ Đào, Thư Vọng Vũ hoàn toàn là một người ngoài.
Bà lớn Đào cũng không phải không biết cô gái này, bèn gật đầu nói một câu: "Có lòng rồi."
Thư Vọng Vũ: "Bà lớn thích là được rồi ạ."
Bà lớn Đào không dừng ở chủ đề này mà hỏi tiếp: "Mẹ nghe nói Gia Thiên đính hôn rồi? Vợ chưa cưới là con bé gì nhà họ Ngu?"
Đào Kiệt gật đầu: "Phải ạ, họ Ngu, bác Ngu là bạn thân của cha hồi còn trẻ, thiết nghĩ cha cũng thấy hài lòng."
Bà lớn Đào nắm tràng hạt trong tay: “Cũng tốt, tìm thời gian dắt con bé sang cho mẹ gặp mặt."
Thư Vọng Vũ từ từ siết chặt ngón tay lại.
Dì Vinh đỡ bà lớn đứng dậy, bà cất tiếng nói: "Mệt rồi, cũng không còn sớm nữa, thôi đi nghỉ hết đi."
Đào Gia Thiên đi ra khỏi nhà tắm, anh quấn tấm khăn tắm quanh eo, để lộ cơ bắp quyến rũ và cơ chữ V hoàn hảo, dáng người cực kỳ chuẩn, anh bước ra lau nước trên tóc, ánh mắt đen thăm thẳm, cầm điện thoại trên giường lên.
Nhìn thời gian.
Có một cuộc gọi nhỡ, là số máy từ biệt thự Hoa Nhài.
Trễ vậy rồi?
Anh lập tức gọi lại.
Tiếng của người làm vang lên từ đầu dây bên kia: "Thưa anh, bỗng dưng cô Nặc Nặc bị đau tim rồi ngất đi, tiểu Đông đã đưa cô Nặ Nặc vào bệnh viện rồi ạ."
Đào Gia Thiên nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Buổi chiều cô Nặc Nặc còn khỏe lắm, cô Mộc không đến nên gây một chặp, cô Mộc gọi điện an ủi một hồi thì cô Nặc Nặc vui vẻ hơn nhiều, không còn khóc lóc nữa, ai mà ngờ đến tối đột nhiên lại bị đau tim rồi ngất đi."
"Tôi biết rồi." Anh trầm giọng nói rồi tắt máy.
Trong bệnh viện.
Nặc Nặc ngồi trên giường bệnh, cô bé đã tỉnh lại rồi, cánh tay còn cắm đủ thứ ống dẫn, mu bàn tay còn đang được truyền dịch, Tiểu Đông ở bên cạnh chăm sóc cô bé: "Cô Nặc Nặc, cô đừng khóc nữa."
Nặc Nặc khóc đến mắt đỏ hoe, gương mắt nhỏ nhắn trắng nõn như sứ trông có vẻ đau buồn lắm, nước mắt lưng tròng: "Con muốn mẹ."
"Dì Tiểu Đông ơi, con muốn mẹ cơ."
Tiểu Đông hơi khó xử.
"Chỉ cần cô Nặc Nặc khỏe lại, uống thuốc với chích thuốc theo lời bác sĩ cho lành bệnh là sẽ được gặp cô Mộc thôi."
"Con muốn mẹ bây giờ cơ."
Nặc Nặc rất đỗi yếu ớt, lại thêm cơn đau chưa nguôi, chẳng có bao nhiêu sức giẫy giụa, khóc đến thở không nổi.
Khiến cho người thương xót.
Nặc Nặc, kế thừa ưu điểm lớn của Mộc Như Phương, đặc biệt là đôi mắt to, đẹp như nước mùa xuân, cong vút như cánh bướm.
"Dì Tiểu Đông ơi, Nặc Nặc đau quá, Nặc Nặc muốn mẹ."
"Ngoan, Nặc Nặc ngoan nhé, dì ôm con sẽ hết đau ngay, uống thuốc vào là không đau nữa đâu."
Đứa bé đáng yêu như vậy, Tiểu Đông cũng không nỡ lòng nào.
Nhưng cô Mộc...
Làm sao có thể đến cơ chứ.
Cho đến tận rạng sáng.
Hơi thở của Nặc Nặc không hề ổn định, cô bé còn nhỏ, không được uống quá nhiều thuốc giảm đau, bởi vậy Nặc Nặc hay thở gấp, chẳng ổn định được chút nào, đôi môi hơi tái đi, bên cạnh có một đống máy móc kiểm tra thân thể, đã truyền dịch xong rồi, Nặc Nặc mơ mơ hồ hồ.
Cánh tay bế Nặc Nặc của Tiểu Đông thấy hơi ê ẩm.
Gọi một người làm khác thay phiên nhau chăm sóc cô bé.
Có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Rồi cửa phòng bệnh mở ra...
Tiểu Đông cúi đầu: "Anh Đào ạ."
Đào Gia Thiên đến rồi, anh mặc áo khoác đen, trông nghiêm túc đến mức làm người ta kính nể, anh bước đến bên giường bệnh, ánh mắt sâu thẳm, nhìn gương mặt bé bỏng trắng bệch không còn chút máu của Nặc Nặc và cặp lông mi dày cong vút đang run rẩy ấy, bởi vì đau mà cong người lại, cánh tay bị một người làm nắm lấy, đề phòng Nặc Nặc giãy giụa làm ảnh hưởng đến cây kim truyền dịch trên mu bàn tay.
Tiểu Đông nói: "Bây giờ cô Nặc Nặc đã ổn định rồi ạ, bác sĩ vừa mới kiểm tra, đã truyền dịch xong rồi."
Tiểu Đông và người làm còn lại hơi sợ Đào Gia Thiên, nhưng mà bọn họ đều còn trẻ, không nhịn được mà muốn ngắm nhìn người đàn ông tuấn tú này thêm một chút.
Đào Gia Thiên nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, đứa bé này là con của Mộc Như Phương và người đàn ông khác, nhưng vào lúc này, trong lòng anh lại chợt có cảm giác, chỉ một giây mà thôi, không cách nào nắm bắt được.
Không thể phủ nhận rằng.
Nặc Nặc rất đáng yêu.
Anh không hề muốn tức giận lây đến đứa bé gái chưa đầy bốn tuổi này.
Mỗi lần cô bé sợ hãi đến ngân ngấn nước mắt, gọi "Chú ơi" với chất giọng non nớt mềm mại ấy, anh thường thấy không nỡ.
Anh cũng có cám giác này với Mộc Như Phương.
Không nỡ.
Có một loại cảm giác mà đáy lòng không khống chế nổi, đó là chuyện đáng sợ nhất.
Cô bé mơ mơ màng màng mở mắt, không ngủ nổi, chỉ muốn tìm Mộc Như Phương mà thôi, nhưng Mộc Như Phương không có ở đây, cô bé rất đau, rất sợ hãi.
Mở bừng mắt, trong đáy mắt đong đầy những giọt lệ sợ hãi và tủi thân.
Nhìn người cao ráo mặc áo đen trước mặt.
Cô bé nhận ra rất nhanh.
Yếu ớt mở miệng gọi: "Chú ơi."
Cô bé rất sợ chú này, cô bé nhìn thấy hình của chú ấy trong sách của mẹ, chú ấy tốt lắm, nhưng cũng đáng sợ ghê.
Vừa giống như thiên sách trong những trang giấy, mà cũng giống ác quỷ nữa.
"Chú ơi..."
Đào Gia Thiên không ngờ đến cô bé sẽ tỉnh dậy, anh "Ừm" một tiếng rồi cúi người sờ vầng trán nóng hầm hập của cô bé, tay anh lạnh lẽo, có lẽ cô bé thấy thoải mái nên dụi vào tay anh, nước mắt doanh tròng, nhỏ xuống tay anh, giọng nói non nớt khàn khàn: "Chú ơi, con muốn mẹ."
Đào Gia Thiên chỉ cảm thấy ngón tay mình giống như bị thiêu đốt vậy.
Nhìn cô bé đáng yêu mà yếu ớt này.
"Nặc Nặc, nói cho chú nghe, cha con là ai?"
"Con không biết nữa, Nặc Nặc không biết...Nặc Nặc không có cha...Không có...Mẹ nói...Mẹ nói..."
Giọng nói của cô bé rất nhỏ.
Đào Gia Thiên khom lưng.
Lắng nghe tiếng nói của cô bé.
"Mẹ nói cha không còn nữa..."
/706
|