Cố Thành Thái: “Em gái, lần này em đừng nói với anh ba là em quên xem điện thoại nhé? Em dẫn Dạ Lê đi ra ngoài cũng không nói với người nhà một tiếng, trước đó ông nội có sai quản gia tới Tĩnh Uyển tìm em và Dạ Lê đến khu nhà chính dùng cơm nhưng không thấy em đâu. Anh hỏi người giúp việc mới biết hồi chiều em dẫn Dạ Lê đi công viên giải trí, sao đến giờ vẫn chưa về?”
“Em quên mất không báo cho anh, em và Dạ Lê đang ở… nhà của bạn em.”
Anh cau mày: “Người bạn lần trước sao?”
“Vâng.”
“Ở đâu, anh đến đón em, trời tối rồi, về nhà không an toàn.”
“Bạn em… sẽ đưa em về.”
Đầu bên kia Cố Thành Thái mỉm cười: “Được rồi, anh ba không làm phiền em và bạn em hẹn hò nữa.”
“Hẹn hò gì chứ.” Cố Nhã Thiển phản ứng lại, bắt đầu đỏ mặt.
Cúp điện thoại của Cố Thành Thái, Cố Nhã Thiển gọi cho Tống Hân, cô nhớ hình như hôm qua mấy người bạn của Tống Hân tới, hôm nay bọn họ cùng ra ngoài dạo phố.
“Nhã Thiển…” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Tống Hân: “Em đang ở đâu vậy, hồi chiều chị định hẹn em tối nay đi hát karaoke, mấy người bạn của chị tới rồi, muốn giới thiệu với em một chút.”
“Em đang ở nhà bạn em…” Cố Nhã Thiển nói: “Ngày mai đi chị, đúng lúc mai là chủ nhật, tối nay giao cho chị làm chủ.”
Giọng nói mềm mại của Tinh Tinh gọi cô: “Mẹ ơi…”
Cố Nhã Thiển gật đầu với Cố Tinh Tinh, sau đó nói với đầu bên kia: “Tiểu Hân, bên em có chút việc, em cúp máy trước…”
Đầu bên kia, cho dù ở trong phòng bao ầm ĩ nhưng Tống Hân vẫn nhạy bén nghe được một tiếng bé gái mềm mại gọi Cố Nhã Thiển là mẹ.
Có lẽ nào…
Tống Hân đứng lên, đi ra cửa phòng bao.
Thương Trăn Trăn ở bên cạnh nhìn thấy cô: “Hân, cô đi đâu vậy?”
“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua tai.
Tống Hân gọi cho Cố Giác mấy lần, mãi đến lần thứ năm thứ sáu, anh mới nghe máy, giọng khàn khàn: “Hân…”
Cô hỏi anh: “Tối nay Nhã Thiển không ở nhà sao?”
“Ừm, không ở đây, người giúp việc nói hồi chiều con bé dẫn Dạ Lê cùng bạn của mình đến công viên giải trí, giờ vẫn chưa về.” Trong giọng nói khàn khàn của anh mang theo cảm giác ngột ngạt: “Sao vậy Hân, khi nào em về, để anh bảo tài xế tới đón em.”
Tống Hân liếc mắt nhìn phòng bao, đưa tay ấn mi tâm của mình, lần này cô về thành phố Vân Châu, không ít bà chủ trong giới mời cô đi dự tiệc, bạn tốt của cô là Thương Trăn Trăn và Mạc Vãn cũng tới, không biết tối nay họ muốn chơi tới mấy giờ đây.
“Em cũng không biết, có lẽ tới sáng mới về nhà được, Dật Thanh, tối nay anh đi nghỉ sớm đi, đừng đợi em.”
Dật Thanh là tự của Cố Giác.
Cố Dật Thanh.
Chỉ có mấy người thân thiết hoặc người lớn tuổi trong nhà mới gọi tên này.
“Ừm, được.”
“Dật Thanh, lúc nãy Nhã Thiển có gọi cho em, em nghe thấy đầu bên kia có tiếng bé gái gọi em ấy là mẹ…” Tống Hân suy nghĩ một lát rồi cẩn thận nói: “Anh nói xem, có phải Nhã Thiển đang ở nhà anh Tô không, Dạ Lê và bé gái kia…”
“Có lẽ là vậy.”
“Nhưng nếu để ông bà biết thì làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào, Nhã Thiển thích là được rồi.” Đầu bên kia anh khẽ ngập ngừng rồi nói: “Còn ông bà nội, đợi sau này hãy nói.”
“Nhưng em sợ… sợ giống như cô năm đó… ông bà nội rất hận người nhà họ Tô, ngay cả lúc đầu cô Cố Y gả cho Tô Diệu Đông, hai nhà là quan hệ thông gia, nhưng… suốt mười mấy năm hai nhà, hai thế gia cường thịnh trong nước Z, chẳng qua lại gì với nhau, lại còn bị người ta lấy làm chủ đề bàn ra tán vào, vốn cho rằng…”
Tống Hân khẽ thở dài, nhíu mày.
Cô vốn cho rằng Nhã Thiển mất trí nhớ cũng tốt, không nhớ rõ chuyện lúc trước, cho dù ông bà nội có không đành lòng cũng sẽ để Nhã Thiển ở lại nhà họ Cố.
“Hân, chuyện này chúng ta không thể thay đổi được, chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của Nhã Thiển.” Cố Giác khẽ ho mấy tiếng, Tống Hân nói: “Anh sao vậy? Bị cảm sao?”
“Không sao, không nặng lắm.”
Quả thật cô đã ở trong phòng bao đến rạng sáng, Tống Hân thật sự buồn ngủ, bên tai đều là tiếng nhạc ầm ĩ nhức lỗ tai.
Mấy vị phu nhân tiểu thư khuê các đều uống rượu say, ôm chặt mic không buông.
Hát hoàn toàn lạc tông.
Đáng tiếc lỗ tai mấy người xung quanh đã chịu đủ kích thích.
Thương Trăn Trăn nhỏ giọng nói: “Hân, chúng ta đi thôi.”
“Đúng vậy, chị Hân, em buồn ngủ quá rồi.” Mạc Vãn xoa xoa lỗ tai.
Tống Hân sớm đã muốn đi, cô định lên tiếng chào hỏi rồi đi, nhưng phát hiện mấy cô gái xung quanh đã say đến mơ màng, cô vỗ trán.
Một chiếc xe màu đen dừng trước cửa.
Tống Hân bảo tài xế đưa Mạc Vãn và Thương Trăn Trăn về nhà.
Nhà họ Mạc và nhà họ Thương cách nhau rất xa, gần như là cực Đông và cực Tây của thành phố Vân Châu, buổi tối giao thông thuận tiện, ít xe cộ, tài xế chạy xe vừa ổn định vừa nhanh.
Một tiếng rưỡi sau, Tống Hân mới về đến nhà.
Cô mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, cô quyết định về sau mấy buổi tiệc như thế này vẫn nên để cho Nhã Thiển đi.
Phòng khách tối đen, cô đi lên lầu.
Tống Hân trở về phòng ngủ, mắt lờ mờ, cô thay quần áo, lết cơ thể mệt mỏi nhanh chóng đi tắm rửa, vừa đi tới bên giường đã bị anh ôm kéo xuống giường.
“Anh chưa ngủ à?” Tống Hân được hơi thở quen thuộc của anh bao lấy, cô ôm cổ anh, thật sự rất buồn ngủ, giọng nói cũng ríu lại: “Không phải em đã nói rồi sao… bảo anh nghỉ ngơi sớm đừng đợi em mà.”
“Không có em anh không ngủ được.”
“Hóa ra em chính là thuốc ngủ của anh Cố…” Tống Hân nhắm mắt lại: “Anh Cố, vậy trước khi chúng ta kết hôn, sao anh ngủ được vậy?”
“Em uống rượu sao?”
“Em không uống…”
“Em có uống hay không, để anh nếm thử là biết.” Sắc mặt anh hơi tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh sáng tối tăm, cộng thêm Tống Hân đang nhắm mắt nên không phát hiện ra, cô mím môi cười, giọng nói dần dần yếu ớt: “Anh muốn hôn thì hôn đi, anh không cần sĩ diện à.”
“Anh muốn hôn em.”
“Anh Cố, anh không thấy chán sao, bên ngoài đều nói anh Cố… sợ vợ, sao em không phát hiện ra chứ… ô…”
“Hân, em lừa anh, rõ ràng em có uống rượu.” Cố Giác nếm được mùi rượu trong miệng cô.
“Đúng rồi… ồ… em lừa anh rồi, vậy anh phạt em ngủ trên sofa đi, em đi ngủ sofa…”
“Không bằng anh phạt em ngủ với anh thế nào?”
Đảo mắt đã đến cuối tháng 8, tổ A bên thiết kế CK nhận được đơn hàng áo cưới.
Chỉ rõ đích thân Cố Nhã Thiển thiết kế.
Giá cả không hề thấp.
Với danh tiếng của Cố Nhã Thiển, cô hoàn toàn có thể từ chối, cô cũng không để ý đến tiền tài, hơn nữa CK thuộc quyền sở hữu của Cố thị, không ai có thể ép buộc cô làm chuyện cô không thích.
Như lúc trước, sau chuyện cô là nhà thiết kế Nancy thần bí, giới truyền thông tranh nhau chen lấn trước tòa nhà CK, mấy lần đều bị bảo vệ đuổi đi, trên mạng đưa rất nhiều tin tức liên quan đến cô.
Không ít thiên kim tiểu thư, các quý bà tới CK muốn hẹn gặp cô, muốn Cố Nhã Thiển thiết kế những mẫu trang phục mới cho mình, nhưng cô đều từ chối.
Rất nhiều người nói cô kiêu ngạo.
Nhưng Cố Nhã Thiển càng kiêu ngạo, càng từ chối nhiều cuộc hẹn thì càng có nhiều người kéo đến, bởi điều đó cũng đủ để trở thành vốn liếng để mấy cô gái đó khoe khoang với nhau.
“Em quên mất không báo cho anh, em và Dạ Lê đang ở… nhà của bạn em.”
Anh cau mày: “Người bạn lần trước sao?”
“Vâng.”
“Ở đâu, anh đến đón em, trời tối rồi, về nhà không an toàn.”
“Bạn em… sẽ đưa em về.”
Đầu bên kia Cố Thành Thái mỉm cười: “Được rồi, anh ba không làm phiền em và bạn em hẹn hò nữa.”
“Hẹn hò gì chứ.” Cố Nhã Thiển phản ứng lại, bắt đầu đỏ mặt.
Cúp điện thoại của Cố Thành Thái, Cố Nhã Thiển gọi cho Tống Hân, cô nhớ hình như hôm qua mấy người bạn của Tống Hân tới, hôm nay bọn họ cùng ra ngoài dạo phố.
“Nhã Thiển…” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Tống Hân: “Em đang ở đâu vậy, hồi chiều chị định hẹn em tối nay đi hát karaoke, mấy người bạn của chị tới rồi, muốn giới thiệu với em một chút.”
“Em đang ở nhà bạn em…” Cố Nhã Thiển nói: “Ngày mai đi chị, đúng lúc mai là chủ nhật, tối nay giao cho chị làm chủ.”
Giọng nói mềm mại của Tinh Tinh gọi cô: “Mẹ ơi…”
Cố Nhã Thiển gật đầu với Cố Tinh Tinh, sau đó nói với đầu bên kia: “Tiểu Hân, bên em có chút việc, em cúp máy trước…”
Đầu bên kia, cho dù ở trong phòng bao ầm ĩ nhưng Tống Hân vẫn nhạy bén nghe được một tiếng bé gái mềm mại gọi Cố Nhã Thiển là mẹ.
Có lẽ nào…
Tống Hân đứng lên, đi ra cửa phòng bao.
Thương Trăn Trăn ở bên cạnh nhìn thấy cô: “Hân, cô đi đâu vậy?”
“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua tai.
Tống Hân gọi cho Cố Giác mấy lần, mãi đến lần thứ năm thứ sáu, anh mới nghe máy, giọng khàn khàn: “Hân…”
Cô hỏi anh: “Tối nay Nhã Thiển không ở nhà sao?”
“Ừm, không ở đây, người giúp việc nói hồi chiều con bé dẫn Dạ Lê cùng bạn của mình đến công viên giải trí, giờ vẫn chưa về.” Trong giọng nói khàn khàn của anh mang theo cảm giác ngột ngạt: “Sao vậy Hân, khi nào em về, để anh bảo tài xế tới đón em.”
Tống Hân liếc mắt nhìn phòng bao, đưa tay ấn mi tâm của mình, lần này cô về thành phố Vân Châu, không ít bà chủ trong giới mời cô đi dự tiệc, bạn tốt của cô là Thương Trăn Trăn và Mạc Vãn cũng tới, không biết tối nay họ muốn chơi tới mấy giờ đây.
“Em cũng không biết, có lẽ tới sáng mới về nhà được, Dật Thanh, tối nay anh đi nghỉ sớm đi, đừng đợi em.”
Dật Thanh là tự của Cố Giác.
Cố Dật Thanh.
Chỉ có mấy người thân thiết hoặc người lớn tuổi trong nhà mới gọi tên này.
“Ừm, được.”
“Dật Thanh, lúc nãy Nhã Thiển có gọi cho em, em nghe thấy đầu bên kia có tiếng bé gái gọi em ấy là mẹ…” Tống Hân suy nghĩ một lát rồi cẩn thận nói: “Anh nói xem, có phải Nhã Thiển đang ở nhà anh Tô không, Dạ Lê và bé gái kia…”
“Có lẽ là vậy.”
“Nhưng nếu để ông bà biết thì làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào, Nhã Thiển thích là được rồi.” Đầu bên kia anh khẽ ngập ngừng rồi nói: “Còn ông bà nội, đợi sau này hãy nói.”
“Nhưng em sợ… sợ giống như cô năm đó… ông bà nội rất hận người nhà họ Tô, ngay cả lúc đầu cô Cố Y gả cho Tô Diệu Đông, hai nhà là quan hệ thông gia, nhưng… suốt mười mấy năm hai nhà, hai thế gia cường thịnh trong nước Z, chẳng qua lại gì với nhau, lại còn bị người ta lấy làm chủ đề bàn ra tán vào, vốn cho rằng…”
Tống Hân khẽ thở dài, nhíu mày.
Cô vốn cho rằng Nhã Thiển mất trí nhớ cũng tốt, không nhớ rõ chuyện lúc trước, cho dù ông bà nội có không đành lòng cũng sẽ để Nhã Thiển ở lại nhà họ Cố.
“Hân, chuyện này chúng ta không thể thay đổi được, chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của Nhã Thiển.” Cố Giác khẽ ho mấy tiếng, Tống Hân nói: “Anh sao vậy? Bị cảm sao?”
“Không sao, không nặng lắm.”
Quả thật cô đã ở trong phòng bao đến rạng sáng, Tống Hân thật sự buồn ngủ, bên tai đều là tiếng nhạc ầm ĩ nhức lỗ tai.
Mấy vị phu nhân tiểu thư khuê các đều uống rượu say, ôm chặt mic không buông.
Hát hoàn toàn lạc tông.
Đáng tiếc lỗ tai mấy người xung quanh đã chịu đủ kích thích.
Thương Trăn Trăn nhỏ giọng nói: “Hân, chúng ta đi thôi.”
“Đúng vậy, chị Hân, em buồn ngủ quá rồi.” Mạc Vãn xoa xoa lỗ tai.
Tống Hân sớm đã muốn đi, cô định lên tiếng chào hỏi rồi đi, nhưng phát hiện mấy cô gái xung quanh đã say đến mơ màng, cô vỗ trán.
Một chiếc xe màu đen dừng trước cửa.
Tống Hân bảo tài xế đưa Mạc Vãn và Thương Trăn Trăn về nhà.
Nhà họ Mạc và nhà họ Thương cách nhau rất xa, gần như là cực Đông và cực Tây của thành phố Vân Châu, buổi tối giao thông thuận tiện, ít xe cộ, tài xế chạy xe vừa ổn định vừa nhanh.
Một tiếng rưỡi sau, Tống Hân mới về đến nhà.
Cô mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, cô quyết định về sau mấy buổi tiệc như thế này vẫn nên để cho Nhã Thiển đi.
Phòng khách tối đen, cô đi lên lầu.
Tống Hân trở về phòng ngủ, mắt lờ mờ, cô thay quần áo, lết cơ thể mệt mỏi nhanh chóng đi tắm rửa, vừa đi tới bên giường đã bị anh ôm kéo xuống giường.
“Anh chưa ngủ à?” Tống Hân được hơi thở quen thuộc của anh bao lấy, cô ôm cổ anh, thật sự rất buồn ngủ, giọng nói cũng ríu lại: “Không phải em đã nói rồi sao… bảo anh nghỉ ngơi sớm đừng đợi em mà.”
“Không có em anh không ngủ được.”
“Hóa ra em chính là thuốc ngủ của anh Cố…” Tống Hân nhắm mắt lại: “Anh Cố, vậy trước khi chúng ta kết hôn, sao anh ngủ được vậy?”
“Em uống rượu sao?”
“Em không uống…”
“Em có uống hay không, để anh nếm thử là biết.” Sắc mặt anh hơi tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh sáng tối tăm, cộng thêm Tống Hân đang nhắm mắt nên không phát hiện ra, cô mím môi cười, giọng nói dần dần yếu ớt: “Anh muốn hôn thì hôn đi, anh không cần sĩ diện à.”
“Anh muốn hôn em.”
“Anh Cố, anh không thấy chán sao, bên ngoài đều nói anh Cố… sợ vợ, sao em không phát hiện ra chứ… ô…”
“Hân, em lừa anh, rõ ràng em có uống rượu.” Cố Giác nếm được mùi rượu trong miệng cô.
“Đúng rồi… ồ… em lừa anh rồi, vậy anh phạt em ngủ trên sofa đi, em đi ngủ sofa…”
“Không bằng anh phạt em ngủ với anh thế nào?”
Đảo mắt đã đến cuối tháng 8, tổ A bên thiết kế CK nhận được đơn hàng áo cưới.
Chỉ rõ đích thân Cố Nhã Thiển thiết kế.
Giá cả không hề thấp.
Với danh tiếng của Cố Nhã Thiển, cô hoàn toàn có thể từ chối, cô cũng không để ý đến tiền tài, hơn nữa CK thuộc quyền sở hữu của Cố thị, không ai có thể ép buộc cô làm chuyện cô không thích.
Như lúc trước, sau chuyện cô là nhà thiết kế Nancy thần bí, giới truyền thông tranh nhau chen lấn trước tòa nhà CK, mấy lần đều bị bảo vệ đuổi đi, trên mạng đưa rất nhiều tin tức liên quan đến cô.
Không ít thiên kim tiểu thư, các quý bà tới CK muốn hẹn gặp cô, muốn Cố Nhã Thiển thiết kế những mẫu trang phục mới cho mình, nhưng cô đều từ chối.
Rất nhiều người nói cô kiêu ngạo.
Nhưng Cố Nhã Thiển càng kiêu ngạo, càng từ chối nhiều cuộc hẹn thì càng có nhiều người kéo đến, bởi điều đó cũng đủ để trở thành vốn liếng để mấy cô gái đó khoe khoang với nhau.
/706
|