Đi dạo trong sân.
Cố Nhã Thiển còn có chút giật mình, cảm giác giống như đang ở trong mơ.
Cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không thực tế.
Ông ngoại bà ngoại thế nhưng lại đồng ý.
Cô nghiêng mặt qua, nhìn người đàn ông đi bên cạnh mình, bước chân hơi dừng lại, nhịp chân của người đàn ông rất nhanh, đi mấy bước tới trước mặt cô.
Cố Nhã Thiển nhìn bóng lưng cao lớn vĩ đại của người đàn ông, anh đang ôm Tinh Tinh.
Tô Ngọc Kỳ nhận ra bóng dáng của người bên cạnh biến mất, dừng bước chân xoay người nhìn cô: “Sao không đi nữa.”
Cố Nhã Thiển thuận miệng nói: “Đi không nổi, không muốn đi."
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông có chút bất đắc dĩ cười cười, buông Tinh Tinh xuống, bảo tài xế dẫn Tinh Tinh và Dạ Lê lên xe trước, sau đó xoay người đi đến trước mặt Cố Nhã Thiển, khom lưng: “Lên đây.”
Cô nhìn tấm lưng dày rộng của người đàn ông, hốc mắt đột nhiên có chút mơ hồ.
-
Tô Ngọc Kỳ cõng cô, nhíu nhíu mày, cân nặng của cô không thay đổi gì so với hai năm trước, vẫn đều rất nhẹ, cho dù ăn bao nhiêu thứ cũng đều như vậy.
Cố Nhã Thiển nằm sấp trên tấm lưng dày rộng ấm áp của người đàn ông, gác cằm lên vai anh, thổi khí vào trong tai anh.
"Cố Nhã Thiển." Anh gọi tên cô, giọng nói có chút khàn khàn.
"Vâng."
"Là ai cho em can đảm tin tưởng sức kiềm chế của cơ thể anh với em vậy?" Bàn tay to của người đàn ông nâng mông cô: “Nếu em cứ trêu chọc như vậy, em có tin không cần về nhà, anh lập tức làm em trên xe không."
Gò má của người phụ nữ ửng đỏ, đập lên lưng người đàn ông, ở ngay trước mặt con, còn muốn đùa giỡn lưu manh.
"Cuối cùng.. cuối cùng anh dùng cách gì để ông ngoại em đồng ý vậy."
Khúc mắc của ông ngoại bà ngoại với nhà họ Tô sâu như vậy.
Không tiếc nhốt cô lại.
Sao có thể đột nhiên nhả ra được?
Cuối cùng người đàn ông này dùng cách nào vậy!
Người đàn ông dừng lại bước chân, nhưng cũng chỉ là một giây thôi, trên mặt anh cũng không có gì thay đổi, ánh mắt sâu thẳm yên tĩnh: "Muốn biết à?"
"Đúng." Thái độ của ông ngoại cứng rắn như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha.
"Đợi em gả cho anh rồi, anh lập tức nói với em."
"Cái này hả, em cần suy nghĩ một chút... Ui da, anh làm gì vậy...” Cố Nhã Thiển còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đột nhiên buông lỏng tay ra, suýt nữa cô đã không đứng vững rồi.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm lấy cằm cô, sau đó một nụ hôn vừa mạnh vừa sâu ép tới.
Người phụ nữ cũng không có từ chối, nhưng cũng có vùng vẫy một chút, dù sao đây cũng là cổng nhà họ Cố, như thế này quá...
Tô Ngọc Kỳ bắt lấy ngón tay cô để nó ra sau lưng cô, bao vây chặt chẽ, hơi thở quen thuộc trên người người phụ nữ điên cuồng xé rách lý trí của anh, anh nhìn vào đôi mắt sạch sẽ trong suốt kia, đôi mắt tối đen, hơi thở có chút không ổn định: “Nhã Thiển, tháng sau, chúng ta kết hôn đi.”
Lông mi của Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng run rẩy.
Đáy lòng xấu hổ buồn bực, cũng xuất hiện cảm giác ngọt ngào, cô gật đầu.
"Nhanh như vậy sao?"
Giống như một giấc mơ cực kỳ đẹp vậy.
Cố Nhã Thiển thật sự sợ, đây chỉ là một giấc mơ đẹp.
"Anh đã đợi hơn hai năm rồi, Nhã Thiển, không nhanh chút nào đâu."
Ở trong xe.
Cố Tinh Tinh nháy mắt, thật là xấu hổ xấu hổ quá: "Ba với mẹ đang hôn nhau."
Cố Dạ Lê nhíu mày nhỏ: “Ừm."
"Ba mẹ có thể sinh cục cưng nhỏ không."
Cố Dạ Lê: "Sao mà biết được."
"Không phải trên phim truyền hình đều như vậy sao?"
Cố Dạ Lê: "....." Cậu bé lạnh lùng nói: "Chị ít xem mấy loại phim truyền hình kia đi, đều là giả thôi."
-
Lúc buổi tối, Tô Ngọc Kỳ lái xe cùng đi đến một quán ăn phòng riêng nổi tiếng ở thành phố Vân Châu ăn cơm.
Tinh Tinh và Dạ Lê cũng đi cùng.
Một nhà bốn người.
Cố Nhã Thiển nhờ nhân viên tạp vụ chụp giúp một tấm ảnh.
Không phải là cô lo được lo mất, chỉ vì cảm thấy đột nhiên đẩy đi mây đen nhìn thấy ánh mặt trời, có chút cảm giác như một giấc mơ.
Cô nhìn khuôn mắt tuấn tú dịu dàng của người đàn ông dưới ánh đèn, lại nhìn con trai nhỏ đang ngoan ngoãn yên lặng ăn cơm.
Cô quyết định, sẽ cho anh một ngạc nhiên.
Nếu anh biết được Dạ Lê cũng là con của anh, chắc chắn sẽ rất vui vẻ đúng không.
Nếu như vậy, cô phải chuẩn bị cho tốt.
Cô phải làm công tác chuẩn bị cho Dạ Lê trước, vì cô cảm thấy Cố Dạ Lê cũng không chán ghét Tô Ngọc Kỳ, hai người ở chung cũng coi như vui vẻ, nhưng mà, nếu bảo Dạ Lê lập tức chấp nhận sự thật anh là ba của cậu bé, là chuyện không thể nào.
Thay vì cô nói ra, không bằng để đưa nhỏ kia chủ động gọi anh là ba.
Buổi tối trở về nhà họ Cố.
Tĩnh Uyển.
Cố Giác cũng ở đây.
Cố Nhã Thiển bảo Dạ Lê lên lầu nghỉ ngơi trước.
Gió đêm có chút lạnh.
Cô đi dạo ở trong sân với Cố Giác
Ánh trăng nhạt như nước.
Gió đêm từ từ thổi bay lời nói của hai người, Cố Nhã Thiển ôm lấy anh: "Anh cả, cảm ơn anh."
"Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Cố Nhã Thiển trở về Tĩnh Uyển, Cố Giác nhìn cô đi vào nhà, sau đó thu lại tầm mắt.
...
Bên trong phòng khách
Cố Giác vừa mới trở về.
Tống Hương đi tới, đón lấy áo khoác anh vừa cởi ra, treo lên trên giá áo, nhẹ nhíu mày: “Sao anh không nói với Nhã Thiển chuyện đã xảy ra năm đó.”
"Việc này, em ấy không cần biết."
"Anh sợ em ấy biết rồi, sẽ ồn ào khó chịu với Tô Ngọc Kỳ sao." Tống Hương đỡ anh đi lên cầu thang, có chút lo lắng: "Nhưng mà, sớm hay muộn gì cô ấy cũng sẽ biết."
Cố Giác bình tĩnh mở miệng: "Vậy đợi sau khi đến sớm hay muộn rồi hẳn nói, em ấy đã không nhớ rõ chuyện trước kia, em ấy không cần chịu đựng nhiều như vậy, ân oán trước kia của nhà họ Cố và nhà họ Tô, đó là chuyện trước kia, dù sao, số phận trêu người, Tinh Tinh và Dạ Lê là con của Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ, em ấy muốn có hạnh phúc ở trước mắt, chúng ta không cần phải đi ngăn cản."
Tống Hương gật đầu: "Hy vọng như thế, em sợ sau này Nhã Thiển biết rồi, sẽ khó chịu." Cô cắn nhẹ môi: “Em thật không ngờ, thế nhưng Tô Ngọc Kỳ sẽ đồng ý chuyện này."
Ánh mắt Cố Giác âm u: "Anh cũng không ngờ, thế nhưng anh ta lại dùng chuyện này để uy hiếp ông cụ."
....
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Nửa tháng trong qua trong sự gần như không dám tin của Cố Nhã Thiển, chớp mắt đã đến sơ bát, còn hai tuần nữa thôi.
Sáng sớm mỗi ngày, cô sẽ nhận được điện thoại của người đàn ông.
Xe của Tô Ngọc Kỳ sẽ đỗ ở cửa, dẫn theo Tinh Tinh, sẽ đưa hai đứa bé cùng đến trường, sau đó đưa cô đến CK.
Thậm chí cô còn tự véo mình một cái, đau đớn nói với cô, tất cả chuyện này không phải là mơ.
Là sự thật.
Hôm thứ sáu, Tô Ngọc Kỳ dẫn cô đến thành phố Hải Châu.
Nhà họ Tô.
Cố Nhã Thiển có chút căng thẳng, tuy trước kia đã từng gặp rồi, nhưng dù sao bây giờ mình cũng không có trí nhớ.
"Có cần mua một vài thứ mang tới không."
"Không cần." Người đàn ông cúi đầu nhìn một chút tâm trạng căng thẳng trên khuôn mặt trắng nõn, vươn tay véo véo: "Bọn họ rất ấm áp, trước kia em từng sống với họ rồi, yên tâm."
Nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay mình.
"Ừm." Bàn tay dày rộng của người đàn ông bao vây lấy tay cô, Cố Nhã Thiển ổn định lại tâm trạng.
Đã đến nhà họ Tô.
Tuy ông Tô bà Tô từng nghe nói Cố Uyên đã về rồi, cô bị mất trí nhớ, bây giờ là cô chủ nhà họ Cố nâng trong tay, hai người già đã chuẩn bị rồi, tuy quan hệ với nhà họ Cố rất sâu, nhưng dù sao đây cũng là một chuyện vui, hơn nữa bà Tô rất vừa lòng vê Cố Uyên.
Nhưng mà lúc nhìn thấy Cố Nhã Thiển, vẫn thật khiếp sợ như trước.
Cố Nhã Thiển còn có chút giật mình, cảm giác giống như đang ở trong mơ.
Cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không thực tế.
Ông ngoại bà ngoại thế nhưng lại đồng ý.
Cô nghiêng mặt qua, nhìn người đàn ông đi bên cạnh mình, bước chân hơi dừng lại, nhịp chân của người đàn ông rất nhanh, đi mấy bước tới trước mặt cô.
Cố Nhã Thiển nhìn bóng lưng cao lớn vĩ đại của người đàn ông, anh đang ôm Tinh Tinh.
Tô Ngọc Kỳ nhận ra bóng dáng của người bên cạnh biến mất, dừng bước chân xoay người nhìn cô: “Sao không đi nữa.”
Cố Nhã Thiển thuận miệng nói: “Đi không nổi, không muốn đi."
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông có chút bất đắc dĩ cười cười, buông Tinh Tinh xuống, bảo tài xế dẫn Tinh Tinh và Dạ Lê lên xe trước, sau đó xoay người đi đến trước mặt Cố Nhã Thiển, khom lưng: “Lên đây.”
Cô nhìn tấm lưng dày rộng của người đàn ông, hốc mắt đột nhiên có chút mơ hồ.
-
Tô Ngọc Kỳ cõng cô, nhíu nhíu mày, cân nặng của cô không thay đổi gì so với hai năm trước, vẫn đều rất nhẹ, cho dù ăn bao nhiêu thứ cũng đều như vậy.
Cố Nhã Thiển nằm sấp trên tấm lưng dày rộng ấm áp của người đàn ông, gác cằm lên vai anh, thổi khí vào trong tai anh.
"Cố Nhã Thiển." Anh gọi tên cô, giọng nói có chút khàn khàn.
"Vâng."
"Là ai cho em can đảm tin tưởng sức kiềm chế của cơ thể anh với em vậy?" Bàn tay to của người đàn ông nâng mông cô: “Nếu em cứ trêu chọc như vậy, em có tin không cần về nhà, anh lập tức làm em trên xe không."
Gò má của người phụ nữ ửng đỏ, đập lên lưng người đàn ông, ở ngay trước mặt con, còn muốn đùa giỡn lưu manh.
"Cuối cùng.. cuối cùng anh dùng cách gì để ông ngoại em đồng ý vậy."
Khúc mắc của ông ngoại bà ngoại với nhà họ Tô sâu như vậy.
Không tiếc nhốt cô lại.
Sao có thể đột nhiên nhả ra được?
Cuối cùng người đàn ông này dùng cách nào vậy!
Người đàn ông dừng lại bước chân, nhưng cũng chỉ là một giây thôi, trên mặt anh cũng không có gì thay đổi, ánh mắt sâu thẳm yên tĩnh: "Muốn biết à?"
"Đúng." Thái độ của ông ngoại cứng rắn như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha.
"Đợi em gả cho anh rồi, anh lập tức nói với em."
"Cái này hả, em cần suy nghĩ một chút... Ui da, anh làm gì vậy...” Cố Nhã Thiển còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đột nhiên buông lỏng tay ra, suýt nữa cô đã không đứng vững rồi.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm lấy cằm cô, sau đó một nụ hôn vừa mạnh vừa sâu ép tới.
Người phụ nữ cũng không có từ chối, nhưng cũng có vùng vẫy một chút, dù sao đây cũng là cổng nhà họ Cố, như thế này quá...
Tô Ngọc Kỳ bắt lấy ngón tay cô để nó ra sau lưng cô, bao vây chặt chẽ, hơi thở quen thuộc trên người người phụ nữ điên cuồng xé rách lý trí của anh, anh nhìn vào đôi mắt sạch sẽ trong suốt kia, đôi mắt tối đen, hơi thở có chút không ổn định: “Nhã Thiển, tháng sau, chúng ta kết hôn đi.”
Lông mi của Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng run rẩy.
Đáy lòng xấu hổ buồn bực, cũng xuất hiện cảm giác ngọt ngào, cô gật đầu.
"Nhanh như vậy sao?"
Giống như một giấc mơ cực kỳ đẹp vậy.
Cố Nhã Thiển thật sự sợ, đây chỉ là một giấc mơ đẹp.
"Anh đã đợi hơn hai năm rồi, Nhã Thiển, không nhanh chút nào đâu."
Ở trong xe.
Cố Tinh Tinh nháy mắt, thật là xấu hổ xấu hổ quá: "Ba với mẹ đang hôn nhau."
Cố Dạ Lê nhíu mày nhỏ: “Ừm."
"Ba mẹ có thể sinh cục cưng nhỏ không."
Cố Dạ Lê: "Sao mà biết được."
"Không phải trên phim truyền hình đều như vậy sao?"
Cố Dạ Lê: "....." Cậu bé lạnh lùng nói: "Chị ít xem mấy loại phim truyền hình kia đi, đều là giả thôi."
-
Lúc buổi tối, Tô Ngọc Kỳ lái xe cùng đi đến một quán ăn phòng riêng nổi tiếng ở thành phố Vân Châu ăn cơm.
Tinh Tinh và Dạ Lê cũng đi cùng.
Một nhà bốn người.
Cố Nhã Thiển nhờ nhân viên tạp vụ chụp giúp một tấm ảnh.
Không phải là cô lo được lo mất, chỉ vì cảm thấy đột nhiên đẩy đi mây đen nhìn thấy ánh mặt trời, có chút cảm giác như một giấc mơ.
Cô nhìn khuôn mắt tuấn tú dịu dàng của người đàn ông dưới ánh đèn, lại nhìn con trai nhỏ đang ngoan ngoãn yên lặng ăn cơm.
Cô quyết định, sẽ cho anh một ngạc nhiên.
Nếu anh biết được Dạ Lê cũng là con của anh, chắc chắn sẽ rất vui vẻ đúng không.
Nếu như vậy, cô phải chuẩn bị cho tốt.
Cô phải làm công tác chuẩn bị cho Dạ Lê trước, vì cô cảm thấy Cố Dạ Lê cũng không chán ghét Tô Ngọc Kỳ, hai người ở chung cũng coi như vui vẻ, nhưng mà, nếu bảo Dạ Lê lập tức chấp nhận sự thật anh là ba của cậu bé, là chuyện không thể nào.
Thay vì cô nói ra, không bằng để đưa nhỏ kia chủ động gọi anh là ba.
Buổi tối trở về nhà họ Cố.
Tĩnh Uyển.
Cố Giác cũng ở đây.
Cố Nhã Thiển bảo Dạ Lê lên lầu nghỉ ngơi trước.
Gió đêm có chút lạnh.
Cô đi dạo ở trong sân với Cố Giác
Ánh trăng nhạt như nước.
Gió đêm từ từ thổi bay lời nói của hai người, Cố Nhã Thiển ôm lấy anh: "Anh cả, cảm ơn anh."
"Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Cố Nhã Thiển trở về Tĩnh Uyển, Cố Giác nhìn cô đi vào nhà, sau đó thu lại tầm mắt.
...
Bên trong phòng khách
Cố Giác vừa mới trở về.
Tống Hương đi tới, đón lấy áo khoác anh vừa cởi ra, treo lên trên giá áo, nhẹ nhíu mày: “Sao anh không nói với Nhã Thiển chuyện đã xảy ra năm đó.”
"Việc này, em ấy không cần biết."
"Anh sợ em ấy biết rồi, sẽ ồn ào khó chịu với Tô Ngọc Kỳ sao." Tống Hương đỡ anh đi lên cầu thang, có chút lo lắng: "Nhưng mà, sớm hay muộn gì cô ấy cũng sẽ biết."
Cố Giác bình tĩnh mở miệng: "Vậy đợi sau khi đến sớm hay muộn rồi hẳn nói, em ấy đã không nhớ rõ chuyện trước kia, em ấy không cần chịu đựng nhiều như vậy, ân oán trước kia của nhà họ Cố và nhà họ Tô, đó là chuyện trước kia, dù sao, số phận trêu người, Tinh Tinh và Dạ Lê là con của Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ, em ấy muốn có hạnh phúc ở trước mắt, chúng ta không cần phải đi ngăn cản."
Tống Hương gật đầu: "Hy vọng như thế, em sợ sau này Nhã Thiển biết rồi, sẽ khó chịu." Cô cắn nhẹ môi: “Em thật không ngờ, thế nhưng Tô Ngọc Kỳ sẽ đồng ý chuyện này."
Ánh mắt Cố Giác âm u: "Anh cũng không ngờ, thế nhưng anh ta lại dùng chuyện này để uy hiếp ông cụ."
....
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Nửa tháng trong qua trong sự gần như không dám tin của Cố Nhã Thiển, chớp mắt đã đến sơ bát, còn hai tuần nữa thôi.
Sáng sớm mỗi ngày, cô sẽ nhận được điện thoại của người đàn ông.
Xe của Tô Ngọc Kỳ sẽ đỗ ở cửa, dẫn theo Tinh Tinh, sẽ đưa hai đứa bé cùng đến trường, sau đó đưa cô đến CK.
Thậm chí cô còn tự véo mình một cái, đau đớn nói với cô, tất cả chuyện này không phải là mơ.
Là sự thật.
Hôm thứ sáu, Tô Ngọc Kỳ dẫn cô đến thành phố Hải Châu.
Nhà họ Tô.
Cố Nhã Thiển có chút căng thẳng, tuy trước kia đã từng gặp rồi, nhưng dù sao bây giờ mình cũng không có trí nhớ.
"Có cần mua một vài thứ mang tới không."
"Không cần." Người đàn ông cúi đầu nhìn một chút tâm trạng căng thẳng trên khuôn mặt trắng nõn, vươn tay véo véo: "Bọn họ rất ấm áp, trước kia em từng sống với họ rồi, yên tâm."
Nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay mình.
"Ừm." Bàn tay dày rộng của người đàn ông bao vây lấy tay cô, Cố Nhã Thiển ổn định lại tâm trạng.
Đã đến nhà họ Tô.
Tuy ông Tô bà Tô từng nghe nói Cố Uyên đã về rồi, cô bị mất trí nhớ, bây giờ là cô chủ nhà họ Cố nâng trong tay, hai người già đã chuẩn bị rồi, tuy quan hệ với nhà họ Cố rất sâu, nhưng dù sao đây cũng là một chuyện vui, hơn nữa bà Tô rất vừa lòng vê Cố Uyên.
Nhưng mà lúc nhìn thấy Cố Nhã Thiển, vẫn thật khiếp sợ như trước.
/706
|