Cố Nhã Thiển bị nhốt trên gác xếp của nhà họ Cố, cho dù cô có cầu xin thế nào cũng vô dụng, ông ngoại không chịu gặp cô, mấy ngày nay chỉ có bà ngoại đến đây một lần, bảo cô cắt đứt quan hệ với Tô Ngọc Kỳ, nhận sai với ông ngoại.
Cô đã đoán trước khi ông Cố biết chuyện này sẽ tức giận.
Chính là thật không ngờ lại tức giận đến mức này.
Tên của mẹ giống như một tồn tại kiêng kỵ ở nhà họ Cố.
Cô bị nhốt trong phòng ngủ, mỗi ngày đều sẽ có giúp việc đến đưa cơm cho cô.
Có một lần, cô muốn chạy thoát từ cửa sổ.
Bị ám vệ phát hiện, ngày hôm sau cửa sổ đã bị đóng kín rồi.
Vào buổi sáng bà cụ Cố đi chùa thắp nhang, xin một quẻ xăm, chủ trì nói câu gì đó, bà Cố suýt ngất xỉu.
Từ sau khi tỉnh lại vẫn luôn kêu: "Dung Dung."
....
Cố Nhã Thiển bị nhốt ở gác xếp một tuần.
Cô nghĩ tới Tô Ngọc Kỳ vô số lần, cô không biết bây giờ anh thế nào, có phát hiện không thấy mình đâu không, có từng đến tìm mình không, ông ngoại bà ngoại có làm khó anh không.
Cô biết được từ trong miệng giúp việc.
Dạ Lê và Tinh Tinh rất tốt.
Tống Hương chăm sóc chúng.
Quả nhiên giống như Cố Nhã Thiển dự đoán, ông ngoại biết được Tinh Tinh là con cô, dù có tức giận thế nào, nhất định cũng sẽ khiến Tinh Tinh trở lại nhà họ Cố.
Mà Tô Ngọc Kỳ.. sẽ không đồng ý.
Cố Nhã Thiển sợ nhất chính là xảy ra chuyện thế này.
Cố Nhã Thiển ngăn cách với bên ngoài, tâm trạng sốt ruột khi bắt đầu đến cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Hình như giúp việc trong nhà sợ cô lấy tự sát để uy hiếp, cho nên trong phòng ngủ không có vật gì sắc bén cả.
Ly uống nước bình thường đều đổi thành đồ gỗ.
Cố Nhã Thiển có chút mệt mỏi cười cười.
Ngồi trên ban công, cô nhìn vị trí ngoài cửa sổ bị kim loại vừa dày vừa nặng che kín, ngay cả một chút ánh mặt trời cũng không có.
Cô không biết mình còn bị giam ở đây bao lâu nữa.
Một ngày cô không nhận sai, ông ngoại sẽ giam cô ở đây một ngày sao?
Có lẽ sẽ như thế đi.
Khoảng thời gian này, nghĩ tới vô số cách, đều không thể làm gì được.
Mãi đến sau này khi cô bị nhốt ở đây nửa tháng.
Cố Giác đến.
"Anh cả."
Nửa tháng này, ngoài giúp việc cũng chỉ có bà ngoại đến đây hai lần, Cố Nhã Thiển nhìn thấy Cố Giác đến đây, hốc mắt ửng đỏ, nhào vào trong lòng Cố Giác: “Anh cả.”
Cố Giác vỗ vỗ sau lưng cô: "Nhã Thiển, xin lỗi, anh tới trễ rồi."
Cố Nhã Thiển lắc đầu, cô biết, nửa tháng này ông ngoại đang tức giận, ai xin tha thứ cũng không có tác dụng.
Trước khi đi, Cố Giác hỏi một câu: "Không hối hận sao?"
Cô biết anh hỏi cái gì, sau đó lắc đầu.
Không hối hận.
Cố Giác nhìn chằm chằm vào cô: "Nhã Thiển, nhớ rõ lời của em bây giờ."
Cố Nhã Thiển ngẩn ra, cô nhìn vào đôi mắt tối đen sâu thẳm của Cố Giác, bên trong đó sâu không thấy đáy: "Anh cả..."
Cố Giác rời khỏi, bảo Cố Nhã Thiển đợi.
Cô đợi một ngày, hai ngày...
Vào ngày 22 từ khi cô bị giam lỏng, ông Cố đến đây.
"Ông ngoại."
Giống như chẳng mấy chốc ông Cố đã già đi rất nhiều, ánh mắt nhuốm màu tang thương, nặng nề hít một hơi: "Con giống y như mẹ con, tính cách đều bướng bỉnh như vậy."
"Mẹ của con, bà ấy là một người thế nào ạ?"
Ông Cố dường như nhớ đến quá khứ, đáy mắt bao phủ sương mù hoảng hốt, không ai có thể nhẫn tâm đến mức cắt đứt quan hệ với đứa con gái mà mình yêu thương đến lớn, không ai sẽ nỡ để đứa con gái duy nhất mình cưng chiều từ nhỏ rời khỏi nhà, càng không có ai..
Nghe thấy tin tức con gái bệnh chết nơi đất khách quê người mà thờ ơ.
Cho dù có là người máu lạnh vô tình cũng sẽ không như vậy.
Chuyện ông Cố hối hận nhất cả đời này, có lẽ năm đó nên nhốt Cố Nhược Dung vào trong phòng ngủ, đóng chặt tất cả cửa sổ, như vậy, con gái của ông sẽ còn ở đây.
Mà sẽ không bị người khác lừa gạt phụ lòng, cuối cùng bệnh chết nơi đất khách quê người lạnh như băng.
Cố Nhã Thiển nghe ông ngoại nói rất nhiều chuyện của mẹ trước đây, cô thấy trên khuôn mặt luôn nghiêm túc của ông ngoại mang theo ý cười.
Là cái loại ý cười hiền từ ấm áp.
Ông ngoại là một người cha nghiêm khắc.
Nhưng đối với mẹ thì cưng chiều nhiều hơn.
"Ông ngoại, cháu sẽ hạnh phúc." Một câu này, Cố Nhã Thiển nói rất chắc chắn.
Ông Cố có chút mệt mỏi rồi, càng nhiều hơn là có chút thương cảm: ‘Ba, xin ba tác thành, con tin tưởng anh ấy, chúng con sẽ hạnh phúc..’"Nhã Thiển à, cháu không hiểu.." Hình như ông muốn nói gì đó, nhưng lại không nói.
Rời khỏi phòng ngủ.
Qua một ngày sau đó, giúp việc không còn hạn chế hoạt động của cô nữa, cô có thể đi ra khỏi gác xếp rồi.
Đây là chuyện khiến Cố Nhã Thiển vui vẻ nhất.
Cô không biết có phải ông ngoại đột nhiên suy nghĩ thông suốt hay không.
Hay là vì Tô Ngọc Kỳ nói ra điều kiện ngang giá gì đó.
Nhưng chỉ cần ông ngoại đồng ý.
Là bọn họ có thể ở cạnh nhau rồi.
Cố Nhã Thiển trở về ‘Tĩnh Uyển’, Tinh Tinh và Dạ Lê cũng ở đây, vừa nhìn thấy Cố Nhã Thiển đã chạy từ trên lầu xuống: "Mẹ."
Nhất là Tinh Tinh, hốc mắt cô bé ửng đỏ, sợ cô đi mất: “Mẹ, nhiều ngày như vậy mẹ đã đi đâu thế?”
"Xin lỗi, Tinh Tinh." Cố Nhã Thiển ôm chặt lấy con gái: "Mẹ sẽ không rời khỏi con nữa, mẹ dẫn con đi tìm ba được không."
Nói xong, Cố Nhã Thiển tìm điện thoại của mình, đang chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ.
"Được." Nghe thấy muốn đi tìm Tô Ngọc Kỳ, đôi mắt của cô bé sáng rực lên.
Ngay sau đó, có một giúp việc đi tới: "Cô chủ, ông chủ bảo cô đi một chuyến...”
Một tháng này Cố Tinh Tinh đều ở trong nhà họ Cố, không có nhìn thấy Cố Nhã Thiển, dù sao cũng còn nhỏ, đã trải qua chuyện như vậy một lần rồi, cực kỳ ỷ lại Cố Nhã Thiển.
Cực kỳ sợ cô rời đi.
Cô bé nắm chặt ống tay áo của cô.
Cố Nhã Thiển dẫn hai đứa bé cùng đi tới chủ uyển.
Trong phòng khách.
Cố Nhã Thiển thật không ngờ, Tô Ngọc Kỳ cũng ở đây, Tinh Tinh chạy nhanh tới, nhào vào lòng người đàn ông.
Tô Ngọc Kỳ ôm lấy con gái, xoay người nhìn cô.
Cố Nhã Thiển đi tới vài bước: "Ông ngoại, bà ngoại."
Sắc mặt của ông Cố vẫn nghiêm túc như trước, bà Cố vẫy vẫy tay với Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, đến đây ngồi, đến bên cạnh bà ngoại này."
Bà Cố đeo vòng ngọc lên cổ tay cô: "Đây là đồ của mẹ con, đứa bé này, bướng bỉnh giống y như mẹ con vậy."
"Cảm ơn bà ngoại."
"Tuổi lớn rồi, không thể quản được các con, Nhã Thiển, con chỉ cần sống hạnh phúc, bà ngoại mới có thể vui vẻ được.” Bà Cố vô cùng thân thiết vuốt tóc cô, trong mắt giống như đang nhớ tới chuyện trước kia, có chút cảm thán.
"Bà ngoại...” Cố Nhã Thiển ôm lấy bà ngoại, có chút nghẹn ngào: "Bà ngoại, con chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Cô lau nước mắt, vẫy tay bảo Tinh Tinh đến đây.
Cố Tinh Tinh giòn tan gọi: "Bà cố ngoại."
Ân ân oán oán trước kia, không liên quan gì đến trẻ con cả, bà Cố vuốt tóc của cô bé: “Tên Tinh Tinh đúng không."
Khoảng thời gian này, Tinh Tinh ở trong nhà họ Cố.
Được nhiên bà Cố cũng biết.
Chẳng qua vì chuyện này gây ra đả kích quá lớn với bà, cho nên vẫn chưa cẩn thận nhìn kỹ.
Sắc mặt của ông Cố dịu đi một chút, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm Tô Ngọc Kỳ: “Tôi hy vọng cậu nhớ kỹ lời nói của cậu ngày hôm nay.”
Người đàn ông cười nhạt, đáy mắt u ám: “Đương nhiên.”
Cô đã đoán trước khi ông Cố biết chuyện này sẽ tức giận.
Chính là thật không ngờ lại tức giận đến mức này.
Tên của mẹ giống như một tồn tại kiêng kỵ ở nhà họ Cố.
Cô bị nhốt trong phòng ngủ, mỗi ngày đều sẽ có giúp việc đến đưa cơm cho cô.
Có một lần, cô muốn chạy thoát từ cửa sổ.
Bị ám vệ phát hiện, ngày hôm sau cửa sổ đã bị đóng kín rồi.
Vào buổi sáng bà cụ Cố đi chùa thắp nhang, xin một quẻ xăm, chủ trì nói câu gì đó, bà Cố suýt ngất xỉu.
Từ sau khi tỉnh lại vẫn luôn kêu: "Dung Dung."
....
Cố Nhã Thiển bị nhốt ở gác xếp một tuần.
Cô nghĩ tới Tô Ngọc Kỳ vô số lần, cô không biết bây giờ anh thế nào, có phát hiện không thấy mình đâu không, có từng đến tìm mình không, ông ngoại bà ngoại có làm khó anh không.
Cô biết được từ trong miệng giúp việc.
Dạ Lê và Tinh Tinh rất tốt.
Tống Hương chăm sóc chúng.
Quả nhiên giống như Cố Nhã Thiển dự đoán, ông ngoại biết được Tinh Tinh là con cô, dù có tức giận thế nào, nhất định cũng sẽ khiến Tinh Tinh trở lại nhà họ Cố.
Mà Tô Ngọc Kỳ.. sẽ không đồng ý.
Cố Nhã Thiển sợ nhất chính là xảy ra chuyện thế này.
Cố Nhã Thiển ngăn cách với bên ngoài, tâm trạng sốt ruột khi bắt đầu đến cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Hình như giúp việc trong nhà sợ cô lấy tự sát để uy hiếp, cho nên trong phòng ngủ không có vật gì sắc bén cả.
Ly uống nước bình thường đều đổi thành đồ gỗ.
Cố Nhã Thiển có chút mệt mỏi cười cười.
Ngồi trên ban công, cô nhìn vị trí ngoài cửa sổ bị kim loại vừa dày vừa nặng che kín, ngay cả một chút ánh mặt trời cũng không có.
Cô không biết mình còn bị giam ở đây bao lâu nữa.
Một ngày cô không nhận sai, ông ngoại sẽ giam cô ở đây một ngày sao?
Có lẽ sẽ như thế đi.
Khoảng thời gian này, nghĩ tới vô số cách, đều không thể làm gì được.
Mãi đến sau này khi cô bị nhốt ở đây nửa tháng.
Cố Giác đến.
"Anh cả."
Nửa tháng này, ngoài giúp việc cũng chỉ có bà ngoại đến đây hai lần, Cố Nhã Thiển nhìn thấy Cố Giác đến đây, hốc mắt ửng đỏ, nhào vào trong lòng Cố Giác: “Anh cả.”
Cố Giác vỗ vỗ sau lưng cô: "Nhã Thiển, xin lỗi, anh tới trễ rồi."
Cố Nhã Thiển lắc đầu, cô biết, nửa tháng này ông ngoại đang tức giận, ai xin tha thứ cũng không có tác dụng.
Trước khi đi, Cố Giác hỏi một câu: "Không hối hận sao?"
Cô biết anh hỏi cái gì, sau đó lắc đầu.
Không hối hận.
Cố Giác nhìn chằm chằm vào cô: "Nhã Thiển, nhớ rõ lời của em bây giờ."
Cố Nhã Thiển ngẩn ra, cô nhìn vào đôi mắt tối đen sâu thẳm của Cố Giác, bên trong đó sâu không thấy đáy: "Anh cả..."
Cố Giác rời khỏi, bảo Cố Nhã Thiển đợi.
Cô đợi một ngày, hai ngày...
Vào ngày 22 từ khi cô bị giam lỏng, ông Cố đến đây.
"Ông ngoại."
Giống như chẳng mấy chốc ông Cố đã già đi rất nhiều, ánh mắt nhuốm màu tang thương, nặng nề hít một hơi: "Con giống y như mẹ con, tính cách đều bướng bỉnh như vậy."
"Mẹ của con, bà ấy là một người thế nào ạ?"
Ông Cố dường như nhớ đến quá khứ, đáy mắt bao phủ sương mù hoảng hốt, không ai có thể nhẫn tâm đến mức cắt đứt quan hệ với đứa con gái mà mình yêu thương đến lớn, không ai sẽ nỡ để đứa con gái duy nhất mình cưng chiều từ nhỏ rời khỏi nhà, càng không có ai..
Nghe thấy tin tức con gái bệnh chết nơi đất khách quê người mà thờ ơ.
Cho dù có là người máu lạnh vô tình cũng sẽ không như vậy.
Chuyện ông Cố hối hận nhất cả đời này, có lẽ năm đó nên nhốt Cố Nhược Dung vào trong phòng ngủ, đóng chặt tất cả cửa sổ, như vậy, con gái của ông sẽ còn ở đây.
Mà sẽ không bị người khác lừa gạt phụ lòng, cuối cùng bệnh chết nơi đất khách quê người lạnh như băng.
Cố Nhã Thiển nghe ông ngoại nói rất nhiều chuyện của mẹ trước đây, cô thấy trên khuôn mặt luôn nghiêm túc của ông ngoại mang theo ý cười.
Là cái loại ý cười hiền từ ấm áp.
Ông ngoại là một người cha nghiêm khắc.
Nhưng đối với mẹ thì cưng chiều nhiều hơn.
"Ông ngoại, cháu sẽ hạnh phúc." Một câu này, Cố Nhã Thiển nói rất chắc chắn.
Ông Cố có chút mệt mỏi rồi, càng nhiều hơn là có chút thương cảm: ‘Ba, xin ba tác thành, con tin tưởng anh ấy, chúng con sẽ hạnh phúc..’"Nhã Thiển à, cháu không hiểu.." Hình như ông muốn nói gì đó, nhưng lại không nói.
Rời khỏi phòng ngủ.
Qua một ngày sau đó, giúp việc không còn hạn chế hoạt động của cô nữa, cô có thể đi ra khỏi gác xếp rồi.
Đây là chuyện khiến Cố Nhã Thiển vui vẻ nhất.
Cô không biết có phải ông ngoại đột nhiên suy nghĩ thông suốt hay không.
Hay là vì Tô Ngọc Kỳ nói ra điều kiện ngang giá gì đó.
Nhưng chỉ cần ông ngoại đồng ý.
Là bọn họ có thể ở cạnh nhau rồi.
Cố Nhã Thiển trở về ‘Tĩnh Uyển’, Tinh Tinh và Dạ Lê cũng ở đây, vừa nhìn thấy Cố Nhã Thiển đã chạy từ trên lầu xuống: "Mẹ."
Nhất là Tinh Tinh, hốc mắt cô bé ửng đỏ, sợ cô đi mất: “Mẹ, nhiều ngày như vậy mẹ đã đi đâu thế?”
"Xin lỗi, Tinh Tinh." Cố Nhã Thiển ôm chặt lấy con gái: "Mẹ sẽ không rời khỏi con nữa, mẹ dẫn con đi tìm ba được không."
Nói xong, Cố Nhã Thiển tìm điện thoại của mình, đang chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ.
"Được." Nghe thấy muốn đi tìm Tô Ngọc Kỳ, đôi mắt của cô bé sáng rực lên.
Ngay sau đó, có một giúp việc đi tới: "Cô chủ, ông chủ bảo cô đi một chuyến...”
Một tháng này Cố Tinh Tinh đều ở trong nhà họ Cố, không có nhìn thấy Cố Nhã Thiển, dù sao cũng còn nhỏ, đã trải qua chuyện như vậy một lần rồi, cực kỳ ỷ lại Cố Nhã Thiển.
Cực kỳ sợ cô rời đi.
Cô bé nắm chặt ống tay áo của cô.
Cố Nhã Thiển dẫn hai đứa bé cùng đi tới chủ uyển.
Trong phòng khách.
Cố Nhã Thiển thật không ngờ, Tô Ngọc Kỳ cũng ở đây, Tinh Tinh chạy nhanh tới, nhào vào lòng người đàn ông.
Tô Ngọc Kỳ ôm lấy con gái, xoay người nhìn cô.
Cố Nhã Thiển đi tới vài bước: "Ông ngoại, bà ngoại."
Sắc mặt của ông Cố vẫn nghiêm túc như trước, bà Cố vẫy vẫy tay với Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, đến đây ngồi, đến bên cạnh bà ngoại này."
Bà Cố đeo vòng ngọc lên cổ tay cô: "Đây là đồ của mẹ con, đứa bé này, bướng bỉnh giống y như mẹ con vậy."
"Cảm ơn bà ngoại."
"Tuổi lớn rồi, không thể quản được các con, Nhã Thiển, con chỉ cần sống hạnh phúc, bà ngoại mới có thể vui vẻ được.” Bà Cố vô cùng thân thiết vuốt tóc cô, trong mắt giống như đang nhớ tới chuyện trước kia, có chút cảm thán.
"Bà ngoại...” Cố Nhã Thiển ôm lấy bà ngoại, có chút nghẹn ngào: "Bà ngoại, con chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Cô lau nước mắt, vẫy tay bảo Tinh Tinh đến đây.
Cố Tinh Tinh giòn tan gọi: "Bà cố ngoại."
Ân ân oán oán trước kia, không liên quan gì đến trẻ con cả, bà Cố vuốt tóc của cô bé: “Tên Tinh Tinh đúng không."
Khoảng thời gian này, Tinh Tinh ở trong nhà họ Cố.
Được nhiên bà Cố cũng biết.
Chẳng qua vì chuyện này gây ra đả kích quá lớn với bà, cho nên vẫn chưa cẩn thận nhìn kỹ.
Sắc mặt của ông Cố dịu đi một chút, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm Tô Ngọc Kỳ: “Tôi hy vọng cậu nhớ kỹ lời nói của cậu ngày hôm nay.”
Người đàn ông cười nhạt, đáy mắt u ám: “Đương nhiên.”
/706
|